• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường ra sân bay, Lục Thời Kì lái xe đưa cô đi.

Khương Ngưng ngồi ở ghế phụ, nghĩ đến chủ đề mà hai người vừa nói chuyện trong phòng ngủ, cô vừa kích động vừa bồn chồn. Quay đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng sắc bén của người đàn ông, cô chợt hỏi: “Anh định khi nào cầu hôn em?”

Lục Thời Kì sững người, còn chưa kịp lên tiếng thì Khương Ngưng đã ngắt lời anh: “Thôi thôi, nói ra thì hết bất ngờ.”

Ba phút sau.

Khương Ngưng: “Nhưng mà em rất muốn biết.”

Cảm giác biết một chuyện gì đó sẽ xảy ra, nhưng lại không biết chính xác khi nào sẽ xảy ra, thật sự rất dày vò!

Xe chạy vào bãi đậu xe của sân bay, Lục Thời Kì tắt máy, nhìn cô: “Hay là bây giờ anh cầu hôn em luôn?”

“Không được!” Khương Ngưng kiên quyết từ chối, thậm chí còn có chút ghét bỏ, “Như vậy thì qua loa quá, chẳng lãng mạn chút nào.”

“Anh đừng để em đợi lâu quá đấy, em rất hay thay đổi.” Cô lại nhắc nhở anh.

“Sẽ không lâu đâu.” Lục Thời Kì suy nghĩ giây lát rồi nói với cô, “Đợi đến lần sau em gặp anh, anh sẽ cầu hôn em.”

Khương Ngưng khẽ chớp mắt: “Vậy khi nào anh về Lan Thành?”

Lục Thời Kì cười: “Không phải đã nói rồi sao, tuần sau.”

Khương Ngưng bĩu môi, quyết định không hỏi nữa. Nếu hỏi được kết quả thật thì kỳ thực cũng chẳng còn gì thú vị.

Nhớ ra điều gì đó, cô nói: “Lần này về em chưa đi thăm ông cụ Lục và bà cụ Lục được, em sắp sửa đồng ý lời cầu hôn của anh rồi, có phải theo lý nên đi thăm một chuyến không? Còn có Thỏa Thỏa nữa, bọn họ cũng chưa gặp qua.”

Nói đến đây, cô nhìn Lục Thời Kì, trên mặt lộ vẻ khó hiểu: “Sao anh cũng chưa từng nhắc đến?”

Trong mắt Lục Thời Kì lóe lên vẻ khác thường.

Trong xe im lặng vài giây, anh nói: “Thật ra mấy năm nay anh rất ít khi về nhà tổ, Lục Gia Vinh thường xuyên về đó, gần đây thì trực tiếp ở hẳn bên đó luôn, nói là hai ông bà lớn tuổi rồi, ông ta là con trai phải ở bên cạnh chăm sóc.”

Lục Thời Kì nói rất bình tĩnh, dường như không hề để tâm, nhưng Khương Ngưng vẫn nhận ra có gì đó không đúng.

Trước đây cũng không thấy Lục Gia Vinh hiếu thuận gì cho cam, bây giờ lại đột nhiên ở nhà tổ, rõ ràng là cố ý.

Lục Thời Kì đã nắm giữ Lục thị, Lục Gia Vinh căn bản không phải là đối thủ của anh. Nhưng ông ta quá hiểu rõ điều Lục Thời Kì khao khát nhất trong lòng, cho nên chuyên nhắm vào điểm yếu của anh.

Anh từ nhỏ đã không có cha mẹ che chở, điều mong muốn nhất không gì khác ngoài sự bầu bạn của người thân. Lục Gia Vinh không cho anh thì thôi, bây giờ đến cả chút quan tâm của ông bà nội mà cũng cướp luôn.

Lục Thời Kì không muốn chung sống dưới một mái nhà với Lục Gia Vinh, vậy thì cuối cùng người ở lại một mình bên ngoài sẽ chỉ có mình anh.

Ông bà nội có lẽ cũng đau lòng cho đứa cháu trai này, nhưng cũng sẽ không vì để Lục Thời Kì có thể về nhà mà nhẫn tâm đuổi con trai ruột của mình đi.

Lục Gia Vinh nắm chắc điểm yếu của hai ông bà, mượn họ để cô lập Lục Thời Kì, muốn anh trở thành kẻ cô độc thực sự.

Lục Thời Kì nhìn thấy sự xót xa trong đáy mắt cô, đưa tay nhéo nhẹ lên mặt cô: “Đừng nhìn anh như vậy, làm như anh rất đáng thương ấy.”

Anh dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô: “Bất kể anh ở đâu thì anh cũng là chủ của nhà họ Lục, họ hàng xa gần của Lục thị đều chỉ nghe lời anh. Cho nên giữa anh và Lục Gia Vinh, quyền chủ động luôn nằm trong tay anh, anh cho phép ông ta ở nhà tổ thì ông ta mới được ở, nếu anh đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Lục thì cũng sẽ không ai nói nửa lời.”

Khương Ngưng đương nhiên biết quyền uy tuyệt đối của người đứng đầu trong một gia tộc hàng đầu như nhà họ Lục, Lục Gia Vinh ở đâu chỉ là chuyện một câu nói của Lục Thời Kì.

Nhưng anh sẽ không đuổi Lục Gia Vinh ra khỏi nhà họ Lục, không phải anh quan tâm đến người cha là Lục Gia Vinh này, mà là anh quan tâm đến ông bà nội.

Lục Thời Ôn và Lục Thời Lâm đều từng nhận được sự quan tâm của Lục Gia Vinh, chỉ có mình anh bị đối xử lạnh nhạt.

Ngay cả khi lớn lên trong sự so sánh và chênh lệch như vậy, anh cũng chưa từng oán hận anh trai và em trai của mình vì sự bất công, thậm chí sau khi tiếp quản Lục thị còn đối xử với họ rất tốt, huống chi là ông bà nội đã từng yêu thương anh?

Có lẽ sự quan tâm mà ông bà nội dành cho đứa cháu trai này chưa chắc đã bằng khi đối với con trai, nhưng với Lục Thời Kì mà nói, đó đã là tình cảm ấm áp hiếm hoi trong suốt nửa đời trước của anh.

Anh sẽ không nỡ lòng nào để họ khó xử.

Có lẽ ở bên ngoài anh là người mạnh mẽ vang dội, giết người không ghê tay. Nhưng khi đối diện với tình thân, anh lại là người rất mềm yếu.

Khương Ngưng phát hiện anh thật sự là một người rất rất tốt.

Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, khi một ngày nào đó nỗ lực đứng được trên cao, nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, nhưng lại không để mặc cho sự đen tối trong lòng lan rộng, vẫn dùng sự dịu dàng để báo đáp thế gian này.

Sự lương thiện của anh khiến Khương Ngưng bỗng nhiên có thêm dũng khí để nghênh đón cuộc hôn nhân sắp tới của họ. Một cuộc hôn nhân muốn duy trì lâu dài, chỉ dựa vào tình yêu là hoàn toàn không đủ. Phẩm hạnh và giới hạn đạo đức cũng rất quan trọng.

Cô tin Lục Thời Kì yêu cô.

Cô cũng sẵn lòng tin tưởng một người có phẩm hạnh cao thượng như Lục Thời Kì sẽ không làm tổn thương cô trong hôn nhân.

Hai người bọn họ, có lẽ thật sự sẽ đầu bạc răng long.

Bãi đậu xe tĩnh lặng không một bóng người, Khương Ngưng cởi dây an toàn, nghiêng người tới gần, nâng mặt anh lên: “Lục Gia Vinh muốn ở lại nhà tổ thì cứ để cho ông ta ở đi, ông ta đã mất tập đoàn Lục thị, lại bị ép ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, bây giờ chẳng còn gì nữa. Lục Thời Ôn và Lục Thời Lâm có vẻ cũng chẳng để ý đến ông ta, lúc ông ta tranh giành quyền lực với anh, hai người đó đều đứng ngoài cuộc. Người đáng ghét như ông ta, ngày tháng ở nhà tổ chưa chắc đã dễ chịu, về sau già rồi cũng chẳng biết có ai thèm quan tâm không.”

Đầu mũi hai người chạm vào nhau, Lục Thời Kì cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cô phả vào mặt khi nói chuyện, có chút ngứa ngáy.

Anh hơi ngừng thở, Khương Ngưng lại hôn nhẹ lên môi anh, nhướng mày nói: “Anh còn có em và Thỏa Thỏa mà, sau này chúng ta sẽ có tổ ấm của riêng mình.”

“Ừ, có hai mẹ con em là đủ rồi.” Lục Thời Kì dịu dàng nói xong lại giữ lấy gáy cô, làm sâu thêm nụ hôn vừa rồi.

Nụ hôn này rất dài, dịu dàng mà triền miên.

Rất lâu sau Lục Thời Kì mới buông cô ra, hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau, hai má Khương Ngưng ửng đỏ, cánh môi cũng bị anh mút đến sưng mọng.

“Em phải đi rồi.” Khương Ngưng nói.

“Để anh đưa em lên.” Lục Thời Kì lại hôn nhẹ cô một cái, trong mắt tràn đầy lưu luyến.



Khương Ngưng đến sân bay Lan Thành thì trời đã bắt đầu tối.

Thẩm Yến cho tài xế đến đón cô, lên xe xong, Khương Ngưng gửi tin nhắn WeChat cho Lục Thời Kì, báo anh biết cô đã xuống máy bay.

Xe dừng trước cửa nhà Thẩm Yến, Khương Ngưng vào trong gọi Thỏa Thỏa.

Mấy ngày nay Thẩm Yến lại mua cho cậu bé rất nhiều đồ chơi, nghe nói sắp được về nhà, Thỏa Thỏa bèn gọi dì giúp cậu bé cùng thu dọn đồ chơi.

Khương Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi trên ghế sofa chờ cậu bé.

Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Yến ra khỏi phòng sách, liếc nhìn cô: “Đi Đồng Thành một chuyến về tâm trạng có vẻ không tệ nhỉ?”

“Cũng tàm tạm.” Khương Ngưng bưng tách trà dì giúp việc đưa lên nhấp một ngụm, suy nghĩ giây lát rồi nói với Thẩm Yến. “Anh, Lục Thời Kì chuẩn bị cầu hôn em, đến lúc đó em định đồng ý với anh ấy.”

Đáy mắt Thẩm Yến xẹt qua vẻ kinh ngạc, anh ấy đánh giá cô một lúc, cuối cùng cười khẽ nói: “Gái lớn gả chồng, xem ra phải chuẩn bị của hồi môn cho em rồi.”

Khương Ngưng nhíu mày: “Anh làm anh kiểu gì vậy, cũng không hỏi em tại sao lại quyết định kết hôn à? Ít nhất anh cũng phải tỏ vẻ không nỡ chứ.”

Thẩm Yến khẽ nhướn mày, trêu chọc: “Giọng điệu của em vừa rồi rõ ràng là đang thông báo cho anh, anh dám có ý kiến gì sao? Hơn nữa bốn năm trước chẳng phải em muốn gả cho cậu ấy sao? Lúc đó nếu cậu ấy đồng ý, em còn từ Đồng Thành về đây chắc?”

“…”

Khương Ngưng bưng tách trà, đầu ngón tay gõ nhẹ lên thành tách, hàng mi rũ xuống: “Bốn năm trước là hành động bồng bột, lần này là nghiêm túc. Hơn nữa em không đến Đồng Thành, dù có kết hôn thì hai chúng em cũng sống ở Lan Thành, anh ấy nói anh ấy bằng lòng vì em mà định cư lâu dài ở Lan Thành, nên em định lấy căn nhà ở Giản Khê Đình làm nhà tân hôn.”

Chuyện này Thẩm Yến từng nghe Lục Nhị nhắc đến.

Lục Nhị biết Tiểu Ngũ không có cảm giác an toàn trong hôn nhân, nên quyết định ở lại Lan Thành cùng cô, nhưng gốc rễ của Lục Thị ở Đồng Thành đã trăm năm, rất khó di dời, anh thân là chủ tịch tập đoàn Lục thị không thể tránh khỏi việc thường xuyên phải đi lại giữa Đồng Thành và Lan Thành.

Thật ra cũng chỉ mất hai tiếng đi máy bay, với những người như Thẩm Yến và Lục Thời Kì mỗi ngày vì công việc mà bay khắp nơi thì khoảng cách này chẳng là gì.

Lục Nhị bằng lòng chiều theo ý của Tiểu Ngũ, trong lòng Thẩm Yến cảm thấy an ủi. Anh ấy nhìn Khương Ngưng: “Anh không có ý kiến, hai đứa em tự bàn bạc là được.”

Dừng một lát, Thẩm Yến vỗ vai cô, chân thành nói: “Đã quyết định rồi thì sau này phải sống thật tốt với Lục Nhị, phải tin tưởng vào lựa chọn của mình. Bất kể lúc nào anh trai cũng ở phía sau em, sau này cậu ấy dám bắt nạt em, anh và Thẩm Tịch sẽ không tha cho cậu ấy đâu.”

Trong lòng Khương Ngưng dâng lên sự ấm áp, khẽ gật đầu.

Cô bằng lòng thử bước vào hôn nhân với Lục Thời Kì, có lẽ nguyên nhân lớn nhất chính là Lục Thời Kì chịu cùng cô an cư ở Lan Thành.

Lan Thành là nhà của cô, nơi này có hai người anh trai yêu thương cô, họ chính là chỗ dựa của cô.

Nói chuyện được một lúc lâu, Khương Ngưng không thấy chị dâu đâu. Cô nhìn vào trong: “Chị dâu em không có nhà à?”

Thẩm Yến nói: “Sáng mai cô ấy có tiết nên về trường rồi.”

Khương Ngưng chợt tò mò: “Anh, anh luôn chu đáo tỉ mỉ, khi yêu đương chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Chị dâu có dễ dàng phải lòng anh không? Hai người kết hôn rồi sống thế nào?”

Thẩm Yến khựng lại, ánh mắt tối sầm.

Im lặng một lúc lâu, anh ấy nói: “Cô ấy với anh vẫn chưa quen thuộc lắm, trước mặt anh khá khách sáo.”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Khương Ngưng, Thẩm Yến nói tiếp: “Mỗi một đôi nam nữ đều có từ trường tương ứng khi ở bên nhau, chỉ cần hấp dẫn lẫn nhau thì sẽ ngày càng tốt đẹp.”

Nghe Thẩm Yến nói vậy, rõ là anh ấy và Tống Noãn Chỉ cũng hấp dẫn lẫn nhau.

Khương Ngưng yên tâm.

Thỏa Thỏa cuối cùng cũng dọn xong đống đồ chơi, Khương Ngưng đưa cậu bé về nhà.



Lục Thời Kì mãi không nói ngày nào mình quay lại, chớp mắt đã đến thứ Sáu mà anh vẫn chưa về.

Có lẽ cô đột ngột bảo anh cầu hôn khiến anh bất ngờ, thế nên anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Khương Ngưng cũng không vội, từ từ chờ đợi.

Ngược lại Thẩm Tịch lại trở về trước, anh ấy muốn quay MV ở Lan Thành.

Chiều thứ Sáu, Khương Ngưng đến nhà trẻ đón Thỏa Thỏa, sau đó đưa Thỏa Thỏa về công ty tăng ca.

Bận đến hơn tám giờ tối, cô đang định đưa Thỏa Thỏa về nhà thì Thẩm Tịch gọi điện thoại cho cô, nói anh ấy đang quay cảnh đêm, bảo cô đến xem.

Sợ cô không chịu đến, anh ấy còn phái trợ lý đến đón cô.

Anh ấy luôn thích phô trương, tích cực như vậy rõ ràng là muốn người ta đến khen ngợi. Khương Ngưng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn quyết định cùng Thỏa Thỏa đến ủng hộ anh ấy.

Ngồi ở ghế sau cùng Thỏa Thỏa, Khương Ngưng hỏi trợ lý đang lái xe phía trước: “Thẩm Tịch quay phim ở đâu?”

Trợ lý nói: “Ở đài quan sát sao ở phía Nam thành phố, hôm nay trời đẹp có sao, gần đây lại đúng mùa đom đóm nên cảnh sắc bên đó rất đẹp.”

Xe chạy thẳng lên núi, dừng lại bên cạnh đài quan sát.

Vừa xuống xe, Khương Ngưng và Thỏa Thỏa đã thấy cả bầu trời sao lấp lánh trên đỉnh đầu, giống như một tấm màn đen được dát đầy kim cương.

Vô số đom đóm bay lượn, tựa như những vì sao rơi xuống trần gian.

Khương Ngưng nắm tay Thỏa Thỏa bước lên bậc thang đi về phía đài quan sát.

Dừng lại trên bậc thang cao nhất, bước chân Khương Ngưng khựng lại.

Đài quan sát rộng lớn trống trải được trang trí cực kỳ ấm áp và lãng mạn với hoa, bóng bay, nến và đèn.

Cánh hoa hồng trải ở giữa, hai bên là cây hạnh phúc treo đèn lồng làm lối dẫn. Cuối con đường, người đàn ông mặc vest thắt cà vạt tay cầm bó hoa hồng Mojito đứng trước cổng vòm hình trăng, đang mỉm cười nhìn cô.

Thỏa Thỏa kích động kêu lên: “Mẹ ơi, không phải cậu, là bố!”

Đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh, quay đầu lại nói với Khương Ngưng: “Bố bài trí nơi này đẹp quá, nhiều hoa và đèn cây thế này, còn đẹp hơn cả sao trên trời, bố muốn quay MV cùng cậu sao ạ?”

Khương Ngưng nhìn người đàn ông ở đằng xa, không nói gì.

Không đợi được câu trả lời, Thỏa Thỏa quyết định đi hỏi bố.

Cậu bé đã lâu không gặp bố, bèn buông tay Khương Ngưng định chạy tới. Kết quả là chưa kịp chạy đi đã bị một cánh tay rắn chắc từ phía sau ôm lấy, Thỏa Thỏa vùng vẫy quay đầu lại thì đã bị Thẩm Tịch ôm vào lòng.

Cậu bé ngạc nhiên định gọi, Thẩm Tịch bịt miệng cậu lại, khẽ “suỵt” một tiếng.

Thỏa Thỏa không hiểu gì, nhưng vẫn vòng tay ôm cổ Thẩm Tịch giữ im lặng.

Vừa quay đầu lại thì thấy cậu cả cũng ở đó!

Sự bất ngờ đến quá đột ngột.

Người tìm cô tối nay là Thẩm Tịch, cô không ngờ Lục Thời Kì có thể thuyết phục Thẩm Tịch giúp anh cầu hôn, hoàn toàn không có chút chuẩn bị tâm lý nào.

Cuối cùng thời khắc ấy cũng đã đến, tim cô bỗng chốc đập nhanh hơn.

Hít một hơi thật sâu, Khương Ngưng từng bước tiến về phía trước, dừng lại trước mặt Lục Thời Kì.

Ánh đèn dịu nhẹ rọi vào gương mặt nam tính tuấn tú của người đàn ông, anh nhìn cô say đắm, trong đôi mắt đen láy dường như cũng ẩn chứa những vì sao.

“Xin lỗi, để em đợi lâu rồi.” Giọng nói của anh vẫn ấm áp và dịu dàng như mọi khi.

Khương Ngưng để ý thấy khi nói chuyện, những ngón tay thon dài đang cầm bó hoa của anh hơi siết chặt, hình như anh có chút căng thẳng.

Hàng mi dài của Khương Ngưng thoáng run rẩy, khóe môi khẽ cong lên.

Sắp xếp lại cảm xúc xong, cô bình tĩnh nhìn anh, chớp mắt: “Rồi sao nữa?”

Lục Thời Kì khựng lại: “Thời gian em cho anh có hạn, anh cũng sợ em chờ lâu rồi đổi ý, nên màn cầu hôn này có hơi vội vàng, nhưng may mắn là thời tiết Lan Thành tối nay không tệ, những vì sao và đom đóm rất đẹp, bản thân thiên nhiên đã rất lãng mạn rồi, có cảnh sắc tô điểm thêm nên hoa tươi và ánh đèn đêm nay mới không quá phô trương, coi như ông trời cũng giúp anh một tay.”

Đài quan sát này có vị trí đặc biệt, không chỉ có thể nhìn thấy các vì sao và đom đóm mà còn có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng san sát ở trung tâm thành phố Lan Thành, là ánh đèn của vạn nhà.

Đúng như anh nói, bản thân thiên nhiên đã rất lãng mạn.

Nhưng để tìm được nơi này hẳn anh cũng phải mất công sức lắm.

Khương Ngưng sống ở Lan Thành ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nơi này đẹp đến vậy.

Ánh đèn và cánh hoa tô điểm cho nơi này thêm phần ấm áp và ngọt ngào.

Một con đom đóm đậu trên vai Lục Thời Kì, Khương Ngưng đưa tay ra, con đom đóm bay đến đậu lên móng tay được sơn sửa tỉ mỉ của cô, rồi nhanh chóng vỗ cánh bay đi.

Kìm nén niềm vui trong lòng, cô hơi cong môi, lên tiếng với vẻ kiêu sa: “Cũng được, tạm chấp nhận.”

Mấy ngày nay ngày nào cô cũng mặc váy đẹp, trang điểm kỹ lưỡng, chỉ sợ anh đột ngột từ Đồng Thành trở về không cho cô thời gian chuẩn bị, dẫn đến trang phục của cô không hợp với khung cảnh cầu hôn.

May là Khương Ngưng rất ưng ý với chiếc váy đỏ mặc tối nay.

Cô khẽ cong môi, nhận lấy bó hoa hồng từ tay Lục Thời Kì, sau đó lại đưa tay ra: “Nhẫn đâu?”

Lục Thời Kì hơi sững người, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Thì ra cô bảo anh cầu hôn cô, thứ cô muốn chỉ là một nghi thức đơn giản.

Lục Thời Kì không vội đưa cho cô, bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy tay cô: “Ngưng Ngưng, em từng nói với anh rằng em không dám kết hôn, cũng không muốn kết hôn, anh biết hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng rất lớn đến một người, có những quan điểm một khi đã hình thành thì rất khó thay đổi, ban đầu anh thật sự định sẽ cứ theo đuổi em, cho dù không có danh phận cũng không sao.”

“Tuần trước em đột nhiên bảo anh cầu hôn em, anh rất kích động, cũng rất cảm động. Anh biết để nói ra những lời này em cần phải có rất nhiều dũng khí và quyết tâm. Em bằng lòng thử bước chân vào hôn nhân với anh, chắc hẳn cũng đã trải qua đấu tranh và do dự trong lòng. Anh rất cảm kích vì cuối cùng em đã lựa chọn tin tưởng anh.”

“Anh không biết bản thân có đức hạnh gì mà nhận được cơ hội có được một cô gái tốt đẹp như vậy, trong lòng anh luôn tự nhủ, sau này nhất định phải đối xử với em thật tốt, tốt hơn nữa, không được phụ sự tin tưởng của em.”

“Chúng ta quen nhau trong bữa tiệc tối lần đầu là do em cố ý tiếp cận, nhưng với anh mà nói đó là một bất ngờ đẹp đẽ. Cho dù nói anh trúng tiếng sét ái tình hay là thấy sắc nổi lòng tham cũng được, nhưng tối hôm đó ở bữa tiệc, vừa liếc mắt nhìn anh đã trông thấy em, sau đó em cầm ly rượu đến bắt chuyện với anh. Anh biết em có ý đồ khác nhưng không hề thấy phản cảm, thậm chí còn có chút mừng thầm, mừng thầm vì mục tiêu của em tối hôm đó là anh.”

“Ngưng Ngưng, em là cô gái đầu tiên mà anh muốn đến gần, cũng là người duy nhất. Anh rất vinh hạnh, người anh thích chủ động nói với anh rằng cô ấy bằng lòng kết hôn với anh. Em nói sau này mỗi dịp năm mới em và Thỏa Thỏa đều sẽ cùng anh đón năm mới, mấy ngày nay anh cứ luôn tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, rồi giống như một đứa trẻ ngày đêm mong ngóng năm mới đến sớm hơn, cũng mong chúng ta có thể nhanh chóng trở thành người một nhà, cùng ở bên cạnh em và Thỏa Thỏa.”

Anh xoay người, với tay lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trên giá phía sau, dùng hai tay đưa tới.

Khoé mắt Khương Ngưng hơi ẩm ướt, cô không ngờ lại có những lời thoại này.

Lại nhìn chiếc hộp anh đưa tới, bên trong là một bản kê khai rất dài, ghi lại các loại tài sản đứng tên anh.

Danh sách quá dài, Khương Ngưng không xem hết: “Sính lễ có phải hơi nhiều quá rồi không? Hơn nữa, đây hình như không phải chuyện nên làm khi cầu hôn.”

Lúc cô nói chuyện, trên hàng mi còn vương lệ, giọng nói khàn khàn mà mềm mại.

“Đây không phải là sính lễ mà là toàn bộ tài sản của anh, cũng là của hồi môn của anh.” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Khương Ngưng, Lục Thời Kì cuối cùng cũng lấy ra chiếc nhẫn kim cương, “Anh đã nói rồi, anh nguyện vì em mà một thân một mình ở lại Lan Thành, dung nhập vào cuộc sống của em. Em cũng từng nói coi căn nhà của em ở Giản Khê Đình là nhà tân hôn, để anh dọn đến sống chung với hai mẹ con em. Vậy nên, hôm nay anh đến đây là để xin ở rể.”

Lục Thời quỳ một gối xuống trước mặt cô, ánh mắt dịu dàng lại chân thành, khóe môi khẽ cong lên đầy âu yếm: “Cô Khương, em có đồng ý kết hôn với anh, để anh được làm anh Khương của em không?”

Anh rất nghiêm túc.

Lục Thời Kì biết Khương Ngưng đồng ý kết hôn không dễ dàng, vì vậy anh cũng đang cố gắng hết sức để cô an tâm.

Cách đó không xa, Thẩm Tịch đang bế Thỏa Thỏa bỗng thì thầm gì đó vào tai cậu bé, Thỏa Thỏa quay sang hét lớn: “Mẹ, mẹ mau đồng ý đi ạ!”

Khương Ngưng quay đầu, Thỏa Thỏa, Thẩm Tịch và Thẩm Yến đều đang nhìn về phía này.

Lục Thời Kì vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối, nói với cô: “Họ đều là người nhà của em, về sau cũng là người nhà của anh.”

Chóp mũi Khương Ngưng cay cay, giọt nước mắt đọng trên mi mắt cuối cùng cũng lớn dần rồi rơi xuống.

Cuối cùng, cô đưa tay ra, nhìn anh đeo chiếc nhẫn kim cương được cắt gọt đẹp đẽ vào ngón tay cô. Sau đó nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.

Khương Ngưng cảm thấy cô không phải là người có tham vọng gì lớn lao.

Có lẽ chịu ảnh hưởng từ Khương Hoa, thế nên ước nguyện lớn nhất đời cô thật ra chỉ là tìm được một người đàn ông yêu thương cô bằng cả trái tim, sẽ không phản bội hay làm tổn thương cô, cùng cô sống hết quãng đời bình dị này.

Giây phút này, cô cảm thấy mình đã tìm được rồi.

Người đàn ông này đã trao hết mọi thứ của mình cho cô.

Khương Ngưng nhìn chiếc nhẫn trên tay, trên đó được đính một viên kim cương màu tím, dù dưới ánh đèn lờ mờ của buổi đêm cũng rất rực rỡ.

Cô hạnh phúc cong môi cười, ôm chặt bó hoa hồng Mojito trong tay.

Bất ngờ có pháo hoa nổ tung trên đầu, soi sáng cả bầu trời đêm.

Khương Ngưng nhìn thấy trên cành hoa hồng đính kèm một tấm thiếp, trên đó có một câu nói được viết bằng nét chữ mạnh mẽ dứt khoát.

Là ý nghĩa của hoa hồng Mojito, cũng là lời tỏ tình da diết nhất:

Khương Ngưng, anh chỉ yêu riêng mình em! — Lục Thời Kì



CHÍNH VĂN ĐẾN ĐÂY LÀ KẾT THÚC RỒI ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK