Tâm trạng Hoắc Tư Tước trở nên tốt hơn, sự lạnh lùng trong mắt cũng vơi đi không ít.
''Cô đang làm gì vậy?''
‘’Tôi đang tìm tấm card âm thanh, Hoắc Tư Tước, hôm nay tôi... có lẽ đã gây rắc rối cho anh rồi, vừa rồi tôi mới cãi nhau với giúp việc nhà cô anh, Mặc Bảo không nhịn được, không cẩn thận khiến chân cháu ngoại cô anh bị chảy máu, làm sao bây giờ?''
Vẻ mặt người phụ nữ lại trở nên lo lắng.
Cô vì bảo vệ con mà nhận hết lỗi lầm về mình, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy lo lắng vì người kia là cô của nhà họ Hoắc.
Ôn Hủ Hủ khóc không ra nước mắt, cô như con mèo nhỏ vô cùng bất an vì đã làm sai chuyện gì đó.
Hoắc Tư Tước thấy cô như vậy thì đột nhiên có chút tức giận: ''Mất thì mất, làm cái gì mà làm sao?''
''Hả?'' Ôn Hủ Hủ ngẩn người: ''Chuyện này... không sao sao?''
Khuôn mặt Hoắc Tư Tước lạnh như băng, trên người bắt đầu xuất hiện sát khí: ‘’Cô nghĩ gì vậy? Người khác bắt nạt con cô mà cô còn muốn nhân từ với đối phương sao?''
''Không, không phải như vậy, tôi chỉ cảm thấy nó cũng là một đứa nhỏ thôi, Mặc Bảo nó... Nó ra tay hơi mạnh.''
Ôn Hủ Hủ luống cuống giải thích, bày tỏ mình không phải có ý đó.
Đúng là vậy, đều là mẹ nên khi đối mặt với trẻ con cô sẽ khó tránh khỏi mà mềm lòng, nhưng cô tuyệt đối không phải thánh mẫu, chỉ đơn giản là cô có thêm sự mềm mại của một người mẹ mà thôi.
''Có một số đứa trẻ chỉ đơn giản là trẻ nhỏ, có một số lại là ác ma trời sinh, cô cảm thấy Mặc Bảo ra tay mạnh, vậy cô có nghĩ đến trường hợp khác? Khi nó đưa tấm card âm thanh này cho Hoắc Dận cầm, nếu như thành công sẽ có hậu quả gì không?''
''...''
Ôn Hủ Hủ không trả lời.
Sẽ có hậu quả gì?
Đương nhiên là Hoắc Dận vừa nhận được thành công sẽ lập tức bị phỉ nhổ, bị mọi người chế nhạo, mà những chuyện này, đối với người có khuyết điểm như cậu mà nói sẽ là đòn trí mạng.
Ôn Hủ Hủ nhắm chặt tay, thậm chí cô còn tức giận với bản thân vì còn đi lo lắng cho người khác, áy náy đến mức mắt cũng ửng hồng.
''Thật xin lỗi, là do tôi quá yếu đuối.''
''Cũng không phải như vậy, là do cô quá nhân từ, thật ra tốt bụng không phải là chuyện xấu, nhưng Ôn Hủ Hủ, cô phải nhớ rõ, tiền đề của tốt bụng là để bảo vệ bản thân và người bên cạnh, lúc đó mới nên tốt bụng, cô hiểu không?''
Giọng Hoắc Tư Tước lạnh nhạt.
Có lẽ vì nhìn thấy dáng vẻ hối hận tự trách này của cô nên sắc mặt hắn dịu dàng hơn ngày thường, nhìn hắn bây giờ không giống dạy dỗ mà càng giống nhắc nhở hơn.
Nhắc nhở cô, lúc hung ác thì phải hung ác!
Ôn Hủ Hủ đồng ý.
Đương nhiên cô không biết người đàn ông thật ra vẫn còn một câu ác hơn ở phía sau, đó là: Trên đời này vẫn chưa có người nào dám nói con trai Hoắc Tư Tước hắn quỳ xuống đâu!
Hai người đứng một bên, người nhà họ Trì thấy Hoắc Tư Tước đứng bên kia không qua thì chủ động tìm tới, Ôn Hủ Hủ thấy vậy, theo bản năng trốn ra sau lưng người đàn ông kia.
Hoắc Tư Tước hơi nâng lông mày lên, nhìn mấy đứa nhóc cách đó không xa: ''Hoắc Dận, con qua đây, mang mẹ và em trai em gái ra ngoài trước đi.''
''Vâng.''
Hoắc Dận vô cùng vui vẻ chạy đi làm.
Sau đó đứa nhỏ có khí chất không khác ba mình là bao dùng đôi chân ngắn của mình mang mẹ và em trai em gái ra ngoài.
Khí thế kia ai cũng không dám cản!
Đại thiếu gia nhà họ Trì thấy xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh, ông ta nhanh chóng mang vợ mình lại, đúng, người phụ nữ trung niên ăn nói ngông cuồng với Ôn Hủ Hủ chính là vợ ông ta.
''Tư Tước, chuyện ngày hôm nay đều do chị dâu cậu làm sai, bà ấy không biết đó là hai đứa trẻ nhà cậu nên mới nói năng linh tinh như vậy, mong cậu đừng để trong lòng.''
''Được, để bà ta đi quỳ xuống dập đầu ba mươi cái với con trai tôi là được rồi.''
Hoắc Tư Tước nghe xong cũng không nhiều lời, nhanh chóng nói luôn.
Đại thiếu gia nhà họ Trì cứng người!
Bắt họ quỳ xuống thì thôi đi, nhưng vậy mà hắn lại nói dập đầu với con của hắn, đây không phải là muốn bọn họ khó xử sao?
Sắc mặt hai vợ chồng khó coi: ''Tư Tước, chuyện này... không phải quá đáng quá rồi sao? Chị dâu cậu dù gì cũng là người lớn, dập đầu với một đứa trẻ, nếu chuyện này bị truyền đi...''
''Được, vậy thì không dập, rút hết cổ phần của Hoắc thị ở Thịnh Thế đi, coi như bồi thường cho con trai tôi.''
Hoắc Tư Tước vẫn không làm khó dễ bọn họ, nghe họ không đồng ý thì lạnh nhạt nói thêm câu nữa.
Lời vừa nói xong như sấm sét giữa trời quang trong đại sảnh, gần như ngay lập tức, người hai nhà Trì Bạch đều bị dọa đến mặt trắng bệch.
''Không! Không được!''
''Tư Tước, cậu bớt giận, anh... Bây giờ anh lập tức đi dập đầu với cháu trai, lập tức, không chỉ là chị dâu cậu mà ngay cả anh cũng đi, có được không?''
Trì đại thiếu gia đã nói không được rõ ràng, nắm tay vợ mình muốn chạy ra ngoài, muốn đi dập đầu với Mặc Bảo.
Nhưng lúc này Hoắc Tư Tước đã không còn kiên nhẫn.
Thịnh Thế hoàn toàn dựa vào Hoắc thị để chèo chống, nếu như không có Hoắc thị thì chỉ vài phút thôi họ cũng phá sản được, chưa nói đến chuyện bị các tập đoàn khác chèn ép mà ngay cả việc kinh doanh cũng sẽ có vấn đề.
Chương 212: Đây chính là người đàn ông mà cô tìm sao?
Vợ chồng Bạch thị trực tiếp quỳ gối trước mặt tổ tông này!
''Em họ, anh chị biết sai rồi, van xin cậu cho anh chị một cơ hội, cậu yên tâm, lúc về anh sẽ đánh chết thằng nhãi kia, cậu đại nhân đại lượng, tha thứ cho anh chị lần này được không?''
Thái độ của bọn họ có thể nói là vô cùng hèn mọn.
Nhưng không ai quan tâm đến bọn họ cả.
Sau khi nói xong những lời này, Hoắc Tư Tước không thèm nhìn họ, hắn nhớ vợ con mình đã đi ra ngoài, lập tức quay người sải chân dài bước ra.
Trì gia, hắn căn bản không để vào mắt.
Những năm gần đây, mặc dù đó là cô ruột của hắn, nhưng nhà họ Trì mượn danh nghĩa Hoắc gia ở bên ngoài làm mưa làm gió, làm danh tiếng của Hoắc gia xấu đi không ít, Hoắc Tư Tước đã sớm khó chịu với điều này.
Hơn nữa lần này mấy người họ còn trực tiếp muốn ngồi lên đầu hắn.
Hoắc Tư Tước không quan tâm đến cái gì gọi là thể diện, sau khi nói xong những lời này, hắn xoay người ra khỏi đại sảnh.
''Dận Dận, con nói xem, có phải chúng ta gây phiền phức cho ba con rồi không?''
''Không có.''
''Hả? Không sao? Đây chính là nhà bà cô con đó.''
Bên ngoài tòa nhà, Ôn Hủ Hủ mang theo ba đứa nhỏ ngồi trên bậc thang, cô uể oải nhìn về phía trước, miệng không ngừng hỏi con trai, có phải cô lại gặp rắc rối rồi không.
Hoắc Dận chỉ có thể lại lần nữa xác nhận cho mẹ, không có!
Vì sao mẹ lại ngốc như vậy chứ? Ba căn bản không để nhà họ Trì vào mắt thì lấy đâu ra phiền phức chứ? Chỉ sợ ba mới là phiền phức lớn nhất của nhà họ Trì cũng nên?
Hoắc Dận nhìn người mẹ ngốc nhà mình mà thở dài một hơi.
Lúc này Mặc Bảo cũng có chút thấp thỏm, dù sao cậu bé vừa quay về nên cũng không quá quen thuộc với nhà họ Hoắc.
Nhưng cậu bé nhanh chóng thấy ba mình đi ra ngoài.
''Ba!''
Đứa nhỏ nhanh mắt thấy vẻ mặt ba không khó coi chút nào, cậu bé lập tức vui vẻ hô to một tiếng rồi đứng lên vui vẻ lao về phía ba mình như con én nhỏ.
Ôn Hủ Hủ lập tức cứng người.
Cô cẩn thận xoay người lại, phát hiện đúng là người đàn ông kia đi ra, cô cũng chỉ có thể mang theo hai đứa nhỏ đứng lên.
''Ba, ba giúp Mặc Mặc dạy dỗ người xấu rồi sao? Nghe bà cô kia nói, ba, có phải ba sợ bà ta không?''
Mặc Bảo được Hoắc Tư Tước bế lên, tay cậu bé vòng qua cổ ba, miệng lập tức quan tâm hỏi thăm vấn đề kia.
Một tay Hoắc Tư Tước bế cậu, hắn liếc mắt nhìn người phụ nữ đang lo lắng đứng cách đó không xa, híp mắt cười nói: ''Sao vậy? Trong mắt Mặc Mặc, ba là một người rất nhát gan sao?''
''Cũng không phải, nhưng nghe nói đó là cô của ba nha.''
''Cô thì sao chứ? Bà ta bắt nạt con trai ba, cho dù là ông trời thì ba con cũng sẽ không quan tâm, con nhớ rõ bà ta rồi chứ?''
Câu cuối cùng, giọng nói dễ nghe của người đàn ông hơi nâng cao lên, giống như đang tuyên bố địa vị tối cao của hắn ở nơi này, nghe đến đây, tim Ôn Hủ Hủ như lỡ một nhịp.
Không có người đàn ông nào không thích đàn ông bá đạo!
Cuối cùng mẹ con bốn người lên chiếc Bentley màu đen, chẳng qua lúc họ chuẩn bị xuất phát thì ở lối vào xuất hiện một chiếc xe Lamborghini màu trắng vô cùng phong cách tiến vào.
Sau đó ngăn trước xe Hoắc Tư Tước.
Thật lợi hại nha, đầu năm mà vẫn có người dám chặn xe của bạo quân này.
Ôn Hủ Hủ có hơi tò mò, cô kéo cửa xuống nhìn ra ngoài.
''Hoắc Tư Tước, tôi nghe nói anh muốn rút cổ phần ra khỏi nhà họ Trì? Vì sao thế? Bọn họ lại tìm đường chết trước mặt anh rồi sao? Sao anh lại nổi giận lớn thế?''
Sau khi chiếc xe Lamborghini chặn đường lại, một người đàn ông trẻ tuổi đầu nhuộm vàng, ăn mặc không khác một con khổng tước mở cửa xe bước xuống.
Rồi đi đến chỗ Hoắc Tư Tước.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Trì Úc?
Không ngờ người dám ngăn trước mặt Hoắc Tư Tước lại là con út của Hoắc Anh Nga, Trì Úc!
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ trầm xuống, ngón tay bỏ ra khỏi cửa kính, cô muốn tránh người này, nhưng vừa lộ mặt một chút mà con hàng khổng tước này đã thấy cô.
''Người này... Cỏ ngốc! Đúng là đồ ngốc cô rồi! Vậy mà cô lại không chết, chuyện này cũng quá khó tin rồi!''
Vẻ mặt anh ta vô cùng khoa trương, sải chân chạy đến nhưng không đến chỗ Hoắc Tư Tước mới bị anh ta chặn đầu xe lại mà lập tức chạy về phía Ôn Hủ Hủ.
Sau đó đưa tay lấy chìa khóa xe ngăn cửa kính đang được kéo lên.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Hoắc Tư Tước: ''...''
Gần như trong chớp mắt, bầu không khí trong xe lập tức lạnh xuống, hàn ý âm u như hầm băng.
Ôn Hủ Hủ cảm nhận được sự thay đổi này, cô lập tức tức giận: ''Anh làm cái gì vậy? Bỏ chìa khóa ra!''
''Đúng là vẫn còn sống này! Còn biết nói chuyện nữa, má ơi, đồ ngốc, tôi nói cho biết, bọn họ nói với tôi cô không chết tôi còn không tin, hóa ra đúng là thật, mau, đưa mặt cô ra đây để tôi véo cái!''
Trì Úc kích động đến mức nhảy dựng lên, anh ta nhìn Ôn Hủ Hủ hoạt bát ngồi trong xe, đôi mắt đào hoa xinh đẹp long lanh lấp lánh như hồ nước, nhìn vô cùng xinh đẹp!
Huyệt thái dương Ôn Hủ Hủ nhảy thịch một cái.
Còn véo mặt?
Bị điên hả?
Anh ta không sợ bị người đàn ông bên cạnh cô trực tiếp bóp chết à?
Chương 213: Ghen tuông
Ôn Hủ Hủ nhìn con khổng tước này vừa gặp mình đã làm đủ các hành động không lịch sự thì lập tức rụt người về sau: ''Trì Úc, anh có bị bệnh không, anh ở chỗ này nổi điên cái gì vậy? Trì gia nhà anh ở trong kia.''
''Ở trong thì ở trong, liên quan gì đến tôi?''
''Không phải anh đến giúp họ sao?''
''Không phải, bọn họ gây chuyện thì liên quan gì đến tôi? Đồ ngốc, tôi là tới gặp cô đó.''
Không ngờ con tắc kè này vừa nói xong đã ghé khuôn mặt yêu nghiệt không phân biệt được nam nữ tươi cười đến sát cửa kính chưa kéo hết.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô còn chưa kịp phản ứng thì cửa kính đã được kéo lên.
Trì Úc ngẩn người, anh ta kịp phản ứng lại, bắt đầu kêu lên như quỷ gào: ''Hoắc Tư Tước! Cái đồ khốn nhà anh, thả xuống, mặt tôi sắp bị anh kẹp hỏng rồi, tôi nói cho anh biết, nếu khuôn mặt này của tôi bị hủy không thể lăn lộn trong giới giải trí thì tôi không để yên cho anh đâu!''
Hét liên tục mấy câu, cuối cùng lúc cửa kính chuẩn bị kẹp vào gương mặt xinh đẹp kia, Hoắc Tư Tước đang đầy sát khí mới từ bi dừng lại.
Cửa kính vừa được thả xuống, Trì Úc đã vội vàng ôm mặt chạy.
Cuối cùng chiếc Bentley cũng thuận lợi xuất phát, Ôn Hủ Hủ kinh ngạc xem hết cảnh này cũng không dám thốt nửa lời.
Người đàn ông này thật đáng sợ!
Điều khiến cô không hiểu đó chính là sao hắn lại nổi giận như vậy. Trì Úc không phải là em họ của hắn sao?
Ôn Hủ Hủ nhìn chiếc xe đã lái đi rất xa nhưng vẫn còn thấy được người đàn ông như khổng tước đang mắng to kia, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Thật ra năm đó Trì Úc đối xử với cô rất tốt.
*
Mấy người Ôn Hủ Hủ quay về vịnh Thiển Thủy.
Vốn dĩ sau khi về cô sẽ lập tức mang mấy đứa nhỏ xuống dưới tắm rửa thay quần áo, sau khi đánh nhau ở trong hội trường xong, hai đứa nhỏ đều vô cùng bẩn thỉu, cả người đẫm nước.
Lúc cô vừa xuống khỏi xe, người ngồi ghế lái đã xuống trước một bước, hắn đóng cửa xe ''rầm'' một cái rồi dẫn hai đứa nhỏ xuống.
''Đi, ba mang các con đi tắm.''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Chuyện gì vậy? Về mà còn tức giận là sao? Cả đường rồi vẫn tức giận, cô thật sự không hiểu nổi!
Ôn Hủ Hủ không hiểu lí do, cuối cùng chỉ có thể dắt con gái, hai mẹ con một mình đi vào.
''Ôn tiểu thư về rồi, hôm nay thiếu gia biểu diễn thế nào?''
''Không tệ, đêm nay chị làm thêm cho hai đứa mấy món nữa đi.''
Ôn Hủ Hủ đưa con gái đến phòng khách, nghe chị Vương hỏi vậy thì vừa vui vẻ nói chị ấy làm thêm mấy món cho hai đứa nhỏ, vừa rót nước cho con gái.
Chị Vương nghe xong vui vẻ chạy đi chuẩn bị.
Ôn Hủ Hủ mang nước ra.
''Mẹ! Mẹ!''
Trên tầng đột nhiên vang lên tiếng gọi của đứa nhỏ, giọng nói mơ hồ nên cô cũng không rõ là ai.
Ôn Hủ Hủ lập tức đi đến cầu thang, cô ngẩng đầu lên trên: ''Sao vậy? Ai đang nói thế?''
Đứa nhóc nói vọng xuống từ phòng tắm của ba ở tầng ba: ''Là con, Mặc Mặc, mẹ, mẹ mang quần nhỏ lên giúp con với, ba tìm không thấy.''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Quần nhỏ?
Chẳng lẽ một cái quần nhỏ cũng không tìm được sao? Hắn làm cha kiểu gì vậy?
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể đi lên tầng hai, sau đó đẩy cửa phòng con trai ra, chuẩn bị tìm đồ giúp cậu bé.
Không ngờ cô vừa đẩy cửa vào đã thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang đứng trước tủ quần áo mở tung, hắn đang lúi húi tìm thứ gì đó.
''Anh...''
''Cô vào đây làm gì? Đi ra ngoài!''
Hắn không khách khí chút nào, sau khi người đàn ông này thấy cô lập tức nhíu mày lạnh lùng quát.
Tên đàn ông chó này bị bệnh đấy à?
Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, đứng nguyên định xoay người ra ngoài.
Nhưng lúc cô chuẩn bị xoay người thì đột nhiên ý thức được một chuyện, không đúng, đây là con trai cô nuôi lớn mà, dựa vào đâu mà cô phải đi ra ngoài?
Ôn Hủ Hủ dứt khoát mở to cửa phòng, sau đó lạnh lùng đi đến bên cạnh người đàn ông kia: ''Rốt cuộc thì ai mới nên đi ra ngoài? Đây là phòng con trai tôi, anh đi ra!''
Sau đó cô không nói thêm gì, đôi tay nhỏ nhắn tức giận đẩy người đàn ông kia ra, mình lại cúi người tìm.
Hoắc Tư Tước hoàn toàn nổi giận!
Hắn đã nhịn từ rất lâu, từ lúc Trì Úc như khổng tước xuất hiện ở ngoài cửa, hắn đã vô cùng khó chịu.
Bây giờ có chỗ dựa rồi nên gan to hơn phải không? Vậy mà lại dám đẩy hắn ra ngoài!
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đen lại, thấy ai đó không quan tâm đến mình còn đứng ở địa bàn của hắn nói đó là con cô, lửa giận trong lòng hắn bùng lên, hắn nắm lấy tay cô.
''Ôn Hủ Hủ, lá gan cô ngày càng lớn đúng không?''
''Hoắc Tư Tước, anh phát điên cái gì?''
Ôn Hủ Hủ đột nhiên bị túm chặt tay, sức hắn mạnh đến mức khiến khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, cô cũng lập tức nổi giận.
Nhưng người đàn ông này lại giống như trúng tà, hắn không để ý đến sự tức giận của cô.
''Trì Úc cho cô lợi ích gì? Ngay cả tôi cô cũng dám chống lại, có phải cô đã sớm có quan hệ với anh ta rồi không? Cô biết trong tay anh ta có cổ phần của Hoắc thị nên đặc biệt đến tìm anh ta? Ôn Hủ Hủ, không ngờ tâm tư của cô sâu thật đấy.''
''...''
Hắn bị bệnh thật đấy à?
Chẳng lẽ bệnh mất ngủ lại tái phát? Thiếu ngủ đến mức đầu óc trì trệ rồi à?
Chương 214: Há mồm, thở đi...
Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông đang nói toàn những điều vớ vẩn, vẻ mặt ngẩn ra.
''Rốt cuộc anh đang nói linh tinh cái gì thế? Cái gì mà Trì Úc cho tôi lợi ích gì? Hôm nay tôi mới gặp anh ta thì anh ta có thể cho tôi ích lợi gì chứ?''
''Cô đang hỏi tôi tại sao à? Ôn Hủ Hủ, cô đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi!''
Đột nhiên người đàn ông kia tức giận đi về phía trước một bước.
Ôn Hủ Hủ lập tức bị dọa sợ, cô theo bản năng lùi về sau, ''bộp'' một tiếng, cô không kịp chuẩn bị đã đụng vào cánh cửa tủ đang mở sau lưng, cả người đều ngã ra sau.
Người đàn ông đang tức giận nhìn cô: ''...''
Gần như là phản xạ có điều kiện, phản xạ tự nhiên đến mức hắn cũng không phát hiện được, bàn tay hắn lập tức đưa ra nắm chặt lấy cô, kéo cô về phía mình.
Chỉ trong giây lát, trong phòng ngủ vang lên tiếng phụ nữ kinh ngạc, hai người còn chưa kịp phản ứng, Ôn Hủ Hủ chỉ mặc một chiếc áo len mỏng cứ như vậy bị kéo vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông kia!
Thời gian như dừng lại.
Không khí cũng như đóng băng.
Giờ phút này mọi thứ đều yên lặng, hai người ai cũng không cử động.
Ôn Hủ Hủ chỉ cảm nhận được một hơi thở ấm áp đang vây mình lại, mùi hương nam tính lập tức tràn ngập khoang mũi, cô không khống chế được bản thân, cả người như bị điện giật, đại não lập tức trống rỗng.
Hắn... đang ôm cô?
Trái tim Ôn Hủ Hủ đập loạn.
Hoắc Tư Tước cũng hơi run rẩy, hắn chỉ muốn ép hỏi cô về quan hệ của cô và Trì Úc. Hai người có quan hệ như thế nào? Quen nhau từ bao giờ? Vì sao bọn họ lại thân thiết quen thuộc với nhau như vậy?
Nhưng hắn không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này.
Hắn cúi đầu nhìn người ngã vào lòng mình, cô sợ đến mức đôi mắt như bảo thạch đã óng ánh nước, cơ thể hơi run rẩy, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay đỏ ửng như hoa anh đào tháng ba, đôi mắt đen như mực của Hoắc Tư Tước dần tối lại.
''Anh...Anh buông ra...''
Giọng Ôn Hủ Hủ run lên.
Vì cô phát hiện bản thân khi bị bao quanh bởi hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông này rồi sẽ không khống chế được, nhịp tim cô đập mạnh đến mức sắp nhảy ra ngoài.
Hắn chính là bá đạo như vậy, cho dù hắn không làm gì, nhưng hơi thở của hắn, nhiệt độ của hắn, còn nữa, khoảng cách giữa hắn và cô gần đến mức chỉ cần ngẩng đầu lên là cô có thể cảm nhận rõ ràng được hơi ấm của hơi thở, điều này càng khiến trái tim cô đập nhanh đến phát điên.
Hắn không buông cô ra thì cô ngạt thở mà chết mất.
Ôn Hủ Hủ bắt đầu giãy dụa.
Nhưng đúng lúc này, không biết người đàn ông này bị làm sao mà lại hỏi một câu: ''Trả lời câu hỏi của tôi đi, hửm?''
Giọng nói của hắn như đã thay đổi, trầm ấm khàn khàn, âm cuối hơi nâng lên trêu chọc lòng người, Ôn Hủ Hủ nghe xong như bị thứ gì đó đốt cháy, ngay cả suy nghĩ cũng dừng lại.
''Cái...Cái gì?''
''Trì Úc.''
''Trì Úc?'' Ôn Hủ Hủ như bị mê hoặc mà thì thầm: ''Tôi và Trì Úc không có quan hệ, ngày trước... ngày trước tôi thường gặp anh ta ở nhà họ Hoắc, anh ta thường xuyên đến thăm ba anh.''
Lúc người đàn ông mang theo mê hoặc trí mạng nhất chính là khi giữ bạn ở dưới người.
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng nhận được câu trả lời mình mong muốn, mắt sắc đột nhiên tối lại, ánh mắt hắn di chuyển đến đôi môi mềm mại mà trơn bóng như cánh hoa của người phụ nữ nằm dưới người mình.
''Nhớ rõ, sau này cách anh ta xa chút.''
''Cái gì?''
Ôn Hủ Hủ còn chưa kịp hỏi câu này nghĩa là gì thì một bóng đen đã phủ xuống, cô đột nhiên mở lớn hai mắt, đôi môi cô đã bị hơi thở của ai đó hoàn toàn bao trùm.
Ông trời của tôi ơi!
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn ngây người!
Vậy mà hắn lại... hôn cô?
Cô đang nằm mơ sao? Hắn ghét cô như vậy, căm hận cô như thế mà bây giờ lại hôn cô? Tất cả đều do cô nằm mơ đúng không? Đây không phải thật đúng không?
Cô gái này đã chịu tổn thương quá nhiều, cũng quá sâu, quá lâu, lâu đến mức bên trên đã mọc một lớp vảy dày, cuối cùng khi người đàn ông mà cô yêu nhiều năm hôn mình, cô cũng nghi ngờ mọi thứ đều là mơ.
Mãi đến một lúc sau.
''Há mồm, thở đi...''
Trước khi cô sắp ngất đi vì thiếu oxy, Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng buông lỏng, hắn vuốt nhẹ cằm cô, giọng nói chưa thỏa mãn vang lên bên tai cô.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô dường như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức đưa tay đặt lên trái tim, bắt đầu thở từng hơi lớn.
Chuyện này quá đáng sợ rồi!
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tin đây là sự thật, cô nhanh chóng che đôi môi vừa bị hôn của mình lại, như một con nai con đã bị dọa sợ, sau khi cô đẩy người đàn ông bên trên mình ra, cô ôm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của mình chạy thật nhanh.
Tại sao có thể như vậy chứ?
Thế giới thay đổi rồi sao?
Người đàn ông bị bỏ lại phía sau thấy vậy, khuôn mặt đẹp trai lúc đầu còn ửng đỏ lập tức thay đổi.
Nhưng khi hắn thấy dáng vẻ chạy trối chết của cô, đôi mắt đen láy xinh đẹp hơi ngưng lại, sau đó môi hơi nâng lên thể hiện tâm trạng cực tốt của mình.
Người phụ nữ ngu ngốc!
Chương 215: Không thể giữ Ôn Hủ Hủ lại được
Ôn Hủ Hủ đóng cửa phòng ngủ ''rầm'' một cái, sau đó cô ở bên trong rất lâu cũng không ra ngoài.
Hai bạn nhỏ ở phòng tắm trên tầng chờ mẹ lên đưa quần nhỏ nhưng mãi không thấy mẹ lên, Mặc Bảo còn ngồi trong bồn tắm đợi chớp đôi mắt đen láy: ''Anh, sao mẹ vẫn chưa lên?''
Hoắc Dận cũng ngồi trong bồn tắm, nghe em trai hỏi xong, cậu hơi trầm tư.
''Ba cũng không đi lên.''
''!!!''
Một câu như vậy khiến hai anh em như hiểu ra điều gì đó, hai đứa nhìn nhau một cái, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lập tức nở rộ như bông hoa.
Quần nhỏ là cái gì chứ?
Không mặc cũng không sao, chỉ cần ba mẹ hai đứa có thể tiếp tục ở dưới lâu thêm chút thì hai cậu bé như nào cũng được.
Trong phòng tắm, hai đứa nhỏ kích động đến mức nhảy loạn xạ.
Nhà họ Trì.
Nhà họ Trì nằm ở vườn hoa Cẩm Tú bên phía Đông, nếu không có Hoắc thị chống lưng thì vị trí này cũng chỉ là khu biệt thự cao cấp bình thường mà thôi, có rất nhiều kẻ có tiền trong thành phố đều ở nơi này.
Nhưng vì có Hoắc thị nên địa vị nơi này khiến người khác không thể không để ý.
Cũng vì nguyên nhân này mà Hoắc Anh Nga đã ở nơi này làm mưa làm gió mấy chục năm.
Nhưng hôm nay bà ta như bị đánh thẳng vào mặt vậy!
''Mẹ, là Ôn Hủ Hủ, nếu như không phải cô ta mang hai đứa nhỏ kia đến thì Tiểu Đào sẽ không tranh chấp với họ, Hoắc Tư Tước sẽ càng không tới, tất cả là do cô ta!''
Trì Phượng Phượng khóc lóc chạy đến cáo trạng, cô ta đổ hết lỗi lầm lên người Ôn Hủ Hủ, mà chuyện con trai cô ta làm thì cô ta không nhắc đến chút nào.
''Đúng vậy, mẹ, mấy anh khác ở đấy lúc đó cũng có nhìn thấy, Tiểu Đào nhà chúng ta cũng không làm gì cả, khách quan mà nói thì đó cũng chỉ là trò đùa của mấy đứa nhỏ mà thôi, sao Tư Tước lại có thể rút cổ phần về được chứ?''
Chồng Trì Phượng Phượng thấy vậy cũng tiến đến nói giúp bà ta.
Ôn Hủ Hủ?
Lời vừa dứt, Hoắc Anh Nga ngồi trên ghế sopha ở phòng khách cuối cùng cũng ném cái chén trong tay xuống đất ''choang'' một cái.
''Cô ta bò từ mộ ra để cố ý đến tìm ta gây họa đúng không?''
''Không chỉ có như vậy đâu, mẹ, con nghe nói chuyện lúc trước của chị Tư Tinh cũng do cô ta nên mới bị Hoắc gia xử lí, đến bây giờ vẫn còn chưa rõ tung tích!''
Thời điểm quan trọng, vợ con trai cả của bà ta, cũng chính là người phụ nữ trung niên gây chuyện trong sảnh cũng lên tiếng.
Lời này vừa dứt, khuôn mặt mo của Hoắc Anh Nga đã bừng bừng tức giận.
Bà ta không kiềm chế được cơn giận của mình, ánh mắt hiện lên sát khí, dường như hận không thể lập tức bắt Ôn Hủ Hủ lại rồi chém cô thành ngàn mảnh vậy.
''Ôn Hủ Hủ! Đi, đi với mẹ đến Hoắc gia một chuyến.''
Bà ta đằng đằng sát khí đứng lên, lập tức muốn đến Hoắc gia tìm ông cụ Hoắc giải quyết chuyện này, đúng lúc này có người hầu tiến vào thông báo.
''Lão phu nhân, bên ngoài có một phu nhân họ Cố đến, bà ấy nói muốn gặp ngài một chút.''
Họ Cố? Lại còn là phu nhân?
Hoắc Anh Nga đang tức giận, vừa lên tiếng đã nói: ''Người từ đâu xuất hiện vậy, không gặp!''
''Chuyện này...''
''Mẹ, họ Cố, có phải là... vị hôn thê của Hoắc Tư Tước không? Hình như cô ta cũng họ Cố.''
Trì đại thiếu gia đang đứng một bên đột nhiên lên tiếng, ông ta nghĩ đến chuyện gì đó mà nhắc nhở mẹ mình một câu.
Người phụ nữ họ Cố đúng là có quan hệ với Hoắc Tư Tước.
Vì vị hôn thê của hắn tên Cố Hạ!
Cuối cùng Hoắc Anh Nga vẫn cho người kia đi vào, trước đó bà ta nói mọi người trong phòng khách lui xuống, đại sảnh to lớn như vậy chỉ còn một mình bà ta, bà ta ung dung cao quý ngồi trên ghế, khí thế chủ nhà không thể khinh thường.
Lúc Cố Thanh Liên đi vào đã thấy cảnh này.
Trong lòng dì ta thầm lạnh lùng chế giễu.
''Không phải chỉ dựa vào vỏ bọc của Hoắc thị mà diễu võ giương oai thôi sao, ra vẻ cái gì chứ? Nếu không phải cần dùng đến con cờ này thì bà ta nghĩ nhà họ Cố sẽ tìm đến đây sao?''
Trong lòng Cố Thanh Liên vô cùng khinh thường.
Nhưng khi bước chân vào phòng khách, dì ta vẫn nở nụ cười nhiệt tình: ''Bà Hoắc, đã lâu không gặp, gần đây sức khỏe bà thế nào? Vẫn tốt chứ?''
Nói thật, xét về năng lực giao tiếp, Cố Thanh Liên thuộc hạng nhất.
Nhưng Hoắc Anh Nga căn bản cũng không chịu thua.
Bà ta ngồi đó lạnh lùng nhìn dì ta, trên mặt là sự chán ghét không chút che giấu.
''Bớt khách sáo đi, cô tìm tôi có chuyện gì?''
''...''
Nụ cười trên mặt Cố Thanh Liên có chút tan vỡ.
Cái bà già này thật là...
''Tôi tìm bà còn có thể có chuyện gì nữa, không phải vì chuyện sau này của hai nhà chúng ta sao, bà Hoắc, tôi mới từ nước ngoài về, vừa về đã nghe nói mọi người có chút hiểu lầm với Tư Tước nên mới đến đây nha.''
Cố Thanh Liên híp mắt cười ngồi xuống sopha, hoàn toàn không để ý đến thái độ của Hoắc Anh Nga.
Hiểu lầm?
Hoắc Anh Nga nghe xong càng khịt mũi coi thường: ''Tôi và nó thì có hiểu lầm gì chứ? Nó là cháu ruột của tôi, còn có thể hiểu lầm cái gì với tôi? Hơn nữa cho dù có có thì đến lượt người ngoài như cô nói sao?''
Câu cuối cùng của bà ta không có chút khách khí nào.