• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 67: Hắn không thích ứng được sự thờ ơ của cô

“A? Dận Dận? Cô nói tiểu thiếu gia sao? Cậu ấy ngủ rồi làm sao vậy? Cô Ôn tìm tiểu thiếu gia có việc gì sao?”

Chị Vương đang tìm khăn lông khô giúp Ôn Hủ Hủ. Chị ta thấy được vị bác sĩ Ôn này tóc ướt, quần áo cũng không được khô nên lo cô sẽ bị cảm lạnh, vì thế vừa vào liền đi tìm khăn lông.

Ôn Hủ Hủ lại sửng sốt!

Dận Dận vậy mà đã ngủ rồi?

Vậy... chị Vương đã trễ như vậy còn đang chờ cô, là vì...?

“Được rồi được rồi, cuối cùng cũng tìm được. Bác sĩ Ôn, cô lấy cái này lau trước đi, lát nữa tôi nấu cho cô chút canh gừng đưa lên lầu ba.”

"Lầu ba?"

“Đúng rồi, không phải cô đến châm cứu cho ông chủ sao? Ông chủ vẫn chưa ngủ, tôi nghe nói ngài ấy cứ đi ra đi vào phòng làm việc. Cô mau lên xem, nếu được cô có thể điều trị cho ngài ấy rồi cô cũng sớm về nhà."

Chị Vương cầm khăn mặt, vừa giải thích cho bác sĩ trẻ tuổi này, vừa thúc giục cô đi lên sớm một chút.

Ôn Hủ Hủ không nói lời nào.

Thì ra, dài dòng rắc rối cả nửa ngày là để đểchuwax bệnh cho hắn. Có thể, trước khi dì Trần đi đã nói cho chị ta biết, mỗi buổi tối cô đều tới đây châm cứu cho ông chủ của họ.

Vậy bây giờ cô có nên đi lên không?

Ôn Hủ Hủ một chút cũng không muốn di chuyển. Đặc biệt là khi cô nhớ tới ban ngày hai người ở trong phòng làm việc cãi nhau một trận. Cô đã kiệt sức, lòng cô như chết lặng.

Đối với người đàn ông này ngoại trừ chán ghét, hình như cô không tìm được từ nào khác.

“Bác sĩ Ôn?”

“...... Biết rồi.”

Ôn Hủ Hủ đành phải đi lên. Vì giờ cô chỉ nghĩ tới Hoắc Dận, nghĩ tới lời hứa sẽ trị bệnh cho ba cậu.

Ôn Hủ Hủ lê đôi chân nặng nề và mệt mỏi, từng bước từng bước lên lầu......

——

Lầu ba.

Hoắc Tư Tước quả thật còn chưa ngủ, hắn đang ở trong phòng làm việc mở cuộc họp video của công ty.

Nửa đêm mười hai giờ, nếu như nói Hoắc Tư Tước trước kia còn bệnh, giờ này lại tổ chức mở cuộc họp như thế này thì ban lãnh đạo cấp cao của công ty còn hiểu cho hắn. Dù sao cũng vì do hắn ốm, cả đêm không ngủ được nên dày vò bọn họ là chuyện bình thường.

Nhưng bây giờ nghe nói hắn đã được trị liệu, hơn nữa hiệu quả cũng không tệ lắm!

Vậy tại sao hắn còn hành người khác như vậy?

Hắn không cảm thấy mình hết sức vô lý và vô nhân tính sao?!

“Hoắc tổng, cái kia...... Con trai tôi khóc, tôi có thể đi cho nó bú sữa được không?”

Bị tra tấn suốt hai giờ đồng hồ, mà giờ đã đến mười hai giờ. Có một vị lãnh đạo có con vừa mới sinh chịu không nổi, to gan giơ tay lên trước máy tính, muốn cho đứa nhỏ bú sữa.

Trên màn hình lập tức yên tĩnh quỷ dị.

Mà Hoắc Tư Tước bên này, khuôn mặt tuấn tú càng đen lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được!

"Anh cũng không phải là phụ nữ, sao cho bú được?"

“Không phải tổng giám đốc, vợ tôi ôm đứa nhỏ hai giờ rồi, cũng chưa ăn gì và cũng không cho con ăn được, tôi phải đi đút sữa bột cho con.”

“……”

Ước chừng qua năm giây, Hoắc Tư Tước mới mài ra một chữ: "Cút!”

Vì thế vú em của ban lãnh đạo cấp cao vui vẻ cút ra khỏi màn hình.

Các lãnh đạo khác vừa thấy có hy vọng, lập tức đều mài đao soàn soạt: "Tổng giám đốc, tôi đây có thể đi tắm một cái hay không?"

"Đúng đúng đúng, Hoắc tổng, tôi cũng muốn rời đi một lúc. Vừa rồi vợ tôi gọi tôi, nói cô ấy lạnh, tôi có thể đi giúp cô ấy làm ấm giường trước được không?"

“!!!!”

Lời này nói ra, coi như tất cả mọi người cho rằng, vị BOSS này sẽ lập tức tống cổ bọn họ ra khỏi công ty. Bỗng nhiên, trong video bọn họ nghe được có tiếng gõ cửa.

“Hoắc Tư Tước? Có ở đó không?”

Cái gì?

Hoắc Tư Tước?!

Còn có người dám trực tiếp gọi tên hắn? Gọi cả họ lẫn tên? Người này là ai vậy? Ngay cả vợ tương lai của tổng giám đốc cô Cố Hạ cũng không dám làm càn như vậy.

Vậy người này là ai?

Những người này lập tức mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình, ngay cả mục đích trốn chạy của họ cũng quên mất.

Dưa này bọn họ nhất định phải ăn!

Đáng tiếc, sau khi nghe thấy giọng nói đó, vị tổng tài đại nhân vừa rồi vẫn níu lấy bọn họ không buông này đã tắt máy trong.

Mọi người: "......”

……

Ôn Hủ Hủ lúc này đang ở bên ngoài, cô định chỉ gõ một cái, nếu sau một hồi người đàn ông bên trong không mở cửa cô sẽ rời đi.

Cô làm đến mức này cũng vì cảm giác không muốn áy náy với con trai.

Nhưng Ôn Hủ Hủ không ngờ, cô chỉ vừa mới gõ xong, bên tai đã nghe thấy tiếng ghế bên trong bị kéo ra, sau đó không bao lâu cửa này liền "Răng rắc" một tiếng.

Ôn Hủ Hủ: "......”

Đó là một mảnh ánh sáng rất ấm áp, ánh đèn màu cam rất hiếm thấy phối với vách tường màu trắng gạo cùng ghế gỗ thô, phòng làm việc này hoàn toàn không giống với những nơi khác trong biệt thự.

Hơn nữa người đàn ông này đang mặc quần áo thoải mái vừa giản dị vừa tao nhã, ngay cả sự sắc bén thường thấy trên người hắn cũng bị che đi không ít.

“Tôi tới châm cứu cho anh, nếu anh chưa ngủ vậy thì nhanh lên đi.”

Ôn Hủ Hủ thu hồi tầm mắt, giọng nói lạnh lùng, trong mắt một mảnh nước đọng hờ hững. Giống như bọn họ chưa từng quen biết, cô đến cũng chỉ coi hắn là bệnh nhân, và cô làm hết chức trách bác sĩ của mình mà thôi.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tới tâm tình hắn tốt hơn một chút, nhưng nghe cô nói xong thì hắn lại u ám trở lại.
Chương 68: Hắn đưa cô đến phòng ngủ

“Cô làm sao vậy?”

Ánh mắt Hoắc Tư Tước quét qua mái đầu ướt sũng và thân thể có phần xấu hổ của cô, vẻ mặt hắn càng trở nên u ám.

Bộ đồ cô mặc trên người, giống bộ quần áo buổi chiều đến công ty hắn. Nhưng lúc ở chỗ hắn, ít ra cũng sạch sẽ i, nhưng bây giờ thì…chuyện gì xảy ra?

Bị cướp hay sao? Mà ra bộ dáng quỷ quái như vậy!

Còn nữa, mặt cô làm sao vậy?

Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ. Khuôn mặt này mặc dù không xinh đẹp quyến rũ như Cố Hạ. Nhưng ngũ quan cũng rất tinh xảo thuộc loại dễ nhìn, nhất là cặp mắt long lanh đọng nước kia, trong suốt sáng ngời giống như bảo thạch, làm cho người ta nhìn rất cuốn hút.

Nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra? Sưng như bong bóng nước?

“Không sao, vừa rồi lúc tới đây gặp gió lớn mà thôi.”

Ôn Hủ Hủ nhẹ nhàng giải thích, không có bất kỳ cảm xúc dao động nào.

Cô đương nhiên sẽ không cho rằng người đàn ông này hỏi những lời như vậy là đang quan tâm cô. Làm trò cười cho thiên hạ sao? Hắn quan tâm! Có thể phần nhiều là hắn sợ cô bị cái gì kích thích tinh thần sẽ ảnh hưởng đến việc châm cứu cho hắn.

Ôn Hủ Hủ vén mái tóc rối trên trán, có chút mất kiên nhẫn: "Quyết định xong chưa? Châm ở chỗ nào?”

Hoắc Tư Tước: "......”

Tuy rằng đối với người phụ nữ không biết tốt xấu này hắn có chút tức giận. Nhưng hắn vẫn không lên tiếng, nhấc chân từ trong phòng làm việc đi tới phòng ngủ.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền đi theo phía sau hắn.

Hai phút sau, trong một gian phòng ngủ lớn màu đen trắng xám lạnh điển hình. Ôn Hủ Hủ nhìn thấy người đàn ông nàycầm lấy điều khiển từ xa mở hệ thống sưởi.

Ôn Hủ Hủ dừng lại một chút!

Đây là phòng ngủ của hắn?

Cô lập tức cảm giác không được tự nhiên. Khi nghĩ đến trong này còn là chỗ ở của người phụ nữ khác, từ đấy lòng cô dâng lên một cảm giác ghê tởm, chán ghét.

Thế nhưng, điều làm cho cô có chút kinh ngạc là khi người đàn ông này đi vào tiến tới tủ quần áo lấy ra một cái khăn mỏng. Ôn Hủ Hủ nhìn thấy trong cửa tủ anh mở ra, rõ ràng đều là áo sơ mi nam còn có âu phục, không có quần áo của phụ nữ.

Có chuyện gì vậy?

Cô ngẩn ngơ, còn chưa kịp nhìn kỹ, một cái khăn lông trắng noãn ném về phía cô.

"Ở đây tôi không có quần áo phụ nữ, cô dùng tạm cái này lau đầu." Ngừng một chút, Hoắc Tư Tước dường như ý thức được mình nói lời này có chút quá mức quan tâm. Vì thế lông mày hắn hiện lên một chút buồn bực bổ sung một câu: "Đừng để bị bệnh rồi lại lây cho con trai tôi!"

Ôn Hủ Hủ: "......”

Cô cầm cái khăn mặt trên tay đứng ở đó một hồi lâu mới quấn lên đầu mình, chậm rãi lau.

Mùa này là như vậy, chỉ cần dầm mưa một tí sẽ dễ bị bệnh. Đặc biệt với người có thể chất yếu như Ôn Hủ Hủ. Năm đó, tuy rằng cô vẫn còn sống nhưng lúc sinh ba đứa nhỏ là sinh non, cho dù cô có mình đồng da sắt cũng sẽ chịu không nổi mà bị hư hỏng đi vài phần.

Cho nên, khi cầm khăn do Hoắc Tư Tước đưa, Ôn Hủ Hủ đã nhanh chóng lau khô người.

Ôn Hủ Hủ lau tóc một hồi thì nhiệt độ điều hòa trong phòng cũng tăng lên, cô cảm thấy trong người thoải mái hơn nhiều. Liếc thấy người đàn ông kia đang nho nhã nằm trên sô pha, cô cũng cầm túi kim châm cứu đi lại.

“Hôm nay anh đã ngủ được chút nào chưa?”

“Không có.”

“Còn thuốc thì sao?”

“Uống rồi......”

Cuộc trao đổi nhanh chóng kết thúc giống với cách giao tiếp giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Ôn Hủ Hủ hỏi xong vấn đề của mình, đưa tay qua: "Đưa tay anh ra đây để tôi bắt mạch cho anh trước.”

Hoắc Tư Tước: "......”

Ôn Hủ Hủ không quan tâm đến sự thay đổi của hắn mà kéo tay hắn lại gần để bắt mạch.

Hoắc Tư Tước nằm ở đó, hắn nghiêng đầu cổ tay mảnh khảnh để cho cô bắt mạch.

Đây là một loại cảm giác rất lạ.

Trong ấn tượng của Hoắc Tư Tước, người phụ nữ này vẫn giống như khi gả cho hắn năm đó. Lúc đó Ôn Hủ Hủ mới 19 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn non nớt luống cuống, khúm núm, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn cũng không có.

Vậy cô từ khi nào trở nên bình tĩnh được như vậy?

Cô bình tĩnh, hai ngón tay mang theo hơi lạnh vươn tới. Hoắc Tư Tước thậm chí cũng không nhìn ra bóng dáng rụt rè nào của cô trong quá khứ.

"Cô học cái này từ khi nào?"

“Cái gì?

Ôn Hủ Hủ đang bắt mạch nghe hắn đặt câu hỏi, ý thức từ dưới ngón tay liền rút tay về, cô liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Anh đang hỏi tôi?”

"Đúng, tôi nhớ rõ trước kia cô không phải học y, sao đột nhiên cô lại biết đến cái này?"

Ánh mắt Hoắc Tư Tước thản nhiên nhìn chăm chú vào bàn tay mình vừa bị bắt mạch, nơi đó còn lưu lại một chút hơi lạnh, giống như là một luồng gió chen vào trong khe hở cửa sổ thủy tinh. Cảm xúc tuy không mãnh liệt nhưng rất rõ ràng.

"Hoắc tổng, anh đúng thật hay quên. Anh quên nhà ông ngoại tôi là thầy thuốc Đông y có tiếng sao? Mẹ tôi từ nhỏ đã theo ông ngoại tôi học Trung y, sau khi lớn lên lại kế thừa nghề y của ông. Nếu không phải gả cho cha tôi, bà hẳn là người thừa kế của Đỗ gia rồi."

Ôn Hủ Hủ vừa từ trong túi rút ra một cây kim vừa nhỏ vừa dài, khóe miệng mang theo ý châm chọc nói.

Hoắc Tư Tước nghẹn họng.

Quả thật, hắn đã quên cái này. Nhà cậu cô không phải cũng đang kinh doanh thuốc Đông y sao?
Chương 69: Hắn lùi một bước

Thật đáng tiếc, vì Đỗ Hoa Sanh không theo cái nghề này. Trước kia quy mô trung y Đỗ thị vô cùng bề thế. Nhưng đến tay của Đỗ Hoa Sanh lần lần suy tàn, nếu không có người đàn bà tên Lưu Bội kia chống đỡ, không biết hiện tại lăn lộn thành cái dạng gì.

Hoắc Tư Tước không tự làm mất mặt mình nữa, hắn chuyên tâm chờ Ôn Hủ Hủ châm cứu cho.

“A......”

Đúng như mọi lần, không tới hai giây, trên đỉnh đầu truyền đến một trận đau đớn rồi lan dần về phía sau. Một cảm giác tê dại lan ra dưới da đầu.

Ôn Hủ Hủ từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng liếc hắn một cái: "Chịu đựng chờ một chút!”

Hoắc Tư Tước: "......”

Người phụ nữ chết tiệt này, hắn đâu có nói không chịu đựng được.

Sau vài lần đâm kim thì cuối cùng Hoắc Tư Tước đã giảm bớt cơn đau.

Vừa giảm bớt đau thì tâm tình cũng tốt lên, hắn lại bắt đầu hỏi: "Vậy mấy năm nay cô ở nước ngoài ngoại trừ cái này, cô còn làm gì nữa? Ý tôi là về phương diện học tập.”

Ôn Hủ Hủ nghe vậy, khóe miệng càng châm chọc: "Hoắc tổng, mấy năm nay tôi ở nước ngoài chỉ mong sống tốt, không đi du lịch, cũng không có thời gian đi học."

"Vậy ý của cô, năm đó sau khi thi trượt kỳ thi tuyển sinh ở Trung Quốc. Cô đã ra nước ngoài và chưa có học gì cả?"

"Đúng vậy, tôi chưa từng học qua, văn hóa của tôi thấp cũng chỉ ở cấp trung học thôi. Hoắc tổng, bây giờ có phải anh đặc biệt thấy hối hận khi đã để tôi trị bệnh cho anh không?”

Ôn Hủ Hủ không nhịn được, cô buông châm trong tay xuống, ngữ khí bắt đầu trở nên sắc bén, tựa như những chiếc gai trên người cô bắt đầu dựng lên.

Năm năm nay, cô quả thật không đi học qua bất cứ lớp học nào.

Cô không có thời gian, cô phải chăm hai con đang gào khóc đòi ăn. Một mình cô đưa theo hai đứa con thơ đi đến mảnh đất xa lạ. Cô cần phải nuôi sống bản thân và cả nuôi sống hai con, thì thời gian đâu để cô đi học?

Người đàn ông này vĩnh viễn cũng sẽ không biết. Năm năm qua, cô đã chịu bao nhiêu khổ sở, và vượt qua nó như thế nào?!

Hơn nữa, năm đó cô từ bỏ việc học của mình không phải vì không thi đậu!

Mà là cô vì muốn gả cho hắn. Cô giấu mọi người đem thư thông báo trúng tuyển của học viện kinh tế nổi danh nhất nước Y của mình xé đi.

Ôn Hủ Hủ hận đến nỗi nắm chặt cây kim trong tay.

Hoắc Tư Tước không ngờ cô lại cực đoan như vậy, chẳng qua hắn chỉ vì muốn xác nhận một chuyện mới hỏi những điều này, cô giận dữ như vậy làm gì? Chính cô không thi đậu, còn trách hắn?

Đúng là có bệnh!

Hoắc Tư Tước không hỏi thêm nữa.

Tuy nhiên, dù cho hắn không hỏi hắn cũng đã biết. Bởi vì không bao lâu sau, người phụ nữ này liền viết cho hắn một tờ đơn thuốc, mà trên đơn thuốc này có chữ viết rất giống nét chữ ban ngày để lại trong văn phòng của hắn trong tờ giấy viết tiếng Nhật kia .

Vậy người phụ nữ này rốt cuộc còn giấu diếm hắn những gì nữa?

Hoắc Tư Tước có chút hỗn loạn.

Ôn Hủ Hủ đang rất bực bội vì những tranh chấp với hắn. Sau khi cô viết xong đơn thuốc lập tức thu dọn túi kim châm cứu của mình chuẩn bị rời đi.

Cái nơi quỷ quái này, Ôn Hủ Hủ đã chịu đựng đến cực hạn, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ tới nữa.

Nhưng ngay khi cô định đứng lên, người đàn ông nằm trên sô pha bỗng mở miệng: "Ôn Hủ Hủ, cô có nói về vấn đề Hoắc Dận đi nhà trẻ. Nếu cô có biện pháp, tôi có thể cho cô thử xem.”

Cái gì?

Ôn Hủ Hủ lập tức dừng bước.

Cô chính là như vậy, mặc kệ mình bị bắt nạt bao nhiêu, khổ sở bao nhiêu, nhưng chỉ cần liên quan đến con thì cô liền không khống chế được lại mềm nhũn xuống.

“Anh nói...... Là thật?”

“Phải, nhưng tôi nói trước, Hoắc Dận đã có tâm lý bài xích nhà trẻ. Nếu như cô làm không đúng, khiến con bị tổn thương lớn hơn nữa, vậy thì cô cút đi!"

Người đàn ông này nhắm mắt lại nằm ở đó, vì hiệu quả trị liệu hắn nói chuyện cũng đã không được mạch lạc cho lắm.

Nhưng những chữ kia, vẫn có thể nghe ra.

Ôn Hủ Hủ lập tức cam đoan với hắn: "Không đâu, anh yên tâm, tôi là bác sĩ tôi không thể không hiểu chuyện này.”

Giọng Ôn Hủ Hủ vẫn lạnh lùng mà bình tĩnh. Nhưng chỉ cần chăm chú lắng nghe, sẽ phát hiện ra đã có sự khác biệt so với vừa rồi. Vừa rồi mỗi một câu cô nói ra đều mang theo một ý chán ghét, không kiên nhẫn.

Nhưng hiện tại, đã rõ ràng hoạt bát và mạnh mẽ hơn.

Khóe miệng Hoắc Tư Tước xẹt qua một tia cười lạnh rồi chìm vào giấc ngủ thật sâu.

Ôn Hủ Hủ dừng lại một giây, có lẽ do bất ngờ đến quá đột ngộ cô chưa kịp thích ứng.

Phải qua hơn mười giây sau, cô mới giật mình đứng dậy khỏi ghế, vui vẻ chạy vòng quanh đến vài vòng!

“Dận Dận, tốt quá!! Mẹ có thể dẫn con đi nhà trẻ!! Ha ha ha ha…”

Ôn Hủ Hủ vui vẻ nở nụ cười. Suốt một ngày trên mặt cô cũng lại thấy được nụ cười. Tuy rằng vẫn còn mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng còn tái nhợt nhưng tâm trạng của cô lúc này rất tốt.

Đôi khi hạnh phúc của một người mẹ đơn giản như vậy.
Chương 70: Mẹ lại tới nhà người ba xấu xa đó.

Đêm hôm đó Ôn Hủ Hủ vui vẻ về nhà.

Trong nhà, hai con của cô đã tự giác đi ngủ sớm. Cô thấy vậy liền tiến vào trong phòng hôn hai con sau đó đi tắm rửa.

Một đêm yên tĩnh.

Hôm sau, Ôn Hủ Hủ bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.

“Mẹ đâu rồi?”

"Suỵt, mẹ còn chưa dậy. Tối hôm qua mẹ chắc về rất khuya. Em mau mặc quần áo vào, anh đi nấu trứng gà."

Đó là giọng của hai đứa nhỏ

Ôn Hủ Hủ lập tức mở mắt, từ trên giường nhảy xuống liền lao ra ngoài: "Mặc Mặc, con đừng đụng vào bếp lò. Mẹ đến ngay đây, nguy hiểm lắm!"

Cô sắp bị dọa đến chết rồi. Mặc Bảo tuy rằng rất có bản lĩnh nhưng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mới năm tuổi, cô làm sao có thể để cho cậu làm những chuyện này.

Cũng may, hai đứa nhỏ còn chưa làm gì.

Ôn Hủ Hủ tranh thủ thời gian nấu bữa sáng xong, lại để cho các con ăn xong. Cô nghĩ đến chuyện hôm nay đứa con trai lớn bên vịnh Thiển Thủy cũng phải đi nhà trẻ, cô vội vàng vàng dẫn hai con ra cửa.

“Các con yêu, chúng ta mau đi nhà trẻ ha.”

“Vâng ạ.”

Bọn nhỏ sẵn sàng đồng ý.

Tuy nhiên, Mặc Bảo thực sự còn có một câu hỏi khác muốn hỏi mẹ là ngày hôm qua mẹ có đi vịnh Thiển Thủy hay không?

Phải biết rằng, tối hôm qua sau khi cô đi cậu lại dùng đồng hồ điện thoại gửi cho Hoắc Dận mấy tin nhắn. Nhưng mà, tên kia một tin cũng không trả lời!

Không phải giận rồi chứ?

Mặc Bảo trong lòng có chút lo lắng.

Mười phút sau, hai đứa nhỏ đã được đưa vào nhà trẻ.

“Bye bye các con, buổi chiều mẹ sẽ tới đón các con sớm.”

“Vâng, mẹ.”

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn vẫy vẫy tay với mẹ.

Nhưng thực tế thì sao, mẹ vừa đi hai đứa nhỏ liền trốn ở một nơi yên tĩnh ở nhà trẻ nói chuyện.

“Anh trai, nhìn kìa, mẹ xuất hiện rồi, đang ở chỗ này!”

Đôi mắt nhỏ đặt biệt sắc bén của Nhược Nhược nhìn thấy tín hiệu theo dõi mẹ trên máy tính bảng của anh trai, kêu lên.

Mặc Bảo cũng nhìn thấy, nhưng cậu không lên tiếng chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn tín hiệu. Cho đến khi tín hiệu của mẹ dừng lại ở một chỗ.

“Vịnh Thiển Thủy? Mẹ lại đi vịnh Thiển Thủy?”

“A? Đó không phải là chỗ ở của người ba xấu xa sao? Tại sao mẹ còn muốn đến đó? Mẹ không sợ bị ba bắt nạt sao?”

Nhược Nhược vừa nghe anh trai nói, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa kia liền suy sụp xuống, cực kỳ lo lắng.

Mặc Bảo cũng cau mày!

Hai ngày nay, cậu thật sự không biết là tình hình như thế nào, Hoắc Dận cũng không trả lời tin nhắn.

Bằng không, cậu đi xem một chút?

Mặc Bảo đột nhiên có ý tưởng như vậy......

——

Ôn Hủ Hủ vô cùng lo lắng đi tới vịnh Thiển Thủy.

Nhưng vẫn chưa ổn, sau khi cô đến nơi này đã hơn chín giờ. Hơn nữa có chút vấn đề là Hoắc Tư Tước còn chưa đi làm. Hắn chuyển từ trong phòng dời ra ghế ngồi, khoanh chân chờ đợi. Cánh cổng hôm nay cũng dường như đang chờ cô, nhìn thế nào cũng thấy khíếp sợ.

Ôn Hủ Hủ do dự một chút, thở hồng hộc đi tới: "Anh... còn chưa đi làm?”

“Cô không thấy tôi cố ý đợi cô sao?”

Quả nhiên Hoắc Tư Tước vừa mở miệng đã có một luồng âm khí dị thường. Giọng điệu lãnh đạm và lạnh lùng như là cả thế giới có thù với hắn vậy.

Ôn Hủ Hủ có chút lo lắng: "Không... Xin lỗi, kẹt xe. Buổi sáng là giờ cao điểm tôi đợi rất lâu mới gọi được xe.”

Ôn Hủ Hủ không muốn lúc này lại xảy ra chuyện gì, vất vả lắm hắn mới đồng ý cho cô giải quyết chuyện con ở nhà trẻ.

Thế nhưng, Hoắc Tư Tước căn bản không tin, hắn buông hai chân xuống, “Phịch” một cái từ trên ghế đứng lên: "Ôn Hủ Hủ, cô đã không có cơ hội nữa. Một người ngay cả thời gian cũng không tuân thủ được, cô không có tư cách để cho tôi tin tưởng nữa!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK