Tập đoàn Lục thị, văn phòng tổng giám đốc tầng 56.
Trong văn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Giám đốc bộ phận hành chính Thịnh Thừa Trạch và giám đốc bộ phận nhân sự Trử Lệ Châu đứng trước bàn làm việc, Lục Thời Kì thì ngồi trên ghế tổng giám đốc, không nói một lời. Không biết có phải vì lâu ngày chưa nghỉ ngơi hay không mà trông anh có vẻ mệt mỏi bất thường, nhưng khí chất tỏa ra vẫn bức người.
Trử Lệ Châu run rẩy đưa tập tài liệu trên tay: “Sếp Lục, địa chỉ nhà, thông tin gia đình, người liên lạc khẩn cấp và số điện thoại liên lạc mà Khương Ngưng điền khi vào làm đều là giả, chỉ có bằng tốt nghiệp, bằng cấp và thông tin trên chứng minh thư là thật.”
Nói xong, cô ấy đặt bản sao chứng minh thư lên trên cùng của tập tài liệu.
Ánh mắt Lục Thời Kì dừng lại trên bản sao chứng minh thư, Khương Ngưng trong ảnh buộc tóc đuôi ngựa, nở nụ cười trong sáng và rạng rỡ.
Chứng minh thư ghi địa chỉ của cô là trấn Hạc Kiều, thành phố An Cầm, cơ quan cấp là Công an thành phố An Cầm.
Thì ra cô là cô gái đến từ trấn cổ Hạc Kiều.
Lục Thời Kì không xa lạ gì nơi này, ông ngoại anh xuất thân từ nhà họ Giang ở An Cầm, nắm giữ cổ phần trong tập đoàn Giang thị, là em trai của chủ tịch tập đoàn Giang thị. Còn trấn cổ Hạc Kiều là thị trấn du lịch do Giang thị khai phá.
Lật giở từng tờ tài liệu còn lại, thông tin cô điền đều rất qua loa, bên cạnh số điện thoại của người nhà, bộ phận nhân sự đã ghi chú: Không liên lạc được.
Nhìn thấy sắc mặt Lục Thời Kì tối sầm lại, Trử Lệ Châu sợ hãi vô cùng.
Tập đoàn Lục thị có rất nhiều nhân viên, những thông tin như địa chỉ nhà và thông tin gia đình chỉ dùng để lưu trữ cho có, bộ phận nhân sự sẽ không kiểm tra từng cái một, bởi vì họ cũng không ngờ rằng sẽ có người viết bừa ở mục này.
Hơn nữa, Khương Ngưng chỉ là một lễ tân nhỏ của tập đoàn Lục thị, bọn họ càng không chú ý đến.
Tuy nhiên, bảng thông tin của Khương Ngưng thực sự có chút lung tung, tên người liên lạc khẩn cấp có hai người, vậy mà cô lại viết là Trương Tam, Lý Tứ. Ở ngoài đời thực làm gì có ai tên như vậy, cho dù có cũng không thể nào Trương Tam và Lý Tứ cùng xuất hiện.
Trử Lệ Châu nghi ngờ, nếu cần điền tên người thứ ba, chắc cô sẽ viết là Vương Ngũ.
Nếu chuyện này mà Sếp Lục trách tội xuống, bộ phận nhân sự bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm.
Trử Lệ Châu đang còn lo lắng thì điện thoại của Lục Thời Kì vang lên.
Anh liếc nhìn tên hiển thị, vội vàng nghe máy.
Đầu dây bên kia, quản gia thận trọng đáp: “Cậu Lục, đã kiểm tra tất cả các bến xe và nhà ga ra vào Đồng Thành rồi, không có thông tin gì về việc cô Khương rời đi.”
Quản gia dừng lại giây lát: “Hay là cô Khương vẫn còn ở Đồng Thành, chỉ là muốn đi đâu đó giải khuây, mấy hôm nữa sẽ quay lại?”
Văn phòng tổng giám đốc quá yên tĩnh, đến nỗi Thịnh Thừa Trạch và Trử Lệ Châu đều nghe thấy rõ ràng.
Bạn gái của sếp Lục bỏ đi rồi, chỉ để lại chút ít manh mối có thể lần theo.
Nghe những lời an ủi của quản gia, Lục Thời Kì mím chặt môi, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đang cầm điện thoại.
Đồ của cô đều được mang đi hết, những thứ anh mua cho cô thì cô không lấy một thứ, hành động dứt khoát như vậy, Lục Thời Kì có linh cảm rằng cô sẽ không quay lại nữa.
Cuộc cãi vã trên bàn ăn tối qua không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu anh.
—— “Tối nay em chỉ hỏi anh một lần này thôi, bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn nữa, sau này cho dù anh có cầu xin em, em cũng sẽ không để ý đến anh nữa.”
Lục Thời Kì trầm mặt, đường quai hàm căng cứng sắc bén, trước mắt tựa như có lớp băng mỏng đang nhanh chóng ngưng tụ, nơi sâu nhất trong đôi đồng tử đen láy hệt như có ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, nhưng vẫn không thể làm tan chảy lớp băng mỏng mang theo hơi lạnh đó.
Thịnh Thừa Trạch và Trử Lệ Châu như rơi vào hầm băng, trái tim treo lơ lửng.
“Tôi biết rồi.” Có lẽ vì quá lâu không nói chuyện nên giọng anh hơi khàn.
Cúp điện thoại của quản gia, Lục Thời Kì nhìn hai người trong văn phòng, nhẹ giọng nói: “Bộ phận hành chính có cần tuyển nhân viên mới không, hai người tự bàn bạc với nhau đi.”
Trử Lệ Châu và Thịnh Thừa Trạch vội vàng đáp lời, thấy sếp dường như không còn gì dặn dò nữa, bèn chuẩn bị ra ngoài.
Như nhớ ra điều gì, Thịnh Thừa Trạch đi tới cửa rồi lại quay người lại: “Sếp Lục, cô Khương còn một số đồ ở công ty, anh xem….”
Lục Thời Kì như ngẩn người ra một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Lát nữa mang lên cho tôi.”
Từ văn phòng tổng giám đốc ra, Trử Lệ Châu và Thịnh Thừa Trạch cùng vào thang máy.
Trử Lệ Châu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, để xua tan bầu không khí căng thẳng vừa rồi trong văn phòng tổng giám đốc, cô ấy nửa đùa nửa thật nói: “Giám đốc Thịnh, bộ phận của anh quả nhiên là nơi sản sinh nhân tài, không ngờ lại có người có thể câu hồn phách của Sếp Lục chúng ta đi mất.”
Thịnh Thừa Trạch chỉ cười mà không nói gì. Anh ta cảm thấy điểm tài năng của Khương Ngưng không phải là câu hồn phách của sếp Lục đi, mà là sau khi câu hồn phách xong cô còn đá người ta.
Chiều hôm qua lúc tan làm hai người vẫn rất tốt đẹp.
Sau khi tan làm, Khương Ngưng lén lút lên xe của sếp Lục, cửa xe còn chưa kịp đóng lại đã nhào tới như muốn hôn sếp Lục một cái, còn được sếp Lục ôm vào lòng.
Lúc đó anh ta tình cờ đi ngang qua, vừa hay nhìn thấy.
Thịnh Thừa Trạch nghe nói lần này sếp Lục một mình từ Paris về nước, giám đốc dự án và thư ký Chu đều chưa về, chứng tỏ dự án ở Paris vẫn chưa kết thúc.
Lúc này sếp Lục quay về, Thịnh Thừa Trạch cảm thấy rất có thể là vì Khương Ngưng bị bệnh.
Chiều hôm kia Khương Ngưng nói hơi khó chịu, xin nghỉ đi khám bệnh, tối hôm kia Thịnh Thừa Trạch có hỏi thăm cô trên WeChat, cô nói là hơi cảm lạnh, không phải bệnh gì nghiêm trọng. Không ngờ sếp Lục lại lo lắng như thế, còn bỏ cả công việc từ Paris chạy về.
Tình cảm của hai người họ thoạt nhìn rất mặn nồng thắm thiết, đáng lẽ ra không nên xảy ra biến cố lớn như vậy. Thịnh Thừa Trạch thật sự không nghĩ ra tại sao hôm qua còn đang tốt đẹp mà hôm nay đã đảo lộn trời đất.
Thịnh Thừa Trạch mở điện thoại, ba giờ sáng hôm nay Khương Ngưng gửi cho anh ta một tin nhắn WeChat nói muốn xin nghỉ việc, nhưng vì rời đi hơi gấp nên cô không kịp làm thủ tục từ chức, lời lẽ chân thành xin lỗi anh ta.
Anh ta nhìn thấy tin nhắn này lúc năm giờ, hỏi Khương Ngưng chuyện gì xảy ra, kết quả là không liên lạc được.
Sáng sớm nay, trời còn chưa sáng sếp Lục đã gọi điện cho Thịnh Thừa Trạch, hỏi Khương Ngưng có ở công ty không, anh ta bèn nói cho sếp Lục tin nhắn WeChat mà Khương Ngưng gửi.
Sếp Lục là người coi trọng công việc như mạng sống, vậy mà cả hôm nay không thấy đến công ty, ban nãy vừa đến đã bảo bọn họ kiểm tra thông tin của Khương Ngưng.
Làm việc ở Lục thị đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên Thịnh Thừa Trạch thấy anh để tâm đến một người phụ nữ như vậy.
Vừa rồi sau khi nghe điện thoại xong, vẻ mặt sếp Lục thất thần lạc lõng, trông thật khiến người ta đau lòng, nhìn chẳng giống anh chút nào.
Thịnh Thừa Trạch suy nghĩ, lại gửi cho Khương Ngưng một tin nhắn WeChat: [Khương Ngưng, sếp Lục đang tìm cô đấy, có vẻ rất gấp, rốt cuộc hai người làm sao vậy?]
Phía trước tin nhắn là dấu chấm than màu đỏ vô cùng nổi bật. Thế này chứng tỏ cô đã chuẩn bị đầy đủ để sếp Lục không tìm được mình.
Không chỉ để sếp Lục không liên lạc được với cô mà cô còn chặn tất cả những người có liên quan đến sếp Lục.
Trước khi đi gặp sếp Lục, Thịnh Thừa Trạch đã hỏi lễ tân và mấy đồng nghiệp khác, nhưng không có ngoại lệ, không ai liên lạc được với cô.
Thật là tuyệt tình!
Sếp Lục có thể xem trọng Khương Ngưng hơn cả dự án ở Paris, đủ để chứng tỏ hiện tại Khương Ngưng trong lòng anh nhất định là đứng vị trí số một.
Đã quan tâm như vậy, tại sao anh lại chọc giận người ta đến nỗi bỏ đi không lời từ biệt?
Thật khó hiểu!
Đến chỗ ngồi của Khương Ngưng, Thịnh Thừa Trạch gọi Mia bên cạnh: “Cô xem thử những thứ nào là của cô Khương thì thu dọn lại, sếp Lục muốn mang đi.”
Mia đáp lời, lấy một chiếc hộp nhỏ đến thu dọn bàn làm việc của Khương Ngưng.
Nghĩ đến việc giám đốc Thịnh hiện tại gọi Khương Ngưng là “cô Khương”, Mia lấy hết can đảm hỏi: “Giám đốc Thịnh, bạn trai của cô Khương thật sự là sếp Lục sao? Vậy cô ấy và sếp Lục… chia tay rồi? Đi đột ngột như thế này, chẳng lẽ là cãi nhau với sếp Lục rồi bị tổn thương sao?”
Thịnh Thừa Trạch im lặng, không gật đầu cũng không phủ nhận.
Chiều nay sếp Lục vừa đến đã khiến phòng hành chính và phòng nhân sự náo loạn vì Khương Ngưng, nào chỉ có nhân viên phòng hành chính bọn họ đang suy đoán, e là phòng nhân sự lúc này cũng đang bàn tán sôi nổi.
Mia vừa thu dọn xong đồ đạc của Khương Ngưng thì Lục Thời Kì từ trên lầu đi xuống, đến thẳng chỗ làm việc của cô.
Thịnh Thừa Trạch vội vàng đưa lên: “Sếp Lục, đồ của cô Khương đều ở đây.”
Lục Thời Kì đưa tay nhận lấy, nhìn lướt qua mớ đồ lặt vặt trong thùng, không nói gì, xoay người đi ra khỏi đại sảnh.
Đúng lúc tan sở, trong đại sảnh tầng một người qua kẻ lại, ai nấy đều bước đi chậm rãi.
Thịnh Thừa Trạch biết tỏng đám người này là vì tò mò.
Nhìn bóng lưng cô độc dường như chẳng bận tâm phía trước, Thịnh Thừa Trạch có chút cảm thán.
Sếp Lục và Khương Ngưng khi ở bên nhau rất kín tiếng, cả tập đoàn đều giấu kín như bưng, nếu không phải có lần bị cậu chủ Lục gài bẫy thì ngay cả anh ta cũng không biết quan hệ của sếp Lục và Khương Ngưng.
Bây giờ Khương Ngưng đã rời đi, sếp Lục dường như không còn để tâm đến việc bị người khác biết mối quan hệ của hai người nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của Thịnh Thừa Trạch vang lên, anh ta cầm lên nhìn, không ngờ lại là thư ký Chu.
Thư ký Chu: [Giám đốc Thịnh, tôi gửi tin nhắn và email cho sếp Lục nhưng mãi chẳng thấy anh ấy trả lời, anh ấy và cô Khương có chuyện gì sao?]
Thịnh Thừa Trạch nhìn bóng dáng đã biến mất phía trước, do dự một lát, vẫn quyết định nói cho anh ấy biết: [Thư ký Chu, cô Khương biến mất rồi.]
Thư ký Chu: [?]
Thịnh Thừa Trạch: [Bốc hơi khỏi thế gian.]
Thịnh Thừa Trạch: [Người của tập đoàn Lục thị đều bị cô ấy block hết rồi.]
Thịnh Thừa Trạch: [Sếp Lục vẫn chưa tìm được cô Khương, hình như rất buồn.]
–
Paris, nước Pháp.
Trong căn tin, thư ký Chu nhìn chằm chằm vào tin nhắn WeChat mà giám đốc Thịnh gửi đến, khóe mắt giật giật hai cái.
Tuy có hơi khó tin, nhưng chuyện thế này giám đốc Thịnh chắc chắn không dám mang ra đùa giỡn.
Thịnh Thừa Trạch nói cô block hết mọi người, thư ký Chu lại nghĩ đến việc mình cũng có WeChat của Khương Ngưng, là do được sếp Lục ngầm đồng ý cho add, mỗi lần sếp Lục đi công tác cô Khương sẽ tìm anh ấy hỏi han lịch trình của sếp Lục.
Có đôi khi cô cũng nửa đùa nửa thật nói với anh ấy, bảo anh ấy để ý sếp Lục một chút, đừng để hồ ly tinh bên ngoài câu dẫn mất hồn.
Hai người họ trò chuyện vẫn luôn rất vui vẻ.
Thư ký Chu nghĩ vậy, bèn tìm đến WeChat của Khương Ngưng, gửi tin nhắn qua: [Cô Khương?]
Phía trước tin nhắn xuất hiện dấu chấm than đỏ chói.
Gửi thất bại.
Anh ấy cũng bị chặn rồi.
Quả nhiên như giám đốc Thịnh nói, block không chừa một ai.
Chuyện này quá đột ngột, thư ký Chu nhất thời có chút choáng váng. Nhớ lúc sếp Lục về nước, chính anh ấy đã lái xe đưa sếp Lục ra sân bay. Trên đường đi sếp Lục bỗng nhiên nói với anh ấy: “Tối ba ngày nữa ở khách sạn Witty có một buổi đấu giá, vật phẩm cuối cùng là viên kim cương hồng tên là ‘Pink Royal’, cậu đấu giá nó cho tôi đi.”
Thư ký Chu nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Sếp Lục muốn mua tặng cho bà cụ Lục ở nhà sao? Tôi có xem qua danh sách vật phẩm trên buổi đấu giá, trông viên hồng ngọc kia có vẻ hợp với bà cụ hơn?”
“Viên hồng ngọc kia chất lượng không tốt.” Lục Thời Kì nói xong lại dừng giây lát, “Kim cương không phải tặng cho bà cụ ở nhà, tôi giữ lại sau này có lẽ sẽ dùng đến.”
Sếp Lục không nói tiếp, thư ký Chu cũng không tiện hỏi nhiều: “Vâng, sếp Lục.”
Sau đó thư ký Chu tự mình phân tích chuyện này: đây là lần đầu tiên sếp Lục nói muốn mua kim cương, còn nói để dành sau này dùng.
Kim cương thì có thể để dành dùng làm gì, lại còn là viên ‘Pink Royal’ giá trị liên thành kia nữa, suy nghĩ đầu tiên của thư ký Chu là dùng làm nhẫn cưới.
Thế nhưng sếp Lục rõ ràng là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Chẳng lẽ sau khi anh và cô Khương yêu nhau thì bỗng hơi muốn kết hôn?
Mạch suy nghĩ xoay chuyển trở lại, thư ký Chu không khỏi có chút lo lắng cho tình hình hiện tại của sếp Lục.
Có thể khiến một người vốn không muốn kết hôn lại có ý định kết hôn, đủ để thấy được vị trí của cô Khương trong lòng sếp Lục rất quan trọng.
Tại sao Khương Ngưng lại bỏ đi trong tình huống thế này?
Thư ký Chu lại nghĩ đến câu nói mà giám đốc Thịnh đốc vừa gửi đến: “Sếp Lục vẫn chưa tìm thấy cô Khương, hình như rất buồn”.
Thư ký Chu nghĩ mãi không ra, hôm đó sếp Lục quyết định về nước đột ngột như vậy, rõ ràng là vội trở về để gặp Khương Ngưng.
Tại sao chỉ trong thời gian ngắn mà hai người họ lại trở nên thế này?
Vậy viên kim cương hồng mà trước đó sếp Lục nhờ anh ấy đấu giá, anh ấy có nên đấu giá nữa không?
Viên kim cương hồng kia có giá trị không nhỏ, nếu anh ấy đấu giá thì cần phải tìm sếp Lục thanh toán, nhỡ đâu thật sự là chuẩn bị cho Khương Ngưng, bây giờ người ta đã bỏ đi rồi, lúc anh ấy nhắc đến lại chạm vào nỗi đau của sếp Lục thì phải làm sao đây?
Nhưng nếu không đấu giá, anh ấy lại sợ ngày nào đó sếp Lục nhớ ra, chủ động hỏi anh ấy thì toi.
Thư ký Chu gãi gãi đầu, quả nhiên là một vấn đề nan giải.
–
Lan Thành.
Mười giờ tối, đường chân trời nhuộm một tầng vàng kim.
Gió lạnh thổi đến, những chiếc lá cuối cùng trên hàng cây ngô đồng hai bên đường xoay tròn rơi xuống.
Sau khi gọi điện thoại cho Khương Ngưng, Thẩm Tịch lái chiếc xe thể thao lao vun vút trên con đường rộng lớn.
Trước đó Khương Ngưng ở Đồng Thành sống chết không chịu trở về, bây giờ nửa đêm nửa hôm lại đột nhiên muốn quay lại, hành động khác thường này khiến anh ấy thật sự rất lo lắng, trong đầu không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ đáng thương của Khương Ngưng ở nhà Trình Vân Anh lúc này.
Liệu có phải trên người có vết thương, bị cái tên ở Đồng Thành kia đánh không?
Loại đàn ông nghèo kiết xác mà cứ thích mơ mộng hão huyền muốn lấy vợ giàu đẹp như chim phượng hoàng thì đúng là loại người mưu mô nhất, chắc chắn không phải hạng tốt đẹp gì, rất có thể là thấy Tiểu Ngũ nhà anh ấy đơn thuần dễ dỗ, lại hết lòng chiều chuộng anh ta, nên anh ta được nước lấn tới, không chừng còn có khuynh hướng bạo hành gia đình.
Thẩm Tịch càng nghĩ càng lo lắng, thậm chí có chút hối hận.
Nếu không phải sợ Tiểu Ngũ đau lòng, anh ấy đã sớm lôi người từ Đồng Thành về rồi.
Trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại.
Thẩm Tịch đeo tai nghe bluetooth lên nghe máy: “Anh cả, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Yến hỏi: “Gặp Tiểu Ngũ chưa?”
“Vẫn chưa, em đang trên đường đến chỗ con bé đây.” Nói đến đây, Thẩm Tịch bèn trút hết nỗi lòng của mình lúc này với Thẩm Yến, “Anh, Tiểu Ngũ chắc chắn là bị cái tên ở Đồng Thành kia bắt nạt rồi, lần trước anh đến Đồng Thành sao không nhân tiện đi xem thử cái tên nghèo kiết xác kia trông thế nào, bây giờ muốn đi đánh anh ta một trận cũng không biết tìm ai.”
Thẩm Yến nói: “Lớn cả rồi, làm việc gì cũng đừng nóng vội như thế, gặp Tiểu Ngũ hỏi rõ ràng mọi chuyện đã rồi nói sau. Nếu con bé thật sự chịu uất ức gì thì an ủi con bé nhiều một chút, anh sẽ nhanh chóng quay về.”
Thẩm Tịch: “Em biết rồi, anh cứ lo việc của anh đi, em sẽ ở bên cạnh con bé.”
Lái xe đến nơi ở của Trình Vân Anh, Thẩm Tịch bấm chuông cửa, người mở cửa là Trình Vân Anh.
Thẩm Tịch nhìn vào bên trong: “Tiểu Ngũ đâu?”
“Cô ấy…”
Thấy Trình Vân Anh muốn nói lại thôi, Thẩm Tịch bèn đi thẳng vào trong.
Trên ghế sofa ở phòng khách, Khương Ngưng ngồi đó nắm chặt tờ khăn giấy, ánh mắt vô hồn, đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt chán chường.
Quả nhiên là bị ức hiếp rồi!
Sắc mặt Thẩm Tịch lập tức nghiêm nghị, sải bước đi tới: “Tiểu Ngũ, tên nào dám bắt nạt em, nói địa chỉ cho anh đi, bây giờ anh lập tức đến Đồng Thành phế anh ta.”
Khương Ngưng đưa tay lau khóe mắt, hốc mắt đỏ hoe: “Không có ai bắt nạt em cả, em chỉ là không cầm được nước mắt thôi.”
Thẩm Tịch nghe mà ngơ ngác: “Tại sao lại muốn khóc?”
Anh ấy vừa hỏi, Khương Ngưng đã cúi đầu, hai vai run lên, khóc càng thêm đau lòng.
Nhìn cô như vậy Thẩm Tịch đau lòng vô cùng, lại không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Không hỏi được gì từ miệng cô, Thẩm Tịch chỉ có thể nhìn về phía Trình Vân Anh: “Không ai bắt nạt thì sao con bé lại khóc thành thế này?”
Trình Vân Anh: “Cô ấy quen một người bạn trai ở Đồng Thành, người bạn trai đó….bị tai nạn xe qua đời rồi.”
Thẩm Tịch nhìn chằm chằm Khương Ngưng, còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, Trình Vân Anh đã nói tiếp: “Ngưng Ngưng mang thai con của bạn trai cô ấy. Bố mẹ bạn trai cô ấy biết chuyện, muốn Ngưng Ngưng sinh đứa bé ra cho họ nuôi, Ngưng Ngưng không đồng ý nên đã tức tốc về ngay trong đêm.”
Sự thật khác xa so với dự đoán của Thẩm Tịch, anh ấy ngây người ra đó, một lúc lâu sau mới nắm bắt được một thông tin quan trọng, nhìn Khương Ngưng: “Tiểu Ngũ, em mang thai rồi sao?”
Thẩm Tịch nhất thời có chút tức giận: “Tên bạn trai kia của em là người thế nào, nhà họ Thẩm chúng ta đã công nhận anh ta là rể đâu mà anh ta dám để em mang thai?”
Thẩm Tịch chợt nhớ đến việc anh cả từng nói bạn trai của Khương Ngưng là một tên nghèo kiết xác, chưa kể đến việc bắt cô phải sống khổ sở theo anh ta, còn tiêu tiền của cô, để cô mua cho anh ta những bộ quần áo hàng hiệu không phù hợp với thân phận.
Thế là anh ấy lại có thêm thành kiến với tên bạn trai nhu nhược của Khương Ngưng, nhất thời càng tức giận hơn: “Bây giờ anh ta chết đi lại để lại cho em một đứa con, có đứa con này rồi, sau này em còn quên anh ta để bắt đầu cuộc sống mới thế nào đây?”
“Bố mẹ anh ta cũng thật là hoang tưởng, vậy mà lại muốn em sinh con cho họ nuôi, bọn họ xem em gái anh là gì chứ, công cụ sinh đẻ sao? Tiểu Ngũ, em không đồng ý với họ là đúng rồi. Ngày mai anh sẽ cùng em đến bệnh viện, chúng ta đi bỏ cái thai này đi!”
Khương Ngưng lập tức nín khóc, nước mắt lưng tròng.
Hai người nhìn nhau, Khương Ngưng vội vàng lau nước mắt, nói với Thẩm Tịch: “Anh, em không bỏ đứa bé này đâu, em muốn sinh nó ra.”
Thẩm Tịch nhíu mày: “Em nói cái gì?”
Trong mắt Khương Ngưng dâng trào bi thương: “Bạn trai em mất rồi, đây là cốt nhục duy nhất mà anh ấy để lại trên thế gian này, em muốn sinh đứa bé này ra, xem như niềm an ủi.”
Sắc mặt Thẩm Tịch trầm xuống, gương mặt anh tuấn ngạo nghễ thoáng chốc nhuốm giận, lúc mở miệng lần nữa ngữ khí hiếm khi nghiêm nghị: “Tiểu Ngũ, sinh con không phải chuyện em búng tay một cái là xong đâu.”
Khương Ngưng rất ít khi thấy Thẩm Tịch tức giận, có chút bất ngờ.
Suy tư giây lát, cô hỏi: “Anh, anh thấy sau này em nên lấy chồng hay là không nên lấy chồng?”
“Đương nhiên là không nên lấy chồng, làm gì có người đàn ông nào cưng chiều em như anh và anh cả chứ?” Trong mắt Thẩm Tịch, căn bản không có ai xứng với em gái mình.
Nghĩ đến việc có một tên đàn ông dụ dỗ em gái mình ở lì bên Đồng Thành không chịu về, bây giờ còn mang thai con của anh ta, Thẩm Tịch lại muốn giết chết anh ta.
Nhưng nghĩ đến việc anh ta đã chết rồi, trong lòng Thẩm Tịch mới dễ chịu hơn một chút.
Khương Ngưng vội vàng nói: “Em cũng nghĩ vậy, sau này em không muốn kết hôn, nhưng vẫn hy vọng trên đời này em có một đứa con thuộc về mình.”
Thấy Thẩm Tịch có vẻ động lòng, Khương Ngưng đứng dậy đi đến trước mặt anh ấy, chỉ vào bụng mình nói: “Em bé trong bụng em sau này sẽ gọi anh là cậu đấy, đợi nó lớn hơn một chút anh còn có thể dạy nó hát nữa. Anh hát hay như vậy, sau này nó nhất định sẽ rất ngưỡng mộ anh, biết đâu lớn lên cũng muốn trở thành một ca sĩ giống như anh.”
Theo lời Khương Ngưng, trong đầu Thẩm Tịch cũng bất giác hiện một hình ảnh, cơ mặt vốn đang căng cứng cũng dần thả lỏng.
Anh ấy đâu chỉ hát hay, anh ấy còn biết đua xe, lái du thuyền, trượt tuyết, cưỡi ngựa, nhiều vô số kể, những thứ này đều có thể dạy cho nó.
Cảm thấy mình đang lạc đề, Thẩm Tịch vội vàng kéo suy nghĩ trở lại, nhìn về phía Khương Ngưng: “Em thật sự suy nghĩ kỹ rồi?”
Khương Ngưng kiên định gật đầu: “Em suy nghĩ kỹ rồi.”
“Vậy bên phía anh cả thì sao? Anh ấy không dễ nói chuyện như anh đâu.”
“…”
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, Thẩm Tịch không chịu nổi: “Thôi thôi, để anh nói chuyện với anh cả cho.”
Khương Ngưng kích động ôm lấy cánh tay Thẩm Tịch: “Em biết mà, chúng ta là anh em song sinh nên tâm linh tương thông, anh nhất định là người hiểu em nhất. Vậy anh thay em nói chuyện với anh cả cho rõ ràng nhé, em sợ anh ấy sẽ mắng em.”
Thẩm Tịch ra vẻ tự hào: “Yên tâm đi, chúng ta chưa sinh ra đã ở chung trong bụng mẹ mười tháng, loại tâm linh tương thông này Thẩm Yến không thể nào sánh bằng, anh nhất định sẽ đứng về phía em.”
Trình Vân Anh ở bên cạnh nhìn, thật sự không nhịn được mà lườm nguýt một cái.
Cậu Tư nhà họ Thẩm ở bên ngoài cũng là người được mọi người tung hô, kiêu ngạo hết chỗ nói, vậy mà trước mặt cô em gái Khương Ngưng này lại bị nắm trong lòng bàn tay.