• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171: Bảo vệ em trai

Đón Hoắc Dận?

Ôn Hủ Hủ hốt hoảng từ trong phòng đi ra: "Các người là ai? Người của Hoắc Tư Tước sao?”

"Không phải, cô Ôn, chúng tôi là người của Hoắc lão gia. Hôm nay đại tiểu thư về, lão gia hi vọng người một nhà đoàn tụ, cho nên đặc biệt bảo chúng tôi tới đón hai đứa nhỏ."

Đám người này rất lễ phép, giới thiệu rõ thân phận của mình và mục đích đến đây của bọn họ.

Thấy thế, Ôn Hủ cũng không có cách nào từ chối.

Hoắc lão gia đã ra tay, cô còn có thể làm gì khác sao?

Cô chỉ có thể trở lại trong phòng, thay quần áo chỉnh tề cho hai đứa con trai, sau đó lại đưa bọn nhỏ ra khỏi cửa.

“Mặc Mặc, sau khi con đi, nhất định phải nhớ nghe lời ông nội và ba, biết không? Còn nữa, không có việc gì cũng có thể hỏi anh trai, anh trai sẽ giúp con.”

Trước khi ra cửa, Ôn Hủ Hủ lo lắng con trai út lần đầu tiên đi tụ họp gia đình sẽ không quen, nhịn không được dặn dò.

Mặc Bảo nhìn thấy, liền tràn đầy tự tin trấn an mẹ: "Vâng, con biết rồi, mẹ không cần lo lắng, con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”

Hoắc Dận tích chữ như vàng lại nắm tay em trai và hứa với mẹ: "Con sẽ chăm sóc cho em!”

Ôn Hủ Hủ lúc này mới yên tâm. Sau đó, cô đưa mắt nhìn hai anh em bị những người này mang đi.

Nhược Nhược vẫn đứng ở bên cạnh nhìn hai anh trai rời đi. Trong lòng cô bé trở nên trống rỗng, khóe mắt bắt đầu đỏ lên.

“Mẹ......”

"Được rồi được rồi, cục cưng ngoan của mẹ, đều là lỗi của mẹ. Mẹ sẽ bồi thường cho con, đêm nay mẹ làm đùi gà con thích ăn nhất cho con có được không?"

Ôn Hủ Hủ vội vàng bế cô bé lên, dỗ dành rồi đi vào phòng bếp.

Đối với Nhược Nhược, cô thấy rất áy náy.

——

Đảo Nam Hoa, khách sạn Bán Đảo.

Lúc Hoắc Tư Tước sắp tan ca, mới nghe được địa chỉ đã thay đổi. Trời lạnh thế này, Hoắc Tư Tinh lại yêu cầu đặt chỗ ăn cơm ở trên đảo Nam Hoa, còn phải ngồi thuyền đi qua.

“Chị ta có bệnh không?”

Hoắc Tư Tước vừa biết tin này, lập tức mắng một câu.

Lâm Tử Dương cũng không dám nói quá nhiều, cũng chỉ có thể chờ hắn lên xe sau, bắt đầu xuất phát tới đảo Nam Hoa .

Hoắc Tư Tinh là người như thế nào?

Kỳ thật, người làm ở Hoắc thị lâu một chút cũng sẽ biết, đó thật sự là một người khiến cho bọn họ chỉ cần nghe tên thôi da đầu cũng sẽ tê dại.

Lúc trước, vì sức khỏe Hoắc lão gia không được tốt còn Hoắc Tư Tước thì không đồng ý kế thừa công ty. Chính Hoắc Tư Tinh đã gánh vác cả gia tộc Hoắc thị to lớn này.

Trong thời gian đó bọn họ đã chứng kiến nữ cường này là một sinh vật đáng sợ cỡ nào!

Mà đáng sợ nhất chính là, cô ta còn có dục vọng kiểm soát rất mạnh!

Nói cách khác, chỉ cần bị cô ta để mắt tới, nếu như không phục tùng nghe theo sự chỉ huy của cô ta, cô ta nhất định sẽ làm cho người đó chết rất khó coi. Hoặc là người mà cô ta nhìn không vừa mắt, kết cục đều sẽ vô cùng thảm.

Lúc trước Ôn Hủ Hủ, chính là một trong số đó.

Hoắc Tư Tước đang ngồi xe đi tới đảo Nam Hoa thì nhận được tin nhắn của Ôn Hủ Hủ gửi tới.

"Hai đứa nhỏ Mặc Mặc và Hoắc Dận đều đi rồi, là ba phái người tới đón. Anh để ý tới bọn nhỏ một chút, nhất là Mặc Mặc chưa từng đến loại tiệc kiểu vậy. Còn nữa, Mặc Mặc... cũng chưa từng gặp cô của nó, anh nhớ chú ý một chút."

Là dặn dò chuyện của hai đứa nhỏ.

Hoắc lão già còn phái người đi đón bọn nhỏ? Không phải hắn không gọi ông ta tới sao? Sao ông ta cũng chạy tới đấy?

Trong mắt Hoắc Tư Tước hiện lên một tia khó hiểu.

Nhưng rất nhanh, hắn cho rằng chuyện này là do Hoắc Tư Tinh làm. Vì thế cũng không suy nghĩ đến vấn đề này nữa, hắn đặt điện thoại di động xuống, cầm văn kiện ở bên cạnh lên.

Bốn mươi phút sau, đảo Nam Hoa.

Bốn mươi phút, có thể xảy ra chuyện gì?

Hoắc Tư Tước ở trong xe xử lý vài văn kiện còn dang dở mà ban ngày chưa kịp xem.

Lúc này trong khách sạn rực rỡ ánh đèn trên đảo Nam Hoa, một trong hai đứa nhỏ được đón đến trong một phòng riêng, giống như nghi phạm đang bị thẩm vấn.

Mà đứa nhỏ này, chính là Mặc Bảo!

“Ta hỏi con một lần nữa, mẹ con trở về rốt cuộc có mục đích gì? Nói!”

Giọng nói này thực sự rất nghiêm nghị, không chút nào giống như là một người cô nên có, hơn nữa khuôn mặt trang điểm đậm lại càng thêm hung dữ, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Bảo càng thêm trắng bệch.

Cậu vốn là một đứa trẻ rất vui vẻ và lạc quan. Nhưng đêm nay, cậu lại bị dọa đến ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

Đây thật sự là cô của cậu sao?

Tại sao lại đáng sợ như vậy?!

Cậu hoảng sợ đến mức ngay cả hốc mắt cũng đỏ......

Hoắc Dận vẫn bị nhốt ở ngoài cửa, thấy em trai lâu như vậy còn chưa được thả ra, cậu phẫn nộ ở bên ngoài không ngừng dùng tay nhỏ đập cửa: "Mở cửa!"

“Tiểu thiếu gia, cậu đừng đập cửa nữa. Cô của cậu hỏi xong, rất nhanh sẽ thả em trai của cậu ra thôi.”

Vệ sĩ canh giữ cửa nhìn thấy, lại gần muốn ôm lấy cậu, không cho cậu quấy rầy người bên trong.

Nhưng Hoắc Dận nhìn thấy, lập tức lắc mình né tránh: "Mở cửa!”

“Tiểu thiếu gia......”

"Ba giây, nếu còn không chịu mở, tôi cho ông không nhìn thấy mặt trời ngày mai!" Cậu đã phẫn nộ tới cực điểm, gằn từng chữ đem lời này nói ra, phong thái cực kỳ giống Hoắc Tư Tước.

Tên vệ sĩ sợ đến mức cả người không khống chế được!

Giống, hay muốn nói là rất giống, đứa nhỏ này rất giống với ba cậu, bất luận là gương mặt hay là khí chất.

Cuối cùng vệ sĩ cũng đành mở cửa, Hoắc Dận lập tức xông vào.

Kết quả, vẫn là quá muộn, cậu thấy được đưa em trai bình thường thích cười nhất, lúc này đã ở trước mặt nữ hung thần ác sát kia khóc lên, cả người run lên cầm cập.

“Hoắc Tư Tinh! Cô cút cho tôi!”

Mắt Hoắc Dận đỏ lên, cậu không nói hai lời cầm lấy gạt tàn thuốc trên mặt bàn, hung hăng ném về phía người cô đáng giận này.
Chương 172: Đánh rất đẹp

Cậu cũng không sợ!

Ở Hoắc gia, nếu có một người có thể vô lương tâm nhất mà không chịu bất kỳ trách nhiệm nào, thì người này phải là Hoắc Dận.

Người cô này đã tính là gì?

Nếu cậu không thích, cũng có thể trở mặt với ông nội!

Hoắc Tư Tinh nào ngờ được đứa cháu này bỗng nhiên ra tay tàn nhẫn với mình như vậy. Thoáng chốc, gạt tàn thuốc kia liền "Rầm" một tiếng, đập mạnh vào người mình.

“Hoắc Dận! Con làm gì vậy? Ngay cả cô mà con cũng dám đánh?!”

“Cút!”

Hoắc Dận phẫn nộ lại hét to một tiếng, cậu kéo em trai qua lấy cơ thể nhỏ bảo vệ em trai ở phía sau.

Vệ sĩ vừa nhìn, đầu đầy mồ hôi lạnh.

"Đại tiểu thư, hay là chúng ta đi ra ngoài trước đi, tiểu thiếu gia cầm cái gạt tàn này đập xuống sẽ lấy mạng của cô thật đó." Sau đó kiên quyết kéo cô ta đi, lúc này người phụ nữ điên này mới chịu đi ra ngoài.

Cậu vốn không phải là người nhiều lời. Nếu chọc giận cậu, thì vị tiểu tổ tông này cái gì cũng giám làm, cái gạt tàn này nói không chừng sẽ trực tiếp nện lên mặt Hoắc Tư Tinh.

Cuối cùng, Hoắc Tư Tinh chỉ có thể chửi thề và bị kéo ra ngoài.

Cô ta vừa đi, trong phòng liền yên tĩnh lại, Hoắc Dận lập tức quay đầu nhìn về phía em trai mình.

“Em không sao chứ?”

“Không sao!”

Mặc Bảo đã sớm ổn định tinh thần lại rồi.

Cậu vốn rất sợ, bởi vì cậu chưa từng thấy qua người phụ nữ nào đáng sợ như vậy.

Thế nhưng, sau khi anh trai đi vào dùng gạt tàn thuốc đập vào cô ta, cậu liền vui vẻ trở lại. Cậu sợ cái gì, ở đây không phải còn có anh trai sao? Anh sẽ đánh người phụ nữ điên này!

Mặc Bảo sùng bái nhìn anh trai: "Hoắc Dận, anh thật lợi hại, ở nhà anh thường xuyên đánh người phụ nữ này sao?"

Khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của Hoắc Dận: "Cô ta không dám chọc anh!”

Tuyệt quá!

Mặc Bảo vẫn không để chuyện này trong lòng, bởi vì cậu biết, chuyện này không liên quan gì đến anh trai hay ba cậu, mà chỉ liên quan đến người cô bệnh hoạn.

Thế là hai đứa nhỏ nắm tay nhau đi xuống.

Đúng lúc này, Hoắc Tư Tước đã đến.

“Hoắc Tư Tước, cuối cùng cậu cũng tới? Cậu có biết vừa rồi con trai cậu suýt nữa đã đánh chết chị không?”

Hoắc Tư Tinh nãy giờ đợi em trai ở sảnh khách sạn, thấy hắn tới, lập tức đưa ra cánh tay bầm tím, phẫn nộ khiếu nại với hắn.

Ánh mắt Hoắc Tư Tước thản nhiên đảo qua.

Hoắc Tư Tước và người chị này, quả thật quan hệ không được tốt lắm. Cả hai đều là người rất mạnh mẽ, lại có thành tích vô cùng đáng nể trong lĩnh vực của mình. Chị em như vậy, chắc chắn không thể có tình cảm sâu đậm.

Hơn nữa, giữa hai người bọn họ còn có một cái gai.

Đó chính là khi còn nhỏ, bởi vì bệnh tình của Hoắc Tư Tước, khiến Hoắc Tư Tinh cho rằng sức khỏe và tinh thần của người em trai này đã bị tổn hại. Cho nên sau khi cô ta đi theo Hoắc lão gia quản lý Hoắc thị, thì không muốn chuyển lại quyền quản lí cho hắn.

Cô ta cho rằng Hoắc Tư Tước đã không có tư cách quản lý Hoắc thị.

"Tại sao thằng bé đánh chị?"

Quả nhiên, nhìn thấy vết bầm tím này, giọng Hoắc Tư Tước vô cùng lãnh đạm.

Hoắc Tư Tinh nghe được, lập tức càng nổi giận: "Đây là thái độ của cậu sao? Mặc kệ là chuyện gì, cháu trai đánh cô, đó là việc nên làm à? Mấy năm nay, cậu dạy con trai của mình như vậy sao?"

Vừa nói xong, ánh mắt hắn chợt híp lại.

Đây là một tín hiệu rất nguy hiểm.

Tên vệ sĩ bên cạnh nhìn thấy, vội vàng hòa giải: "Tổng giám đốc, cái kia... là như thế này, sau khi đại tiểu thư cho người đón hai vị tiểu thiếu gia tới. Vì là lần đầu tiên gặp tiểu thiếu gia Mặc Mặc, cho nên liền hỏi cậu ấy vài câu, sau đó tiểu thiếu gia Hoắc Dận liền tức giận."

“Hỏi cái gì?”

“Chính là hỏi...... tiểu thiếu gia Mặc Mặc mấy năm đó sống như thế nào, sau đó......”

“Không đúng! Là cô bắt nạt em trai!”

Ngay khi tên vệ sĩ ấp úng muốn thay Hoắc Tư Tinh che giấu sự thật, một giọng trẻ con non nớt bỗng nhiên từ thang máy đầy phẫn nộ truyền đến, lời của cậu như một thanh kiếm sắc bén cắt đứt lời nói của tên vệ sĩ một cách không thương tiếc.

Tên vệ sĩ không dám lên tiếng, đứng đó nơm nớp lo sợ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Là Hoắc Dận và Mặc Bảo đến.

Hoắc Tư Tước ngước mắt nhìn về phía hai đứa nhóc, rõ ràng là con trai lớn có tính cách ngại ngùng nhưng lần này lại chủ động dắt em trai ở phía sau.

Mà khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cậu, lại càng như mây đen bão tố.

Đứa nhỏ này, biết bảo vệ em trai của mình.

Khóe môi mỏng của hắn hơi nhếch lên...

“Ba, ông ta nói dối!”

Hoắc Dận dẫn theo em trai đi tới, cậu sợ ba sẽ tin lời tên vệ sĩ và người cô kia. Khuôn mặt nhỏ xanh mét của cậu ở trước mặt ba bổ sung một câu.

Hoắc Tư Tước gật đầu, không chút hoài nghi lời nói của con trai: "Ba biết rồi, em trai có bị thương không?"

Mặc Bảo lập tức cũng từ phía sau anh trai đi ra: "Không có, ba, Mặc Mặc không bị thương. Chỉ là, cô..."

Đôi mắt trong sáng và đơn thuần của cậu, lại còn lo lắng nhìn về phía Hoắc Tư Tinh phía sau.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy, lập tức châm chọc một trận: "Hoắc Tư Tinh, thấy chưa? Đây là cách dạy của tôi, chị thân là cô mà làm ra những chuyện như vậy. Chị thấy rõ chưa?"

“Cậu.....”

Hoắc Tư Tinh vốn bản tính mạnh mẽ bỗng trở nên mất hết mặt mũi.

Giống như là bị ai ai đó tát cho một cái!
Chương 173: Ba con đến

Đây đều là những gì cô ta tự chuốc lấy.

Ban đầu, khi cô ta trở về, Hoắc Tư Tước nể tình chị em lâu ngày không gặp mặt đã sắp xếp một bữa tiệc chiêu đãi cô ta. Nhưng bây giờ, lại bị cô ta làm hỏng.

Trách ai đây?

Nói cho cùng, vẫn là trách cô ta có tâm lý muốn kiểm soát quá mạnh.

Cô ta cho rằng, ở Hoắc gia cô ta mới là người làm chủ, chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào. Bao gồm cả việc riêng của Hoắc Tư Tước.

Thật tình không biết, thật sự không có ai coi cô ta ra gì.

Hoắc Tư Tước mang hai đứa nhỏ đi, ngay cả cửa phòng khách sạn cũng chưa vào.

Mặc Bảo ở bên cạnh ba thấy được, nhịn không được thở dài: "Ba, vậy kế tiếp chúng ta đi đâu ăn cơm? Bụng nhỏ của con đói muốn bẹp rồi.”

Cậu sờ sờ cái bụng nhỏ đã bắt đầu kêu ùng ục của mình.

Hoắc Tư Tước nhìn cậu một cái, đang định nói về nội thành tùy tiện đi ăn cái gì đó là được thì Hoắc Dận bên tay phải bỗng nhiên lên tiếng: "Đến chỗ mẹ."

“Con nói cái gì?" Hoắc Tư Tước kinh ngạc nhìn về phía cậu.

Đến chỗ mẹ?

Ý cậu là sao? Đang yên đang lành, tại sao phải đến chỗ người phụ nữ kia ở?

Hắn còn không biết, con trai do mình nuôi lớn, hôm nay đã đi theo mẹ nó cả ngày. Hơn nữa đã mua xong chăn mền và đồ dùng sinh hoạt mới, dự định ở lâu dài.

Mặc Bảo rất nhanh phản ứng lại, lập tức phụ họa: "Đúng đúng đúng, về nhà chúng con đi. Ba, con nói cho ba biết nhé, hôm nay mẹ mua rất nhiều đồ ăn. Nếu không phải con và anh trai bỗng nhiên được bị đón đi, tối nay chúng ta có thể ăn thật nhiều thật nhiều đồ mẹ làm. Đúng không, anh Hoắc Dận?"

“Ừ.”

Hoắc Dận lại gật đầu không chút do dự.

Hoắc Tư Tước: "......”

Hình ảnh vô tư này của hai đứa nhóc, hắn không hề thấy khó chịu?

Cho nên, cô đã mua chuộc hai đứa con trai của hắn rồi phải không? Nhìn bộ dạng bọn nhỏ ủng hộ cô, từ trước đến nay hắn không có vinh dự này. Hắn vẫn là ba của bọn nhỏ cơ mà.

Hoắc Tư Tước có chút khó chịu.

Nhưng cuối cùng, sau khi ba ba con trở lại nội thành, Hoắc Tư Tước vẫn dẫn bọn nhỏ đến khu chung cư Ôn Hủ Hủ thuê.

——

“Được rồi, Nhược Nhược, đùi gà con thích ăn nhất đã lên rồi.”

Trong nhà trọ, hai mẹ con Ôn Hủ Hủ còn không biết hai đứa con trai mang theo Hoắc Tư Tước đang trên đường về, nên chỉ làm hai phần ăn mà thôi.

Nhược Nhược thấy vậy cực kỳ vui sướng.

“Oa, thơm quá, cám ơn mẹ.”

Cô bé lập tức cầm nĩa nhỏ lên, bắt đầu ăn ngon lành. Bên cạnh, Ôn Hủ Hủ còn làm cho cô bé một chén mì hoành thánh nhân tôm, nhìn vô cùng ngon mắt.

Hai đứa con trai không ở đây, Ôn Hủ Hủ sẽ không làm nhiều, chỉ đủ cho hai mẹ con ăn là được.

Ôn Hủ Hủ thấy con gái ăn ngon, cô cũng đi phòng bếp múc một chén ra, chỉ khác là bát của cô nhiều mì ít hoành thánh hơn.

Hai mẹ con đang ăn cơm thì bất ngờ chuông cửa dưới nhà vang lên.

Giờ này rồi, còn ai tìm cô nữa?

Ôn Hủ Hủ buông đũa đi tới, lại không ngờ, hai thân ảnh nhỏ bé của con trai cô xuất hiện trên màn hình.

“Dận Dận? Mặc Mặc? Sao các con lại về rồi?”

“Mẹ, mau mở cửa cho chúng con, chúng con chưa ăn cơm. Đúng rồi, con còn dẫn ba tới.”

Ở dưới lầu, hai đứa nhỏ ăn mặc như bánh bao nhỏ, trên mặt tươi cười vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé về phía màn hình. Nhân tiện kéo theo bóng người cao lớn phía sau lại gần.

Ôn Hủ Hủ: "......”

Trong một lúc, cô nhìn chằm chằm bóng người trong màn hình, hoảng hốt.

Hai đứa nhỏ này đang làm gì thế? Sao lại trở về?

Hơn nữa, còn đem ba cậu tới đây!

Ôn Hủ Hủ có chút tức giận cúp điện thoại, lập tức trở lại trong phòng khách. Cô nhanh chóng dọn dẹp lại nhà để tránh người này sau khi tiến vào nhìn thấy sẽ không thoải mái.

Thế nhưng, khi cô đi tới phòng khách, lại phát hiện căn bản là không có gì để dọn.

Nơi cô ở, vốn rất sạch sẽ.

Vì thế cô chỉ có thể nhặt bát đũa trên bàn ăn dọn đi, người ngoài cửa cũng đến.

"Mẹ ơi, mẹ ơi, mở cửa ra, chúng con tới rồi!"

“Là anh trai? Mẹ ơi, bọn họ đã về!”

Nhược Nhược đang ngồi ăn cơm trước bàn ăn nghe được, ánh mắt sáng lên, ngay cả đùi gà cũng không ăn. Cô bé liền từ trong ghế nhảy xuống, sau đó vui vẻ bước tới mở cửa cho anh trai.

Quả nhiên, cửa vừa mở ra không chỉ có hai anh trai ở bên ngoài.

Nhược Nhược vui vẻ muốn nhào vào trong lòng anh trai, nhưng lúc này, ở sau lưng anh trai còn có bóng người, cô bé ngẩng đầu lên, một đôi mắt to như châu thủy tinh lập tức trừng lớn.

Ba...... Ba sao cũng tới?

Cô bé khiếp sợ, không dám đùa giỡn với anh trai nữa, cô bé xoay người chạy đi tìm mẹ.

Hoắc Tư Tước đứng ngoài cửa: "......”

Hắn có đáng sợ vậy không? Vừa thấy hắn liền chạy!

Cô bé quên sáng nay hắn là người đã chải tóc cho cô bé rồi sao?

Người đàn ông trịch thượng đến đây có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn đi theo hai đứa con trai vào nhànhà

Một chùm ánh sáng ấm áp.

Tối hôm đó, sau khi nữ chủ nhân của căn hộ này ở nhà, Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng không còn u ám và lạnh lẽo như đêm qua nữa.
Chương 174: Cảm giác thuộc về

Sau khi bước vào nhà, hắn cảm nhận được luồng ánh sáng ấm áp bao phủ trên người hắn, kèm theo mùi thức ăn hấp dẫn trong không gian còn chưa tới sáu mươi mét vuông này, kiến cho hắn vô cùng thoải mái.

Hắn là gặp quỷ sao?

Chỗ rách nát này còn cảm thấy thoải mái.

Hắn sải bước đi vào, trực tiếp đi tới sô pha rách nát bên kia.

“Ba, ba muốn uống nước không? Con rót cho cha.” Mặc Bảo rất hiểu chuyện, vừa đến nhà mình, cậu lập tức rót nước cho ba.

Đương nhiên Hoắc Tư Tước rất muốn.

Lúc này, hắn ngồi xuống ghế sofa nhỏ, một bên chờ con trai rót nước cho, một bên lại đánh giá cái chỗ rách nát còn chưa lớn bằng phòng ngủ của hắn.

Hôm qua hắn tới quá muộn, cũng chưa kịp nhìn.

Buổi sáng thức dậy lại bận rộn, thì càng không có thời gian.

Ôn Hủ Hủ lúc này đã đi vào phòng bếp, cô nghe con trai nói ba cha con đều chưa có ăn cơm, cô muốn đi chuẩn bị đồ ăn cho bọn.

Thế nhưng, sau khi cô nhìn thoáng qua tủ lạnh, bỗng nhiên có chút khó xử.

“Anh...... cũng chưa ăn?”

Cô đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía hắn đang ngồi trên sô pha, có chút do dự hỏi.

Hoắc Tư Tước lúc này đang uống nước, bỗng nhiên nghe nói như thế, tầm mắt rất tự nhiên liền đảo qua.

Thật đúng là một người phụ nữ lôi thôi lếch thếch!

Bộ quần áo mặc ở nhà rộng thùng thình, với chiếc mũ trùm tai dài to tướng kéo sau lưng, mái tóc ngắn ngang vai không được chăm sóc cẩn thận tùy tiện buộc bằng dây buộc chấm bi, để lộ khuôn mặt mộc mạc nhỏ bé.

Cô thật sự không biết sửa soạn sao? Chẳng lẽ đã quên trước kia mình cũng là thiên kim tiểu thư? Ngay cả dáng vẻ tối thiểu cũng không giữ được.

Hoắc Tư Tước có chút nhíu mày.

Nhưng điều kỳ lạ là hắn không cảm thấy phản cảm chút nào..

Lúc này, tình cảnh này lại làm cho hắn cảm thấy có chút trùng hợp.

Hoắc Tư Tước nhíu mày: "Cô nói xem?”

"Anh đi ăn cơm sao đột nhiên lại không ăn?"

“Tạm thời có việc không đi, làm sao? Cô không có đồ ăn?”

“Không, không phải......”

Ôn Hủ Hủ lúc này mới nhanh chóng phủ nhận.

Cô đương nhiên sẽ không thiếu đồ ăn, đây là nhà của cô sao có thể không có đồ ăn. Cô chỉ muốn xác nhận xem hắn có thật sự muốn ở lại đây ăn cơm hay không.

Xem ra, đây là một đáp án khẳng định.

Ôn Hủ Hủ chỉ có thể đi vào phòng bếp lần nữa. Sau đó, nhìn đồ trong tủ lạnh bắt đầu phát sầu.

Bọn nhỏ rất dễ giải quyết, chiều nay mua nhiều tôm và mì như vậy, chính là vì làm mì hoành thánh cho bọn nhỏ.

Nhưng người đàn ông này không giống, hắn rất kén. Hắn không ăn tanh, không ăn cay, hắn còn không thế nào ăn đồ Trung Quốc. Vậy cô nên làm gì cho hắn ăn?

Chẳng lẽ chuẩn bị đồ ăn Tây cho hắn sao?

Ôn Hủ Hủ hết đường xoay xở.

Mà khi cô đang suy nghĩ chuyện này, cô thậm chí còn quên mất rằng giữa bọ họ đang đấu tranh vô cùng căng thẳng, thậm chí hai ngày trước họ còn đòi ly hôn. Cô thậm chí còn hận không thể ngay lập tức không có bất cứ quan hệ gì với hắn nữa.

Cho nên nói, con người có đôi khi thật sự sẽ tự lừa gạt mình. Có một số việc, một khi khắc sâu tận xương tủy, cho dù tự nói với mình không quan tâm, không sao cả, đó đều là vô dụng.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ làm cho hai đứa con trai một chén mì hoành thánh nhân tôm giống như con gái.

Còn Hoắc Tư Tước thì sao?

Cô làm cho hắn một bát súp làm từ trái cây, rau và nấm, cơm nắm làm từ rong biển khô và một quả cam nhỏ bóc vỏ được đặt khéo léo bên cạnh.

"Bữa tối đã sẵn sàng!"

Ba đứa nhỏ vừa thấy có thể ăn, mỗi người đã sớm cầm một cái muỗng nhỏ và một đôi đũa hoan hô lên.

Hoắc Tư Tước cũng ngồi xuống bàn ăn.

Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy đồ ăn bày trước mặt mình, lại ngẩn người: "Vì sao tôi lại ăn cái này?"

Ôn Hủ Hủ: "Trong hoành thánh của bọn nhỏ có tôm, anh không thể ăn, làm cho anh cũng vô dụng.”

Cô cũng rất tùy ý nói.

Kết quả, hắn vốn định động đũa, bỗng nhiên hai tay liền dừng lại. Sau đó, tầm mắt của hắn quét qua, không chớp mắt nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ: "......”

Nguy rồi, cô nói sai cái gì rồi sao.

Ôn Hủ Hủ liền hoảng đến ngay cả mồ hôi lạnh cũng toát ra.

Cô quả thật quá sơ suất, cô chỉ cùng hắn kết hôn một năm. Trong một năm, chỉ gặp hắn mặt một lần, cô làm sao biết được những chuyện này của hắn? Cô đối với hắn mà nói chỉ là một người xa lạ.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ có chút tái nhợt, nhanh chóng vắt hết óc kiếm cớ giải thích: "Tôi... tôi nghe người giúp việc nhà anh nói, làm sao vậy? Tôi nói sai sao? Anh thích ăn như bọn trẻ à? Nếu thích tôi đi nấu cho anh.”

Nói xong, cô lại đi vào bếp.

“Không cần, tôi quả thật không thể ăn.”

Hoắc Tư Tước lên tiếng, có lẽ lời giải thích của cô đã có hiệu quả.

Ôn Hủ Hủ thấy thế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ngồi xuống bên cạnh bọn nhỏ, cầm lấy đũa.

Đây là lần đầu tiên cả nhà bọn họ ăn cơm tối trên một cái bàn như vậy, thật không dễ dàng.

Ôn Hủ Hủ len lén nhìn hình ảnh này, đáy lòng không khống chế được vẫn sinh ra một tia ảm đạm......
Chương 175: Rốt cuộc cô giấu bí mật gì?

Mất khoảng một giờ để ăn một bữa ăn.

Tuy rằng không phong phú như cơm khách sạn, nhưng bởi vì là Ôn Hủ Hủ tự tay làm, mấy đứa nhỏ đều rất ngoan ngoãn ăn đến mức bụng nhỏ đều tròn vo.

“Anh Dận Dận, Hoành thánh mẹ làm có ngon không? Đây là dùng thịt tôm làm đó.”

“Ừm!”

Hoắc Dận đang cầm thìa nhỏ ăn miếng cuối cùng, nghe vậy, không chút do dự gật đầu.

Nhược Nhược rất vui.

Cô là fan trung thành của mẹ, bất cứ lúc nào đều rất ủng hộ mẹ.

Thế nhưng, khi cô bé quay đầu nhìn về phía ba, cũng muốn hỏi một câu, bỗng nhiên đã bị vẻ mặt cúi đầu không nói gì của hắn dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cũng không dám lên tiếng nữa.

Ba đang nhìn cái gì vậy?

Vì sao đột nhiên lại có vẻ mặt dọa người như vậy? Giống như là nhìn thấy một chuyện khó có thể tin, trong ánh mắt hắc ám đấy đang suy nghĩ chuyện gì.

Chuyện gì đã xảy ra với ba? Chẳng lẽ là do mẹ làm đồ ăn không ngon sao?

Cô bé rất lo lắng.

Ôn Hủ Hủ đang bận rộn thu dọn bát đĩa nên không có tâm tư phát hiện ra tâm tình hắn có thay đổi.

Nếu để ý, có lẽ cô ấy sẽ không thể bình tĩnh và bận rộn như vậy.

Đây là một thói quen tồn tại từ lâu của cô, bởi vì hắn không thích tự mình bóc quýt, lại càng không thích ngón tay của hắn bị dính nước quýt.

Vì vậy khi đó, mỗi lần cô lén lút đi thăm hắn, đều bóc quýt xong lại cắm tăm nhỏ. Thừa dịp người Hoắc gia không có ở nhà, cô sẽ lén lút nhét vào khe cửa của hắn.

Chuyện này, cô làm bao lâu rồi?

Ôn Hủ Hủ không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ lần đầu tiên cô đưa cho hắn, là lúc cô vừa lên lớp một, sau đó khi hắn được đưa ra nước ngoài thì cô tốt nghiệp tiểu học.

Ôn Hủ Hủ ở trong phòng bếp rửa chén, trong đầu nghĩ lát nữa sẽ nói chuyện với hắn như thế nào, để cho con trai lớn ở lại đây.

“Dận Dận, con lại đây, giúp mẹ bưng nho đã rửa sạch ra ngoài.”

“Được.”

Hoắc Dận đang chơi với em trai lập tức đứng lên, vào bếp giúp mẹ bưng nho.

"Dận Dận, con nghe mẹ nói, tuy bây giờ chúng ta đã quyết định cho con ngủ ở đây, nhưng chúng ta vẫn phải thông báo cho ba. Như vậy, con bưng những quả nho này đi đưa cho ba, sau đó thuận tiện nói một tiếng được không?”

Ôn Hủ Hủ có chút sợ hãi, lại muốn để cho con trai xung phong đi trước.

Hoắc Dận đương nhiên sẽ không vạch trần mẹ, đồng thời cũng rất vui lòng đi làm chuyện này.

Thế nhưng, khi cậu bưng nho ra lại phát hiện trong phòng khách không thấy ba, cũng không biết ba đi đâu, chỉ thấy cửa phòng mẹ mở ra.

Ba có vào phòng mẹ không?

Hoắc Dận bưng nho tới.

Thật đúng là, sau khi cậu đến cửa phòng, cậu thấy ba đã ở bên trong.

Tuy nhiên, điều khiến cho cậu có chút khó hiểu chính là, ba đang rất tự nhiên lật những quyển sách mẹ đặt ở trên bàn, cũng không biết đang tìm cái gì. Trên mặt bàn mẹ bình thường thu thập rất gọn gàng, đã bị ba ném xuống vài quyển sách vừa lật qua.

Ba đang làm gì vậy?

Hoắc Dận đi vào: "Ba, ba đang làm gì vậy?”

Hoắc Tư Tước đang giở những quyển sách, ngón tay liền cứng đờ, dừng lại ở đó.

Hắn đang làm gì vậy?

Kỳ thật chính hắn cũng không biết, có thể là bởi vì vừa rồi trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ thật đáng sợ, sau đó hắn muốn nhanh chóng tìm ra một ít chứng cớ để chứng minh có không phải?

Nhưng mà, thật sự không phải sao?

Hắn sững sờ nhìn cuốn sách y học trong tay. Rất lâu, rất lâu, hắn không rời mắt khỏi những chú thích trên đó.

“Ba, con muốn ngủ lại đây.”

“...... Cái gì?”

"Con sẽ không rời xa ba, nhưng con cũng thích mẹ và em trai ở bên, con... thích bầu không khí tối nay."

Hoắc Dận cố gắng biểu đạt ý của mình.

Cậu đích xác không có nghĩ sẽ rời khỏi ba, nhưng cậu lại rất thích không khí nơi này, nơi này có mẹ, em trai và em gái. Nhìn không khí đêm nay, thật sự so với không khí lạnh lẽo chết chóc của Vịnh Thiển Thủy tốt hơn nhiều.

Hoắc Dận ngẩng cái đầu nhỏ, tràn đầy mong đợi nhìn ba.

Có chút kinh ngạc, nếu như trước đây cậu đưa ra yêu cầu này, có lẽ nét mặt của ba cậu sẽ trở nên xấu đi, nhưng lần này hắn lại không nói gì.

"Hiểu rồi, đến lúc đó ba đón con."

“Được......”

Sự tình thuận lợi thậm chí còn tốt hơn mong đợi.

Hoắc Dận lập tức mừng rỡ bưng đĩa nho chạy ra ngoài, cậu muốn nhanh chóng báo tin tức tốt này cho mẹ.

Quả nhiên, Ôn Hủ Hủ đang ở trong phòng bếp chờ tin tức của con trai, sau khi nghe xong cũng có chút bất ngờ:, "Ba con thật sự đồng ý?"

“Vang.”

Dưới ánh đèn phòng bếp, đôi mắt cậu bé sáng đến mức lấp lóe.

Ôn Hủ Hủ lúc này mới tin, sau đó cô để cho đứa nhỏ ra ngoài chơi, con mình dọn dẹp phòng bếp rồi cũng đi ra.

“Anh...... Làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như vậy?”

Vừa đến phòng khách, cô đụng phải Hoắc Tư Tước cũng từ trong phòng ngủ của cô đi ra, ngắn ngủi chừng mười phút hắn lại giống như thay đổi thành một người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK