Ôn Hủ Hủ cầm điện thoại gọi cho bệnh viện kia.
“Alo? Chủ nhiệm Tưởng, tôi là Nancy đây. Tôi muốn hỏi là vụ việc kia của tôi đã có tiến triển gì chưa?”
“À Nancy hả. Đúng là chuyện ấy không liên quan gì đến cô cả. Sau khi giải phẫu thi thể, cảnh sát phát hiện nguyên nhân cái chết do trúng độc dẫn đến tắc mạch máu, không liên quan gì đến cô cả.”
Chủ nhiệm khoa nhận được điện thoại của cô thì vô cùng kích động, giải thích với cô.
Ôn Hủ Hủ nghe mà run tay.
“Những gì anh nói... đều là thật đúng không?”
“Tất nhiên là thật. Đây là kết quả thông báo của cảnh sát. Vả lại, chúng tôi cũng đã mời chuyên gia uy tín về Trung y đến giám định, kết quả cho hay cô không hề châm nhầm vị trí!”
Chủ nhiệm khoa nhấn mạnh lại bằng giọng vô cùng chắc nịch.
Thật ra trong sự việc này, không ai trong khoa tin chủ nhiệm Nancy mắc sai lầm. Bởi vì họ đều biết những việc mà kể từ khi cô bác sĩ nổi tiếng nước ngoài này trở về công tác tại đây đã làm cho bệnh viện.
Họ thấy cô xử lý rất nhiều ca khó.
Còn nhiều lần kiến nghị quyết định chưa hoàn thiện của Khoa Nội. Bác sĩ như thế thì sao lại mắc sai lầm được?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng kích động đến run rẩy cả người!
“...Rốt cuộc là làm sao? Tại sao tự nhiên lại nhận ra không phải lỗi do tôi?”
“Nhờ chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị phát hiện đấy. Chắc là cô không biết, cổ đông lớn nhất của bệnh viện chúng ta là tập đoàn Hoắc Thị. Hôm qua, vụ viện dậy sóng đã ảnh hưởng vô cùng lớn đến bệnh viện, truyền thông nước ngoài cũng để mắt đến. Thế nên sáng nay chủ tịch đã đến đây.”
“...”
“... Sau đó thì sao?” Một lúc lâu sau, Ôn Hủ Hủ nước mắt lưng tròng mới nghe thấy mình hỏi lại.
“Thì tất nhiên là lập tức điều tra rồi. Triệu tập cuộc họp khẩn cấp, cảnh sát cũng đến và bắt đầu giãi phẫu thi thể, đồng thời kiểm tra toàn bộ camera trong bệnh viện. Chẳng mấy mà điều tra xong.”
Chủ nhiệm khoa kể chi tiết lại.
Ôn Hủ Hủ nghe mà sững sờ!
Trong lòng như có bức tường nào đó sụp đổ, nỗi tủi hờn ùn ùn kéo đến. Cô cầm điện thoại bật khóc nức nở ngay trong phòng khách.
Biết làm sao được, có trời mới biết một ngày một đêm qua cô đã phải chịu đựng những gì.
Sai lầm, mưu sát...
Cô chưa từng sẽ có một ngày mình gặp phải chuyện như thế. Bầu trời của cô như sụp đổ, cô chìm sâu trong đầm lầy tuyệt vọng và sợ hãi, không thể nào khống chế được cảm xúc.
Thậm chí đến mức hoảng loạn tinh thần.
Kể cả năm năm trước, cô giả chết dẫn hai con rời đi nơi đây, cô cũng chưa từng suy sụp đến vậy.
Bởi vì lúc ấy, đó là mạng sống của cô.
Còn giờ người chết là người khác, lại còn chết bởi kiến thức y học mà cô vẫn luôn kiêu ngạo.
Cô khóc tức tưởi, không kiểm soát được tâm trạng.
Ba đứa con thấy vậy, ngoan ngoãn chạy đến ôm mẹ: “Mẹ đừng khóc, không sao rồi...”
Chúng dùng bàn tay nhỏ bé, dùng cách của mình để an ủi mẹ.
Ôn Hủ Hủ lại càng khóc ghê hơn.
Chủ nhiệm khoa nín lại nghẹn nghào, nói với cô qua điện thoại: “Ổn rồi chủ nhiệm Nancy, không sao nữa rồi, tất cả chúng tôi đợi cô trở lại.”
“...”
Dần dà, Ôn Hủ Hủ không còn kích động đến vậy nữa.
Cô ngồi giữa các con lau vệt nước mắt trên gò má: “Vậy có điều tra ra là ai làm không?”
Chủ nhiệm khoa: “Có. Chính là bác sĩ Lương một ngày trước mới nghỉ làm, bàn giao công việc lại cho cô. Anh ta bôi thuôc độc vào kim của cô, khiến người bệnh bị tắc mạch máu sau khi cô châm cứu!”
“...”
“Tại sao anh ta lại làm vậy? Tôi có thù oán gì với anh ta ư?”
Mãi sau Ôn Hủ Hủ mới tức giận hỏi.
Thật vậy, cô đi làm ở bệnh viện này chưa đến một tháng, chẳng hay cô làm gì phật lòng bác sĩ Lương đó mà anh ta lại vu oan giá họa cho cô độc ác như vậy?
Nhưng chủ nhiệm khoa không trả lời được câu hỏi ấy.
Bởi vì cảnh sát không công bố động cơ gây án của hung thủ. Mọi người đang đồn thổi rằng hay là bác sĩ đó ghen tị với Ôn Hủ Hủ?
Bởi vì Ôn Hủ Hủ vừa đi làm đã được trở thành chủ nhiệm thứ hai của Khoa Nội, trong khi anh ta đã cống hiến nhiều năm vẫn chẳng được thăng chức.
Ôn Hủ Hủ cúp máy.
Ghen tị?
Có khả năng ấy ư? Không còn khả năng nào khác ư?
Có điều, cô không lo lắng về vấn đề ấy nữa.
Người đàn ông mới cách đây không lâu còn kiên quyết từ chối giúp đỡ mình, chính cô cũng tin là thật, thì lúc này, sau khi nghe đích thân chủ nhiệm khoa nói, cô đã hoàn toàn tin rằng hắn đã giúp cô đưa sự thật ra ngoài ánh sáng.
Ôn Hủ Hủ nghiêng đầu nhìn ra hoàng hôn màu cam bên ngoài, đột nhiên cô thấy nguôi ngoai hơn nhiều, có sức trở lại.
“Các con, hôm nay chúng ra ngoài chơi nhé?”
“Vâng ạ vâng ạ, đi nào mẹ ơi, chúng ta đi chơi.”
“Mẹ đợi con, con đi lấy cho mẹ áo khoác, nếu không mẹ sẽ bị lạnh ạ.”
Mặc Mặc và Tiểu Nhược Nhược vừa nghe liền vui vẻ nắm tay mẹ, một người chạy lên tầng lấy áo khoác cho Ôn Hủ Hủ.
Chương 192: Cuối cùng cô cũng sống lại
Còn về Hoắc Dận.
Cậu không nói gì cả, chỉ chạy vào bếp lấy cho mẹ một hộp sữa bò, và hai món điểm tâm mà dì Vương mới làm cho mẹ.
Mấy đứa nhóc này rất yêu mẹ của chúng.
Thế nên chiều tối hôm nay, bốn mẹ con mải chơi trong vườn hoa...
Khoảng năm giờ chiều Hoắc Tư Tước về đến nhà, hôm nay là một ngày hiếm thấy hoàng hôn vẫn còn nán lại khi hắn trở về. Thế nên vừa vào sân, hắn đã thấy hình ảnh...
Mặt trời lặn sau rặng núi phía Tây, ánh chiều tà nhuốm màu cam hồng chiếu xuống vườn hoa, vườn hoa như được phủ thêm một bức màn mây tía tuyệt đẹp. Ở nơi ấy, những đứa con đáng yêu chạy tung tăng như thỏ con, các con đuổi nhau, chơi đùa dưới bóng cây, tiếng cười nắc nẻ cứ vang lên không ngừng.
Người lớn thì sao?
Thì đang lặng lẽ ngôi trên băng ghế, cô xõa mái tóc dài, khoác áo dạ, bình yên lại cũng đẹp một cách dịu dàng.
Có lẽ do mới ốm dậy nên không có sức chơi cùng lũ trẻ.
Thế nhưng từ nét mặt dịu dàng và nụ cười luôn mỉm trên khóe môi, có thể thấy cô đang rất vui, thấy cả sức sống trên người cô.
Cuối cùng cô cũng sống lại rồi?
Hoắc Tư Tưởng nhướng mày, không đi về phía biệt thự đằng xa mà bước tới vườn hoa.
Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ đang xem các con chơi đùa chợt cảm thấy chiếc ghế nặng hơn. Nghiêng đầu nhìn sang, chợt, đôi mắt mới có sức sống trợn tròn!
“Anh...”
“Mới khỏi ốm đã ra đây hóng gió, cô cảm thấy chưa ốm đủ đúng không?”
Chìa khóa, điện thoại, sổ tay, Hoắc Tư Tước để hết lên bàn đá. Chất giọng trầm ấm không dịu dàng như mọi khi.
Tối qua hắn thức trắng cả đêm.
Sáng sớm hôm nay đã đến bệnh viện giải quyết sự việc, chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và đồn cảnh sát.
Cô gái này thì hay rồi, chạy ra đây hóng gió cơ à? Cô có biết đêm hôm qua hắn vất vả thế nào không?
Ôn Hủ Hủ nuốt ực nước miếng.
Người đàn ông này về đột ngột quá, cô không có thời gian chuẩn bị.
Hắn đang... quan tâm cô đấy à?
Cô bối rối thu lại tầm mắt, trái tim không nghe lời đập loạn nhịp, vành tai dần ửng hồng.
“Không... không phải. Các con muốn đi chơi nên tôi ra đây với các con.”
Cô ấp ủng giải thích, từ dạo đó đến nay, lần đầu tiên cô lộ vẻ căng thẳng, khó xử trước mặt hắn.
Hoắc Tư Tước nhếch đôi môi mỏng.
Hắn cũng nhìn sang các con đang chơi ở đằng trước, ung dung vắt chân phải lên chân trái, nhếch khẽ môi trông ừa tao nhã vừa kiêu ngạo.
Có thể thấy hắn đang rất vui.
“Tôi nói chuyện với nhà trẻ rồi, cũng sắp nghỉ đông nên các con không cần đi học nữa, cô ở nhà trông các con đi.”
“Hử?”
Ôn Hủ Hủ lại trợn mắt với hắn: “Tôi ở nhà trông con? Thế công việc của tôi thì sao? Tôi còn phải đi làm mà.”
“Cái bệnh viện tồi tàn đó có gì tốt đẹp đâu? Suýt nữa mất cả cái mạng ở đó, cô chịu khổ chưa đủ à?”
Hoắc Tư Tước nói chuyện chẳng nể nang gì, cũng cười khẩy khinh thường!
Ôn Hủ Hủ nghe mà thay đổi sắc mặt!
Cô định cãi lại, nhưng khi ngoảnh sang nhìn thấy nét mặt mệt mỏi, con ngươi vằn tơ máu của hắn, bỗng dưng cô lại nuốt những lời muốn nói xuống.
“Tôi biết rồi.”
Cô bực bội ngoảnh mặt sang nơi khác.
Mấy phút sau, mấy đứa nhóc nhìn thấy ba hay sao mà chạy về.
“Ba, ba về rồi!”
Đứa nhào đến đầu tiên đương nhiên là Mặc Bảo. Do ba giữ đúng lời hứa nên cậu vui lắm, vô cùng vui vẻ nhào vào vòng tay của ba.
Hoắc Tư Tước ôm con, véo cái mũi nhỏ của cậu.
“Ừ, ba về rồi. Hôm nay Mặc Mặc có hoàn thành việc ba giao không?”
“Con có ạ. Bọn con đã chăm sóc tốt cho mẹ, không cho mẹ đi lung tung. Nhưng mà ba ơi, lúc chiều biết ba ra mặt cho mẹ, mẹ ngồi trong phòng khách khóc lâu lắm đó!”
“Hoắc Kỳ Mặc! Con nói gì vậy?”
Ôn Hủ Hủ không ngờ thằng nhóc mình nuôi lớn lại bán đứng mình!!!
Bé Mặc lập tức nheo mắt cười tinh ranh.
“Mẹ đừng giận mà. Chuyện này cần nói cho ba biết chứ, nếu không ba làm nhiều thế lại không biết mẹ suy nghĩ thế nào, chẳng phải ba sẽ đau lòng lắm ư?”
“Phải ạ!” Hoắc Dận lời ít ý nhiều phụ họa theo.
Ôn Hủ Hủ muốn bùng nổ!
Nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn mình, máu nóng xông lên, mặt cô đỏ bừng, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống!
“Các con... Mẹ không nói chuyện với các con nữa...”
Cô vừa giận vừa xấu hổ, đứng bật dậy bỏ chạy.
Lớn bằng này, cô chưa từng mất mặt như vậy bao giờ.
Thằng nhóc xấu xa ăn cây táo rào cây sung!
Chương 193: Mềm nhũn
Để lại mấy ba con ở trong vườn hoa trái lại chơi rất vui vẻ, tất cả mọi người nhìn thấy bóng lưng hoảng loạn bỏ chạy của cô đều cảm thấy có chút buồn cười, đặc biệt là Hoắc Tư Tước.
Mặc Bảo phát hiện khóe miệng của ông ba thối đã sắp nhếch lên tận trời.
"Ba, Mặc Bảo có ngoan không?"
"Ngoan, hai đứa đều rất ngoan, nói đi muốn thưởng cái gì nào?"
Hoắc Tư Tước chân thành khen ngợi hai cậu con trai.
Mặc Bảo và anh trai Hoắc Dận nghe thấy mở cờ trong bụng, đang định xin ba thưởng, nhưng ngay lúc này cô bé ở bên cạnh vẫn luôn bị bọn họ lạnh nhạt không vui rồi.
"Các người lại bắt nạt mẹ!!"
Suy nghĩ của cô bé luôn rất đơn thuần, cô bé hoàn toàn không hiểu ý của các anh và cha mình.
Sau khi nhìn thấy mẹ lại tức giận bỏ đi, cô bé lập tức hung dữ nhào tới vung nắm đấm nhỏ bé.
Mặc Bảo: "..."
Hoắc Dận: "..."
Trái lại sau khi Hoắc Tư Tước nhìn thấy dáng vẻ dễ thương của cô bé còn chưa mọc đủ răng này, bỗng nhiên dâng lên một chút thú vị.
Sau đó hắn lại xách quần áo nhỏ của cô bé lên giống như lần trước.
"Đã nói không thể xách bảo bối như vậy mà, chú thối, tai chú không nghe thấy sao? Nhược Nhược không phải đồ vật, sao chú có thể xách lên như thế?”
Cô bé tức giận rồi, đôi mắt to như hạt pha lê trợn tròn xoe!
Hoắc Tư Tước nghe thấy thế, hắn nhớ rồi.
"Xin lỗi, quên mất, vậy con nói cho chú biết rốt cuộc vừa rồi chúng ta bắt nạt mẹ con như thế nào?"
Hoắc Tư Tước vuốt miếng vải vừa mới bị hắn xách lên nhăn nhúm trước ngực cô nhóc này, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi.
Hôm nay dường như hắn rất kiên nhẫn một cách bất ngờ với cô nhóc con này.
Tiểu Nhược Nhược cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ba dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với mình như vậy, bỗng nhiên cô nhóc có chút ngơ ngác.
"Mẹ... Mẹ bỏ chạy.”
"Ừm, đó là bởi vì mẹ xấu hổ cho nên mới chạy đi." Hoắc Tư Tước nói khoác mà không biết ngượng.
Nghe thấy vậy, đầu óc của Bánh Bao Nhỏ vốn đã rất đơn giản thì càng không thể động não.
Vừa rồi mẹ có xấu hổ không?
Cô bé mở to đôi mắt nho đen mờ mịt, đang cố hết sức để suy nghĩ.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cô bé thì càng cảm thấy buồn cười, cũng không trêu chọc cô nữa, trực tiếp giật hai cái kẹp tóc đáng yêu trên đỉnh đầu cô bé, hỏi: "Được rồi, nói cho chú biết tối nay muốn ăn gì?”
Cái gì?
Cô nhóc đáng yêu ngờ nghệch với đôi mắt to như hạt pha lên kia ngay lập tức quay lại, còn chưa mở miệng nói chuyện thì cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn "chẹp" một tiếng nước miếng chảy lòng thòng.
Hoắc Tư Tước: "..."
Bỗng nhiên nơi nào đó trong trái tim giống như là bị cái gì đó chọc cho mềm nhũn.
"Mời các con ăn cua lớn thế nào?"
“Được nha, được nha!”
Hai đứa con trai lập tức gật đầu như gà mổ thóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai tràn đầy vẻ hớn hở.
Tiểu Nhược Nhược nhìn chằm chằm cha một lúc lâu, cuối cùng cái đầu nhỏ cũng phản ứng lại, ngay lập tức ứa nước miếng nói mấy chữ mơ hồ không rõ: "Nhược Nhược cũng muốn ăn..."
Hoắc Tư Tước bị cô bé chọc cho cười chết.
Rốt cục cũng dỗ được ba đứa nhỏ, Hoắc Tư Tước vẫy tay gọi một người giúp việc tới.
“Thiếu gia, cậu có dặn dò gì?”
"Dẫn mấy đứa trẻ về bảo dì Vương tắm rửa thay quần áo giúp bọn chúng, tránh để bị cảm lạnh. Còn nữa, gọi cho Tuyền Cung bảo bọn họ sắp xếp một đầu bếp mang theo hai con cua hoàng đế tới, đêm nay làm cho bọn trẻ ăn.”
Hắn nhàn nhạt dặn dò mấy câu, tất cả đều là sắp xếp cho bọn nhỏ.
Đây là một chuyện mà người ngoài rất khó có thể tin, không ai ngờ một người đàn ông tôn quý hô mưa gọi gió ở bên ngoài, còn khi về đến nhà thì từng câu từng chữ đều vây quanh con cái.
Người giúp việc ngay lập tức dẫn ba đứa trẻ về.
Hoắc Tư Tước thấy bọn trẻ đi rồi hắn cũng đứng lên, sau đó ngay cả cửa nhà cũng không có bước vào, lại đi rồi.
Ôn Hủ Hủ vẫn luôn ở trong phòng của mình ở tầng hai.
Cô đi tắm rửa một chút, vừa rồi sau khi đi lên bởi vì cả người đều nóng rực, cô xấu hổ cho nên chui đầu vào trong phòng tắm.
Tắm xong ra đã thấy Tiểu Nhược Nhược tới.
"Mẹ, ba nói tối nay chúng ta ăn cua lớn nha, mẹ có thích ăn không?"
Cô bé vừa ngậm kẹo mút trong miệng vừa trèo lên giường mẹ, báo tin vui cho mẹ biết bằng giọng nói ngọt ngào.
Còn ăn cua lớn?
Ôn Hủ Hủ cười khom lưng đến bên cạnh con gái, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Thật sao? Ba nói mời con ăn à?”
“Đúng vậy, ba mời con!”
Cô nhóc trả lời rất chắc chắn.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy thế tâm trạng cũng trở nên sung sướng hơn: "Tuyệt vời, vậy bảo bối của mẹ có cảm ơn ba chưa? Con xem, mẹ đã nói ba nhất định thích bảo bối đúng không?”
“Ừm!” Cô nhóc lần đầu tiên đồng ý với lời nói của mẹ.
Nhưng mà cảm ơn ba sao?
Hình như cô bé vẫn chưa cảm ơn thì sau đó ba đã biến mất rồi.
Nhược Nhược nằm sấp trên giường nhìn mẹ, khuôn mặt nho nhỏ lộ ra vẻ xấu hổ: “Nhược Nhược chờ ba trở về rồi cảm ơn!”
Ba đi rồi à?
Ôn Hủ Hủ sửng sốt một chút.
Đang định nói cái gì đó, lúc này điện thoại di động đặt trên mặt bàn bỗng nhiên vang lên.
"Alo?"
"Ôn Hủ Hủ, mày thật lợi hại, lại còn bảo em trai tao điều tra chuyện này cho mày, thế nào? Bây giờ tra ra rồi, có phải mày cảm thấy nó vẫn có thể đại nghĩa diệt thân* vì mày hay không?”
*Đại nghĩa diệt thân: nghĩa là vì đại nghĩa người thân cũng giết. Câu này được dùng để nói về một tinh thần đề cao việc hy sinh cái riêng để vì cái chung, vì đất nước, dân tộc.
Chương 194: Xem xem cô quan trọng như thế nào trong lòng hắn
Điện thoại vừa kết nối đã truyền đến giọng nói của một người phụ nữ ăn nói kiểu móc mỉa, thái độ cao ngạo, trong giọng nói đầy vẻ khinh thường.
Hoắc Tư Tinh?
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ thay đổi, ngay lập tức đứng lên đi đến bên cửa sổ.
"Hoắc Tư Tinh, ý chị là sao? Cái gì gọi là đại nghĩa diệt thân? Chị nói rõ ràng cho tôi?”
"Không nghe hiểu sao? Có nghĩa là tao đứng đằng sau vụ tai nạn đó đấy, đồ ngu!”
Hoắc Tư Tinh ở trong điện thoại vô cùng ngông cuồng thừa nhận.
Đồng tử Ôn Hủ Hủ chợt co rụt xuống!
Hóa ra là do chị ta làm?!
Tại sao?
Tại sao chị ta lại làm thế? Cô nào có trêu chọc chị ta? Dưới thời buổi pháp trị mà chị ta lại dám sai người ra tay độc ác với cô như vậy, chị ta thật sự có chỗ dựa cho nên không sợ đến mức độ này sao?
"Tại sao chị làm như vậy? Vì tôi đã đưa chị đến khoa tâm thần sao?”
“Cũng không phải, tao nói rồi, nếu mày ngoan ngoãn rời khỏi nơi này, trốn đến một nơi không ai tìm được thì tao sẽ buông tha cho mày, nhưng mày nhìn xem mày không nghe lời chút nào, mày không chỉ không đi mà còn để cho em trai tao bắt đầu ra mặt vì mày, Ôn Hủ Hủ, mày quá tham lam!"
Câu cuối cùng giống như một con rắn độc chui ra từ trong góc tối âm u, chị ta dán vào bên tai cô nói từng chữ từng chữ lạnh lẽo và âm độc đến mức làm cho da đầu người khác tê rần rần!
Tham lam?
Đúng rồi, năm đó lúc cô mới gả đến nhà họ Hoắc, người phụ nữ này cũng không chỉ một lần tới cảnh cáo cô!
Chị ta nói cho cô biết trong đầu không nên có suy nghĩ không nên có, nói Ôn Hủ Hủ cô tuy không từ thủ đoạn gả cho em trai của chị ta, nhưng nhà họ Hoắc không phải là vật trong túi Ôn Hủ Hủ cô, cô tốt nhất nên nán lại vài năm rồi chờ cậu mợ cô có thể không cần đi ăn xin nữa.
Cô nên ngoan ngoãn cút về nhà họ Ôn của bọn họ.
Cho nên ý của chị ta bây giờ là bởi vì chuyện này sao?
Chị ta cho rằng cô trở về là muốn ngồi lại vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hoắc?!!
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng hiểu ra, ngay tức khắc cô phẫn nộ mở miệng chửi: "Hoắc Tư Tinh, có phải chị bị bệnh không? Tôi tham lam cái gì? Chị cho rằng ai cũng thèm tiền của nhà họ Hoắc các người sao?”
"Người khác có lẽ không chắc, nhưng Ôn Hủ Hủ mày thì chắc chắn! Mày đã quên lúc trước mày không tiếc vứt bỏ tất cả mọi thứ để gả vào sao?”
"Chị——"
Rốt cuộc Ôn Hủ Hủ bị chặn á khẩu không nói nên lời!
Giống như trong tay có rất nhiều vũ khí đánh trả người phụ nữ này, thế nhưng câu cuối cùng của người phụ nữ này nói ra thì tất cả đều bị phế, thậm chí không còn đường để phản kháng.
Cái này chính là chỗ chính mạng của chị ta!
"Sao không nói gì nữa? Không phải rất ngông cuồng sao?” Hoắc Tư Tinh ở trong điện thoại nghe thấy Ôn Hủ Hủ đột nhiên dừng lại, chị ta ở bên kia vui vẻ nở nụ cười.
Ôn Hủ Hủ tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
Nhưng mà thật sự không phản bác ra được một chữ.
"Rốt cuộc chị muốn thế nào?"
"Tao không muốn gì cả, tao chỉ đến nói cho mày biết người đàn ông mà mày đặt nhiều kỳ vọng, thật ra nó đã biết chuyện này là do tao làm từ lâu rồi, tao rất tò mò, nó có thể vì mày mà đại nghĩa diệt thân một lần hay không? Nếu là như vậy, Ôn Hủ Hủ, vậy thì mày thật sự thắng rồi, người thừa kế của nhà họ Hoắc bọn tao bị mày nắm chắc trong tay rồi.”
Hoắc Tư Tinh giống như ma quỷ, tiến sát bên loa điện thoại nói ra từng chữ từng chữ âm u này.
Đầu ốc Ôn Hủ Hủ chợt trống rỗng!
Em trai chị ta... vậy mà đã biết chuyện này rồi sao?
Vậy tại sao hắn không nói với cô khi hắn vừa trở về? Bọn họ cùng ngồi trên một chiếc ghế trong vườn ít nhất là hai mươi phút.
Tuy nhiên hắn đã không đề cập đến chuyện đó.
Cả người Ôn Hủ Hủ trở nên lạnh lẽo...
Cô vốn không ôm hy vọng xa vời gì, thế nhưng khi thật sự bày ra trước mặt mình, cô vẫn không thể khống chế được mà xuất hiện loại thất vọng cực lớn này, chỉ ngắn ngủi trong vài giây khó chịu đến thở cũng cảm thấy đau.
"Ơ, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, nó đã tới rồi."
Hoắc Tư Tinh nói qua điện thoại, ngay lập tức chị ta chụp một tấm ảnh gửi qua.
Ôn Hủ Hủ nghe thấy sững sờ mất mấy giây, lúc này mới lấy điện thoại xuống, sau đó cô liếc mắt đã nhìn thấy một tấm ảnh ở nhà cũ bên kia.
Lúc này, chiếc Bentley màu đen quen thuộc kia quả thật xuất hiện ở trong ống kính.
Ôn Hủ Hủ không nói gì nữa.
Cô cúp máy và sau đó ném nó vào ngăn kéo.
"Mẹ ơi, ai gọi tới vậy? Có phải là người xấu không?”
Tiểu Nhược Nhược cảm giác được mẹ có gì đó không ổn, lập tức bò từ trên giường bằng cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, muốn an ủi mẹ.
Ôn Hủ Hủ: "..."
Ngơ ngác nhìn Bánh Bao Nhỏ đi tới trước mặt mình, giống như đã trôi qua nửa thế kỷ thì cô bé mới chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cô.
"Không có chuyện gì, vừa nói con gì với mẹ? Có phải ăn cua lớn vào bữa tối không?”
“Vâng, ba đã nói như vậy!”
Cô nhóc ngây thơ gật gật đầu, không quên bổ sung thêm câu sau.
Ôn Hủ Hủ xoa xoa đầu nhỏ của cô nhóc, nở nụ cười: "Được, vậy chúng ta xuống giúp đỡ thôi, tối nay muốn ăn cua lớn, đoán chắc dì Vương rất bận.”
Tiểu Nhược Nhược: "Được ạ, được ạ, chúng ta đi giúp đỡ thôi.”
Sau đó hai mẹ con thật sự nắm tay nhau đi xuống giúp một tay.
Buổi tối muốn ăn một bữa cơm lớn, trong biệt thự quả thật có chút bận rộn, chỉ là khi dì Vương đang bận rộn trong phòng bếp nhìn thấy Ôn Hủ Hủ vừa mới bệnh nặng lại tới.
Dì ta vẫn ngăn cô lại.
Chương 195: Nửa đau thương, nửa tươi đẹp
“Làm sao có thể để cô giúp chứ? Cô vẫn còn bị bệnh đấy, mau quay về nghỉ ngơi đi.”
"Không cần không cần, tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, hơn nữa tôi cũng muốn học cách làm, sau này nếu bọn nhỏ muốn ăn tôi cũng có thể làm cho bọn chúng ăn."
Ôn Hủ Hủ rất lễ phép khéo léo từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười, hoàn toàn nhìn không ra cô đang có chuyện gì.
Dì Vương rất bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Vì thế chạng vạng hôm đó, Ôn Hủ Hủ đi theo vị đầu bếp của khách sạn Toàn Cung kia học cách chế biến cua hoàng đế, có lẽ cũng vì luôn bận rộn.
Sau đó cô hầu như không còn nghĩ về chuyện kia nữa.
Cho dù là ngẫu nhiên sẽ xẹt qua đáy lòng, nhưng khi cô nhìn bọn nhỏ trong phòng khách đang trông mong chờ ăn món ăn này, cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Đúng vậy, các con của cô còn như vậy, tuổi còn nhỏ đã biết đùm bọc và đoàn kết với nhau.
Vậy cô có tư cách gì trách chị em nhà bọn họ chứ?
Bọn họ cũng là tình cảm tay chân, máu đặc hơn nước, hắn che chở chị ta có gì lạ đâu? Nếu như không che chở, chẳng lẽ bảo hắn trơ mắt nhìn Hoắc Tư Tinh đi tù thanh danh bị hủy hết sao?
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn cảm thấy thoải mái.
Cô cúi người tiếp tục cầm kềm cắt móng vuốt cua: "Sư phụ, cái nào cũng phải cắt bỏ sao?”
Sư phụ đang xào rau: "Cắt đi, các tiểu thiếu gia đều là trẻ con, quá cứng lo lắng làm tổn thương bọn họ, cắt nhẵn một chút cũng không sao.”
“Được!”
Ôn Hủ Hủ nghe vậy cho nên tiếp tục cắt.
Đang lúc hết sức chăm chú làm món ăn này, bỗng nhiên dì Vương từ bên ngoài ầm ĩ tiến vào: "Cô Ôn, Tiểu Lâm tới đây đang ở bên ngoài, cậu ấy nói bảo cô đi ra ngoài ngay, muốn dẫn cô đến một nơi.”
"Cái gì?"
Ôn Hủ Hủ ngẩn người, dẫn cô đến một nơi? Đi đâu?
Cô có hơi bối rối.
Nhưng lúc này, Lâm Tử Dương không đợi ở bên ngoài nữa mà đã tự tiến vào, nhìn thấy Ôn Hủ Hủ đang ở trong phòng bếp, anh ta lập tức chạy vào.
"Phu nhân, nhanh lên, ông cụ vừa rồi gọi điện thoại tới bảo tôi lập tức dẫn cô về nhà cũ một chuyến."
"A?"
"A cái gì nữa? Nhanh lên, trễ rồi sắp không kịp rồi, tổng giám đốc không chừng sẽ ném thẳng đại tiểu thư vào cục cảnh sát, đến lúc đó tập đoàn Hoắc thị sẽ gặp rắc rối lớn!”
Lâm Tử Dương nóng ruột nhìn thấy Ôn Hủ Hủ còn đang ngây người, dứt khoát tiến vào tóm cô đi ngay lập tức.
Ôn Hủ Hủ: "..."
Cô mê man trong đầu hoàn toàn nổ tung, mãi cho đến khi bị kéo lên xe, chạy như bay rời khỏi vịnh Nước Cạn thật xa, lúc này cô mới nuốt nước miếng.
"Cái này rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì?”
"Ah! Cô vẫn chưa biết sao? Sếp không nói với cô à? Đã tra ra vụ án kia của cô rồi, người đứng phía sau là đại tiểu thư, tổng giám đốc đi đến nhà cũ tìm cô ấy bảo cô ấy đi đầu thú với cảnh sát nhưng cô ấy không muốn, sau đó hai người cãi nhau, tổng giám đốc nổi giận muốn cảnh sát trực tiếp xông vào bắt người ngay tại chỗ, ông cụ hiện tại đang ngăn cản!”
Lâm Tử Dương đầu đầy mồ hôi, có thể thấy được chuyện này lúc ấy rất kịch liệt!
Ôn Hủ Hủ không nói lời nào.
Cô ngồi ở đó, cũng chỉ cảm thấy trong đầu giống như có thứ gì đó nổ tung, sau khi "ong" một tiếng thì hoàn toàn loạn thành một nồi cháo.
Cái này sao có thể chứ? Cô có nghe nhầm không?
Cách đây không lâu Hoắc Tư Tinh còn tự tin gọi điện thoại tới nói muốn đánh cược với Ôn Hủ Hủ, xem lần này em trai chị ta rốt cuộc sẽ giúp chị ta? Hay là sẽ đại nghĩa diệt thân?
Vì thế, chị ta còn đặc biệt chụp một tấm ảnh em trai chị ta đã đến nhà cũ.
Có chuyện gì vậy? Hướng gió trong nháy mắt đã thay đổi?
Ngón tay mảnh khảnh của Ôn Hủ Hủ nắm chặt trong lòng bàn tay, đáy lòng giống như nổi lên một đợt sóng lớn, một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
——
Nửa tiếng sau.
Sau khi Ôn Hủ Hủ đến nhà cũ, chưa đi vào đã nhìn thấy trong ngôi nhà cửa cao nghiêm ngặt lúc này đã có rất nhiều bóng người đang chen chúc ở bên trong.
Loáng thoáng còn có thể nghe thấy một số tiếng bàn luận.
"Mau mau vào thôi, không chắc đã ầm ĩ tới mức nào nào."
Lâm Tử Dương ở bên ngoài nhìn thấy hết hồn vội vàng dẫn theo Ôn Hủ Hủ đi vào.
Đây là lần đầu tiên Ôn Hủ Hủ trở lại căn nhà này trước mặt nhiều người như vậy sau năm năm.
“Ôn Hủ Hủ, mấy người nhìn xem, đúng là Ôn Hủ Hủ rồi, cô ta thật sự sống lại rồi!”
"Trời ơi, không tận mắt nhìn thấy thì tôi thật sự không thể tin được, cái này cũng quá lợi hại đi, con nhóc này vậy mà có thể giấu chúng ta."
"Còn phải nói, nghe nói chuyện hôm nay cũng là do cô ta gây ra, thật không nhìn ra ả hồ linh tinh này, sau năm năm lại trở nên lợi hại như vậy, có phải cô ta tới báo thù hay không?"
“......”
Khi cô đi vào, người nhà họ Hoắc trong sân đang vây xem động tĩnh ở sảnh chính, sau đó ánh mắt của bọn họ ngay lập tức bị cô thu hút, bọn họ kinh ngạc khó có thể tin được.
Đồng thời sau khi xem vụ việc ngày hôm nay, trên mặt bọn họ cũng tràn đầy phẫn nộ và cảnh giác.
Phản ứng này thực sự mạnh mẽ hơn nhiều so với vừa rồi bọn họ ở bên trong bàn luận về cô.
Ôn Hủ Hủ rũ mắt xuống không thèm để ý tới bọn họ.
Cô biết bọn họ có ác ý với cô, năm đó cô còn là một cô gái mồ côi không có bất kỳ toan tính nào gả vào đây, bọn họ đã không chấp nhận cô.
Huống chi là bây giờ chứ?