• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn chiếc điện thoại mà Lục Thời Lâm đưa tới, nhất thời Khương Ngưng không biết nên nhận hay không.

Trên màn hình điện thoại, Lục Thời Kì vẫn chưa cúp máy, dường như đang chờ đợi phản hồi từ phía bên này.

Khương Ngưng lại không nhịn được trừng mắt nhìn Lục Thời Lâm một cái.

Vậy mà đối phương lại như không có chuyện gì xảy ra, cười toe toét với cô.

Khương Ngưng nhất thời nổi giận, thẳng thừng nhận lấy điện thoại đặt bên tai: “Lục Thời Kì.”

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó vang lên giọng nói trầm ấm dễ nghe của người đàn ông: “Ừm, anh đây.”

Giọng nói quen thuộc truyền đến qua điện thoại, Khương Ngưng cảm thấy trái tim như bị ai đó cào nhẹ.

Cô phớt lờ cảm giác khác thường đó, nhìn thẳng vào Lục Thời Lâm đang ôm Thỏa Thỏa xem kịch hay, bình tĩnh nói vào điện thoại: “Em trai anh dọa Thỏa Thỏa khóc ba lần rồi, anh biết không? Hôm nay là lần thứ ba đấy!”

Bất ngờ bị tố cáo, nụ cười trên môi Lục Thời Lâm vụt tắt.

Tiếp đó, Khương Ngưng đưa điện thoại lại cho anh ta, nhướng mày: “Anh trai anh muốn nói chuyện với anh kìa.”

Lục Thời Lâm: “…”

Thấy anh ta không nhận, Khương Ngưng học theo giọng điệu của anh ta, đáp trả lại câu nói ban nãy: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, nhận điện thoại đi chứ, anh trai anh đang đợi đó.”

Quả báo đến quá nhanh, Lục Thời Lâm rất muốn chuồn mất, nhưng điện thoại là của anh ta, anh ta không thể vứt nó được.

Cuối cùng anh ta đành liều mạng nhận điện thoại, cười xòa nói: “Anh…em có hay dọa nó đâu, không phải như vậy, chỉ là lần đầu gặp mặt em dọa nó một lần thôi, ai ngờ sau đó mỗi lần gặp em nó lại khóc…thôi được rồi, em xin lỗi, em xin lỗi Thỏa Thỏa…”

Lục Thời Lâm đang nói thì chợt nhớ đến Thỏa Thỏa đang được anh ta ôm trong lòng, vội vàng chuyển chủ đề: “Anh, Thỏa Thỏa đang ở chỗ em này, cậu nhóc muốn nói chuyện với anh.”

Anh ta áp điện thoại vào tai Thỏa Thỏa, dỗ dành: “Nhanh nào, gọi bố đi.”

Thỏa Thỏa từ nãy đến giờ rất muốn nghe điện thoại, cuối cùng cũng đến lượt mình, cậu bé đưa tay nhận lấy, nũng nịu gọi một tiếng đầy phấn khích với đầu dây bên kia: “Bố ơi!”

Đây là lần đầu tiên cậu bé gọi bố, ở đầu dây bên kia, trong lòng Lục Thời Kì dâng lên một cảm xúc khó tả.

Dần dần, hàng lông mày anh giãn ra, nhuốm vẻ dịu dàng, lúc lên tiếng giọng nói cũng mang theo sự yêu chiều: “Thỏa Thỏa, chú con bắt nạt con à?”

Nói đến chuyện này, Thỏa Thỏa lại tủi thân: “Vâng ạ, chú dọa Thỏa Thỏa, nói chú là kẻ buôn người chuyên bán trẻ con, làm Thỏa Thỏa sợ bị bán đi mất. Bố ơi, chú hư lắm ạ!”

“Vậy lần sau bố gặp chú ấy, bố sẽ đánh chú ấy một trận để trả thù cho Thỏa Thỏa nhé.”

“Bố phải đánh mạnh vào, đánh vào cái mông nhỏ của chú ấy!” Thỏa Thỏa nói xong, nghĩ đến chú là người lớn bèn sửa lời, “Là cái mông to ạ.”

Lục Thời Lâm: “?”

Anh ta đang bế Thỏa Thỏa nên hai bên nói gì anh ta đều nghe thấy, anh ta tức đến mức bật cười, nói với Thỏa Thỏa đang được mình ôm trong lòng: “Chú đang ôm cháu đấy, cháu còn cầm điện thoại của chú để gọi cho bố cháu nữa, vậy mà cháu lại bảo bố đánh vào mông chú sao?”

Khương Ngưng đứng bên cạnh nghe thấy, cũng không nhịn được bật cười.

Thỏa Thỏa rất thích trò chuyện qua điện thoại, những lúc Thẩm Yến và Thẩm Tịch không ở Lan Thành, cậu bé cầm điện thoại video call với hai cậu mà cái miệng cứ tía lia không ngừng, có thể thao thao bất tuyệt rất lâu.

Khương Ngưng biết cuộc điện thoại này một khi đã lọt vào tay Thỏa Thỏa thì e là trong thời gian ngắn sẽ không kết thúc, cô bèn đi đến chỗ xích đu ngồi xuống.

Thỏa Thỏa vẫn đang trò chuyện: “Bố ơi, bố đến Đồng Thành rồi ạ?”

“Đồng Thành ở đâu ạ? Ở đó có gì vui không ạ?”

“Bố ơi, bố đang làm gì thế ạ?”

“Vậy khi nào bố về với Thỏa Thỏa ạ?”

Không biết Lục Thời Kì lại nói gì với cậu bé mà đôi mắt to tròn của Thỏa Thỏa sáng lên: “Thật ạ?”

Trò chuyện thêm vài câu, Thỏa Thỏa bỗng nhiên quay đầu nhìn Khương Ngưng đang ngồi trên xích đu.

Tim Khương Ngưng khẽ run lên, nhìn biểu cảm của con trai, cô cảm thấy hai bố con họ như đang nói về mình.

Thỏa Thỏa dời tầm mắt, ý cười trong mắt càng thêm đậm, thần thần bí bí nói: “Vậy thì chúng ta quyết định thế nhé, bố không được nuốt lời đâu đấy!!”



Màn đêm như mực trải dài khắp bầu trời, đến cả bóng dáng của những vì sao cũng chẳng thấy đâu.

Khu Giản Khê Đình, ánh đèn trong biệt thự sáng như ban ngày.

Buổi tối tắm rửa cho Thỏa Thỏa xong, Khương Ngưng đưa cậu bé về phòng ngủ. Lúc này Thỏa Thỏa vẫn chưa buồn ngủ, bèn kéo Khương Ngưng ngồi bên giường đọc truyện cho mình nghe. Đọc được hai câu chuyện, Thỏa Thỏa bắt đầu ngáp, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi không thể tan đi.

“Buồn ngủ thì ngủ đi.” Khương Ngưng khép cuốn truyện lại, như nhớ ra điều gì đó, cô hỏi: “Ban ngày bố con nói gì với con trên điện thoại vậy?”

Thỏa Thỏa đang ngáp đến một nửa, nghe vậy liền nhìn sang, sau khi phản ứng lại Khương Ngưng hỏi gì, cậu bé vội vàng che miệng, ấp úng nói: “Bố nói đây là bí mật của hai bố con, bí mật thì không thể nói ra lung tung được ạ.”

Khương Ngưng đưa tay véo khuôn mặt mũm mĩm của cậu bé: “Giỏi quá ha, bây giờ đã bắt đầu có bí mật với bố rồi cơ đấy?”

Thỏa Thỏa cười tủm tỉm chui vào trong chăn, chớp chớp mắt với Khương Ngưng: “Mẹ, nếu mẹ muốn biết, con cũng có thể nói cho mẹ nghe ạ.”

Cậu bé nhìn Khương Ngưng với vẻ rất nghiêm túc: “Vậy mẹ có muốn biết bố đã nói gì không?”

Khương Ngưng bị hỏi mà nghẹn lời: “…Không muốn biết.”

“Thật không ạ?” Thỏa Thỏa bán tín bán nghi, “Nhưng mẹ vừa mới hỏi con mà, nếu không muốn biết tại sao mẹ còn hỏi ra làm gì?”

“Mẹ ơi, người lớn không được phép nói dối đâu.”

Khương Ngưng: “…Mặc kệ con, mẹ đi gọi dì Tiết vào dỗ con ngủ.”

Cô không tin Lục Thời Kì có thể có bí mật gì to tát với một đứa trẻ, cô đứng dậy định đi ra ngoài, chợt Thỏa Thỏa ở phía sau ôm chăn ngồi dậy: “Bố nói, đợi bố xử lý xong công việc ở Đồng Thành thì bố sẽ ở lại Lam Thành một thời gian rất, rất dài ạ.”

Khương Ngưng dừng lại ở cửa phòng ngủ, nhìn sang, Thỏa Thỏa tiếp tục nói: “Hơn nữa bố còn nói, đợi lần sau bố về, bố muốn dỗ dành mẹ vui vẻ, nhưng mà bố không có kinh nghiệm, sợ làm không tốt mẹ sẽ càng không thích bố, cho nên bảo con lúc đó giúp bố nói đỡ trước mặt mẹ.”

Dái tai Khương Ngưng hơi nóng lên, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Đây chính là bí mật của hai bố con?”

Thỏa Thỏa gật đầu: “Vâng ạ.”

Khương Ngưng dựa người vào cửa, khoanh tay nhìn con trai: “Vừa nãy con còn nói bí mật không thể nói ra lung tung, bây giờ con bán đứng bố con rồi, không sợ bố con quay lại tìm con tính sổ à?”

“Con đồng ý giúp bố giữ bí mật, nhưng mà con chỉ giữ bí mật với người khác thôi, mẹ thì không tính.”

“Tại sao?”

Thỏa Thỏa đứng dậy khỏi giường, dang rộng cánh tay làm nũng muốn Khương Ngưng ôm.

Khương Ngưng bất đắc dĩ quay lại, ôm cậu bé vào lòng.

Thỏa Thỏa ôm cổ Khương Ngưng, hôn lên mặt cô một cái, sau đó mới ngọt ngào đáp: “Bởi vì con và mẹ không có bí mật với nhau.”

“Mẹ ơi, sau này bố có nói gì với con, con cũng sẽ lén lút nói cho mẹ biết.”

Chỉ một câu nói của con trai cũng đủ khiến Khương Ngưng cảm thấy trái tim mình như nở hoa. Đôi lúc cô cảm thấy, cái miệng ngọt ngào của Thỏa Thỏa thật sự rất giống cô.

Dỗ Thỏa Thỏa ngủ xong, Khương Ngưng trở về phòng mình, cầm theo bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Mở vòi hoa sen rồi điều chỉnh nhiệt độ nước phù hợp, cô đưa tay hứng lấy dòng nước, nhìn những tia nước bắn tung tóe trong lòng bàn tay.

Bất giác, Khương Ngưng lại nhớ đến lời nói của Thỏa Thỏa lúc nãy.

Lục Thời Kì muốn đến Lan Thành ở một thời gian dài, còn muốn dỗ dành cô vui vẻ, muốn Thỏa Thỏa giúp anh nói đỡ.

Những lời này nghe sao giống như muốn theo đuổi cô vậy?

Cái miệng của Lục Thời Kì ngoài việc có chút tác dụng trên giường ra thì bình thường chẳng nói được mấy lời đường mật, liệu có biết theo đuổi con gái không?

Cô cố gắng gạt bỏ cảm xúc kỳ lạ trong lòng, cởi bỏ quần áo trên người, bước vào dưới vòi hoa sen.

Dòng nước mang theo lực va chạm nhỏ rơi vào da thịt, Khương Ngưng ngẩng mặt lau đi nước trên mặt. Dưới làn hơi nước bốc lên, làn da trắng nõn nà của cô ửng lên màu hồng phấn.

Đặc biệt là khuôn mặt, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường đã nhuộm thành màu đỏ ửng.

Tắm rửa và sấy khô tóc xong, Khương Ngưng buông mái tóc dài bước ra khỏi phòng tắm, cảm thấy cả người sảng khoái hơn rất nhiều.

Chiếc điện thoại cô tiện tay vứt bên giường lúc này đang sáng màn hình, rung lên bần bật, hình như có cuộc gọi đến.

Cô sải bước đi tới, nhìn thấy ghi chú cuộc gọi đến trên đó: Lục Thời Kì.

Sau khi cô bỏ chặn số liên lạc của Lục Thời Kì thì đã ghi chú lại tên đầy đủ của anh.

Cô đang nghi ngờ không biết tại sao Lục Thời Kì lại đột nhiên gọi điện thoại cho mình, cuộc gọi bỗng bị ngắt.

Lúc cô ra khỏi phòng tắm thì điện thoại vừa reo, cũng chỉ khoảng hai ba giây đồng hồ đã bị cúp máy.

Có lẽ là chạm nhầm thôi.

Khương Ngưng nghĩ như vậy, cũng không để ý, vén chăn chui vào.

Cô cầm điện thoại lướt xem video ngắn ngẫu nhiên, khoảng một tiếng đồng hồ sau, Khương Ngưng bắt đầu thấy buồn ngủ, đang định đặt điện thoại xuống đi ngủ thì Lục Thời Kì lại gọi điện thoại đến.

Cơn buồn ngủ vừa chớm đến của Khương Ngưng đã bị xua tan đi một nửa.

Nhìn chằm chằm vào màn hình cuộc gọi đến, cô xác định lần này chuông reo đã hơn năm giây mà anh vẫn chưa cúp máy, lúc này mới nhấc máy đưa lên tai.

“Ngưng Ngưng, là anh.” Giọng nói quen thuộc của Lục Thời Kì vang lên, các đốt ngón tay đang cầm điện thoại của Khương Ngưng vô thức siết chặt lại, sau đó lại từ từ thả lỏng, giọng điệu ôn hòa, “Tôi biết, lúc nãy anh cũng gọi một cuộc rồi.”

“Lúc nãy anh vô tình bấm nhầm, tưởng rằng sẽ không gọi được giống như trước đây, không ngờ lại gọi được.” Đầu dây bên kia, Lục Thời Kì im lặng một lúc, “Lúc đó anh chưa chuẩn bị phải nói gì nên cúp máy trước, không phải cố ý làm phiền em.”

Khương Ngưng cầm điện thoại mím môi.

Anh nói lúc nãy chưa chuẩn bị nên mới cúp máy, vậy bây giờ gọi điện thoại đến là đã chuẩn bị xong rồi?

Hai cuộc điện thoại cách nhau một tiếng đồng hồ, anh gọi điện thoại cho cô mà còn chuẩn bị hẳn một tiếng đồng hồ?

Trong một tiếng đồng hồ này, anh đang viết bài phát biểu gì sao?

Khương Ngưng đợi một lúc cũng không thấy anh có ý muốn nói gì với cô.

Bầu không khí có chút ngại ngùng, cô nghĩ nếu không có gì để nói thì cúp máy vậy, còn chưa kịp lên tiếng, Lục Thời Kì bỗng hỏi cô: “Vậy WeChat của chúng ta sau này có thể liên lạc được rồi chứ?”

“Ồ, đúng vậy.” Nói đến chuyện này, Khương Ngưng vội vàng giải thích, “Tôi nghĩ sau này anh với Thỏa Thỏa sẽ thường xuyên gặp mặt, vậy thì chúng ta cần phải có phương thức liên lạc, nên mấy hôm trước tôi đã bỏ chặn anh rồi.”

“Tốt.” Lục Thời Kì lại dừng một lúc, “Anh đã mua một căn hộ ở Lan Thành, như vậy sau này gặp em… ý anh là Thỏa Thỏa, sẽ tiện hơn một chút.”

Khương Ngưng nghe thấy hai chữ “gặp em” mà anh vô tình thốt ra, rồi lại thấy anh vội vàng sửa lời, chợt nhớ đến những lời cô đã nói với anh ở bệnh viện.

Cô nói sẽ cho phép anh và Thỏa Thỏa qua lại, nhưng tốt nhất là anh đừng nên có ý đồ gì với cô nữa.

Anh quả nhiên là muốn theo đuổi cô, nhưng lại sợ cô từ chối, nên mới lấy Thỏa Thỏa ra làm cái cớ.

Kỳ thực lúc ở bệnh viện nói ra những lời đó, Khương Ngưng hoàn toàn chưa biết mình nên xử lý mối quan hệ của hai người như thế nào.

Sau đó, Thẩm Yến đã nói chuyện rất nhiều với cô, cô cũng tự ngẫm lại, đối với Lục Thời Kì ít nhiều gì cũng có chút áy náy.

Cô cũng không thực sự muốn cắt đứt quan hệ với anh.

Khương Ngưng “ừm” một tiếng, phụ họa theo anh: “Vậy thì tốt, hai bố con có thể thường xuyên gặp mặt.”

Lại rơi vào im lặng giây lát, Lục Thời Kì nói: “Ngày mai em còn phải đi làm, nghỉ ngơi sớm đi.”

Khương Ngưng đáp: “Được, vậy tôi cúp máy đây.”

Lục Thời Kì: “Ừm.”

Khương Ngưng tắt điện thoại, suy nghĩ về những suy đoán trước đó của mình.

Nếu Lục Thời Kì thực sự có ý định theo đuổi cô, từ cuộc điện thoại tối nay cô đã cảm giác được Lục Thời Kì có vẻ không biết cách theo đuổi con gái, hơi vụng về, còn không bằng cô trước đây.

Điện thoại bỗng rung lên.

Cô cầm lên, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Lục Thời Kì: [Tuần sau anh về Lan Thành.]

Trên khung chat hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập…”.

Cô đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng nhận được thêm vài chữ: [Ngủ ngon, mơ đẹp.]

Khương Ngưng nhìn chằm chằm vào mấy chữ này, thấy anh quả thật rất vụng về, thực sự có chút không nỡ nhìn thẳng.

Cô nghĩ hay là mình trả lời anh một câu, cho anh có chút động lực.

Cô vừa mới nhấn vào khung nhập liệu, Lục Thời Kì lại gửi thêm một tin nhắn: [Em giúp anh chuyển lời với Thỏa Thỏa nhé.]

Khương Ngưng đọc liền mạch tin nhắn anh gửi, lông mày nhíu lại, môi đỏ mím thành một đường thẳng, đầu ngón tay cô nhanh chóng gõ chữ trả lời: [Anh muốn tôi nói với Thỏa Thỏa là tuần sau anh về Lan Thành? Hay là nói với nó ngủ ngon mơ đẹp?]

[Nếu là câu đầu tiên, ban ngày hai người vừa mới gọi điện thoại, lúc đó sao anh không tự nói với nó đi, cần gì phải bảo tôi chuyển lời? Còn nếu là câu thứ hai, bây giờ nó đã ngủ ngon rồi, không cần chuyển lời nữa!]

Gửi một hơi hết những lời đó, Khương Ngưng có chút bực bội.

Cô còn tưởng Lục Thời Kì thực sự có ý định theo đuổi mình, xem ra hình như cũng không phải, có thể là Thỏa Thỏa truyền đạt sai ý, khiến cô hiểu lầm, anh chỉ là muốn vun đắp tình cảm thật tốt với Thỏa Thỏa mà thôi.

Vừa rồi cô còn cảm thấy anh không biết cách theo đuổi con gái, muốn cho anh chút động lực.

May mà cô chưa trả lời vội, nếu không người ta vốn không có ý đó thì cô ngại chết mất.

Cô xoa xoa đầu, đang định đặt điện thoại xuống đi ngủ, điện thoại lại rung lên một tiếng.

Lục Thời Kì: [Vậy những lời anh vừa nói có thể là nói với người anh thích không?]

Đọc đi đọc lại câu nói này hai lần, trái tim Khương Ngưng như đập lỡ mất một nhịp, vẫn không chắc chắn lắm gửi đi một dấu hỏi chấm: [?]

Lục Thời Kì: [Em là người anh thích.]

Lục Thời Kì: [Anh muốn nói với em: Tuần sau anh về Lan Thành.]

Lục Thời Kì: [Anh cũng muốn nói với em: Ngủ ngon, mơ đẹp.]

Khương Ngưng kéo chăn nằm nghiêng, ánh sáng yếu ớt từ điện thoại hắt lên gương mặt xinh đẹp tinh xảo.

Cô cảm thấy hơi nóng, bèn đá chăn ra một chút, giả vờ bình tĩnh tìm sơ hở trong câu chữ của anh ta: [Nhà anh ở Đồng Thành, sao lại phải nói là “về” Lan Thành? Câu này của anh sai ngữ pháp rồi.]

Lục Thời Kì: [Đối với anh mà nói, nơi nào có người anh thích và con trai anh thì nơi đó chính là nhà.]

Lục Thời Kì: [Vì vậy, về Lan Thành chính là về nhà.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK