Trong phòng của trẻ em, Khương Ngưng ngồi bên giường nhìn Thỏa Thỏa đã ngủ say, cẩn thận nhét tay cậu vào trong chăn, sau đó rón rén ra ngoài, đóng cửa lại.
Hôm nay Khương Ngưng dậy muộn nên không thấy buồn ngủ, định bụng tìm việc gì đó để làm, chợt nhớ tới quyển sách quản trị đọc lúc trưa ở nhà Lục Thời Kì vẫn chưa xem hết.
Khi nãy cô bế Thỏa Thỏa về nhà quên cầm theo quyển sách đó.
Nghĩ vậy, cô quyết định sang nhà anh mượn sách về nhà đọc, khi nào đọc xong sẽ trả lại.
Có lẽ là để Thỏa Thỏa qua lại cho tiện nên cửa nhà Lục Thời Kì chỉ khép hờ chứ không đóng kín. Khương Ngưng đi thẳng vào phòng khách, quyển sách lúc nãy cô xem vẫn để ở trên chiếc bàn tròn nhỏ cạnh cửa sổ sát đất.
Phòng khách yên tĩnh, không có ai.
Khương Ngưng đi tới cầm sách lên, chụp một tấm hình rồi gửi cho Lục Thời Kì: [Tôi vẫn chưa xem hết quyển này, tôi mượn về nhà đọc nhé, đọc xong sẽ trả lại anh.]
Vừa mới gửi tin nhắn đi cô đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở sân sau, rõ ràng là Lục Thời Kì.
Khương Ngưng nghĩ hay là nói với Lục Thời Kì luôn một tiếng, thế là cô cầm sách đi ra sân sau.
Lục Thời Kì đang đứng ở cửa sân sau gọi điện thoại, giọng điệu lạnh nhạt xen lẫn chút chất vấn: “Không phải đã kêu cậu rút hết người đang theo dõi Lục Thời Ôn rồi sao?”
Khương Ngưng đứng cách đó khá xa, không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy giọng nói có hơi quen thuộc, giống với giọng thư ký Chu.
Hình như thư ký Chu đang giải thích gì đó, ngữ khí của Lục Thời Kì cũng hòa hoãn hơn đôi chút: “Tôi biết rồi, cậu gửi hết đoạn video giám sát đó vào email cho tôi đi. Bên Lục Gia Vinh cứ mặc kệ ông ta, cậu chỉ cần cho người theo dõi kỹ ông ta là được, xem lần này ông ta còn giở trò gì được nữa.”
Anh cất điện thoại, vô thức quay đầu lại, thấy Khương Ngưng đang ôm sách đứng đó.
Gió từ ngoài sân thổi vào khiến tà váy dài của Khương Ngưng nhẹ nhàng bay bay.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Khương Ngưng sững người giây lát rồi giơ quyển sách trong tay lên: “Tôi muốn mượn cuốn này, vừa mới nhắn tin cho anh xong, nghe thấy tiếng anh nói chuyện ở đây nên sang nói với anh một tiếng luôn.”
Lục Thời Kì nhướng mày, gương mặt anh tuấn tiến lại gần cô hơn một chút, nhếch môi cười: “Anh còn tưởng em vừa đi đã nhớ anh nên quay lại nhìn lén anh chứ.”
Giọng nói của người đàn ông phảng phất bên tai, Khương Ngưng hơi ngừng thở, đang định xoay người rời đi thì cổ tay đã bị anh nắm lấy.
Ánh mắt anh rơi trên quyển sách trong tay Khương Ngưng, lúc này Lục Thời Kì mới nghiêm túc nói: “Quyển này khá thích hợp với em đấy.”
Anh nắm tay cô đi vào trong nhà: “Trong phòng sách còn mấy quyển, để anh chọn giúp em thêm hai quyển nữa nhé.”
Nghe nói anh muốn giúp cô chọn thêm sách, Khương Ngưng không từ chối.
Mở cửa phòng sách trên lầu hai ra, Lục Thời Kì nói: “Em ngồi đợi anh một lát, anh đi chọn giúp em.”
Khương Ngưng ôm sách đi thẳng đến ghế dựa làm việc rồi ngồi xuống chờ. Phòng sách được bày trí rất sáng sủa, một mặt tường được thiết kế thành tủ sách với rất nhiều loại sách.
Khương Ngưng tò mò hỏi: “Anh mới dọn đến đây mà đã mang nhiều sách theo vậy sao?”
Lục Thời Kì đang đứng chọn sách trước giá sách, thản nhiên đáp: “Gần đây công việc ít nên tìm sách để đọc giết thời gian.”
Khương Ngưng ngồi được một lát rồi cũng đứng dậy đi qua đó, ánh mắt lướt nhanh qua giá sách. Ở đây không chỉ có sách về quản lý doanh nghiệp, kỹ thuật đàm phán và giao tiếp mà còn có rất nhiều sách liên quan đến lĩnh vực trang sức.
Khương Ngưng nghi ngờ nhìn anh: “Rất nhiều sách trên này dường như không phải lĩnh vực anh cần xem.”
Lục Thời Kì nhanh chóng chọn được 5 quyển: “ Nghe Thẩm Yến nói dạo này em thích đọc sách nên đa phần anh đều chọn mua giúp em. Nhưng mà mua nhiều vậy chắc chắn em đọc không hết, tình cờ dạo này anh cũng rảnh nên định đọc qua một lượt, chọn lọc rồi đưa cho em, như vậy cũng tiết kiệm được thời gian của em.”
Khương Ngưng nhớ đến quyển sách đọc lúc trưa có rất nhiều ghi chú tỉ mỉ và chi tiết, thậm chí còn có một vài trường hợp điển hình mà cô chưa được biết. Lúc đó cô còn cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi vì ghi chú này bài bản giống như soạn giáo án vậy, không ngờ Lục Thời Kì cũng rảnh rỗi thật.
Hóa ra những lời ghi chú đó đều là viết cho cô xem.
Lục Thời Kì bước tới, bóng dáng cao lớn đứng trước mặt cô, do dự một lát rồi nghiêm túc lên tiếng: “Ngưng Ngưng, anh chưa từng theo đuổi cô gái nào, thật sự không biết phải làm sao để lấy lòng em. Mấy kỹ xảo trên mạng kia anh xem qua cả rồi, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu anh đối với em có chút giá trị lợi dụng được thì có lẽ cũng coi như là ưu điểm hơn những người đàn ông khác, em thấy sao?”
Khương Ngưng cụp hàng mi dài xuống, đáy lòng dâng lên chút ngọt ngào.
Im lặng một lúc, cô gật đầu: “Quả thật xem như là một ưu điểm.”
Nhìn thấy quyển sách trên tay Lục Thời Kì, cô đưa tay nhận lấy rồi ôm vào lòng: “Những cuốn này cũng có lời chú thích sao?”
“Có, mấy cuốn này anh xem qua rồi, thấy cũng không tệ.” Lục Thời Kì đột nhiên nói, “Anh cũng tốn rất nhiều tâm tư đấy, cô Khương đã nhận sách của anh thì có thể thỏa mãn anh một yêu cầu nhỏ được không?”
Khương Ngưng ngẩng đầu: “Anh…. có thể nói nghe thử.”
Lục Thời Kì nhìn vào đôi mắt trong veo của cô: “Anh muốn sau này khi em muốn xem sách thì đều đến đây để xem.”
Ý của anh rất rõ ràng, nếu bây giờ cô muốn đọc sách thì anh sẽ không để cô đi.
Trong phòng sách im lặng một lát, Khương Ngưng bị anh nhìn đến mức tim đập hơi nhanh, cô mím môi nói: “Thỏa Thỏa ngủ trưa thời gian ngắn, một lát nữa sẽ dậy.”
“Không phải có dì giúp việc trông sao? Nó dậy rồi phát hiện em không có ở nhà sẽ tự tìm sang đây thôi.”
“…Ừm.”
“Ừm?” Giọng cô rất nhỏ, Lục Thời Kì không chắc chắn hỏi lại một lần nữa, “Vậy là đồng ý rồi?”
Khương Ngưng không đáp lại anh, trực tiếp ôm sách đi đến bên bàn đọc sách, đặt tất cả sách lên trên bàn, bản thân thì ngồi xuống ghế rồi cầm quyển sách xem được một nửa lúc trưa lên, lật đến chỗ đánh dấu lúc trước bắt đầu xem.
Lục Thời Kì nhìn cô một lát, im lặng cười cười, xoay người lại tùy tiện lấy thêm vài cuốn trên giá sách, đi đến trước bàn đọc sách lấy một cây bút máy, sau đó đi đến ghế sofa cách đó không xa ngồi xuống.
Khương Ngưng có chút không tập trung, cầm sách nhưng không xem vào được chữ nào, còn len lén nhìn Lục Thời Kì một cái.
Anh bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng lật sách xem, trên bàn trà phía trước cũng có một chồng dày.
Nhớ tới nội dung cuộc điện thoại vừa rồi nghe được, cô chợt lên tiếng: “Anh đột nhiên nghỉ phép như thế, ngoại trừ việc theo đuổi tôi ra thì có phải còn có mục đích khác không?”
Động tác lật sách của Lục Thời Kì hơi khựng lại, nhìn qua.
Lục Gia Vinh giữ chức vụ chủ tịch tập đoàn Lục thị nhiều năm, mặc dù mấy năm gần đây bị Lục Thời Kì tước đoạt quyền hành, hữu danh vô thực, nhưng vẫn còn vài thuộc hạ trung thành ẩn mình trong Lục thị. Bây giờ Lục Thời Kì nghỉ phép không có mặt, đám người nọ khó tránh khỏi manh nha hành động, là thời cơ tốt nhất để loại bỏ triệt để.
Thấy Lục Thời Kì muốn nói lại thôi, đột nhiên giữ im lặng, Khương Ngưng vội vàng lên tiếng: “Anh đừng hiểu lầm, tôi sẽ không vô cớ gây sự đòi hỏi anh trong thời gian theo đuổi tôi không thể có sắp xếp riêng tư của mình, càng không có ý trách cứ anh.”
“Có điều, thế lực của Lục Gia Vinh có thể trở thành uy hiếp đối với anh sao? Còn nữa, hành tung của anh ông ta có biết không? Dù sao cũng là cha con ruột thịt, ông ta rốt cuộc là người như thế nào? Có gây bất lợi cho sự an toàn của anh không?”
Lục Thời Kì dựa lưng vào sofa, hai chân dài vắt chéo tự nhiên, đôi mắt hơi nheo lại: “Bắt đầu quan tâm anh rồi à?”
Khương Ngưng nghẹn họng, phản bác: “Anh đừng có mơ tưởng hão huyền, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhỡ đâu người theo đuổi tôi ngày nào đó phải vào bệnh viện hay thậm chí biến mất hoàn toàn, tôi dù sao cũng phải có chút thành ý, giúp anh báo cảnh sát một tiếng.”
Lục Thời Kì cười: “Trước đây chẳng phải em luôn miệng chê anh cứng miệng à? Sao bây giờ bản lĩnh này lại truyền cho em rồi?”
Khương Ngưng: “…”
Anh không trêu chọc cô nữa, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều: “Lục Gia Vinh đã rời khỏi Lục thị nhiều năm, những người từng nguyện cùng ông ta liều lĩnh giờ đã chẳng còn lại bao nhiêu, đều nằm trong lòng bàn tay anh. Người duy nhất anh từng lo lắng là Lục Thời Ôn sẽ nhập cuộc, nhưng bây giờ anh ấy vì muốn đầu hàng mà đã dắt vợ con đi nghỉ dưỡng ở An Cầm rồi.”
Giờ thì Khương Ngưng đã hiểu.
An Cầm có hai gia tộc lớn là Giang thị và Mộ thị làm chỗ dựa cho Lục Thời Kì, việc Lục Thời Ôn chọn nơi đó để đưa gia đình đi nghỉ dưỡng ý tứ đã quá rõ ràng, anh ấy sẽ không tham gia vào cuộc tranh đấu của Lục Gia Vinh và Lục Thời Kì.
Khương Ngưng nghĩ thấy cũng phải, nếu chuyện này thật sự nguy hiểm, Lục Thời Kì chắc chắn sẽ không đến Lan Thành.
Dù gì thì sự an toàn của cô và Thỏa Thỏa là điều anh không thể không bận tâm.
Xem ra anh đã sớm giăng sẵn lưới trời, chỉ đợi Lục Gia Vinh chui vào.
Mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh, như vậy thì chính anh cũng rất an toàn.
Mấy năm trước Lục Thời Kì chưa đủ lông đủ cánh mà Lục Gia Vinh đã có thể bị anh ấy tước quyền, đuổi khỏi Lục thị, vậy thì Lục Thời Kì của nhiều năm sau chỉ có thể càng khó đối phó hơn trước.
Thật ra không cần nghĩ kỹ cũng biết, Lục Thời Kì liên tiếp bốn năm đứng đầu danh sách những người giàu nhất, một tay đưa Lục thị lên vị thế như ngày hôm nay, làm sao có thể là người dễ đối phó được? Có lẽ Lục Gia Vinh chỉ là tự mình chuốc lấy thất bại mà thôi.
Khương Ngưng bớt lo lắng đi một chút, chống khuỷu tay lên bàn sách, đỡ cằm nhìn anh: “Chắc là sau kỳ nghỉ này anh sẽ từ tổng giám đốc của Lục thị biến thành chủ tịch rồi, có nên chúc mừng trước không nhỉ?”
Lục Thời Kì hơi sững người, khẽ cười: “Không cần đâu, anh không nghĩ đó là chuyện vui gì.”
Nếu có thể sống một cuộc đời cha hiền con thảo, nào có ai muốn phải đấu đá sống chết với cha ruột của mình.
Lục Thời Kì đã bị ghẻ lạnh trong suốt những năm tháng ấy, nếu anh không ngồi ở vị trí người nắm quyền thì sẽ mãi mãi sống trong bóng tối của Lục Gia Vinh, khó lòng mà ngóc đầu lên được.
Khương Ngưng thở dài trong lòng, không nói gì thêm.
Thấy Lục Thời Kì chưa bao lâu đã đọc xong một quyển sách, đặt sang bên cạnh, Khương Ngưng có chút ngạc nhiên: “Anh xem nhanh thế?”
Lục Thời Kì cầm một quyển sách khác lên: “Quyển này phần đầu viết không hay, không cần lãng phí thời gian.”
Khương Ngưng còn chưa kịp đọc kĩ, vậy mà anh vừa trò chuyện với cô đã lọc ra được một cuốn rồi, thật khó tin.
Khương Ngưng từng chứng kiến anh kí kết văn kiện ở văn phòng tổng giám đốc, trông thì có vẻ chỉ là đọc lướt qua loa, nhưng thực chất đôi mắt anh lại cực kì sắc bén, chỗ nào hơi sai sót một chút cũng có thể bị anh phát hiện ngay lập tức.
“Người luôn chú trọng hiệu quả cao như anh, có phải làm gì cũng muốn rút ngắn thời gian hết mức có thể không?” Khương Ngưng lắc đầu cảm thán, “Nhóm người ở văn phòng tổng giám đốc chắc là vất vả lắm, công việc không bao giờ làm hết được.”
Lục Thời Kì lại lật thêm một trang sách nữa, giọng nói có chút lười biếng vang lên: “Có vất vả hay không em có thể hỏi thử thư ký Chu, dù gì đã qua ngần ấy năm rồi mà cậu ấy hình như vẫn chưa đến mức muốn xin nghỉ việc.”
Nhắc đến điều này, Khương Ngưng vô cùng bội phục: “Có cấp trên như anh, thư ký Chu quả thực cũng rất tài giỏi.”
Lục Thời Kì trầm ngâm giây lát: “Nhưng mà, không phải chuyện gì anh cũng thích rút ngắn thời gian đâu.”
Khương Ngưng khó hiểu nhìn anh.
“Ví dụ như, có đôi lúc anh thích kéo dài thời gian hơn.” Lục Thời Kì tiện thể ngước mắt lên, nhìn cô đầy ẩn ý, “Điểm này chắc em phải rõ hơn anh chứ nhỉ, bởi vì trước đây đều là em vừa khóc vừa cầu xin anh nhanh thêm một chút mà.”
Khương Ngưng nóng bừng mặt, tiện tay cầm đại một cuốn sách trên bàn ném về phía anh.
Mới giả vờ ôn hòa được có mấy ngày đã lộ bản chất rồi!
Anh thực sự y như lúc trước, vừa đểu cáng vừa phóng đãng, vấn đề nghiêm túc gì cũng có thể nói sang chuyện giường chiếu được!
Lục Thời Kì đưa tay ra, dễ dàng tiếp được cuốn sách cô ném tới, nhướn mày hỏi: “Trước kia em toàn ném gối vào anh, giờ đổi sang ném sách rồi à?”
Nói được một lúc thì sực nhớ ra điều gì đó, anh gật đầu đáp: “Cũng phải, trong phòng sách làm gì có gối, phải là trên giường mới được.”
“Cút!”
Khương Ngưng phớt lờ anh, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
May mắn là Lục Thời Kì không quấy rầy cô nữa, phòng sách dần im ắng lại.
Lần này ánh mắt cô Khương Ngưng như bị níu giữ trên trang sách, thi thoảng âm thanh lật sách của hai người lại vang lên trong trẻo như suối reo.
Không biết qua bao lâu, cô dừng lại trên lời chú thích của Lục Thời Kì như có điều suy nghĩ, chợt phát hiện Lục Thời Kì lại đến giá sách tìm sách.
Cô quay đầu nhìn bàn trà, chồng sách anh vừa cầm lúc nãy đã bị xê dịch, có dấu vết bị lật giở.
Rõ ràng anh không hài lòng lắm với nội dung của mấy cuốn sách đó.
Vóc dáng người đàn ông trước giá sách cao lớn, anh quanh năm tự giác rèn luyện, ngày thường cũng không quên tập thể dục, vai rộng eo thon, chân dài mông cong, chỉ một bóng lưng thôi đã khiến người ta không nhịn được mà tưởng tượng liên miên.
Khương Ngưng bất giác nhớ lại câu nói không đàng hoàng của anh vừa rồi, muôn vàn hình ảnh cứ thế hiện lên trong tâm trí cô.
Thật ra đêm qua trước khi ngủ, cô chợt nảy ra ý định lên mạng tìm kiếm tin đồn Lục Thời Kì bị đá.
Cuối cùng, dưới sự giới thiệu nhiệt tình của cư dân mạng, cô mở một cuốn tiểu thuyết đồng nhân về cô và Lục Thời Kì ra xem.
Nội dung bên trong thật quá sức nóng bỏng, Khương Ngưng chỉ dám đọc lướt qua rồi e lệ cất đi, nào dám xem tiếp.
Sau đó nằm trên giường, cô cứ bất giác nhớ lại những cảnh thân mật trước đây của hai người, càng nghĩ càng không ngủ được, cuối cùng đến tận hai giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ, cho nên hôm nay cô mới ngủ dậy muộn đến gần trưa.
Khương Ngưng là một người coi trọng ngoại hình, tuy nói là đã trải qua một cuộc điều tra âm thầm mới quyết định tiếp cận Lục Thời Kì, nhưng ban đầu lý do để ý đến anh cũng bắt nguồn từ gương mặt lạnh lùng mê người kia, cùng với thân hình hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ.
Thực ra ngoài việc Lục Thời Kì ăn nói kém duyên, thường xuyên từ chối tình cảm của cô khiến cô có chút muộn phiền ra, hầu hết thời gian ở bên anh Khương Ngưng đều cảm thấy rất vui vẻ.
Nhất là khi ở trên giường.
Lúc đó Lục Thời Kì thẳng thắn nói rằng anh thích khuôn mặt và thân hình của cô, cả sự hòa hợp về mặt tình dục giữa hai người.
Khương Ngưng giả vờ nũng nịu trách anh “chó má”, “sở khanh”, nhưng thực ra trong lòng cô cũng chẳng khác gì suy nghĩ của anh.
Nếu không phải anh giỏi “chuyện ấy” mà lại còn đẹp trai, khiến cô ngày càng lưu luyến không rời, thì ngay từ lần đầu tiên anh lạnh lùng từ chối cô, cô đã tức giận đá anh rồi.
Cô đâu phải bao cát trút giận, nếu không có lợi ích gì thì đã chẳng kiên nhẫn ở Đồng Thành dây dưa với anh lâu như vậy, cuối cùng lại còn để mình mang thai trong sự khó hiểu…
Lục Thời Kì bề ngoài trông có vẻ lạnh lùng, nhưng khi dục vọng thực sự ập đến, thực ra anh cũng rất biết cách nói lời ong bướm.
Sự trêu chọc lúc nãy đã là gì, lúc ân ái trên giường anh còn…hơn thế nữa…
Anh không phải kiểu người chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân, lúc nào cũng rất tôn trọng mong muốn của cô, có đôi lúc tâm trạng tốt anh còn dốc hết sức để chiều chuộng cô trước.
Khương Ngưng có thể cảm nhận được anh thích nhìn thấy dáng vẻ say mê của cô, mỗi khi đó ánh mắt anh nhìn cô thật dịu dàng, có đôi lúc anh còn động tình hôn lên trán cô một cách cuồng nhiệt mà lại đầy kiềm chế.
Gần đây Khương Ngưng mới bỗng nhiên hiểu ra, có thể Lục Thời Kì thích cô của những lúc trên giường là bởi vì bình thường cô che giấu bản thân quá kỹ, chỉ có lúc ấy cô mới chân thật nhất trước mặt anh.
Cũng tại anh quá “biết chiều” người ta, trong hoàn cảnh đó cô thật sự không còn tâm trí đâu mà diễn trò với anh nữa.
Cô còn đang suy nghĩ miên man, Lục Thời Kì vô tình liếc mắt về phía này, phát hiện cô đang nhìn mình chằm chằm, khóe miệng cô nở nụ cười kỳ lạ, trong mắt dường như cũng ánh lên ý cười, hai má ửng hồng.
Nhìn cô lúc này hệt như đang “mê trai”.
Lục Thời Kì nhìn cô một lúc, sau đó từng bước tiến lại gần cô.
Khi Khương Ngưng hoàn hồn, Lục Thời Kì đã đứng trước mặt cô, bóng hình cao lớn của anh phủ lên cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm kia nhìn cô với vẻ dò xét.
Khương Ngưng lúc này mới giật mình nhận ra, thì ra mình đã ngây người từ lúc nào không hay.
Bị ánh mắt Lục Thời Kì nhìn chằm chằm đến mức chột dạ, cô lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, thản nhiên nói: “Anh không đọc sách của anh đi, nhìn tôi làm gì?”
Lục Thời Kì bật cười: “Câu này phải là anh hỏi em mới đúng chứ? Em không đọc sách của mình đi, lại nhìn anh làm gì?”
Khương Ngưng: “…”
“Hơn nữa, vừa rồi em nhìn anh bằng ánh mắt gì vậy?” Anh chống hai tay lên thành ghế hai bên cô, cúi người áp sát lại, quan sát cô hồi lâu rồi mới hỏi ra suy đoán của mình, “Khương Ngưng, có phải em thèm khát anh rồi không?”
“…Tôi nào có!”
“Anh thấy rõ ràng là em có.”