• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 151: Người thử động vào cô ấy xem

Nhưng lúc này Raymond lại giống như là bị ma nhập, thấy cô ra sức giãy dụa, đôi bàn tay to lớn của anh ta gắt gao nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, khiến cô không thể động đậy.

"Anh không say, anh tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nancy, anh không quan tâm em là một người mẹ đơn thân, anh sẵn lòng nuôi dạy chúng. Anh thực sự yêu em."

Nói xong, anh ta cúi đầu muốn cưỡng hôn cô.

Ôn Hủ Hủ thoáng chốc kịch liệt chống cự!

Đây là loại bệnh thần kinh gì.

Ngay khi tất cả mọi người trong hội trường bữa tiệc đều cho rằng Ôn Hủ Hủ lần này khó thoát khỏi lòng bàn tay của Raymond. Bỗng nhiên, Mặc Bảo từ trên ghế trẻ em xoay người xuống chuẩn bị đi cứu mẹ, thì nhìn thấy một bóng người cao lớn trong bóng tối đang đi tới.

Đó là một bóng người mặc áo khoác màu đen.

Trong tay hắn, còn ôm một đứa nhỏ. Trước khi người đó tiến vào trong quầng sáng, đã xuất hiện giọng nói mang theo sát khí nồng đậm từ đôi môi mỏng của hắn phát ra: "Thử chạm vào cô ấy xem?"

“……”

Hội trường rơi vào im lặng.

Như thể đột nhiên bị đóng băng, tất cả những người nãy giờ nhìn chằm chằm Raymond cùng Ôn Hủ Hủ đều bị giọng nói này thu hút nhìn về phía hắn.

Kể cả Raymond.

Giọng nói này, quả thật có chút đáng sợ.

"Anh là ai? Ai cho anh bước và sơn trang của Raymond tôi, có phải anh không muốn sống?" Raymond gầm lên, trên mặt anh ta lộ rõ vẻ tức giận vì bị quấy rầy.

Nhưng người này hiển nhiên không để anh ta vào mắt.

Từ trong bóng tối tay ôm con trai thong thả đi ra. Đập vào mắt mọi người là một người đàn ông cao ngạo mà uy nghiêm, hắn chậm rãi bước đi, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng lãnh đạm, không cảm xúc. Thế nhưng, khi hắn vừa bước vào, khí chất cao quý cao ngạo từ trong xương cốt của hắn đã vô thức khiến cho tất cả mọi người ở đây kinh ngạc!

Lạ thật, người này là ai?

Người đang đang đứng ở đâyđây rõ ràng là giàu có hoặc là quý tộc, nhưng vì sao hắn vừa xuất hiện?

Mọi người lại không hẹn mà cùng đều cảm giác được sự áp bức đến từ trên người hắn.

Tất cả mọi người theo bản năng tụm lại với nhau.

Ngoại trừ Ôn Hủ Hủ!

"Những lời này, hẳn là tôi hỏi anh mới đúng, tại sao anh lại đụng vào mẹ của con tôi? Anh muốn gia tộc Raymond của anh hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này phải không?"

Cuồi cùng hắn cũng mở miệng, ôm đứa nhỏ đi tới chỗ có ánh sáng, giọng nói rất êm tai, giống như cát mát trong đêm.

Nhưng càng nghe càng đáng sợ.

Đồng tử của Raymond nhất thời co rụt lại!

Mẹ đứa nhỏ?

Anh ta cúi đầu nhìn về phía cô còn đang bị mình nắm lấy. Lại phát hiện, cô lúc này cũng đang nhìn chằm chằm người đàn ông đột nhiên xuất hiện này. Hai mắt tròn xoe thật lâu cũng không nhúc nhích.

Xem ra, bọn họ đúng là có quan hệ.

Raymond lại nhìn người đàn ông đang ôm cậu bé trong lòng. Chợt, anh ta cũng đằng đằng sát ý đáp lại: "Thì ra anh là chồng trước của Nancy sao? Sao anh dám uy hiếp tôi?"

Chồng trước?

Nghe những lời anh ta nói, Hoắc Tư Tước tay ôm đứa nhỏ. mỗi một cử chỉ đều toát ra vẻ lạnh lùng, hắn nở nụ cười: "Anh sai rồi, chúng tôiôi còn chưa ly hôn đâu.”

“Anh nói cái gì? Chưa ly hôn?”

"Phải, cô ấy muốn trở thành góa phụ, nhưng tôi thì không. Vậy nên tôi cho anh ba giây, nếu như anh còn không mau buông cô ấy ra. Thì cả gia tộc Raymond của cậu sẽ bị xóa sổ hoàn toàn."

Hắn lại dùng ý tốt nhắc nhở.

Đáng tiếc, Raymond lại không tin.

Anh ta có lẽ cho rằng mình đường đường là một quý tộc ở đây, ngay cả một số người có quyền lực ở đây cũng không thể lay chuyển gia tộc của họ, chứ đừng nói đến người đàn ông phương Đông bình thường này.

Anh ta cảm thấy hắn có vấn đề.

Ba giây sau, người đàn ông phương Đông này đứng trước mặt của anh ta lấy di động ra: “Này, thu dọn tất cả tài sản của gia tộc Raymond và gửi đến dinh thự công tước Anh Sơn. Nói cho hắn biết, đây chính là đại lễ Hoắc Tư Tước ta cho hắn."

“……”

Không một tiếng động, vào giờ khắc này hội trường bữa tiệc đều trở nên yên tĩnh!

Công tước Anh Sơn, đó chính là đối thủ một mất một còn với gia tộc Raymond.

Tuy nhiên, gia tộc Raymond hoàn toàn không dám trực tiếp đối đầu với công tước Anh Sơn, vì công tước Anh Sơn vẫn là một thành viên của hoàng gia. Nếu để họ nắm được gia tộc Raymond trong tay thì gia tộc Raymond sẽsẽ sụp đổ.

Nhưng không ngờ, hắn thậm chí còn quen biết cả công tước Anh Sơn.

Hơn nữa, hắn còn nói đem toàn bộ tài sản gia tộc Raymond tặng cho công tước Anh Sơn!

Raymond thấy hắn vừa cúp điện thoại lập tức cả sơn trang rối loạn lên, và những người hầu bắt đầu chạy tới nói gia tộc bên kia muốn tìm anh ta.

Cuối cùng, anh cũng muộn màng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

“Anh...... anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại quen biết công tước Anh Sơn?”

“Đất nhà công tước Anh Sơn đều là tôi tặng, tôi biết hắn có gì lạ?"

Nói xong, Hội trường bữa tiệc trực tiếp nổ tung!

Vài năm trước có người tặng cho công tước Anh Sơn một món quà lớn, là một mảnh đất ở khu vực phồn hoa nhất nước này. Chuyện này mọi người ai cũng biết, sự kiện này lúc ấy cực kỳ chấn động.

Ngay cả hoàng tộc cũng ghen tị.

Mà người này cũng có rất nhiều người biết, chính là tập đoàn thương nghiệp đa quốc gia tiếng tăm lừng lẫy-- tập đoàn Hoắc thị.

Cho nên, hắn chính là người cầm quyền tập đoàn Hoắc thị?

Thật kinh khủng!

Thì ra hắn có địa vị cao như vậy, khó trách vừa rồi khi hắn tiến vào, bọn họ liền cảm giác hắn có khí chất đặc biệt phi phàm.

Mọi người đều hóa đá.

Mà Raymond, lại thiếu chút nữa tê liệt.

Anh ta thực sự đã chạm vào vợ của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị......
Chương 152: Hắn dường như bất lực

"Chú Raymond, chú còn không mau buông mẹ con ra, hay là chú muốn chọc cho ba con tức giận? Như vậy chú sẽ càng thảm hơn!”

Raymond nghe vậy như bị điện giật buông lỏng tay ra.

“Đúng...... xin lỗi, tôi không biết, vừa rồi tôi thật sự cho rằng...... cho rằng cô ấy......”

"Chú Raymond, cho dù ba con không phải tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị. Nhưng mẹ con không muốn, chú cũng không thể đối xử với mẹ con như vậy, hiểu không?”

Mặc Bảo rất tức giận giáo huấn anh ta.

Sau đó, cậu vươn bàn tay nhỏ bé ra, đỡ lấy mẹ vừa bị buông ra đã có chút lắc lư.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“……”

Ôn Hủ Hủ kỳ thật rất chật vật.

Cô không ngờ mình cố chấp rời khỏi thành phố A với ba đứa con, cuối cùng lại bị người đàn ông này phát hiện trong tình huống như vậy.

Điều này làm cho cô cảm giác bản thân rất thất bại.

"Không sao, chú Raymond hôm nay có lẽ uống hơi nhiều. Được rồi, con dẫn em gái tới đây, chúng ta rời khỏi nơi này.”

Cô sửa sang lại váy và lớp trang điểm một chút, muốn đưa theo hai đứa nhỏ lập tức rời khỏi đây.

Mặc Bảo: "......”

Hoắc Dận: "......”

Kể cả Hoắc Tư Tước vừa cứu cô, sau khi nghe nói như thế nhịn không được liền liếm hàm răng.

Sao tay hắn ngứa thế?

Hắn quá tốt với cô rồi phải không? Bắt cóc hai đứa con trai của hắn, hắn đã không tính sổ cô mà còn cứu cô, cô cảm thấy không có sợ đúng không?

Được, vậy hắn sẽ thực hiện như cô mong muốn!

Cơn thịnh nộ của hắn dâng lên, hắn phất phất tay lập tức sau lưng đám vệ sĩ xuất hiện.

“Tổng giám đốc.”

“Đi, ôm mấy đứa nhỏ đi.”

‘Vâng, tổng giám đốc!”

Đám vệ sĩ nghe lệnh lập tức đi lên ôm đứa nhỏ.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, sợ hãi xoay người đem hai đứa nhỏ gắt gao ôm vào trong lòng: "Hoắc Tư Tước, anh muốn làm gì? Tại sao lại cướp bọn nhỏ?"

Hoắc Tư Tước cười lạnh: "Tôi cướp bọn nhỏ? Đây chẳng lẽ không phải là cô đang cướp đi sao? Cô không nói một lời liền cướp ba đứa nhỏ đi, bây giờ cô không biết xấu hổ nói tôi cướp?”

Sau đó hắn không chút do dự bảo bảo vệ sĩ đến ôm hai đứa con trai đi.

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn điên rồi!

Bất chấp trong đại sảnh có rất nhiều người đang nhìn, cô xách váy đuổi theo đám người này: "Hoắc Tư Tước, đồ súc sinh, anh trả đứa nhỏ lại cho tôi. Đó là con của tôi, Hoắc Tư Tước..."

Tiếng khóc thảm thiết, mãi cho đến khi Hoắc Tư Tước mang theo đứa nhỏ lên xe còn có thể nghe thấy.

Lâm Tử Dương từ trong kính chiếu hậu thấy được bóng dáng lảo đảo đuổi theo kia, có chút không đành lòng: "Tổng giám đốc, như vậy... có phải không tốt lắm không. Cô Ôn, cô ấy... dù sao cũng là mẹ của đứa nhỏ..."

Anh vốn muốn nói, đi đối phó một người phụ nữ có phải có chút quá đáng hay không?

Thời tiết lạnh như vậy, cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng đuổi theo. Chỉ sợ còn chưa có lấy lại được đứa nhỏ, cô đã bị lạnh chết trên đường phố này.

Thế nhưng, vị BOSS đại nhân này lại không có chút lây động, vẻ mặt như nhìn lướt qua kính chiếu hậu, hắn nói một câu: "Lái xe cách 40 mét.”

Lâm Tử Dương: "...?”

40 mét?

Anh không nghe lầm chứ? 40 mét là cái quái gì vậy? Không nhanh hơn ốc sên một chút sao?

Lâm Tử Dương hoài nghi vị tổng tài đại nhân này có phải là nói sai.

Tuy nhiên, ngay sau đó, khi thấy cô sắp dừng lại thì Tiểu Lâm lại giảm tốc độ xuống.

Bỗng nhiên nhìn thấy bọn họ lại chậm lại, cô lại do dự một chút liền xách váy đuổi theo.

Lâm Tử Dương: "......”

Quả thực!!!

Cứ như vậy với tốc độ giằng co giữa người và xe. Khoản chừng hai mươi phút sau Lâm Tử Dương nhìn thấy cô đã kiệt sức, thân người lắc lư ngã xuống.

“Cô Ôn- -”

“Dừng xe!”

Tiểu Dương chưa kịp nói hết câu thì hắn đã ngay lập tức lên tiếng

Sau đó, chờ Lâm Tử Dương dừng lại, hắn liền xuống xe. Ở hai bên ánh đèn đường sáng lờ mờ, hắn đi giữa đêm khuya sương lạnh, từng bước một đi tới trước mặt cô.

Sau đó, khom lưng bế cô lên.

Lâm Tử Dương: "......”

Vậy là cố ý?

——

Ôn Hủ Hủ hôn mê cuối cùng cũng bị mang đi.

Mấy đứa nhỏ cũng bị Hoắc Tư Tước đưa tới một khách sạn 5 sao cũng thuộc sở hữu của Hoắc thị.

Mặc Bảo vẫn không nói gì.

Ngay cả khi đến khách sạn, ba bảo cậu đi tắm rửa thay quần áo trước để tránh bị cảm lạnh. Cậu cũng không động đậy, mà vẫn ở trong phòng ôm em gái, không nói một lời nhìn chằm chằm ba.

Cậu là đứa nhỏ rất thích cười, nhưng hiện tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lại không có chút vui vẻ nào.

Cậu bé đang tức giận.

Hoắc Tư Tước rất dễ dàng nắm bắt được tâm lý của đứa nhỏ này, vì thế hắn đi vào.

“Mặc Mặc, con có giận ba không?"

“……”

Không có tiếng trả lời đáp lại Hoắc Tư Tước, Cậu bé dùng ánh mắt căm hận bất bình nhìn hắn, còn theo bản năng liền nắm chặt nắm đấm nhỏ lại.

Hai đứa trẻ này, thái độ đối với ba mẹ của mình là hoàn toàn khác nhau.

Trước khi Hoắc Tư Tước đến, trong lòng Hoắc Dận luôn nghĩ đến ba, lo lắng cho ba. Bây giờ Ôn Hủ Hủ xảy ra chuyện thì Mặc Bảo đứng về phía mẹ.

Nguyên nhân chắc có thể là hai đứa nhỏ đã lớn lên cùng với hai người khác nhau.
Chương 153: Xin lỗi con trai trước

Hoắc Tư Tước hiểu tâm tư của con trai. Vì vậy, sau khi hắn nhìn thấy cậu vẫn không nói lời nào liền đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Mặc Bảo.

"Xin lỗi, chuyện này là ba làm có chút quá đáng, Nhưng ba cũng là không có cách nào, nếu không làmlàm như vậy mẹ con sẽ không ngoan ngoãn đi theo ba."

“……”

Chỉ với một câu nói, trái tim của cậu bé cuối cùng dường như bị thứ gì đó chọc vào.

"Ba muốn mẹ đi cùng ba sao?"

"Đúng, con cũng thấy tính tình mẹ con rất bướng bỉnh. Nếu như ba không nắm lấy điểm yếu của mẹ, mẹ căn bản sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. Cho nên, tha thứ cho ba, có được không?"

Hoắc Tư Tước không có giấu diếm con trai mình, hắn đem nguyên nhân nói thẳng với cậu bé.

Mặc Bảo nghe được, đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt kia chậm rãi buông ra.

Nhưng cậu vẫn không có giống trước kia cứ như vậy nhào tới trên người hắn, hiện tại cậu trở nên rất cẩn thận ôm em gái và duy trì khoảng cách với ba.

"Nhưng mà nếu ba không bắt nạt mẹ, mẹ sẽ không ra nông nổi như vậy. Ba, nếu ba không thích mẹ tại sao không để cho mẹ đi?”

Đột nhiên, đôi mắt của cậu bé đỏ hoe, giọng nói giống như không kìm chế được nữa.

Hoắc Tư Tước ngơ ngẩn.

Đúng vậy, tại sao hắn không để cô đi? Nếu hắn đã chán ghét cô , thống hận như vậy, vậy để cô biến mất trước mắt không phải tốt hơn sao?

Hoắc Tư Tước cũng muốn hỏi.

Nhưng không biết vì cái gì, hắn chỉ cần nghĩ đến sau này cô sẽ rời khỏi tầm mắt của hắn, cả đời sau được sống hạnh phúc. Hắn liền sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Giống như thứ vốn thuộc về hắn, bỗng nhiên không có bất cứ quan hệ gì với hắn.

Làm cho hắn chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu!

Đặc biệt là lúc ở sơn trang của Raymond, hắn thấy được một màn ở bữa tiệc kia, trong lòng hắn càng sinh ra loại cảm giác muốn ngay lập tức tới trói cô. Sau đó đem cô nhốt lại không bao giờ cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy cô.

Hắn thật sự điên rồi.

Hoắc Tư Tước đứng dậy trước mặt con trai: "Bởi vì ba muốn hai anh em các con lớn lên trong hoàn cảnh có cả ba lẫn mẹ, Hoắc Dận không muốn mất mẹ, vậy còn con?”

Mặc Bảo: "......”

Chỉ một câu nói như vậy, trái tim của đứa nhỏ đã bắt đầu cảm động.

Dĩ nhiên là cậu bé cũng muốn.

Người ba này tuy rằng có đôi khi rất đáng ghét, luôn bắt nạt mẹ.

Nhưng thẳng thắn mà nói, cậu không muốn rời xa ba. Hắn là ba của cậu. Trên thế gian này ngoài mẹ cậu ra, còn có một người yêu cậu nhất.

Cậu làm sao có thể cam lòng rời đi đây?

Mặc Bảo nước mắt lưng tròng, cuối cùng cũng cúi cái đầu nhỏ xuống.

Sau đó, cậu ngoan ngoãn để cho ba ôm vào phòng tắm, tắm rửa xong đem quần áo nhỏ thay vào. Đương nhiên, em gái cậu cũng giống vậy. Tối hôm nay, ba tự mình chăm sóc hai đứa nhỏ.

Đêm khuya yên tĩnh, hai đứa nhỏ cùng nhau nằm vào chăn thì thầm.

Nhược Nhược: "Anh, em cũng không muốn rời khỏi ba đâu. Anh xem, chỉ có ba mới có thể bảo vệ chúng ta. Tối nay nếu như ba không đến, mẹ đã bị chú Raymond kia bắt nạt rồi."

Cô bé nằm ở trong chăn lòng vẫn còn đầy căm phẫn.

Mặc Mặc nghĩ đến chuyện này, cũng có chút tự trách. Đồng thời, ba ở trong cảm nhận của cậu lại có thêm một phần hảo cảm.

"Nhưng lần này chắc mẹ sẽ không tha cho ba đâu."

“Hả?”

Cô bé đang rất thích thú, nhất thời bị đả kích ánh mắt liền ảm đạm đi......

Đúng vậy, làm sao bây giờ?

——

Đêm nay Ôn Hủ Hủ vẫn chưa tỉnh.

Có thể là vì sức lực cạn kiệt, cũng có thể là vì hai ngày qua tinh thần của cô quá căng thẳng, hơn nữa buổi tối hôm trước còn chưa ngủ ngon.

Vì vậy, cả đêm cô nằm trên chiếc giường trong khách sạn, không hề nhúc nhích.

Khi cô mở mắt đã là sáng sớm ngày hôm sau. Một tia ánh mặt trời màu vàng từ ngoài cửa sổ phòng chiếu vào, ánh sáng vừa vặn rơi vào trên mặt của cô.

Lông mi dài của cô khẽ động đậy, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra.

“Tỉnh rồi?”

Mới vừa mở mắt ra, có thể là cảm nhận được cô di chuyển, bên tai cô truyền tới một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.

Ôn Hủ Hủ nghe được, thân thể của cô lập tức cứng đờ.

Đây là tình huống gì?

Giờ cô đang ở đâu? Tại sao tên cặn bã này lại ở đây? Chẳng phải tối qua hắn đã cướp hết bọn nhỏ rồi sao?

Ôn Hủ Hủ vừa mới tỉnh lại, bắt đầu nhớ lại chuyện trước khi hôn mê.

Nhưng mà, cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, thì nghe thấy tiếng bước chân đều đều đến gần, cô quay đầu lại thấy một bóng người cao lớn bình tĩnh lướt vào trong tầm mắt cô.

“Hoắc Tư Tước!”

Cô giống như bị cái gì đâm vào, lập tức từ trên giường ngồi thẳng dậy.

Hoắc Tư Tước, không sai, người trước mắt này chính là tên cặn bã tối hôm qua vừa cướp con của cô.

Nhưng đáng tiếc, cô vừa ngồi dậy, đầu óc choáng váng quay cuồng, lập tức ngã về phía sau.

Hoắc Tư Tước: "Tôi khuyên cô không nên kích động như vậy, nếu như cô còn muốn giữ lại mạng đi gặp đứa nhỏ.”
Chương 154: Ôn Hủ Hủ, chúng ta nói chuyện

Ôn Hủ Hủ: "......”

Vài giây sau Ôn Hủ Hủ tỉnh táo lại, mới trừng mắt nhìn Hoắc tư Tước: "Anh đưa mấy đứa nhỏ đi đâu? Đồ súc sinh, mau trả con lại cho tôi.”

Quả nhiên, mấy đứa nhỏ chính là mạng sống của cô.

Mặc dù cô đã như thế này nhưng vẫn nghĩ về đứa con của mình.

Hoắc Tư Tước tiện tay kéo một cái ghế tới, ngồi xếp đôi chân dài bên giường cô.

"Ôn Hủ Hủ, lời này của cô có vấn đề. Thứ nhất, đứa nhỏ cũng là con của tôi, giữa tôi và cô không tồn tại việc trả lại hay không trả; Thứ hai, nếu như tôi không muốn cho cô gặp đứa nhỏ, thì thật sự cả đời này cô cũng đừng mơ gặp lại!”

“……”

Ôn Hủ Hủ đang nằm trên giường cuối cùng cũng im lặng.

Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn, lúc này mặt cô đỏ bừng lên, Tất cả sợ hãi, tuyệt vọng, sụp đổ... vào giờ khắc này tràn vào trong mắt cô, cô như mất đi điểm tựa, cả người khẽ run lên, nước mắt to như hạt đậu trong hốc mắt cũng không ngừng lăn xuống.

Hoắc Tư Tước không hiểu sao khi thấy cô khóc hắn lại luống cuống.

Còn chưa kịp suy nghĩ, miệng đã thốt ra: "Những lời này đều là nói mà thôi, cô không cần hoảng, tôi còn chưa làm đến mức như vậy.”

Ôn Hủ Hủ: "......”

Đôi chân vốn đã bước lên mép vực cuối cùng cũng dừng lại.

Nếu như hắn muốn làm như vậy cô sẽ không có khả năng phản kháng. Bởi vì hắn quá mạnh, cô hoàn toàn giống như một con kiến trước mặt hắn.

Cuối cùng cô đã tỉnh táo trở lại, nắm chặt lấy chăn, đôi mắt vẫn đỏ hoe.

“Vậy anh...... Rốt cuộc muốn thế nào?”

"Tôi cái gì cũng không muốn, chỉ muốn nói chuyện với cô. Ôn Hủ Hủ, vì sao chúng ta không thể chung sống hòa bình? Chúng ta có nên cùng nhau có trách nhiệm nuôi nấng các con không?"

Hoắc Tư Tước giải thích mục đích mà hắn ở lại căn phòng này.

Chung sống hòa bình, không sai, đây đúng là điều hắn muốn nói với cô.

Trong khoảng thời gian này, hai người đã tranh cãi về vấn đề con cái ầm ĩ đến gà bay chó sủa.

Tranh chấp chỉ làm làm tổn thương đến trái tim nhỏ bé của những đứa nhỏ, điểm này, chẳng lẽ bọn họ không nên nghĩ lại sao? Đây không phải là thời điểm tốt để hai người xem lại bản thân mình sao?

Hoắc Tư Tước nhìn người phụ nữ này.

Nhưng hắn thật không ngờ chính là, Ôn Hủ Hủ nghe xong, trong ánh mắt còn đang ướt đẫm nước mắt lại lập tức lộ ra một tia châm chọc.

“Chung sống hòa bình? Hoắc Tư Tước, anh xác định không phải đùa tôi chứ?”

“……”

"Tôi nói sai sao? Anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị cao cao tại thượng, còn tôi chỉ là một con kiến nhỏ, chỉ cần anh tùy tiện động tay cũng có thể bóp chết tôi, chúng ta có thể chung sống hòa bình? Hòa bình ở đâu? Tôi còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt anh, anh cũng có thể coi tôi là không khí, bây giờ anh nói muốn chung sống hòa bình với tôi? Hoắc Tư Tước, anh không cảm thấy buồn nôn sao?"

Ôn Hủ Hủ sắc bén châm chọc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lạnh lùng không gợn sóng, hai mắt đỏ lên.

Ngay lập tức, khuôn mặt của Hoắc Tư Tước cũng trở nên khó coi!

Người phụ nữ đáng chết này, cô thực sự chán sống rồi!

Khuôn mặt anh tuấn của hắn lập tức hiện lên một tia tức giận, chưa từng có ai dám mắng như vậy. Nhất thời tâm tình hắn không tốt lắm.

Nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống.

"Chuyện của ba, tôi biết. Đúng là tôi có hơi quá đáng. Nhưng Ôn Hủ Hủ, chuyện đã xảy ra rồi giờ cô có truy cứu cũng vô dụng. Bây giờ tôi đã đề xuất muốn chung sống hòa bình với cô, vậy thì tất nhiên không phải nói chơi. Cô yên tâm, để chứng minh thành ý của tôi, tôi sẽ trả lại cho cô số tiền kia."

“……”

Lần này, Ôn Hủ Hủ giật mình sững sờ.

Tên cặn bã này, hôm nay hắn uống nhầm thuốc rồi?

Hắn thừa nhận sai lầm của mình thì thôi đi, hắn còn muốn đem tiền của cô trả lại. Có phải sáng sớm đầu óc hắn bị úng nước hay không?

Nhưng tên đàn ông chó này nói xong, hắn liền trực tiếp đứng lên.

"Tôi sẽ cho cô thời gian một ngày để suy nghĩ. Ôn Hủ Hủ, mục đích tôi làm như vậy, tất cả đều là vì bọn nhỏ. Cô cho rằng mang bọn nhỏ đi, thì bọn nhỏ sẽ thật sự vui vẻ sao? Cô nhớ lại xem tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì... "

Hắn trước khi đi còn để lại cho cô một câu.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người.

Phải đến khi cánh cửa phòng này đóng lại, cô mới hoàn hồn. Cô vớ lấy chiếc gối sau lưng ném về phía cửa.

"Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua tôi rất vui, tôi vừa đi ra liền có đàn ông đuổi theo. Rất nhiều đàn ông xếp hàng làm ba dượng cho con trai anh, làm sao vậy? Anh không thích sao?"

“……”

Tiếng hét lớn đến mức ở bên ngoài đều có thể nghe thấy.

Nghe vậy, Lâm Tử Dương ở bên ngoài sợ tới mức toát mồ hôi hột, anh muốn từng giây từng phút ôm đầu chạy ra khỏi đây, để tránh vị BOSS đại nhân này giận cá chém thớt.

Nhưng thật kỳ lạ là những từ ngữ trong đó rất khó nghe như vậy, vị tổng tài đại nhân lại không có phản ứng gì cả.

Ngoại trừ câu "Rất nhiều đàn ông xếp hàng làm ba dượng cho con trai anh" ở bên trong rống lên, bước chân người đàn ông này lảo đảo một chút, những thứ khác, căn bản vẫn thờ ơ.

Chậc, mắng nhiều rồi, miễn dịch rồi.
Chương 155: Ngoại trừ để cho cô chết, không còn cách nào khác!

Ôn Hủ Hủ cuối cùng vẫn đồng ý đi theo về thành phố A.

Không phải vì cái gì khác, chỉ vì cô thật sự không vứt bỏ được mấy đứa nhỏ. Cô cân nhắc một chút, nếu như cô muốn trở về Clear, trong cục diện ấy cô không thể nào đưa theo con trai lớn về được.

Cho nên, trở về thành phố A là lựa chọn tốt nhất hiện nay của cô.

Sau khi nghe mẹ đồng ý trở về, ba đứa nhỏ đều chạy vào, làm cho Ôn Hủ Hủ rất bất ngờ.

“Mẹ, mẹ thật sự đồng ý cùng ba trở về sao? Vậy thì thật tốt quá, Nhược Nhược còn tưởng rằng mẹ không muốn.”

Nhược Nhược là người đầu tiên chạy vào, sau khi nhìn thấy mẹ, lập tức chui vào trong lòng mẹ.

Ôn Hủ Hủ hết sức kinh ngạc: "Con cũng hy vọng mẹ và ba cùng nhau trở về sao?”

Nhược Nhược: "Đúng vậy mẹ, con không thích ở nhà trẻ lại bị các bạn hỏi về ba của Nhược Nhược. Tuy rằng ba vẫn chưa nhận ra Nhược Nhược, nhưng Nhược Nhược cũng rất vui.”

Tâm tư của cô bé luôn rất đơn giản, chỉ cần có chút hơi ấm là có thể làm cho cô bé thỏa mãn.

Mũi Ôn Hủ Hủ cay cay, lập tức ôm lấy cô bé.

Mặc Bảo cũng tới, cậu trịnh trọng nói với mẹ: "Mẹ, con cũng cảm thấy mẹ nên cùng ba trở về, chúng ta không thể bỏ lại anh trai."

Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ của anh trai bên cạnh.

Hoắc Dận: "......”

Hoắc Dận cũng không biết nên nói cái gì, đành cúi đầu trước mặt mẹ, hốc mắt nhỏ xinh đỏ hoe.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy có chút đau lòng, ngồi xổm xuống ôm đứa con lớn vào trong lòng.

“Được rồi, mẹ sẽ không bỏ lại bất cứ ai trong các con. Mẹ xin lỗi con, trước kia là mẹ suy nghĩ không chu đáo, để cho con trai lớn của mẹ ủy khuất, mẹ xin lỗi con.”

“Mẹ......”

Hoắc Dận ôm thật chặt cổ mẹ.

Ba đứa trẻ này, xét cho cùng, tuy mỗi đứa đều có những đặc điểm riêng. Nhưng mỗi đứa đều là những đứa bé có tấm lòng nhân hậu, coi trọng tình nghĩa và lẽ phải.

Bất kể là Mặc Bảo và Nhược Nhược quyến luyến mẹ hay Hoắc Dận vẫn luyến tiếc ba, bọn họ đều là những thiên thần nhỏ đáng yêu nhất trên trên đời này, Ôn Hủ Hủ không thể sống thiếu một ai.

Vì thế ngày thứ ba, bốn mẹ con lại theo Hoắc Tư Tước trở về nước.

——

Mà cùng lúc đó, Cố Hạ cũng ở nước ngoài, vẫn đang chờ tin tức tốt.

Tai mắt của Cố Thanh Liên rất nhiều.

Cho nên, sau khi Ôn Hủ Hủ mang theo đứa nhỏ bỏ chạy, dì ta lập tức nhận được tin tức vội vàng nói cho Cố Hạ.

Cố Hạ đến đây chỉ để giành lại vị trí bà chủ của tập đoàn Hoắc thị. Khi cô ta nghe tin chướng ngại vật lớn nhất đã tự mình biến mất, Ôn Hủ Hủ còn bắt cóc con trai bỏ đi.

Có trời mới biết cô ta hạnh phúc cỡ nào!

"Cô ta mất trí rồi sao? Cô ta còn bỏ trốn cùng đứa nhỏ."

“Con mặc kệ cô ta, cô ta mang theo đứa nhỏ chạy trốn không phải hợp ý con sao? Như vậy, con sẽ tiết kiệm được bao nhiêu công sức hơn là để viết cuốn sách rách nát này.”

Cố Thanh Liên vừa uống cà phê, vừa khinh thường nhìn lướt qua bản thảo lộn xộn trên máy tính trước mặt Cố Hạ.

Cố Hạ thấy vậy, nhất thời trên mặt có chút khó chịu.

"Dì nói bậy bạ gì vậy? Quyển sách này của con đã ký hợp đồng rồi.”

“Vậy sao? Vậy con cần phải viết thật tốt, nếu như bị phát hiện trình độ không giống với những sách trước, sẽ phiền toái lớn.”

Cố Thanh Liên vẫn không chút khách khí.

Sắc mặt Cố Hạ trắng bệch, muốn phản kích lại, nhưng cuối cùng cô vẫn ngượng ngùng không muốn nói đến đề tài này nữa.

Chuyện này, đúng là chỗ đau của Cố Hạ, cô ta cho xuất bản nhiều quyển sách như vậy, bao gồm quyển "Em là hình xăm trong lòng anh" là tác phẩm bán chạy nhất mấy năm trước.

Nhưng mà, hai năm nay trình độ văn tự của cô ta không bằng lúc trước.

Ngay cả nhà xuất bản phá lệ cho Cố Hạ ký hợp đồng quyển sách này. Cô ta cũng không thể viết ra được.

Cố Hạ tức giận tắt máy tính, cầm cốc cà cà phê lên.

“Chúng ta nên nói chuyện tiếp theo nên làm như thế nào. Con tiện nhân Ôn Hủ Hủ mang theo đứa nhỏ đi, Hoắc Tư Tước nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Con cảm thấy con có thể về nước rồi.”

“Đề nghị này không tệ.”

Lần này Cố Thanh Liên cuối cùng cũng đồng ý cùng cách nhìn với cháu gái.

Trong nhà bỗng nhiên gặp phải biến cố lớn như vậy, Người đàn ông không kìm được nhất định sẽ cần một người an ủi.

Mặc kệ hắn có lấy lại được đứa nhỏ hay không, nhưng lúc này hắn rất cần một người phụ nữ ở bên cạnh hắn. Sau này nếu lấy lại được đứa nhỏ về, cô ta có thể lại đóng vai một người vợ hiền, một người mẹ tốt.

Nếu không lấy về được, vậy càng tốt cô ta có thể ở bên cạnh hắn an ủi hắn.

Cố Hạ lộ vẻ đắc ý: "Có điều, trước khi con về, con có thể đi tìm hiểu về người phụ nữ này."

Cố Thanh Liên sửng sốt: "Con còn đi tìm hiểu cô ta? Con điên rồi?”

"Yên tâm đi, ý con chính là đi điều tra, đương nhiên là giả bộ thôi. Tất nhiên, nếu như con tiện nhân kia không may để chúng ta tìm được vậy thì càng tốt, không bằng giết chết cô ta, sau đó đem con trai cô ta mang về. Không phải càng tốt sao?"

Cố Hạ chậm rãi thưởng thức cà phê nói ra lời này.

Cố Thanh Liên quả nhiên nói đúng, cô ta chỉ cần bình tĩnh ổn định lại, nhìn xem cô ta hiện tại đang nói cái gì. Đầu óc cô ta không phải đã trở lại thời kỳ đỉnh cao khi ở Hoắc gia sao?

Cố Thanh Liên rất hài lòng.

Ngay lập tức, hai dì háu cô ta bắt đầu sắp xếp chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK