Đúng vậy, ba đã không còn nhớ được khoảng thời gian ở bên cạnh mẹ, sao ba còn muốn nghe thấy tên mẹ nữa chứ?
Mắt Tiểu Nhược Nhược dần đỏ lên.
Ôn Hủ Hủ phát hiện ra, cô còn nghĩ rằng bé ở nhà trẻ bị ai bắt nạt, cô nhanh chóng ngồi xuống trước mặt bé: ''Sao vậy? Bé cưng, con có chuyện gì không vui sao?''
''Không có, chỉ là... chỉ là nhớ anh, mẹ, ba thật sự không cần chúng ta nữa sao?''
Khuôn mặt đứa nhỏ toàn là nước mắt, bé ngẩng đầu lên nhìn mẹ.
Ôn Hủ Hủ giật mình.
Dường như trái tim bị đâm mạnh một cái, cô bị tấn công bất ngờ không chút phòng bị, những đau đớn mà cô tự cho rằng bản thân đã quên lại tràn ra như thủy triều.
Thật ra cô đều biết việc cô nhóc này lén gọi điện cho anh trai.
Cô không lật tẩy cô bé, vì cô không muốn để anh em họ thành người xa lạ, cô vẫn muốn mấy đứa nhỏ thường xuyên liên lạc với nhau. Còn nữa, ít hay nhiều gì đó cô cũng muốn biết một chút chuyện ở bên kia qua điện thoại.
Nhưng đứa nhỏ đột nhiên hỏi câu hỏi này.
Có nghĩa là sao?
Ôn Hủ Hủ bế bé lên ôm vào ngực, một lúc lâu sau cô mới nói: "Sẽ không, sao ba và anh lại không cần con chứ? Họ chỉ bận quá mà thôi.''
''Nhưng mà ba không gọi cho Nhược Nhược, ngày nào ba cũng ở cùng dì Lạc, ba không cần bé cưng của ba nữa rồi.''
Đứa nhỏ này cuối cùng vẫn quá ngây thơ, chỉ mấy câu bé đã nói hết những chuyện mình biết ra.
Ôn Hủ Hủ nghe xong cảm thấy rất khó chịu.
Xem ra tình hình ở bên kia khiến bé con buồn rồi.
Ngày nào cũng ở cùng dì Lạc?
Thật sự quên hết rồi sao?
Ôn Hủ Hủ ôm đứa nhỏ, trái tim lạnh như băng, cô nhớ đến những lời mà người phụ nữ tên Lạc Du kia gào thét trước cổng nhà chính.
Lúc đó cô ta nói người đàn ông kia căn bản không quên Ôn Hủ Hủ.
Cô không tin.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì dường như cũng có chút manh mối về chuyện này.
Ví dụ như hắn luôn miệng nói muốn ném cô cho chó ăn, nhưng ở trại chó lại không làm gì cô, thậm chí còn nuôi cô rất tốt.
Còn nữa, ngày đó ở Lam Sắc Yêu Cơ, hắn thật sự xuất hiện chỉ vì đang theo dõi Hoắc Kiêu thôi sao? Trùng hợp như vậy sao?
Hơn nữa, sau đó hắn còn cõng cô, lúc ở khách sạn còn quan tâm chuẩn bị cho cô như vậy.
Ôn Hủ Hủ nghĩ đi nghĩ lại...
Đột nhiên cô cảm thấy trái tim mình rất đau, đau đến mức không thể thở được...
Không sao, khi nào sinh nhật bé cưng mẹ sẽ mang con về gặp họ.'' Dường như cô đã hạ quyết tâm bước một bước về phía trước.
''Thật sao?''
Quả nhiên Tiểu Nhược Nhược ngừng khóc, đôi mắt to đỏ bừng cũng vui vẻ nhìn mẹ.
Quá tuyệt vời!
Vậy mà mẹ lại đồng ý mang bé về, bé phải nhanh chóng báo tin tốt này cho anh trai mới được.
Cuối cùng đứa nhỏ cũng không còn ồn ào, lúc này Ôn Hủ Hủ mới đi vào bếp nấu cơm.
Mấy phút sau, hai anh em sinh đôi ở thành phố A trong nước cách đây rất xa nhận được điện thoại của em gái.
''Em nói mẹ muốn về vào sinh nhật của chúng ta sao?''
"Đúng vậy, mẹ vừa mới nói với em đó, mẹ nói muốn dẫn em về gặp các anh, các anh vui không?'' Cô bé vui vẻ nói trong điện thoại.
Vui chứ!
Sao có thể không vui được?
Nhưng bây giờ tình trạng của ba như thế này, cho dù hai người họ có về thì hai anh em cũng cảm thấy rất lo lắng không biết có gặp được họ không.
Vì mấy hôm nay, chỉ cần hai bé nhắc đến mẹ là ba sẽ càng tức giận hơn, trong nhà cũng bắt đầu cấm hai bé nhắc đến chữ ''mẹ''.
''Haiz...''
Mặc Bảo cúp điện thoại xong ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ mà thở dài.
Múi giờ trong nước và nước Mỹ cách nhau mấy tiếng, cho nên lúc em gái gọi về thì bên này đang là rạng sáng.
Hoắc Dận cũng bị đánh thức, cậu nghe thấy tiếng em trai thở dài, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nhìn về phía Mặc Bảo.
''Sao vậy?''
"Em gái nói mẹ sẽ mang con bé về vào ngày sinh nhật của chúng ta.''
''Vậy không phải rất tốt sao?'' Khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của Hoắc Dận lập tức hiện lên sự vui mừng.
Nhưng Mặc Bảo vẫn thở dài thở ngắn.
''Tốt thì tốt, nhưng anh không thấy tính tình ba mấy hôm nay sao? Còn không cho chúng ta nhắc đến mẹ nữa, nếu như mẹ thật sự về thì ba sẽ đồng ý cho chúng ta gặp mẹ sao?''
''Để anh nói với ba.''
Hoắc Dận vô cùng dứt khoát nói.
Đứa nhỏ này ở một số phương diện vô cùng giống Hoắc Tư Tước, nếu là chuyện bé muốn làm thì sẽ không có ai có thể ngăn được.
Thế là sáng hôm sau, lúc Hoắc Tư Tước muốn đưa hai đứa nhỏ đến nhà trẻ, Hoắc Dận đeo cặp sách nhỏ vô cùng nghiêm túc đứng trước mặt ba nói.
''Ba, con muốn nói với ba một chuyện.''
''Hửm?''
Hoắc Tư Tước rất quen với cách nói chuyện này của con trai cả nhà mình, dù sao đứa nhỏ cũng là do hắn nuôi lớn.
Hoắc Dận đứng thẳng trước mặt ba, cậu bé ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc nói cho hắn nghe: ''Con đã gọi điện cho mẹ, mẹ nói, vào ngày sinh nhật của tụi con, mẹ sẽ mang em gái về gặp chúng ta.''
Chương 370: Keo 502 muốn gỡ cũng không gỡ được
''Gặp cái gì?''
Sắc mặt Hoắc Tư Tước lập tức trầm xuống, dường như hắn sẽ lập tức phủ nhận chuyện này ở giây tiếp theo vậy.
Mặc Bảo ở bên cạnh sợ hãi nhìn hai người.
Nhưng Hoắc Dận lại không chút hoang mang nói tiếp: ''Đúng vậy, gặp mặt, ba, ba không thể từ chối chuyện này, nếu như ba không đồng ý thì con và em trai từ ngày hôm nay sẽ không đi học nữa, hơn nữa chúng con cũng không đảm bảo rằng mình có khả năng trốn đến Mỹ tìm mẹ không đâu!''
''...''
Wow!!!
Làm rất tốt!
Mặc Bảo ở bên cạnh cho anh trai một ngón like.
Hoắc Tư Tước thì tức đến mức gân xanh nổi lên rõ trên thái dương, nếu không phải đúng lúc này dì Vương nghe thấy tiếng động chạy ra ngoài thì hắn đã lập tức bùng nổ.
''Tiên sinh, nếu như đứa nhỏ đã nói chuyện với mẹ rồi thì ngài cũng đừng làm chúng thất vọng, một năm chỉ có một lần sinh nhật, ngài thỏa mãn ước nguyện của hai đứa nhỏ không phải tốt hơn sao?''
''Dì Vương, sao có thể như vậy được? Những chuyện thế này có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, nói về mặt tâm lí, mấy đứa nhỏ sẽ bị ỷ lại.''
Đúng là nhà đã dột còn gặp mưa, lúc này Lạc Du đi đến.
Sắc mặt dì Vương cũng trở nên rất khó coi.
Nhưng là một người hầu, dì ấy cũng không tiện nói thêm gì.
Kết quả cuối cùng Hoắc Tư Tước vẫn không đồng ý chuyện này.
Đồng thời, vì để phòng hai chuyện Hoắc Dận nói sẽ xảy ra, hắn còn đặc biệt ra lệnh cho hai vệ sĩ đi theo hai đứa nhỏ 24/24.
Hoắc Dận thấy vậy thì lập tức nổ tung: ''Ba thối, ba khiến con quá thất vọng, mẹ đã chủ động đi tìm ba mà ba còn giận mẹ, ba căn bản không phải đàn ông!''
Sau đó cậu ném cặp đi rồi khóc chạy về phòng, không ra ngoài nữa.
Cửa chính chìm vào im lặng.
Dì Vương, Lạc Du và mấy vệ sĩ đều cứng người, không ai dám nói một chữ.
Dì Vương vừa mừng vừa lo, mừng là vì đứa nhỏ này lại dám lớn tiếng nói vậy với ba, còn lo là vì không biết tiên sinh sẽ có phản ứng như thế nào.
Nhưng dì ấy đã phải thất vọng rồi, Hoắc Tư Tước chỉ đứng im lặng đúng một giây.
Sau đó hắn nhìn cặp sách trên mặt đất rồi nhìn về phía đứa bé mới chạy lên, nổi giận nói: ''Hoắc Dận, con ngứa da đúng không? Con muốn bị đánh thật đấy à?''
Mặc Bảo vẫn còn đứng ở cửa chính: ''...''
Cuối cùng ánh sáng hi vọng lẻ loi trong mắt cậu bé cũng hoàn toàn bị dập tắt.
*
Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ cũng không ngủ ngon.
Vì cô phát hiện em họ Ôn Cận vẫn đối xử với mình rất lạnh nhạt, ngay cả bữa tối cậu cũng không nói chuyện với cô.
Chẳng lẽ cậu biết Kiều Thời Khiêm còn chưa rời đi?
Ôn Hủ Hủ hít một hơi, quyết định mai đến công ty sẽ tìm Lâm n để hỏi về hạng mục của ông trùm dầu mỏ, sau đó cô có thể kiếm cớ để mặc kệ chuyện của Kiều Thời Khiêm.
Hôm sau, quả nhiên Ôn Cận vẫn rất lạnh nhạt đi cùng với Nhược Nhược.
''Được rồi, hôm nay chị sẽ đi hỏi về dự án kia, nhận được rồi chị sẽ đi Trung Quốc.''
''Thật sao?''
Quả nhiên sắc mặt Ôn Cận thay đổi.
Ôn Hủ Hủ cũng hết cách, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Vì chỉ có người nhà mới quan tâm đến bạn như vậy, ngày trước Kiều Thời Khiêm lừa cô nên người em họ này đương nhiên sẽ không muốn thân thiết với anh ta.
Ôn Cận rất vui vẻ mà đưa Ôn Hủ Hủ đến công ty.
Hai tiếng sau, quả nhiên Ôn Hủ Hủ thành công lấy được hạng mục kia từ chỗ Lâm n.
Nhưng lúc cô đi ra Lâm n lại nói với cô: ''Nancy, nếu cô muốn làm dự án này thì tốt nhất nên chuẩn bị luật sư cho mình.''
''Vì sao?'' Ôn Hủ Hủ cảm thấy rất khó hiểu: ''Tại sao tôi lại cần luật sư? Lúc trước chưa từng có chuyện như vậy.''
Lâm n gật nhẹ đầu, không phủ nhận lời cô vừa nói.
Nhưng ông ta lại lập tức lấy một tập tài liệu chi tiết về phía bên kia ra đưa cho cô.
''Bên phía bọn họ rất nguy hiểm, cho nên lúc buôn bán hay giao dịch sẽ thường có luật sư, như vậy mới có thể đảm bảo cho hợp đồng và khoản tiền.''
''...''
Tuyệt vời, vậy mà còn cả giao dịch trực tiếp!
Ôn Hủ Hủ không còn cách nào khác: ''Được, vậy ông sắp xếp cho tôi một người, tôi đi với người đó.''
Lâm n lập tức cười: ''Đã sắp xếp ổn thỏa cho cô rồi.''
''Ai?''
''Luật sư Kiều đó, anh ta là luật sư hàng đầu, đến lúc đó cô đi cùng với anh ta tuyệt đối không bị thiệt.'' Lâm n còn cảm thấy mình mới nhặt được bảo bối.
Ôn Hủ Hủ rất muốn mắng người.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao người này giống như keo 502 muốn bỏ cũng không được vậy?
Ôn Hủ Hủ trực tiếp mất hết kiên nhẫn.
Cô nói với Lâm n, nếu như không đổi luật sư cho mình thì cô sẽ không làm dự án này.
Về đến nhà, quả nhiên Ôn Cận hỏi lại chuyện này.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể ấp úng nói với cậu một chút, nhưng cô nhiều lần nhấn mạnh rằng bản thân đã từ chối chuyện này, cô yêu cầu Lâm n sắp xếp cho mình một luật sư khác.
Nhưng kì lạ là sau khi Ôn Cận nghe xong cũng không tức giận.
''Em biết rồi.''
''Hả?''
Ôn Hủ Hủ bị dáng vẻ bình tĩnh khác thường này của cậu làm cho bất an.
Cậu không tức giận?