Anh đi công tác gần một tháng, ngày nào cô cũng gửi không ngớt tin nhắn.
Dần dần anh cũng thành quen, thi thoảng lại lấy di động ra liếc nhìn, xem thử cô có nói gì nữa không. Có lúc chẳng thấy tin nhắn mới nào, anh lại lướt lên trên xem lại những đoạn đã đọc.
Thái độ sống của Khương Ngưng khác với anh, cô mua được bộ quần áo vừa lòng, nhìn thấy cảnh hoàng hôn rực rỡ, hoặc là được ăn một phần sườn xào chua ngọt hợp ý là cô đã cảm thấy vui vẻ mãn nguyện.
Là kiểu vui vẻ đơn thuần, mang theo nét hoạt bát tràn trề sức sống của một thiếu nữ ở độ tuổi này.
Lục Thời Kì thường xuyên bị cảm xúc của cô lây nhiễm.
Dường như lúc nào cô cũng có cách lấp đầy khoảng trống trong lòng anh, đặc biệt là những lúc anh đã bận rộn xong xuôi, cảm thấy nhạt nhòa trống rỗng.
Cảm giác có người đúng giờ đúng giấc chia sẻ cuộc sống hằng ngày với mình khiến cho Lục Thời Kì cảm thấy ngoài công việc khô khan nhàm chán ra, dường như cuộc sống vẫn còn khá nhiều điều mới mẻ, là một thứ gì đó rất khó diễn tả.
Thế nhưng việc cô luôn nhắc nhở anh rằng hiện tại hai người họ đang là bạn trai bạn gái khiến anh không biết phải làm sao.
Thật tình Lục Thời Kì cũng chưa từng nghĩ kỹ xem sau này nên đối xử với cô như thế nào.
Xe dừng trước tòa cao ốc Lục thị, thư ký Chu bước xuống từ ghế phụ, mở cửa xe cho anh.
Mấy trợ lý ở văn phòng tổng giám đốc cũng cầm theo cặp tài liệu bước xuống từ chiếc xe phía sau, lặng lẽ nối bước Lục Thời Kì cùng đi vào đại sảnh.
Lục Thời Kì mới vừa bước vào đại sảnh đã bắt gặp Lục Thời Lâm đang đứng dựa vào quầy lễ tân, dáng vẻ cà lơ phất phơ, miệng liến thoắng trò chuyện cùng ai đó.
Khương Ngưng mặc bộ đồng phục của tập đoàn Lục thị, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, dáng người mảnh mai thon gọn nổi bật hẳn giữa dàn nhân viên lễ tân, là kiểu rực rỡ khó ai có thể rời mắt được.
Lúc này cô đang thờ ơ đối phó với Lục Thời Lâm, khóe môi hơi cong lên nhưng ấn đường lại cau chặt, rõ ràng là sắp hết kiên nhẫn đến nơi rồi. Trong lúc vô tình ngước mắt lên nhìn thấy Lục Thời Kì vừa đi công tác về, đôi mắt của cô vụt sáng, khẽ nháy mắt với anh, thoạt nhìn vừa linh động lại tinh nghịch.
Cũng đúng lúc đó, Lục Thời Lâm quay đầu lại. Vừa nhìn thấy anh trai nhà mình thì vội cười chào đón: “Anh hai, anh về rồi à?”
Sắc mặt Lục Thời Kì hơi lạnh lùng: “Em làm gì ở đây thế?”
Lục Thời Lâm nào dám nhận mình đang đi tán gái trong giờ làm việc, bèn nghiêm mặt nói: “Em hỏi lễ tân xem gần đây có khách hàng nào tìm em không thôi.”
Lục Thời Kì cũng không vạch trần anh ta, hướng về phía quầy lễ tân gọi: “Khương Ngưng.”
Hình như không ngờ anh sẽ gọi mình trước mặt mọi người, Khương Ngưng hơi sững sờ, lúc ngước mắt lên trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lục Thời Kì nói: “Đến văn phòng với tôi.”
Sau đó anh nhìn sang Lục Thời Lâm đang ngẩn người: “Dự án của anh cả ở Trường Hoàn đang thiếu người, sáng mai em qua đó đi.”
Không để ý đến vẻ mặt hóa đá của Lục Thời Lâm, Lục Thời Kì sải bước về phía thang máy.
Cửa thang máy dành riêng cho tổng giám đốc mở ra, Lục Thời Kì bước vào, thư ký Chu và mấy trợ lý đi theo sau.
Ngón tay thư ký Chu vẫn luôn giữ nút mở cửa, cho đến khi Khương Ngưng chạy chậm vào, mang theo một mùi hoa nhài thanh ngọt.
Thư ký Chu đóng cửa thang máy, ấn tầng 56.
Thang máy đi lên, anh ấy lùi về phía sau Lục Thời Kì, mỉm cười lên tiếng: “Cô Khương, lại gặp mặt rồi.”
Buổi dạ tiệc hôm đó khi cô tiếp cận Lục Thời Kì, thư ký Chu cũng có mặt, anh ấy là người rõ nhất chuyện gì đã xảy ra tối hôm đó.
Bộ đồ mới ngày hôm sau cũng là do thư ký Chu mua.
Không ngờ cô lại làm lễ tân ở Lục thị tập đoàn, hôm nay thư ký Chu mới biết.
Khương Ngưng cong mắt cười: “Thư ký Chu, chào anh.”
Trong thang máy có nhiều người, Lục Thời Kì vẫn im lặng, Khương Ngưng ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh.
Cửa thang máy mở ra, Lục Thời Kì bước ra ngoài, khẽ nói với thư ký Chu và mấy trợ lý khác: “Bàn giao công việc với những người khác đi, hôm nay mọi người được tan làm sớm.”
Thư ký Chu: “Vâng, sếp Lục.”
Lúc này Lục Thời Kì mới nhìn sang Khương Ngưng: “Em đi theo tôi.”
Trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, trợ lý đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Sếp Lục!”
Lục Thời Kì hỏi Khương Ngưng: “Em muốn uống gì? Nước ngọt hay cà phê?”
Khương Ngưng ngẩn người, vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, em không khát.”
Lục Thời Kì nói với trợ lý: “Mang cho cô Khương một ly sữa nóng.”
“Vâng, sếp Lục.”
Vào văn phòng, Lục Thời Kì đóng cửa lại, ra hiệu về phía ghế sofa ở khu nghỉ ngơi: “Em ngồi chơi một lát đi, tôi xử lý chút công việc đã.”
Giọng điệu nói chuyện với cô rất ôn hòa, rõ ràng khác hẳn với những người bên ngoài.
Đây là biểu hiện của việc thích cô sao?
Hơn nữa lúc nãy ở đại sảnh tầng một anh còn trực tiếp gọi cô lên đây, hoàn toàn không kiêng dè người khác sẽ nhìn nhận bọn họ như thế nào. Như vậy có hơi giống đang công khai quan hệ của bọn họ trước mặt mọi người…
Dưới ánh mắt dịu dàng của người đàn ông, trái tim Khương Ngưng run lên, vành tai hơi nóng.
Cô cúi đầu: “Vâng.”
Trợ lý mang sữa nóng đến, sau đó lui ra ngoài.
Khương Ngưng ngồi trên ghế sofa nhìn Lục Thời Kì đang bận rộn trước bàn làm việc. Anh đi công tác lâu ngày nên trên bàn đã chất đống tài liệu tồn đọng, tất cả đều cần phải ký tên đóng dấu. Tốc độ xem tài liệu của anh rất nhanh, lật từng trang một, bàn tay thon dài đẹp đẽ cầm bút máy ký tên.
Ánh nắng chiều rực rỡ, khung cửa sổ sát đất với diện tích lớn khiến văn phòng trở nên vô cùng sáng sủa. Ánh sáng phác họa nên đường nét gương mặt góc cạnh của người đàn ông, đôi môi mỏng hơi mím lại, khí chất nghiêm nghị.
Khương Ngưng lặng lẽ lấy điện thoại ra, quay camera về hướng anh rồi bấm nút chụp.
Đèn flash đột nhiên sáng lên khiến Lục Thời Kì bị chói mắt, anh quay đầu lại nhìn.
Khương Ngưng giật mình, vội vàng giấu điện thoại ra sau lưng.
Bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô không hề lúng túng vì bị phát hiện chụp lén, ngược lại còn kiêu ngạo hất cằm lên: “Em thấy anh đẹp trai nên mới chụp, đây là một kiểu khẳng định cho nhan sắc của anh đấy.”
