Nghe tiếng bước chân, Viên Hi xoay đầu ngó lại, hé môi mỉm cười:
- Ta còn tưởng ngươi sẽ không đến đấy.
- Ngươi khiến cho ta mỗi ngày đều nhung nhớ như vậy, ta sao có thể không đến?
Trần Tĩnh Kỳ hắn nói lời này cũng không phải giả. Kể từ sau lần gặp gỡ trước, quả thật mỗi ngày hắn đều nghĩ đến Viên Hi, những gì nàng đã nói.
- Ngươi đang nhìn cái gì vậy?
Viên Hi lại xoay đầu ra cửa, đáp:
- Ta đang nhìn những đợt sóng của đế đô.
Trần Tĩnh Kỳ nhếch môi:
- Viên Hi ngươi tạo ra sóng gió chỉ để thưởng thức nó thôi sao?
Viên Hi nhẹ lắc đầu, hạ mình ngồi xuống. Bởi do chiếc bàn vốn dĩ rất thấp nên nàng cũng chẳng cần đến ghế làm gì, chỉ đặt một tấm bồ đoàn liền xong.
Trần Tĩnh Kỳ thấy vậy thì cũng đem giày tháo ra, ngồi xếp bằng ở đầu đối diện.
Viên Hi mở một vò rượu, từ tốn rót vào ly, trước ly của người sau mới đến chiếc ly của mình, vừa rót vừa nói:
- Viên Hi chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm, làm sao đủ sức để tạo nên sóng gió cho Hạng quốc này được.
- Lời này của ngươi cũng không khỏi tự hạ thấp bản thân quá rồi.
Trần Tĩnh Kỳ chẳng cho là đúng. Nữ nhân khác hắn có thể không tin, nhưng nếu là Viên Hi... cho dù nói nàng chính là kẻ đã đứng đằng sau thao túng cục diện chính trị của Hạng quốc thì Trần Tĩnh Kỳ hắn cũng sẽ tin tưởng. Ở trong lòng mình, hắn chưa bao giờ xem Viên Hi là một nữ nhân bình thường.
- Haizz...
Viên Hi cố ý thở dài, khuôn mặt hơi bất đắc dĩ, trong giọng nói cũng pha chút vui đùa:
- Cẩn Luân công tử, Tĩnh Kỳ công tử, ngài như vậy có phải là quá cảnh giác với tiểu nữ rồi hay không? Dù gì tiểu nữ và ngài cũng đã tính là một nửa phu thê rồi a.
- Hưm...
Trần Tĩnh Kỳ còn lâu mới tin ở trong lòng Viên Hi nàng thực suy nghĩ như vậy.
- Nói đi. Ngươi gọi ta tới đây, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Viên Hi cầm ly rượu của mình lên, hé môi nhấp khẽ:
- Ngươi không phải đã đoán được, còn hỏi ta làm gì.
Liếc thấy Trần Tĩnh Kỳ vẫn chưa động vào ly rượu, nàng mới nhắc:
- Sao ngươi không uống? Rượu này chính là Bạch Long tửu, là cống phẩm của Đông Hồ, rất quý a.
- Bạch Long tửu? Không phải Triền Ti tửu sao?
Nét mặt Viên Hi thoáng ngưng lại, nàng nhếch môi khẽ cười, trong lòng hiểu là thủ đoạn đêm đó đã bị Trần Tĩnh Kỳ khám phá rồi. Dẫu vậy, nàng không có chút nào bối rối, trái lại còn ra vẻ khiêu khích:
- Thế nào? Ngươi muốn uống Triền Ti tửu? Có cần ta đi lấy luôn bây giờ? Trong phòng ta cũng có một cái bồn tắm, nếu ngươi muốn ta sẽ liền đi pha nước Mộng Hồn cho ngươi.
Trần Tĩnh Kỳ rốt cuộc cầm lên ly rượu, một hơi uống cạn, uống xong thì nói:
- Nếu Viên Hi ngươi tình nguyện thì Trần Tĩnh Kỳ ta đương nhiên cũng rất sẵn lòng bồi tiếp. Một ngày, một đêm, hay là một ngày một đêm đều có thể, chỉ sợ ngươi kham không nổi, lại mở miệng cầu xin buông tha như đêm hôm đó.
Viên Hi cắn môi, mắt đẹp lườm một cái.
- Hừm... Muốn uống Triền Ti tửu, tắm nước Mộng Hồn không phải không thể, nhưng mà trước đó ngươi phải xác nhận vài điều.
- Điều gì?
Viên Hi nói, thần sắc nghiêm túc lên nhiều:
- Cuộc chiến tranh giành quyền lực này, ngươi có tham gia hay không?
- Ta sẽ tham gia.
Viên Hi tỏ ra vừa ý.
Đầu bên kia, Trần Tĩnh Kỳ hỏi:
- Ngươi muốn ta phò tá cho ai? Lý Long Thành?
- Không.
Khá ngoài ý muốn, Viên Hi lại lắc đầu:
- Ta muốn ngươi phò tá cho Lý Long Tích.
Trần Tĩnh Kỳ im lặng.
Mới đầu hắn đã nghĩ Viên Hi làm việc cho Lý Long Thành, nhưng sau xét lại thì thấy có vài điểm mâu thuẫn. Chiếu theo những lời Viên Hi đã nói với hắn ở mấy hôm trước và câu nói vừa rồi, không khó để nhận ra nàng vốn chẳng có ý định phò tá Lý Long Thành bước lên ngôi Thái tử, kế thừa đế vị. Ý tứ của Viên Hi nàng là muốn làm cho triều đình Hạng quốc trở nên rối loạn, kéo dài cuộc tranh đấu giữa Lý Long Tích và Lý Long Thành...
Triều đình Hạng quốc càng loạn, tranh đấu giữa Lý Long Tích và Lý Long Thành càng kéo dài, đối với Viên Hi nàng sẽ càng có lợi, chính miệng nàng nói thế. Như vậy, có phải hay không Viên Hi nàng đang phò tá cho một thế lực thứ ba hiện vẫn còn ẩn giấu, chưa lộ ra giữa chốn triều đường? Hay, Viên Hi nàng thực chất chỉ đang...
Trần Tĩnh Kỳ thật là đoán không ra. Trước mắt hắn vẫn còn chưa đủ cơ sở.
Tự biết cho dù có hỏi thì Viên Hi cũng sẽ không hồi đáp rõ ràng, Trần Tĩnh Kỳ tạm gác lại nghi vấn ở trong lòng. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ngươi muốn ta phò tá Lý Long Tích, được thôi, ta sẽ đứng về phía hắn.
- Không chỉ là "đứng về phía hắn", ta muốn ngươi đem tài năng "thật sự" của mình ra để trợ giúp hắn tranh giành ngai vị.