• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Hoắc Dận bị ngược đãi!

Ôn Hủ Hủ không muốn nói những chuyện đó với con trai, cô đổi qua đề tài khác, muốn đứa bé này nhanh chóng trở về.

Nơi này gió thật sự quá lớn, cậu chơi máy bay không người lái tuy rằng không có nguy hiểm gì, nhưng trời đã khuya như vậy, mặt biển lại ẩm ướt, cô lo lắng cậu sẽ bị cảm lạnh.

Nhưng Hoắc Dận căn bản không nghe cô, thấy Ôn Hủ Hủ không trả lời câu hỏi của cậu, cậu lập tức quay đầu bỏ đi.

“Không cần anh quan tôi! Anh, đi lấy cho tôi mấy viên pin.”

“Tiểu thiếu gia......”

Vệ sĩ nhất thời lộ ra vẻ khó xử.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cũng nóng nảy, đang muốn khuyên nhủ, nhưng lúc này, một bóng người đã từ boong tàu bên kia đi tới, thấy Hoắc Dận cô ta trực tiếp sải bước vọt tới.

"Hoắc Dận, không được chơi nữa, con đã chơi lâu rồi, nên về thôi, nếu không ba con sẽ mắng đấy!"

Ôn Hủ Hủ liếc mắt nhìn cô ta, cô liền thấy được một người phụ nữ trẻ tuổi trang điểm tinh xảo, ăn mặc cũng vô cùng quý phái.

Cố Hạ? Cô ta cũng ở trên thuyền à?

Ôn Hủ Hủ lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh, khi cô nghĩ đến quan hệ của người phụ nữ này cùng tên đàn ông chó má kia thì cũng không có gì kỳ quái.

"Hoắc Dận, con xem, quần áo ướt hết rồi, tay cũng lạnh ngắt, cô đã nói con rồi, không được ra ngoài chơi nếu lại bị bệnh thì làm sao bây giờ?

Cố Hạ đi tới, thấy Hoắc Dận còn đang chơi, rất không kiên nhẫn sờ sờ trên người cậu, nhận ra quần áo của cậu đã ướt, sắc mặt cô ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Nhưng Hoắc Dận sẽ không nghe lời cô ta, cậu hoàn toàn không để ý đến, tiếp tục điều khiển máy bay không người lái trong tay.

“Hoắc Dận! Sao cậu không nghe lời như vậy? Cậu lại muốn bị đánh phải không? Cậu mau buông xuống cho tôi!”

Không ngờ người phụ nữ này nhìn thấy đứa trẻ không nghe lời lại bắt bắt đầu quát tháo tháo đứa nhỏ, không chỉ như thế, cô ta còn dùng sức véo vào vào cánh tay bé nhỏ của cậu hai cái, sau đó còn cướp lấy máy điều khiển trong trongtay cậu.

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ thoáng chốc đều sung huyết!

Hoắc Dận là một đứa trẻ rất cố chấp.

Cậu không giống Mặc Bảo, bởi vì từ nhỏ thân thể cậu yếu ớt nhiều bệnh, lại thiếu hụt tình thương của mẹ, dẫn đến tính cách cậu vô cùng quái gở bướng bỉnh, có đôi khi chỉ một việc nhỏ phải cùng cậu thương lượng rất lau.

Nhưng nếu càng quát tháo thì cậu càng không nghe theo.

Ôn Hủ Hủ đứng ở trong cửa sổ, nhìn thấy cô ta vừa đoạt lấy đồ chơi của cậu vừa dùng sức nắm lấy cánh tay nhỏ bé ấy, đôi bàn tay nhỏ bé trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu xanh mét nhưng hai hàm răng của cậu vẫn cắn chặt nhất quyết không chịu buông tay ra.

Sau khi Cố Hạ nhìn thấy cậu cố chấp không nghe lời, con quỷ trong người cô ta trổi dậy, dùng sức bóp chặt một cánh tay cậu rồi kéo lên cao, Ôn Hủ Hủ đứng ở khoảng cách xa như vậy còn thấy thấy đau đớn, huống gì một thằng bé mới năm tuổi.

Con khốn này! Đồ súc sinh!

Ôn Hủ Hủ rốt cục nhảy dựng lên: "Cố Hạ, côi đang làm gì? Con tiện nhân này, mau buông nó ra! Ai bảo cô làm như vậy? Cô đừng chạm vào nó, cút cho tôi!

Cô cực kỳ giận dữ, ở trong khoang thuyền dùng sức gào thét.

Cố Hạ đang bế đứa bé, thoáng chốc sắc mặt đại biến!

Chết tiệt! Vừa rồi cô ta sốt ruột giáo huấn Hoắc Dận mà đã quên nơi này còn giam giữ một người phụ nữ?

Làm sao bây giờ? Đều bị cô ta nhìn thấy, nếu cô quay đầu nói cho Hoắc Tư Tước biết thì làm sao bây giờ? Vảy ngược của người đàn ông kia chính là đứa bé này, nếu như hắn biết nhất định sẽ không buông tha cho cô ta.

Người phụ nữ này trong nháy mắt buông lỏng tay, thần sắc cũng xuất hiện bối rối chưa từng có.

"Cố Hạ, hóa ra năm năm nay cô đối đãi với nó như vậy sao? Lòng của cô độc ác đến thế à? Tuy rằng nó không phải do cô sinh ra, nhưng cũng là con trai của Hoắc Tư Tước, cô gả cho anh ta chẳng lẽ không thể đối tốt với nó một chút sao? Nó mới năm tuổi! năm tuổi thôi! Cố Hạ!"

“Ôn tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu? Tôi làm sao? Tôi không phải vì lo lắng nó bị cảm lạnh, lại đây bảo nó nhanh chóng trở về phòng, tôi làm sai sao?”

Không ngờ chỉ trong vài giây ngắn ngủi cô ta đã lấy lại bình tĩnh, còn dùng lời lẽ đanh thép phản bác lại Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ nhất thời tức điên rồi!

“Vừa rồi tôi nhìn thấy rõ ràng, cô bẻ ngón tay nó, cô còn véo nó, tôi đều nhìn thấy cả!”

“Ai nhìn thấy không?"

Nhưng đáng sợ chính là, người phụ nữ này sau khi nghe cô nói vậy liền nở nụ cười quyến rũ đi tới bên cạnh vệ sĩ.

“Anh thấy à?”

“……”

Chưa đến vài giây đồng hồ, Ôn Hủ Hủ liền thấy trên trêntrans tên vệ sĩ lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt có có chút khẩn trương và sợ hãi.

“Không...... không có, tôi không thấy gì cả’’

"Hhhaaa, cô cô cũng nghe rồi đấy, anh ta cũng nói không có, cho nên, Ôn tiểu thư cô đừng đổ oan cho tôi, hoặc là muốn nói xấu tôi, muốn đoạt lại vị trí nữ gia chủ của Hoắc gia phải không?”

“!!”

Ôn Hủ Hủ tức điên rồi!

Cô chưa từng nghĩ tới, người phụ nữ này dám trắng đen điên đảo, mà đáng sợ nhất chính là, những thủ hạ Hoắc gia này đều nghe lời cô ta, nếu như vậy Ôn Hủ Hủ có nói ra cũng không có người tin.
Chương 17: Ôn Hủ Hủ tự sát

Ôn Hủ Hủ huyết hồng tròng mắt, nhìn về phía đứa con trai bảo bối của mình.

“Dận Dận, con lại đây, để dì xem, nhanh lên, để dì xem tay con thế nào rồi?”

“Tôi nói cho cô biết, bình thường đứa nhỏ này rất nghịch ngợm, va chạm lung tung rất bình thường, cô muốn dựa vào cái này để làm chứng sẽ không ai tin đâu."

Người phụ nữ này vừa mỉa mai vừa trào phúng tới một câu.

Ôn Hủ Hủ nghe được, rốt cục rống giận lên: "Cô câm miệng cho tôi! Tôi nói cho cô biết Cố Hạ, cô có từng làm hay không trong lòng cô rõ ràng nhất, trước kia tôi không ở đây, nếu bây giờ tôi đã trở lại, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô làm tổn thương thằng bé nữa, tốt nhất cô nên biết điều đi!"

Cố Hạ: "......”

Hai mắt cô ta trợn lên, thật sự làm người ta khiếp sợ.

Bên trong đều là gân máu, sát khí từ bên trong vỡ toang ra, cô ta không nhịn được nữa quát lớn.

“Tiện nhân, đúng là không nên giữ cô lại!”

"Bịt kín lại cho tôi, một khe hở cũng không đượci, các người biết đem cô ta nhốt ở chỗ này có nghĩa gì không? Có nghĩa là tổng giám đốc của mấy người muốn đưa cô ta về, cho dù cô ta có chết ở đây thì cũng không được thả cô ta ra?”

Cô ta hổn hển ra lệnh cho bảo vệ nhanh chóng đóng kín cửa sổ lại.

Ôn Hủ Hủ ở bên trong nhìn thấy, lập tức vươn tay ra phía ngoài: "Dận Dận, con mau lại đây cho ………cho dì xem, Dận Dận --"

Hoắc Dận: "......”

Kỳ thật cậu có chút mờ mịt, cậu không biết dì này vì sao kích động như vậy?

Dì Cố làm có gì không đúng sao? Cô ấy đã từng như vậy, có vấn đề gì không?

Đứa nhỏ này, bởi vì không thích nói chuyện, cũng không thích giao tiếp thường thường đem mình nhốt ở trong phòng, cậu lại cảm thấy những việc mà phụ nữ đối với cậu đều là bình thường.

“Dận Dận, mau tới đây, lại đây cho dì xem một chút…”

Ôn Hủ Hủ gần như ở nơi đó cầu xin, cô rưng rưng nước mắt, liều mạng ở bên trong dùng sức đẩy đám bảo vệ đang che cửa sổ lại, cô muốn nhìn đứa con trai bé bỏng của mình.

Đây là cô mười tháng hoài thai sinh ra a, cô thân là một cái mẫu thân, từ sinh ra đã đem hắn bỏ lại, không có làm qua một ngày trách nhiệm mẫu thân, cô như thế nào còn có thể đem hắn ném cho như vậy một cái ác độc người phụ nữ đến ngược đãi?

Cổ họng Ôn Hủ Hủ nghẹn ngào: "Dận Dận, con lại đây... Mẹ... dì van cầu con, lại đây cho dì xem..."

“……”

Cũng không biết làm sao, khi Hoắc Dận nhìn thấy cặp mắt bất lực trong trong đau đớn của cô, cậu cũng muốn đi qua cho cô nhìn.

Cậu cảm giác được, dì ấy đối với mình là quan tâm yêu thương, cảm xúc mãnh liệt này trước giờ cậu chưa từng cảm nhận qua.

Cuối cùng Hoắc Dận cũng nhấc chân lên.

Nhưng mà, ngay giờ khắc này, Cố Hạ đã ra tay, cô ta cúi người nhanh chóng ôm cậu bé đứng lên.

“Bịt kín lại cho tôi, lại để cho tôi nhìn thấy cô ta, thì các người đừng nghĩ ở lại Hoắc thị nữa!”

Cô ta vô cùng hung ác phân phó một câu, sau đó ôm Hoắc Dận xoay người rời đi.

Ôn Hủ Hủ trong khoang thuyền tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh.!

Hoắc Tư Tước! Anh mù hết rồi à? Tại sao anh lại lấy một người phụ nữ độc ác như vậy? Chẳng lẽ trong lòng anh, ngay cả con trai cũng không quan trọng sao? Nó là huyết mạch của anh mà!

Một lát sau cửa sổ đã được đóng kín cũng là lúc Ôn Hủ Hủ khóc ngã xuống đất.

——

Lúc Hoắc Tư Tước nhận được tin tức, Ôn Hủ Hủ đã không ăn không uống cả ngày.

Nói là muốn gặp hắn.

“Gặp tôi? Tại sao phải gặp tôi? Là vì chuyện buổi chiều? Cô ta cho rằng Cố Hạ ngược đãi Hoắc Dận?

Người đàn ông ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, sau khi nghe được câu này, trong lòng có chút chế giễu.

ĐầuTiểu Lâm đầy mồ hôi lạnh!

Chuyện này buổi chiều Cố Hạ đã chủ động đến nói với hắn, hơn nữa còn ôm Hoắc Dận tới, nói là cô vì không muốn Hoắc Dận ở ngoài thuyền chơi máy bay không người lái, nhưng cậu không nghe lời, cho nên lúc ôm cậu trở về động tác hơi thô lỗ một chút.

Cho nên Tiểu Lâm cuối cùng cũng không đi quản chuyện này nữa.

Chỉ là hai người đều không ngờ là , hai giờ sau, lại có người tới báo.

“Không tốt rồi, tổng giám đốc, người phụ nữ kia...... Cô ta ở bên trong cắt cổ tay rồi.”

“Cậu nói cái gì?”

Người đàn ông ngồi trước máy tính xử lý công việc, rốt cục trên khuôn mặt lạnh lùng cũng xuất hiện một chút cảm xúc.

Cắt cổ tay?

Lợi hại, cũng không tiếc động dao trên người mình, cô rốt cuộc muốn làm gì?

Hoắc Tư Tước xanh mặt đi ra ngoài.

Vài phút sau hắn đã đi tới khoang thuyền bị khóa kia, vốn tưởng rằng bên trong sẽ lại là một người phụ nữ giương nanh múa vuốt lao về phía hắn.

Nhưng khi cửa bị mở ra làm cho hắn giật mình sửng sốt chính là mùi máu tươi xộc vào mũi.

Mà ở trong mớ hỗn độn kia, một người phụ nữ nằm ở phía trên, ánh mắt dại ra khô héo, giống như đóa hoa hoàn toàn không còn sức sống.

“Ôn Hủ Hủ, cô lại muốn làm trò điên gì?”

Hoắc Tư Tước kinh hãi, nhìn lướt qua một bãi đỏ sậm bên cạnh tay người phụ nữ này, anh chạy tới ngồi xổm xuống vội vàng dùng tay chận vào vết thương cầm máu lại.
Chương 18: Cô cho rằng tôi thật sự sợ cô chết?

“Các người còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi lấy hòm thuốc ra?”

“Vâng, tổng giám đốc.”

“……”

"Hoắc Tư Tước, cuối cùng anh cũng tới? Tôi có… nên cảm thấy mình may mắn không? lòng của anh không phải đã chai đá đến mức phi nhân tính sao? nghe được...... Tôi sắp chết, anh cũng chịu tới?"

Ôn Hủ Hủ từ từ nghiêng đầu, cô đã chịu đựng ròng gần mười giờ đồng hồ, khóc đến nỗi nước mắt không rơi được nữa thì người đàn ông này mới chịu tới.

Gân xanh trên trán Hoắc Tư Tước nhảy dựng lên: “Cô có bệnh à? Cô cho rằng tôi thật sự sợ cô chết? Tôi nói cho cô biết, chẳng qua tôi đã nói với ông già đó là cô còn sống mà thôi.”

“Vậy sao?”

Ôn Hủ Hủ vừa nghe, khóe miệng hiện lên một nụ cười thảm đạm.

Đương nhiện, nếu không với loại người như hắn, sao có thể quan tâm sống chết của cô chứ?

Mẹ kiếp, trong mắt hắn cô chết hay không chết, đều là không có bất kỳ khác biệt nào.

Ôn Hủ Hủ chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Đã như vậy, anh có thể trả lại con trai cho tôi không?"

“Em nói cái gì? Trả lại cho em?”

"Đúng vậy, Hoắc Tư Tước, anh có thể hận tôi, chán ghét tôi, thậm chí muốn tôi chết ngay lập tức, nhưng anh có thể nể tình Dận Dận là con ruột của anh không, cho nó một con đường sống?”

Cô đột nhiên mở hai mắt ra, đôi mắt vốn đẩm lệ, bên trong đầy gân đỏ, giống như dã thú mắc bẫy phát điên, cô cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Lông mày Hoắc Tư Tước nhíu chặt hơn: "Rốt cuộc cô đang nói mê sảng cái gì? Con đường sống gì? Con trai Hoắc Tư Tước tôi, tôi còn không cho nó đường sống?”

"Vậy tại sao anh lại giao con cho con khốn đó? Anh có biết cô ta đã làm gì với Dận Dận không? Cô ta bẻ gãy ngón tay của thằng bé, thằng bé còn nhỏ như vậy. Cô ta còn nhéo thằng bé, thằng bé mới năm tuổi thôi. Hoắc Tư Tước, tôi mang thai mười tháng, cố gắng hết sức để cứu lấy thằng bé, nếu anh thật sự không muốn nuôi, tôi xin anh đem nó cho tôi, tôi sẽ nuôi nấng nó thật tốt, không cản trở anh, Hoắc Tư Tước! !"

Ôn Hủ Hủ cả người run rẩy, cô không để ý chính mình đã sức cùng lực kiệt, cô cố gắng bò dậy, nhưng vì quá đau lòng tinh thần đã không còn ổn định ngay cả thở cũng thở không nổi.

Đúng vậy, đó là con của cô, nếu như hắn thật sự không cần, hắn có thể trả lại cho cô hay không?

Nhưng mà, khi người đàn ông này nghe xong những lời này của cô, lại chẳng những không tin lời cô nói, ngược lại, hắn lập tức liền ném cô ra, trên khuôn mặt tuấn tú hiện đầy chán ghét và thống hận.

“Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô cho rằng đuổi Cố Hạ đi là có thể trở lại Hoắc gia? Một lần nữa làm lại vị trí thiếu phu nhân của cô sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ!”

“Anh nói cái gì? Đuổi Cố Hạ đi?”

“Không phải sao? cô nói cô ấy ngược đãi Hoắc Dận, còn bảo tôi đưa Hoắc Dận cho cô, ngay sau đó liền cắt cổ tự tử, Ôn Hủ Hủ, chiêu khổ nhục kế này của cô diễn rất đạt, một mũi tên trúng hai con chim, đáng tiếc, cô dùng sai chỗ rồi.”

Người đàn ông này nhìn chằm chằm cô một cách trịnh thượng, vẻ mặt kia, giống như ngay cả liếc nhìn cô thêm một cái sẽ cảm thấy ghê tởm.

Ha ha ha ha......

Thì ra, ở trong mắt của hắn, địa vị người phụ nữ kia không thể lay động, cô ta trong lòng hắn chính là thánh thánh nữ.

Mà Ôn Hủ Hủ cô là sự tồn tại đầy dơ bẩn!

Khổ nhục kế đúng không?

Ôn Hủ Hủ từ trên mặt đất vọt lên, sau đó, ngay khi Hoắc Tư Tước không kịp phản ứng, cô đột nhiên cầm lấy một mãnh vở sắt nhọn hướng trên người mình đâm xuống!

Chương 19: Máu của cô

Con ngươi Hoắc Tư Tước đột nhiên co rụt lại!

“Được, vậy hôm nay tôi... sẽ chơi với anh..., Hoắc Tư Tước, tôi sẽ dùng cái mạng này... đổi lấy mạng của con trai tôi, có được không?!”

Cô gằn từng chữ, cùng với máu tươi trong miệng cô, từng chút từng chút phun ra, trong mắt tựa hồ đầy tơ máu đỏ tươi khiến người ta kinh sợ.

Nhưng trái tim không hiểu sao lại đau nhói từng đợt.

Hoắc Tư Tước dùng sức nắm chặt ngón tay!

Hắn sửng sốt, lần đầu tiên có loại cảm giác không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cô như vậy.

“Cô thật sự điên rồi!”

“Cô có biết mình đang làm gì không?”

Hắn lao tới, đỡ lấy cô liền đoạt lấy thứ trong tay cô, lúc này mới phát hiện, đó là một mảnh thủy tinh vỡ, do cô đập cỡ rơi từ cửa sổ xuống.

“Ôn Hủ Hủ, có phải cô bị điên không? Hả?”

Đầu óc hắn đều muốn nổ tung, lập tức ném miếng thủy tinh ra, rống to lên.

Lúc này hòm thuốc đã được xách tới, vừa lúc nghe tiếng hét của hắn thì xông vào.

Hoắc Tư Tước cảm thấy mình muốn điên, hắn còn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào điên cuồng như vậy.

Tên thần kinh này, bắt đầu từ khi kết hôn, ấn tượng cô để lại cho hắn không phải là khúm núm thì cũng là ngoan ngoãn, sao năm năm sau lại biến thành một người hung hăng ngang ngược như vậy?

Vì một câu nói của hắn, ngay cả mạng cũng không cần!

Hoắc Tư Tước dính đầy máu tanh trên mặt, bắt đầu mềm lòng.....

——

Hôm nay Cố Hạ quả thật đã tự đi nhận lỗi.

Cô ta đã đoán trước chuyện này, cho dù lúc đó bản thân ở hiện trường chặn miệng Ôn Hủ Hủ, nhưng Ôn Hũ Hũ tận mắt nhìn thấy cô ngược đãi Hoắc Dận cho nên tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cô ta như vậy.

Cho nên, sau khi trở về, cô dẫn Hoắc Dận đến trước mặt Hoắc Tư Tước thừa nhận sai lầm của mình.

Cái gọi là, tiên hạ thủ vi cường, chính là đạo lý này..

Hoắc Tư Tước quả nhiên không trách cô, sau khi nghe cô nói không cẩn thận làm đau Hoắc Dận, cũng chỉ nhìn lướt qua bàn tay nhỏ bé của hắn, thấy đứa bé không lên tiếng, liền để cô đi.

Năm năm, cô sắm vai hiền thê lương mẫu này, quả nhiên là vô cùng thành công.

Cho nên, buổi chiều hôm nay, cô ta không chỉ không có lo lắng sợ hãi, ngược lại sống hết sức thoải mái, đặc biệt là khi cô ta nghe được tiện nhân bị nhốt trong khoang thuyền kia, cho dù không ăn không uốn cũng không gặp được thấy Hoắc Tư Tước, tâm tình của cô càng tốt.

Ôn Hủ Hủ, đấu với tôi?

Cho đến chạng vạng tối, trên thuyền đột nhiên lại truyền đến tin tức tiện nhân kia tự sát, lúc này sắc mặt cô mới thay đổi.

Tự sát?

Tại sao cô ta lại muốn tự sát? Chẳng lẽ là bởi vì muốn gây sự chú ý của người đàn ông kia.

Con khốn này! Đúng là độc?!

Cô ta rất thông minh, thoáng nghĩ tới điều này, nhất thời có một dự cảm không tốt dâng lên, cô lập tức từ trong khoang thuyền đi ra, chuẩn bị xuống xem xem tình hình bên ngoài.

Nhưng mà, lúc này đã quá muộn.

Nàng vừa mới đi ra, liền nhìn thấy hai vệ sĩ đã tới trước phòng cô.

“Cố tiểu thư, tổng giám đốc cho cô xuống dưới một chuyến, mời đi!”

“……”

Trong nháy mắt tay chân cô ta lạnh lẽo, thiếu chút nữa không thể đứng vững

Chuyện cô ta sợ nhất, cuối cùng cũng tới.

Cố Hạ bị dẫn xuống, năm năm, cô lấy thân phận Hoắc thiếu phu nhân ở Hoắc gia năm năm, đây là lần đầu tiên cô ta bị người dưới dùng phương thức không thể diện như vậy đưa tới trước mặt Hoắc Tư Tước.

Mặt biển ban đêm, gió lạnh càng thêm thấu xương, nó mang theo mùi tanh của biển, từng cơn sóng vào thủy tinh trên khoang thuyền làm người ta sợ đến hết hồn hết vía.

Cố Hạ bị dẫn xuống, liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông đang ngồi bên giường trong khoang chính.

Mà lúc này, hắn đang cúi đầu nhìn kỹ bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ ngủ ở trong chăn, từng chút từng chút, ngay cả móng tay của đứa nhỏ hắn cũng không có phát qua.

“Tư...... Tư tước......”

Toàn thân cô ta ớn lạng, ngay cả hai chân đều mềm nhũn bước không nổi.

Hoắc Tư Tước không để ý đến cô.

Mà là đem đôi tay nhỏ bé của con trai xem tỉ mỉ, sau đó bỏ vào trong chăn, không cho gió lạnh bên ngoài thổi vào.

Cố Hạ nhìn thấy, càng run hơn: "... Tư Tước, em..”.

"Tôi chỉ hỏi ngươi cô một câu, cô rốt cuộc có đánh Hoắc Dận hay không?"

Hoắc Tư Tước cúi cùng cũng mở miệng, khí tức tỏa ra thấp đến mức khiến người ta ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.

Giống như là cuồng phong đang rống giận!

Cố Hạ chịu không nổi cảm giác này, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống bên ngoài.

"Không đúng, Tư Tước, em... lúc đó em quá nóng nảy, em thật sự... thật sự không phải cố ý..."

“Con trai Hoắc Tư Tước tôi, ngay cả một ngón tay tôi cũng không nỡ chạm vào, cô dựa vào cái gì mà động đến nó?”

Mấy chữ cuối cùng này, đã dọa cô ta hồn bay phách lạc.
Chương 19: Máu của cô

Con ngươi Hoắc Tư Tước đột nhiên co rụt lại!

“Được, vậy hôm nay tôi... sẽ chơi với anh..., Hoắc Tư Tước, tôi sẽ dùng cái mạng này... đổi lấy mạng của con trai tôi, có được không?!”

Cô gằn từng chữ, cùng với máu tươi trong miệng cô, từng chút từng chút phun ra, trong mắt tựa hồ đầy tơ máu đỏ tươi khiến người ta kinh sợ.

Nhưng trái tim không hiểu sao lại đau nhói từng đợt.

Hoắc Tư Tước dùng sức nắm chặt ngón tay!

Hắn sửng sốt, lần đầu tiên có loại cảm giác không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cô như vậy.

“Cô thật sự điên rồi!”

“Cô có biết mình đang làm gì không?”

Hắn lao tới, đỡ lấy cô liền đoạt lấy thứ trong tay cô, lúc này mới phát hiện, đó là một mảnh thủy tinh vỡ, do cô đập cỡ rơi từ cửa sổ xuống.

“Ôn Hủ Hủ, có phải cô bị điên không? Hả?”

Đầu óc hắn đều muốn nổ tung, lập tức ném miếng thủy tinh ra, rống to lên.

Lúc này hòm thuốc đã được xách tới, vừa lúc nghe tiếng hét của hắn thì xông vào.

Hoắc Tư Tước cảm thấy mình muốn điên, hắn còn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào điên cuồng như vậy.

Tên thần kinh này, bắt đầu từ khi kết hôn, ấn tượng cô để lại cho hắn không phải là khúm núm thì cũng là ngoan ngoãn, sao năm năm sau lại biến thành một người hung hăng ngang ngược như vậy?

Vì một câu nói của hắn, ngay cả mạng cũng không cần!

Hoắc Tư Tước dính đầy máu tanh trên mặt, bắt đầu mềm lòng.....

——

Hôm nay Cố Hạ quả thật đã tự đi nhận lỗi.

Cô ta đã đoán trước chuyện này, cho dù lúc đó bản thân ở hiện trường chặn miệng Ôn Hủ Hủ, nhưng Ôn Hũ Hũ tận mắt nhìn thấy cô ngược đãi Hoắc Dận cho nên tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cô ta như vậy.

Cho nên, sau khi trở về, cô dẫn Hoắc Dận đến trước mặt Hoắc Tư Tước thừa nhận sai lầm của mình.

Cái gọi là, tiên hạ thủ vi cường, chính là đạo lý này..

Hoắc Tư Tước quả nhiên không trách cô, sau khi nghe cô nói không cẩn thận làm đau Hoắc Dận, cũng chỉ nhìn lướt qua bàn tay nhỏ bé của hắn, thấy đứa bé không lên tiếng, liền để cô đi.

Năm năm, cô sắm vai hiền thê lương mẫu này, quả nhiên là vô cùng thành công.

Cho nên, buổi chiều hôm nay, cô ta không chỉ không có lo lắng sợ hãi, ngược lại sống hết sức thoải mái, đặc biệt là khi cô ta nghe được tiện nhân bị nhốt trong khoang thuyền kia, cho dù không ăn không uốn cũng không gặp được thấy Hoắc Tư Tước, tâm tình của cô càng tốt.

Ôn Hủ Hủ, đấu với tôi?

Cho đến chạng vạng tối, trên thuyền đột nhiên lại truyền đến tin tức tiện nhân kia tự sát, lúc này sắc mặt cô mới thay đổi.

Tự sát?

Tại sao cô ta lại muốn tự sát? Chẳng lẽ là bởi vì muốn gây sự chú ý của người đàn ông kia.

Con khốn này! Đúng là độc?!

Cô ta rất thông minh, thoáng nghĩ tới điều này, nhất thời có một dự cảm không tốt dâng lên, cô lập tức từ trong khoang thuyền đi ra, chuẩn bị xuống xem xem tình hình bên ngoài.

Nhưng mà, lúc này đã quá muộn.

Nàng vừa mới đi ra, liền nhìn thấy hai vệ sĩ đã tới trước phòng cô.

“Cố tiểu thư, tổng giám đốc cho cô xuống dưới một chuyến, mời đi!”

“……”

Trong nháy mắt tay chân cô ta lạnh lẽo, thiếu chút nữa không thể đứng vững

Chuyện cô ta sợ nhất, cuối cùng cũng tới.

Cố Hạ bị dẫn xuống, năm năm, cô lấy thân phận Hoắc thiếu phu nhân ở Hoắc gia năm năm, đây là lần đầu tiên cô ta bị người dưới dùng phương thức không thể diện như vậy đưa tới trước mặt Hoắc Tư Tước.

Mặt biển ban đêm, gió lạnh càng thêm thấu xương, nó mang theo mùi tanh của biển, từng cơn sóng vào thủy tinh trên khoang thuyền làm người ta sợ đến hết hồn hết vía.

Cố Hạ bị dẫn xuống, liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông đang ngồi bên giường trong khoang chính.

Mà lúc này, hắn đang cúi đầu nhìn kỹ bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ ngủ ở trong chăn, từng chút từng chút, ngay cả móng tay của đứa nhỏ hắn cũng không có phát qua.

“Tư...... Tư tước......”

Toàn thân cô ta ớn lạng, ngay cả hai chân đều mềm nhũn bước không nổi.

Hoắc Tư Tước không để ý đến cô.

Mà là đem đôi tay nhỏ bé của con trai xem tỉ mỉ, sau đó bỏ vào trong chăn, không cho gió lạnh bên ngoài thổi vào.

Cố Hạ nhìn thấy, càng run hơn: "... Tư Tước, em..”.

"Tôi chỉ hỏi ngươi cô một câu, cô rốt cuộc có đánh Hoắc Dận hay không?"

Hoắc Tư Tước cúi cùng cũng mở miệng, khí tức tỏa ra thấp đến mức khiến người ta ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.

Giống như là cuồng phong đang rống giận!

Cố Hạ chịu không nổi cảm giác này, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống bên ngoài.

"Không đúng, Tư Tước, em... lúc đó em quá nóng nảy, em thật sự... thật sự không phải cố ý..."

“Con trai Hoắc Tư Tước tôi, ngay cả một ngón tay tôi cũng không nỡ chạm vào, cô dựa vào cái gì mà động đến nó?”

Mấy chữ cuối cùng này, đã dọa cô ta hồn bay phách lạc.
Chương 20: Trà xanh trả giá!

Lúc này hắn giống như một con quỷ chui ra từ trong địa ngục, hắn nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ, ánh mắt đỏ ngầu dí sát vào gương mặt sợ hãi của cô ta.

Trong phút chốc Cố Hạ tê liệt.

Cả người giống như lá rụng trong gió thu, run rẩy kịch liệt.

"Tư tước... em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em... em chưa từng sinh con, cho nên, có đôi khi em quản giáo Dận Dận, sẽ xúc động một chút, Tư tước, em... em thật sự không phải cố ý."

Đã đến lúc này, người phụ nữ này còn ở đó giảo biện, muốn giải vây cho chính mìnhmình.

Hoắc Tư Tước nghe xong, đồng tử hắn híp lại, cũng không biết tại sao, trong đầu hắn liền xuất hiện hình ảnh máu tươi đầm đìa của Ôn Hủ Hủ.

Vì con trai mình, không tiếc hy sinh để chứng minh cho hắn tin.

Một người vì trốn tránh trách nhiệm, lại tìm mọi cách chống chế!

Ánh mắt hắn càng ngày càng giận giữ, nhìn chằm chằm người phụ nữ theo hắn ròng rã năm năm, trong ánh mắt phẫn nộ không còn chút cảm xúc, hắn cầm một cái chén ném về phía cô ta.

“Từ giờ trở đi, đừng để tôi nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt Hoắc Dận, còn nữa, cũng đừng để tôi nhìn thấy cô xuất hiện ở vịnh Thiển Thủy!"

Vịnh Thiển Thủy, chính là biệt thự trang viên hiện tại của bọn họ đang sinh sống.

Cố Hạ như bị sét đánh!

Không cho cô xuất hiện trước mặt Hoắc Dận lại còn không cho cô ở lại Vịnh Thiển Thủy......

Đó không phải là hoàn toàn vạch rõ giới hạn với cô, đuổi cô ra khỏi thế giới của hắn sao?

Cô hoàn toàn choáng váng, bất chấp cốc nước đập vào người mình, bò lại gần hắn.

“Anh không thể đuổi em đi, em yêu anh, Tư Tước, anh quên lúc trước anh đã nói gì khi đưa về sao?

“……”

Thật lâu thật lâu, đêm hôm đó, trên thuyền đều quanh quẩn tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc rống của người phụ nữ này.

Ôn Hủ Hủ hôn mê cả một đêm.

Đến buổi sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ từ từ chiếu vào trong khoang thuyền của cô, để cho cô cảm giác được một tia nắng ấm áp, lúc này cô mới chậm rãi mở ra hai tròng mắt.

“Tỉnh rồi?”

Có chút ngoài ý muốn, sau khi tỉnh lại, bên cạnh cô lại còn có người.

Ôn Hủ Hủ gian nan nghiêng đầu, có chút kinh ngạc nhìn về phía nơi phát ra âm thanh này.

Trợ lý Lâm?

“Đúng, là tôi, nhiều năm không gặp, phu nhân còn nhớ rõ tôi, thật là vinh hạnh cho tôi”.

Đây là một người đàn ông rất trẻ tuổi, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi kẻ caro, trên khuôn mặt trắng nõn nhã nhặn đeo một cặp kính gọng đen, không phải trợ lý Tiểu Lâm của Hoắc Tư Tước thì là ai.

Ôn Hủ Hủ thấy rõ người này, cười cười.

“Sao lại không nhớ được?”

Năm đó, cô gả đến Hoắc gia, ngày hôm sau Hoắc Tư Tước liền ra nước ngoài không bao giờ trở về nữa, chính là trợ lý này, thường xuyên chạy qua lại giữa Hoắc gia và công ty.

Lúc đó, cô còn nhớ rõ, mỗi một lần trợ lý Lâm tới, đều trông mong anh ta có thể mang đến tin tức của người đàn ông kia.

Ôn Hủ Hủ kéo kéo khóe miệng, chống tay ngồi dậy: "Anh nói gì thế? Cảm ơn sự giúp đỡ trước kia của anh, đúng rồi, sao anh lại ở chỗ này?"

"Tối hôm qua cô bị thương, tôi không có chuyện gì nên qua đây xem cô truyền nước, cô cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Tiểu Lâm còn đặc biệt rót cho cô một ly nước ấm.

Ôn Hủ Hủ nhận lấy, nhất thời có chút ngượng ngùng: "Thì ra là như vậy, vậy thật sự là làm phiền anh rồi, tôi không sao, đúng rồi, Dận Dận đâu? Thằng bé thế nào? Thằng bé không sao chứ? Tối hôm qua tổng giám đốc các anh có đi hỏ tộii người phụ nữ kia không? anh ấy..."

Cô đột nhiên nhớ tới chuyện này.

Tiểu Lâm vội an ủi cô: "Phu nhân yên tâm, hiện tiểui tiểu thiếu gia đã được tổng giám đốc mang theo bên người, còn cô Cố...... về sau cũng không được tiếp xúc với tiểu thiếu gia nữa, cô không cần lo lắng.

Tiểu Lâm đã sớm biết cô sẽ hỏi cái này, cho nên đã chuẩn bị một đáp án mà cô hài lòng.

Ôn Hủ Hủ nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, lần này cô đã thắng, têni đàn ông chó má kia còn không tính là mù quán hết thuốc chữa.

Vậy tôi đi xem Dận Dận, thằng bé ở đâu?

“A?" Có chút ngoài ý muốn, trợ lý này lại lộ ra một tia khó xử, "Cô muốn đi thăm tiểu thiếu gia? Này...... Vết thương của cô còn chưa khỏi, hay là dưỡng thương trước đi.”

“Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.”

Ôn Hủ Hủ không cho là đúng.

Quả thật vết thương của cô không quan trọng lắm, không ai biết đêm qua, một nhát kia của cô là khổ nhục kế, thân là một bác sĩ, cô đương nhiên sẽ không tự giết mình.

Thế nhưng, trợ lý vẫn ngăn cản cô, không cho cô xuống giường.

"Phu nhân, thật xin lỗi, tổng giám đốc nói ngài ấy không muốn cho phu nhân gặp tiểu thiếu gia, ngài ấy nói mẹ của tiểu thiếu gia năm năm trước đã chết, ông ấy không thể, cũng sẽ không để tiểu thiếu gia bị tổn thương một lần nữa!"

“……”

Chỉ một câu này khiến Ôn Hủ Hủ đang vội vã đi gặp con mình khựng lại không nhúc nhích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK