Cuối cùng ba người cùng nhau đi tìm người phụ trách Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản kia.
Đương nhiên chủ yếu vẫn là Kiều Thời Khiêm và Ôn Hủ Hủ.
Ôn Cận nhiều lắm cũng chỉ tính là người đi theo họ mà thôi.
''Nancy, anh đã nghe ngóng rồi, bây giờ người phụ trách kia đang ở khách sạn Hildon, tốt nhất chúng ta đến thẳng khách sạn tìm ông ta, nếu đến phố Wall khó tránh khỏi việc bị người của Lâm n nhìn thấy.''
''Được.''
Ôn Hủ Hủ cảm thấy đề nghị này cũng không tệ, cô lập tức đồng ý.
Nửa tiếng sau, cổng khách sạn Hildon.
Vì luôn suy nghĩ lát nữa gặp được người phụ trách kia sẽ nói chuyện hợp tác như thế nào nên xe vừa dừng Ôn Hủ Hủ đã đi thẳng xuống.
Ôn Cận cũng muốn đi cùng.
Lúc này Kiều Thời Khiêm ngồi trước lái xe nói: ''Ôn Cận, cậu ở dưới này chờ chúng tôi đi, tôi và chị cậu lên gặp khách hàng, nhiều người quá không tốt.''
''Có gì không tốt? Tôi đến đây là để đi gặp khách hàng với chị ấy.''
Giọng nói Ôn Cận lạnh nhạt, không chút để lời này vào mắt, cậu trực tiếp mở cửa đi xuống.
Kiều Thời Khiêm ngồi trong xe tức đến nổi đầy gân xanh.
Tên nhãi miệng còn hôi sữa này thật chướng mắt, ngay cả việc quan sát những thứ cơ bản nhất cũng không biết.
Xem ra anh ta phải nghĩ cách để đuổi cậu đi mới được.
Kiều Thời Khiêm không còn cách nào khác, cuối cùng anh ta chỉ có thể xuống xe, lúc anh ta vào trong khách sạn, trong đại sảnh xa hoa lộng lẫy, Ôn Cận đã đi trước một bước đứng sát bên cạnh chị gái mình.
''Chị, lát nữa chúng ta sẽ nói gì với ông ta?''
''Chị muốn thảo luận về trái phiếu với ông ta.''
''Trái phiếu?'' Thiếu niên đứng bên cạnh lập tức mở to mắt: ''Chị lấy đâu ra trái phiếu?''
''Trước kia ở gia tộc Lôi Mông chị đã không lấy tiền hoa hồng mà đổi hết sang thành trái phiếu, bây giờ gia tộc Lôi Mông phát triển không tệ, những trái phiếu này chắc sẽ có giá trị. Hơn nữa, nếu như chị đoán không sai thì Thương Khung Tinh Mật muốn đánh vào điều này, có đồ của gia tộc Lôi Mông sẽ giúp đỡ anh ta rất nhiều.''
''...''
Người phụ nữ bình tĩnh nói trong lúc đợi thang máy, giống như những gì cô vừa nói chỉ là những thứ cô vừa nghĩ ra vậy.
Thiếu niên đi theo sau yên lặng.
Trong thời buổi bây giờ, thứ khó nắm bắt nhất là thị trường kinh tế, đặc biệt là trong tài chính và thương mại, đơn giản mà nói thì nó giống như thời tiết vậy, sớm nắng chiều mưa cũng là chuyện thường tình.
Cho nên cô chỉ vô ý làm những thứ này?
Ôn Cận liếm răng hàm.
Ba người vào thang máy, họ nhanh chóng đến tầng cao nhất, dưới sự dẫn đường của Kiều Thời Khiêm, cuối cùng họ cũng gặp được người phụ trách Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản.
''Chào ông Ichiro tiên sinh, tôi tên Kiều Thời Khiêm, luật sư Tùng Đảo giới thiệu tôi đến đây.''
''Vào đi.''
Người phụ trách này không có quá nhiều cảm xúc với sự nhiệt tình của Kiều Thời Khiêm, thậm chí người tên Tùng Đảo kia đối với ông ta cũng chỉ là một người bình thường.
Sắc mặt Kiều Thời Khiêm cứng đờ.
Cũng may Ôn Hủ Hủ không chú ý đến chuyện này, nghe thấy ông ta để họ vào, cô lập tức dẫn Ôn Cận đi vào.
''Chào ngài Ichiro tiên sinh, thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, không biết ngài còn nhớ tôi không? Hôm đó chúng ta đã gặp nhau ở phố Wall, Lâm n tiên sinh đã dẫn chúng tôi qua đó.''
''Hóa ra là cô.''
Người Nhật Bản này lại nhớ rõ Ôn Hủ Hủ.
Nhưng sau khi nhận ra cô, ông ta có chút nghi ngờ: ''Cô tìm tôi có chuyện gì không? Lâm n tiên sinh không thông báo gì với tôi cả.''
Quả nhiên ông ta chỉ nhận một mình thông báo từ Lâm n!
Vẻ mặt Kiều Thời Khiêm hơi thay đổi, anh ta theo bản năng muốn bước đến nói đỡ, nhưng đúng lúc này một dáng người nhỏ nhắn đã đi qua anh ta, bình tĩnh không vội vàng đứng trước mặt người Nhật Bản kia.
''Ichiro tiên sinh, hôm nay tôi không đại diện cho Lâm n tiên sinh đến đây, tôi đến để hợp tác với ngài.''
''Cô hợp tác với tôi?''
''Đúng, không biết Ichiro tiên sinh đã từng nghe đến gia tộc Lôi Mông hay chưa? Chính là gia tộc suýt chút nữa phá sản năm đó.'' Ôn Hủ Hủ bắt đầu nói.
Lời vừa dứt, ánh mắt Ichiro đã hiện lên sự kinh ngạc.
"Đương nhiên biết, chuyện họ hồi sinh lại trong vòng tài chính năm đó là một sự kiện vô cùng oanh động.''
''Đúng vậy, tôi muốn nói cho Ichiro tiên sinh biết, người đứng phía sau giúp đỡ họ chính là tôi!''
Ôn Hủ Hủ mỉm cười nói thân phận của mình ra, thuận tiện còn đưa một số tài liệu chứng minh mình là người đứng phía sau năm đó ra.
Sau khi đọc xong, Ichiro mở to mắt, ông ta vô cùng khiếp sợ nhìn những thứ này.
Sao có thể được?
Chuyện của gia tộc Lôi Mông năm đó do một cô gái nhỏ làm?
Ichiro không thể tin được, một lúc lâu sau ông ta vẫn đứng đó nhìn chằm chằm giấy tờ trong tay, lúc lại ngẩng đầu lên nhìn Ôn Hủ Hủ, vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn không tỏ rõ thái độ của mình.
Cũng đúng, cô trẻ như vậy, lại còn là một cô gái, ai có thể tin chứ?
Ôn Hủ Hủ lại cười một tiếng: ''Ichiro tiên sinh không tin đúng không? Vậy tôi có thể nói cho ông thêm một chuyện nữa, mấy ngày trước, cổ phiếu trên thị trường của tập đoàn Hoắc thị đột nhiên sụt giảm cũng do tôi làm.''
Ichiro: ''...''
Kiều Thời Khiêm: ''...''
Sau khi nghe xong, đôi mắt sau lớp kính dày của thiếu niên đứng phía sau cũng lóe lên.
Người phụ nữ này thật giỏi!
Chương 302: Vị trí mẫn cảm
Cuối cùng Ichiro cũng tin tưởng Ôn Hủ Hủ, sau đó hai người chính thức bắt đầu nói chuyện.
Như Ôn Hủ Hủ dự đoán, lúc cô nói ra trái phiếu của gia tộc Lôi Mông, Ichiro vô cùng hứng thú, sau đó ông ta nhanh chóng đồng ý ra giá cao gấp hai thị trường để mua hết.
Gấp hai chính là hơn gần ngàn vạn, huống hồ lúc trước Ôn Hủ Hủ cũng không phải bỏ tiền.
Ôn Hủ Hủ vô cùng vui vẻ, cô lập tức lấy hợp đồng ra để kí kết.
''Rầm!''
Không ngờ đúng lúc này, cửa phòng tổng thống bị ai đó đạp ra, một người đàn ông trung niên cổ đeo dây chuyền vàng lớn có hình xăm to nơi tay đột nhiên xuất hiện.
Lâm n?
Ôn Hủ Hủ lập tức cứng người.
Tất cả những người khác trong phòng cũng hoảng hốt, đặc biệt là người đưa ra chủ ý, Kiều Thời Khiêm.
''Nancy, không tệ nha, không ngờ cô lại có thể đàm phán một đơn làm ăn lớn như vậy với Ichiro tiên sinh, chuyện tốt như vậy mà không cho tôi biết sao?''
''Lâm n tiên sinh, tôi...''
''Lâm n tiên sinh, thật xin lỗi, chuyện này đều là ý của tôi, là tôi thấy Nancy cần tiền gấp nên tự ý làm chủ, hi vọng ông nể tình tôi không trách phạt cô ấy.''
Thời điểm quan trọng nhất, Kiều Thời Khiêm vẫn khá có trách nhiệm mà đứng ra ngăn trước mặt Ôn Hủ Hủ.
Nhưng Lâm n không quan tâm, lúc trước khi mời chào Ôn Hủ Hủ thái độ của ông ta vẫn còn rất tốt, nhưng bây giờ ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn Kiều Thời Khiêm.
''Mặt mũi của anh? Luật sư Kiều, tôi chưa từng nói anh giới thiệu người này cho tôi mà anh còn muốn tôi nể mặt anh à? Mặt nào của anh? Được, vậy anh để cô ta đưa toàn bộ đồ trong tay cho tôi đi, tôi sẽ nể mặt anh!''
''Ông...''
Kiều Thời Khiêm tức để đỏ bừng mặt.
Nhưng anh ta căn bản không có cách nào khác, vì sau khi người đàn ông kia nói xong câu này, tay chân đi theo sau ông ta đã lập tức tiến lên.
"Thời Khiêm, làm sao bây giờ?''
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì càng hoảng hốt hơn.
Cô tuyệt đối không thể đưa những thứ này cho Lâm ân, đây là trái phiếu của cô, ông ta dựa vào đâu mà muốn lấy đi? Cô đưa rồi thì cái gì cũng không còn.
Ôn Hủ Hủ muốn giấu bản hợp đồng này đi.
Không ngờ sau khi những người này thấy cô muốn giấu hợp đồng thì lập tức lao đến muốn cướp đi: ''Đưa đồ đây!''
''Không được, đây là đồ của tôi, các anh dựa vào đâu mà cướp đi?'' Khuôn mặt Ôn Hủ Hủ không còn chút máu nào, cô ôm chặt lấy hợp đồng của mình, không nguyện ý buông tay.
Đồng thời cô cũng nhìn Kiều Thời Khiêm cầu cứu, hi vọng anh ta có thể giúp mình.
Nhưng phía Kiều Thời Khiêm đã hoàn toàn bất lực, lúc này một con dao sắc nhọn đã đặt ngang cổ anh ta.
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn tuyệt vọng.
Khi bản hợp đồng sắp bị những người này cướp đi, thiếu niên đội mũ áo màu xanh không một ai chú ý đến đứng sau lưng Ôn Hủ Hủ đột nhiên tiến lên.
''Chị, nếu ông ta thích thì đưa cho ông ta là được rồi.''
''Cái...Cái gì?''
Ôn Hủ Hủ mở to mắt nhìn thiếu niên lấy hợp đồng trong tay mình, ánh mắt không ngừng run rẩy.
''Không được, Tiểu Cận, chị không thể đưa thứ này cho ông ta được, đây là thứ duy nhất chúng ta có, đưa cho ông ta rồi chúng ta sẽ không còn vốn liếng để vực Ôn gia dậy nữa.''
''Không sao, cho dù chị đưa cho ông ta thì ông ta cũng không thể ra khỏi căn phòng này được.''
Ôn Cận đột nhiên xuất hiện lạnh lùng nói một câu.
Sau đó ngón tay thon dài của cậu cầm hợp đồng này đưa qua.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Không ra khỏi căn phòng này được? Có ý gì?
Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là vì sao thiếu niên kia lại nói những lời này? Cậu không nhìn rõ tình hình hiện tại sao? Cậu có bị ngốc không vậy?
Đám người Lâm n cười to.
Mà sắc mặt hai người Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm lại càng trầm hơn.
Tên nhóc này sao lại nghịch ngợm vào đúng lúc này chứ?
Nhưng họ nhanh chóng phát hiện đám người kia không cười được nữa, sắc mặt họ trở nên vô cùng khủng hoảng, ánh mắt đều nhìn về phía đại ca của mình... Lâm n!
''Đó là cái gì? Điểm đỏ trên mặt đại ca ấy.''
''...Có phải là... súng ngắm không?''
''Súng... ngắm?''
Lời vừa dứt, mọi người đều hỗn loạn, sau khi một tiếng kêu sợ hãi vang lên, tất cả mọi người đều ôm đầu tránh đi khắp nơi.
Bao gồm cả Lâm n, ông ta cũng muốn trốn.
Nhưng ông ta như bị điểm huyệt, ánh mắt tập trung nhìn chấm đỏ giữa trán, mặt xám như tro, động cũng không dám động.
''Đừng...Đừng làm loạn, người anh em, có chuyện gì bình tĩnh nói, bình tĩnh nói.'' Ông ta còn run rẩy giơ hai tay lên.
Hai người Ôn Hủ Hủ hoàn toàn trợn mắt há mồm.
Súng ngắm?
Súng ngắm ở đâu? Có chuyện gì xảy ra vậy?
Bọn họ như bị sét đánh, căn bản không dám tin những gì mình vừa nghe, bao gồm cả Kiều Thời Khiêm.
Nhưng thực sự lúc anh ta nhìn qua có thấy một chấm đỏ giữa trán Lâm n!
Cmn!
Chuyện này cũng quá sợ rồi!
*
Cuối cùng Lâm n chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ qua cho mấy người Ôn Hủ Hủ.
Nhưng ông ta không cam tâm, sau khi chấm đỏ giữa trán mình biến mất, ông ta ra khỏi phòng, trốn ở một nơi khó có thể theo dõi, ánh mắt nhìn về phía căn phòng kia tràn ngập sự độc ác.
Chương 303: Cậu vô cùng quấn cô
''Món nợ hôm nay tôi sẽ nhớ thật kĩ.''
''...''
Lúc này Ôn Hủ Hủ đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, ở cửa chỉ có mình Ôn Cận.
Cậu nghe được câu uy hiếp này, thong thả đi ra.
''Ông nói rất đúng, chuyện ngày hôm nay tôi cũng nhớ kĩ.''
''Cậu nói cái gì?''
''Tôi nói, tôi cũng sẽ nhớ kĩ ông, ông nên cảm thấy may mắn vì viên đạn vừa rồi không bắn thủng đầu ông, nếu đổi lại là trước kia, người cầm một tỷ của tôi đã sớm biến thành cái sàng rồi!''
Cậu đột nhiên âm trầm tiến lại gần, giọng nói như ma quỷ vang lên bên tai người đàn ông kia, đôi mắt đằng sau lớp kính cận nặng nề vô cùng đáng sợ.
Vừa nhìn đã khiến người khác rùng mình.
Lâm n đột nhiên trợn trừng mắt.
Một tỷ?
Cậu đang nói một tỷ của cậu?
Ông ta lập tức nhìn kĩ khuôn mặt này, khi thấy rõ khuôn mặt tuấn tú đã cởi kính ra, mặt ông ta lập tức trắng bệch.
Không, không có khả năng, đây không phải sự thật, không phải!
Cảm giác hoảng sợ lan ra khắp cơ thể, chỉ một lát sau, ông ta ngã ra đất.
''Lâm tổng, Lâm tổng...''
Thuộc hạ đi theo ông ta rối cả lên, người đi sau lưng nhanh chóng đỡ lấy ông ta kêu lớn.
Trong phòng, Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm đang cùng Ichiro bàn bạc và tiến hành kí kết hợp đồng để kết thúc công việc, nghe thấy tiếng kêu la bên ngoài thì lập tức đi ra.
''Xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Cận, sao em lại ở bên ngoài?''
''Ừm, em thấy ông ta ngất xỉu nên đi ra xem thử.''
Thiếu niên đã lại lần nữa đeo kính lên, cậu đứng ngoài bình tĩnh trả lời câu hỏi.
Đứa nhỏ này sao lại liều lĩnh vậy?
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì lập tức đi đến kéo cậu lại, cô vẫn còn sợ hãi khuyên cậu: ''Em tránh xa mấy người này ra chút, biết chưa?''
Ôn Cận ngoan ngoãn gật đầu: ''Ừm, đã biết.''
Kiều Thời Khiêm: ''...''
Anh ta nhìn mà cảm thấy khó chịu, nhưng lúc này anh ta căn bản không thể làm gì.
Đây là một kết cục không một ai nghĩ tới.
Lúc đầu Kiều Thời Khiêm tưởng rằng mình có thể làm chủ chuyện này, cuối cùng anh ta cũng có thể giúp Ôn Hủ Hủ một chuyện lớn, sau đó anh ta có thể danh chính ngôn thuận ở cạnh cô.
Nhưng anh ta không ngờ người giải quyết hết mọi chuyện lại là Ôn Cận!
Vậy mà cậu còn tìm tay súng bắn tỉa?
Không phải cậu còn chưa tốt nghiệp đại học sao? Rốt cuộc sao cậu lại biết những thứ này?
Kiều Thời Khiêm đi đến, nhìn thiếu niên đang giúp chị gái thu dọn đồ đạc, hai người đứng sát cạnh nhau, anh ta không nhịn được mà hỏi một câu: ''Tiểu Cận, sao cậu lại tìm được tay súng bắn tỉa? Cậu tìm những người này ở đâu?''
Vấn đề này đúng là nên hỏi rõ ràng.
Ôn Hủ Hủ cũng nghiêng đầu nhìn về phía em trai.
Ôn Cận thấy vậy thì có chút lo lắng: ''Em...Em tìm ở chợ đen, anh Kiều, người bạn kia của anh giới thiệu cho em.''
Chỉ một câu nói đã chuyển hết vấn đề lên người bạn của Kiều Thời Khiêm.
''Bạn anh Kiều? Em nói gia đình chỗ chúng ta ở ngày trước sao?''
''Đúng vậy, em nghĩ em và chị ở đây không an toàn nên đã đi hỏi chú kia một chút, sau đó chú ấy nói cho em biết, rất đắt đó, chị, một lần là năm ngàn đô.''
Cậu lại bắt đầu uất ức, hàng mi dài rủ xuống, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú là sự lo lắng và bất an.
Đứa nhỏ này, ai còn trách cậu chuyện này được chứ?
Ôn Hủ Hủ lập tức mềm lòng.
''Đồ ngốc, năm ngàn đô nhưng em đã cứu cả nhà chúng ta đấy, em nhìn xem, nếu lần này không nhờ em thì chúng ta cũng không còn gì nữa rồi, không sao, chị không trách em, khi nào về chị còn muốn thưởng em nữa đó.''
''Thật sao?''
''Đương nhiên rồi, em muốn mua gì cứ nói với chị, chị cũng sẽ cho em tiền, em là người lớn rồi, chị sẽ không khắt khe với em.''
''Ừm, chị thật tốt.''
Hai chị em đứng đây chị một câu em một câu, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Vẻ mặt Kiều Thời Khiêm đứng bên cạnh lại không tốt chút nào.
Hoặc có thể nói, anh ta căn bản không thể trực tiếp công nhận việc này như Ôn Hủ Hủ, anh ta đang nghi ngờ, cũng đang tìm kiếm sơ hở, anh ta cảm thấy chuyện này có rất nhiều điểm kì lạ.
Một người chưa học xong đại học, hơn nữa còn đến từ làng quê có thể suy nghĩ sâu xa như vậy sao?
*
Ôn Hủ Hủ thành công vang dội trong cuộc chiến đầu tiên vào vòng tài chính, cùng ngày hôm đó, cô chuyển tất cả số tiền nhận được vào tài khoản cậu mình.
Ôn Cận thấy vậy thì hỏi: ''Đều gửi hết cho cậu sao? Chị không lo ông ta không trả cho chị à?''
Ôn Hủ Hủ buồn bã hạ mắt xuống: ''Sẽ không, cho dù ông ấy không trả thì chị cũng sẽ không trách ông ấy, chị nợ ông ấy, cả đời này cũng không trả lại được.''
Giọng cô tràn ngập sự chua xót, người nghe cũng cảm thấy lồng ngực nặng trĩu như bị một tảng đá lớn đè xuống.
Sắc mặt Ôn Cận tái nhợt.
Có phải là vấn đề mà họ không thể vượt qua được không?
Cậu nắm chặt tay, một lúc lâu sau vẫn không cam lòng mà hỏi: ''Nhưng em nghe nói con gái ông ta chết là vì gieo gió gặt bão, như vậy nhưng chị... vẫn muốn ôm hết lỗi lầm về phía mình sao?''
''Chị có thể không chịu trách nhiệm sao? Mặc dù cô ta gieo gió gặt bão nhưng cậu mợ chỉ có một đứa con gái, cô ta chết rồi chị còn có thể làm gì nữa? Em cảm thấy chị có thể mặc kệ sao?''
Chương 304: Mặc Bảo lại lần nữa bệnh nặng
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nói hết những gì phải kiềm chế trong khoảng thời gian này ra.
Có lẽ vì đây là người họ Ôn các cô, cũng là người duy nhất trên đời cô có thể dốc hết tâm sự.
Ôn Cận không nói gì, đôi mắt sau kính càng u ám hơn, giống như bị một tầng băng bịt kín, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào.
Không, cậu không hiểu.
Càng không muốn hiểu.
Vì đã hiểu thì sẽ chỉ cảm thấy cái đầm này càng ngày càng sâu, càng nhìn càng không thấy chút hi vọng nào.
Ôn Cận quay về phòng, cho đến sáng hôm sau cậu cũng không ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ không thấy có gì lạ, cô cho rằng em họ hai ngày này đã quá mệt mỏi.
Kiều Thời Khiêm thấy thiếu niên không có ở đây thì tâm trạng vui vẻ hơn nhiều, ngày hôm sau nghe nói cậu vẫn không ra khỏi phòng, anh ta muốn mời Ôn Hủ Hủ ra ngoài ăn sáng.
''Có lẽ Ôn Cận còn chưa dậy, chúng ta ăn xong mang về cho em ấy cũng được.''
''Vậy sao...''
Ôn Hủ Hủ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn vui vẻ đồng ý.
Cuối cùng cả hai đã có bữa ăn đơn độc đầu tiên từ khi đến đây.
Đương nhiên hai chữ ''hẹn hò'' vẫn là người đàn ông kia tự mình nhận định.
''Bây giờ em đã thắng trận chiến đầu tiên vang dội, tiếp theo em có kế hoạch gì không? Mặc dù hôm qua Ôn Cận đã tìm được tay súng bắn tỉa dọa Lâm n chạy đi nhưng ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em.''
''Ừm, em cũng thấy vậy.'' Ôn Hủ Hủ đang cúi đầu ăn nghe xong thì không khỏi nhíu mày.
Cô đúng là cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra được cách gì để giải quyết chuyện này.
Lâm n là thổ địa nơi này.
''Hay là chúng ta về Clear trước đi? Dù sao bây giờ em cũng đã một mình hợp tác thành công với Thương Khung Tinh Mật, anh tin một khi có tên tuổi thì sẽ có người tìm đến thôi.''
Kiều Thời Khiêm thấy cô đồng ý với nhận xét của mình, trong lòng cảm thấy vui mừng, anh ta lập tức thận trọng đưa ra đề nghị.
Anh ta chắc chắn muốn cô về cùng mình.
Nơi này quá không an toàn.
Còn một điều quan trọng hơn nữa là anh ta càng muốn ở bên cạnh cô hàng ngày hơn.
Nhưng anh ta phải thất vọng rồi, cô gái ngồi đối diện vậy mà lại không đồng ý.
''Không được, quay về sao thuận tiện bằng thế này được? Chuyện của Lâm n em sẽ tính toán sau.''
Ôn Hủ Hủ nhíu mày nói xong rồi tiếp tục ăn sáng.
Kiều Thời Khiêm thấy vậy cũng không tiện nói thêm gì.
Hai người đang ăn thì đột nhiên điện thoại Ôn Hủ Hủ vang lên, cô nhìn rồi cầm máy lên: ''Alo? Ai vậy?''
''Cô Nancy, hôm nay cô có việc sao? Sao cô không đi làm? Đã trễ một tiếng rồi.''
''Hả?''
Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên nhìn số điện thoại, cô còn tưởng bên kia gọi nhầm.
Nhưng người đầu kia lại nói thêm một câu: ''Cô Nancy, làm phiền cô nhanh chóng đến chỗ Lâm n tiên sinh, ông ấy có hạng mục quan trọng muốn giao cho cô làm.''
''Phụt.''
Cuối cùng một miệng đầy sữa đậu nành của Ôn Hủ Hủ cũng bị phun ra ngoài.
*
Hoắc Tư Tước về thành phố A, vừa về đến nơi hắn đã vội vàng chạy đến bệnh viện.
''Có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao Mặc Bảo lại bị bệnh?"
''Không biết, trong khoảng thời gian ngài không ở nhà, bọn họ đều ở bên nhà cũ, cũng không biết có phải do lão gia quá chiều mấy đứa nhỏ không, để chúng chơi nhưng không ép ăn.''
Lâm Tử Dương lái xe đến đón hắn, sau khi nghe hắn chất vấn thì nhanh chóng nói qua một lần.
Trong khoảng thời gian này mấy đứa nhỏ đúng là bị ông cụ mang sang bên kia, Hoắc Tư Tước không ở nhà, ông ấy luôn lo mấy đứa nhỏ ở vịnh Thiển Thủy không được chăm sóc tốt nên dứt khoát mang về nhà cũ.
Hoắc Tư Tước nhíu mày, không nói thêm gì.
Hai mươi phút sau, bệnh viện Nhân dân số 1.
Vốn muốn đến phòng bệnh xem đứa nhỏ nhưng không ngờ vừa bước chân vào hắn đã thấy một người phụ nữ vừa ôm con mình vừa tủm tỉm cười đi ra khỏi bệnh viện.
''Lạc Du? Sao cô lại ở đây? Cô ôm con tôi đi đâu?''
''A? Hoắc Tư Tước, anh về rồi? Con anh ốm, tôi mang bé đi trị liệu, cái bệnh viện rách này đúng là vô dụng, chút nấm mốc cũng không xử lí được.''
Lạc Du thấy Hoắc Tư Tước, ánh mắt lộ rõ sự vui mừng, sau đó cô ta ôm đứa nhỏ trong ngực bước nhanh về phía hắn.
Lâm Tử Dương đi cùng thấy vậy thì ngạc nhiên: ''Cô Lạc, cô đang nói đùa sao, bệnh viện lớn như vậy còn không khám được cho một đứa nhỏ? Có phải cô muốn đem đứa trẻ đi không? Tôi nói cho cô biết, bé đang bị ốm, cô đừng làm cậu bé mệt thêm nữa.''
Anh ta vậy mà lại cầu xin người phụ nữ này.
Lời này có chút kì lạ.
Nhưng Hoắc Tư Tước đã không còn tâm trạng để chú ý chuyện này, hắn nhíu mày không nói gì, trực tiếp tiến lên ôm lấy đứa nhỏ trong ngực người phụ nữ.
''Mặc Bảo?''
''Ba, ba về rồi...''
Cơ thể mềm mại nhỏ nhắn nóng bừng đã khiến Hoắc Tư Tước giật nảy mình chứ chưa nói đến giọng nói yếu ớt như mèo con của cậu bé.
Trái tim Hoắc Tư Tước như bị siết chặt.
Khuôn mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh, hắn nhanh chóng ôm đứa nhỏ quay về bệnh viện.
Mấy phút sau, trong văn phòng trưởng khoa nhi của bệnh viện.
''Hoắc tổng, theo như chúng tôi chẩn đoán thì tiểu thiếu gia bị viêm dạ dày, cô gái này nói bệnh viện chúng tôi không chữa được bệnh nên muốn mang đứa nhỏ đi, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.''
Viện trưởng khoa nhi thấy Hoắc Tư Tước mang đứa bé quay về thì khổ tâm nói.
Chương 305: Trong nháy mắt hắn cảm thấy vô cùng bất lực
Nhưng Lạc Du nghe xong lại nhảy dựng lên: ''Đúng là không được mà, hôm qua đột nhiên bị bệnh, đến bệnh viện của ông đến bây giờ vẫn không ngừng tiêu chảy, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là mấy người không tìm được nguyên nhân gây ra bệnh!''
''Cô...''
Viện trưởng khoa nhi tức đến run người: "Chuyện này vẫn cần cả một quá trình, đâu thể nói xong là xong được?''
Lạc Du cười lạnh: ''Đương nhiên là có thể, ông có biết không? Thằng bé chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, nếu như các người tốn một ngày một đêm cũng không khiến bé hết tiêu chảy thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của đứa bé.''
Hoắc Tư Tước: ''...''
Một câu này khiến ánh mắt đang nhìn đứa nhỏ trong lòng mình của người đàn ông trở nên hoảng hốt, hắn cũng không còn tâm trạng nghe viện trưởng khoa nhi này giải thích nữa.
''Được rồi, mau chuẩn bị xe đi.''
''Hả?''
Lâm Tử Dương cũng trong phòng nghe vậy thì không khỏi kinh sợ.
Ngược lại Lạc Du nghe xong lại vô cùng vui vẻ: ''Được, đi thôi, tôi đã nói rồi, đi theo tôi là lựa chọn sáng suốt.''
Người phụ nữ này mãi mãi tự tin như vậy.
Nhưng thực tế, hắn không thể không tin cô ta, vì cô ta cũng là bác sĩ, hơn nữa trong một số phương diện còn là thiên tài.
Hoắc Tư Tước mang theo đứa bé, đi đến sở nghiên cứu của Lạc Du với tốc độ nhanh nhất, mười mấy phút sau, người phụ nữ này tiêm cho Mặc Bảo đã ngất xỉu một liều thuốc, triệu chứng của bé nhanh chóng chậm lại.
''Nhìn xem, tôi đã bảo rồi, đứa nhỏ bị nhiễm nấm mốc.''
"Nấm mốc?'' Hoắc Tư Tước nhìn thoáng qua đứa bé đang nằm trên giường bệnh, hắn lập tức ngẩng đầu lên: ''Nấm mốc gì?''
''Nấm mốc chính là cây nấm đó, nhưng cũng thật kì lạ, theo lí thuyết mà nói, những loại nấm được bày bán trên thị trường đều an toàn, vì sao con anh lại bị trúng loại độc này chứ? Có phải ăn linh tinh ở nhà ông không?
''...''
Hoắc Tư Tước không thể trả lời câu hỏi này, vì trong khoảng thời gian này hắn căn bản không có mặt ở đây.
Lạc Du thấy hắn không nói gì thì lên tiếng: ''Tình huống này rất nguy hiểm, nếu như anh lại đến chậm, đứa nhỏ xảy ra chuyện thì sao?''
Cô ta bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Hoắc Tư Tước nghe xong, sắc mặt lập tức lạnh đi.
Không, hắn sẽ không để con của hắn xảy ra chuyện.
Nhưng hôm nay không phải thiếu chút nữa xảy ra chuyện rồi sao? Nếu như hắn quay về muộn một chút, nếu như không phải Lạc Du đúng lúc ở đây thì hậu quả sẽ như thế nào?
Người đàn ông đứng lặng người trước giường đứa nhỏ, vẻ mặt kém đến cực điểm.
Hắn vốn đang nắm tay đứa nhỏ, cũng vì tự trách và áy náy nên năm ngón tay đang cầm bàn tay nhỏ nhắn kia cũng trắng bệch đi.
''Tôi biết anh bận rộn nhiều việc, nhưng nếu anh đã mang đứa bé đến với thế giới này thì nên chăm sóc thật tốt, tiền quan trọng hay người quan trọng?
Lạc Du lại lải nhải thêm hai câu.
Sau đó cô ta xoay người mang máu đứa nhỏ đi xét nghiệm,
Cô ta vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó rất kì lạ.
Hoắc Tư Tước ngồi đó không lên tiếng.
Đương nhiên là người quan trọng, nếu để hắn chọn, hắn nhất định sẽ từ bỏ tất cả để chọn ba đứa nhỏ.
Nhưng có người đã không cần họ nữa rồi.
Đêm đó Hoắc Tư Tước vẫn luôn ở chỗ này.
Mặc Bảo tỉnh dậy lúc đêm khuya, đôi mắt to tròn đã ngủ mê man cả ngày hơi mở, cậu bé thấy ba đang ngồi cạnh mình, tay nhỏ không còn chút sức lực hơi động đậy.
''Ba...''
''Ừm?'' Hoắc Tư Tước vừa chớp mắt nghe thấy giọng đứa bé thì lập tức tỉnh lại theo phản xạ.
''Mặc Mặc, con tỉnh rồi sao? Tốt quá rồi, con có cảm thấy khó chịu ở đâu không?'' Hắn kích động đứng dậy ngồi xuống trước giường đứa bé, sau đó đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ của bé.
Mặc Bảo chưa từng thấy ba khẩn trương như vậy bao giờ, bệnh nặng còn chưa khỏi, hai mắt bé đã lập tức ửng đỏ.
''Ba, ba... ba đi đâu vậy? Có phải cả ba và mẹ đều không cần bọn con không? Có phải hai người thật sự ly hôn không?''
Bé khóc.
Đứa nhỏ từ bé đã ở bên ngoài vất vả bôn ba với mẹ nhưng chưa từng khóc.
Sau khi trở về, đối mặt với đủ mọi chuyện của ba và mẹ, ngay cả anh hai và em gái cũng không thể chịu được nhưng cậu bé vẫn chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, bé vẫn luôn duy trì tính cách lạc quan tươi sáng của mình.
Nhưng bây giờ bé lại khóc.
Hoắc Tư Tước cảm thấy trái tim mình tan thành trăm mảnh, hắn lập tức bế bé lên ôm vào lòng.
"Sẽ không, sao ba và mẹ lại không cần các con chứ? Các con chính là bảo bối của ba mẹ, cho dù ba không cần cả thế giới cũng sẽ không thể không cần các con được.''
''Nhưng mẹ vẫn chưa quay về, có phải mẹ không cần chúng ta nữa không?''
Mắt đứa nhỏ ngấn lệ, bé ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi, sự lo lắng trong mắt bé giống như dao nhỏ đâm thẳng vào trái tim hắn.
Hô hấp của Hoắc Tư Tước như dừng lại, cuối cùng hắn không thể nói ra được lời kia.
Hắn không biết, có lẽ cô sẽ thật sự không quay lại.
Cô nói cô không cần họ nữa, không phải sao?
Hoắc Tư Tước đột nhiên cảm thấy có gì đó trong lòng bắt đầu sụp đổ, hắn trời sinh đã hơn người, có thể một tay che trời Thượng Hải, hô mưa gọi gió, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy bất lực, cảm giác đó như cơn sóng bao trùm lấy cả người hắn.