Hay là chờ đến khi nào ‘tóm’ được Lục Thời Kì rồi hẳn nói với Thẩm Yến thì hơn.
“Nào có chuyện cậu ấm nhà giàu nhà nghèo gì chứ, rõ ràng là anh tự nhắc đến chủ đề này trước, em chỉ thuận miệng hỏi theo ý anh thôi.” Khương Ngưng né tránh ánh mắt của Thẩm Yến, cúi đầu ăn thức ăn trong bát, “Em chỉ ở đây chơi một thời gian, khi nào chán thì em sẽ về nhà.”
Thẩm Yến múc cho cô một bát canh rồi đưa tới, uể oải nhấc mí mắt: “Từ lúc tốt nghiệp đến giờ đã bốn tháng rồi, vẫn chưa chán sao?”
“Em thấy chắc là sắp rồi.” Nghĩ đến sự thay đổi của Lục Thời Kì với mình, Khương Ngưng thầm tính toán trong lòng, giơ hai ngón tay ra, “Thêm hai tháng nữa em nhất định sẽ về nhà.”
Thẩm Yến sớm biết không thể dễ dàng bảo cô về nhà, cưỡng ép đưa cô về cũng không thực tế, giờ nghe cô nói vậy, anh ấy chỉ đành thỏa hiệp: “Thẻ ngân hàng của em đã mở lại rồi, không đủ tiền thì nói với anh.”
Vừa nghe thấy vậy, hai mắt Khương Ngưng lập tức sáng rực, cô kích động đặt đũa xuống, chủ động ôm lấy cánh tay Thẩm Yến làm nũng: “Em biết mà, anh trai thương em nhất, nhất định sẽ không nỡ để em sống cuộc sống túng thiếu đâu. Anh của em là người anh trai tốt nhất trên đời!”
“Bớt nịnh nọt đi.” Thẩm Yến có chút bất đắc dĩ điểm nhẹ lên trán cô, “Tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng có chịu ấm ức mà im ỉm, có chuyện gì nhớ nói với anh.”
“Em sống rất tốt, không có chịu ấm ức gì đâu.” Khương Ngưng tựa đầu vào cánh tay anh ấy, “Anh, khó khăn lắm anh mới đến Đồng Thành, chiều nay em dẫn anh đi chơi khắp nơi nhé? Đồng Thành có rất nhiều chỗ hay ho.”
Thẩm Yến cúi đầu nhìn cô, thở dài: “Không đi đâu, ăn xong bữa này anh phải về Lan Thành rồi, còn có việc phải làm.”
Khương Ngưng đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Nhanh vậy đã phải đi rồi sao?”
Mấy tháng không gặp, cô thật sự có chút không nỡ.
Những năm gần đây anh trai cô luôn bận rộn công việc, còn bận hơn cả Lục Thời Kì, rất hiếm khi anh ấy có thời gian nghỉ ngơi trọn vẹn.
Ông cụ Thẩm – ông nội của Khương Ngưng có tất cả ba người con trai, con trai cả là Thẩm Thanh An, cũng chính là bố của Thẩm Yến và Khương Ngưng -người từng nắm quyền điều hành Thẩm thị.
Thẩm Thanh An không phải là một người chồng tốt một người cha tốt, trên phương diện gia đình và đạo đức là một kẻ hoàn toàn thối nát, nhưng ông ấy lại có chút năng lực trong việc kinh doanh, tập đoàn Bạc Thương trước đây do ông ấy quản lý rất tốt.
Do người nhà chú Hai của Khương Ngưng đều là công chức nên không được kinh doanh, còn chú Ba thì lại thiếu bản lĩnh và tầm nhìn xa trong việc kinh doanh, cho nên sau khi Thẩm Thanh An qua đời vì tai nạn, ông cụ Thẩm đã tiếp quản lại tập đoàn Bạc Thương, cho đến những năm gần đây khi những đứa cháu trai lần lượt trưởng thành.
Tập đoàn Bạc Thương hiện nay do anh trai Khương Ngưng là Thẩm Yến và người anh họ con nhà chú Ba là Thẩm Ôn cùng quản lý, hai người phối hợp với nhau, cũng kiềm chế lẫn nhau.
Ai cũng biết ông cụ Thẩm đang âm thầm quan sát hai đứa cháu trai này, người thừa kế Thẩm thị sau này không phải Thẩm Yến thì cũng là Thẩm Ôn.
Khương Ngưng bỗng nhiên xị mặt xuống than thở: “Ông nội cũng thật là, cứ bắt anh với anh họ phải phân cao thấp trong chuyện làm ăn, một người thừa kế tập đoàn thôi mà, làm như tranh giành ngôi vị Thái tử vậy. Cũng chính vì ông nội nuôi nấng anh nên anh mới phải nghe lời ông ấy như vậy, tự khiến bản thân mệt mỏi.”
Cô lại gần Thẩm Yến, chớp chớp đôi mắt long lanh hỏi: “Anh, anh thấy cuối cùng ông nội sẽ giao tập đoàn Bạc Thương cho anh hay là anh họ?”
Trước khi Thẩm Yến trả lời, cô đã giơ tay biểu thị trước: “Dù sao thì trong mắt em, anh trai em giỏi hơn anh họ nhiều.”
Thẩm Yến bưng tách trà lên uống một ngụm, vẻ mặt ung dung: “Anh có giỏi hơn anh họ của em hay không thì chưa nói trước được, anh chỉ biết là em gái của anh họ em ngoan ngoãn hơn em gái của anh nhiều.”
Khương Ngưng bĩu môi: “Em gái Tịch Dao từ nhỏ đã theo thím Ba sống ở nước ngoài, anh họ cũng không cần phải chăm sóc, đương nhiên là anh ấy nhàn rỗi hơn rồi. Hơn nữa em thì có gì mà không ngoan, em cũng đâu có gây chuyện thị phi gì.”
Thấy cô không vui, Thẩm Yến không nhịn được bật cười: “Được rồi, em là ngoan nhất, ăn nhanh đi, thức ăn nguội hết rồi.”
–
Sau khi tiễn Thẩm Yến ra sân bay, Khương Ngưng đến trung tâm thương mại.
Anh cả quả nhiên không lừa cô, tất cả thẻ trong tay cô đều có thể sử dụng được.
Nghĩ đến việc Lục Thời Kì trước đây đã mua cho cô rất nhiều quần áo, lần này đi công tác còn nhớ mang dây chuyền về cho cô, cô cảm thấy mình cần phải có qua có lại, để anh biết rằng cô không phải là người ham tiền của anh.
Năm cô lên lớp tám thì được Thẩm Yến đưa về nhà họ Thẩm, trước đó do bị Khương Hoa giữ chặt bên người quá lâu nên tính cách của cô cũng trở nên khép kín, ít nói.
Lúc đó Thẩm Yến bận học hành, Thẩm Tịch lại có nhiều thời gian ở bên cô hơn, vì vậy rất nhiều tính cách và thói quen sau này của cô đều bị ảnh hưởng từ Thẩm Tịch. Ví dụ như cách tiêu tiền để giải khuây nỗi cô đơn cũng là do Thẩm Tịch dạy cô. Về sau khả năng tiêu xài của cô còn hơn cả Thẩm Tịch.
Đã lâu không tiêu tiền, sau khi được mở thẻ, cơn cuồng mua sắm của cô lại bùng nổ, cô chọn liền một lúc mười bộ vest cho Lục Thời Kì.
Thế nhưng, sau khi cô thanh toán xong, đang định báo địa chỉ giao hàng cho nhân viên thì nhận được cuộc gọi WeChat của Thẩm Yến.
Đầu dây bên kia, giọng nói của Thẩm Yến có chút uy nghiêm: “Anh vừa mới mở thẻ cho em, em đã mua nhiều quần áo nam như vậy, còn nói là không phải đang yêu đương với tên nhà nghèo nào đó?”
Khương Ngưng giật mình, nhìn quanh nhìn quất, phát hiện không có bóng dáng của Thẩm Yến, lúc này mới nhớ ra là những chiếc thẻ này đều liên kết với điện thoại của Thẩm Yến, anh ấy nhất định đã nhận được tin nhắn SMS về giao dịch của thẻ ngân hàng.
Trên tin nhắn có ghi nguồn tiêu dùng, thêm vào đó thương hiệu vest này Thẩm Yến và Thẩm Tịch cũng thường mặc, rất quen thuộc, cô khó mà không bị phát hiện.
