• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156: Người lạ

Tuy nhiên, điều mà cả hai không ngờ tới là điều chờ đón họ lại là một tin dữ!

“Hoắc Tư Tước mất trí rồi sao? Hắn mang cô ta về làm gì? Tại sao lại đưa cô ta về? Sau đó có xử lí cô ta nữa kông?"

Cố Thanh Liên sau khi nghe được tin tức này dì ta rất tức giận.

Nhưng Cố Hạ thì bình tĩnh lạ thường.

Bởi vì, cô ta nhớ rõ cái ngày ở trung tâm thương mại. Khi Ôn Hủ Hủ cùng người đàn ông kia rời đi, Hoắc Tư Tước đã đáng sợ cỡ nào!

Hắn dường như coi Cố Hạ trở thành không khí, không thèm để ý đến cô ta. Sau đó hắn thông báo người đến nhà trẻ đón bọn nhỏ.

Thật sự bộ dáng lúc ấy của hắn cô ta chưa từng thấy qua.

Đó là mất kiểm soát và ấu trĩ...

Đường đường là một tổng giám đốc của một đế chế hùng mạnh như Thái Sơn, nhưng giờ lại giống như một đứa nhỏ bị chọc giận, hành động của hắn quả thực làm cho người ta dở khóc dở cười.

Vì vậy, hắn bằng mọi cách đưa người phụ nữ đó trở lại đây mục đích là để trừng trị cô ta sao?

Không, không thể nào.

Hắn mang cô về, nói không chừng là muốn trói buộc cô bên mình.

Răng rắc - -

Cố Hạ bóp nát cái ly trong tay, khoảnh khắc máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra. Trong mắt cô ta lửa hận tới cực điểm, một tia sát ý bộc phát.

Ôn Hủ Hủ, cô thật sự không nên sống trên đời này.

——

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng trở lại thành phố A.

Lúc xuống trực thăng cô liền dắt hai đứa nhỏ rời đi, cô không muốn ngồi nhờ xe của Hoắc Tư Tước.

Tuy rằng cô đồng ý trở về, nhưng không có nghĩa là giữa cô và hắn có thể hòa giải. Cô và hắn từ nay về sau sẽ chỉ là người xa lạ, ngoại trừ mối quan tâm chung là đứa nhỏ, không còn bất kỳ liên quan nào khác.

Hoắc Dận ở sau lưng nhìn thấy mẹ như thế, bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt lấy tay ba buồn rầu nói:

“Ba, mẹ đi rồi......”

“……”

Hoắc Tư Tước không có cách nào trả lời, hắn vất vả lắm mới đem người phụ nữ chết tiệt này trở về đã là đã không tệ rồi, còn trông cô ngoan ngoãn nghe lời hắn sao?

Bàn tay to giơ lên ôm đứa con vào trong lòng, thờ ơ trả lời: "Đi thì đi, cũng không phải không gặp lại, ngày mai sau khi tan học, mẹ con sẽ tới đón con.”

“Thật sao?”

Cậu bé vừa nghe ba nói quả nhiên rất vui, đôi mắt xinh đẹp nhìn ba sáng lên rực như sao.

Hoắc Tư Tước dẫn Hoắc Dận lên xe.

Ôn Hủ Hủ thì sao?

Sau khi cô đưa hai đứa nhỏ vào nội thành, vì căn nhà trước đó đã trả lại không thuê, cô chỉ có thể mang theo hai đứa nhỏ đi tìm nhà trước.

“Mẹ, chúng ta sẽ ở đâu? Lần này có thể ở một căn nhà đẹp một chút không?”

Nhược Nhược đi theo mẹ, sau khi nghe mẹ nói lại muốn tìm nhà trọ để ở, cô bé nghĩ đến căn phòng trọ rách nát trước kia, nhịn không được cẩn thận khẩn cầu một câu.

Hai đứa nhỏ này, kỳ thật đều rất hiểu chuyện.

Bất luận là lúc trước ở Clear, hay tới ở khu nhà cũ, bọn nhỏ đi theo Ôn Hủ Hủ, đều không nói gì.

Nhưng lần này, cô bé bỗng nhiên muốn ở trong một căn nhà đẹp.

Có thể là bởi vì quá lạnh hoặc có thể theo ba ở trong căn nhà to lớn trong một khoản thời gian nên có ảnh hưởng đến tâm lý bạn nhỏ, nói cho cùng bọn nhỏ cũng vẫn còn là những đứa bé.

Ôn Hủ Hủ ngồi xổm xuống trước mặt bọn nhỏ: "Được, lần này chúng ta đổi một căn nhà đẹp nhé.”

Nhược Nhược: "Thật tuyệt vời, cám ơn mẹ.”

Vì thế hai giờ sau, ba mẹ con cuối cùng cũng tìm thuê được một gian nhà trọ nhỏ tương đối cao cấp ở trung tâm thành phố.

“Anh,mau mau, chúng ta mau đi xem phòng, xem nên chọn cái nào? Nhược Nhược nhất định phải chọn căn phòng đẹp nhất.”

“Ừ, được.”

Mặc Bảo cũng rất vui, hai đứa nhỏ liền đi xem phòng.

Ôn Hủ Hủ nhìn bóng lưng hai con nở nụ cười. Sau đó cô bắt đầu thu dọn hành lý. Dự tính thừa dịp trời còn chưa tối, thu dọn phòng xong sau đó nấu cơm cho hai con.

Tinh......

Nhưng lúc này, điện thoại di động của cô bỗng nhận được một tin nhắn.

Cô cúi đầu mở màn hình nhìn phát hiện là một tin nhắn ngân hàng, số tiền vừa vặn là 100 vạn.

Một trăm vạn?

Ôn Hủ Hủ cười lạnh một tiếng, cầm lấy điện thoại di động mở áp ngân hàng trực tuyến, sau khi cô trả lại số tiền vừa nhận được lại lập tức gọi nhân viên ngân hàng khóa thẻ lại.

Sau đó, cô liền tiếp tục bận rộn.

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của cô đều thờ ơ.

Cho tới bây giờ cô chưa từng nói muốn một trăm vạn này. Bởi vì, cô trở về căn bản không liên quan tới hắn.

Từ sau khi trở về, đây là buổi tối yên tĩnh đầu tiên trong nhà mới của ba mẹ con cô.

Ngày hôm sau.

“Mặc Mặc, Nhược Nhược, nên rời giường thôi, hôm nay các con phải đi nhà trẻ.”

“Vâng, mẹ.”

Giọng nói của đứa nhỏ mang sự lười biếng từ trong chăn truyền ra. Rất nhanh, cơ thể nhỏ bị mẹ ôm ra, bắt đầu mặc quần áo và rửa mặt.

Đương nhiên, Mặc Bảo vẫn là tự mình làm.

Mấy phút sau, hai đứa nhỏ đều mặc quần áo chỉnh tề có mặt ở phòng khách.

Ôn Hủ Hủ: "Các con muốn ăn gì? Mẹ đi làm cho các con.”

Mặc Bảo: "......”

Đang muốn trả lời mẹ, lúc này, đồng hồ điện thoại đeo tay Mặc Bảo đeo trên cổ tay bỗng nhiên vang lên. Cậu nhìn thấy thông tin người gọi liền nhận điện thoại trước.

“Alo? Hoắc Dận?”

“Ừ, tới rồi.”

Ai cũng thật không ngờ, sau khi đồng hồ điện thoại này vừa kết nối, bên trong truyền đến thanh âm đứa nhỏ, chỉ có ba chữ này.

Ôn Hủ Hủ sửng sốt.

Thế nghĩa là sao?

Cái gì tới?

Cô có chút nghe không hiểu, nhưng đúng lúc này, đứa con trai đang đứng trước mặt đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chương 157: Lão gia đột nhiên đi ra

“Hoắc Dận, anh thật sự tới rồi.”

“……”

Ôn Hủ Hủ kinh ngạc vội vàng chạy ra ban công. Lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào có một bóng người nhỏ bé cùng một người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm đang đứng dưới căn hộ của bọn.

Đứa nhỏ này thật là......

Ôn Hủ Hủ vội vàng quay về phòng, cô lập tức mở cửa đi xuống.

“Mẹ......”

Sau khi cô đi xuống, liếc mắt một cái liền thấy được một cậu bé đứng ở cửa tòa nhà.

Mặc dù cậu mặc một chiếc áo lông thật dày, cũng mang theo mũ và găng tay nhỏ, nhưng vì thời tiết quá lạnh khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vẫn lạnh đến đỏ bừng, ngay cả nước mũi cũng đông cứng lại.

“Chuyện gì đã xảy ra với các người vậy? Sao lạnh như vậy còn đưa thằng bé tới đây?”

“Xin lỗi cô Ôn, chúng tôi thật sự không có cách nào khác. Là tiểu thiếu gia làm loạn nói muốn tới, cậu ấy nói muốn cùng tiểu thiếu gia Mặc Mặc đi nhà trẻ.”

Tên vệ sĩ đang che dù vội vàng giải thích.

Thấy thế, Ôn Hủ Hủ cũng không có cách nào khác, đành phải ôm đứa nhỏ vào nhà, chờ hai đứa nhỏ trên lầu ăn xong, lại cùng nhau đưa bọn nhỏ đi nhà trẻ.

——

Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc Thị.

Hoắc Tư Tước vừa tới công ty, sau khi nhận được ảnh chụp toàn bộ ba đứa trẻ đã đi vào nhà trẻ từ vệ sĩ gửi tới, hắn mới tắt điện thoại di động, mang theo laptop vào bàn làm việc.

Lâm Tử Dương cầm lịch trình ngày hôm nay đi vào.

"Tổng giám đốc, hai ngày ngài không ở công ty, lịch trình sắp xếp hơi nhiều. Ngài có muốn xem email cô Cố gửi cho ngài trước không?"

“Cố Hạ?”

Hoắc Tư Tước vừa ngồi xuống, nghe được những lời này, vốn tâm tình cũng không tệ lắm, nhưng giờ hai lông mày trên mắt lập tức nhíu lại: "Email gì?"

Lâm Tử Dương lập tức cầm laptop của mình lên, mở email Cố Hạ gửi tới.

Điều này thực sự là một chút mỉa mai.

Bởi vì Cố Hạ theo Hoắc Tư Tước nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ gửi được email cho hắn. Hòm thư của Hoắc Tư Tước, thiết lập bộ lọc email rác, ngoại trừ chuyện công ty, cơ bản là không có bất cứ ai có thể tùy tiện gửi email cho hắn.

Trong đó, bao gồm cả Cố Hạ!

Hoắc Tư Tước nhìn về phía bưu kiện kia, lại phát hiện đó là một bản thảo.

“Tổng giám đốc, cô Cố nói, đây là bản thảo cô ấy vừa viết xong, lập tức sẽ nộp cho biên tập viên xem. Cô ấy muốn anh xem giúp cô ấy nếu không có vấn đề gì cô ấy sẽ nộp.”

Lâm Tử Dương giải thích.

Đúng là như vậy, trước kia chỉ cần mỗi lần Cố Hạ xuất bản một quyển sách, thì bản thảo nào cũng sẽ để Hoắc Tư Tước xem qua, mà hắn cũng sẽ đáp ứng yêu cầu của cô ta.

Nhưng hôm nay cô ta lại bảo hắn xem giúp, trong mắt hắn lại hiện lên một tia không kiên nhẫn.

“Bỏ qua một bên đi, đem hành trình khác tới đây.”

“Vâng, tổng giám đốc.”

Lâm Tử Dương liền tắt laptop, sau đó đưa lên lịch trình.

Không đến mười phút, hắn xem xong lịch trình liền cầm tài liệu và sổ ghi chép trên mặt bàn đi đến phòng họp.

Cả ngày không ngừng nghỉ.

Nhưng hắn lại không nghĩ tới, hôm nay còn có thể đột nhiên phát sinh một chuyện ngay cả hắn cũng không có dự liệu được.

“Tổng giám đốc, không hay rồi. Lão gia bỗng nhiên đến nhà trẻ, còn đưa hai cậu tiểu thiếu gia đi.”

“Cậu nói cái gì?”

Hoắc Tư Tước ở trong phòng họp vừa nghe, lập tức khiếp sợ đến mức ngay cả bút đang cầm trong tay cũng rơi xuống bàn.

Không phải chứ, Hoắc lão gia đang yên đang lành sao lại ra tay như vậy? Ông không biết là hắn vừa mới đưa đứa nhỏ này từ nước ngoài về sao? Ngàn vạn lần đừng có đi chọc giận người phụ nữ chết tiệt kia.

Ôn Hủ Hủ mà giận lên, cô sẽ lại một lần nữa bốc hơi khỏi nhân gian thì phải làm sao?

Sắc mặt Hoắc Tư Tước hoàn toàn thay đổi, "Đằng" một cái đứng lên. Hắn chẳng còn tâm trí quan tâm đến mình đang họp mà vội vàng đứng lên chạy ra ngoài.

Để một đám lãnh đạo cấp cao ở trên tầng đang tráo mắt nhìn nhau.

Tính tình tổng giám đốc giống như càng ngày càng bất ổn......

Vài phút sau, một chiếc Bentley màu đen chạy như bay ra khỏi bãi đỗ xe dưới lầu. Hoắc Tư Tước vừa đạp chân ga, vừa đeo tai nghe bluetooth gọi điện thoại cho ông lão.

"Ù...ù..."

“A lô?”

“Ba, ba đang làm gì vậy? Sao ba lại đột nhiên đón hai đứa nhỏ từ trong nhà trẻ đi? Ba đã được con đồng ý chưa?”

Cuối cùng hắn cũng nghe được giọng của ông, Hoắc Tư Tước lập tức cả giận nói qua điện thoại.

Nhưng không nghĩ tới, hắn vừa dứt lời, bên tai liền vang lên tiếng rống lên: “Thằng khốn, con còn không biết xấu hổ mà nói ba? Con biết ba còn có hai đứa cháu, con dâu ba vẫn còn sống. Sao con không nói cho ba biết!!”

Hoắc Tư Tước: "......”

“Ba, con không nói cho ba biết, tất nhiên là có nguyên nhân của con.”

“Cũng chỉ có con bé Hủ Hủ đơn thuần, nếu đổi lại là phụ nữ khác, con cho rằng con bé sẽ buông tha con sao?"

Hoắc lão gia lại mắng to một trận.

Hoắc Tư Tước nghe xong, gân xanh đột nhiên nổi lên, từng phút giây đều muốn chửi thề.

Đơn thuần?

Có nên lột trần cô ra cho ông biết không? Nhìn xem hai ngày nay cô làm những chuyện gì?!
Chương 158: Bị đưa về nhà cũ

"Ba, ba bình tĩnh trước nghe con nói. Ba mà cứ như vậy mà đưa hai đứa nhỏ đi, nếu để cho cô ấy biết, cô ấy nhất định sẽ tức giận. Trước khi mang đi, ba không thể nói cho chúng con biết trước sao?"

"Con bé Hủ Hủ đã sớm nói với ba là nó muốn đưa hai đứa trẻ đến gặp ba rồi, nhưng ba đã đợi hai ngày cũng không thấy bóng người, đây không phải là do con một mực ngăn cản con bé sao? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?"

Sau đó ông "bốp" một tiếng liền cúp điện thoại.

Hoắc Tư Tước thiếu chút nữa bị tức chết.

Không sai, ở trong mắt Hoắc lão gia, hắn vĩnh viễn là người xấu, mà bất luận Ôn Hủ Hủ có làm chuyện gì đi nữa thì cũng là người vô tội.

Hoắc Tư Tước nhẫn nhịn lửa giận, cuối cùng chỉ có thể tăng tốc chạy về phía nhà cũ.

Hắn sẽ kịch liệt phản đối chuyện như vậy, kỳ thật là có nguyên nhân, thứ nhất đương nhiên là Ôn Hủ Hủ vừa mới làm loạn một trận, hắn chật vật lắm mới để cho cô mang theo con trai ngoan ngoãn trở về.

Nếu như lúc này lại xảy ra chuyện gì kích thích đến cô, hắn chỉ sợ cô lại hành động như vậy thêm một lần nữa.

Mà khi đó, người phụ nữ đáng chết này, có trời mới biết cô sẽ làm ra cái gì?

Còn nữa, chính là Mặc Bảo.

Mặc Bảo chưa từng gặp qua ông nội, cũng chưa từng trở về nhà cũ, bỗng nhiên đón cậu đi qua, hắn sợ cậu sẽ không thích ứng dọa cho cậu sợ.

Dù sao, cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi.

Hoắc Tư Tước lại đạp mạnh chân ga xuống vài phần.

Mà lúc này, trước cửa nhà cũ Hoắc gia.

Sản nghiệp của Hoắc gia rất lớn. Nếu như trước kia bọn họ ở sơn trang Raymond, Nhược Nhược nói rằng rất lớn thì có thể nói rằng sản nghiệp Hoắc thị còn lớn hơn.

Tất nhiêu, điều đang nói không phải là vịnh Thiển Thủy mà là nhà cổ Hoắc gia.

Nhà cổ Hoắc gia này, là đã có từ thời triều nhà Thanh, căn nhà là nhà cổ chân chính đã trải qua mấy trăm năm, định giá thị trường đã lên đến mấy tỷ, ở thành phố A, có thể nói bất kỳ một chỗ bất động sản nào đều không đáng giá bằng nó.

Hai người Mặc Bảo và Hoắc Dận đột nhiên được đưa tới đây, liếc mắt nhìn thấy tòa nhà cao tầng được chạm trổ tinh xảo này. Hoắc Dận vẫn thấy ổn vì cậu lớn lên trong tòa nhà này.

Nhưng sau khi Mặc Bảo nhìn thấy căn nhà cổ mà cậu chưa bao giờ được thấy qua, lại bỗng nhiên không muốn đi vào.

Cậu cảm thấy có chút sợ hãi.

“Cháu ngoan của ông, tại sao không đi vào? Đây mới là nhà của con, chúng ta mau đi vào, được không?"

Hoắc lão gia thấy đứa cháu nội của mình đang bất động, vội vàng tự mình tới dỗ đứa nhỏ.

Nhưng Mặc Bảo vẫn không tiến lên.

Hoắc Dận thấy vậy, trong lòng hơi giao động, đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ của em trai: "Đừng sợ.”

Sau đó cậu dắt em trai đi vào bên trong, lúc này Mặc Bảo mới đi theo cậu vào.

“Đến rồi đến rồi, một đứa cháu trai khác của chúng ta, rốt cục cũng đến rồi!!”

“Thật vậy sao? Để tôi xem thử.”

“Tôi cũng muốn…”

Giống như ong vỡ tổ, Mặc Bảo cũng vừa mới bước vào cửa lớn của ngôi nhà cổ, lập tức một đống người từ bên trong chạy ra, giống như chạy đến để xem vật phẩm quý hiếm vậy.

Không có cách nào, chuyện này thật sự là quá khiếp sợ!

“Thật không ngờ, lúc trước nói thai ba chỉ sống một đứa nhỏ. Thế nhưng năm năm sau, còn có thêm một đứa còn sống nữa, hơn nữa còn lớn như vậy.”

Mọi người nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang tiến vào này. Những ánh mắt kia, thật giống như ánh đèn sân khấu, một khắc cũng không có buông tha cậu.

Mặc Bảo: "......”

Cậu là khỉ à? Sao cứ nhìn chằm chằm cậu như vậy?

Hoắc lão gia ở bên cạnh cười ha hả: "Cháu ngoan, nhìn xem, đây đều là các chú thím của cháu. Còn có mấy ông họ, bọn họ nghe thấy cháu về nên tới đây thăm cháu.”

Vì sợ làm đứa cháu nội này sợ hãi, ông vội vàng chỉ ra những người này và giới thiệu họ với Mặc Bảo.

Có vài người kích động khi nhìn thấy hai đứa nhỏ giống nhau như đúc.

Càng khống chế không được lcảm xúc mà đi tới véo véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của cậu nói: "Là thật!”

Mặc Bảo: "......”

Cậu sờ khuôn mặt nhỏ nhắn bị véo đau, bỗng nhiên đôi mắt như tiểu hồ ly của cậu cong lên nở nụ cười.

“Con đương nhiên là thật rồi, thím, dì, véo thấy con đáng yêu như vậy, là định cho con tiền lì xì sao? Mặc Mặc không để ý đâu.”

“Hả?”

Người dì đang véo cậu, bỗng nhiên nghe được lời nói dí dỏm và ngây thơ như vậy, lại có chút không kịp phản ứng: "Đương nhiên, dì nhất định cho con tiền lì xì.”

Dì ta hoàn toàn bị sốc, bởi vì Hoắc Dận chưa bao giờ nói như vậy.

Mặc Bảo nghe thật sự có tiền lì xì, khuôn mặt nhỏ càng cười vui vẻ: "Vậy thì tốt quá, dì xinh quá.”

“Ha ha ha ha ha......”

Lời này vừa nói ra, trong sân càng vui vẻ hơn. Tất cả mọi người thật không ngờ, đứa nhỏ mới xuất hiện này, lại có tính cách hoàn toàn khác với anh trai sinh đôi của mình.

"Cái miệng nhỏ này, quá ngọt ngào. Bác cả, đứa nhỏ này rốt cuộc là nuôi lớn như thế nào? Cái gì cũng giống Dận Dận nhưng tính tình lại không giống?”

"Đúng vậy đúng vậy, yêu chết thằng bé này rồi. Trời ạ, nếu không phải là hai khuôn mặt nhỏ này giống nhau như đúc, tôi quả thực cũng không thể tin được, bọn nhỏ lại là anh em sinh đôi."

“Đúng! Thật đáng yêu!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Mặc Bảo, đều vây quanh muốn ôm cậu.

Mặc Bảo lúc này cũng không rụt rè nữa. Khi bọn họ tới, cậu sẽ để bọn họ từng người một ôm cậu, sau đó cậu sẽ ngọt ngào gọi họ. Chỉ như vậy đã làm cho bọn họ vỡ òa sung sướng.

Không bao lâu, tiền lì xì tới tay cậu ngay cả ôm cũng ôm không hết.
Chương 159: Hoắc Tư Tước, con có dám ly hôn không?

Hoắc Dận nhìn thấy, trên khuôn mặt nhỏ cũng hơi cau lại.

“Tại sao em phải nhận những thứ này? Ba chúng ta cũng có mà!”

“Biết rồi biết rồi, em chỉ đang đùa với họ. Chờ lát nữa em sẽ đưa toàn bộ cho ông nội, yên tâm đi.”

Mặc Bảo vỗ vỗ vai anh trai mình, tỏ vẻ cậu làm như vậy hoàn toàn là vì cậu gặp dịp thì chơi, chứ thực ra cậu cũng không muốn tiền của bọn họ.

Hoắc Dận nghe được, lúc này mới vui vẻ.

Thế nhưng, điều khiến hai đứa nhỏ không ngờ tới chính là, khi bọn họ ngay cả tiền lì xì cũng không có ý định nhận. Thì một chú họ Hoắcbỗng nhiên cầm một hộp gấm đi tới.

"Anh cả, em thật sự là không nghĩ tới, Hoắc gia chúng ta còn có thể có thêm một truyền nhân. Vậy lúc trước anh đem kim khóa giao cho em, không bằng bây giờ em trả lại cho hai đứa cháu trai này.”

Nói rồi anh ta rơm rớm nước mắt đưa chiếc hộp gấm trong tay cho Mặc Bảo.

Mặc Bảo: "......”

Đây là tình huống gì?

Đang yên đang lành, sao đột nhiên còn tặng cho cậu một thứ như vậy?

Hoắc Dận gật đầu: "Anh cũng có.”

Mặc Bảo dừng một chút.

Là vậy sao?

Mặc Bảo không biết, vì gia nghiệp Hoắc gia quá lớn. Từ thời tổ sáng lập sản nghiệp tới nay, đã rất coi trọng xuất thân. Người thừa kế, chỉ có huyết mạch chính thống mới có thể thừa kế.

Các nhánh khác thì không có tư cách gì.

Dòng dõi của Hoắc lão gia là dòng trực hệ, cho nên Hoắc Tư Tước trở thành người cầm quyền của Hoắc thị.

Nhưng có chút đáng tiếc, mấy năm nay, tuy Hoắc Tư Tước có Hoắc Dận, nhưng sức khỏe Hoắc Dận vẫn không tốt lắm. Mà Hoắc Tư Tước mấy năm nay cũng không muốn kết hôn nữa.

Cho nên, Hoắc lão gia chỉ đành đem kim khóa tổ truyền giao cho đứa em trai này.

Nhưng bây giờ, nếu Mặc Mặc đã trở về......

Ông gật đầu: "Mặc Mặc, nếu đã như vậy con nhận đi. Cái này vốn là của con.”

Sau đó, ông không chút do dự để cho Mặc Bảo nhận lấy lễ vật mà năm xưa ông tự mình đưa cho em trai.

Mặc Bảo chỉ là một đứa trẻ, đương nhiên sẽ không suy nghĩ phức tạp như vậy.

Ông nội đã nói nhận, vậy cậu liền nhận.

Sau đó, cậu vui vẻ đeo chiếc khóa vàng nhỏ vào. Không lâu sau, hai anh em được ông nội dẫn vào sảnh trong, chuẩn bị ăn cơm.

Mà ông chú nhỏ này?

Khi mọi người còn ở đây, trên mặt ông ta đều tươi cười. Nhưng khi mọi người rời đi, xung quanh trở nên yên tĩnh, nụ cười trên mặt ông ta hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó là một ánh mắt vô cùng nham hiểm và hung ác.

Thật đúng là trời thích trêu ngươi

Lại còn là một đứa trẻ khỏe mạnh!

——

Lúc Hoắc Tư Tước chạy tới nhà cổ, trong nội sảnh náo nhiệt đã chính thức khai tiệc.

Cả sảnh đều là người, cũng không biết vị Hoắc lão gia này có phải cố ý hay không? Ông thậm chí còn mời các thành viên của gia tộc Hoắc thị cũng như một số người thân và bạn bè đến đây.”

“Ba......”

Hoắc Tư Tước đi vào, nhìn lướt qua hai con trai đang ngồi bên cạnh ông nội ăn ngon lành, hắn hướng về chỗ ông đang ngồi ở trên ghế chủ tọa gọi lớn một tiếng.

Ánh mắt Hoắc lão gia nâng lên. Đúng như Hoắc Tư Tước dự đoán, đối với đứa con trai cuối cùng cũng tới này, ông không có chút vui vẻ nào.

“Rốt cục cũng tới rồi? Vậy cùng nhau ăn đi.”

“……”

Hoắc Tư Tước cũng không muốn cãi nhau với ông, liền gật đầu đi vào ngồi xuống bên cạnh hai đứa con trai.

"Ba, ba tới rồi, mẹ không đi cùng sao?"

Ngược lại Mặc Bảo thấy được ba, cậu rất vui.

Nhưng mà, Mặc Bảo sau khi vui vẻ nhìn xung quanh, phát hiện mẹ không có tới, khuôn mặt tươi cười của cậu lập tức lại sụp xuống.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy, mím môi một lúc lâu, mới chậm rãi giải thích: "Mẹ con đang đi làm, xin nghỉ là bị trừ tiền lương.”

“Ồ.”

Mặc Bảo không hỏi gì thêm.

Đây là một vấn đề rất nghiêm túc, mẹ hiện tại một mình nuôi cậu và em gái, trừ tiền lương quả thật không tốt.

Hai đứa nhỏ liền tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Mười phút sau, có thể là bởi vì Hoắc Tư Tước cũng tới, không khí trên bữa tiệc bắt đầu trở nên vô cùng thận trọng. Không lâu sau, những người này tùy tiện ăn hai miếng, liền vội vàng rời đi.

Hoắc Tư Tước ở trong nhà này, vẫn rất đáng sợ, đặc biệt là sau khi hắn cầm quyền.

Thấy tất cả mọi người đi rồi, Hoắc Tư Tước liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cũng định đưa hai đứa nhỏ trở về: "Ba, nếu họ hàng và bạn bè ở nhà đều đã gặp nhau, con cũng đưa hai đứa nhỏ về trước."

"Gấp gáp cái gì? Mẹ bọn nhỏ còn chưa tới."

Đột nhiên, ông lão này ngồi ở nơi đó không nóng không lạnh lại nói một câu.

Con ngươi Hoắc Tư Tước chợt co rụt lại.

Ý ông là sao? Ông còn thông báo cho cô sao?

Sắc mặt hắn thay đổi, trong lông mày hiện lên một tia tức giận, ngữ khí của hắn trở nên không khách khí: "Ba, người đang muốn làm gì? Hiện tại cứ tự mình quyết định, sao không hỏi ý kiến con?”

“Nực cười, ba là trưởng lão, làm việc gì còn muốn thương lượng với con sao?”

Ông không nhượng bộ chút nào.

“Hiện tại con mới là người đứng đầu Hoắc gia. Con có quyền đưa ra quyết định đối với tất cả mọi chuyện. Ba xem chuyện ba làm bây giờ, ba có cân nhắc qua hậu quả không?"

“Hoắc Tư Tước, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, ba làm những thứ này không phải đều là giúp con cân nhắc hậu quả sao?"

“Ba có ý gì?”

"Con còn không hiểu ý ba sao? Con không muốn mẹ bọn nhỏ đứng chung sổ hộ khẩu với con thì cứ đàng hoàng ly hôn với con bé đi. Làm trò bẩn thỉu như vậy để làm gì? Con có còn là đàn ông không?"

Hoắc lão gia sai người đưa hai đứa nhỏ đi, nhịn không được mắng.
Chương 160: Ly hôn đi, Hoắc Tư Tước

Sắc mặt Hoắc Tư Tước thay đổi.

Hắn giống như là bị người giẫm trúng đuôi. Rõ ràng vừa rồi hắn còn trách Hoắc lão gia, nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn câm nín.

Ngay cả khuôn mặt anh tuấn kia cũng đỏ trắng đan xen hết sức đặc sắc.

"May là tính tình Hủ Hủ tốt, không so đo với con. Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, con cho rằng mình còn có thể bình thường đứng ở chỗ này sao?"

“……”

Qua vài giây, Hoắc Tư Tước đứng đó lộ ra vẻ không được tự nhiên, lúc này mới ngượng ngùng nói: "Con đã nói bồi thường cho cô ấy, là cô ấy không cần.”

“Bồi thường? Con bồi thường cho con bé bao nhiêu? Hai trăm triệu? Hay là ba trăm triệu?" Hoắc lão gia vẫn còn giận luôn miệng chất vấn.

Lấy tài sản hiện tại của Hoắc gia, Ôn Hủ Hủ là mẹ của hai đứa trẻ này, thì bồi thường vài đồng cho cô có tính là thỏa đáng không.

Hoắc Tư Tước hoàn toàn câm miệng.

Hắn không thể nói với ông là vừa rồi hắn đem 100 vạn lừa từ trong tay cô trả lại cho cô. Ông mà biết chắc hắn phải nằm viện nằm luôn nữa đời còn lại mất.

Còn nữa, hắn cũng không hiểu lắm, tại sao hắn phải bồi thường cho cô nhiều tiền như vậy?

Chỉ đùa một chút mà thôi, hắn cũng đã nói xin lỗi với cô rồi và mọi chuyện đã kết thúc. Tại sao ông lại làm to chuyện lên như thế?

“Tốt, đã như vậy, vậy chuyện này ba thay con làm chủ. Đợi Hủ Hủ lại đây, con đi lấy hộ khẩu của con bé ra, hôm nay các con đi cục dân chính ly hôn!"

"Ba nói gì, ly hôn?"

Lúc này hắn mới kịp phản ứng lại, hắn nhìn chằm chằm ông lão này, vẻ mặt kinh ngạc chưa từng thấy.

Hoắc lão gia trừng mắt nhìn hắn: “Ba đã nói rồi, lúc trước là ba giúp con đường đường chính chính từ Ôn gia cưới về. Vậy hôm nay con muốn con bé trở về Ôn gia, cũng phải quang minh chính đại bước từ cái nhà này đi ra ngoài. Ba không cho phép con làm càn như vậy!"

Hoắc Tư Tước: "......”

Đầu óc hắn bỗng nhiên trống rỗng, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, một câu đã thốt ra: "Ai nói con muốn ly hôn với cô ấy?"

Hoắc lão gia ngẩn người: "Con không ly hôn với con bé? Vậy con dùng thủ đoạn ti tiện này để làm gì? Con lén lút đem hộ khẩu của con bé ở nhà chúng ta hủy đi. Không phải con muốn hoàn toàn không có liên quan đến con bé sao?"

Hoắc Tư Tước nghẹn họng!

Giống như có thứ gì đó đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng, hắn muốn phủ nhận nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Bởi vì, trước kia hắn làm chuyện này quả thật cũng có loại ý nghĩ này.

Ôn Hủ Hủ, bất kể là năm năm trước hay là năm năm sau, ngay cả nhìn hắn cũng không muốn nhìn cô một cái. Cô quá ngu xuẩn, quá tham lam, còn không biết liêm sỉ, khiến cho hắn chỉ cần vừa nghĩ đến tên của cô, hắn đều sẽ cảm thấy ghê tởm.

Cho nên, sau khi ở Clear tìm được cô, hắn lập tức bảo Lâm Tử Dương đi làm chuyện này.

Mục đích, chính là để cô không liên quan gì đến hắn nữa.

Nhưng bây giờ, đột nhiên nói ly hôn, hắn lại phát hiện hắn không còn vui như tưởng tượng.

“Con không có ý đó, ý con là......”

"Ba, ba nhất định là hiểu lầm anh ấy. Anh ấy không phải là không muốn cùng con ly hôn mà là không muốn gióng trống khua chiêng làm ầm ĩ như vậy. Dù sao, anh ấy cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Hoắc thị, hiện tại lại một đôi với Cố Hạ. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải người ta anh ấy chưa ly hôn đã ra ngoài ngoại tình, sẽ ảnh hưởng không tốt."

Không ai ngờ rằng ngay khi Hoắc Tư Tước dự định tìm vài câu lấy làm cái cớ tạm thời. Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng nói cắt đứt câu của hắn.

Nói xong, hai người trong phòng lập tức ngừng lại, nhìn về phía cửa.

Đó là một cô gái trẻ tuổi mặc áo khoác kaki đơn giản, phía dưới là quần jean phối với giày thể thao màu trắng.

Có thể đang trong giờ làm bị gọi tới đây nên cô ăn mặc rất bình thường, tóc cũng tùy tiện buộc đuôi ngựa, nhưng chính những điều đơn giản như vậy lại làm cho người ta hai mắt tỏa sáng. Khuôn mặt nhỏ nhắn hình quả dưa gang to bằng lòng bàn tay, làn da vô cùng trắng nõn, trên nền của chiếc áo len cổ cao kia, trông như một viên ngọc bích cao cấp, một đôi mắt như nước mùa thu đen trắng nhìn như hoang vắng, nhưng bên trong lại như là chứa đầy ánh sáng lấp lánh rực rỡ, tỏa sáng đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Ôn Hủ Hủ?

Cô thật sự đến đây sao?

Hoắc Tư Tước hơi giật mình.

Cô gái này, thật đúng là khác với Cố Hạ.

Cố Hạ thích hàng hiệu, đồ trên người cô ta bất kể là mặc hay là đeo, đều phải là hàng hiệu, lúc ra ngoài tuyệt đối phải kỳ công trang điểm thật xinh đẹp.

Giống như sợ người khác không biết cô ta là phu nhân tương lai của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị.

Mà người phụ nữ trước mắt này, lại hoàn toàn không phải như vậy.

Ôn Hủ Hủ thích mặt mộc, trên người ăn mặc đơn giản, cô không thèm để ý những thứ hư vô kia, cả người cô có chút quá mức bình thường.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Hoắc Tư Tước vẫn cảm thấy không khó coi, ngược lại có loại cảm giác mình như được gột rửa sạch sẽ.

Cái quái gì vậy!

“Hủ Hủ, cuối cùng con cũng đã tới? Mau vào đi, ăn cơm chưa? Có muốn ba cho người hầu bưng cho con chút đồ ăn không?”

Hoắc lão gia vừa thấy Ôn Hủ Hủ, ông cảm thấy rất vui, nhanh chóng thu xếp để cho người giúp việc chuẩn bị cơm nước cho cô.

Ôn Hủ Hủ lúc này mới khoát tay áo: "Không cần, ba, con đã ăn rồi, lát nữa còn phải đi làm. Ba tìm con đến, chính là vì chuyện vừa rồi ba nói sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK