• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, sau khi đưa Thỏa Thỏa đến nhà trẻ, Thẩm Yến lại đến tập đoàn Bạc Thương để giải quyết công việc như thường lệ.

Ánh nắng chiều ấm áp chan hòa, xuyên qua khung cửa sổ sát đất cực lớn của văn phòng tổng giám đốc chiếu sáng rực rỡ cả căn phòng.

Thư ký báo cáo xong công việc rời đi, Thẩm Yến cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn WeChat mà Khương Ngưng gửi mười phút trước: [Anh, Thỏa Thỏa vẫn khỏe chứ, thứ Sáu tuần này em về nước.]

Thẩm Yến gõ chữ trả lời cô: [Ừm, rất ngoan, nếu em nhớ thằng bé thì tối nay đợi Thỏa Thỏa tan học anh sẽ gọi video cho.]

Cất điện thoại đi, Thẩm Yến đứng trước cửa sổ sát đất nhìn những tòa nhà hiện đại san sát nhau của Lan Thành, nghĩ đến chuyện bố ruột của Thỏa Thỏa là Lục Thời Kì, anh ấy có chút thất thần.

Dần dần bình tĩnh lại, anh ấy cứ cảm thấy chuyện tình cảm của Lục Thời Kì và Tiểu Ngũ năm đó có gì đó không đúng.

Còn không đúng chỗ nào, nhất thời anh ấy vẫn chưa nghĩ ra.

Những gì anh ấy biết được bốn năm trước lại không ngừng hiện lên trong đầu.

——“Có bạn gái rồi, hơi dính người.”

——“Cậu là người theo chủ nghĩa không kết hôn, sao đột nhiên lại có hứng thú yêu đương thế?”

——“Tôi không kết hôn chứ có nói là không yêu đương đâu.”

——“Yêu đương mà không có mục đích kết hôn thì đều là lừa gạt. Cậu như vậy là không có trách nhiệm với con gái nhà người ta.”

——“Cô ấy cũng không kết hôn.”

Nếu Lục Thời Kì đã nói là Tiểu Ngũ cũng không kết hôn, vậy tại sao mấy lúc qua lại, hai người lại không sử dụng chút biện pháp tránh thai nào?

Tiểu Ngũ không hiểu chuyện thì thôi, Lục Thời Kì lớn tướng như vậy cũng không biết chừng mực sao?

Hơn nữa tại sao Tiểu Ngũ lại nói với Lục Thời Kì là cô không kết hôn, anh ấy thân là anh trai mà cũng không biết cô có suy nghĩ này.

Thẩm Yến lại nhớ tới trước đây Lục Thời Kì từng nói, anh từ chối kết hôn là vì anh cảm thấy bạn gái mình chỉ khéo ăn nói, kỳ thực không hề thích anh. Anh thậm chí còn cảm thấy đối phương chỉ thích tiền của anh, muốn kết hôn với anh chẳng qua là vì muốn gả vào hào môn.

Thẩm Yến không biết tại sao Lục Thời Kì lại hiểu lầm Khương Ngưng như vậy. Chẳng lẽ bởi vì lúc trước anh ấy đóng băng thẻ của cô, nên trong mắt Lục Thời Kì trông cô rất túng quẫn?

Nhưng nếu chỉ là túng quẫn thì cũng không đại biểu tình cảm của cô với Lục Thời Kì là giả dối.

Trừ phi, cô còn có những biểu hiện khác khiến Lục Thời Kì cho là như vậy.

Cô chạy đến tập đoàn Lục thị làm lễ tân cũng là vì theo đuổi Lục Thời Kì, thậm chí còn nói với anh là mình theo chủ nghĩa không kết hôn, rốt cuộc là vì thích Lục Thời Kì hay còn có nguyên nhân khác?

Nếu Tiểu Ngũ biết rõ quan hệ giữa anh ấy và Lục Thời Kì, mà cô lại thích Lục Thời Kì, vậy thì cứ thẳng thắn thừa nhận là được, tại sao lại cố ý giấu giếm người làm anh trai này?

Thẩm Yến chưa bao giờ điều tra chuyện của Khương Ngưng sau lưng cô, nhưng lần này, anh ấy cảm thấy mình nhất định phải làm cho rõ ràng.

Nghĩ đến chuyện Tiểu Ngũ vừa về Lan Thành đã đi tìm bạn thân Trình Vân Anh, Thẩm Yến rời khỏi tòa nhà văn phòng của tập đoàn Bạc Thương, lái xe đến tòa soạn tạp chí Triều Thăng của Trình Vân Anh.



Bên ngoài tạp chí Triều Thăng, Trình Vân Anh nghe nói Thẩm Yến – anh trai của Khương Ngưng đến tìm mình thì trong lòng không khỏi có chút căng thẳng.

Cho đến khi Thẩm Yến thẳng thắn hỏi chuyện của Khương Ngưng và Lục Thời Kì, dưới khí chất mạnh mẽ của đối phương, Trình Vân Anh thành thật khai báo hết những gì mình biết.

Cũng cho đến lúc này Thẩm Yến mới biết được, thì ra giữa Tiểu Ngũ và Khương Hoa còn có một giao kèo như vậy.

“Vậy con bé có thích Lục Thời Kì không?” Thẩm Yến hỏi Trình Vân Anh.

Trình Vân Anh nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Cô ấy hẳn là rất thích ngoại hình của Lục Thời Kì, bằng chứng là năm đó cô ấy đồng ý sinh Thỏa Thỏa cũng là vì cảm thấy gen của Lục Thời Kì tốt. Còn thích đến mức nào thì thật ra tôi cũng không rõ lắm.”

Thẩm Yến khẽ gật đầu: “Cảm ơn cô Trình, chuyện hôm nay tôi tìm cô tạm thời đừng nói cho Tiểu Ngũ biết nhé, để con bé ở Paris chơi thêm mấy ngày nữa, chờ nó về tôi sẽ đích thân nói chuyện với nó.”

Trình Vân Anh vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi sẽ không nói đâu.”

Thấy Thẩm Yến không còn gì muốn hỏi, Trình Vân Anh chỉ tay về phía tòa soạn tạp chí sau lưng: “Anh Thẩm, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi làm trước.”

Thẩm Yến gật đầu: “Hôm nay cảm ơn cô.”

“Không có gì, nên làm mà, anh cũng vì lo lắng cho Tiểu Ngũ thôi.”

Rời khỏi tòa soạn Triều Thăng, Thẩm Yến sắp xếp lại dòng suy nghĩ.

Mấy năm Khương Hoa đưa cô đi, tinh thần và thể xác cô đều bị dày vò, Khương Hoa lại luôn áp đặt những nỗi bất hạnh của bản thân lên người cô, sự ảnh hưởng ngầm này rất bất lợi cho nhận thức về tình cảm nam nữ của Tiểu Ngũ.

Năm đó Thẩm Yến không muốn để Tiểu Ngũ một mình sống ở ngoài, chính là vì anh ấy không yên tâm về phương diện tình cảm của cô.

Từ ngày Tiểu Ngũ trở về Lan Thành, ngoài việc lúc đầu nói bạn trai mất vì tai nạn xe rồi nhỏ vài giọt nước mắt lấy lệ ra thì bao nhiêu năm qua chưa từng nhắc đến người đó nữa.

Cô đeo mặt dây chuyền ngọc bích Lục Thời Kì tặng lên cổ Thỏa Thỏa ngần ấy năm, Thẩm Yến cũng chưa từng thấy cô nhìn vật nhớ người.

Ngược lại là Lục Nhị, mấy năm nay đúng là tiều tụy đi trông thấy.

Cô là vì muốn chứng minh cho Khương Hoa thấy có người đàn ông sẽ hết lòng hết dạ với mình, cho nên mới tìm đến Lục Nhị, chứ không phải xuất phát từ tình yêu. Cho nên Lục Nhị mới nói cô hư tình giả ý, tiếp cận anh đều có mục đích.

Một người giả vờ thâm tình ve vãn, nói bao lời ngon tiếng ngọt, nhưng thực chất chẳng để tâm.

Một người nhìn thấu bản chất nên giả vờ lạnh lùng, miệng cứng lòng mềm, thực chất đã sớm chìm đắm không lối thoát.

Tảng đá cứng đầu Lục Nhị kia không ngờ lại gục ngã trước em gái anh ấy.

Trong phút chốc, Thẩm Yến bị hai người này làm cho đau đầu.

Anh ấy cũng không biết giữa Tiểu Ngũ và Lục Nhị rốt cuộc ai tổn thương sâu sắc hơn ai.

Thẩm Yến mở điện thoại tìm Wechat của Lục Nhị, gọi video.

Không lâu sau, bên kia nhấc máy.

Thẩm Yến hỏi: “Khi nào cậu đến Lan Thành?”

“Thứ Sáu tôi đến dự họp. Hôm qua tôi nhắn tin cho cậu, sao cậu không trả lời?”

“Tới lúc đó gặp mặt nói chuyện chút, có tí việc.”

“Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?”

“Đợi cậu đến rồi nói.” Thẩm Yến trực tiếp cúp máy.



Lục Thời Kì đến Lan Thành vào sáng thứ Sáu, vừa đến đã phải họp suốt nửa ngày.

Cuộc họp kết thúc vào lúc giữa trưa, từ phòng họp bước ra, Giản Quý Bạch hỏi anh: “Đi ăn trưa chung không?”

Lục Thời Kì nhớ đến cuộc hẹn với Thẩm Yến, bèn nói: “Lần sau đi, tôi còn chút việc.”

Giản Quý Bạch gật đầu: “Cũng được, vậy cậu bận trước đi.”

Ra khỏi Công Nghệ Lộ Trì, Lục Thời Kì lái xe đến bờ sông Tần Lan, Thẩm Yến đang đứng dưới gốc liễu ven sông.

Cành liễu xanh mơn mởn, theo gió xuân ấm áp mà nhẹ nhàng đung đưa.

Lục Thời Kì xuống xe bước tới, Thẩm Yến quay đầu nhìn anh, sau đó lại thản nhiên dời tầm mắt, nhìn về hướng mặt sông lấp lánh gợn sóng phía trước.

Lục Thời Kì nhận ra tâm trạng của anh ấy không đúng, bèn bước nhanh tới: “Mặt Lục Tam đến giờ vẫn còn sưng, cậu ra tay cũng nặng thật đấy, thằng nhóc đó rốt cuộc đã chọc giận cậu thế nào?”

“Đánh nhầm người.” Thẩm Yến liếc nhìn anh, sau đó lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lục Thời Kì, nắm đấm buông thõng hai bên hông siết chặt rồi lại buông ra, “Nhưng mà cậu ta dám hù dọa cháu trai tôi, bị đánh cũng đáng đời.”

Lục Thời Kì nhíu mày: “Chuyện là thế nào? Từ bao giờ nó lại vô sỉ như vậy?”

Thẩm Yến cười khẩy: “Cậu ta như vậy đã là gì, người nhà họ Lục các cậu có ai mà không vô sỉ?”

Lục Thời Kì bất đắc dĩ cười khổ: “Nóng tính thế, rốt cuộc là người nhà họ Lục chúng tôi đã đắc tội gì với cậu?”

Nói xong, anh dựa vào lan can trắng bên bờ sông, móc từ trong túi áo ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, lại mò mẫm tìm bật lửa, nhưng dường như trên người không mang theo, anh nhìn về phía Thẩm Yến.

Vẻ mặt Thẩm Yến không vui, thản nhiên nói: “Nhìn tôi làm gì, tôi không hút thuốc.”

Trước đây Lục Thời Kì cũng không hút thuốc, hai ba năm nay mới dần dần bắt đầu.

Ban đầu chỉ là những lúc đêm khuya cô tịch khó chịu mới thử hút một điếu, sau càng hút càng nhiều, nghiện thuốc cũng ngày càng nặng, không bỏ được.

“Cậu tìm được cô bạn gái Khương Ngưng kia chưa?” Thẩm Yến đột nhiên hỏi anh.

Lục Thời Kì không hề để ý đến việc Thẩm Yến tự thốt ra cái tên “Khương Ngưng” đó có gì không đúng, chỉ là sống lưng bỗng chốc cứng đờ hai giây, đáy mắt xẹt qua vẻ u ám.

Trông anh thất hồn lạc phách, cả người như quả bóng xì hơi, không còn chút sức sống.

Thẩm Yến nhớ lại khoảng thời gian trước, có lần Lục Nhị đến Lan Thành xử lý công việc. Tối hôm đó hai người tình cờ đều rảnh rỗi, khó có được dịp cùng nhau ngồi xuống uống vài ly.

Ban đầu anh có vẻ như không có chuyện gì, nhưng sau đó càng uống càng nhiều, có chút chuếch choáng. Thẩm Yến bèn mượn men rượu hỏi anh, đã liên tục mấy năm liền giữ vững vị trí người giàu nhất rồi, anh còn điều gì không hài lòng nữa? Nếu không nghỉ ngơi thêm thì cơ thể sẽ thật sự kiệt quệ.

Lúc đó Lục Nhị ngồi trên ghế sofa trong phòng bao, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, im lặng hồi lâu không lên tiếng.

Trời đã khuya, hai người cũng đã uống khá nhiều, thấy anh không nói gì, Thẩm Yến bèn cho rằng anh đã say đến mức bất tỉnh nhân sự.

Đang định mặc kệ anh, lúc đứng dậy thì lại nghe thấy Lục Nhị gần như đang lẩm bẩm: “Cậu nói xem, nếu cô ấy là người thích tiền, tôi đã liên tục bốn năm liền là người giàu nhất, không ai có nhiều tiền hơn tôi, vậy tại sao cô ấy vẫn không để tôi tìm thấy cô ấy?”

Thẩm Yến quay đầu lại, dưới ánh sáng lờ mờ, đuôi mắt Lục Thời Kì dường như hơi đỏ.

Cách một lúc lâu sau, khi lên tiếng lại lần nữa, giọng anh khàn khàn mang theo chút nghẹn ngào, âm lượng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Thẩm Yến, cậu nói xem có phải số tiền tôi kiếm được vẫn chưa đủ nhiều hay không…”

Thẩm Yến chưa từng thấy ai ngốc nghếch như anh.

Bây giờ nhớ lại, trong lòng anh ấy lại dâng lên muôn vàn cảm xúc lẫn lộn.

Em gái của Thẩm Yến này không thiếu tiền, Lục Nhị có kiếm được nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Bất kể em gái anh ấy có thật lòng thích hay không, Lục Nhị đã động lòng rồi mà vẫn còn cứng miệng không chịu thừa nhận, vậy thì đúng là tự chuốc lấy khổ.

Lại nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Yến sa sầm mặt mày nhìn anh: “Cậu đã cảm thấy bạn gái cậu không thích cậu, khi đó cũng chưa có ý định kết hôn với cô ấy, vậy lúc ở bên nhau, hai người có… làm biện pháp gì không?”

Lục Thời Kì nghe anh ấy hỏi mà cạn lời: “Cậu là đàn ông con trai, dò hỏi đời tư của tôi làm gì, không thấy kỳ quái sao?”

“Trả lời tôi, chuyện này rất quan trọng.”

Lục Thời Kì cười khẩy: “Có thể quan trọng đến mức nào?”

“Chuyện này liên quan đến cách nhìn nhận về nhân phẩm của cậu, cũng liên quan đến việc sau này chúng ta có thể làm anh em nữa hay không.”

Khóe miệng Lục Thời Kì cứng đờ.

Mặt trời bị những đám mây dày đặc che khuất, xung quanh tối sầm lại.

Gió bên sông đã ngừng thổi từ lúc nào, cành liễu rũ xuống, yên tĩnh đến mức ngột ngạt.

Hồi lâu sau, Lục Thời Kì không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”

Trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Yến cuối cùng cũng được thả lỏng.

Lục Thời Kì nhận ra điều gì đó không đúng, nhìn Thẩm Yến với ánh mắt dò xét: “Hôm nay cậu cứ hỏi chuyện bạn gái của tôi là có ý gì?…”

Anh dừng lại giây lát, những lời tiếp theo ngay cả bản thân cũng không dám tin, nhưng lại ẩn giấu chút mong đợi: “Thẩm Yến, có phải cậu đã gặp cô ấy rồi không?”

“Không có.” Thẩm Yến cố ý không nhìn vào đôi mắt đột nhiên dậy sóng của anh, cùng anh dựa vào lan can, “Chỉ là thấy mấy năm nay thấy cậu vì tình mà khổ sở, cho nên tôi giúp cậu phân tích thử, xem rốt cuộc cậu đã chọc giận người ta như thế nào.”

Lục Thời Kì khịt mũi khinh thường: “Một người chưa từng yêu đương như cậu ở đây ra vẻ cái gì?”

Thẩm Yến liếc mắt: “Lục Nhị, tốt nhất cậu nên nói chuyện với tôi lịch sự một chút, nếu không tôi sợ cậu sẽ hối hận đấy.”

“Được rồi, vậy cậu phân tích ra được gì chưa?”

“Phân tích ra được cái miệng của cậu không thể nào có vợ, còn những chuyện khác, tạm thời tôi không muốn nói cho cậu biết.”

Lục Thời Kì căn bản không tin một tên FA như anh ấy có thể giúp được gì cho mình, chỉ coi như anh ấy đang nói đùa: “Hôm nay cậu rảnh rỗi thật đấy, gọi tôi ra ngoài làm tôi còn tưởng có chuyện gì quan trọng, kết quả lại lo chuyện bao đồng về tình cảm của tôi. Cậu đấy, đã độc thân còn cứng đầu, lo cho bản thân mình trước đi.”

“Tối nay tôi bay về Đồng Thành, mấy hôm nay vừa từ nước ngoài về chưa nghỉ ngơi gì, chiều nay phải ngủ một giấc đã, tôi đi đây.” Lục Thời Kì vừa nói vừa đứng dậy định đi, Thẩm Yến đột nhiên liếc nhìn đồng hồ, “Chiều nay cháu tôi tan học lúc bốn giờ, cậu thay tôi đi đón nó giúp. Tôi sẽ báo trước với giáo viên của nó, cậu cứ đến đó là được.”

“Không đi, tôi bận lắm.” Lục Thời Kì sải bước về phía trước.

Thẩm Yến vẫn đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của anh: “Được, đây là do cậu tự nói đấy nhé, không muốn thì thôi, sau này cũng không còn cơ hội nữa.”

Lục Thời Kì dừng lại, quay đầu: “Thẩm Yến, cậu nhờ người khác làm việc mà có thái độ cầu xin như vậy sao? Đây là lần đầu tiên tôi thấy kiểu nhờ vả mà còn mang theo lời đe dọa đấy, cậu là ông nội tôi à?”

Thẩm Yến lười biếng nhìn anh: “Cậu đi hay không thì tùy, tôi cũng có thể tìm người khác, đâu nhất thiết phải là cậu.”

Lục Thời Kì cũng không hiểu sao anh ấy nhờ vả mà lại ngạo mạn như vậy, có lẽ chuyện Lục Thời Lâm dọa cháu trai anh ấy lúc này đã vạ lây sang cả anh.

Có điều, Lục Tam bắt nạt cháu trai người ta là thật, Thẩm Yến lại là người thương cháu, anh là anh trai của Lục Tam, đi đón thằng bé một lần rồi dỗ dành nó đôi chút cũng là điều nên làm.

Dù sao tối nay anh mới bay, cũng không chậm trễ gì.

Lục Thời Kì sải bước rời đi, buông lại một câu: “Gửi tên, lớp, trường cho tôi đi, chút nữa tôi qua đón.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK