Trăng non treo cao trên dải ngân hà, điểm xuyết cho bầu trời đêm.
Lục Thời Kì tắm xong đi ra, thấy Khương Ngưng và Thỏa Thỏa đã leo lên giường.
Thỏa Thỏa đang cuộn tròn trong lòng Khương Ngưng, trên tay cô là một cuốn album, hai mẹ con vừa xem vừa trò chuyện.
Giờ cũng quá muộn rồi, Thỏa Thỏa đã hơi buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng đợi Lục Thời Kì tắm xong. Thấy cửa phòng tắm mở, cậu bé liền quay đầu vẫy tay: “Bố ơi!”
Lục Thời Kì tự nhiên vén chăn nằm xuống, dựa đầu giường hỏi hai mẹ con: “Đang xem gì đấy?”
Khương Ngưng cười nói: “Không biết Thỏa Thỏa lôi cuốn album từ đâu ra, tự nhiên lại muốn xem.” Nghĩ đến Lục Thời Kì chắc chưa xem qua, cô hỏi, “Đều là hình của Thỏa Thỏa đó, anh muốn xem không?”
Lục Thời Kì nhận lấy, Thỏa Thỏa và Khương Ngưng cũng nhích lại gần cùng anh xem.
Vài bức ảnh có trong khung ảnh ở phòng khách tầng một, có bức thì không.
Lục Thời Kì lật xem từng tấm một, gặp những tấm ảnh thú vị, Khương Ngưng và Thỏa Thỏa lại kể cho anh nghe những câu chuyện thú vị xảy ra lúc chụp ảnh, Lục Thời Kì lẳng lặng lắng nghe, cứ như chính mình cũng tham gia vào.
Lật đến một trang trong album ảnh, chợt thấy ảnh của một bé gái, thoạt nhìn mới được hai tuổi, mặc sườn xám màu đỏ, đầu buộc tóc đuôi sam, còn cài nơ hình bướm, tay cầm hoa tươi đứng trước một căn nhà lầu nhỏ.
Lục Thời Kì nhớ căn nhà lầu nhỏ này, chính là nơi ở trước đây của Khương Ngưng ở trấn cổ Hạc Kiều.
Thỏa Thỏa cũng nhìn thấy tấm ảnh này, cậu chỉ cho Lục Thời Kì: “Bố ơi, đây là mẹ lúc nhỏ đấy ạ!”
Cô bé trong bức ảnh da trắng hồng hào, mặt phúng phính đáng yêu, đôi mắt trong veo dễ thương vô cùng.
Lục Thời Kì khẽ nhếch môi, nhìn sang Khương Ngưng: “Hoá ra lúc nhỏ em đã xinh thế này rồi.”
Khương Ngưng có chút ngại ngùng.
Tấm ảnh này là do năm đó Thẩm Yến đến trấn cổ Hạc Kiều đón cô thì vô ý mang theo về, kí ức năm hai tuổi của cô không còn nên cũng không biết được chụp khi nào. Nhưng lúc ấy rõ ràng cô vẫn đang được Khương Hoa yêu thương chăm sóc, khóe mắt lông mày đều toát lên ý cười hạnh phúc.
Khương Ngưng bất giác nghĩ đến Khương Hoa, lâu rồi cô chưa đến thăm bà.
Cô sắp kết hôn rồi, không biết Khương Hoa nghe được sẽ nổi điên lên hay là sẽ hoàn toàn từ mặt đứa con gái này nữa.
Cô còn đang ngẩn ngơ thì Thỏa Thỏa ngẩng đầu hỏi Lục Thời Kì: “Bố ơi, sao bố chỉ khen mẹ xinh thôi, lúc nãy xem hình con sao không bố khen con, con không xinh ạ?”
Lục Thời Kì bật cười: “Thỏa Thỏa cũng rất xinh trai.”
Thỏa Thỏa hài lòng, lại nhìn sang cuốn album. Bên cạnh ảnh Khương Ngưng còn có ảnh của cậu bé. Thỏa Thỏa để hai tấm ảnh cạnh nhau so sánh, đột nhiên nói: “Mẹ của lúc đó nhỏ xíu nhỉ, nhỏ hơn cả con nữa, trông giống như em gái con vậy.”
Lục Thời Kì bèn đưa tay gõ nhẹ vào đầu cậu bé: “Sao lại nói thế, chẳng biết lớn nhỏ gì cả.”
Anh liếc nhìn thời gian, hỏi cậu: “Sắp 11 giờ rồi đấy, con còn chưa chịu ngủ sao?”
Vừa nói xong Thỏa Thỏa đã ngáp một cái. Thực là cậu bé đã buồn ngủ từ lâu, nhưng vì đây là lần đầu tiên được ngủ cùng bố mẹ nên chưa nỡ đi ngủ thôi.
Khương Ngưng đoán được tâm tư của cậu bé, bèn vén chăn cho cậu, dịu dàng nói: “Mau ngủ đi, ngày mai thứ Bảy bố mẹ lại chơi với con cả ngày.”
Thỏa Thỏa lúc này mới ngoan ngoãn đồng ý nhắm mắt lại.
Đêm nay cậu bé thức khuya nên không cần dỗ dành, lúc nãy còn đang bàn về ảnh, thế mà chớp mắt đã ngủ say sưa.
Khương Ngưng tắt đèn đầu giường, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Cô vừa định nằm xuống thì Lục Thời Kì đang nằm bên kia giường lại nhìn cô. Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt người đàn ông nhìn sang chất chứa dục vọng không hề che giấu.
Khương Ngưng lườm anh: “Đừng có nghĩ lung tung nữa, ngủ nhanh đi.”
Dù quả thực đã một tuần rồi họ không gặp nhau, nhưng cô cũng không thể làm chuyện gì đó cùng anh trên chiếc giường này trong khi Thỏa Thỏa đang ngủ ngon được.
Lục Thời Kì liếc nhìn cậu nhóc đang say giấc nồng ở giữa hai người, bất đắc dĩ thở dài trong lòng rồi nằm xuống ngủ.
–
Lục Thời Kì cứ nghĩ Thỏa Thỏa chỉ ngủ ở đây một đêm, ai ngờ đâu rước thần thì dễ chứ tiễn thần lại khó.
Tối thứ Bảy, Thỏa Thỏa vẫn ngủ ở đây.
Tối Chủ nhật, cậu lại đến.
Lục Thời Kì không nỡ đuổi cậu, chỉ có thể để mặc cậu ngủ ở đây.
Ngoại trừ tối hôm cầu hôn Thỏa Thỏa quá phấn khích chơi đến gần mười một giờ ra thì đồng hồ sinh học của cậu bé rất chuẩn xác, cứ hơn chín giờ tối là bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, ngủ say như chết.
Mấy hôm nay vì đi ngủ sớm dậy sớm theo nhóc con này mà anh và Khương Ngưng không làm ăn được gì.
Lục Thời Kì cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa thì anh sắp nghẹn mà chết thôi!
Sáng sớm thứ Hai, sau khi đưa Thỏa Thỏa đi nhà trẻ, Khương Ngưng và Lục Thời Kì đến Cục dân chính đăng ký kết hôn.
Ra khỏi Cục dân chính, Khương Ngưng ngồi lên ghế phụ, xoay đầu hỏi anh: “Hôm nay anh có về Đồng Thành làm việc không?”
“Không.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Về nhà.”
Khương Ngưng biết hiện tại anh cứ đòi về nhà là muốn làm gì, cô cong cong khóe môi ừ một tiếng.
Gần đến nhà, Lục Thời Kì đang cầm vô lăng bỗng nhiên lên tiếng: “Bắt đầu từ tối nay bảo thằng bé về phòng ngủ đi.”
Khương Ngưng liếc xéo anh, ý cười càng sâu hơn: “Được.”
Cô đã sớm nhận ra Lục Thời Kì có chút bất mãn, nhưng vì muốn làm một người cha tốt nên anh vẫn luôn nhịn không nói gì, Khương Ngưng cũng giả vờ như không biết. Không ngờ mới có ba đêm mà anh đã mất hết kiên nhẫn.
Về đến nhà, Khương Ngưng vừa mới xuống xe thì đã bị Lục Thời Kì bế ngang. Cô giật mình hét lên một tiếng, vòng tay qua cổ anh rồi thì thầm: “Anh đợi chút đi, đừng để dì Tiết nhìn thấy.”
