Anh nói nơi nào có cô và Thỏa Thỏa, nơi đó chính là nhà của anh.
Lúc đầu khi gọi điện thoại, cô còn thấy Lục Thời Kì vụng về, không biết nói chuyện, bây giờ mới phát hiện đây hoàn toàn là hiểu lầm lớn đối với anh!
Rõ ràng anh còn biết cách “thả thính” hơn cả cô.
Bốn năm trước người đàn ông này mà biết nói chuyện như vậy thì có lẽ tình cảm cô dành cho anh đã sớm từ giả thành thật rồi.
Kỳ thực lúc đó cô cũng không phải là quá cứng lòng, chỉ là cô không đủ dũng cảm trong chuyện tình cảm, muốn Lục Thời Kì thừa nhận thích cô trước mà thôi.
Kết quả là anh cũng giống như cô, cũng đang chờ đợi.
Khương Ngưng thả điện thoại xuống, không trả lời tin nhắn của anh nữa.
Cô vỗ vỗ lên gò má đang ửng hồng của mình, cuộn tròn trong chăn lăn một vòng trên giường.
–
Mấy tối kế tiếp, cứ đến khung giờ đó là Lục Thời Kì lại nhắn tin WeChat cho cô.
Anh cũng không nói gì quá táo bạo, chỉ ngày ngày hỏi han tình hình của Thỏa Thỏa. Nhưng cuối cùng khi kết thúc câu chuyện, anh đều chúc cô ngủ ngon.
Tối thứ Tư hôm đó, cuối cùng anh lại gửi câu nói cũ: [Ngủ ngon, mơ đẹp.]
Tối nay, Khương Ngưng lần đầu tiên đáp lại anh: [Ừm, anh cũng ngủ ngon.]
Vốn tưởng câu chuyện sẽ kết thúc như vậy, không ngờ Lục Thời Kì lại trả lời cô: [Nếu trong mơ có thể gặp em, với anh chính là giấc mơ đẹp.]
Dái tai Khương Ngưng hơi nóng lên.
Cô phát hiện mấy ngày nay Lục Thời Kì không phải là không nói lời âu yếm nữa, mà là đang thăm dò thái độ của cô qua điện thoại.
Chỉ cần cô hơi đáp lại anh một câu, để anh biết rằng cô không phản cảm với những lời đó, thì anh có thể nói ra những lời khiến người ta mặt đỏ ửng tim đập loạn xạ.
Bây giờ anh sẽ không để lời nói của cô rơi xuống đất một cách vô ích nữa.
Khương Ngưng không để ý đến anh, đặt điện thoại xuống đi ngủ.
Để bản thân có thể tự giác hơn một chút, cô ép buộc bản thân mỗi tuần phải chạy bộ buổi sáng hai lần.
Nhưng cô đã quen lười biếng, vẫn không phải là người quá tự giác, có lúc kéo đến cuối tuần mới bất đắc dĩ phải dậy sớm chạy bộ.
Thoáng cái đã nửa tuần trôi qua, cô vẫn chưa một lần dậy sớm.
Trước khi ngủ, Khương Ngưng âm thầm hạ quyết tâm: Ngày mai là thứ Năm rồi, nhất định phải dậy sớm. Hoàn thành nhiệm vụ chạy bộ buổi sáng vào hai ngày thứ Năm và thứ Sáu là cuối tuần có thể ngủ nướng.
Sáng hôm sau 6 giờ rưỡi cô bị tiếng chuông báo thức đánh thức. Giãy giụa trên giường một hồi lâu, cuối cùng ý chí kiên cường muốn chạy bộ buổi sáng cũng chiếm thế thượng phong, cô bò dậy khỏi giường.
Giờ này Thỏa Thỏa vẫn còn đang say giấc nồng.
Sau khi rửa mặt chải đầu qua loa, Khương Ngưng cột tóc thành búi củ tỏi, thay bộ đồ thể thao thoải mái, sau đó chạy bộ ra ngoài.
Khu biệt thự Giản Khê Đình có một con đường vòng bằng phẳng ở bên trong, hai bên cảnh đẹp, chạy hết một vòng mất khoảng nửa tiếng, bình thường buổi sáng cô đều chạy dọc theo con đường vòng này một vòng.
Ấy vậy mà hôm nay mới chạy được chưa đầy 5 phút, cô đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn rắn rỏi đang chạy về phía cô.
Ban đầu Khương Ngưng còn tưởng mình nhìn nhầm, cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai đó, cô có chút kinh ngạc.
Sao Lục Thời Kì lại chạy bộ ở Giản Khê Đình?
Anh nói anh mua một căn hộ ở Lan Thành, chẳng lẽ là ở khu này?
Anh chuyển đến khi nào vậy, tối qua nói chuyện trên WeChat cũng không nghe anh nói gì cả.
Nghĩ đến việc mình đang để mặt mộc, lại còn mặc đồ thể thao, Khương Ngưng vô thức muốn quay đầu bỏ đi.
Lục Thời Kì đối diện đã nhìn thấy cô, sải bước chạy tới: “Ngưng Ngưng!”
Bước chân Khương Ngưng khựng lại, lúc cô quay đầu lại thì Lục Thời Kì đã đến trước mặt cô.
Anh cũng vận bộ đồ thể thao, áo hoodie trắng cùng quần dài đen, nắng sớm mai hắt lên gương mặt tuấn tú, thoạt nhìn vừa thanh tân lại vừa phảng phất nét lạnh lùng tự nhiên. Nhưng khi nhìn về phía Khương Ngưng, trong đáy mắt anh lại ánh lên nụ cười dịu dàng ấm áp: “Em cũng ra ngoài chạy bộ à?”
Khương Ngưng ngẩn người, gật đầu.
Thấy anh xuất hiện ở đây, Khương Ngưng hỏi: “Anh mua nhà ở khu Giản Khê Đình sao?”
Vừa dứt lời, cô chợt nhớ ra căn hộ bên cạnh mấy hôm trước vẫn đang sửa sang nhưng hai ngày nay bỗng im ắng: “Chẳng lẽ là nhà bên cạnh tôi?”
Lục Thời Kì ừ một tiếng: “Tối qua anh mới chuyển đến.”
Khương Ngưng bừng tỉnh.
Trước đây căn hộ bên cạnh là của một cặp vợ chồng trẻ tầm ba mươi tuổi, vì mải mê sự nghiệp nên vẫn chưa sinh con, nghe nói họ đã ở đó khá lâu, không có ý định chuyển đi.
Hơn nữa khu Giản Khê Đình này toàn là giới thượng lưu, phần lớn là doanh nhân, Lục Thời Kì muốn mua nhà ở đây, lại muốn ngay căn đó, cho dù anh có trả giá cao cũng chưa chắc mua được, có lẽ anh đã dùng lợi ích kinh doanh để đổi lấy.
Nhìn biểu cảm của cô, Lục Thời Kì biết ngay cô đang nghĩ gì, bèn giải thích: “Cặp vợ chồng đó có một dự án năng lượng mới vẫn đang tìm kiếm nhà đầu tư, anh đã đầu tư cho họ.”
Quả nhiên là vậy.
Hiện tại anh đang đứng đầu danh sách những người giàu có nhất, tập đoàn Lục thị dưới sự quản lý của anh danh tiếng vang xa, việc anh đầu tư cho người khác chẳng khác nào rút một sợi lông trên chân, dễ như trở bàn tay.
Chính vì vậy, anh mới có thể mua nhà, sửa sang, dọn vào ở trong thời gian ngắn như vậy.
Thấy anh trong bộ đồ thể thao thế này, hẳn là từ chỗ nào đó chạy bộ về, Khương Ngưng bèn hỏi: “Anh chạy bộ xong rồi sao?”
Cô biết anh là người rất biết quản lý bản thân, luôn dậy sớm.
Lục Thời Kì nhìn cô chăm chú: “Nếu em muốn, anh có thể chạy cùng em thêm một lúc nữa.”
Bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh, Khương Ngưng có chút ngại ngùng, cô vội vàng lảng tránh, chạy vụt về phía trước.
Chạy được một lúc, cô ngoái đầu nhìn lại, Lục Thời Kì vẫn đứng im ở chỗ cũ.
Anh nói muốn chạy cùng cô, Khương Ngưng không đáp lại, cứ thế chạy đi mất.
Có lẽ anh cho rằng đó là một lời từ chối, nhất thời cứ đứng chơ vơ như vậy, mí mắt hơi cụp xuống, vẻ mặt có chút ủ rũ.
Con đường vắng tanh không một bóng người, dáng người cao lớn của anh đứng đó vô tình toát lên vẻ cô đơn và lạc lõng.
“Lục Thời Kì!” Khương Ngưng bỗng lên tiếng gọi, anh ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Ngưng đang hơi sốt ruột giục giã: “Anh còn đứng đó làm gì, đi không?”
Nói xong, cô xoay người chạy tiếp.
Lục Thời Kì nhìn theo bóng dáng đang chạy càng lúc càng xa phía trước, ánh nắng ban mai rải trên người cô, gương mặt thanh tú xinh đẹp, gò má ửng hồng nhàn nhạt càng làm tôn lên vẻ thanh thoát và kiều diễm, rực rỡ như ánh mặt trời.
Trong chớp mắt, mây đen trong lòng anh tan biến hết.
Kìm nén niềm vui thoáng qua trong mắt, Lục Thời Kì sải bước chân dài đuổi theo, chủ động đi theo bước chân cô.
Bình thường Khương Ngưng đều chạy bộ chậm, hôm nay có lẽ vì có Lục Thời Kì ở bên, biết chân anh dài, bước chân cô cũng vô thức nhanh hơn.
Kết quả là từ bài tập aerobic biến thành anaerobic.
Vừa chạy được nửa đường, Khương Ngưng đã có chút không thể kiên trì nổi, bước chân chậm lại rồi từ từ chuyển sang đi bộ, cuối cùng trực tiếp dừng lại vịn eo thở hổn hển: “Mệt quá, tôi không chạy nữa.”
Hai má cô đỏ ửng, trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Lục Thời Kì rút một tờ khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt cho cô: “Em chạy nhanh quá, người nào không biết còn tưởng em đang chạy nước rút 800 mét nữ đấy.”
Khương Ngưng liếc anh: “Là anh quá nhanh.”
“Rõ ràng là anh đi theo sau em, là em nhanh thì anh mới nhanh.”
Lục Thời Kì vừa dứt lời thì chạm phải ánh mắt bất mãn của cô, rất biết điều sửa lời: “Ừm, là anh quá nhanh, anh xin lỗi.”
Giọng anh lười biếng xen lẫn vẻ cưng chiều hết mực, đôi mắt ấy đang trìu mến nhìn cô.
Khương Ngưng giả vờ bình tĩnh nhìn về phía đình nghỉ mát hình bát giác được xây dựng bên bờ suối, cô bước tới đó: “Anh chạy đi, tôi đi nghỉ một lát.”
Lục Thời Kì đi theo cô, ngồi xuống bên cạnh cô.
Khương Ngưng nhìn dòng nước lấp lánh trước mặt, những cây liễu rủ xanh mướt bên bờ suối đang đung đưa trong gió.
Cô vẫn chưa lấy lại sức, lại cảm thấy rất nóng, ngón tay nắm lấy cổ áo hoodie lúc đóng lúc mở, có làn gió nhẹ theo cổ áo luồn vào trong người, bỗng chốc cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lục Thời Kì vô tình nhìn sang, lúc này cô đang thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng hé mở, từ cổ áo lúc đóng lúc mở có thể nhìn thấy làn da trắng nõn dưới xương quai xanh.
Tiếng thở dốc khe khẽ lọt vào tai, cổ họng anh siết chặt, vội vàng quay mặt đi: “Thỏa Thỏa bình thường mấy giờ đi học?”
Giọng anh trong trẻo nhưng lại có chút khác thường khó phát hiện.
Khương Ngưng bất giác nhận ra điều gì đó, vội vàng thu cái tay đang nắm cổ áo quạt gió về, bình tĩnh nói: “Nhà trẻ 8 giờ vào học, từ đây đến nhà trẻ chỉ mất 5 phút lái xe.”
Cô nhìn Lục Thời Kì: “Hôm nay anh muốn đưa thằng bé đi học sao?”
Cô suy nghĩ giây lát, khẽ gật đầu: “Cũng được, trước đây anh đã từng đến nhà trẻ đón thằng bé một lần rồi, chắc là anh biết đường nhỉ.”
Lục Thời Kì thoáng do dự, hỏi cô: “Có thể cùng đưa đi không?”
Khương Ngưng có chút bất ngờ: “Ý anh là hai chúng ta cùng đưa thằng bé đến nhà trẻ?”
“Không phải.”
Anh nhìn Khương Ngưng: “Ý anh là Thỏa Thỏa đi học, em đi làm, anh có thể đưa cả hai người đi không?”
Khương Ngưng: “…”
Làn gió mát từng cơn thổi tới làm mặt suối phía trước gợn sóng lăn tăn, mang theo hơi ẩm của sương sớm.
Mái tóc mai của Khương Ngưng bị gió thổi bay, lướt qua má có chút ngứa ngáy.
Cô thuận tay vén tóc ra sau tai, không trả lời câu hỏi của anh: “Thỏa Thỏa nói anh muốn ở lại Lan Thành một thời gian dài, anh không cần phải làm việc sao?”
“Anh đang nghỉ phép.”
Khương Ngưng nghiêng đầu: “Bao lâu?”
“Dự kiến một tháng.”
Một tháng nghỉ phép đối với người có thân phận như Lục Thời Kì không tính là ngắn.
Cô có chút khó tin: “Hội đồng quản trị có thể đồng ý sao?”
Lục Thời Kì nói: “Mỗi năm anh đều có kỳ nghỉ cố định, từ khi tiếp quản tập đoàn Lục thị đến giờ chưa từng nghỉ ngơi ngày nào, đây là điều anh đáng được hưởng. Anh đã làm thủ tục xin nghỉ phép bình thường, cho dù trong lòng bọn họ không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải phê duyệt.”
“Có điều, những năm gần đây hoạt động kinh doanh của tập đoàn Lục thị ngày càng nhiều, trong một tháng nghỉ phép này anh cũng không phải là không làm gì cả, người phụ trách mảng kinh doanh ở nước ngoài sẽ định kỳ báo cáo công việc với anh qua hội nghị trực tuyến, thư ký Chu mỗi tuần sẽ đến gặp anh một lần, đưa những tài liệu cần anh ký duyệt. Nếu tập đoàn có tình huống khẩn cấp, anh sẽ đến xử lý. Công ty công nghệ ở Lan Thành này cũng sẽ do anh theo dõi.”
Khương Ngưng mím môi, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cô không thể tưởng tượng nổi, một người luôn coi trọng công việc như Lục Thời Kì lại vì cô mà xin nghỉ phép hẳn một tháng.
“Vậy một tháng sau thì sao?” Cô nhìn Lục Thời Kì, “Đến lúc đó anh vẫn phải quay về Đồng Thành mà, tại sao lại nói xem nơi có tôi và Thỏa Thỏa là nhà? Chẳng lẽ anh nghĩ một tháng sau tôi sẽ bằng lòng theo anh về bên đó?”
Lục Thời Kì nói: “Một tháng sau anh cũng bằng lòng ở lại Lan Thành.”
Khương Ngưng không chắc chắn lắm: “Anh không thấy như vậy rất phiền phức sao?”
“Lúc trước anh đi công tác ở Paris, để được gặp em anh còn bằng lòng ngồi máy bay hai mươi mấy tiếng đồng hồ, huống hồ Đồng Thành và Lan Thành chỉ cách nhau có một chút?”
Ánh mắt anh khi nhìn cô rất kiên định, rõ ràng là đã quyết tâm rồi.
Khương Ngưng nhất thời im lặng, không biết nên đáp lại thế nào.
Giọng nói ôn hòa của Lục Thời Kì lại vang lên: “Ở Lan Thành có anh trai em, nơi này đối với em có lẽ sẽ an toàn hơn, cho nên anh không mong cầu em bằng lòng dẫn theo Thỏa Thỏa cùng anh về Đồng Thành.”
“Ngưng Ngưng, nếu như sau này em không muốn chủ động đến gần anh, vậy lần này hãy để anh đến gần em.” Lục Thời Kì nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, “Anh bằng lòng một mình ở lại thành phố của em, không phải một tháng, cũng không phải hai tháng, mà là ở lại đây mãi mãi.”
Từng câu từng chữ của anh đều suy nghĩ cho cô.
Khương Ngưng cảm thấy trong lòng ấm áp, lại có chút chua xót. Ngay cả bản thân cô cũng không biết rốt cuộc mình có điểm nào khiến anh yêu thích đến vậy, thậm chí còn bằng lòng vì cô mà thỏa hiệp đến mức này.
Cô nhắc nhở anh: “Đồng Thành mới là nơi anh lớn lên, ở đó còn có người nhà của anh, nếu anh ở Lan Thành lâu dài, công việc lại bận rộn, như vậy sẽ rất khó gặp mặt họ.”
Lục Thời Kì cười khổ, ánh mắt có chút xa xăm: “Thật ra nơi anh lớn lên cũng không có gì đáng để lưu luyến. Anh của lúc nhỏ một nửa thời gian sống ở Đồng Thành, một nửa thời gian sống ở An Cầm, suy cho cùng thì thành phố nào mới được coi là nhà của anh đây? Có lẽ là cả hai, hoặc cũng có thể là chẳng nơi nào cả. Ông bà nội ngoại đối xử với anh rất tốt, nhưng con cháu của họ rất đông, căn bản không thiếu anh một đứa cháu nội ngoại hiếu thuận.”
“Còn anh…” Ánh mắt anh dừng lại trên người Khương Ngưng, nắm lấy tay cô rồi siết chặt trong lòng bàn tay, vô cùng kiên định nói tiếp, “Ngưng Ngưng, anh chỉ muốn có em.”