Cô cụp mắt xuống, đứng bên cạnh Lục Thời Kì với dáng vẻ của một cô thiếu nữ, trong chốc lát đã nghĩ ra cách giải thích: “Em không ngờ anh lại giải thích với em, cứ nghĩ hôm nay mặt trời mọc đằng Tây, vừa vui mừng lại vừa thấy không chân thật, nên nhất thời có hơi không kịp phản ứng. Anh biết mà, con người ta khi quá kích động thì sẽ có vẻ như không có biểu cảm gì, nhưng thực chất trong lòng đã dậy sóng, cuồn cuộn dữ dội.”
Lục Thời Kì lười nghe cô nói nhảm: “Em còn có thể khoa trương hơn nữa không?”
“Sao anh lại vu oan cho người ta, em nói thật lòng mà!” Nói đến đây, cô dừng lại giây lát, chủ động vòng tay qua cổ Lục Thời Kì, co một chân lên đè trên đùi anh.
Cô chủ động áp sát lại gần, mái tóc vô tình lướt qua làn da bên cổ Lục Thời Kì làm anh ngứa ngáy, lại mang theo hương hoa nhài ngọt ngào thoang thoảng. Hơi thở của người đàn ông hơi trầm xuống, ánh mắt tối đi, nhìn cô chằm chằm: “Em muốn làm gì?”
Khương Ngưng ghé sát mặt vào anh, đôi mắt đẹp long lanh ánh sao, cong môi hỏi: “Anh sợ em ghen nên cẩn thận giải thích như thế, có phải chứng minh anh càng ngày càng để ý đến em rồi không?”
Lục Thời Kì bị sự tự luyến của cô chọc cười, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa nắn làn da mịn màng của người phụ nữ: “Tôi chỉ là không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có, cũng không muốn vì chuyện không đâu mà cãi nhau với em. Có tinh lực và thời gian đó, chi bằng cùng em trải qua trên giường, càng khiến cho nhau vui vẻ hơn.”
Anh thản nhiên nói ra những lời lẽ trắng trợn, Khương Ngưng hất tay anh ra: “Anh ở bên em, trong đầu ngoài chuyện giường chiếu ra thì không thể nghĩ thêm gì khác sao? Bây giờ em rất nghi ngờ, phải chăng anh chỉ coi em là bạn tình để giải quyết nhu cầu sinh lý.”
Lục Thời Kì: “Em đã từng gặp qua bạn tình nào giữ mình trong sạch, cho em vào nhà ở, mua quần áo trang sức cho em, em tức giận còn phải kiên nhẫn dỗ dành, bây giờ ngay cả đi công tác cũng phải báo cáo lịch trình cho em chưa?”
“Nếu là bạn tình, thì bạn tình mà em tìm được này ngoại trừ việc không kết hôn và không có tình yêu sâu đậm với em ra, điều kiện đặt trong đội ngũ bạn trai cũng là hàng đầu.”
Nghĩ đến điều gì đó, anh lại bổ sung: “Bây giờ em nói tôi là vì muốn giải quyết nhu cầu sinh lý, như thể bản thân em chịu thiệt vậy? Không phải lần nào em cũng la to nhất sao?”
Khương Ngưng: “….”
Cô thật sự muốn lấy băng dính dán chặt miệng người đàn ông này lại, để anh vĩnh viễn ngậm miệng.
Lười tranh cãi với anh những điều này, Khương Ngưng nhớ tới chuyện gì đó, lại nói: “Nếu anh đã cảm thấy chúng ta là bạn trai bạn gái, không phải bạn tình, vậy thì cũng nên làm chút chuyện giữa bạn trai bạn gái chứ nhỉ? Vừa hay hôm nay cuối tuần, hay là chúng ta cùng đi xem phim đi?”
Lục Thời Kì lười biếng nhấc mí mắt nhìn cô: “Không đi, chẳng phải lúc nãy em nói mệt muốn nghỉ ngơi sao?”
“… Bây giờ em không mệt nữa. Hơn nữa lúc nãy em cũng không phải thật sự mệt, chỉ là thấy bạn anh giới thiệu em gái cho anh, có chút ghen, cho nên mới nói mệt.”
Lục Thời Kì không nói gì, Khương Ngưng nắm lấy tay anh lắc lắc, làm nũng: “Dạo này anh cứ đi công tác miết, không có thời gian ở bên em trọn vẹn, anh thật sự không muốn đi xem phim cùng em sao? Cho dù không có tình yêu thì đây cũng là điều anh nên làm với tư cách là bạn trai, huống hồ em còn yêu anh sâu đậm, anh cũng nên hồi đáp em chút gì chứ.”
Thấy anh vẫn không lên tiếng, Khương Ngưng tức giận hất tay anh ra, bất mãn quay đầu đi: “Anh còn nói bản thân xếp hàng đầu trong đội ngũ bạn trai, vừa nói xong đã tự vả vào mặt mình, ngay cả việc đi xem phim cùng em cũng không muốn.”
Lục Thời Kì: “Trong nhà có phòng chiếu phim, muốn xem thì ở nhà xem.”
“Không được, ở nhà không có cảm giác hẹn hò, em muốn đến rạp chiếu phim xem phim mới công chiếu.”
Lục Thời Kì hết cách với cô, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thỏa hiệp: “Vậy em xem vé trên mạng trước đi, tôi trả lời tin nhắn của Thẩm Yến đã.”
Tin nhắn WeChat mà Thẩm Yến vừa gửi anh vẫn chưa trả lời.
Sắc mặt Khương Ngưng lập tức chuyển từ u ám sang vui vẻ, cô giơ ngón tay cái với anh, đi đến chiếc ghế sofa bên cạnh mở ứng dụng đặt vé xem phim.
Lục Thời Kì vừa nhắn tin lại cho Thẩm Yến xong thì Khương Ngưng đã nhanh chóng đặt vé xem phim.
Hai người đi ra khỏi phòng sách, Khương Ngưng chợt hỏi anh: “Em có một giả thuyết, nếu như chúng ta không ở bên nhau, bạn anh lại tình cờ nhờ anh chăm sóc em gái, mà em gái anh ấy lại có ngoại hình và tính cách giống hệt em, lại còn rất hợp với anh, vậy thì hai người có đến với nhau không? Nếu như đến với nhau rồi liệu anh có phải báo với bạn anh một tiếng không, rồi cuối cùng là kết hôn với em gái của bạn?”
Đóng cửa phòng sách lại, Lục Thời Kì đi trước xuống cầu thang, nghe vậy liền bật cười: “Em không thấy giả thuyết của em buồn cười lắm sao?”
“?”
“Buồn cười chỗ nào? Cũng đâu phải là không có khả năng đó.” Khương Ngưng chạy mấy bước theo sau.
Lục Thời Kì cầm chùm chìa khóa xe trên bàn trà xoay xoay trong lòng bàn tay, quay đầu nhìn cô: “Nếu bạn tôi nhờ tôi chăm sóc em gái cậu ấy, vậy thì tôi cũng coi cô ấy như em gái mình. Bộ em coi tôi là cầm thú hay gì, ai cũng xuống tay được?!”
Khương Ngưng: “….”
Quả nhiên, nếu để người đàn ông này biết cô chính là em gái của Thẩm Yến, vậy thì coi như xong phim.
Xem ra sau này cô phải cẩn thận một chút, không thể để lộ sơ hở được.
Ban đầu Khương Ngưng định mua vé xem phim kinh dị để kích thích ham muốn bảo vệ của Lục Thời, kết quả là không có, cuối cùng chỉ có thể chọn một bộ phim tình cảm, coi như cũng phù hợp với thân phận hiện tại của hai người.
Cô chọn thời gian vừa đẹp, lái xe đến trung tâm thương mại là vừa kịp giờ soát vé.
Lúc xếp hàng soát vé, Khương Ngưng nhìn thấy trà sữa và bỏng ngô trên tay người khác, liền huých khuỷu tay vào Lục Thời bên cạnh: “Em cũng muốn.”
Lục Thời Kì nhìn hàng người dài dằng dặc: “Rốt cuộc là em đến xem phim hay là đến ăn uống?”
Khương Ngưng: “Em dùng mắt để xem, dùng miệng để ăn, có vấn đề gì sao? Nhìn là biết anh chưa từng đến rạp chiếu phim rồi, thời lượng phim dài hai tiếng đồng hồ, trà sữa với bỏng ngô là tuyệt phối.”
Cuối cùng Lục Thời Kì vẫn đi xếp hàng mua trà sữa và bỏng ngô.
Anh đưa cho cô, Khương Ngưng chỉ nhận lấy bỏng ngô, bỏ một hạt vào miệng, vị giòn tan ngọt ngào lại có thêm mùi thơm ngô nồng đậm.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên ghé sát vào tai Lục Thời Kì thấp giọng nói: “Lúc nãy đến giờ có người cứ nhìn trộm chúng ta, anh biết vì sao không?”
Lục Thời Kì cũng vô thức nhìn xung quanh.
Khương Ngưng: “Bởi vì mọi người đều rất ngưỡng mộ, không ngờ anh có thể tìm được một cô bạn gái tuyệt phẩm như em.”
Cô như một vị cán bộ lão thành vỗ vai Lục Thời Kì, ngữ khí đầy sâu xa: “Cho nên được làm bạn trai của em là phúc phận của anh đấy, anh phải biết trân trọng, nếu không em sẽ rất được săn đón.”
Lục Thời Kì nhìn cô, cười nhạt nói: “Khương Ngưng, em có thể tự luyến hơn một chút nữa.”
Khương Ngưng khiêm tốn xua tay: “Thừa còn hơn thiếu, mức độ tự luyến của em như vậy là vừa đẹp rồi.”
Lục Thời Kì: “….”
Khương Ngưng chọn một bộ phim tình cảm kể về nam nữ chính thời trung học thầm mến nhau, đến khi thi đại học cùng đỗ vào một thành phố, cuối cùng cũng đến được với nhau, nhưng vì nhiều lý do mà dẫn đến chia tay. Nhiều năm sau gặp lại tại chốn công sở, hai người vẫn còn lưu luyến đối phương, cùng nhau thăm dò, cuối cùng quay lại bên nhau.
Trong lúc đó Khương Ngưng đã uống hết một cốc trà sữa lớn, có hơi muốn đi vệ sinh, nhịn rất lâu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đứng dậy chạy ra ngoài.
Từ nhà vệ sinh đi ra, cô nhẹ nhõm đứng trước bồn rửa tay rửa tay, đúng lúc gặp Lục Thời Lâm và một người con trai mặc đồ hiệu, đội mũ lưỡi trai kéo thấp vành mũ, vừa cười vừa nói chuyện từ nhà vệ sinh nam bên cạnh đi ra.
Lục Thời Lâm: “Anh đúng là bị bệnh rồi mới đi xem phim với một thằng con trai như em, còn không bằng ở nhà chơi game cho đã.”
“Đây là bộ phim đầu tiên của em mà, anh họ, anh không nể mặt gì cả.” ‘Mũ Lưỡi Trai’ lắc đầu thở dài, “Đi xem phim với em thì chán phèo, đổi lại là con gái, anh họ lại thấy vui vẻ.”
Lục Thời Lâm định lên tiếng, chợt chú ý tới Khương Ngưng đang đứng bên này, ánh mắt anh ta bỗng chốc sáng bừng vì bất ngờ và vui mừng: “Vậy cũng phải xem người cùng xem phim có phải là người mình thích hay không đã.”
Nói rồi anh ta đứng cạnh bồn rửa tay chỗ Khương Ngưng, mở vòi nước: “Tiểu Ngưng Ngưng, trùng hợp vậy, em cũng ở đây à?”
Quan Hành hơi nhấc mũ lưỡi trai lên, nhìn thấy Khương Ngưng thì trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Cậu nhìn Lục Thời Lâm: “Anh họ, bạn anh à?”
Lục Thời Lâm bày ra vẻ bất cần đời, giọng điệu có chút tự đắc: “Chính xác mà nói thì đây là chị dâu tương lai của em.”
Quan Hành rất biết điều, lập tức gọi: “Chào chị dâu ạ!”
Khương Ngưng không phản bác lời cậu. Tên đội mũ lưỡi trai này rõ ràng là em họ của Lục Thời Lâm, vậy cũng tức là em họ của Lục Thời Kì.
Kể đến đây, cô đúng là có ý định làm chị dâu của cậu.
Có điều, là chị dâu chung của hai người bọn họ.
“Cậu chủ Lục, trùng hợp quá.” Khương Ngưng khẽ gật đầu, tắt vòi nước, phủi phủi tay rồi xoay người rời đi.
Lục Thời Lâm vội vàng đuổi theo: “Tiểu Ngưng Ngưng, em đi một mình à? Xem suất chiếu nào vậy? Kết thúc chưa? Tối nay có muốn cùng nhau ăn tối không?”
Anh ta hỏi một hơi rất nhiều câu hỏi, Khương Ngưng chỉ chọn câu quan trọng nhất để trả lời: “Không cần đâu, tôi đi cùng bạn trai.”
Nụ cười trên mặt Lục Thời Lâm cứng lại, dường như bây giờ mới nhớ ra cô có bạn trai.
Nhà họ Lục là gia tộc giàu có trăm năm, địa vị ở Đồng Thành là độc nhất vô nhị.
Lục Thời Lâm tự cho rằng ở Đồng Thành sẽ không có người đàn ông nào có điều kiện tốt hơn anh ta, Lục tam công tử đây chỉ cần đứng trước mắt, chắc chắn sẽ khiến bạn trai cô tự ti mà rút lui.
Bạn trai cô nhìn thấy anh ta đang theo đuổi Khương Ngưng, nói không chừng sẽ tự ti mặc cảm mà chủ động chia tay.
Nghĩ vậy, thấy Khương Ngưng đã đến cửa phòng chiếu phim, Lục Thời Lâm lại đuổi theo: “Hay là lát nữa em rủ bạn trai em, chúng ta cùng nhau ăn tối nhé?”
Nghe đề nghị của anh ta, Khương Ngưng ngẩn người ra mất hai giây, dường như rất khó tin Lục Thời Lâm lại có suy nghĩ này.
Một lúc sau cô mới lên tiếng: “Để tôi hỏi bạn trai tôi đã.”
Nói xong, cô trực tiếp bước vào phòng chiếu phim.
Lục Thời Lâm thò đầu nhìn vào bên trong, bên trong tối om toàn người là người, ánh sáng ở chỗ ngồi rất yếu ớt, anh ta chỉ nhìn thấy Khương Ngưng đi đến hàng thứ ba từ dưới lên ngồi xuống, nhưng không nhìn rõ người ngồi bên cạnh cô.
Quan Hành đi tới: “Anh họ, người ta rõ ràng đang lấy lệ với anh, anh thật sự cho rằng cô ấy sẽ đi hỏi bạn trai rồi quay lại nói với anh có muốn cùng ăn tối hay không à?”
Lục Thời Lâm không để tâm đến điều này: “Anh ở đây chờ, bây giờ cô ấy không ra, chờ phim kết thúc cũng phải ra thôi.”
“… Người ta đã có bạn trai rồi mà anh còn theo đuổi, vừa rồi còn bảo em gọi chị dâu. Anh họ, chẳng lẽ anh còn muốn đào góc tường người khác?” Quan Hành ra vẻ ghét bỏ: “Anh không thấy hơi quá đáng à?”
“Em thì hiểu cái gì? Anh trai em đây mới là người bị đào góc tường đấy.” Lục Thời Lâm càng nghĩ càng tức giận, “Anh theo đuổi cô ấy mấy tháng nay rồi, trong khoảng thời gian đó không hề thấy tên con trai nào theo đuổi cô ấy mà lại có tâm như anh. Nhưng đến giai đoạn sắp thành công, đột nhiên anh hai anh lại điều anh đến Trường Hoàn làm dự án với anh cả, lúc quay lại thì cô ấy đã có bạn trai. Em nói xem anh có oan uổng không?”
Quan Hành nghe xong cũng có chút thương cảm cho anh ta: “Thật hay giả vậy, ai mà to gan thế, dám cướp phụ nữ với Lục tam công tử anh đây?”
“Anh cũng muốn biết.” Lục Thời Lâm khoanh tay dựa vào tường, “Cho nên hôm nay anh nhất định phải ở đây chờ, lát nữa phải cho tên nhóc kia biết, cướp phụ nữ của Lục tam công tử anh đây sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.”
Quan Hành lại kéo thấp mũ xuống: “Vậy anh tự chờ đi, em về nhà đây.”
Cậu nói xong định đi, bị Lục Thời Lâm túm áo kéo lại: “Em có phải là em họ của anh không đấy, không ở lại giúp anh một tay mà còn định chuồn à?”
Quan Hành: “Em sợ bị người ta nhận ra.”
“Em còn chưa tốt nghiệp đại học, ngay cả một tác phẩm nổi tiếng cũng không có thì ai mà nhận ra em?” Nói đến đây Lục Thời Lâm lại muốn cà khịa, “Em nói đây là bộ phim đầu tay của em, rủ anh đi xem, anh còn tưởng em khá khẩm lắm rồi chứ, kết quả em chỉ xuất hiện có một phút, lại còn là một tên ăn mày mặt mũi nhem nhuốc, vừa rồi em không nói người đó là em, anh còn không nhận ra đấy.”
Quan Hành: “….”
–
Khương Ngưng trở lại phòng chiếu, hạ thấp giọng nói với Lục Thời Kì: “Em vừa nhìn thấy em trai anh ở ngoài, anh ấy nói muốn mời em và bạn trai em đi ăn, đang đợi ở ngoài kìa.”
Trên mặt Lục Thời Kì không có chút biểu cảm nào: “Đừng để ý đến cậu ấy, một lát nữa tự khắc sẽ bỏ đi thôi.”
Xem ra anh vẫn chưa muốn để Lục Thời Lâm biết mối quan hệ của hai người. Xét cho cùng nếu Lục Thời Lâm mà biết được, những người khác trong nhà họ Lục chắc chắn cũng sẽ biết.
Có lẽ anh cảm thấy mối quan hệ yêu đương không đi đến hôn nhân như hai người họ hoàn toàn chưa đến mức đó.
Trong lòng Khương Ngưng có chút không vui, nhưng lại bị tình tiết phim hấp dẫn, tạm thời gạt chuyện này sang một bên.
Cuối phim, nam nữ chính bước vào lễ đường, một năm sau sinh con, gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.
Cô nhìn hình ảnh ấm áp trên màn ảnh, tâm trạng như được chữa lành.
Phim kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi rạp.
Khương Ngưng thấy Lục Thời Kì ngồi im bất động, cứ tưởng anh cũng cảm xúc dạt dào giống mình, kết quả quay đầu lại thì thấy người đàn ông đang trả lời email công việc.
Khương Ngưng cạn lời: “Phim tình cảm cảm động như vậy, anh lại dùng công việc để phá hỏng bầu không khí lãng mạn.”
Lục Thời Kì lướt ngón tay trên điện thoại: “Bộ phim này chỉ lừa được những cô gái ngây thơ trong chuyện tình cảm như em thôi, biết đâu mấy năm nữa họ lại gặp được tình yêu đích thực mới, mỗi người một ngả đi kết hôn với người khác, đứa trẻ ngược lại trở thành gánh nặng, ai cũng muốn vứt bỏ. Em nghĩ loại chuyện này trên thực tế không tồn tại sao? Chẳng qua là trên phim không ai quay ra thôi. Cho nên, thay vì cảm động trước tình yêu hư vô mờ mịt, chi bằng chăm chỉ kiếm tiền cho thiết thực.”
Khương Ngưng cảm thấy anh làm mất hứng, nhưng nhất thời lại không nói ra được anh sai chỗ nào, thậm chí càng nghĩ càng thấy có lý, cả đời dài như vậy, ai biết nam nữ chính có thể đi đến cuối cùng hay không, lỡ như nam chính ngoại tình thì sao? Nữ chính còn sinh con cho anh ta, thật đáng thương.
Cô phát hiện bản thân bị anh dẫn dắt suy nghĩ, vì vậy không dám nghĩ nữa, đứng dậy đi ra khỏi phòng chiếu trước.
Ở ngoài cửa phòng chiếu nhìn thấy Lục Thời Lâm, Khương Ngưng mới nhớ tới tình huống gặp anh ta lúc nãy.
Vị đại thiếu gia này rõ ràng biết cô có bạn trai rồi mà còn đợi cô đến bây giờ, rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Lục Thời Lâm nhìn thấy Khương Ngưng, vô thức nhìn ra phía sau cô, không thấy người đàn ông mình dự đoán xuất hiện.
“Tiểu Ngưng Ngưng, bạn trai em đâu? Không phải nói xem phim xong cùng nhau đi ăn à?” Anh ta đoán ra một khả năng, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, “Anh nói rồi mà, anh theo đuổi em lâu như vậy, mới rời đi một tuần sao em đột nhiên có bạn trai được, hóa ra là lừa anh.”
Lục Thời Lâm bỗng chốc vui vẻ hẳn lên: “Nếu đã như vậy, anh mời em ăn tối nhé?”
Nói xong anh ta quay đầu nói với Quan Hành: “Em về nhà trước đi, anh với Tiểu Ngưng Ngưng đi cùng nhau là được rồi.”
Quan Hành bị cho leo cây nửa ngày lập tức đen mặt.
Lúc người ta có bạn trai thì bảo cậu đi cùng cho ra dáng, không có bạn trai thì đuổi cậu đi, thật đúng là lợi dụng cậu triệt để.
Nhưng vốn dĩ cậu cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi, đang định đi thì một bóng dáng quen thuộc từ phòng chiếu bước ra.
Người đàn ông mặc áo khoác dài màu tối tôn lên vóc dáng cao lớn cân đối, dung mạo tuấn tú, mũi cao môi mỏng, đường nét hoàn mỹ không tì vết, ánh mắt anh khi nhìn sang lạnh lùng, mang theo khí chất mạnh mẽ của người đứng trên vạn người, khiến người khác vừa nhìn đã thấy sợ hãi.
Quan Hành vô thức ưỡn thẳng lưng, giọng nói cũng ngoan ngoãn hơn vài phần, cung kính hỏi: “Anh hai, sao anh lại ở đây?”
Lục Thời Lâm cũng ngây người ra.
Ở nơi giải trí như rạp chiếu phim mà gặp được Lục Thời Kì, còn khó tin hơn cả việc nhìn thấy gấu Bắc Cực chạy trên sa mạc Sahara.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Lục Thời Kì và Khương Ngưng sóng vai đứng cạnh nhau, đầu óc anh ta như bị sét đánh, dường như có đáp án nào đó sắp hiện ra, nhưng lại không dám nghĩ theo hướng đó.
Lục Thời Kì lạnh nhạt liếc nhìn Lục Thời Lâm: “Em muốn mời bạn trai của cô ấy ăn cơm à? Vậy thì đi thôi.”
Lục Thời Lâm và Quan Hành nhìn nhau, cả hai đều hóa đá.