Bao Bọc Vàng nửa đêm đứng ở hành lang ngẩng đầu nhìn trăng, khẽ thở dài. Trong lòng hắn đã thấy nhớ cố hương.
- Cha.
Từ phía sau, Bao Tự đi tới. Đêm nay nàng mặc một bộ trường y thanh sắc, trông rất tươi mới, tăng thêm chút dịu dàng.
- Khuya rồi sao cha còn chưa đi ngủ?
- Còn con? Sao khuya rồi mà vẫn còn thức?
Bao Bọc Vàng dắt theo con gái ra chỗ ghế đá ngồi.
- Bao Tự à, cha nghĩ đã đến lúc con nên rời khỏi đất Hạng này rồi.
- Cha...
Bao Bọc Vàng nhẹ lắc đầu:
- Công tử đã không còn cần con bảo vệ nữa. Bây giờ... công tử ngài sống rất tốt...
Khi nói ra những chữ sau cùng, trong ánh mắt Bao Bọc Vàng không giấu được vẻ thất vọng.
Bao Tự cắn môi, nói:
- Cha, chúng ta cùng rời khỏi đây đi.
Bao Bọc Vàng cười buồn:
- Ta được phái đến để trợ giúp công tử, triều đình chưa gọi ta về, ta làm sao có thể buông bỏ trách nhiệm.
- Cha, con không hiểu. Triều đình đâu có xem trọng tài năng của cha, tại sao cha còn phải...
- Nha đầu khờ, nam nhân đại trượng phu, ai cũng từng có nhiệt huyết...
...
Đêm đó Bao Bọc Vàng đã nói rất nhiều điều với con gái, khuyên nàng rời khỏi đất Hạng, phản hồi cố quốc.
Trước ý muốn tha thiết của phụ thân mình, Bao Tự đành phải nghe theo. Song nàng có đưa ra điều kiện, cũng trì hoãn thêm một chút thời gian. Nàng nói đợi qua hết Tết Nguyên Tiêu rồi nàng sẽ quay về Trần quốc.
Bao Bọc Vàng chấp thuận. Dù sao thì cũng chỉ mấy tháng nữa là đến Tết Nguyên Tiêu rồi. Sẽ qua nhanh lắm.
Nhưng, người tính không bằng trời tính. Tết Nguyên Tiêu còn chưa kịp đến thì Hạng đô đã phát sinh biến động, làm ảnh hưởng đến rất nhiều người, trong đó có cả Trần Tĩnh Kỳ. Bao Tự, Bao Bọc Vàng, hai cha con cũng nhanh chóng bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu.
Lần đầu tiên sau hai tháng trời tránh mặt, Viên Hi đã chủ động cho người mời Trần Tĩnh Kỳ đến gặp, địa điểm là tại Vọng Nguyệt Các của Lạc Doanh Doanh.
Vào đầu giờ tuất, Trần Tĩnh Kỳ lên xe, ngựa kéo một đường đi thẳng tới Mai Hương Viện.
Lúc hắn đến nơi, nhìn thấy trước cửa toà các có một bóng người đang đứng đợi. Nhưng không phải Viên Hi mà là Lạc Doanh Doanh.
Hơi nghi hoặc, Trần Tĩnh Kỳ bước tới, hỏi:
- Doanh Doanh cô nương, Viên Hi đâu?
Lạc Doanh Doanh khẽ nhướng mày, lạnh nhạt đáp:
- Bên trong.
Trần Tĩnh Kỳ cũng không biết mình đã đắc tội gì với Lạc Doanh Doanh mà lại khiến nàng có vẻ thành kiến như vậy. Nhưng nghĩ Viên Hi đang chờ nên hắn cũng chả muốn đứng đây đôi co làm gì. Hắn chuyển mình bước đi.
- Ta cảnh báo ngươi...
Vừa đi qua cửa thì giọng Lạc Doanh Doanh đã vọng theo:
- Nếu còn làm vấy bẩn Vọng Nguyệt Các của ta... đừng trách ta không khách sáo!
"Nữ nhân này... hung dữ như vậy..."
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ lắc đầu, tiếp tục bước đi.
...
Viên Hi hôm nay không giống lần trước, khoác trên người nàng vẫn chỉ là một bộ bạch y kín đáo, mái đầu cũng có trâm ngọc cài lên chứ chẳng còn để buông xoã tự nhiên.
Trần Tĩnh Kỳ liếc qua chiếc bàn, thấy bên trên hoàn toàn trống rỗng thì hiểu cuộc trò chuyện này là vô cùng nghiêm túc.
Viên Hi an vị trên ghế, ngồi gần cửa sổ nhìn hắn, mỉm cười:
- Ngươi đến rồi.
Cách xưng hô của nàng đã thay đổi, thay vì "công tử" như trước thì lúc này chuyển qua gọi bằng "ngươi". Điều đó khiến cho Trần Tĩnh Kỳ cảm thấy khoảng cách giữa đôi bên được thu hẹp ít nhiều. Hắn cũng nở nụ cười đáp lại:
- Lẽ nào ngươi không muốn ta đến?
- Ta làm sao lại không muốn đâu này...
Viên Hi nói tiếp:
- Thời gian qua, đêm nào ta cũng đều nhớ tới ngươi hết a.
- Trùng hợp, trong tâm trí ta cũng chỉ hiện hữu mỗi hình bóng của ngươi. Ta nhớ ngươi của đêm hôm đó... rất cuồng nhiệt.
Viên Hi khẽ lườm hắn một cái.
- Được rồi, không giỡn với ngươi nữa. Chúng ta nói chính sự.
Trần Tĩnh Kỳ tự tay kéo ghế, gác chân trái lên chân phải, bộ dáng có chút tùy tiện nhìn nữ nhân phía đối diện, chờ nghe.
Mặc dù hắn đã cùng Viên Hi nàng phát sinh quan hệ, triền miên ân ái suốt cả một đêm, nhưng ở trong lòng mình, hắn vẫn như cũ cảm thấy có gì đó không thật. Viên Hi, nữ nhân này vẫn ngập tràn bí ẩn. "Kính hoa thủy nguyệt", bốn chữ này rất thích hợp để hình dung nàng.
- Trần Tĩnh Kỳ, kinh thành sắp có biến động.
Lời Viên Hi nói ra liền khiến Trần Tĩnh Kỳ phải động dung:
- Dạng gì biến động?
- Ngôi vị Thái tử.
Lần này thì Trần Tĩnh Kỳ thật sự giật mình.
- Viên Hi, ngươi là muốn nói...?
- Phải.
Viên Hi gật đầu:
- Thái tử Lý Long Tích sắp bị phế truất.
Trần Tĩnh Kỳ trở nên im lặng.
Thái tử bị phế truất, đây không phải chuyện đùa! Nếu điều này thành sự thật thì sẽ làm thay đổi cả cục diện chính trị của triều đình Hạng quốc, kéo theo rất nhiều hệ lụy...