Nên như vậy. Trần Tĩnh Kỳ là người của nàng kia mà. Giữa nàng và hắn, đôi bên đã đạt thành thoả thuận. Hắn giúp nàng, nàng cũng sẽ giúp hắn, cả hai cùng có lợi. Hay ít ra trước mắt là như vậy. Còn mai sau...
...
Hôm nay Hoàng hậu Triệu Cơ lại cho gọi Trần Tĩnh Kỳ đến Phượng Nghi cung. Tiếng chỉ điểm vẽ tranh, song thực tế là vì muốn chiêu đãi, nói tiếng cảm ơn. Nếu không có hắn tác động, chức vị Đại tướng quân chưa chắc đã được Lý Uyên quyết định nhanh như vậy. Thêm nữa, ngoài đó ra, Triệu Cơ nàng cũng có chuyện cần bàn.
Sau khi tiến nhập cung Phượng Nghi, thái giám Dịch Thành đã giao lại trách nhiệm tiếp dẫn Trần Tĩnh Kỳ cho cung nữ Tiểu Thúy. Đối với nàng, Trần Tĩnh Kỳ có ấn tượng khá tốt. Nhớ lại khoảnh khắc hôm trước, khi bản thân đã cố tình trêu chọc nàng, hắn mỉm cười chào hỏi:
- Tiểu Thúy, chỉ mới mấy ngày không gặp mà ta đã cảm thấy rất nhớ ngươi rồi.
Tiểu Thúy nhìn hắn, thần tình cảnh giác:
- An vương nói lời này, nô tì thật là gánh không nổi.
- Lời ta nói vốn là chân tâm...
- An vương, Hoàng hậu đang đợi, xin mời đi theo nô tì.
Tiểu Thúy căn bản là không muốn dây dưa, chẳng để hắn nói hết câu đã liền chen ngang, kế đó xoay người cất bước.
Nhìn bóng lưng đang bước vội đằng trước, ở phía sau, Trần Tĩnh Kỳ khẽ lắc đầu, rồi cũng mau chóng bước theo.
Càng đi trong lòng Trần Tĩnh Kỳ càng thấy lạ. Con đường này, khung cảnh này, hắn nhớ là chưa từng biết qua.
Dạ nghi hoặc, hắn lên tiếng hỏi:
- Tiểu Thúy, hình như chúng ta đang rời khỏi cung Phượng Nghi?
- Đúng vậy, thưa An vương. Chúng ta đang rời khởi cung Phượng Nghi.
- Đích đến là nơi nào?
- Sư Tử Lâu.
Sư Tử Lâu?
Trần Tĩnh Kỳ nhẩm lại, trong bụng nghi hoặc càng nhiều. Danh tự này rất lạ, hắn quả chưa nghe qua bao giờ. Mà, tại sao lại là Sư Tử Lâu? Mọi khi Triệu Cơ vẫn tiếp hắn ở cung Phượng Nghi kia mà. Có ẩn tình gì chăng?
...
Con đường quanh co khúc khuỷu, hai bên cây cối um tùm, lá khô xếp thành đống, dây leo nối thành tầng, rậm rạp, hoang sơ...
Trần Tĩnh Kỳ hết xem bên đông, lại ngó bên tây, chân mày khẽ nhíu.
Trong hoàng cung trang nghiêm tráng lệ có thể tồn tại một nơi như vầy sao? Chỗ này, rõ ràng rất lâu rồi không được ai trông nom, quét dọn...
- Tiểu Thúy, ngươi chắc là chúng ta không đi nhầm đường đấy chứ?
Tiểu Thúy xoay đầu nhìn lại, khẳng định:
- An vương, Sư Tử Lâu nằm ở phía trước.
Rồi nàng đưa tay chỉ.
- Ngài xem, chính là chỗ đó.
Trần Tĩnh Kỳ theo hướng tay nàng dõi mắt ngó trông, quả thấy mái lầu hiện hữu phía xa xa.
- Ngươi có biết vì sao mẫu hậu lại muốn gặp ta ở đó không?
- Thưa An vương, nô tì cũng không rõ.
- Mẫu hậu có thường lui tới Sư Tử lâu này?
- Chỉ thỉnh thoảng.
Trần Tĩnh Kỳ còn muốn hỏi thêm, nhưng nhìn lại thì thấy Tiểu Thúy đã nhanh chân cất bước, đành nối gót theo sau.
...
Sư Tử lâu có tất thảy chín tầng, kiến trúc cổ xưa, nước sơn từ lâu đã bạc. Nhìn kỹ, không khó để nhận ra những vết nứt trên mái ngói, tại các bức tường, chứng tỏ nó đã bị bỏ hoang từ lâu.
Một nơi cũ kỹ như vậy, thật khó hiểu khi lại được Triệu Cơ chọn làm chỗ tiếp đãi khách nhân. Trừ phi những gì nàng muốn nói hôm nay, chúng rất riêng tư và hệ trọng.
Một bí mật không thể để người khác biết chăng?
- An vương, Hoàng hậu nương nương đang đợi bên trên.
Thanh âm Tiểu Thúy đã thu hút sự chú ý của Trần Tĩnh Kỳ, kéo hắn quay về thực tại. Hắn gật đầu, môi cười nhẹ bước lên bậc thang, chính thức tiến nhập Sư Tử lâu.
...
Hoàng hậu Triệu Cơ cho bày rượu thịt ở tầng thứ bảy, ngay tại trung tâm. Trong phòng, mọi thứ đã được sắp xếp ngay ngắn, chỉnh tề. Thứ cần dọn đã dọn, vật cần lau đã lau. Phần mình, Triệu Cơ cũng khá trau chuốt, điểm tô.
Hôm nay nàng rất lộng lẫy. Từ bộ cung trang đỏ thắm, trâm vàng nạm ngọc cho đến vòng cổ minh châu, vết chu sa điểm sắc, dẫu nhìn ở góc độ nào thì đều nổi bật, lộ rõ vẻ cao sang, nét quyền quý. Chưng diện như vầy, quả là lần đầu tiên Trần Tĩnh Kỳ mới thấy. Mọi khi, Triệu Cơ nàng không có cầu kì tới vậy.
- Tĩnh Kỳ, ngươi tới rồi.
- Mẫu hậu.
Sau khi cúi đầu thi lễ, Trần Tĩnh Kỳ mới đưa mắt đảo quanh một vòng. Căn phòng rất rộng, chia làm nhiều gian. Chỗ hắn đang đứng là gian ngoài cùng, có diện tích lớn nhất. Tại điểm phân cách giữa các gian, tất cả đều hiện hữu một tấm rèm che, chuỗi nối bằng ngọc.
- Thế nào? Chỗ này không tệ chứ?
Xoay lại nhìn Triệu Cơ, Trần Tĩnh Kỳ đáp:
- Kiến trúc đúng là rất được, chỉ có điều hiện đã bị thời gian bào mòn.
Hắn chuyển ý:
- Mẫu hậu, sao hôm nay lại có nhã hứng quá bộ nơi này? Nếu không tận mắt nhìn thấy, thú thật Tĩnh Kỳ cũng chẳng thể nghĩ...
- Hmm...
Triệu Cơ mỉm cười:
- Thật ra ở hoàng cung này, vẫn còn có nhiều thứ mà ngươi không thể nghĩ tới.
Nàng nói sơ qua như vậy rồi thôi, chẳng giải thích thêm gì. Tay ngọc nâng lên, nàng cầm bình rượu, vừa rót vừa bảo:
- Nào, mau tới đây ngồi đi.
...
- Mẫu hậu, hôm nay người thật lộng lẫy.
- Một lời khen?
Triệu Cơ càng thêm vui vẻ. Nàng chủ động nâng ly, rồi uống cạn.
- Hôm nay tâm trạng của ta rất tốt. Nói đến cũng là nhờ ngươi.
- Mẫu hậu quá lời. Ra sức vì mẫu hậu là bổn phận của Tĩnh Kỳ.
- Nếu Long Tích mà có được một phần tài trí của ngươi thì thật là tốt biết bao nhiêu.
- Mẫu hậu, Thái tử kỳ thực cũng rất có năng lực.
Triệu Cơ khẽ lắc đầu:
- Long Tích là con ta, do một tay ta nuôi dạy, tài cán của nó tới đâu tự ta biết rõ... Nào, ngươi lại cùng ta cạn thêm một ly.
Uống hết ly rượu thứ hai, Trần Tĩnh Kỳ mới dò hỏi:
- Mẫu hậu, người hẳn là có việc quan trọng cần nói với Tĩnh Kỳ?
Cánh tay đang rót rượu của Triệu Cơ thoáng ngưng một nhịp, nàng ngước mắt, giọng đầy ẩn ý:
- Đúng là có một việc rất quan trọng cần bàn với ngươi.
- Thưa mẫu hậu, đó là việc gì?
- Xem ngươi kìa, có cần nóng vội như vậy? Chúng ta còn chưa trò chuyện được mấy câu.
Triệu Cơ hơi bất mãn, bộ dáng giống như đang trách Trần Tĩnh Kỳ vô tâm, chỉ nghĩ công việc mà chẳng để ý gì tới mình.