“Thấy thì thấy thôi, anh ôm vợ mình chứ có phạm pháp đâu.”
“…”
Khương Ngưng cứ thế được anh bế thẳng về phòng, đóng cửa lại, người đàn ông vừa mới đặt cô xuống đã đè cô lên cửa.
Hương thơm thanh mát quen thuộc quấn quanh chóp mũi, Khương Ngưng cảm nhận được eo mình bị anh siết lấy, giọng nói trầm ấm du dương vang lên bên tai: “Bà xã.”
Xưng hô này khiến cho trái tim Khương Ngưng đập rộn lên.
Giây tiếp theo, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông rơi xuống, mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt, dễ dàng tách hàm răng cô ra rồi trêu đùa chiếc lưỡi thơm tho, dây dưa không ngừng.
Nụ hôn của anh khiến Khương Ngưng choáng váng đầu óc, hơi thở cũng dần dần gấp gáp.
Một lúc lâu sau, khi rốt cuộc cũng được anh buông tha, cô gần như ngạt thở.
Cô thở hổn hển như một con cá sắp chết đuối, ánh mắt đã nhuốm màu mê ly.
Trước đây mỗi lần hôn nhau anh đều có chừng mực, chưa bao giờ nôn nóng như vừa rồi. Giống như chàng trai mới lớn hấp tấp xông xáo, ngay cả cơ hội để thở cũng không cho cô, suýt chút nữa thì bóp chết cô.
Khương Ngưng tức giận đánh vào vai anh một cái.
Thấy đôi môi đỏ mọng của cô đang tham lam hít lấy không khí, Lục Thời Kì lười biếng cười khẽ, đột nhiên bế cô lên xoay người đi vào phòng thay đồ.
“Sao lại đến đây?” Cô vừa nói xong, Lục Thời Kì đã đóng cửa phòng thay đồ lại, đặt cô ngồi trên bàn kính. Anh mổ nhẹ lên cánh môi cô, giọng nói khàn khàn mang theo sự dụ dỗ, “Bây giờ em mặc cho anh xem bộ đồ ngủ tối hôm đó được không?”
“… Đang ban ngày ban mặt, anh không thể đợi đến tối sao? Em đã đồng ý với anh rồi, tối nay sẽ để Thỏa Thỏa về phòng mình ngủ.”
“Tối nay có nhiệm vụ của tối nay, bây giờ là em nợ anh hai ngày trước.”
Không cho Khương Ngưng cơ hội từ chối, anh đã lấy chiếc váy ngủ màu xanh lục nhạt đó từ trong tủ ra, ánh mắt tối sầm lại, “Để anh thay cho em nhé.”
Anh mút lấy cánh môi cô, đầu ngón tay cởi cúc áo của cô ra.
Đến khi nhìn thấy miếng vải cuối cùng được cởi ra ướt sũng nước, khóe miệng Lục Thời Kì nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Rõ ràng chỉ hôn thôi mà đã có cảm giác rồi, thế mà bề ngoài em còn giả vờ bình tĩnh, làm anh cứ tưởng hai ngày nay chỉ có mình anh là sốt ruột.”
Khương Ngưng: “…”
–
Hiếm khi không ai quấy rầy, sau bữa trưa, Khương Ngưng và Lục Thời Kì vẫn ở trong phòng ngủ không ra ngoài.
Anh như một con mãnh thú đói khát lâu ngày, hoàn toàn không cho Khương Ngưng thời gian nghỉ ngơi.
Không biết đã qua bao lâu, Khương Ngưng kiệt sức đẩy anh ra: “Em không muốn nữa.”
Lục Thời Kì hiếm khi rộng lượng, buông tha cho cô: “Vậy thì nghỉ ngơi một chút, đợi tối nay tiếp tục.”
Nói đến buổi tối, anh hỏi Khương Ngưng: “Tối nay liệu thằng bé có đồng ý tự ngủ một mình không?”
Khương Ngưng lười biếng rúc vào lòng anh, gối đầu lên cánh tay anh không muốn nhúc nhích, mái tóc dài xõa tung lộn xộn, cô khẽ nói: “Thằng bé chủ yếu là muốn chúng ta ở bên nó nhiều hơn, chỉ cần đồng ý với nó là sau này buổi tối chúng ta cùng dỗ nó ngủ thì sau khi say giấc nó ngủ ở đâu cũng như nhau cả.”
Thỏa Thỏa buổi tối ngủ sớm, sau khi dỗ ngủ sẽ không quấy rầy kế hoạch sau đó của bọn họ.
Lục Thời Kì lúc này mới yên tâm, lấy giấy chứng nhận kết hôn của hai người dưới gối ra, mở ra xem.
Khương Ngưng mở mắt liếc nhìn, khẽ cười: “Sáng nay không phải đã xem rồi sao, sao lại xem nữa?”
Lục Thời Kì hôn lên trán cô: “Đây là thứ có thể khiến anh yên tâm, dù có xem mỗi ngày thì anh cũng không thấy đủ.”
Khương Ngưng nhích người lên trên, cùng anh xem ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn.
Anh vẫn không giỏi tạo dáng trước ống kính cho lắm, vì muốn ảnh thẻ đẹp nên hai ngày nay đã không ít lần soi gương luyện tập nụ cười, hôm nay chụp ra hiệu quả tự nhiên hơn rất nhiều.
Điện thoại trên bàn đầu giường rung lên, Lục Thời Kì cầm lên nhìn thử, là bà cụ Lục gọi tới.
Anh khựng lại giây lát, sau khi nhận máy thì áp vào tai: “Bà nội.”
Giọng nói của bà cụ vẫn hiền từ như trước: “Bà nghe Lục Tam nói hôm nay cháu và Ngưng Ngưng đi đăng ký kết hôn à?”
“Vâng, đã đăng ký rồi ạ.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Bà cụ rất vui mừng, “Bà cũng đã nhiều năm không gặp Ngưng Ngưng rồi, còn có Thỏa Thỏa nữa, bà và ông nội cháu đều chưa được gặp, hai đứa tìm thời gian về nhà một chuyến nhé?”
Nói đến đây, bà cụ như e ngại điều gì đó, lại nói: “Bà đã đuổi Lục Gia Vinh ra ngoài ở rồi, nó ở đây chẳng ai ưa nổi. Bây giờ cháu không về nhà, Lục Đại và Lục Tam hiện tại cũng ít khi về, mỗi lần về là hai cha con lại cãi nhau một trận, thật sự khiến người ta đau đầu, bà và ông nội cháu dứt khoát để nó ở bên ngoài.”
Giọng nói già nua của bà cụ Lục lộ ra vài phần bất đắc dĩ và thở dài.
Lục Thời Kì trầm ngâm nhìn về phía Khương Ngưng, như đang hỏi ý kiến cô.
Thấy Khương Ngưng gật đầu, anh nói: “Hay là mấy hôm nữa đi ạ, Ngưng Ngưng còn công việc, cuối tuần cháu sẽ đưa cô ấy và Thỏa Thỏa về.”
“Được, vậy chúng ta quyết định thế đi, tuần sau cháu nhất định phải đưa Ngưng Ngưng và Thỏa Thỏa về đấy.” Giọng bà cụ Lục mang theo ý cười.
Cúp điện thoại, Khương Ngưng có chút khó hiểu nhìn Lục Thời Kì: “Không phải anh nói Lục Gia Vinh đối xử với Lục Thời Ôn và Lục Thời Lâm cũng không tệ sao? Tại sao hai người họ lại không ưa ông ta?”
Vẻ mặt Lục Thời Kì vẫn bình tĩnh như thường: “Năm đó mẹ của Lục Thời Ôn mất chưa được một năm thì Lục Gia Vinh đã cưới Giang Uyển Thanh về nhà, còn ra ngoài có con riêng với người khác nữa. Mấy năm trước Lục Gia Vinh lại ngoại tình, mẹ của Lục Thời Lâm quyết định ly hôn với ông ta. Có lẽ hai người họ đều vì mẹ mình mà bất bình.”
Khương Ngưng hiểu ra.
Đúng là sở khanh, khó trách đến đứa con trai út cũng chẳng thèm để ý đến ông ta.
Khương Ngưng không nói thêm về chủ đề này nữa, cô khẽ đẩy anh: “Anh còn chưa dậy sao? Hôm nay không đi làm à?”
Lục Thời Kì vẫn ôm cô, giọng điệu lười biếng: “Hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai làm việc.”
“Như vậy chẳng giống với hình tượng cuồng công việc của anh chút nào.” Khương Ngưng khẽ nheo mắt, “Em thấy gần đây anh lơ là công việc nhiều đấy nhé.”
Lục Thời Kì ngẩng đầu: “Có sao?”
Khương Ngưng gật đầu: “Có.”
Lục Thời Kì bật cười, đột nhiên bế cô ngồi lên người mình, vân vê eo cô: “Cũng là vì trong nhà có người hớp hồn anh đấy.”
Khương Ngưng hừ khẽ: “Có người nào đó trước đây từng nói công việc quan trọng hơn em.”
Lục Thời Kì ôm cô vào lòng: “Người nói câu đó cuối cùng không phải cũng bị em đá bốn năm à? Giờ đã rửa tay gác kiếm rồi, không dám nói lung tung nữa.”
Khương Ngưng dựa vào lồng ngực anh, khóe môi cong lên đầy vui vẻ.
–
Buổi chiều, Khương Ngưng và Lục Thời Kì cùng nhau đến nhà trẻ đón Thỏa Thỏa.
Trên đường về nhà, Thỏa Thỏa bình thường luôn líu lo hôm nay lại rất yên tĩnh, cứ dán mắt vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, không biết là đang tìm kiếm thứ gì.
Lục Thời Kì nói cậu sắp bốn tuổi rồi, không thể lúc nào cũng ngủ cùng bố mẹ được, bảo cậu sau này tự về phòng ngủ, nếu không để các bạn nhỏ trong lớp biết được thì cậu sẽ bị chê cười.
Ban đầu tưởng rằng chuyện này phải dỗ dành một lúc, ai ngờ Lục Thời Kì vừa dứt lời là Thỏa Thỏa chẳng cần suy nghĩ đã đồng ý.
Cậu cũng không hề đưa ra điều kiện gì. Rõ ràng là sau một ngày đến nhà trẻ, cậu đã không hứng thú với việc ngủ cùng bố mẹ hay tự ngủ nữa.
Khương Ngưng nghi ngờ đánh giá con trai, chỉ thấy con trai vẫn chăm chú nhìn ra ngoài, cũng không biết là thứ gì đang thu hút thằng bé.
Cô nhận ra con trai có gì đó không ổn, bèn vỗ vào mông cậu: “Sao con cứ nhìn chằm chằm ra ngoài thế, rốt cuộc là đang nhìn thứ gì vậy?”
Thỏa Thỏa vẫn ghé vào cửa sổ: “Mẹ ơi, con đang xem thùng rác ven đường.”
Cậu bé thò đầu tới nói với Lục Thời Kì đang lái xe: “Bố ơi, bố có thể lái xe vào làn đường ngoài cùng bên kia không ạ, nếu không con không nhìn rõ.”
Lục Thời Kì khó hiểu: “Con nhìn thùng rác làm gì?”
Thỏa Thỏa tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài: “Hôm nay bạn Trương Vĩnh Nguyên trong lớp con kể với con rằng nhà bạn ấy vừa có thêm em gái, bố mẹ bạn ấy nói là nhặt được từ thùng rác ven đường.”
Cậu bé lại kéo tay Khương Ngưng bên cạnh: “Mẹ ơi, người ta có em gái rồi, con cũng muốn có. Mẹ tìm giúp con xem trong thùng rác nào có em gái, chúng ta cũng nhặt một em về nuôi đi ạ.”
Một lúc sau cậu bé lại bổ sung: “Mẹ giúp con nhặt em nào xinh một tí nhé, con không thích mấy em xấu xí đâu.”
Khương Ngưng: “…”
Lại nghĩ đến điều gì đó, cậu bé đột nhiên nhìn Khương Ngưng: “Mẹ ơi, thùng rác bên ngoài bẩn như vậy, nhặt em gái về rồi có cần khử trùng không ạ?”
Khương Ngưng: “…..”