"Cảm ơn em."
"Cảm ơn cái gì chứ? Chúng ta là anh em, không cho người đàn bà kia kết hôn với ba, là mục tiêu chung của chúng ta, chúng ta nhất định phải đuổi dì ta đi, sau đó đón mẹ trở về!”
Mặc Bảo ở trong ngực anh trai nắm chặt nắm đấm nhỏ thề.
Hoắc Dận cũng kiên quyết giống như em trai.
Thì ra không phải Mặc Bảo không cẩn thận ngã gãy răng, mà vì muốn ngăn cản ba đi lấy sổ hộ khẩu để đăng ký kết hôn với Lạc Du, cho nên cậu đã cố ý ngã.
Đúng là vất vả cho cậu rồi.
Chỉ là phải trả cái giá lớn như vậy mới ngăn trở được một lần, vậy lần sau thì sao?
Nếu mọi thứ chưa được giải quyết thì nó vẫn sẽ tiếp tục.
Hai cậu bé ngồi đó mặt mày ủ rũ.
"Việc đầu tiên chúng ta phải làm là tìm cách để cho bọn họ không đăng ký kết hôn được."
"Ý em là gì?"
"Dứt khoát đốt sổ hộ khẩu!"
Mặc Bảo là một người tàn nhẫn, vừa mở miệng đã nói ra một cậu như vậy.
Nhưng Hoắc Dận lại nhíu mày.
Cách này cũng được, nhưng sổ hộ khẩu bị đốt, vẫn có thể làm lại mà, không thể làm một lần là giải quyết xong, cho nên đây không phải là cách tốt nhất.
"Anh cảm thấy tốt nhất là làm cho mẹ trở về." Hoắc Dận nói ra ý nghĩ của mình sau khi suy nghĩ cẩn thận.
"Mẹ?"
Trên mí mắt Mặc Bảo vẫn còn dính nước mắt, đôi mắt ngay lập tức mở to nhìn anh trai đầy phấn khích.
Đúng vậy, giá như mẹ có thể trở về.
"Nhưng mà hiện tại mẹ không muốn trở về, vậy làm sao bây giờ? Mặc dù em gái nói mẹ muốn mua lại căn nhà của ông ngoại, có thể sẽ trở về, nhưng em nghĩ rằng khả năng là không lớn.”
"Ừm, cho nên chúng ta còn phải cho thêm tin tức nóng hổi."
Vào thời điểm quan trọng, thấy rõ chỉ số IQ và tính cách của Hoắc Dận đều giống Hoắc Tư Tước hơn, cậu bé đã kích hoạt bộ não siêu cấp trưởng thành và một bụng âm mưu đen tối khiến cho người khác sởn gai ốc.
Anh trai đã tự mình ra tay, Mặc Bảo vừa mới bị thương đương nhiên chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo được rồi.
——
Nước M, Phố Wall.
Ôn Cận điều tra người tên là Shabolin kia, rất nhanh cậu đã có được phương thức liên lạc của người kia, sau đó liên lạc trao đổi, đối phương cũng đồng ý bán.
"Thật sao? Anh ta đồng ý rồi? Quá tuyệt, vậy bây giờ em trở về nước mua căn nhà đó đi.”
Ôn Hủ Hủ biết chuyện lập tức bảo em trai trở về xử lý chuyện này.
Ôn Cận sững sờ.
Cậu đi sao?
Cậu không quen thuộc nơi đó, nếu cậu đi, chuyện này có thể được xử lý thuận lợi không?
Ôn Cận muốn khuyên chị gái bảo chị đi đi.
Nhunge làm cho cậu phải thất vọng rồi, khi cậu nhắc tới chuyện về nước, Ôn Hủ Hủ từ chối một cách dứt khoát.
Lý do đương nhiên là công việc ở đây quá bận rộn, cho nên cô không thể đi.
Thật sự là không đi được sao?
Hay là không muốn trở về? Không muốn nhìn thấy những thứ cô không muốn nhìn thấy?
Ôn Cận chỉ có thể đặt một vé máy bay cho mình trở về.
Nhưng thật không ngờ, ngay buổi tối hôm đó, Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của cậu Đỗ Hoa Sanh.
"Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc con đang làm cái gì vậy? Con chỉ vì kiếm tiền mà thật sự không quan đến chuyện khác sao? Không cần gia đình của con, không cần con cái của con, cái gì cũng không cần đúng không?”
Sau khi Đỗ Hoa Sanh mắng chửi trong điện thoại này.
Ôn Hủ Hủ rất vui khi nhận được cuộc điện thoại này , bởi vì đã lâu rồi đây là lần đầu tiên cậu cô chủ động gọi tới.
Thế nhưng cô sửng sốt trước những ời trách mắng của ông ta.
"Cậu, con… con làm sao? Không phải con vẫn đang quan tâm sao?”
Cô đang ám chỉ Đỗ gia, Ôn gia, cùng với người ba sắp ra tù của cô.
Thế nhưng khi cậu cô nghe xong, tức nghẹn họng: "Quan tâm? Con quan tâm cái gì vậy? Con có biết con trai con thế nào không? Cậu nói cho con biết, con mà còn mặc kệ nữa thì con chờ về nhận xác nó đi.”
Lời nói của Đỗ Hoa Sanh rất độc ác, đứa nhỏ mới mấy tuổi đầu mà ông ta lại có thể nhắc tới hai chữ "nhận xác".
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức trở nên trắng bệch.
"Cậu, cậu có ý gì vậy? Bọn chúng... làm sao?”
"Có chuyện gì sao? Tự mình đi xem đi!” Sau đó ông ta tức giận cúp điện thoại, không lâu sau gửi cho Ôn Hủ Hủ một tấm ảnh.
Ôn Hủ Hủ nhận được tin nhắn, vội vàng mở ra.
Kết quả cô không ngờ vừa mở ra đã nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn sưng giống như đầu heo trên màn hình điện thoại.
Hơn nữa đáng sợ nhất chính là trong đường miệng nhỏ nhắn có một cái lỗ lớn, dường như bị cái gì đó khoét rỗng, đồng tử của Ôn Hủ Hủ kịch liệt co rút lại.
Hai tay Ôn Hủ Hủ run rẩy!
"Ai làm? Ai làm chuyện này? Ai làm con trai con thành ra thế này?!!”
Cô mới nhìn đã mất khống chế, cầm lấy điện thoại thét chói tai, cô hoàn toàn bị sát khí và hoảng loạn lấn át.
Ôn Cận đứng ở phía sau cô, nhìn thấy cô mất khống chế thành như vậy, cậu cũng liếc qua điện thoại di động, sắc mặt cũng lập tức thay đổi rõ rệt!
"Cái này... Có phải Mặc Bảo không? Mặc Mặc nó làm sao vậy? Có phải bị đánh không? Tại sao nó lại đáng sợ như vậy? Ai đã đánh nó thành ra như thế này? Như vậy mà Hoắc Tư Tước cũng mặc kệ sao?!!”
“......”
Ôn Hủ Hủ chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì Đỗ Hoa Sanh đã gửi một tin nhắn tới.
"Mặc Bảo nói, chính mẹ kế của nó đã làm cho nó thành ra như vậy, hiện tại cô ta đã ra tay nặng ác độc như vậy, vậy sau này thì sao? Sau này chờ cô ta có con riêng của mình, thì sẽ đối với anh em bọn chúng ra sao nữa?”
“!!!”
Ôn Hủ Hủ lại run rẩy kịch liệt!
Mà lúc này đây, nghe thấy con trai mình bị thương như thế, Đỗ Hoa Sanh lại nói là do mẹ kế của cậu bé làm, khiến cho lửa giận trong cô càng lúc càng bùng cháy, giống như cô bị cái gì đó giáng cho một đòn mạnh.
Chương 337: Hôn lễ thế kỷ
Mẹ kế?
Chẳng lẽ Hoắc Tư Tước đã kết hôn với Lạc Du rồi?
Trái tim cô lập tức như bị thứ gì đó bóp chặt, rõ ràng đã trôi qua nửa năm rồi, lòng cô chưa từng có bất kỳ gợn sóng nào.
Nhưng ngay lúc này, khi cô nghe được thông tin này, đến thở cũng cảm thấy đau.
"Dù sao... cũng là con của hắn, mà hắn cũng mặc kệ sao?”
"Nếu hắn mà quan tâm thì có thể như bây giờ sao? Cậu nói cho con biết, nhà họ Lạc bây giờ và nhà họ Hoắc mặc chung một cái quần rồi, bọn họ đã sắp ở cùng một chỗ, nếu con không muốn con trai con chết trong tay bọn họ thì mau cút về cho cậu!”
Cuối cùng Đỗ Hoa Sanh nói ra một câu rất gay gắt.
Sau đó, ông ta cúp máy.
Ôn Hủ Hủ dao động...
Ngay cả nhà họ Lạc cũng chuyển tới đây?
Cũng đúng, Lạc Du nói quan hệ trước đây của hai nhà bọn họ là quan hệ thông gia, nếu hiện tại con gái bọn họ đều đã trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc, chuyển tới đây có gì kỳ quái chứ?
Thế nhưng bọn họ kết hôn thì kết hôn, vì sao lại ngược đãi con trai của cô chứ?
Chẳng lẽ thật sự bởi vì sau này hắn sẽ có đứa con khác cho nên hai đứa con trai của cô không quan trọng sao? Hay là do bọn chúng là con của Ôn Hủ Hủ cô đây?
Ôn Hủ Hủ hung hăng nhắm hai mắt lại! -
Cuối cùng vẫn quyết định tự mình về nước.
Ôn Cận cực kỳ vui, ngày xuất phát cậu cố ý dậy sớm, sau đó đưa Ôn Hủ Hủ đến sân bay.
"Chị, chị yên tâm, ở đây có em, em sẽ chăm sóc Nhược Nhược thật tốt, cũng sẽ trông coi công việc tốt."
"Ừm."
Ôn Hủ Hủ nhàn nhạt gật đầu.
Sau đó cô lên máy bay.
Sau một đêm bình tĩnh, bây giờ cảm xúc của cô đã bình tĩnh hơn, đầu óc của cô ngoại trừ đứa nhỏ thì không còn gì khác.
Ôn Hủ Hủ lên máy bay, ngồi bên cạnh cửa sổ, cô phát hiện bên cạnh chỗ ngồi của cô vừa khoé cũng là một cô gái Trung Quốc.
"Tôi biết rồi tôi biết rồi, lần này tôi nhất định sẽ chụp được những bức ảnh đẹp nhất, ông chủ anh cứ yên tâm, cam đoan làm cho tạp chí của chúng tôi bán chạy!"
“......”
Lải nhải luyên thuyên một hồi, cuối cùng cô gái cũng cúp điện thoại và tắt máy dưới sự thúc giục của tiếp viên hàng không
"Thật ngại quá, ông chủ tòa soạn cứ dí miết, không quấy rầy cô chứ?" Cô gái rất lễ phép, sau khi tắt máy, phát hiện Ôn Hủ Hủ ngồi bên cạnh mình nên vội vàng xin lỗi cô.
Ôn Hủ Hủ lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.
Vốn tưởng cô gái này sẽ im lặng, nhưng chỉ chốc lát sau, cô ấy lại lấy ra một quyển tạp chí.
"Cô xem, đây là tạp chí hàng tuần của tạp chí chúng tôi, rất nổi tiếng nha, nhiều mục trên đó đều là tôi làm, cô xem một chút."
“...... Cảm ơn.”
Ôn Hủ Hủ cuối cùng vẫn nhận lấy, có thể vì lúc này cô cũng không có việc gì làm.
Sau khi cầm nó trong tay, Ôn Hủ Hủ phát hiện tạp chí này quả thật là thứ thường xuyên có thể nhìn thấy trên đường phố nước M, bài viết chủ yếu về mảng giải trí, là một loại tạp chí mà giới trẻ hiện nay yêu thích.
"Hoá ra cô là phóng viên, vậy cô muốn về nước chụp tin tức gì sao?" Ôn Hủ Hủ vừa lật vừa tùy ý hỏi một câu.
Nữ phóng viên ngay lập tức phấn khích.
"Một hôn lễ thế kỷ, hai bên đều là nhân vật lớn nổi tiếng nha, nếu tôi chụp được thì tạp chí của chúng tôi khẳng định sẽ bán chạy như điên."
"Hôn lễ thế kỷ?"
Ôn Hủ Hủ chỉ mỉm cười khi nghe cô ấy nói.
Loại phóng viên giải trí như bọn họ, cái gọi là nhân vật lớn nổi tiếng chắc là vị siêu sao nổi tiếng nào đó thôi, dù sao bọn họ cũng dựa vào cái này để kiếm cơm.
Ôn Hủ Hủ không để ở trong lòng, sau khi trả lại tạp chí, cô dựa vào chỗ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không biết lần này đi đòi đứa nhỏ có thể thuận lợi hay không?
Có lẽ đó là một trận chiến đấu vô cùng gian nan, có lẽ cô sẽ dễ dàng đòi được, dù sao bọn chúng cũng là đứa trẻ mà người ta không cần...
Ôn Hủ Hủ chậm rãi nắm chặt ngón tay.
Vài giờ sau, sân bay thành phố A.
Ôn Hủ Hủ đeo kính râm rốt cục lại đặt chân lên vùng đất này, cô ngây người trong vài giây.
Cho đến khi phía sau đột nhiên có người vỗ vay cô: "Chị ơi, đúng rồi, quên hỏi chị, chị đến đây làm gì vậy? Chị đi công tác sao?”
Lại là nữ phóng viên đó.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể thu hồi suy nghĩ của bản thân, nhàn nhạt nhìn cô phóng viên: "Không phải, tôi là người ở này.”
Lúc này nữ phóng viên mới gật đầu: "Thì ra là như vậy, vậy tôi..."
Cũng không biết cô ấy muốn nói cái gì, bỗng nhiên lại im bặt, sau đó Ôn Hủ Hủ thấy cô phóng viên đang nhìn chằm chằm màn hình sân bay lộ ra vẻ phấn khích, ngay cả tròng mắt cũng sắp rớt ra.
"Vãi! ! Đúng là hôn lễ thế kỷ, ngay cả sân bay cũng có ảnh cưới khổng lồ của bọn họ!”
Cô ấy hét lên và chỉ vào màn hình LED khổng lồ tại sân bay.
Ôn Hủ Hủ quay lại theo bản năng.
Vừa nhìn cả người cô đóng băng ngay tại chỗ.
"Thì ra anh ta chính là bá chủ giới kinh doanh châu Á trong truyền thuyết, thật sự rất đẹp trai, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, cô xem mặt mũi tinh xảo của anh ta kìa, còn có khí chất cao quý toả ra một cách tự nhiên đó nữa, mẹ ơi, nếu anh ta bước vào giới giải trí thì mấy ngôi sao kia còn có cửa sao?"
Nữ phóng viên đã bắt đầu điên cuồng chụp bức ảnh trên màn hình LED.
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác đứng đó.
Từ khi cô nhìn thấy bức ảnh cưới khổng lồ này, đầu óc cô ù ù trống rỗng.
Cô không thể nghe thấy bất cứ điều gì khác.
Chương 338: Mẹ có đến đám cưới của ba không?
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ảnh cưới của hắn.
Năm đó, lúc bọn họ kết hôn không chỉ không có chụp ảnh cưới, mà ngay cả giấy chứng nhận cũng do ông cụ Hoắc trực tiếp cầm một tấm ảnh của hắn rồi ghép với ảnh của cô.
Nghĩ lại thật đúng là đáng thương.
Còn bây giờ hắn và mối tình đầu của hắn xuất hiện trên màn hình, thật sự quá chói mắt.
Hon họ giống như kim đồng ngọc nữ được ông trời chúc phúc, người đàn ông thì đẹp trai anh tuấn, ngay cả mỗi một đường nét đều hoàn mỹ khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Còn người phụ nữ thì giống như một cô công chúa được cưng chiều, như chim nhỏ dựa vào người bên cạnh, bất kể ai nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được cô ta đang rất hạnh phúc.
Hoá ra hôn lễ thế kỷ mà cô phóng viên nói là hôn lễ của bọn họ.
Ôn Hủ Hủ không biết đứng đó bao lâu.
Cho đến khi nhận được cuộc gọi của người bán căn nhà của Ôn gia, trước khi cô xuất phát Ôn Cận đã liên lạc trước với họ, họ thấy cô lâu như vậy mà vẫn chưa đến cho nên gọi điện thoại tới.
"Alo? Cô Ôn, cô đã xuống máy bay chưa?”
“...... tôi xuống rồi, tôi đến ngay.” Ôn Hủ Hủ thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm bức ảnh kia có chút đau lòng, cô cúp điện thoại, chôn những cảm xúc không nên có trong lòng xuống.
Sau đó cô kéo hành lý rời khỏi sân bay.
Hiện tại, những chuyện này đã không có quan hệ gì với cô nữa.
Ôn Hủ Hủ đi vào nội thành đã lâu rồi cô không tới.
Cũng giống như ở sân bay, trong nội thành khắp nơi đều có thể nhìn thấy ảnh cưới của hai người họ bọn, xuất hiện trên bảng quảng cáo khổng lồ, hoặc khắp nơi đều có người bàn tán về chuyện này.
Đặc biệt một số lối vào của khách sạn gần như đều chật kín người.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy ngón tay nắm chặt có có chút trắng bệch, dứt khoát bảo tài xế đi đường vòng đến khu phố cổ.
"Bác tài, đến Đông Hoa Lý.”
"Đông Hoa Lý? Không phải tất cả đều sắp bị phá bỏ sao? Sao cô lại đến đó?””
Tài xế rất ngạc nhiên khi nghe thấy địa danh này.
Ôn Hủ Hủ sững sờ: "Phá bỏ? Chuyện này xảy ra khi nào?”
Tài xế taxi nói: "Năm nay, cải tạo khu đô thị mới cho nên khu phố cổ về cơ bản đã bị phá bỏ, hiện tại nơi đó cũng không có ai ở.”
Người lái xe này được cho là người địa phương và khá hiểu tình hình ở đây.
Sắp phá bỏ?
Vậy tại sao cậu không nói với cô? Hơn nữa Đỗ Hoa Sanh biết rõ cô sẽ tới, mà cũng không bảo cô đến chỗ khác tìm ông ấy, vậy chứng tỏ ông ấy vẫn còn ở Đông Hoa Lý.
Không phải cô đã gửi cho ông ta rất nhiều tiền sao? Sao lại không chuyển đi chỗ khác?
Ôn Hủ Hủ vô cùng bất ngờ, vội vàng bảo tài xế tăng tốc chạy đi khu phố cổ.
Thật sự khi cô đặt chân đến nhà cậu, liếc mắt đã thấy trên tường bên ngoài có chữ "phá dở" màu đỏ cực lớn, cực kỳ chói mắt.
Tại sao ông ấy không nói chuyện này với cô?
Ôn Hủ Hủ lập tức xuống xe, sau đó chạy vào trong sân.
"Cậu cậu..."
"Ông có bị bệnh không? Hôm nay ông bảo nó về lại để làm gì? Để cho nó thưởng thức đám cưới long trọng của người đàn ông phụ lòng kia sao? Ông cảm thấy trong khoảng thời gian gần đây sống quá an nhàn, cho nên muốn kiếm chuyện phải không?”
Ôn Hủ Hủ mới gọi hai chữ cậu, trên gác xép bỗng nhiên truyền đến tiếng trách móc của một người phụ nữ trung niên, nghe như đang rất tức giận.
Ôn Hủ Hủ lập tức nuốt những lời còn lại vào trong miệng.
Đây là mợ của cô, Lưu Bội.
Từ khi Đỗ Như Quân chết, bà tát cô một cái, cô cũng không dám nói chuyện với bà nữa, ngay cả khi Ôn Hủ Hủ nghe thấy giọng nói của bà cũng không khống chế được lo lắng, sợ hãi.
"Tôi kiếm chuyện gì chứ? Không phải cũng vì hai đứa trẻ sao? Bà không thấy Mặc Bảo bị đánh thành ra như vậy sao?”
"Vậy có cần phải gọi nó về không? Đứa con gái của Lạc Thiên Nam kia vừa nhìn đã biết không phải loại người dễ chọc, cái con bé Hủ Hủ ngốc đó trở về nhìn thấy hôn lễ này, ông cảm thấy nó có thể lấy được chút lợi nào trong tay Lạc Du kia không? Tôi nói cho ông biết, không chừng nó bị kích thích rồi làm chuyện gì, đến lúc đó hai đứa nhỏ càng thảm hơn!”
Lưu Bội rất không khách khí mắng chửi chồng bà.
Đỗ Hoa Sanh nghe vậy cũng không nói được lời nào.
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác đứng dưới lầu nghe...
Mợ nói sai rồi, cô sẽ không bị hôn lễ kích thích đến mức làm gì đó.
Tuy nhiên, bọn trẻ và người phụ nữ kia là chuyện cô quan tâm.
Hai đứa trẻ càng thảm hơn là có ý gì?
Ý kia có nghĩa là bọn trẻ hiện tại đang ở trong tay Lạc Du phải chịu khổ đúng không? Tình hình của bọn trẻ bây giờ thế nào? Nó ở đâu?
Hôm nay là hôn lễ của hai người đó, vậy con trai của cô sẽ bị ném đi đâu?
Ôn Hủ Hủ không dám tưởng tượng nữa, cô chỉ cảm thấy trong trái tim có thứ gì đó đang bóp chặt, đau đớn và khó chịu, cô không quan tâm đến chuyện khác nữa.
Sau đó cô xoay người đi ra ngoài.
Cô phải đi gặp hai đứa con của mình trước...
——
Vịnh Thiển Thuỷ, Hoàng Đình số 1.
Hoắc Dận và Mặc Bảo ăn mặc giống như hai quý ông nhỏ tuổi, rất đẹp trai đáng yêu ngồi ở đó, đang chờ người đến đón hai người bọn họ đến khách sạn.
"Sao mẹ còn chưa tới?"
“Đừng nóng vội!”
Hoắc Dận ngồi bên cạnh em trai, có thể bởi vì từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, cho nên thấy lúc này vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của mẹ, cậu cảm thấy rất lo lắng.
Mặc Bảo vội vàng vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ anh trai.
Chương 339: “A——”
"Yên tâm, mẹ nhất định sẽ trở về, mẹ là người phụ nữ nhìn không thể chịu được khi con cái của mình chịu khổ, anh cứ chờ đi, chúng ta đến khách sạn sẽ gặp mẹ."
Cậu giống như người lớn dùng kinh nghiệm nhiều năm của cậu để an ủi anh trai.
Hoắc Dận nghe vậy, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng hai cậu bé không ngờ khi bọn họ đã được đón đến khách sạn, cô dâu cũng đến rồi mà người mẹ ngốc của bọn họ vẫn chưa tới.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ mẹ thật sự không cần bảo bối của mình sao?
Mặc Bảo cuối cũng cũng bắt đầu nhíu mày.
"Không xong, chẳng lẽ mẹ đến vịnh Thiển Thuỷ chứ?" Đột nhiên, cậu nghĩ đến điều này.
Hoắc Dận ở bên cạnh nghe thấy vậy, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên trợn tròn!
Không thể nào!
Ngốc nghếch đến mức đó sao?!!
Vậy làm sao đây? Không hay rồi, hình như ba còn chưa tới? Ba sẽ không đến vịnh Thiển Thuỷ đấy chứ?!!
Hai cậu bé đều nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt đối phương.
——
Đúng là Ôn Hủ Hủ đến vịnh Thiển Thuỷ.
Bởi vì cô nghĩ tới nếu hai đứa nhỏ của cô ở đây bị ngược đãi, vậy ba bọn chúng và người phụ nữ kia kết hôn thì hai đứa nhỏ nhất định sẽ bị bỏ lại ở nhà.
Cho nên cô đã đi thẳng đến đây.
Sau khi cô đến nơi, nhìn thấy biệt thự hoa viên xa hoa nguy nga không khác gì với nửa năm trước, trong vườn hoa vẫn đầy sắc hoa dưới bầu trời xanh mây trắng, căn biệt thự lớn nửa sườn núi nổi bật dưới mấy gốc cây cổ thụ xanh biếc, cực kỳ xa hoa giống như một cung điện.
Nhưng tại sao lại yên tĩnh như vậy?
Ôn Hủ Hủ phát hiện có chút không đúng.
Tuy nhiên cô cũng không suy nghĩ nhiều, lo lắng bị bảo vệ trong biệt thự phát hiện, cho nên kéo thấp mũ lưỡi trai trên đầu xuống, sau đó bước nhanh tới phía sau vườn hoa.
Đây là nơi tốt nhất để leo vào.
Ôn Hủ Hủ nhảy xuống từ trên tường, vừa định cúi người đi lên lầu hai tìm hai đứa con trai.
Lúc này, đột nhiên có người đến.
"Những thứ này không cần phải chuyển đến Lệ Nhật Mai Côi sao?"
"Không cần đâu, thiếu gia cũng không dặn dò, bên kia đều là đồ mới mua, chuyển những thứ này qua cũng kỳ."
Có vẻ như là hai người giúp việc.
Lệ Nhật Mai Côi?
Ý họ là sao? Đang nói về ngôi nhà mới sao?
Lẽ nào hai người bọn họ kết hôn, mua một căn biệt thự khác làm nhà mới? Vì thế nơi này mới vắng vẻ như vậy?
Ôn Hủ Hủ thông minh nghĩ ngay đến chuyện này.
Đột nhiên, sắc mặt cô trắng bệch, ngực cảm thấy khó thở.
Sau khi hai người giúp việc kia rời đi, lúc này cô mới điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, sau đó rón rén bước vào.
Nếu thật sự là như vậy, hai đứa nhỏ sẽ ở lại đây sao?
Hoắc Tư Tước và Lạc Du không sống ở đây, dựa vào tình độ chán ghét của bọn họ hiện tại, nhất định sẽ không để cho bọn trẻ đi theo, vậy đến lúc đó bọn trẻ làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ để cho bọn trẻ đi theo ông cụ Hoắc sao?
Ôn Hủ Hủ càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
"Mặc Mặc? Dận Dận? Mấy đứa đang ở đâu?”
"Mặc Bảo?"
Cô nén cơn tức giận trong bụng sau đó cẩn thận đi lên, đẩy hết cửa phòng này sang cửa phòng khác, cô muốn tìm hai con của mình.
Nhưng đi xem cả lầu hai rồi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng bọn trẻ.
Thật kỳ lạ, bọn chúng đã đi đâu rồi?
Ôn Hủ Hủ có chút nóng nảy, đang muốn lên hoa viên trên tầng thượng xem sao, nhưng vào lúc này dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng có người tiến vào biệt thự.
"Thưa cậu, sao cậu lại trở về? Bên khách sạn đã gọi điện thoại tới nói Lạc tiểu thư đã có mặt, cậu vẫn chưa qua sao? Đã sắp bắt đầu rồi.”
"Biết rồi."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông chợt vang lên dưới lầu, Ôn Hủ Hủ lập tức bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Trời ơi!
Không phải hắn đang kết hôn sao? Tại sao bây giờ vẫn còn ở đây?
Cô kinh hãi thất sắc, vội vàng từ vườn hoa trên sân thượng đi xuống, nhân lúc hắn còn chưa đi lên, trốn vội vào một căn phòng sau đó "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Quá đáng sợ, cô không thể để cho hắn phát hiện ra được, nếu không cô sẽ chết rất thảm!
Ôn Hủ Hủ chưa từng sợ hãi như vậy.
Người từ bên ngoài trở về đúng là Hoắc Tư Tước.
Hôm nay là đám cưới của hắn và Lạc Du, nhưng giờ này hắn mới từ công ty trở về, trên tay còn mang theo chiếc máy tính, phía sau không có bất kỳ chuyên viên trang điểm nào.
Hắn cũng chỉ chuẩn bị lên lầu tuỳ tiện thay quần áo rồi đi đến khách sạn.
Thế nhưng, lúc hắn đi qua lầu hai, hắn bỗng nhiên phát hiện có thứ gì đó là lạ.
Ví dụ, bọn trẻ sẽ đóng cửa sau khi chúng ra khỏi phòng.
Ví dụ khác, mùi hương tràn ngập trong không khí không còn là mùi nước khử trùng không mùi nữa.
Ánh mắt hắn nheo lại.
Ôn Hủ Hủ vẫn trốn ở trong phòng không dám phát ra tiếng động.
May mắn sau khi cô trốn trong đó không bao lâu, có thể vì người giúp việc dưới lầu nhắc nhở Hoắc Tư Tước không còn nhiều thời gian, vì vậy cô nghe thấy tiếng bước chân lên tầng ba, sau đó vội vàng đi xuống.
Cuối cùng hắn cũng đi rồi.
Ôn Hủ Hủ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lập tức chạy tới cửa phòng, định nhanh chóng đi ra ngoài.
"A——"
Tiếng thét chói tai không hề báo trước trong cổ họng cô phát ra, cả lầu hai đều nghe thấy.
Chương 340: Hắn bị người khác xoá ký ức rồi?
Thật đáng sợ!
Đây có phải là một ma không? Vừa rồi rõ ràng cô đã nghe thấy hắn đã đi xuống, vì sao còn có thể xuất hiện ở cửa phòng này? Hắn có biết như vậy sẽ dọa chết người hay không?
Đầu óc Ôn Hủ Hủ hoàn toàn trống rỗng.
Hoắc Tư Tước đứng ở cửa nhìn chằm chằm cô.
Biểu cảm của hắn có chút dọa người, giống như cuồng phong bão táp sắp tới, nổi giận đến đáng sợ! Nhưng mà có chút quái dị chính là ngoại trừ những thứ này, trên khuôn mặt đẹp trai như tạc tượng của hắn không còn biểu cảm gì khác.
Chẳng lẽ sau nửa năm, hắn đối với cô chỉ còn lại mấy thứ này?
Ôn Hủ ngơ ngác nhìn.
"Cô không chết?"
“...... Cái gì?”
Trong nháy mắt đầu óc Ôn Hủ Hủ trống rỗng, trong lúc bất chợt không hiểu lời này của hắn có ý gì?
Kết quả Hoắc Tư Tước nhìn thấy cô phản ứng như vậy, biểu hiện của hắn thậm chí còn đáng sợ hơn: "Cô to gan lắm, dám lừa tôi!”
"Hả!!"
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì? Hoắc Tư Tước đã đưa tay túm lấy cổ áo cô, sau đó đè mạnh cô trên cánh cửa.
"A..." Ôn Hủ Hủ thật sự không ngờ lại đột nhiên cảy ra chuyện này, cô hoảng sợ kịch liệt giãy dụa.
"Hoắc... Tư Tước, anh buông tôi ra, Hoắc Tư Tước..."
"Buông cô ra? Cô còn không biết xấu hỏi nói tôi buông cô ra? Ôn Hủ Hủ, cô to gan thật đấy, dám chơi trò giả chết trước mặt tôi, hôm tôi sẽ tác thành cho cô!”
Cả người hắn toả ra ý muốn giết nguòi, bóp chặt cổ cô!
"Cậu chủ! Cậu đang làm gì vậy? Cậu buông cô ấy ra đi!”
Thời khắc mấu chốt, cũng may dì Vương ở dưới lầu nghe thấy động tĩnh chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này, dì ta lập tức hét lớn chạy tới ngăn cản Hoắc Tư Tước.
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hủ Hủ đã bị bóp đến tím ngắt!
Cuối cùng hắn cũng buông ra, ngã gục xuống bên cạnh người giúp việc kịch liệt ho khan: "Khụ khụ khụ khụ..."
Tại sao lại thế này?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Vì sao hắn đột nhiên giống như khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô trước đây?
Cả người Ôn Hủ Hủ run rẩy kịch liệt, cô bị dọa đến mức hai mắt ứa đầy nước mắt, hoảng sợ nhìn chằm chằm hắn, giống như một con nai con bị dọa sợ.
Dì Vương thấy vậy, chỉ có thể lén giải thích bên tai cô: "Ôn tiểu thư, ký ức trước đó của cậu chủ và cô đã bị Lạc tiểu thư thôi miên xóa bỏ rồi.”
"Dì nói gì?"
Ôn Hủ Hủ đột nhiên như bị sét đánh!
Bị thôi miên xóa bỏ?
Tại sao... lại như vậy?
Máu cả người cô đều lạnh buốt, giống như là có một con dao đột nhiên đâm mạnh vào tim cô. Giờ khắc này, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông đằng đằng sát khí, đau đến mức ngay cả miệng cũng tràn đầy vị ngọt tanh.
"Ôn tiểu thư cô yên tâm, đây không phải là chủ ý của Lạc tiểu thư, là cậu ấy chủ động cầu xin Lạc tiểu thư xóa, nửa năm trước sau khi cô đi, cậu ấy trở về bị bệnh nặng, tỉnh lại lập tức đi tìm Lạc tiểu thư."
Giống như nhìn thấy Ôn Hủ Hủ không tin cho nên dì Vương lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu bên tai cô.
Đương nhiên, giọng điệu của người giúp việc khi nói câu này đã không còn thân thiện như trước nữa, giọng dì ta cứng rắn hơn nhiều, trong từng câu từng chữ đều tràn sự ngập bất mãn của dì ta đối với Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ muốn nói cái gì đó.
Nhưng cuối cùng phát hiện cô hoàn toàn không nói ra được một chữ nào.
Thiếu sức sống như người chết, ngay cả trong xương cốt cũng lạnh buốt!
"Người đâu! Bắt cô ta cho tôi!” Hoắc Tư Tước mất đi đoạn ký ức kia, quả nhiên tác phong làm việc hoàn toàn khác biệt, khi hắn nhìn thấy Ôn Hủ Hủ đột nhiên "sống lại".
Điều đầu tiên hắn muốn làm là làm thế nào giết chết người phụ nữ lừa gạt hắn năm năm bằng cách tàn nhẫn nhất!
Dì Vương sợ hãi.
"Cậu chủ, đừng như vậy, cậu nể mặt bọn trẻ buông tha cho cô ấy đi."
"Bọn trẻ?" Người đàn ông tràn đầy khát máu nghe thấy câu này bỗng cười lạnh lùng: "Cô ta xứng sao? Có liên quan gì đến cô ta chứ?”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Trước mắt lại tối đen, cô chưa kịp nói bất cứ điều gì, Hoắc Tư Tước đã lớn tiếng quát, lập tức có mấy vệ sĩ ở dưới lầu nhanh nhẹn đi lên.
Sau đó, Ôn Hủ Hủ rơi vào trong tay bọn họ.
Thật ra đầu óc Ôn Hủ Hủ đang rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, cho nên cô còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chứ nói gì đến việc giãy dụa.
Dì Vương thấy được, không đành lòng lại muốn khuyên: "Cậu chủ, cậu muốn đưa cô ấy đi đâu? Cậu đừng quên hôm nay cậu và Lạc tiểu thư đính hôn, cậu không đến khách sạn sao?”
Dì ta vừa nói xong, hoàn toàn không có ai để ý tới dì ta.
Ký ức này một lần nữa trở lại điểm xuất phát ban đầu của nam nhân, làm cho người ta mang theo Ôn Hủ Hủ liền cùng nhau rời đi, từ đầu đến cuối, sát ý nồng đậm kia ở trong mắt hắn cũng không có tiêu tán qua.
Người đàn ông có ký ức quay trở lại điểm xuất phát ban đầu, kêu người mang theo Ôn Hủ Hủ sau đó cùng rời đi, ý muốn giết người trong mắt hắn vẫn nồng đậm không hề tiêu tan.
——
Sau lễ đính hôn kéo dài hơn một tiếng, Lạc Du mới nhận được tin tức từ vịnh Thiển Thuỷ.
"Cô Lạc, tổng giám đốc của chúng tôi đã đưa cô Ôn đi, cô ấy bỗng nhiên tìm tới cửa. Sau khi tổng giám đốc nhìn thấy cô ấy, anh ấy vô cùng tức giận nói muốn đưa cô Ôn đi cho chó ăn, sau đó đã sai người bắt cô ấy đi rồi."
"Anh đang nói gì vậy? Cho chó ăn?!!”
Lạc Du nghe được tin tức này vừa giận vừa mừng.