Khương Ngưng đưa tay lên trán, sai lầm rồi.
Trong lòng cô hoảng sợ vô cùng, nhưng trên mặt vẫn cười hì hì: “Anh cả, em mới mua mấy bộ quần áo mà anh đã phát hiện ra rồi sao, anh nhanh quá đấy.”
Thẩm Yến không trả lời mà hỏi ngược lại: “Mới có tiền trong tay, còn chưa mua gì cho bản thân đã mua cho cậu ta nhiều vest như vậy, có phải em yêu cậu ta quá rồi không?”
Khương Ngưng thật sự không ngờ anh cả lại có thể tưởng tượng ra như thế, cô đang định giải thích thì Thẩm Yến đã ẩn ý nói: “Tiểu Ngũ, em đã lớn rồi, anh cả không phản đối chuyện em yêu đương, nhưng em phải sáng suốt, đừng bị lời ngon tiếng ngọt của mấy tên đàn ông bên ngoài mê hoặc. Bản thân em tự suy nghĩ đi, người đó ở Đồng Thành ngay cả một căn nhà cũng không có, lúc em không có tiền, cậu ta đưa em đi thuê căn nhà nhỏ ở ngoại ô, anh đến Đồng Thành mà cậu ta cũng không dám gặp anh. Anh vừa mới mở thẻ cho em, cậu ta đã dùng tiền của em để mua những bộ vest cao cấp mà với thân phận hiện tại của cậu ta căn bản không với tới được, người đàn ông như vậy thật sự đáng để phó thác sao?”
Khương Ngưng: “…..” Hóa ra anh cả vẫn cho rằng cô bị tên nhà nghèo nào đó mê hoặc.
Thẩm Yến tiếp tục khuyên nhủ: “Anh biết có thể bây giờ em đang trong thời kỳ mặn nồng, không nghe lọt tai được lời gì cả, nhưng anh vẫn hy vọng em hãy nghĩ kỹ về người đàn ông đó, nhanh chóng chia tay đi. Nếu em cứ cố chấp, cuối cùng bị tổn thương rồi mới quay lại khóc lóc với anh thì đã muộn rồi.”
“Anh cả, anh lo xa rồi, em thật sự không có yêu đương với tên nhà nghèo nào cả.” Khương Ngưng vội vàng cắt ngang lời anh ấy, “Mấy bộ quần áo này cũng không phải mua cho anh ta, em, em mua cho anh và Thẩm Tịch đấy, hai người bình thường đều mặc quần áo của thương hiệu này, em đi dạo phố tình cờ thấy được nên mới mua cho hai người mấy bộ mang về. Tuy rằng hai người cũng không thiếu quần áo để mặc, nhưng đây cũng coi như là một chút tâm ý của em, hơn nữa, ánh mắt của em tuyệt đối không tệ!”
Thẩm Yến nửa tin nửa ngờ về lời cô nói: “Thật sự không phải mua cho bạn trai?”
“Làm gì có bạn trai nào, anh và Thẩm Tịch mới là người thân nhất của em, những người còn lại đều phải tránh sang một bên!”
“Tốt nhất là những gì em nói đều là sự thật.”
Cuối cùng cũng xử lý xong chuyện của anh cả, Khương Ngưng cất điện thoại, nói với quản lý cửa hàng: “Số đồ này không gửi đến Thu Thuỷ Loan nữa, tôi đổi địa chỉ khác.”
May mà vóc dáng ba người bọn họ tương đương nhau, cỡ quần áo cũng hợp, không cần phải đổi lại.
Cô viết địa chỉ mới, chia mười bộ vest thành hai phần, mỗi phần năm bộ, bảo cửa hàng gửi cho Thẩm Yến và Thẩm Tịch.
Trước khi rời đi, cô lại đột nhiên đổi ý, lấy ra một bộ từ năm bộ của Thẩm Tịch, nói với nhân viên: “Giúp tôi gói bộ này lại, tôi muốn mang đi.”
Tuy Thẩm Yến có thể biết được cô đã mua rất nhiều quần áo thông qua việc chi tiêu, nhưng chắc hẳn anh ấy không thể đoán được chính xác là bao nhiêu bộ, vậy nên cô lén lút lấy đi một bộ để tặng cho Lục Thời Kì, hẳn là không thành vấn đề.
Hơn nữa, thứ cô lén lấy đi lại là phần dành cho Thẩm Tịch, càng không thể bị phát hiện.
Cô thật là thông minh!
Thế nhưng trưa nay, Lục Thời Kì lại một lần nữa lạnh lùng nói với cô rằng anh sẽ không kết hôn.
Cô càng nghĩ càng tức, không thể chỉ tặng quà được, ít nhất cũng phải chọc ghẹo anh một chút cho hả giận.
Nghĩ như vậy, cô lại chọn thêm một món quà cho Lục Thời Kì.
Nhìn nhân viên gói ghém cẩn thận, Khương Ngưng vô cùng mong chờ được nhìn thấy phản ứng của Lục Thời Kì.
Ra khỏi trung tâm thương mại, cô bắt xe về Thu Thuỷ Loan.
Trên đường về, cô nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Yến.
Anh ấy gửi cho cô một danh thiếp WeChat: [Đây là Wechat của bạn anh ở Đồng Thành, em có thể thêm WeChat của cậu ấy, sau này ở Đồng Thành có việc gì cần cứ tìm cậu ấy, nể mặt anh thì cậu ấy sẽ giúp em. Nếu thật sự nhờ người ta giúp đỡ, nhớ phải ngọt ngào một chút, gọi là anh. ]
Khương Ngưng nhìn danh thiếp WeChat của Lục Thời Kì mà anh cả gửi tới, tâm trạng thật khó tả.
Lục Thời Kì luôn cảm thấy cô có ý đồ khác, anh cả và Lục Thời Kì có vẻ như quan hệ không tệ, nếu cô nói với Lục Thời Kì rằng mình là em gái của Thẩm Yến, liệu anh có thể nhìn cô với ánh mắt khác đi một chút, dễ dàng chinh phục hơn một chút không?
Nhưng chẳng mấy chốc Khương Ngưng đã phủ nhận ý nghĩ này.
Lỡ như Lục Thời Kì vì nể mặt Thẩm Yến mà coi cô như em gái, không muốn chơi với cô nữa thì phải làm sao đây?
Cô không thể mạo hiểm!
Phải đợi đến khi mọi chuyện đâu vào đấy, Lục Thời Kì thật lòng yêu cô, bằng lòng kết hôn với cô rồi mới nói cho anh biết đi.
–
Trở lại Thu Thuỷ Loan, Khương Ngưng không thấy bóng dáng Lục Thời Kì đâu.
Thấy thím Diệp đang đeo tạp dề bận rộn trong bếp, cô bước tới hỏi: “Thím Diệp, Lục Thời Kì đâu ạ?”
Thím Diệp nghe tiếng quay đầu lại: “Cậu chủ nói là có việc phải làm, giờ này chắc là đang ở phòng sách đấy.”
Nhìn thấy bộ quần áo Khương Ngưng xách trên tay, thím Diệp mỉm cười: “Cô mua quần áo cho cậu chủ sao?”
“Đi dạo phố tình cờ gặp được nên mua thôi ạ.” Khương Ngưng cười, chỉ tay lên lầu: “Thím Diệp cứ bận việc của thím đi, cháu lên tìm anh ấy một lát.”
“Ấy, được!”
Khương Ngưng xách bộ vest nam mới mua lên lầu, dừng lại trước cửa phòng sách.
Cô khẽ gõ cửa hai tiếng, nghe thấy tiếng đáp lại thì mở hé cửa, thò đầu vào trước, nhìn người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, cô cất giọng nhẹ nhàng: “Buổi chiều vui vẻ nhé anh Lục của em, bây giờ em vào có làm phiền anh không?”
Sợ Lục Thời Kì “phá đám” nói là làm phiền, cô lại nhanh nhảu nói thêm: “Hôm nay em đi dạo phố có mua quà cho anh đấy.”
Lục Thời Kì thấy cô ra ngoài một chuyến trở về thì vui vẻ phấn khởi, có vẻ như tâm trạng rất tốt, bèn lên tiếng: “Vào đi.”
Lúc này Khương Ngưng mới đi vào, tiện tay đóng cửa phòng sách lại.
Cô chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt Lục Thời Kì, vẻ mặt thần thần bí bí: “Anh đoán xem em mua gì cho anh nào?”
Lục Thời Kì liếc nhìn góc túi đồ lộ ra sau lưng cô, biết cô luôn túng thiếu, đột nhiên lại mua quần áo của nhãn hiệu này, anh nhướng mày: “Em đi cướp ngân hàng à?”
Thấy anh đã nhận ra, Khương Ngưng cũng không giấu giếm nữa, trực tiếp đặt lên bàn làm việc trước mặt anh: “Anh mới đi cướp ngân hàng ấy! Đã nói rồi, em có tiền mà.”
Cô bĩu môi: “Trước đây anh mua cho em nhiều quần áo như vậy, lần này đi công tác về lại tặng em dây chuyền, chúng ta có qua có lại, đương nhiên em cũng phải tặng anh chút gì đó. Bộ quần áo này em cố tình mua cho anh, mau xem thử có thích không.”
Lục Thời Kì vẫn luôn biết gia cảnh cô không tệ, bộ lễ phục và trang sức trong lần đầu gặp mặt đã có giá trị không nhỏ, căn hộ ở hồ Nam Minh cô từng ở có giá thuê còn cao hơn cả tiền lương của cô, đủ để thấy gia đình cô không những không trông chờ vào chút tiền lương ít ỏi đó của cô, mà còn có thể chu cấp cho cô không ít.
Nhưng cái gọi là gia cảnh không tệ đó chắc chỉ là giàu có bình thường.
Ví dụ như hôm đó dẫn cô đi mua quần áo, số tiền cô có trong tay chỉ đủ mua một bộ đồ nữ đang giảm giá.
Nhìn như vậy, bộ vest này của cô hôm nay chắc là đã dùng hết sạch số tiền tiêu vặt mà gia đình cho cô rồi.
Hơn nữa rất có thể cũng là hàng giảm giá.
Chuyện cô dùng hết toàn bộ số tiền trên người để mua cho anh một bộ quần áo, Lục Thời Kì không tán thành, nhưng trong lòng vẫn rất vui.
Tất nhiên, tiền đề là cô mua quần áo cho anh thuần túy chỉ là quà tặng thông thường trong thời gian hẹn hò, chứ không có toan tính phi thực tế nào khác. Ví dụ như nghĩ rằng lấy lòng anh sẽ khiến anh yêu cô đến mức không thể tự kiềm chế, chủ động cầu hôn cô.
“Đừng ngẩn người ra đó nữa, mở ra xem thử đi.” Thấy anh không động đậy, Khương Ngưng tự mình lấy từng món quần áo ra, “Em tặng quà rất có tâm đấy nhé, cả một bộ đầy đủ, phối cho anh từ đầu đến chân. Anh xem này, có áo sơ mi, áo khoác, quần tây, khuy măng sét, cà vạt….”
Đến món đồ cuối cùng, cô cố ý dừng lại hai giây, đột nhiên giơ lên trước mặt anh, “Em còn mua cả quần lót cho anh nữa này!”
Lục Thời Kì nhìn chiếc quần lót nam trên tay cô, nhất thời không nói nên lời.
Tuy rằng cuộc sống hàng ngày của anh luôn có người chăm sóc, nhưng từ khi hiểu chuyện, anh chưa bao giờ để người khác mua quần lót cho mình, đặc biệt là phụ nữ.
Anh khó mà không nghi ngờ, việc cô mua quần lót chẳng qua là do sở thích kỳ quái của bản thân, cố ý muốn xem anh bối rối.
Chuyện mua quần lót này là do Khương Ngưng đột nhiên nảy ra ý định.
Cô nhớ có lần cô và Thẩm Tịch kéo anh cả Thẩm Yến ra ngoài chơi, kết quả đột nhiên mưa to. Lúc đó bọn họ chỉ mang theo một chiếc ô, Thẩm Tịch cứ khăng khăng ra vẻ anh hùng nhường ô cho cô và anh cả, còn bản thân thì ướt như chuột lột.
Sau khi tạnh mưa, vừa hay đi ngang qua một cửa hàng quần áo nam, thấy Thẩm Tịch ướt sũng, anh cả bèn nói vào trong mua cho Thẩm Tịch một bộ quần áo để thay.
Chọn được áo và áo khoác trong cửa hàng rồi, Thẩm Tịch cầm lấy định đi vào phòng thử đồ thì Khương Ngưng đột nhiên gọi anh ấy lại: “Anh định cứ thế đi thay đồ sao?”
Thẩm Tịch vẫn chưa phản ứng lại, Khương Ngưng lại nói: “Anh bị ướt hết rồi mà quần lót không bị ướt à? Hay là định không mặc gì luôn?”
Thẩm Tịch ôm quần áo trên tay, mặt đỏ bừng từ tai đến cổ rồi lan xuống tận xương quai xanh, chỉ tay vào Khương Ngưng, lắp bắp: “Em… em… em… em là con gái đấy, có biết xấu hổ không hả?”
Khương Ngưng bị phản ứng của anh chọc cười, bật cười thành tiếng: “Chúng ta là song sinh, em đâu phải người ngoài, anh ngại ngùng gì chứ?”
Mặt Thẩm Tịch càng đỏ hơn, quay sang méc với Thẩm Yến: “Anh, anh xem Tiểu Ngũ kìa, không biết xấu hổ là gì cả, đúng là chẳng có chút nào giống con gái.”
Thẩm Yến lười biếng liếc nhìn anh ấy: “Không phải học theo em sao, huống hồ Tiểu Ngũ như vậy là đang quan tâm em đấy.”
Nói rồi Thẩm Yến quay sang nhìn nhân viên cửa hàng: “Lấy thêm một chiếc quần lót nam nữa.”
Thẩm Tịch: “…..”
Thẩm Tịch là người nổi tiếng mặt dày mày dạn, bình thường rất hay giở trò vô lại, Khương Ngưng vẫn luôn cho rằng trên đời này không có chuyện gì có thể khiến anh ấy phải xấu hổ.
Ấy vậy mà khoảnh khắc đó, cô và anh cả đã được chứng kiến cái gọi là “trai đẹp e thẹn”.
Vì chuyện này mà cô và anh cả đã trêu chọc Thẩm Tịch rất lâu.
Cảnh tượng lúc đó thật sự rất khó quên, Khương Ngưng bỗng nghĩ đến việc bình thường ai là người mua quần lót cho Lục Thời Kì?
Đối với em gái ruột mà Thẩm Tịch còn không thể thích nghi được, vậy Lục Thời Kì mà nhìn thấy cô mua quần lót cho anh, chẳng phải anh sẽ càng xấu hổ hơn sao?
Kiểu người như anh ngày thường luôn lạnh lùng, giỏi nhất là kiểm soát biểu cảm, một khi đã thẹn thùng thì không biết sẽ như thế nào.
Khương Ngưng càng nghĩ càng thấy thú vị, cô đầy hy vọng nghiêng người sát lại gần, cười với vẻ trêu chọc: “Bạn gái anh chu đáo lắm đúng không? Đến cả chuyện nhỏ nhặt thế này cũng nghĩ đến.”
Thế nhưng vẻ mặt đỏ bừng mà cô mong đợi đã lâu lại không hề xuất hiện.
Lục Thời Kì nghiêm túc suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên bật cười, nhướng mắt lên: “Em đang ám chỉ lần trước tôi dẫn em đi mua quần áo không đủ chu đáo, không mua đồ lót cho em sao?”
Nụ cười của Khương Ngưng cứng đờ, khóe miệng cô bất giác giật giật hai cái.
Sao người đàn ông này lúc nào cũng có thể tìm được lý do để phản bác cô vậy nhỉ?
Ánh mắt Lục Thời Kì đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Tôi thấy đồ lót của em đều theo bộ, hay là em nói cho tôi biết kiểu em thích đi, để hôm nào tôi mua bù cho em?”
Khương Ngưng: “…..”
Lục Thời Kì như có điều suy nghĩ: “Kiểu ren à? Hay là…..”
“Lục Thời Kì!” Khương Ngưng nghiến răng nghiến lợi.
Lục Thời Kì rất hài lòng khi nhìn thấy gương mặt cô dần dần đỏ ửng, anh thản nhiên nhận lấy chiếc quần lót trong tay cô nhìn lướt qua, lúc ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen láy tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Đến cả kích cỡ mà em cũng biết, chẳng lẽ em đã lén lút xem trộm quần lót của tôi?”
Anh chậc một tiếng, vẻ mặt đầy ẩn ý: “Cô nhóc, hóa ra em còn có sở thích này sao?”
Khương Ngưng: “…”
Sao cô lại nghĩ rằng mua quần lót cho anh là anh sẽ xấu hổ chứ?
Rõ ràng cô đã biết từ lâu, đây là một tên đàn ông mặt dày hơn cả tường thành —— đồ đàn ông chó má!
Da mặt Thẩm Tịch so với anh quả thật kém xa.
Trêu chọc chẳng được lại rước lấy sự bực bội, Khương Ngưng bỗng dưng không muốn để ý đến anh nữa, cô trừng mắt nhìn anh một cái đầy giận dỗi rồi xoay người bỏ đi.
Lục Thời Kì thấy vậy liền giữ lấy cổ tay cô, đứng dậy kéo cả người cô vào lòng, vây giữa người anh và bàn làm việc, vóc dáng cao lớn bao phủ lấy cô.
Cô vùng vẫy tay, anh càng siết chặt hơn, giọng nói lười biếng xen lẫn ý cười: “Ai dạy em cái cách hễ cãi không lại là giận dỗi bỏ đi như vậy?”
Khương Ngưng quay đầu sang một bên, không nói tiếng nào.
“Vậy mà cũng giận sao?” Lục Thời Kì bất đắc dĩ, “Rõ ràng là em bắt đầu trước, chẳng lẽ tôi không thể phản bác lại?”
Hai tay Khương Ngưng đều bị anh nắm chặt, không tài nào thoát ra được, cô tức giận đá vào chân anh một cái: “Đúng vậy, anh không được phản bác. Em bắt đầu trước thì sao, em muốn nhìn thấy anh xấu hổ, chẳng lẽ anh không thể diễn vẻ xấu hổ cho em xem à?”
Rõ ràng cô đang cố tình gây sự, lại có chút nũng nịu.
So với những lời đường mật giả dối thường ngày thì khoảnh khắc này cô mới bộc lộ vẻ chân thật hiếm có.
Lục Thời Kì không ngờ là bản thân lại không hề thấy phản cảm.
Thấy cô thật sự nổi giận, giọng anh dịu xuống, chủ động dỗ dành: “Được rồi, đừng giận nữa, tôi xin lỗi.”
Khương Ngưng nhạy cảm nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của Lục Thời Kì.
Tên đàn ông này đang dỗ dành cô!
Lần đầu tiên dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để dỗ cô!
Cô cố gắng kìm nén sự vui mừng trong lòng, trên mặt vẫn lạnh lùng, nhướng mắt lên cẩn thận đánh giá anh một lúc: “Vậy lúc nãy anh có ngại ngùng không?”
Chưa đợi Lục Thời Kì trả lời, cô lại nói: “Nếu anh trả lời là ‘không’, em sẽ giận tiếp.”
Lục Thời Kì: “…..”
Trên bàn làm việc, Wechat phiên bản máy tính hiện lên thông báo tin nhắn.
Lục Thời Kì liếc nhìn Khương Ngưng, sau đó ngồi lại vào ghế, dùng chuột click mở lên.
Là tin nhắn Thẩm Yến gửi tới.
Ban đầu Khương Ngưng không có ý định nhìn trộm máy tính của anh, nhưng vô tình liếc thấy tên và ảnh đại diện của Thẩm Yến, cô lập tức cảnh giác, vô thức cũng ghé đầu lại gần.
Thẩm Yến: [Tôi về Lan Thành rồi.]
Thẩm Yến: [Chiều nay tôi đã gửi Wechat của cậu cho em gái tôi, con bé có kết bạn với cậu chưa?]
Trước khi Lục Thời Kì trả lời, anh nhận thấy hành động của Khương Ngưng, nhíu mày nhìn qua: “Em làm gì vậy?”
Khương Ngưng: “….Màn hình máy tính của anh lớn như thế, đặt chình ình trước mặt em, em nhìn một cái thì đã sao?”
Cô biết xem trộm tin nhắn của người khác là không tốt, nhưng nội dung cuộc trò chuyện lại liên quan đến cô, cô rất muốn ở bên cạnh xem hai người bọn họ nói gì.
Có điều khi nhìn thấy dáng vẻ keo kiệt của Lục Thời Kì, Khương Ngưng cảm thấy thôi bỏ đi.
Năm đó Thẩm Yến đã khóc lóc cầu xin Khương Hoa đưa mình đi cùng, nhưng Khương Hoa lại chê anh ấy là con trai, không chỉ từ chối mà còn dùng lời lẽ tổn thương anh ấy, nói là nhìn thấy đôi mắt giống hệt bố là lại cảm thấy vô cùng chán ghét, nói anh ấy sau này lớn lên nhất định cũng giống như bố mình, sẽ không ra gì.
Lúc đó Thẩm Yến mới chỉ năm tuổi, đang là độ tuổi coi mẹ là tất cả, là chỗ dựa duy nhất.
Lời nói của bà đã để lại vết thương không thể nào xóa nhòa trong trái tim non nớt của Thẩm Yến.
Vì vậy, trong ba anh em, Thẩm Yến là người không thể nào tha thứ cho Khương Hoa nhất.
Bởi vì Khương Ngưng mang họ Khương giống Khương Hoa, nên Thẩm Yến chưa bao giờ gọi tên cô. Trong số các anh chị em họ bên nhà họ Thẩm thì cô đứng thứ năm, trước mặt mọi người hay sau lưng, Thẩm Yến đều gọi cô là “Tiểu Ngũ”.
Vì vậy, chỉ cần Lục Thời Kì không có hứng thú với em gái của Thẩm Yến, không hỏi đến tên, Thẩm Yến sẽ không chủ động đề cập đến.
Tương tự, với tính cách của anh trai cô thì cũng sẽ không chủ động hỏi han xem bạn gái của Lục Thời Kì tên là gì.
Như vậy, Khương Ngưng không sợ hai người bọn họ nói chuyện rồi lột bỏ lớp ngụy trang của cô.
“Anh bận việc trước đi, vừa hay em dạo phố cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi một lát.” Khương Ngưng nói xong thì muốn về phòng ngủ.
Vừa đến cửa phòng sách, cô nghe thấy Lục Thời Kì ở phía sau đột nhiên lên tiếng: “Em gái của Thẩm Yến đang ở Đồng Thành.”
Khương Ngưng khựng người, khó hiểu quay đầu lại.
Tên đàn ông này, chẳng lẽ đã biết thân phận của cô rồi nên đang thử cô?
Tim cô không khỏi đập nhanh hơn, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Chuyện này…. có liên quan gì đến em sao?”
Lục Thời Kì nhìn phản ứng của Khương Ngưng, hình như khẽ thở dài: “Thẩm Yến chính là người bạn mà em gặp sáng nay, cậu ấy không yên tâm khi em gái ở một mình nơi đất khách quê người, nên mới gửi Wechat của tôi cho cô ấy, để khi nào có việc gì thì có thể tìm tôi. Có điều em gái cậu ấy không kết bạn với tôi, có lẽ là vì không quen biết. Ngoài ra, theo như lời Thẩm Yến nói thì em gái cậu ấy hình như đã có bạn trai rồi, là một tên tay nghèo kiết xác nhưng rất biết dỗ ngọt con gái, em gái cậu ấy bị tên đó mê hoặc, sở dĩ ở lại Đồng Thành là vì bạn trai của cô ấy.”
Khương Ngưng: “?”
Ngẩn người một lúc, Khương Ngưng mới chợt bừng tỉnh. Với tư cách là bạn gái, khi biết có người đẩy Wechat của bạn trai mình cho người phụ nữ khác, đáng lẽ phải ghen tuông mới đúng.
Bởi vì bản thân Khương Ngưng chính là “người phụ nữ khác” kia, lúc nãy cô xem tin nhắn cũng không nghĩ đến chuyện này.
Nhưng vừa hay cô nói muốn đi nghỉ ngơi lại khiến Lục Thời Kì lầm tưởng cô ghen, cho nên mới giải thích nhiều như vậy.
Lục Thời Kì vốn đã quen làm theo ý mình, không có thói quen giải thích với người khác, hôm nay khó có được kiên nhẫn như vậy, kết quả phát hiện cô nghe xong mặt mày ngơ ngác, anh nhíu mày: “Là em thật sự mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, hay là thấy Thẩm Yến đưa Wechat của tôi cho em gái cậu ấy mà tức giận?”
Khương Ngưng: “…”