Hơi ấm từ tay anh truyền sang khiến nhịp tim Khương Ngưng bất giác đập nhanh hơn.
Cô rụt tay lại, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: “Hôm nay anh đã nói nhiều như vậy, thật ra khoảng thời gian qua tôi cũng có vài lời muốn nói trực tiếp với anh.”
Lòng bàn tay Lục Thời Kì chợt trống huơ trống hoác, đáy mắt thoáng chút thất vọng khó giấu, khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cô lúc này, trái tim anh như thắt lại.
Anh có linh cảm cô sẽ lại nói những lời như bốn năm qua đi, cô đã không còn chút tình cảm nào với anh nữa.
Cảm giác bất lực bao trùm lấy anh, cổ họng anh như nghẹn lại.
Anh không muốn nghe, nhưng lại không thể ngăn cản, khi mở miệng lần nữa giọng nói đã trầm xuống: “Em muốn nói gì?”
Khương Ngưng không ngờ lại gặp Lục Thời Kì vào sáng nay, thật ra cô vẫn chưa sắp xếp được lời lẽ, nhưng đã nói đến đây, cô vẫn trầm ngâm lên tiếng: “Bốn năm trước hành động của tôi rất trẻ con, đã trêu chọc anh nhưng lại không đối xử chân thành với anh, thật ra lúc đó tôi chỉ muốn anh đơn phương yêu tôi, nhưng trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy? Giống như anh trai tôi đã nói, tôi muốn có được tình cảm thật lòng của anh thì đáng lẽ nên dùng tấm chân tình để đổi lấy, nhưng tôi lại lựa chọn giả dối, lừa gạt anh.”
“Rõ ràng bản thân tôi cũng có lỗi, thậm chí còn khiến anh tổn thương sâu sắc, khiến anh phải khổ sở tìm kiếm tôi bao lâu nay, nhưng bốn năm sau gặp lại, tôi lại đổ hết trách nhiệm lên người anh, thái độ với anh cũng không tốt, tôi nghĩ tôi nên xin lỗi anh.”
Tâm trạng Lục Thời Kì vốn đang căng thẳng cũng dần dần thả lỏng, anh có chút bất ngờ nhìn cô: “Điều em muốn nói với anh là chuyện này sao?”
Khương Ngưng khẽ gật đầu, hàng mi dài khẽ cụp xuống, lộ ra vẻ áy náy: “Lục Thời Kì, xin lỗi anh.”
Mặt trời đã lên cao hơn so với lúc sáng sớm, ánh nắng phủ lên toàn bộ khu biệt thự một tầng ấm áp, ngay cả cơn gió thổi qua cũng mang theo hơi ấm.
Lục Thời Kì im lặng một lúc: “Nếu là chuyện này thì em không cần phải tự trách. Anh là một người trưởng thành, khi đó biết rõ em không chân thành nhưng vẫn ở bên em, là bởi vì anh quá tự phụ, cho rằng bản thân sẽ không nảy sinh tình cảm quá sâu đậm với em, vì vậy cuối cùng anh đã sa vào lưới tình, kết quả là do chính anh phải gánh chịu, lỗi không phải ở em.”
Khương Ngưng ngước mắt lên: “Anh chưa từng giận tôi sao?”
Lục Thời Kì trầm ngâm nói: “Lúc em biến mất không một lời từ biệt, anh đã rất tức giận. Sau đó, anh dựa theo thông tin trên chứng minh thư của em tìm đến nhà em ở trấn cổ Hạc Kiều, gặp được một bà cụ, bà ấy đã kể cho anh nghe về quá khứ của em.”
Nói đến đây, đáy mắt Lục Thời Kì tràn đầy xót xa: “Từ đó về sau anh không nỡ giận em nữa, thậm chí còn rất hối hận vì lúc trước đã không đối xử với em tốt hơn, tốt hơn nữa.”
Anh suy tư một lúc rồi lại lên tiếng: “Ngưng Ngưng, anh biết bây giờ em có thể chưa thích anh quá nhiều, nhưng nếu như bản thân anh không khiến em bài xích, anh hy vọng em có thể cho chúng ta thêm một cơ hội.”
Ánh mắt anh ẩn chứa chút bất an và lo lắng, nhưng lại tràn đầy chân thành: “Hãy tin tưởng anh, lần này anh sẽ làm tốt.”
Trên những bông hoa mai bên bờ suối còn đọng lại những giọt sương sớm long lanh, một chú bướm vỗ cánh bay qua, theo nhịp rung của cánh hoa, một giọt sương long lanh rơi xuống dòng suối.
Mặt hồ yên ả trong lòng Khương Ngưng bỗng nhiên như bị thứ gì đó khuấy động.
Một lúc lâu sau, cô gật đầu.
Chưa để Lục Thời Kì nói thêm gì, Khương Ngưng đứng dậy: “Trễ rồi, chúng ta mau quay về thôi.”
Cô đi trước, Lục Thời Kì nhìn theo bóng lưng cô, lông mày giãn ra, khóe môi khẽ cong lên.
Anh đứng dậy đuổi theo cô: “Mấy giờ em đi làm?”
“Tám giờ rưỡi.”
“Vậy chúng ta cùng đưa Thỏa Thỏa đi nhà trẻ, sau đó anh đưa em đến công ty nhé?”
“Ừm.”
Trên đường về, hai người đi không nhanh, ánh nắng kéo dài bóng hình của họ in trên mặt đường.
Khương Ngưng cúi đầu nhìn hai chiếc bóng, khi Lục Thời Kì tiến lại gần cô, bóng của họ hoàn toàn hoà vào làm một.
Gần về đến nhà, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, khóe mắt Khương Ngưng ánh lên ý cười, cô khẽ hất mặt hỏi anh với vẻ đắc ý: “Thực ra Thỏa Thỏa đã bán đứng bí mật của hai bố con anh từ lâu rồi, anh biết không?”
Lục Thời Kì khẽ cười: “Anh biết.”
Đến lượt Khương Ngưng ngạc nhiên: “Sao anh biết được?”
Lục Thời Kì nói: “Thỏa Thỏa rất yêu em, việc thằng bé không giấu em chuyện này nằm trong dự liệu của anh. Tối hôm đó anh đoán chắc là Thỏa Thỏa đã nói với em rồi nên mới gọi điện cho em.”
Anh nhìn cô: “Anh phải biết rõ là sau khi em đoán được anh muốn theo đuổi em, liệu em có còn muốn nghe điện thoại hay nhắn tin với anh nữa không, sau đó anh mới tính bước tiếp theo nên làm gì cho hiệu quả.”
Khương Ngưng: “?”
Trong đôi đồng tử đen láy của anh ánh lên tia sáng sắc bén, toát lên vẻ từng trải trên thương trường, vừa tinh ranh vừa mưu mô.
Bởi vì cô đã nghe điện thoại của anh, cũng bằng lòng nhắn tin với anh, nên anh mới nói với cô những lời yêu đương táo bạo như vậy, hôm nay lại thẳng thắn nói ra nhiều dự định của mình như thế.
Khương Ngưng đoán, nếu lúc ấy biết anh muốn theo đuổi cô mà cô lại né tránh, hoặc thái độ khi nói chuyện với anh lạnh nhạt, chắc chắn anh sẽ chọn cách khác.
Tối hôm đó Thỏa Thỏa hào hứng chia sẻ “bí mật” cho Khương Ngưng. Trong lòng Khương Ngưng còn có chút hả hê khi nghĩ rằng Lục Thời Kì đúng là ngốc nghếch, ai lại đi tìm Thỏa Thỏa giúp đỡ, kết quả bị Thỏa Thỏa bán đứng mà không hề hay biết.
Thì ra người đàn ông này cố tình, tất cả đều nằm trong dự liệu của anh.
Anh đang thăm dò cô, sau đó dựa vào phản ứng của cô để chọn cách làm hiệu quả nhất.
Anh quả nhiên là Lục Thời Kì, không đánh trận nào mà không chuẩn bị.
–
Khương Ngưng về đến nhà thì Thỏa Thỏa đã thức giấc, lúc này đang mặc quần áo chỉnh tề chơi đồ chơi trên tấm thảm trong phòng khách, dì Tiết đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
Khương Ngưng bước tới vỗ vào mông con trai: “Cục cưng, bố con đến Lan Thành rồi kìa.”
Thỏa Thỏa vội vàng quay đầu lại, đôi mắt sáng lên, nhìn quanh tìm kiếm: “Bố đâu ạ?”
Khương Ngưng chỉ tay về hướng nhà bên cạnh: “Bây giờ bố con là hàng xóm của chúng ta, ở ngay nhà bên cạnh.”
Thỏa Thỏa hỏi: “Là nhà của chú dì trước đây ở ạ?”
“Ừ, chính là nhà đó, bây giờ bố con đã mua lại rồi.”
Thỏa Thỏa cầm đồ chơi trèo xuống khỏi tấm thảm, hỏi Khương Ngưng: “Vậy bây giờ con có thể sang nhà bố chơi không ạ?”
Khương Ngưng nhìn đồng hồ: “Con đi đi, lát nữa nhớ về ăn sáng.”
Thỏa Thỏa vui mừng chạy ra khỏi cửa, Khương Ngưng không yên tâm, đi theo ra xem con trai vào sân nhà bên cạnh rồi mới quay vào.
Sau khi ăn sáng xong còn phải đi làm, cô tranh thủ về phòng trang điểm thay quần áo trước.
Lên lầu mở tủ quần áo ra, cô lựa chọn hồi lâu, hôm nay vô cùng phân vân không biết nên mặc gì.
Ở đầu bên kia, Thỏa Thỏa vừa vào đến nhà bên cạnh đã gọi bố rồi chạy vào trong.
Cánh cửa khép hờ, cậu bé chạy thẳng vào trong, vừa chạy vừa gọi: “Bố ơi! Bố ơi!”
Giọng cậu bé rất to, trong phòng khách cũng có thể nghe thấy tiếng vọng lại.
Lục Thời Kì đoán cậu bé có thể sẽ sang nên cố tình để cửa. Lúc này nghe thấy tiếng động, anh vội vàng đi ra.
Thỏa Thỏa mặc áo sơ mi kẻ sọc phối với quần yếm, tay cầm một chiếc máy bay đồ chơi, nhìn thấy anh thì lập tức nhào vào lòng anh.
Lục Thời Kì mỉm cười ôm cậu bé lên, hôn lên má cậu, dẫn cậu vào phòng khách: “Lát nữa bố và mẹ cùng đưa con đến nhà trẻ nhé, được không?”
“Đuọc quá ạ!” Thỏa Thỏa ôm chặt cổ Lục Thời Kì, nhiệt tình hôn lại anh một cái, “Vậy con phải để các bạn trong lớp thấy con có bố rồi, bọn họ đều nói người thân ở trên trời thì sẽ không bao giờ gặp lại được nữa, con nói bố con đã từ trên trời xuống, bây giờ có thể gặp được rồi, bọn họ không tin, nói con nói dối. Lần sau chúng ta cho bọn họ mở mang tầm mắt, bố con không giống người khác, bố lợi hại lắm!”
Nói đến đây, Thỏa Thỏa ưỡn ngực, vô cùng tự hào.
Lúc này Lục Thời Lâm vừa dậy, vẻ mặt ngái ngủ dựa vào quầy bar.
Anh ta đang cầm đồ uống uống một ngụm, nghe Thỏa Thỏa nói thì thiếu chút nữa bị sặc: “Anh, đừng bảo là sau này con trai anh gặp ai cũng nói anh từ trên trời rơi xuống chứ?”
Thỏa Thỏa “Ơ” một tiếng, quay đầu nhìn sang, rất là kinh ngạc: “Chú, chú cũng ở đây ạ!”
Lục Thời Lâm nhướng mày: “Chú đương nhiên ở đây rồi, bố cháu mua nhà ở đây, sau này chú đi làm không cần ở khách sạn nữa, tốt biết bao.”
Thỏa Thỏa bĩu môi không vui: “Vậy lúc nãy sao chú không chào Thỏa Thỏa ạ?”
Lục Thời Lâm cười kiểu cà lơ phất phơ: “Được, chào Thỏa Thỏa của chúng ta, Thỏa Thỏa buổi sáng tốt lành!”
“Chú buổi sáng tốt lành ạ!” Thỏa Thỏa cười ngọt ngào, hỏi Lục Thời Kì, “Bố ơi, bố về rồi có đánh chú để trả thù cho Thỏa Thỏa không?”
Nụ cười của Lục Thời Lâm cứng lại: “Sao cháu vẫn còn nhớ chuyện muốn bố cháu đánh chú? Chú đã chuẩn bị đồ chơi cho cháu rồi này, cháu có muốn xem không?”
Sự chú ý của Thỏa Thỏa bị anh ta thu hút: “Đồ chơi gì ạ?”
“Cháu nhìn là biết ngay.” Lục Thời Lâm bế cậu từ trong lòng Lục Thời Kì, dẫn cậu ra sân sau.
Cánh cửa dẫn ra sân sau mở ra, Thỏa Thỏa nhìn ra bên ngoài kinh ngạc “Oa” một tiếng, đôi mắt sáng long lanh.
Sân sau rộng lớn của biệt thự được cải tạo thành một sân chơi trẻ em ngoài trời, bên trong có hố cát cầu trượt, bạt nhún, ngựa gỗ, núi leo và hang bò… đủ loại hình giải trí.
Sân chơi được thiết kế theo chủ đề cầu vồng, màu sắc rực rỡ như lạc vào thế giới cổ tích.
Lục Thời Lâm đặt Thỏa Thỏa xuống, cậu bé không kìm được chạy vội tới.
Thấy cậu chơi vui vẻ, Lục Thời Kì bất giác cong khóe môi, lại không khỏi lo lắng nhìn Lục Tam bên cạnh: “Chắc chắn là không có vấn đề gì về an toàn chứ?”
Lục Thời Lâm bất đắc dĩ nói: “Anh, anh đã hỏi mấy lần rồi. Mấy thứ này đều được chuyển từ trung tâm trẻ em đến, em bỏ giá cao mua cả đấy, thiết bị đều là đồ mới, lại còn được thông gió hơn ba tháng. Em cũng đã tìm đội ngũ chuyên nghiệp đến kiểm tra rồi, mọi mặt đều tuyệt đối an toàn. Hơn nữa mấy cái này dùng cho cháu trai của em, em có thể không để tâm sao?”
Lục Thời Kì yên tâm, nói với Thỏa Thỏa đang ở trên cầu trượt: “Chậm thôi con, đừng để ngã.”
Lục Thời Lâm liếc nhìn anh trai, trong lòng có chút khó hiểu. Anh trai đập đi xây lại nơi này, ban đầu anh ta tưởng chủ yếu là sửa sang bên trong, kết quả bên trong chỉ đơn giản thay đồ nội thất và phong cách, phần lớn công sức đều dồn vào khu vui chơi này, còn làm vô cùng tỉ mỉ.
Lục Thời Lâm nói: “Thực ra loại hình vui chơi này rất ít người xây trong nhà, thứ này phải có nhiều trẻ con chơi mới vui, một mình nó chơi chán rồi có thể sẽ không chơi nữa, đến lúc đó chẳng phải là chiếm chỗ sao?”
Lục Thời Kì nói: “Vậy thì kêu thằng bé rủ bạn bè đến nhà chơi.”
Anh đã hỏi Thẩm Yến rồi, bình thường Thỏa Thỏa chơi với người nhà là nhiều, khi người lớn bận việc thì bảo mẫu sẽ dẫn cậu bé đi dạo, hoặc là đến khu vui chơi.
Lục Thời Kì cảm thấy sau này Thỏa Thỏa lớn lên, ngoài việc được người nhà đồng hành, cậu bé cũng cần phải kết bạn với những người bạn đồng trang lứa.
Trong nhà có khu vui chơi mới có cái để chơi.
Có điều đến lúc đó trẻ con nhiều lên, trong nhà phải thuê thêm mấy người giúp việc trông coi.
Vẫn phải đảm bảo an toàn.
Lục Thời Lâm rất ngạc nhiên: “Anh, anh là người yêu thích sự yên tĩnh mà, sao lại bằng lòng để Thỏa Thỏa dẫn bạn bè đến nhà chơi? Anh không sợ ồn ào à?”
Lục Thời Kì nhìn về phía khoảng sân nơi Thỏa Thỏa đang chơi đùa vui vẻ, ý cười trong mắt không hề giảm bớt: “Em không có con trai nên em không hiểu đâu.”
Lục Thời Lâm: “?”
Chuyện gì thế này, đã bắt đầu khoe khoang rồi sao?
Lục Thời Lâm thực sự không nhịn được hỏi một câu: “Anh, tuy rằng anh đã có con trai, nhưng anh đã theo đuổi được Khương Ngưng chưa?”
“Em đã có vợ chưa, cho hỏi?”
Lục Thời Lâm: “…”
–
Trên đường đưa Thỏa Thỏa đến nhà trẻ, Lục Thời Kì lái xe, hai mẹ con Khương Ngưng và Thỏa Thỏa ngồi ở phía sau.
Hôm nay Thỏa Thỏa vô cùng phấn khích, cứ thao thao bất tuyệt, dường như có rất nhiều điều muốn nói.
“Bố ơi, sau này bố và mẹ sẽ cùng nhau đưa Thỏa Thỏa đến nhà trẻ đúng không ạ?”
Bàn tay thon dài trắng lạnh của Lục Thời Kì nắm chặt vô lăng, liếc mắt nhìn về phía sau, cười nhạt nói: “Bố thì không có vấn đề gì, con hỏi mẹ con xem.”
Thỏa Thỏa quay đầu nhìn Khương Ngưng.
Bị con trai nhìn chằm chằm, Khương Ngưng ấp úng đáp: “Ừm, cùng nhau đưa Thỏa Thỏa đi học.”
Thỏa Thỏa lại nhìn về phía trước: “Bố ơi, vậy chiều nay bố và mẹ cũng cùng nhau đến nhà trẻ đón con đúng không ạ?”
Giọng nói của Lục Thời Kì thoạt nghe rất ôn hòa: “Chuyện này cũng phải hỏi mẹ con.”
Thỏa Thỏa chớp chớp mắt nhìn Khương Ngưng, chờ đợi câu trả lời.
Khương Ngưng không khỏi bật cười, xoa đầu con trai: “Được, cũng cùng nhau đón Thỏa Thỏa.”
Nghe xong, Thỏa Thỏa liền nhảy cẫng lên đầy vui mừng.
Như chợt nhớ ra gì đó, cậu bé lại hỏi: “Vậy con có thể giống như các bạn nhỏ khác, tới Chủ nhật được đi chơi cùng bố mẹ không ạ?”
Lần này cậu bé trực tiếp nhìn Khương Ngưng.
Khương Ngưng ngẩng đầu: “Sao con không hỏi bố con trước?”
Thỏa Thỏa bất đắc dĩ nhún vai: “Mẹ, mẹ vẫn chưa phát hiện ra sao, bây giờ chuyện gì bố cũng nghe lời mẹ, con hỏi bố cũng bằng thừa, chi bằng hỏi thẳng mẹ luôn.”
Khương Ngưng: “…”
Thỏa Thỏa tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Hơn nữa bố còn nói đàn ông như chúng con làm việc phải chú ý hiệu quả, làm việc vô ích không những lãng phí thời gian mà còn dễ bỏ lỡ cơ hội.”
Khương Ngưng nghi ngờ: “Bố con nói với con như vậy khi nào?”
Thỏa Thỏa: “Sáng nay đó ạ, con hỏi bố là việc dỗ dành mẹ vui vẻ có cần con giúp một tay không, bố nói tuy rằng bố cảm thấy bản thân có thể giải quyết được, nhưng nếu con bằng lòng giúp đỡ thì càng tốt, như vậy sẽ hiệu quả hơn, bố có thể sớm ở bên mẹ hơn.”
Khương Ngưng vô thức nhìn Lục Thời Kỳ đang ngồi trên ghế lái, người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế cầm vô lăng rất tùy ý, bị Thỏa Thỏa vạch trần trước mặt nhưng trên mặt anh cũng không có chút biểu cảm xấu hổ hay lúng túng nào, cứ như người mà Thỏa Thỏa đang nói đến không phải là anh vậy.
…. Da mặt cũng dày thật.
Lục Thời Kì vẫn im lặng, Thỏa Thỏa chủ động nhìn qua: “Bố ơi, lần này bố không nói đây là bí mật của hai chúng ta, vậy con nói thẳng cho mẹ biết chắc là không sao chứ ạ?”
Lục Thời Kì nhướng mày cười khẽ: “Cho dù bố có nói là bí mật, chẳng phải con cũng đã nói cho mẹ biết rồi sao?”
“Đâu có giống nhau ạ.” Thỏa Thỏa nghiêm túc phản bác, “Con đợi sau khi về nhà mới lén lút nói cho mẹ biết bí mật, không để cho bố nghe thấy. Bố không nghe thấy, vậy thì không tính là tiết lộ bí mật.”
“Ơ?” Thỏa Thỏa phản ứng lại, nhìn về phía Khương Ngưng: “Mẹ, sao bố lại biết con lén lút nói bí mật cho mẹ nghe?”
Khương Ngưng: “….”
Thỏa Thỏa chợt hiểu ra: “Con biết rồi, mẹ và bố cũng đang giấu con bí mật nhỏ đúng không?”
Khương Ngưng: “…Đâu có.”
“Con có còn là cục cưng bảo bối mà mẹ yêu thương nhất nữa không?”
“Con đương nhiên là cục cưng bảo bối của mẹ rồi.”
“Nhưng mẹ và bố cũng có bí mật nhỏ rồi, vậy bố cũng là cục cưng bảo bối lớn mà mẹ yêu thương nhất ạ? Không được, con không đồng ý! Con phải là cục cưng bảo bối lớn, bố cùng lắm chỉ có thể làm cục cưng bảo bối nhỏ của mẹ thôi.”
Khương Ngưng và Lục Thời Kì: “…”