Trên người nàng, hiện y phục, trang sức hầu như đều đã được cởi bỏ, chỉ còn sót lại hai mảnh nội y, một cái ôm lấy đôi bầu ngực căng đầy và một cái thì bao bọc nơi cấm khu thần bí.
Thu Nguyệt chưa tiến vào bên trong chiếc bồn làm từ Hoả Long Thạch. Nàng hiện còn ở bên ngoài, mông tròn đang đặt trên thành bồn, hai chân dạng ra, tay trái để trên ngực, tay phải thì đưa xuống dưới, luồn vào tiết khố.
Theo những động tác xoa nắn, nhào nặn, từ miệng Thu Nguyệt, những tiếng rên rỉ cũng khe khẽ phát ra, nhỏ như muỗi kêu. Thân thể nàng, chả mấy chốc đã nóng bừng, ướt đẫm mồ hôi. "Tĩnh Kỳ", đấy là danh tự mà thỉnh thoảng nàng vẫn gọi lên.
Khỏi phải nói, Thu Nguyệt chắc chắn đang nhung nhớ hắn. Tính ra, cũng đã hơn mười ngày rồi nàng và hắn chưa gặp mặt nhau. Nàng cảm thấy sao mà trống trải, cô đơn. Nàng ước thân thể nam tính nóng ấm kia hiện đang kề cận sát bên, ôm lấy mình, tận tình mưa móc...
- Ư...m...!
Thu Nguyệt di chuyển ngón tay một hồi thì thân thể đột nhiên căng cứng, ưỡn người về trước, đầu ngả ra phía sau, từ bên trong cổ họng nàng, một tiếng ngân nga bật thốt. Tuy đã tận lực kiềm chế, nhưng thanh âm nọ, rốt cuộc vẫn truyền ra khỏi phòng, lọt vào tai của người đang kín đáo đứng nghe ngóng suốt nãy giờ.
Người nọ cau mày, đưa tay lên gõ cửa.
"Cốc cốc!"
Phía bên trong, Thu Nguyệt nghe có tiếng người gõ cửa thì giật thót. Nàng vội vàng khua nước, cố tình tạo ra tiếng động như thể bản thân đang tắm. Đợi tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai thì nàng mới cất giọng hỏi:
- Ai đấy?
- Là ta, Đông Mai.
"Ra là Đông Mai."
Thu Nguyệt nhẹ nhõm thở phào. Nàng còn tưởng người đứng bên ngoài là Lạc Doanh Doanh cơ.
- Đông Mai, có chuyện gì không? Ta vẫn chưa tắm xong.
- Ta có chuyện cần nói với ngươi, mau mở cửa đi.
- Đông Mai, ngươi... ngươi đợi ta một chút!
...
Một lúc sau.
Dưới sự hối thúc của Đông Mai, Thu Nguyệt rốt cuộc vẫn phải đành đi ra mở cửa. Trên người nàng, trừ bỏ cái yếm đỏ cùng tiết khố xanh dương ra thì cũng chỉ khoác tạm một chiếc áo dài màu hồng phấn mỏng manh, căn bản không đủ để che đi da thịt.
Đông Mai nhìn nàng - người bằng hữu, cũng là tỷ muội thân thiết nhất của mình, ý tứ dò xét.
Thu Nguyệt có tật nên bị giật mình, dạ thầm khẩn trương.
- Đông Mai, ngươi làm gì mà nhìn ta chằm chằm vậy?
Đông Mai không đáp, vẫn tiếp tục nhìn.
Thu Nguyệt cảm thấy ánh mắt người tỷ muội của mình hôm nay sao mà thâm thúy; bên trong, cùng với sự ngờ vực, dường như còn có mấy phần thất vọng.
- Đông Mai, ngươi...
- Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?
Thông qua vẻ biểu cảm trên khuôn mặt cùng giọng điệu trách móc của Đông Mai, Thu Nguyệt cũng phần nào hiểu được tâm tư. Quá nửa là Đông Mai nàng đã khám phá ra rồi.
Thu Nguyệt khẽ cắn môi, suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đem sự thật kể lại đầu đuôi.
- Quả nhiên là ngươi đã cùng với hắn.
Đông Mai nghe xong, chất vấn:
- Thu Nguyệt, tại sao ngươi giấu ta? Ngươi không tin tưởng ta ư?
- Ta...
Thu Nguyệt cúi đầu:
- Xin lỗi ngươi, Đông Mai. Ta không phải muốn lừa gạt ngươi, chỉ là... ta sợ. Ta đã phản bội Lạc Doanh Doanh, nếu như để cho nàng phát hiện, nàng chắc chắn sẽ giết ta. Cho dù không giết thì kết cục của ta cũng tuyệt sẽ chẳng thể nào tốt được, nhất định vô cùng thảm khốc.
- Đông Mai, ngươi cũng biết con người Lạc Doanh Doanh mà. Nàng rất ích kỉ, tâm lý rất biến thái. Thu Nguyệt, ta đã rất lo sợ...
Đông Mai nghe qua những lời phân trần, sắc mặt dần lắng dịu. Ngẫm lại, nếu đổi lại là nàng, có lẽ nàng cũng sẽ hành động giống như thế thôi.
...
- Nói vậy, ngươi và Trần Tĩnh Kỳ đã qua lại gần hai tháng rồi?
- Ừm.
- Tất cả đều là ở trang viên kia?
Thu Nguyệt nhẹ lắc đầu:
- Cũng không phải mỗi trang viên, thật ra đôi lúc chúng ta chỉ đơn giản ở bên trong xe ngựa...
- Bên trong xe ngựa? Ngoài đường?
Nhận được cái gật đầu của đối phương, ánh mắt Đông Mai liền trở nên khang khác, thần tình lạ lẫm.
Giữa thanh thiên bạch nhật mà hai người các ngươi lại ở ngay trên đường làm chuyện đó, các ngươi cũng thật là ít bại hoại a!
Dường cũng đoán ra được ý tứ, bên đây Thu Nguyệt xấu hổ cúi đầu. Quả thật nàng với Trần Tĩnh Kỳ đã làm rất nhiều chuyện thất lễ, rất đỗi hoang đường.
...
Qua một hồi cảm khái, Đông Mai bỗng hỏi, dáng vẻ nghiêm túc lên nhiều so với trước:
- Thu Nguyệt, ngươi thật sự nghĩ Trần Tĩnh Kỳ có thể giúp ngươi thoát li nơi này?
Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, sau vài giây im lặng suy tư, nàng đáp:
- Hắn nhất định có thể. Tổ chức rất coi trọng tài năng của hắn. Chỉ cần hắn chịu giúp...
- Nhưng nếu hắn không nguyện ý thì sao?
Đông Mai bày tỏ nỗi lo:
- Thu Nguyệt, Trần Tĩnh Kỳ không phải kẻ tầm thường. Ngươi cho rằng mình lợi dụng được hắn sao? Ta chỉ e một lúc nào đó hắn trở mặt, chừng đó kết cục của ngươi...
Trái với suy nghĩ của Đông Mai, Thu Nguyệt rất bình tĩnh tiếp nhận ý kiến.
- Đông Mai, ta hiểu những điều ngươi lo ngại. Kỳ thực ngươi đã nghĩ sai rồi.
- Ta nghĩ sai?
Thu Nguyệt gật đầu:
- Ta biết Trần Tĩnh Kỳ rất thông minh, đừng nói một, cho dù có mười người như ta cũng chẳng thể nào đấu tâm cơ được với hắn. Đông Mai, ta không nghĩ làm một kẻ thông minh, hoàn toàn ngược lại, ta chỉ muốn làm nữ nhân ngu ngốc.
- Làm nữ nhân ngu ngốc? Ý ngươi là sao?
Thu Nguyệt mỉm cười:
- Trần Tĩnh Kỳ muốn ta thế nào, ta sẽ như thế ấy.
...
...
Tính đến hôm nay cũng vừa đúng nửa tuần trăng Trần Tĩnh Kỳ chưa gặp Thu Nguyệt. Quãng thời gian này hắn thực sự rất bận. Ngoại trừ nhiệm vụ hướng dẫn Hoàng hậu Triệu Cơ vẽ tranh, hắn còn phải lo đối phó với các thế lực trong ngoài. Nhất là bên phía Cửu vương Lý Long Thành và Hoàng phi Triệu Phi Yến. Hai mẹ con nhà này đã ba lần bốn lượt phiền nhiễu hắn.
Trước mắt, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, tiếp tục chờ đợi thời cơ. Hắn tin là nó sẽ sớm tới thôi. Qua trao đổi với Viên Hi, hắn đã nắm được không ít thông tin cơ mật. Theo đó, phía Cửu vương Lý Long Thành đã chuẩn bị tung đòn phản kích nhằm đối phó hai mẫu tử Triệu Cơ - Lý Long Tích.
Bọn họ càng tranh đấu, xung đột càng quyết liệt thì đối với Trần Tĩnh Kỳ hắn lại càng có lợi. Nhất là ở trong bối cảnh hiện nay, khi các bộ tộc người Thát ở vùng Liêu Đông đang nhanh chóng quy tụ dưới trướng Bạt Đài. Vị đại hãn Liêu quốc này, dã tâm tuyệt đối không nhỏ, trong tương lai, khi đã làm chủ hoàn toàn vùng đất Liêu Đông, nói không chừng hắn sẽ nhòm ngó đến những quốc gia phía nam. Đại Hạng, Đông Hồ, đây là hai nước tiếp giáp với lãnh thổ Liêu Đông, nguy cơ cao nhất...