Lục Thời Kì là người mời.
Khương Ngưng và Lục Thời Kì đều lặng lẽ giấu niềm vui trong lòng, nét mặt không chút lộ liễu, chỉ có Thỏa Thỏa còn nhỏ tuổi không giấu được sự việc là người vui vẻ phấn khởi nhất.
Bữa cơm vì sự có mặt của Thỏa Thỏa nên cho đến lúc kết thúc vẫn luôn náo nhiệt, chẳng hề có nửa phần tẻ nhạt.
Trên đường về nhà, Lục Thời Kì lái xe, Khương Ngưng và Thỏa Thỏa ngồi ở hàng ghế sau.
Nghĩ đến thái độ ôn hoà của Thẩm Tịch đối với Lục Thời Kì tối nay, Khương Ngưng không khỏi thắc mắc: “Rốt cuộc anh làm cách nào mà dỗ dành được Thẩm Tịch vậy?”
Tuy Thẩm Yến và Lục Thời Kì có hơn mười năm giao tình, nhưng Thẩm Tịch lại chẳng thân thiết gì với Lục Thời Kì. Thế mà tối nay anh ấy lại giúp anh cầu hôn, đúng là khiến người ta bất ngờ.
Thuyết phục Thẩm Tịch nói dễ cũng dễ, nhưng nói khó thật ra cũng rất khó. Bởi vì anh ấy không phải kiểu người ai nói gì cũng nghe theo. Nếu Thẩm Tịch đã có ý định không nể mặt Lục Thời Kì thì cho dù Thẩm Yến có nói đỡ cũng vô dụng.
Lục Thời Kì nắm vô lăng, khẽ nhếch môi: “Cũng không có gì, là chuyện giữa đàn ông với nhau thôi.”
“Con biết, con biết!” Thỏa Thỏa lập tức tiếp lời: “Tối hôm qua cậu hai và bố thi uống rượu, kết quả là cậu hai thua, đến chiều nay mới tỉnh lại.”
Khương Ngưng kinh ngạc: “Sao con biết?”
“Lúc nãy khi bố cầu hôn mẹ, cậu hai đã nói với cậu cả đó ạ, con cũng nghe thấy.”
Khương Ngưng liếc về phía ghế lái, Lục Thời Kì không nói gì, xem ra những gì Thỏa Thỏa nói là sự thật.
Khương Ngưng nhướng mày nhìn người đàn ông phía trước: “Công việc của anh có nhiều buổi tiệc xã giao như vậy, Thẩm Tịch sao có thể sánh bằng với tửu lượng của anh? Anh ấy bị ngốc à, tự nhiên lại muốn thi uống rượu với anh.”
Lục Thời Kì hơi nhếch môi: “Anh nói với cậu ấy là ngoài việc thi uống rượu ra thì thi gì cũng được, cậu ấy hỏi ngược lại anh là tại sao? Anh bèn nói thi cái này cậu ấy chắc chắn thua, kết quả cậu ấy không phục, nhất quyết đòi thử một lần cho biết.”
Khương Ngưng chọc khẽ vào má Thỏa Thỏa, không nhịn được bật cười: “Ông cậu ngốc nghếch kia của con lại bị bố con dùng kế khích tướng rồi.”
Thỏa Thỏa: “Lúc nãy cậu cả cũng nói vậy đó ạ. Cậu hai không chịu thừa nhận, nói là nể mặt bố con bằng lòng ở rể nên cố ý nhường nhịn ấy chứ.”
Xe chạy vào gara, vừa xuống xe Thỏa Thỏa đã không kìm được chạy đi tìm dì Tiết chia sẻ tin vui bố mẹ sắp kết hôn.
Trước đó Khương Ngưng và Thỏa Thỏa ngồi hàng ghế sau, cô đặt bó hoa hồng ở ghế lái phụ. Cô vừa định với tay lấy thì cổ tay đã bị một bàn tay rộng lớn của người đàn ông nắm lấy.
Ánh trăng dịu dàng, Lục Thời Kì lười biếng dựa vào thân xe, dáng người cao ráo, đôi mắt sắc bén.
Cổ tay cô nhỏ nhắn, dễ dàng bị anh bao trọn trong lòng bàn tay. Ngón tay Lục Thời Kì lại trượt xuống vài phân nắm lấy tay cô, ngón cái miết nhẹ lên chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cô, mang theo ẩn ý: “Cô Khương, vậy chồng sắp cưới của em tối nay sẽ ngủ ở đâu?”
Tuần trước cô đã cùng anh ở lại Thu Thuỷ Loan nhiều ngày, cũng đã bảo anh chuyển đến ở cùng rồi, thế mà anh còn cố tình hỏi thêm lần nữa.
Khương Ngưng kiềm chế cơn tức giận, chớp chớp mắt: “Là chồng sắp cưới chứ chứ chưa phải là chồng, anh đã hỏi như thế rồi dĩ nhiên là ai về nhà nấy thôi.”
“Không phải em nói căn hộ bên cạnh anh sửa lại không đẹp mắt, phải trang trí lại à?”
“Bây giờ vẫn chưa bắt đầu trang trí, anh vẫn có thể ở bên đó mà.”
“Nhưng hôm nay anh đã chuyển đồ đạc của mình vào phòng ngủ của em rồi. Anh còn thấy trong tủ quần áo có dành ra một nửa ngăn tủ cho anh, nên tự xem như đã được sử dụng.”
“….Vậy anh còn hỏi!” Khương Ngưng bực bội đánh anh một cái.
Lục Thời Kì khẽ cười, nhân cơ hội nắm lấy tay còn lại của cô, kéo cô vào lòng.
Mũi Khương Ngưng chạm vào cổ áo anh, Lục Thời Kì cúi đầu nhìn cô: “Thứ Hai tuần sau chúng ta đi đăng ký kết hôn trước nhé?”
Khương Ngưng khẽ chớp mi, ngạc nhiên nhướng mày: “Gấp đến vậy sao?”
“Rất gấp.” Anh cúi đầu xuống, khẽ mút vành tai cô, thì thầm, “Khó khăn lắm em mới đồng ý, anh vội vàng muốn có danh phận.”
Hơi thở nóng bỏng phả ra từ môi anh khiến Khương Ngưng vô thức rụt người lại. Cô cúi đầu xuống, dưới góc khuất tầm nhìn của anh khẽ nhếch môi cười, nhẹ giọng nói: “Vậy cuối tuần này về nhà họ Thẩm trước, dẫn anh đi gặp ông nội.”
Chuyện của cô và Lục Thời Kì thật ra ông cụ Thẩm đã biết, Thẩm Yến có nói với ông cụ rồi, mấy hôm trước cô đưa Thỏa Thỏa về nhà tổ ăn cơm cũng có nhắc tới.
Ông cụ Thẩm vốn không can thiệp nhiều đến cuộc sống của con cháu, từ ngày giao toàn bộ tập đoàn Bạc Thương cho Thẩm Yến thì ông càng không màng thế sự, hai năm nay chỉ ở nhà nuôi chim làm thú vui.
Nhưng Khương Ngưng cảm thấy, trước khi đăng ký kết hôn vẫn nên gặp mặt trưởng bối một chút.
Lục Thời đáp: “Được.”
Khương Ngưng ôm bó hoa hồng yêu thích từ trên xe xuống, lúc về nhà, tay cô được Lục Thời Kì nắm chặt.
Trong phòng khách, dì Tiết nghe Thỏa Thỏa kể chuyện Lục Thời Kì cầu hôn thì rất mừng cho hai người. Thấy hai người bước vào, bà ấy vội vàng cười nói chúc mừng. Khương Ngưng bỗng chốc đỏ mặt, ngại ngùng nói lời cảm ơn.
Lục Thời Kì có điện thoại công việc, sau khi trò chuyện với dì Tiết vài câu bèn cầm điện thoại ra ngoài nghe máy.
Khương Ngưng ôm bó hoa hồng Mojito, tìm kiếm góc độ đẹp nhất trong phòng khách để chụp ảnh, vì định sẽ đăng lên vòng bạn bè nên trong mỗi bức ảnh cô đều cố ý để lộ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.
Thỏa Thỏa nhìn thấy thì chạy tới: “Mẹ ơi, con cũng muốn chụp.”
Trong mắt Thỏa Thỏa, chụp ảnh là trò chơi vô cùng thú vị. Cậu bé rất thích chụp ảnh, không hề sợ ống kính, lúc nào cũng có thể tạo ra đủ loại tư thế và biểu cảm hài hước đáng yêu.
Khương Ngưng mỉm cười kéo cậu bé vào lòng, dịu dàng nói: “Được, chúng ta cùng chụp nhé.”
Lục Thời Kì nghe điện thoại xong bước vào, trông thấy hai mẹ con đang ngồi trên sofa ở phòng khách giơ điện thoại chụp ảnh tự sướng.
Bó hoa tươi trong tay Khương Ngưng vẫn chưa buông xuống.
Thỏa Thỏa nhìn thấy anh bèn gọi: “Bố ơi, lại đây chụp ảnh cùng mẹ và con đi ạ!”
Khương Ngưng nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt người đàn ông đang nhìn mình. Cô chợt nhớ ra ba người họ chưa có một bức ảnh chung nào. Cô chưa từng thấy Lục Thời Kì chụp ảnh, trước đây khi họ còn bên nhau, Khương Ngưng từng lấy điện thoại của anh để chụp ảnh, nhưng lần nào anh cũng từ chối vào khung hình.
Khương Ngưng lắc lắc điện thoại, nhướng mày với anh: “Chụp chung một tấm không?”
Lục Thời Kì sững người, rõ ràng là có chút do dự.
Anh chưa bao giờ chụp ảnh.
Bởi vì ảnh là để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp, hồi nhỏ mỗi dịp lễ tết, Lục Gia Vinh vui vẻ sẽ gọi mọi người trong nhà chụp ảnh chung, nhưng sẽ không bao giờ gọi anh.
Những đứa trẻ được yêu thương, cha mẹ sẽ dùng hình ảnh để ghi lại từng khoảnh khắc đồng hành cùng con cái trưởng thành. Cũng giống như bức tường ảnh trong căn nhà này, ghi lại từng khoảnh khắc của Khương Ngưng và Thỏa Thỏa.
Lục Thời Kì từ khi sinh ra đã là sự tồn tại dư thừa. Sự trưởng thành của anh không ai quan tâm, càng không ai để ý.
Những năm qua, anh luôn bài xích việc chụp ảnh.
Giờ đây anh cũng đã là một người cha, những gì anh không có thì ít nhất con trai anh phải có.
“Bố ơi, bố mau lại đây đi!” Thỏa Thỏa lại gọi anh.
Lục Thời Kì rốt cuộc cũng bước tới, ngồi xuống bên cạnh hai người.
Khương Ngưng giơ điện thoại lên, phát hiện người đàn ông trong ống kính ngồi thẳng lưng, không cười, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị như thể sắp sửa tham dự đại hội cổ đông vậy.
Khương Ngưng từng thấy ảnh anh thỉnh thoảng xuất hiện trên trang bìa tạp chí tài chính, đều là vẻ mặt này. Cô còn tưởng những bức ảnh đó là do yêu cầu công việc, không ngờ anh chỉ có độc nhất một tư thế này.
Anh xuất hiện chung một khung hình với cô và Thỏa Thỏa với trạng thái như vậy thật sự rất không hợp.
“Cục cưng, lại ngồi lên đùi bố đi con.” Khương Ngưng chỉ huy con trai.
Thỏa Thỏa ngoan ngoãn leo lên đùi Lục Thời Kì ngồi xuống.
Lục Thời Kì thuận thế ôm lấy con.
Khương Ngưng liếc nhìn anh.
Cơ thể anh dường như đã thả lỏng hơn một chút, nhưng gương mặt vẫn rất nghiêm túc.
Khương Ngưng bất đắc dĩ thở dài: “Lục Thời Kì, anh có biết thứ Hai đi đăng ký kết hôn cần phải chụp ảnh chứng nhận kết hôn không? Đến lúc đó anh mà vẫn giữ bộ dạng này thì e là nhiếp ảnh gia sẽ tưởng em ép anh kết hôn với em mất.”
“Còn nữa, trước hôn lễ anh có định chụp ảnh cưới với em không vậy?”
Đáy mắt Lục Thời Kì thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau khi hiểu ý cô, anh nói lời xin lỗi, cố gắng điều chỉnh lại trạng thái, bảo cô chụp lại.
Khương Ngưng một lần nữa giơ điện thoại lên, trên mặt anh rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười. Nụ cười này có chút cứng đờ, nhưng gương mặt anh vốn đã đủ đẹp trai, cho dù làm biểu cảm gì dường như cũng sẽ không quá gượng.
Có điều Khương Ngưng là người có tiêu chuẩn cao, cô cảm thấy Lục Thời Kì không chỉ cười gượng gạo mà ngay cả ánh mắt cũng không đúng chỗ.
Rõ ràng là anh không được tự nhiên trước ống kính, ép buộc anh cũng vô dụng.
Đôi mắt Khương Ngưng đảo nhẹ, thuận tay đặt bó hoa hồng đang cầm sang một bên, sau đó vòng tay qua cổ anh, ép anh nhìn mình: “Anh yêu.”
Nghe thấy cách gọi thân mật này, Lục Thời Kì hơi sững người, vô thức ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sáng rực ngậm ý cười của cô.
Ngay sau đó, môi Khương Ngưng áp tới, nhẹ nhàng lướt qua khóe môi anh.
Cùng lúc đó, cô giơ điện thoại lên nhấn nút chụp.
Khoảnh khắc bức ảnh được ghi lại, Khương Ngưng một tay vòng qua cổ Lục Thời Kì, hai người nhìn nhau, môi cô khẽ chạm vào khóe môi anh.
Lục Thời Kì tuy có chút bất ngờ, nhưng ánh mắt nhìn cô lại tràn đầy sự ấm áp dịu dàng.
Thỏa Thỏa được Lục Thời Kì ôm, cậu bé rõ ràng đã nhìn thấy cảnh hai người phía sau hôn nhau qua camera trước của điện thoại. Cậu cố gắng mở to mắt, vừa kích động vừa hưng phấn ngẩng đầu nhìn về phía sau.
Lúc Khương Ngưng nhấn nút chụp, vì ngửa người ra sau quá mức nên cổ cậu bé duỗi ra, một chân giơ cao, dáng vẻ vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Nhìn bức ảnh tự nhiên đến lạ thường này, khóe mắt Khương Ngưng cong lên thành hình trăng khuyết.
Mặc dù đóa hồng bị cô ném sang một bên chỉ lọt vào ống kính một nửa, nhưng bàn tay cô đang vòng quanh cổ Lục Thời Kì lại vô tình để lộ chiếc nhẫn kim cương.
Cô quyết định sẽ đăng bức ảnh này lên vòng bạn bè.
Cô chỉnh sửa bức ảnh một chút, sau đó mở vòng bạn bè và đăng lên. Khi đang viết caption, ngón tay cô thoáng khựng lại.
Ban đầu cô chỉ định thông báo với bạn bè và người thân rằng mình sắp kết hôn, nhưng lúc này nhìn thấy bức ảnh ba người, Khương Ngưng quyết định đổi một câu khác.
Suy nghĩ một lúc, cô gõ lên bàn phím.
Ở một bên khác, Thỏa Thỏa đang bám lấy Lục Thời Kì: “Bố ơi, con vừa thấy bố và mẹ hôn nhau đấy ạ.”
Bố mẹ lại dám lén lút hôn nhau sau lưng cậu bé khi chụp ảnh!
Cậu bé đã nhìn thấy hết rồi!
Rất nhiều bạn nhỏ ở nhà trẻ đều nói rằng đã nhìn thấy bố mẹ hôn nhau. Bây giờ cậu bé cũng đã được chứng kiến.
“Bố ơi, sau này bố và mẹ sẽ không chia tay chứ?” Thỏa Thỏa hỏi.
“Tất nhiên là không.” Khi không chụp ảnh Lục Thời Kì đã hoàn toàn thả lỏng, anh dựa vào lưng ghế sofa, nhìn đứa con trai đang ngồi trên chân mình, nghiêm túc trả lời: “Sau này cả nhà chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa.”
“Tuyệt quá!” Thỏa Thỏa vỗ tay, nói với anh: “Bố ơi, các bạn con nói bố mẹ hôn nhau nghĩa là có quan hệ tốt, chứng tỏ rất yêu thương nhau, sau này bố và mẹ phải hôn nhau nhiều hơn nhé.”
Lục Thời Kì nhướng mày, liếc nhìn Khương Ngưng bên cạnh: “Lời đề nghị này của con, bố sẽ xem xét kỹ lưỡng.”
Khương Ngưng vừa đăng xong vòng bạn bè thì nghe thấy câu này, cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của người đàn ông.
Khương Ngưng trừng mắt nhìn anh, vỗ vào mông con trai: “Muộn rồi, mau đi tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Cô kéo Thỏa Thỏa dậy, dắt cậu bé lên lầu.
Lục Thời Kì vẫn ngồi trên ghế sofa, khóe miệng nở nụ cười.
Nhớ đến việc hình như Khương Ngưng vừa đăng vòng bạn bè, anh mở WeChat ra, nhanh chóng tìm thấy bài đăng mới nhất của cô.
Cô đã đăng bức ảnh chụp chung ba người lúc nãy. Kèm theo đó là dòng chữ:
[Chào mừng trở về nhà, anh Khương của em!]
[Những vì sao và đom đóm đêm nay rất đẹp~]
Ánh đèn màu ấm áp trong phòng khách chiếu xuống từ đỉnh đầu, Lục Thời Kì lặng lẽ ngồi đó.
Anh cầm điện thoại trên tay, cúi đầu đọc đi đọc lại bài đăng này rất nhiều lần.