Đáy mắt Lục Thời Kì thoáng qua vẻ bất đắc dĩ, anh không nói gì, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Xem hết số tài liệu trên bàn, anh gọi trợ lý vào lấy đi.
Bên khu nghỉ ngơi, ly sữa trước mặt Khương Ngưng mới vơi được một nửa, lúc này cô đang thoải mái dựa vào ghế sofa chơi trò chơi trên điện thoại.
Cảm nhận được Lục Thời Kì đi tới, Khương Ngưng hơi cứng người, trong lòng thầm nghĩ anh gọi cô đến văn phòng là muốn làm gì nhỉ.
Lâu rồi không gặp, chắc là anh có nhu cầu sinh lý rồi, trong lòng có thích cô hay không thì chưa chắc, nhưng cơ thể nhất định là đã thích cô rồi.
Có khi nào anh muốn thân mật với cô, hoặc là muốn làm chuyện gì đó với cô ngay tại văn phòng này không?
Nghĩ vậy, cô đặt điện thoại xuống, bỗng dưng có chút căng thẳng, nhưng lại ẩn chứa sự mong đợi.
Thế nhưng Lục Thời Kì lại ngồi xuống đối diện cô.
Đôi chân dài của người đàn ông bắt chéo, lưng tựa vào lưng ghế sofa, vì vẫn đang bị chênh lệch múi giờ nên trông anh có vẻ hơi mệt mỏi: “Em ở Đồng Thành lâu như vậy rồi, còn chưa định về nhà sao?”
Khương Ngưng nhíu mày: “Sao anh vừa về đã giục em về nhà rồi vậy?”
“Tôi không giục em, nhưng em cũng phải về nhà chứ, đúng không? Nếu không thì người nhà em sẽ không đồng ý đâu.”
Khương Ngưng mấp máy môi, thử hỏi: “Vậy lúc em về nhà anh có bằng lòng về cùng em không?”
Mí mắt Lục Thời Kì giật giật: “Tất nhiên là không rồi, em đừng có suy nghĩ như vậy.”
Khương Ngưng biết anh sẽ không nhanh chóng đồng ý về nhà với cô, dù sao thì gặp gỡ gia đình cũng đồng nghĩa với việc bàn đến chuyện kết hôn.
Hiện tại Lục Thời Kì vẫn chưa có ý định kết hôn, huống hồ bọn họ mới quen biết chưa lâu.
Khương Ngưng thờ ơ nhún vai: “Vậy thì cứ đi tới bước nào tính bước đó, tạm thời em chưa về đâu.”
“…”
“Vậy em cũng không thể cứ mãi làm lễ tân ở Lục thị được chứ?” Lục Thời Kì nhìn cô, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc, “Em vừa tốt nghiệp đại học, sao không nghĩ đến việc làm chuyện gì đó mình thích và có ý nghĩa, ngược lại còn vì theo đuổi người khác mà đi làm một cô lễ tân nhỏ bé?”
Khương Ngưng chân thành nhìn anh: “Em thích anh, khiến anh cũng thích em chính là việc em muốn làm nhất hiện tại, đồng thời cũng cho rằng đó là việc làm rất có ý nghĩa.”
Lục Thời Kì: “…..”
Thẩm Yến có biết em gái mình yêu đương mù quáng thế này không?
Lục Thời Kì không khuyên cô nữa, trong lòng nghĩ có lẽ cô chỉ là nhất thời nổi hứng, đợi hết hứng rồi lại đi thích người khác thôi.
Lục Thời Kì đưa tay nhìn đồng hồ, còn một lúc nữa mới tan làm, anh nói: “Vậy em về tiếp tục làm việc đi.”
Khương Ngưng có chút không muốn, thậm chí không dám tin: “Anh gọi em lên đây còn bắt em đợi anh lâu như vậy, cuối cùng chỉ để nghe anh nói mấy lời này thôi sao? Không còn gì khác à?”
Lục Thời Kì suy nghĩ giây lát rồi bổ sung: “Hôm nay tôi tan làm sớm, về cùng em.”
Sắc mặt Khương Ngưng dịu đi phần nào: “Chỉ vậy thôi à, hết rồi sao?”
Lục Thời Kì nhíu mày khó hiểu.
Khương Ngưng: “Anh còn nhớ bây giờ chúng ta đang là quan hệ gì không?”
Lục Thời Kì cuối cùng cũng nhận ra cô đang ám chỉ điều gì, nhất thời im lặng không nói gì.
Khương Ngưng tức giận nghiến răng.
Từ lúc gặp mặt đến giờ anh nói chuyện với cô tuy rất dịu dàng, nhưng lại chưa từng nắm tay, càng không ôm cô, hôn cô.
Đây mà là thái độ của một người bạn trai nên có sau khi xa cách lâu ngày gặp lại sao?
Lúc nhắn tin trên WeChat cũng vậy, cô gửi tin gì anh cũng trả lời. Nhưng cô vừa gọi anh là bạn trai là anh lại im lặng.
Hôm qua anh nói hôm nay về, cô vui vẻ chờ đợi anh.
Anh vừa về đã gọi cô lên văn phòng, lúc đó cô thật sự có chút vui mừng, cho rằng anh vì lâu ngày không gặp nên muốn gặp cô.
Thế nhưng hiện tại trong lòng Khương Ngưng rất buồn bực.
Cô không biết mình bị sao nữa, rõ ràng không nên nản lòng nhanh như vậy, cô đã chuẩn bị tâm lý từ lâu là sẽ từ từ chinh phục anh rồi.
Anh không ôm cô, cô có thể chủ động một chút tiến lên ôm lấy anh, nói với anh vài lời ngọt ngào.
Nhưng bây giờ Khương Ngưng lại không nói nên lời.
Có lẽ là do trước đó phát triển quá nhanh, dường như cô rất để tâm đến anh, đến mức trái tim cô cũng bị anh ảnh hưởng theo.
Cô đã kỳ vọng quá nhiều vào người đàn ông này, cho rằng anh cũng sẽ rất chủ động trong mối quan hệ.
Giờ đây bỗng nhiên phát hiện ra anh đang trốn tránh mối quan hệ tình cảm giữa hai người, phát hiện ra bản thân dường như không hề có chút hấp dẫn nào với anh, trong lòng cô có chút thất bại.
Nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, thấy mình đã nói đến mức này rồi mà anh vẫn ngồi im, không động đậy cũng không lên tiếng. Khương Ngưng sầm mặt đứng dậy, đóng cửa bỏ đi.
Lục Thời Kì dựa người vào sô pha, nghe tiếng cửa đóng sầm, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Nếu anh thích cô, quyết tâm đi đến cùng với cô, Lục Thời Kì căn bản không sợ Thẩm Yến. Nhưng mà hai người quen biết nhau là một sự tình cờ, là gặp sắc nổi lòng tham.
Rõ ràng đã mắc sai lầm, sao anh có thể cùng cô sai lầm thêm lần nữa?
Mối quan hệ của họ bây giờ đã khiến anh không thể đường hoàng đối mặt với Thẩm Yến, vậy sau này phải kết thúc như thế nào đây?
Ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ sát đất bị mây đen che phủ, ánh sáng trong văn phòng cũng theo đó mà tối sầm lại, khiến cho nửa bên mặt của người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa càng thêm u ám.
–
Đến giờ tan sở, bên ngoài trời đổ mưa.
Lục Thời Kì liếc nhìn những hạt mưa nhỏ li ti trên cửa sổ sát đất, anh ra khỏi văn phòng, đi thang máy xuống tầng một, định bụng gọi Khương Ngưng cùng về nhà.
Thế nhưng vị trí quầy lễ tân đã trống không. Cô không đợi anh cùng về mà đã đi trước rồi.
Quả nhiên là rất giận.
Lục Thời Kì thở dài, tự mình đi xuống bãi đậu xe ngầm.
Ngồi trên xe Bentley, tài xế lái xe đi chưa được bao xa, lúc đi ngang qua trạm xe buýt, Lục Thời Kì ngồi ở ghế sau chợt nhìn thấy bóng dáng mảnh mai ấy.
Hôm nay trời mưa nên người đón xe cũng đông, Khương Ngưng từ lúc tan sở đến giờ vẫn chưa đón được xe. Cô đứng dưới trạm chờ xe buýt, đã đổi từ đồng phục công sở sang chiếc váy dài màu xanh lá cây kết hợp áo khoác trắng, túi xách khoác trên vai, mái tóc dài xoăn nhẹ buông xõa, giữa dòng người đông đúc vẫn xinh đẹp nổi bật.
Mưa càng lúc càng lớn, kèm theo cả gió giật.
Đột nhiên có một cơn gió thổi qua, nước mưa theo đó hắt vào người Khương Ngưng, cô vô thức lùi về sau đồng thời đưa tay ra đỡ, nhưng trên người vẫn bị ướt một mảng lớn.
Lục Thời Kì chau mày, vội vàng bảo tài xế tấp xe vào lề đường phía trước.
Dừng xe trước trạm chờ xe buýt, Lục Thời Kì bung dù bước xuống xe.
Khương Ngưng có chút ngạc nhiên nhìn anh, ngay sau đó chiếc ô đã che kín đầu cô: “Mưa to như vậy mà em không biết đợi tôi sao?”
Trên khuôn mặt xinh xắn của cô còn đọng lại vài giọt nước, hàng mi cũng ướt nhòe vì nước mưa, trông vừa đáng yêu lại đáng thương.
Lục Thời Kì dịu giọng nói: “Lên xe trước đã.”
Thấy cô đứng im, rõ ràng là vẫn còn giận, Lục Thời Kì hạ giọng: “Ở đây nhiều người như thế, em muốn tôi ôm em vào trong xe à?”
“Ngoan nào.”
Nhìn thấy sự quan tâm trong mắt anh, lông mày Khương Ngưng hơi giãn ra, sự bực bội lúc trước cũng vơi đi không ít.
Cô bước tới, khom người ngồi vào trong xe.
Lục Thời Kì cụp chiếc ô trên tay lại, cũng ngồi vào trong xe, sau đó lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc khăn tay: “Lau mặt đi.”
Khương Ngưng nhận lấy, chậm rãi lau đi những giọt nước trên mặt, ngửi thấy mùi hương lạnh quen thuộc trên chiếc khăn. Ánh mắt lại liếc sang Lục Thời Kì ngồi bên cạnh, một bên vai anh đã ướt đẫm.
Vừa rồi ở trạm xe buýt anh đã nhường ô cho cô, còn bản thân thì để mặc cho mưa rơi ướt người. Không chỉ vai mà trên tóc và mặt anh cũng dính đầy nước mưa.
Người đàn ông này đối với cô vừa ân cần vừa kiềm chế. Rốt cuộc anh có thích cô hay không đây? Khương Ngưng không thể nào nhìn thấu được anh.
Do dự một lát, cô cầm chiếc khăn tay trong tay lau mặt cho anh.
Lục Thời Kì hơi khựng người, quay đầu nhìn sang.
Chạm phải đôi đồng tử sâu thẳm của anh, tim Khương Ngưng như đập hẫng một nhịp, động tác lau mặt cho anh dừng lại, bàn tay cầm khăn vẫn giơ cao không có động tác tiếp theo.
Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Anh cũng bị ướt rồi. “
“Để tôi tự làm.” Lục Thời Kì đưa tay muốn nhận lấy khăn, Khương Ngưng lại né tránh, tiếp tục lau giúp anh.
Tiếp đó, cô cố ý lau rất chậm.
Trán, má, cằm, cổ, sau đó dừng lại rất lâu trên yết hầu gợi cảm của anh.
Bên trong xe kín mít, hai người ngồi gần nhau, cô có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông dần trở nên nặng nề.
Khương Ngưng khẽ nhướng mày, tiếp tục chậm rãi lau cho anh.
Cho đến khi cảm nhận được bàn tay to lớn ấm áp của người đàn ông nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, nhìn cô chằm chằm, lên tiếng cảnh cáo: “Em đang làm gì vậy?”
Khương Ngưng nhướng mắt, hàng mi dài cong vút khẽ run, nhìn anh bằng ánh mắt vô tội: “Em làm gì đâu?”
Lục Thời Kì giật lấy chiếc khăn tay từ tay cô: “Em ngồi yên đi, để tôi tự làm.”
Thấy anh phản ứng với sự trêu chọc của mình, tâm trạng Khương Ngưng rất tốt, cô ngồi lại đàng hoàng, nhìn dòng xe cộ và người đi bộ vội vã trong màn mưa bên ngoài cửa sổ.
Cô thầm nghĩ, có lẽ anh không làm này làm kia với cô ở văn phòng là vì anh đứng đắn, không muốn làm những chuyện quá giới hạn ở một nơi như văn phòng.
Ví dụ như bây giờ đang trong xe, trước mặt tài xế anh cũng rất đứng đắn.
Nhưng có thể trở về Thu Thuỷ Loan thì sẽ khác.
Trước đây khi cô muốn ngủ ở phòng ngủ chính, người đàn ông này đã không phản đối.
Tối nay hai người nằm chung một chiếc giường, cô không tin người đàn ông này có thể tiếp tục giữ mình trong sạch như một vị thánh.
Nhưng đến lúc đó cô có bằng lòng để anh muốn làm gì thì làm không cũng chưa nói trước được.
Ai bảo ban ngày anh khiến cô bực bội cơ chứ.
Xe đến Thu Thuỷ Loan, lúc bước xuống xe Khương Ngưng đã nghĩ thông suốt, cô cũng không giận dỗi anh nữa, vui vẻ đi vào nhà.
Lúc thay dép lê, cô nhìn thấy trên ghế sô pha ở phòng khách có bày mấy cái túi tinh xảo, đều là những nhãn hiệu cô quen mắt, có túi xách, mỹ phẩm và đồ trang sức, những thứ này đều là thương hiệu của Pháp. Cô quay đầu nhìn người đàn ông phía sau: “Anh mang về à?”
Lục Thời Kì ừ một tiếng: “Không biết em thích gì, nên mua nhiều một chút.”
Khương Ngưng đang háo hức định đi bóc quà thì bị người đàn ông nắm lấy cổ tay.
Liếc nhìn mái tóc và quần áo vẫn còn ẩm ướt của cô, Lục Thời Kì nói: “Đừng lo mấy thứ đó, về phòng tắm rửa thay quần áo trước đã, cẩn thận cảm lạnh.”
Sự chu đáo của anh khiến trái tim Khương Ngưng ấm áp: “Vậy em mang mấy thứ này lên lầu, tắm xong rồi mở.”
Lục Thời Kì mỉm cười: “Ừ.”
Khương Ngưng xách theo mấy thứ đó tung tăng chạy lên lầu.
Đến chỗ ngoặt cầu thang, cô lại thò đầu ra: “Anh cũng bị ướt đấy, không đi tắm à?”
Lục Thời Kì vừa cởi áo vest, nghe vậy thì nhìn sang: “Em đi trước đi, tôi qua phòng dành cho khách tắm.”
Tắm rửa xong, Khương Ngưng mở hết số quà ra, trong lòng vui không chịu được. Không chỉ riêng quà cáp khiến cô vui vẻ mà việc Lục Thời Kì đi công tác lâu ngày về vẫn còn nhớ mua quà cho cô mới càng khiến cô vui mừng hơn.
Thím Diệp gọi cô xuống ăn tối, cô hoàn toàn quên hết những chuyện không vui trước đó, nói chuyện với Lục Thời Kì cũng nhiều hơn.
Bữa tối hai người ăn uống rất thoải mái.
Ăn tối xong, Lục Thời Kì còn phải làm việc, Khương Ngưng bèn trở về phòng ngủ trước.
Cô mở tủ quần áo, lấy quần áo mới mua dạo gần đây ra phối với túi xách và trang sức mà Lục Thời Kì mang về, suy nghĩ xem ngày mai mặc gì.
Sau đó cô lên giường nằm, nhưng mãi mà chẳng thấy Lục Thời Kì quay lại.
Trong lòng Khương Ngưng nghi ngờ, lẽ ra giờ này anh phải đi ngủ vì bị chênh lệch múi giờ rồi chứ.
Không biết tại sao Khương Ngưng lại nhớ đến việc anh trốn tránh mối quan hệ yêu đương của hai người, trong lòng dâng lên một linh cảm không lành.
Mang theo suy nghĩ rối bời, cô không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Hôm sau tỉnh dậy bên cạnh vẫn trống không. Anh ngủ lại phòng sách.
Anh đối xử với cô tốt như vậy nhưng lại chẳng hề vượt quá giới hạn nam nữ. Cho dù muốn từ từ vun đắp tình cảm thì ít nhất cũng phải có những cử chỉ nắm tay ôm ấp như những cặp đôi khác chứ.
Nhưng hiện tại hai người bọn họ được xem là gì đây?
Nếu nói là bạn cùng nhà, thì anh lại quá chu đáo.
Nếu nói là người yêu thì lại không có chút mập mờ nào, trông giống anh em hơn.
Vừa nghĩ đến đây, Khương Ngưng bỗng thấy trong lòng hoảng hốt.
Cô không thiếu anh trai!
Khương Ngưng xỏ dép lê chạy ra ngoài, muốn hỏi anh cho rõ.
Đẩy cửa phòng sách ra, bên trong trống không.
Cô lại chạy xuống lầu, thím Diệp tươi cười chào hỏi cô: “Cô Khương dậy rồi à, có thể dùng bữa sáng được rồi.”
“Lục Thời Kì đâu rồi ạ?” Cô hỏi.
Thím Diệp nói: “Cậu chủ đến công ty từ sớm rồi.”
Như nghĩ đến điều gì đó, thím Diệp bèn nói thêm: “Cậu chủ còn sắp xếp tài xế cho cô để sau này có người đưa đón cô đi làm, như vậy thì cô không cần phải bắt xe nữa.”
Đến cả tài xế cũng sắp xếp cho cô rồi, Khương Ngưng muốn cười mà chẳng thể nào cười nổi.
Cô thật sự không ngờ hai người bọn họ lại phát triển thành tình trạng như bây giờ. Thậm chí trong lúc nhất thời cô cũng không biết phải ứng phó như thế nào.
Cô ngây người, thím Diệp gọi cô mấy tiếng cô mới bừng tỉnh.
Khương Ngưng cầm điện thoại lên gọi video call cho Lục Thời Kì.
Bên kia bắt máy khá nhanh: “Dậy rồi à?”
Giọng điệu ôn hòa của anh khiến những ngón tay đang cầm điện thoại của Khương Ngưng siết chặt lại, khí thế muốn chất vấn anh rõ ràng cũng giảm đi không ít: “Anh có ý gì đây?”
Bên kia thoáng chốc im lặng, lúc lên tiếng lần nữa, giọng nói trầm ấm của người đàn ông còn mang theo sự dỗ dành: “Em đừng suy nghĩ lung tung, tối qua tôi tăng ca hơi muộn, sáng nay lại phải đến công ty sớm, tôi sợ làm em thức giấc nên mới không về phòng ngủ thôi.”
Lời giải thích của anh khiến Khương Ngưng không thể trách cứ anh được, tiếp tục truy hỏi nữa sẽ chỉ khiến cô trông như rất muốn xảy ra chuyện gì đó với anh.
Cô mím môi: “Em đang nói chuyện anh sắp xếp tài xế cho em.”
Lục Thời Kì: “Hửm?”
“Anh sắp xếp tài xế cho em rồi, sau này tan làm chúng ta sẽ không đi chung nữa đúng không? Nếu anh còn thường xuyên tăng ca, ngủ ở phòng sách, vậy chẳng phải cho dù chúng ta sống chung một mái nhà thì cũng rất khó gặp mặt sao?”
“Sao có thể chứ?” Lục Thời Kì giải thích với cô, “Sắp xếp tài xế cho em là để phòng khi chúng ta không cùng giờ đi làm, hoặc những lúc em không muốn đi cùng tôi thì sẽ có người đưa đón em, tránh trường hợp em một mình dầm mưa bên ngoài như tối qua nữa.”
Nghĩ đến việc cô lo lắng sau này hai người ít gặp mặt, Lục Thời Kì dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Sau này buổi trưa em không muốn đến nhà ăn thì có thể lên lầu, tôi sẽ cùng em ăn cơm trưa. Tối nay tôi cũng không tăng ca, tan làm em cứ đợi tôi, chúng ta cùng về nhà, được không?”
Khương Ngưng cầm điện thoại, khóe môi dần cong lên: “Ăn cơm trưa cùng anh, vậy có sườn xào chua ngọt của nhà ăn không?”
Lục Thời Kì lười biếng cười một tiếng: “Trưa nay sẽ sắp xếp cho em.”