Theo như những thông tin hắn được các tổ chức tình báo của Trần quốc đang hoạt động ở kinh thành cung cấp thì thế lực của Lý Long Tích rất lớn, trong triều ngoài triều, không một vị hoàng thân quốc thích nào có thể so bì được.
Triệu Cơ - mẫu thân Lý Long Tích - chính là đương kim Hoàng hậu của Hạng quốc, Triệu Phi Yến - hoàng di của hắn - chính là Hoàng quý phi của Hạng quốc, rồi cả Cửu vương gia Lý Long Thành, Tướng quốc Võ Thanh Duy, Thái úy Cao Bình Cảnh, những kẻ có quyền thế và địa vị nhất của Hạng quốc, bọn họ đều ủng hộ cho Lý Long Tích hắn.
Địa vị chỉ dưới một người trên muôn người, trong tay nắm giữ đại quyền, sau lưng còn cả đám đại thần, hoàng thân quốc thích ủng hộ, Lý Long Tích làm sao lại có thể bị lật đổ được? Trừ phi... trong phe cánh của Lý Long Tích, có kẻ phản bội, bấy lâu vẫn âm thầm ẩn giấu, chờ đợi thời cơ...
- Viên Hi, ngươi có phải đang nói đùa? Ngôi vị Thái tử của Lý Long Tích vững chắc như vậy, kẻ nào đủ sức xô ngã chứ?
Viên Hi nhếch môi:
- Trần Tĩnh Kỳ, ngươi thấy ta giống đang nói chơi sao?
Nàng nói tiếp:
- Nội trong năm ngày, Lý Long Tích chắc chắn bị phế truất. Trong triều đình, một thế lực khác sẽ nổi lên, khiến cho quyền lực bị phân chia. Một cuộc tranh giành ngai vị sẽ nổ ra, mà kết quả của nó, phần lớn sẽ phụ thuộc vào ngươi.
- Ta?
Trần Tĩnh Kỳ ra vẻ như mình vừa mới nghe một câu chuyện cười:
- Viên Hi, ngươi đây là đang bỡn cợt ta sao? Trần Tĩnh Kỳ ta bất quá chỉ là một con tin đang bị cầm tù nơi đất khách, ngay đến sinh tử bản thân còn không thể làm chủ thì ảnh hưởng gì được đến cuộc chiến tranh giành quyền lực trong triều đình Hạng quốc? Lại nói, tin tức của ngươi... vị tất đáng tin.
Viên Hi mặt không đổi sắc, vẫn điềm nhiên như cũ:
- Ngươi nên tin, bởi vì đó là sự thật, nội trong năm ngày ngươi sẽ liền có thể xác minh. Ngôi vị Thái tử của Lý Long Tích, cho dù Hoàng hậu Triệu Cơ ra mặt cũng vô pháp giúp hắn giữ được.
Tới lúc này thì trong lòng Trần Tĩnh Kỳ đã chính thức tin tưởng. Hắn biết Viên Hi không nói chơi.
- Viên Hi ngươi đang làm việc cho ai?
Viên Hi cười nhạt không đáp.
Trần Tĩnh Kỳ thử đoán:
- Là Trung Vương Lý Long Việt?
Viên Hi nhẹ lắc đầu:
- Lý Long Việt không thể sai khiến ta.
- Vậy... ngươi là người của Cửu vương gia?
Khác trước, lần này Viên Hi đã không còn giữ được dáng vẻ điềm nhiên nữa. Sắc mặt nàng đã có chút biến đổi, trong ánh mắt cũng mới loé dị quang. Tuy rằng rất nhanh tất cả bị che giấu, khôi phục như thường, song Trần Tĩnh Kỳ vẫn kịp nhìn thấy.
- Ta làm việc cho ai, điều đó không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết ta sẽ không bao giờ tổn hại ngươi. Chúng ta... là đồng minh. Và hơn thế nữa.
Khi nói đến bốn chữ cuối cùng thì Viên Hi nở một nụ cười hàm ý, môi cong như thể gọi mời.
"Nữ nhân này..."
Trần Tĩnh Kỳ âm thầm hít vào một hơi, ra vẻ nghiền ngẫm một chút, rồi nói:
- Ta không biết mục đích của ngươi là gì, nhưng ta e Viên Hi ngươi đã chọn nhầm người. Ta hôm nay thân cô thế cô, đến sinh tử bản thân còn không thể đảm bảo thì nói gì can thiệp vào chính trị Hạng quốc. Ta nghĩ ngươi nên đi tìm người khác thì tốt hơn.
- Trần Tĩnh Kỳ, ngươi cảm thấy ta có giống một nữ nhân ngu ngốc?
Viên Hi tiếp lời, thanh âm khẳng định:
- Ta biết Trần Tĩnh Kỳ ngươi vẫn đang che giấu. Ngươi chắc chắn không phải một người văn nhược, yêu thích cuộc sống tiêu dao tự tại như những gì ngươi đã biểu hiện bấy lâu. Trái lại, ngươi là kẻ mang hùng tâm tráng chí, đang ẩn mình để chờ đợi thời cơ. Ngươi không phải mãng xà trên cạn, cũng không phải giao long dưới nước. Ngươi là rồng bay trên trời.
Trần Tĩnh Kỳ nghe qua, nội tâm tức thì dậy sóng. Để che giấu sự rúng động trong lòng, hắn bật cười bảo:
- Ha ha... Viên Hi ngươi đánh giá ta cao quá rồi! Một kẻ muốn địa vị không có địa vị, muốn tôn nghiêm không có tôn nghiêm như ta thì rồng cái nỗi gì...
Viên Hi thấy hắn một mực không chịu thừa nhận, cũng thôi chẳng ép. Nàng đứng dậy rời đi, trước khi đi có lưu lại mấy câu thế này:
- Hôm nay ta đến gặp ngươi, nói cho ngươi biết không phải chỉ vì bản thân ta mà còn là vì bản thân ngươi. Cuộc chiến tranh giành quyền lực này càng kéo dài, triều đình Hạng quốc càng rối loạn thì đối với Trần Tĩnh Kỳ ngươi lại càng có lợi. Thay vì an phận làm một con tin nơi đất khách, tại sao ngươi không đứng lên tranh đấu một lần? Ở Trần quốc ngươi không thể đấu, Hạng quốc này biết đâu lại là cơ hội của ngươi...