Từ tập đoàn Lục thị đi ra, cô ngồi lên xe của Lục Thời Kì.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đến nhà họ Lục, Khương Ngưng cảm thấy mình nên mang theo chút quà, bèn nói: “Chúng ta đi mua chút đồ trước đã, đúng rồi, bà nội anh thích gì vậy?”
Lục Thời Kì nắm tay lái, đạp chân ga rời khỏi khu vực văn phòng rồi mới thản nhiên nói: “Tôi đã mua giúp em rồi.”
Khương Ngưng nhướng mày: “Bạn trai em chu đáo vậy sao?”
Đã là Lục Thời Kì chuẩn bị thì nhất định sẽ dựa theo sở thích của bà cụ, Khương Ngưng không cần phải làm thêm chuyện thừa.
Cô yên tâm ngồi ở ghế phụ, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ xe được cô hạ xuống một chút, gió thu mát lạnh thổi vào mái tóc dài xoăn nhẹ buông xõa của cô khi xe lao nhanh, chúng mềm mại bay bổng, lay động lòng người.
Lục Thời Kì liếc nhìn cô: “Không lạnh à?”
Quả thực có chút lạnh, Khương Ngưng kéo cửa sổ xe lên.
Nhớ tới điều gì đó, cô quay đầu lại: “Hôm nay anh đột nhiên đưa em về nhà họ Lục, là vì em không cho anh ngủ trong phòng ngủ chính, biết em đang giận nên dỗ em vui sao?”
Lục Thời Kì không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ý em là đưa em về nhà có thể khiến em vui?”
Phía trước tắc đường, tốc độ xe chậm lại, anh quay đầu nhìn thoáng qua đôi mắt trong veo động lòng người kia, “Nôn nóng muốn gặp người nhà tôi như vậy mà còn dám nói mình không có mục đích. Em không có ý đồ gì với tôi thật đấy chứ?”
Khương Ngưng cong mi, nở một nụ cười ngây thơ vô hại: “Đương nhiên là em có ý đồ với anh rồi, em thích anh như vậy, tất nhiên là muốn có được con người anh.”
Lục Thời Kì nhếch môi: “Vậy phải xem em muốn có được đến mức nào, kết hôn thì không thể nào, nếu làm bạn gái tôi thì bây giờ em đã làm rồi.”
Anh luôn miệng nhắc nhở chuyện bản thân không kết hôn, Khương Ngưng kìm nén cảm giác muốn lườm trắng mắt, nhưng miệng vẫn ngọt ngào nói: “Em không muốn gì cả, chỉ cần anh có thể yêu em nhiều hơn một chút, vậy là tấm chân tình bao năm nay của em coi như không uổng phí rồi.”
Cô luôn thích nói lời ngon tiếng ngọt, Lục Thời Kì thong thả lái xe, không đưa ra bất kỳ lời bình luận nào về lời nói của cô.
Nhà tổ của nhà họ Lục nằm trên mảnh đất vàng của Đồng Thành, chiếm diện tích rất rộng lớn, hơn nữa còn được xây dựng vô cùng tinh xảo.
Xe chạy vào cánh cổng sắt nguy nga tráng lệ, đi qua con đường nhựa rợp bóng cây, dừng lại trước hàng rào màu trắng.
Khương Ngưng và Lục Thời Kì xuống xe, quản gia nhận chìa khóa xe lái xe vào gara, lại có người giúp việc nhận lấy quà Khương Ngưng mang đến, cười nói: “Cậu hai và cô Khương rốt cuộc cũng đến rồi, bà cụ vừa rồi còn đang nhắc đến đấy.”
Bước vào trong hàng rào trắng, một con đường lát đá cuội uốn lượn dẫn đến sảnh chính của biệt thự, những bông hoa quý hiếm trong vườn hoa hai bên nở rộ kiêu sa, lúc con người đi qua như lạc vào biển hoa.
Gió thổi qua làm cành hoa lay động, mang theo từng đợt hương hoa ngào ngạt.
Thấy Khương Ngưng nhìn chằm chằm những bông hoa, Lục Thời Kì giới thiệu ngắn gọn: “Bà nội thích hoa, thường ngày hay dùng chúng để giải khuây, đây đều là bảo bối của bà cụ.”
Trong lúc nói chuyện, hai người bước vào sảnh chính cao vút của biệt thự.
Bà cụ Lục nghe thấy động tĩnh nên ra ngoài nghênh đón sẵn, vừa nhìn thấy Khương Ngưng đã bị khuôn mặt xinh đẹp của cô thu hút. Trước đó bà cụ đã nghe Lục Tam và Quan Hành nói bạn gái của Lục Nhị rất xinh đẹp, không ngờ hôm nay gặp mặt rồi mới biết, cô đâu chỉ là xinh đẹp mà còn là một tuyệt sắc giai nhân.
Thực ra bà cụ Lục vẫn luôn bán tín bán nghi về việc Lục Nhị đột nhiên có bạn gái, cho đến lúc này nhìn thấy khuôn mặt của Khương Ngưng, bà cụ mới hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ.
Lục Nhị xưa nay chỉ biết đến công việc lại động lòng vì một cô gái như vậy, quả thực là chuyện hiếm.
Bà cụ Lục nhiệt tình kéo Khương Ngưng đến ghế sofa ngồi xuống, lại sai người mang trà bánh và trái cây lên, chẳng mấy chốc đã bày đầy bàn trà: “Bà cũng không biết cháu thích ăn gì, lại sợ cháu ngại không dám nói, nên bảo người ta chuẩn bị mỗi thứ một ít, thích ăn gì thì cứ ăn nhé.”
Khương Ngưng nhìn bàn trà đầy ắp đồ ăn ngon, cảm thấy được yêu mà sợ: “Cảm ơn bà nội ạ.”
Không nỡ từ chối ý tốt của bà cụ, cô nhón một quả dâu tây bỏ vào miệng.
Thấy vậy, bà cụ vội vàng đẩy đĩa dâu tây đến gần Khương Ngưng nhất, lại cười tủm tỉm hỏi han cô: “Ngưng Ngưng là người ở đâu, có phải ở Đồng Thành không? Bố mẹ cháu làm nghề gì? Nếu nhà gần nhau, khi nào rảnh thì tìm cơ hội cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Lục Thời Kì ngồi vắt chân trên chiếc ghế sofa đơn cách đó không xa, nghe vậy liền nhìn sang: “Bà nội, cháu và Khương Ngưng đều không kết hôn, bà đừng bận tâm nữa.”
Ý ngoài lời nói, hai người không kết hôn thì căn bản không cần phải gặp mặt phụ huynh hai bên.
Trên mặt bà cụ thoáng vẻ ngạc nhiên, quay đầu nhìn Khương Ngưng: “Ngưng Ngưng cũng không định kết hôn sao?”
Khương Ngưng vốn còn muốn lấy lòng bà cụ một chút, nào ngờ Lục Thời Kì lại nói như thế làm cho cô trở tay không kịp, cả người có chút ngẩn ngơ, vô thức nhìn về phía Lục Thời Kì.
Người đàn ông thản nhiên nói: “Bà nội đang hỏi em đấy, ban đầu khi quyết định ở bên nhau chúng ta đã nói thế nào, em cứ nói thật với bà nội là được.”
Chuyện Lục Thời Kì theo chủ nghĩa không kết hôn thì ai ai cũng biết, ban đầu Khương Ngưng chỉ có thể dựa vào việc nói với Lục Thời Kì rằng cô cũng không kết hôn mới có cơ hội tiếp cận anh.
Lúc này anh lại chủ động nhắc đến chuyện này, Khương Ngưng không tiện đổi ý, chỉ đành cười lịch sự với bà cụ: “Vâng bà nội, chúng cháu chỉ đang hẹn hò, nhưng sẽ không kết hôn ạ.”
Nụ cười trên mặt bà cụ Lục rõ ràng nhạt đi, đáy mắt là vẻ thất vọng không giấu được: “Thì ra là vậy.”
Bà lắc đầu thở dài: “Bà già này quả nhiên là già rồi, không hiểu nổi suy nghĩ của người trẻ các cháu.”
Phòng khách vốn đang náo nhiệt vui vẻ, vì lời nói của Lục Thời Kì mà bỗng chốc lạnh đi vài phần.
Bà cụ Lục tuy không vui, nhưng cũng sẽ không vì thế mà trách Khương Ngưng, chẳng mấy chốc đã thu vén lại cảm xúc, tiếp tục mời Khương Ngưng ăn uống, chỉ là so với lúc trước đã thiếu đi sự vui vẻ xuất phát từ nội tâm.
Sau khi đề tài gặp mặt gia đình bị cắt ngang, không còn gì để nói, bà cụ Lục lại ngồi với Khương Ngưng một lúc rồi đứng dậy nói vào bếp xem bữa tối thế nào rồi, để Lục Thời Kì tiếp Khương Ngưng.
Bà cụ vừa đi, Khương Ngưng liền lườm người đàn ông trên ghế sofa một cái: “Anh đúng là đồ phá đám, có đứa cháu như anh rõ là bất hạnh của bà nội.”
Vẻ mặt của Lục Thời Kì rất bình thản, không hề cảm thấy mình sai chỗ nào: “Chúng ta vốn dĩ không có ý định kết hôn, nếu không nói rõ, để bà nội hiểu lầm, đến lúc biết được sự thật bà sẽ càng khó chịu hơn.”
“Vậy anh đừng dẫn em về là được rồi, bây giờ chẳng phải là cho bà nội hy vọng rồi lại khiến bà thất vọng sao?”
“Dẫn em về để bà biết tôi đang hẹn hò, từ đó bà sẽ không ép tôi đi xem mắt nữa.”
“…”
Thảo nào lúc trước bà cụ bảo dẫn cô về nhà anh lại đồng ý nhanh như vậy, hóa ra là muốn lợi dụng cô.
Khương Ngưng nhìn anh mà không nói nên lời, cuối cùng lạnh lùng nhận xét tám chữ: “Mưu mô thâm trầm, bạc tình bạc nghĩa.”
“Như tôi gọi là tuân thủ nguyên tắc.” Lục Thời Kì nhướng mày, “Nếu nhà em cũng giục em kết hôn, cần tôi phối hợp trước mặt người nhà em, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng.”
Khương Ngưng cười gượng: “Em nhỏ hơn anh năm tuổi, không già như anh, người nhà em cũng không giục em, không cần anh phải phối hợp đâu.”
Như thể lần đầu tiên nghe thấy lời nhận xét như vậy, Lục Thời Kì bị cô chọc cười: “Chê tôi già?”
Khương Ngưng thành thật nói: “So với em thì anh cũng không tính là trẻ.”
Nói đến đây, cô dừng lại giây lát, như nhớ ra điều gì đó: “Cuối tuần trước đi xem phim chúng ta có gặp người em họ Quan Hành của anh đấy, cậu ấy trẻ hơn anh nhiều, nhìn là biết còn đang học đại học, trông tuổi cũng xấp xỉ em, non choẹt.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, Quan Hành đeo cần câu xách xô cá từ ngoài bước vào. Vừa nhìn thấy Lục Thời Kì, cậu liền cười toe toét chạy đến: “Anh Hai, nhìn xem em và ông ngoại câu được nhiều cá lắm này!”
Vừa dứt lời, cậu chú ý đến Khương Ngưng đang đứng bên cạnh.
Quan Hành vẫn còn nhớ chuyện lần trước vì nghe theo anh Ba mà gọi nhầm người ta là chị dâu, cho nên lúc này ở trước mặt anh Hai cậu có chút sợ sệt, không dám gọi bừa nữa, suy nghĩ một hồi mới cẩn thận lên tiếng: “Chào…chị!”
Lục Thời Kì nhíu mày: “Em gọi ai là chị?”
Quan Hành ngẩn người trước câu hỏi của anh, nụ cười trên môi khựng lại hai giây, quay đầu nhìn Lục Thời Kì với vẻ thăm dò: “Vậy thì gọi là….chị dâu?”
Lục Thời Kì không nói gì, xem như ngầm đồng ý.
Quan Hành đang định đổi cách gọi, Khương Ngưng đã nhanh miệng nói: “Tôi với anh trai cậu vẫn chưa kết hôn, gọi chị dâu gì chứ, cứ gọi chị là được rồi, tôi thích nghe người ta gọi mình là chị.”
Cô vừa nói vừa nhìn Lục Thời Kì với vẻ khiêu khích.
Chưa cưới cô vào nhà mà đã muốn em họ gọi là chị dâu, anh mơ đẹp đấy.
Lúc này ông cụ Lục cũng từ ngoài trở về, Khương Ngưng vội vàng đứng dậy chào hỏi, hai người hỏi han nhau vài câu, ông cụ Lục kêu Quan Hành mang con cá vào bếp bảo người làm sơ chế, tối nay làm cá cho Khương Ngưng ăn.
Sau khi ông cụ Lục và Quan Hành rời đi, Lục Thời Kì đứng dậy khỏi ghế sofa đơn, ngồi xuống vị trí bên cạnh Khương Ngưng. Anh dựa người vào lưng ghế, tay tùy ý đặt lên thành ghế sofa sau lưng Khương Ngưng, dường như đang ôm lấy cô, nhìn từ xa trông hai người vô cùng thân mật.
Ánh đèn trong nhà chiếu xuống, hắt bóng anh lên người Khương Ngưng.
Vẻ mặt Lục Thời Kì lười biếng, như thể đang hỏi một cách bâng quơ: “Em thích nghe người ta gọi em là chị à? Sao tôi không biết nhỉ?”
Khương Ngưng chớp chớp mắt: “Anh không biết cũng bình thường mà, dù sao thì em cũng đâu thể bắt anh gọi em là chị được?”
Nói đến đây, cô cố tình cường điệu biểu cảm: “Anh lớn tuổi hơn em, em nghe xong sẽ gặp ác mộng mất.”
Nói xong còn chê bai dịch sang một bên, cách xa người đàn ông lớn tuổi lạnh lùng vô tâm này một chút.
“…”
Lục Thời Kì bị cô làm cho nghẹn ngào, khóe mắt giật giật hai cái, cứng họng.
Quan Hành mang cá vào bếp rồi quay lại, thấy quan hệ giữa anh họ và bạn gái có vẻ tế nhị, nhất thời không biết có nên lại đó làm phiền hay không.
Khương Ngưng chú ý tới sự do dự của cậu, bèn chủ động hỏi: “Em trai, sao thế?”
Quan Hành thở phào nhẹ nhõm, như được đại xá đi tới: “Ông ngoại nói lâu rồi không chơi cờ với anh họ, hỏi anh ấy có muốn chơi một ván không.”
Lục Thời Kì nhìn Khương Ngưng, cô nhún vai thờ ơ: “Anh đi đi, dù sao anh ngồi đây cũng chỉ chọc người ta tức chết thôi.”
Lục Thời Kì: “….”
Rốt cuộc là ai chọc tức ai?
Lục Thời Kì đi lên phòng sách tìm ông cụ chơi cờ, Quan Hành cũng đi theo, định bụng xem ké. Chỉ là lúc lên lầu, cậu nhạy bén nhận ra anh họ luôn nhìn mình, ánh mắt sắc bén đó khiến cậu sởn gai ốc.
Đến cửa phòng sách, Quan Hành rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, chủ động giải thích: “Anh họ, em đã lên năm tư rồi, ở trường không có tiết học nào nên mới về nhà chơi với ông bà ngoại, em không hề trốn học.”
“Năm nay em học năm tư?” Lục Thời Kì sa sầm mặt, nhớ tới lời Khương Ngưng nói hai người trạc tuổi nhau.
Khương Ngưng cũng vừa tốt nghiệp đại học, quả thật rất xấp xỉ.
“Vâng ạ.” Quan Hành đáp, thấy sắc mặt anh họ càng khó coi, cậu lại dè dặt thăm dò: “Anh cứ nhìn em như vậy, là em đã làm sai chuyện gì sao ạ?”
Lục Thời Kì lại liếc nhìn cậu: “Em nhỏ hơn anh mấy tuổi?”
Quan Hành tuy cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn âm thầm tính toán, thành thật trả lời: “Khoảng sáu bảy tuổi ạ.”
Lục Thời Kì lại hỏi: “Trông anh già hơn em nhiều lắm sao?”
“…. Hả?” Đây là câu hỏi gì vậy? Quan Hành càng thêm hoang mang.
Cậu cũng không dám chậm trễ, vội vàng nịnh nọt: “Anh họ rất trẻ, anh không hề già chút nào ạ.”
Lục Thời Kì có chút nhạy cảm ngẩng đầu, giọng điệu không vui: “Đã vậy, tại sao nói chuyện với anh em phải luôn dùng kính ngữ?”
Quan Hành bất giác toát mồ hôi lạnh, thời buổi này nói chuyện dùng kính ngữ cũng sai sao?
“Thôi, không có gì.” Lục Thời Kì dường như cũng nhận ra lời nói và hành động của mình quá mức hoang đường, rõ ràng đã dọa thằng nhóc này rồi, không đợi cậu trả lời, anh đã đẩy cửa bước vào phòng sách.
–
Lục Thời Kì không có ở đây, Khương Ngưng rảnh rỗi sinh nông nổi bèn đi ra vườn hoa phía trước để ngắm hoa của bà cụ Lục.
Giữa vườn hoa có một khu nghỉ ngơi nhỏ, kê một chiếc ghế mây và một chiếc bàn tròn, Khương Ngưng ngồi xuống ghế, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, thật là nhàn nhã và dễ chịu.
Cô đang vui vẻ tự tại, bỗng bà cụ Lục cầm một chiếc khăn choàng đi tới, ân cần nói: “Buổi tối ở đây lạnh lắm, choàng cái này vào kẻo bị cảm lạnh.”
Khương Ngưng vội vàng đứng dậy nhận lấy: “Cám ơn bà nội.”
Bà cụ Lục ngồi xuống bên cạnh, rất hiền hòa và thân thiết: “Ông nội cháu mới câu được con cá to lắm, nói tối nay làm cho cháu ăn thử. Bây giờ đầu bếp mới bắt đầu làm cá, cơm tối có thể hơi muộn một chút, nếu cháu đói thì ăn chút bánh ngọt lót dạ trước.”
Khương Ngưng choàng khăn choàng lên vai, vội vàng nói: “Không sao đâu bà nội, cháu chưa thấy đói ạ.”
“Đừng đứng nữa, cháu ngồi xuống đi.” Bà cụ Lục vẫy tay với cô.
Khương Ngưng đáp lời, lại ngồi xuống.
Bà cụ nhìn Khương Ngưng, cô không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà cử chỉ lại đoan trang, trong lòng bà rất tiếc nuối: “Ngưng Ngưng, bà thật sự rất thích cháu, nhưng cũng tôn trọng ý kiến của người trẻ các cháu. Hôn nhân là chuyện cả đời, khi chưa suy nghĩ kỹ càng thì quả thực không thể quá vội vàng.”
Ban nãy Khương Ngưng có chút do dự, cô vốn định nhờ bà cụ Lục hỗ trợ, không ngờ Lục Thời Kì lại trực tiếp nói cô cũng không kết hôn làm ngáng đường của cô, khiến cô nhất thời không biết làm sao cho phải.
Cô đã nói với anh cả là hai tháng sau cô nhất định sẽ quay về, nếu sau hai tháng mà vẫn chưa về, anh cả e là sẽ không dễ nói chuyện như bây giờ nữa.
Thời gian của cô không còn nhiều, nếu cuối cùng vẫn không thể khiến Lục Thời Kì yêu cô, vậy thì cô chỉ có thể từ bỏ, ngoan ngoãn trở về Lan Thành.
Còn về việc cô đã đồng ý với Khương Hoa sẽ tìm một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu thương cô, nguyện cùng cô sống đến đầu bạc răng long dẫn về cho bà ấy xem, cô cũng chỉ có thể thất hứa, nhận thua.
Bà cụ Lục khó có khi nào ưng ý cô như vậy, Khương Ngưng cảm thấy trước mắt đây là nỗ lực cuối cùng mà cô có thể làm.
Cúi đầu suy nghĩ một lát, Khương Ngưng lên tiếng: “Bà nội, thật ra cháu không phải là không muốn kết hôn.”
Bà cụ Lục hơi sững sờ, không dám chắc hỏi lại một lần nữa: “Cháu nói gì?”
Khương Ngưng cụp mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại lại có chút xấu hổ: “Cháu thật sự rất thích Lục Thời Kì, nhưng anh ấy lại kiên quyết không kết hôn, nếu cháu không nói mình có cùng quan điểm với anh ấy thì thật sự rất khó tiếp cận anh ấy, cho nên lúc theo đuổi anh ấy cháu đã nói dối một chút, nói mình cũng không kết hôn.”
Nói xong, cô chủ động xin lỗi bà cụ: “Bà nội, cháu xin lỗi, cháu thật sự không cố ý nói dối Lục Thời Kì, nhưng nếu không làm vậy, cháu thật sự không biết phải làm sao mới có thể ở bên cạnh anh ấy, cháu thật sự rất thích anh ấy.”
“Cháu đã nghĩ kỹ rồi, nếu anh ấy mãi mãi không kết hôn, cháu sẽ mãi mãi chỉ làm bạn gái của anh ấy. Nếu có ngày anh ấy bằng lòng cưới cháu, cháu sẽ gả cho anh ấy.”
Trái tim bà cụ Lục vốn đã rơi xuống đáy vực lại le lói tia hy vọng: “Ý của cháu là, thật ra cháu muốn kết hôn với nó?”
Khương Ngưng nhìn về phía xa xa với vẻ mặt đầy mơ mộng: “Nếu có thể, cháu đương nhiên hy vọng có thể mặc áo cưới, cùng anh ấy nhận lời chúc phúc của người thân và bạn bè, sau đó cùng nhau sinh con đẻ cái, đầu bạc răng long.”
Cô khẽ thở dài: “Chỉ là muốn anh ấy thay đổi suy nghĩ không kết hôn e là rất khó.”
Cô lại quay sang an ủi bà cụ: “Bà nội, tuy rằng không thể kết hôn sinh con cùng anh ấy khiến cháu có chút tiếc nuối, nhưng chỉ cần có thể ở bên anh ấy như bây giờ, cháu đã rất mãn nguyện rồi.”
Bà cụ nghe xong vừa mừng vừa cảm động thay cho Khương Ngưng, bà kích động nắm lấy tay cô: “Ngưng Ngưng, cháu đúng là cô gái tốt, Lục Nhị nhà bà có thể gặp được cháu thật sự là phúc phận tu luyện mấy đời.”
Khương Ngưng vội vàng nói: “Có thể gặp được anh ấy và ở bên anh ấy, đó mới là phúc phận của cháu ạ.”
Bà cụ suy nghĩ một hồi, vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Yên tâm đi, cho dù bây giờ Lục Nhị không muốn kết hôn với cháu, trong lòng bà nội cũng đã nhận cháu là cháu dâu rồi.”
Nói xong, bà thần thần bí bí ghé sát vào: “Bà nội sẽ giúp cháu, nhất định khiến cho thằng nhóc đó chủ động cầu hôn cháu.”
Khương Ngưng có chút không dám tin: “Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật, đã có bà nội ra tay, cháu cứ yên tâm!” Bà cụ cam đoan với cô.
–
Biết được tâm ý của Khương Ngưng, trong lòng bà cụ cũng sáng tỏ hơn rất nhiều. Lúc ăn tối, khóe miệng bà luôn nở nụ cười, liên tục gắp thức ăn cho Khương Ngưng, còn trách Lục Thời Kì không chu đáo, không biết gắp thức ăn ở xa cho bạn gái.
Lục Thời Kì nhìn thấy dáng vẻ ân cần của bà nội, trong lòng khá thắc mắc. Anh đã nói thẳng là sẽ không kết hôn với Khương Ngưng, vậy mà bà nội vẫn còn nhiệt tình như thế.
Suy đi nghĩ lại, anh cảm thấy có lẽ là do khuôn mặt Khương Ngưng quá xinh đẹp, nhìn rất đáng yêu.
Bữa tối sắp kết thúc, bà cụ Lục hỏi Khương Ngưng: “Ngưng Ngưng bây giờ là ở bên nhà Lục Nhị sao?”
Khương Ngưng vội vàng đáp: “Vâng bà nội, nhà cháu thuê trước kia hết hạn rồi, cháu vẫn chưa tìm được chỗ ở mới nên tạm thời ở nhờ nhà anh ấy ạ.”
Bà cụ nói với Lục Thời Kì và Khương Ngưng: “Tối nay ăn tối muộn, trời cũng đã tối rồi, hai đứa về nhà cũng mất thời gian, mai lại phải dậy sớm đi làm, chi bằng ở lại đây qua đêm đi.”
Bà nói rồi không cho hai người cơ hội từ chối, quay đầu gọi quản gia lại dặn dò: “Đi sai người dọn dẹp phòng cậu hai đi.”
Quản gia vâng dạ rồi rời đi.
Lục Thời Kì vốn không có dự định ở lại, anh cũng ăn gần xong rồi, bèn đặt đũa xuống: “Bà nội, cháu và Ngưng Ngưng bình thường ngủ muộn, về nhà vẫn còn kịp thời gian ạ.”
Bà cụ trừng mắt nhìn anh: “Bà muốn giữ Ngưng Ngưng ở lại đây tâm sự với bà một chút, cháu kịp thời gian thì tự mình về đi. Nhưng mà bỏ Ngưng Ngưng một mình ở đây rồi đi một mình, cháu thấy có hợp lý không?”
Bà cụ hiển nhiên là đã quyết tâm muốn giữ người lại, Lục Thời Kì không còn cách nào khác, chỉ đành im lặng.
–
Sau bữa tối, bà cụ cũng không kéo Khương Ngưng trò chuyện quá lâu, chưa đến chín giờ rưỡi bà đã nói mình buồn ngủ, bảo Khương Ngưng lên lầu với Lục Thời Kì đi ngủ sớm một chút.
Khương Ngưng trở về phòng ngủ, Lục Thời Kì đang ngồi trên ghế sofa tùy ý lướt xem điện thoại.
Có lẽ là vừa tắm xong, anh mặc một bộ đồ ngủ màu tối, mái tóc ngắn còn vương chút hơi ẩm, ánh đèn ấm áp phác họa nên đường nét khuôn mặt thanh tú, mũi cao môi mỏng, tuấn tú phi phàm, đường quai hàm cũng sắc bén rõ ràng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay đầu nhìn sang: “Bà nội kéo em nói chuyện gì thế?”
“Cũng không có gì, chỉ là tâm sự về một số chuyện thú vị của anh hồi nhỏ thôi. À phải rồi, còn có…..chuyện xấu hổ nữa.” Khương Ngưng đi tới, khẽ cúi người xuống, gương mặt tinh xảo áp sát anh, cố ý thổi hơi nóng hỏi anh: “Anh đoán xem bà nội đã kể những chuyện gì nào?”
Biểu cảm của Lục Thời Kì thoáng hiện lên vẻ khác lạ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường. Anh đưa ngón trỏ chọc vào má cô, bắt cô phải quay mặt sang một bên: “Tôi thì có thể có chuyện xấu hổ gì chứ, biết đâu những chuyện em nghe được đều là do Lục Thời Lâm làm, bà nội tuổi cao, trí nhớ không tốt, cố ý đổ hết lên đầu tôi đấy.”
“Ồ!” Khương Ngưng như tìm được chứng cứ, kinh ngạc nói: “Bà nội nói quả nhiên không sai, Lục Thời Lâm từ nhỏ đã là người gánh tội thay anh rồi, chuyện gì không tốt anh đều nói là anh ta làm.”
Khóe miệng Lục Thời Kì giật giật, cố tỏ ra ung dung đứng dậy: “Nhanh đi tắm rửa ngủ đi, tối nay tôi ngủ dưới đất, em ngủ trên giường.”
Lúc này Khương Ngưng mới để ý thấy bên cạnh giường có thêm một tấm nệm.
Cô tò mò nhìn Lục Thời Kì đã nằm xuống nệm, hai tay gối đầu: “Bộ mấy cặp đôi đến nhà anh không được ngủ chung giường sao?”
Cô lại cảm thấy không đúng: “Nếu đã như vậy, tại sao bà nội lại sắp xếp chúng ta ở cùng một phòng?”
Ngay lúc cô đang trăm mối ngổn ngang không hiểu nổi, Lục Thời Kì chậm rãi đưa ra đáp án: “Ở đây không có ‘đồ dùng’.”
Khương Ngưng ngẩn người ra một lúc, sau đó bỗng nhiên hiểu ra.
Từ lần đầu tiên quyến rũ Lục Thời Kì, mỗi lần hai người thân mật cho dù anh có nôn nóng đến đâu cũng đều nhớ rõ phải đeo bao.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, dường như không có ngoại lệ nào.
Ban đầu Lục Thời Kì không định ở lại đây với Khương Ngưng, đương nhiên cũng sẽ không mang theo bao bên người.
Tối hôm kia anh tăng ca, Khương Ngưng ngủ sớm, hai người cũng không làm gì cả. Tối hôm qua Khương Ngưng từ chối anh ở ngoài cửa, anh lại tiếp tục nhịn một đêm. Tối nay đã là đêm thứ ba rồi, anh như vậy là đang lo lắng hai người ngủ chung một giường, anh sẽ nhịn không được mà muốn cô sao?
Thảo nào lúc trước bà cụ nói muốn để hai người ở lại, Lục Thời Kì lại có vẻ không tình nguyện. Hóa ra là bởi vì cảm thấy ở lại đây tối nay anh chỉ có thể ăn chay.
Khương Ngưng phì cười, cô bước tới mép giường, đưa chân khẽ khẽ chọc vào bắp chân anh: “Anh chắc chắn đêm nay anh có thể nhịn được sao?”
Lục Thời Kì biết rõ cô đang cố tình trêu chọc mình, anh nhìn chằm chằm vào bàn chân không yên phận kia, cố kìm nén cơn giận muốn tóm lấy cổ chân mà kéo cô lại gần, nghiến răng nghiến lợi đe dọa: “Khương Ngưng, em muốn có thai phải không?”
Khương Ngưng khựng lại, bật cười trước lời nói của anh: “Nói như thật ấy, anh tưởng anh là xạ thủ bách phát bách trúng chắc?”