• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Ngưng nằm trên giường dùng chăn trùm kín mặt, mặc cho Lục Thời Kì gọi thế nào cũng không nhúc nhích.

Cho dù lúc này đầu óc cô bị cồn kiểm soát, cho dù cả người cô đã choáng váng sắp ngủ thiếp đi. Nhưng vào khoảnh khắc này cô vẫn cảm nhận được rõ ràng —— xấu hổ muốn độn thổ.

Cô không muốn nói gì, chỉ muốn bản thân thực sự say đến bất tỉnh nhân sự.

Nhưng trớ trêu thay, sau khi nôn hết ra ngoài cộng thêm uống canh giải rượu, ý thức của cô lại tỉnh táo hơn trước không chỉ một chút.

Món đồ chơi đó sau khi được khởi động vẫn chưa kịp tắt, âm thanh ù ù bên ngoài chăn khiến dái tai cô nóng ran, vô cùng xấu hổ.

Cuối cùng không nhịn được nữa, Khương Ngưng chui ra khỏi chăn, giật lấy thứ trên tay anh tắt đi: “Anh phiền quá đi!” Cô tức giận nói, “Chúng ta đã chia tay bốn năm rồi, em không thể có chút nhu cầu sao? Em không tin là anh chưa từng dùng tay ưm——”

Lời còn chưa dứt, cô đã bị anh giữ chặt gáy hôn tới tấp.

Nụ hôn này đến quá mãnh liệt, như cơn mưa rào mùa hè khiến người ta trở tay không kịp.

Khương Ngưng sững sờ, đầu óc trực tiếp tắt ngấm.

Cô quỳ trên giường, môi bị anh mút lấy, hai tay chống trên ngực anh, món đồ chơi trên tay thậm chí còn chưa kịp vứt bỏ, chọc vào cơ ngực rắn chắc của anh.

Kỹ thuật hôn của anh thực sự quá tốt, Khương Ngưng dần dần ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm nhận độ nóng và ẩm ướt từ môi lưỡi người đàn ông.

Không biết qua bao lâu, Khương Ngưng bị anh đặt nằm xuống giường, còn anh thì đè lên người cô.

Đầu mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở đan cài.

Lục Thời Kì nhìn thấy thứ cô cầm trong tay, ngón trỏ khẽ gõ nhẹ, nhướng mày: “Độ linh hoạt của thứ này có bằng của anh không?”

Khương Ngưng vốn đã bị anh hôn đến suýt quên mất chuyện này, lúc này bị anh nhắc lại, cô tức giận đánh anh.

Lục Thời Kì khẽ cười, thuận thế nắm lấy tay cô, hôn lên môi cô một cái, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm: “Bây giờ em muốn không?”

Khương Ngưng ngước mắt, bắt gặp dục vọng cuồn cuộn trong đáy mắt anh.

Anh vừa rồi còn nói tối nay không được, muốn giả vờ quân tử trước mặt cô.

Bây giờ nhìn thấy những món đồ chơi đó thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Cô im lặng một lát, không nói muốn cũng không nói không muốn.

Hai người nhìn nhau, không khí mập mờ xung quanh kéo dài vô tận trong đêm khuya tĩnh lặng.

Cuối cùng Lục Thời Kì lại hôn xuống, ngón tay thon dài trắng nõn vén váy cô lên.

Khương Ngưng khẽ rên rỉ, ôm chặt lấy cánh tay anh.

Đến lúc cô thực sự ngủ thiếp đi, trên hàng mi dài còn vương những giọt nước long lanh, gương mặt trắng nõn vẫn còn ửng hồng.

Lục Thời Kì dịu dàng hôn lên trán cô, cẩn thận đắp chăn cho cô, tắt đèn đầu giường.

Biết cô sợ tối nên anh để đèn phòng vệ sinh.

Quần áo trên người Lục Thời Kì vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có hai cúc áo ở cổ áo được cởi ra, để lộ yết hầu gợi cảm và dấu răng mà cô để lại khi tức giận.

Anh ngồi trên ghế sofa, nhìn bóng dáng trên giường, dục vọng trong mắt càng thêm sâu đậm.

Dưới ánh đèn lờ mờ, ngón tay phải vì ngâm trong nước quá lâu nên hơi trắng bệch, còn có nếp nhăn.

Anh khẽ xoa ngón tay, cảm giác trơn mượt.

Anh dựa vào lưng ghế sofa nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở.

Một lát sau, anh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa tay.



Khương Ngưng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.

Khi tỉnh dậy, ánh nắng chói mắt len qua khe hở rèm cửa chiếu vào phòng, cô vô thức giơ tay che mắt.

Tối qua canh giải rượu dì Tiết nấu đã giải được kha khá rượu, lúc này cô không thấy đau đầu nữa, chỉ là dạ dày trống rỗng, cảm thấy bụng đói cồn cào.

Bộ não ngừng hoạt động quá lâu bắt đầu chạy chậm chạp, cô trở mình, cảm thấy có làn gió mát luồn qua từng lỗ chân lông.

Cô lập tức nhận ra điều gì đó không ổn, vén chăn lên nhìn, quả nhiên là không mặc quần áo!

Bất chợt nhớ tới chuyện tối qua, mặt cô đỏ bừng.

Trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng Lục Thời Kì đâu, hôm nay anh về Đồng Thành từ sớm nên chắc đã đi rồi.

Khương Ngưng vội vàng quấn chăn, nghiêng người lại gần kéo ngăn kéo đầu giường ra, đủ loại đồ chơi bên trong vẫn còn đó, khăn lau khử trùng đã dùng hết mấy miếng.

Trong đầu hiện lên vài phân đoạn tối qua.

Về sau anh lấy hết những thứ trong ngăn kéo ra, bày hết lên giường.

Những lời nói xấu hổ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

“Mua nhiều thế, loại nào dùng tốt?”

“Bình thường em thích nhất cái nào?”

“Không nói à? Hay là thử hết cả nhé?”

“Cái này thế nào, em chơi cho anh xem thử đi.”

“Cho vào thêm một chút nữa nhé.”

“Cấp độ này có phải là quá thấp rồi không, hay là đổi sang cấp độ cao hơn?”

“Nhạy cảm thế à? Thử cái này nữa đi.”

Hai tai Khương Ngưng càng lúc càng đỏ, thấp giọng mắng một câu “mặt người dạ thú”, lắc lắc đầu không dám nghĩ nữa.

Màn hình điện thoại ở đầu giường sáng lên, cô mò lấy xem thử.

Lục Thời Kì: [Dậy chưa?]

Kéo lên trên ba tiếng trước, anh có gửi một tin nhắn: [Anh đến Đồng Thành rồi, dậy thì gọi điện thoại cho anh.]

Khương Ngưng vốn định không để ý đến anh, nhưng lại thấy tức giận không chịu được, bèn gửi câu mắng anh vừa rồi qua: [Mặt người dạ thú!]

Tin nhắn vừa gửi đi, cuộc gọi video của Lục Thời Kì gọi đến.

Khương Ngưng nhìn giao diện điện thoại, chuyển sang chế độ thoại để nghe.

Điện thoại áp vào tai, giọng nói trầm ấm dễ nghe của người đàn ông từ bên kia truyền đến: “Sao không mở camera, vẫn chưa mặc quần áo à?”

Khương Ngưng vô thức kéo chăn lên: “Sao anh còn dám vênh váo thế hả, không sợ bây giờ em tỉnh rượu tìm anh tính sổ sao?”

Giọng Lục Thời Kì khó hiểu: “Tính sổ gì?”

“Anh đừng có giả vờ! Tối qua làm gì tự anh biết!”

Lục Thời Kì lười biếng cười một tiếng: “Không phải em tự chơi sao, anh chỉ nhìn thôi, sau đó là em tự kéo tay anh qua.”

Khóe miệng Khương Ngưng giật giật, nhất thời có chút nghẹn lời.

Tối qua cô đúng là uống hơi nhiều, nhưng cũng không đến mức mất hoàn toàn lý trí, chỉ là so với bình thường thì phóng khoáng hơn một chút.

Gần đây hai người họ đột nhiên tiến triển nhảy vọt, nhưng vẫn chưa đến bước đó.

Khương Ngưng thừa nhận, cô thèm muốn anh từ lâu rồi.

Đại khái là lúc trước hai người ở phương diện đó quá ăn ý, Lục Thời Kì đã dẫn dắt cô mở ra cánh cửa thế giới mới, sau này chia tay cô vẫn có nhu cầu.

Huống chi hai người họ còn có con với nhau rồi, cô không phải là cô thiếu nữ chưa trải sự đời mà ngại ngùng.

Sau đó cô thật sự làm như vậy trước mặt anh, đúng là có nguyên nhân do say rượu bị anh dụ dỗ, nhưng thật ra cũng có chút cố ý quyến rũ anh.

Nhưng đến cuối cùng anh lại không cởi quần áo.

“Lục Thời Kì, em giận rồi đấy.” Khương Ngưng đột nhiên nói.

Đầu dây bên kia rõ ràng có chút sững sờ, một lúc lâu sau anh mới thành khẩn nói: “Xin lỗi, sau này anh sẽ không như vậy nữa.” Dừng giây lát anh lại nói: “Lúc đó em không từ chối, anh tưởng em muốn anh giúp em, là anh tự mình đa tình rồi.”

“Em không cần anh giúp như vậy…”

“Hửm?”

Lục Thời Kì rốt cuộc cũng hiểu được ý của cô, giọng nói trầm xuống: “Em muốn anh à?”

Anh hỏi quá thẳng thắn, khiến Khương Ngưng nhất thời nghẹn lời.

Hai giây sau, cô chối bay chối biến: “Đâu có.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ, người đàn ông kia lại cười cô.

Khương Ngưng: “…”

“Được rồi, em đúng là có một chút.”

Cô nhỏ giọng thừa nhận.

Cô thẳng thắn đối diện với ham muốn của anh khiến Lục Thời Kì ở đầu dây bên kia im bặt một lúc.

Anh không trêu cô nữa: “Anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể.”

Hai má Khương Ngưng nóng lên: “Kỳ thực cũng không phải rất muốn, trong lòng em đang rất rối rắm, có chút không chắc chắn lắm.”

Cô mím môi, lông mày hơi nhíu lại: “Hay là em có thể chất dễ thụ thai nhỉ? Rõ ràng trước đó chúng ta đều dùng biện pháp, sao lại có Thỏa Thỏa được chứ?”

Lục Thời Kì im lặng một lúc rồi dịu dàng an ủi cô: “Vấn đề này để anh tìm hiểu, em đừng suy nghĩ lung tung nữa. Dậy ăn chút gì đi kẻo lại đau dạ dày đấy.”

“Ừm, được.”

Hôm nay là thứ Bảy, lúc Khương Ngưng vệ sinh cá nhân xong đi xuống lầu, trong lòng vẫn còn ngờ vực. Lục Thời Kì không có ở nhà, vậy mà Thỏa Thỏa lại ngoan ngoãn lạ thường, đến giờ vẫn chưa thấy thằng bé đến quấy cô ngủ.

Thấy dì Tiết, cô hỏi: “Dì Tiết, Thỏa Thỏa đâu ạ?”

Dì Tiết bưng bữa sáng thanh đạm từ trong bếp ra, cười nói: “Sáng sớm Thỏa Thỏa đã được chú nó đưa đi chơi rồi, bảo là trưa cũng không về ăn cơm.”

Khương Ngưng hiểu rõ trong lòng.

Hóa ra là được Lục Thời Lâm đưa đi rồi, hẳn là Lục Thời Kì dặn dò, muốn để cho cô ngủ ngon.

Khương Ngưng đang định hỏi dì Tiết là Lục Thời Kì rời khỏi phòng cô từ tối qua hay là sáng nay mới đi, những chuyện sau khi cô ngủ cô hoàn toàn không có ấn tượng.

Nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở về.

Hỏi dì Tiết chẳng bằng trực tiếp hỏi Lục Thời Kì thì hơn.



Từ khi Lục Thời Kì trở về Đồng Thành, Khương Ngưng vẫn luôn theo dõi tin tức.

Sau hai ngày cuối tuần, thứ Hai và thứ Ba không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm thứ Tư, tin tức về việc “Chủ tịch Tập đoàn Lục thị Lục Gia Vinh tuyên bố thoái vị, nhường chức cho tổng giám đốc Lục Thời Kì” được lan truyền khắp nơi.

Cái tên Lục Thời Kì là “kim chỉ nam” của giới tư bản, giờ đây chính thức tiếp quản tập đoàn Lục thị, trên mạng ai nấy đều vỗ tay tán thưởng, giá cổ phiếu của tập đoàn Lục thị cũng tăng vọt với tốc độ kinh người.

Khương Ngưng ngồi trong văn phòng đọc bản tin, loáng thoáng nghe thấy nhân viên bên ngoài cũng đang bàn tán về chuyện này.

Minh Nguyệt gõ cửa bước vào, đưa cho Khương Ngưng bản thiết kế mới.

Trước khi đi, cô ấy mỉm cười chúc mừng: “Cô xem tin tức chưa, chúc mừng chủ tịch Lục nhà cô nhé.”

Khương Ngưng khẽ cong môi, gật đầu với cô ấy: “Cảm ơn.”

Ngay cả người của Venice Phi cũng chúc mừng anh, Lục Thời Kì chắc chắn sẽ nhận được nhiều lời chúc hơn nữa.

Trước đây anh từng nói chuyện này không có gì đáng để chúc mừng. Không biết là hai ngày nay lúc anh đối đầu gay gắt với Lục Gia Vinh, tâm trạng anh sẽ thế nào.

Sau khi Minh Nguyệt rời đi, sắc mặt Khương Ngưng ảm đạm.

Suy nghĩ một lát, Khương Ngưng cầm điện thoại gọi cho Lục Thời Kì.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, nhưng người bắt máy là thư ký Chu.

Thư ký Chu cung kính nói: “Cô Khương, chủ tịch Lục đang họp ạ.”

Khương Ngưng khựng lại, hỏi: “Anh ấy… ổn chứ?”

Thư ký Chu biết cô đang muốn hỏi gì, bèn đáp: “Mấy hôm nay chủ tịch Lục rất bận, phải họp cổ đông rồi đối phó với giới truyền thông, còn có đủ loại tiệc tùng, ban ngày hẳn là không có nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện của Lục Gia Vinh. Còn buổi tối…”

Thư ký Chu do dự một lát: “… Gần đây chủ tịch Lục rõ ràng là ngủ không ngon, bệnh đau đầu tái phát mỗi ngày, lại phải uống thuốc giảm đau.”

Khương Ngưng nắm chặt điện thoại, lông mày nhíu chặt.

Khoảng thời gian ở Lan Thành, chứng đau đầu của anh đã đỡ hơn nhiều rồi. Thế là vừa mới về đã lại tái phát.

Kết thúc cuộc gọi, Khương Ngưng ngồi trước máy tính, cả người có chút thất thần.

Nghĩ ngợi một lúc, cô đứng dậy đi đến phòng làm việc của phó tổng giám đốc bên cạnh.

Gõ cửa xong, nghe thấy tiếng đáp lại, Khương Ngưng mới đẩy cửa bước vào.

Kỷ Thần Trạch đang xử lý email công việc, thấy cô bước vào liền đứng dậy: “Sếp Khương.”

Khương Ngưng ngồi xuống đối diện bàn làm việc của anh ta, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nhớ hình như có nhà cung ứng ngọc bích bên Đồng Thành muốn hợp tác với Venice Phi chúng ta, dạo này không thấy anh nhắc đến nữa, đã bàn xong chưa?”

“Vẫn chưa.” Kỷ Thần Trạch ngồi xuống lại, “Lúc đó cô nói là lần đầu hợp tác với bên đó cần phải thận trọng một chút, cho nên tôi dự định đến tận nơi khảo sát một chuyến, xác định chất lượng ngọc bích không có vấn đề gì rồi mới bàn tiếp.”

“Khi nào anh đi?” Khương Ngưng hỏi.

Kỷ Thần Trạch trầm ngâm nói: “Bên họ bảo lúc nào cũng được, chủ yếu là xem ý của chúng ta. Gần đây tôi vẫn còn đang bận chuyện bên bộ phận sản xuất, e là phải đến tuần sau mới rảnh.”

Khương Ngưng lập tức nói: “Vậy để tôi đi cho.”

Kỷ Thần Trạch nhìn cô, gật đầu: “Cũng được, vậy tôi sẽ bảo giám đốc bộ phận pháp chế là Liêu Anh Đường đi cùng cô, dù sao cũng phải bàn về hợp đồng.”

“Cô định khi nào đi?” Kỷ Thần Trạch hỏi cô.

Khương Ngưng suy nghĩ một lúc: “Hôm nay đến Đồng Thành trước, tôi với giám đốc Liêu sáng mai sẽ đến khu mỏ, anh liên lạc trước với bên nhà cung cấp đi, sau đó gửi thông tin liên quan của họ cho tôi.”

“Vâng, sếp Khương.”



Vé máy bay được đặt vào buổi chiều cùng ngày, trước khi khởi hành, Khương Ngưng dặn dò Thẩm Yến đến nhà trẻ đón Thỏa Thỏa, nhờ anh ấy thay cô chăm sóc hai ngày.

Khi Khương Ngưng cùng giám đốc Liêu và Hạ Lâm đến sân bay Đồng Thành thì trời đã tối hẳn.

Hạ Lâm và giám đốc Liêu đã đặt khách sạn, Khương Ngưng dự định đến ở chỗ Lục Thời Kì, sáng mai sẽ gặp hai người họ.

Ra khỏi sân bay, ba người mỗi người một ngã.

Bầu trời Đồng Thành hơi âm u, mây đen giăng kín, nhìn như sắp mưa.

Khương Ngưng ngồi trên xe taxi ngắm nhìn thành phố mà bốn năm nay cô chưa từng đặt chân đến, dường như không có gì thay đổi so với trong ký ức.

Xe chạy trên đường cao tốc, cách một con sông mênh mông có thể nhìn thấy lờ mờ tòa nhà cao chọc trời của tập đoàn Lục thị ở phía xa.

Tòa nhà cao chót vót, những dải đèn rực rỡ nhấp nháy.

Đó là tòa nhà cao nhất Đồng Thành.

Lục Thời Kì từng đưa cô lên tầng cao nhất, nơi đó tầm nhìn rộng mở, ngang với mây. Vào những ngày đẹp trời có thể nhìn bao quát toàn thành phố.

Lúc Khương Ngưng kéo vali dừng lại trước cửa nhà của Lục Thời Kì ở khu Thu Thủy Loan thì trời bắt đầu mưa.

Cô không mang ô, nước mưa làm ướt tóc và quần áo.

Khi quản gia ra mở cửa, nhìn thấy là Khương Ngưng thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng che ô hết cỡ lên đầu cô: “Cô Khương đã về rồi!”

Tay kia của ông ấy nhận lấy vali của Khương Ngưng, giọng nói đầy quan tâm: “Sao cô không gọi điện thoại cho tôi để tôi ra đón cô, mấy hôm nay thời tiết Đồng Thành không được tốt, chắc là lạnh lắm phải không?”

Thím Diệp nghe tiếng động cũng ra đón, nhận lấy ô từ tay quản gia rồi che cho Khương Ngưng: “Cô Khương sao lại bị ướt hết rồi, mau vào nhà thay quần áo sưởi ấm đi.”

Rõ ràng đã lâu không gặp, năm đó cô bỏ đi không lời từ biệt, thậm chí còn chặn liên lạc của tất cả mọi người, ấy vậy mà quản gia và thím Diệp đối với cô vẫn ân cần như cũ.

Trong lòng Khương Ngưng cảm thấy ấm áp, lại có chút áy náy: “Đúng là nhiệt độ ở đây có thấp hơn ở Lan Thành, nhưng mà mưa cũng mới rơi thôi ạ, thật ra cháu cũng không bị ướt lắm đâu.”

Vừa vào phòng khách, thím Diệp đặt ô sang một bên, cúi người lấy dép lê ra cho cô. Là đôi dép lê Khương Ngưng từng đi, vẫn được thím Diệp giữ lại, được giặt sạch sẽ.

Khương Ngưng thay dép xong, thím Diệp vội vàng lấy khăn khô đến lau tóc cho cô.

Khương Ngưng ngượng ngùng nhận lấy: “Cảm ơn thím Diệp, để cháu tự làm là được rồi.”

Thím Diệp thấy quần áo trên người cô cũng ướt, nhìn dáng vẻ có chút run rẩy vì lạnh, bèn nói: “Nhiệt độ ở Đồng Thành thấp, cô Khương bị ướt mưa coi chừng bị cảm, hay là cô đi lên tắm nước nóng rồi thay bộ quần áo khô ráo đi.”

“Cũng được.” Khương Ngưng vừa lau tóc vừa định lên lầu thì nhớ ra điều gì, quay đầu lại hỏi: “Tối nay anh mấy giờ về ạ?”

Thím Diệp đáp: “Mấy hôm nay cậu Lục về khá muộn, cũng không ăn tối ở nhà, về đến nơi thì đều đã say rồi.”

“Chuyện cô đã về có cần báo cho cậu Lục biết không?” Thím Diệp lại hỏi.

Khương Ngưng nói: “Không cần đâu, lát nữa cháu tự nói với anh ấy.”

Đến chỗ rẽ cầu thang, quản gia vừa lúc đi xuống: “Cô Khương, vali của cô tôi đã mang lên phòng ngủ chính rồi.”

Khương Ngưng gật đầu nói lời cám ơn.

Đẩy cửa phòng ngủ chính, Khương Ngưng lấy điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Lục Thời Kì: [Tối nay về nhà sớm một chút, đừng uống nhiều rượu.]

Lúc này Lục Thời Kì vừa mới kết thúc cuộc họp, đang ở văn phòng tập đoàn. Nhìn thấy tin nhắn Khương Ngưng gửi tới, anh sực nhớ mấy hôm nay mình bận rộn quá chưa gọi điện thoại cho cô.

Lục Thời Kì trả lời cô: [Được, về nhà sẽ gọi video cho em.]

Khương Ngưng nhìn dòng tin nhắn mới nhất, khẽ nhướng mày, không nói cho anh biết là mình đã ở Thu Thuỷ Loan rồi.

Cô tắt màn hình điện thoại rồi để sang một bên, bước vào phòng tắm tắm rửa trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK