Cố Thanh Liên nghe xong nhìn thoáng qua bà già đã sắp chết đến nơi rồi còn không biết hối cản này, cuối cùng thái độ của dì ta cũng từ từ thay đổi.
Trở nên lạnh nhạt hơn nhiều.
''Vậy sao, vậy mà tôi lại nghe chẳng mấy chốc Hoắc thị sẽ rút cổ phần ra khỏi Thịnh Thế thì phải? Chuyện cô cháu mấy người tôi đúng là không thể xe vào, nhưng cháu gái tôi sắp trở thành thiếu phu nhân Hoắc gia, tôi cảm thấy quan hệ trước kia của chúng ta cũng không tệ nên mới đặc biệt đến hỏi thăm, nếu bà đã không cần thì tôi đi vậy.''
Nói xong người phụ nữ này thật sự đứng lên chuẩn bị rời đi.
Sắc mặt Hoắc Anh Nga lập tức thay đổi.
Đúng vậy, bà ta quên mất cháu gái của người phụ nữ này chính là vị hôn thê của Hoắc Tư Tước, mặc dù mấy năm gần đây anh bà ta là ông cụ Hoắc không thích nhưng chuyện này cũng không lay chuyển được Hoắc Tư Tước, cô ta vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Cuối cùng sắc mặt Hoắc Anh Nga cũng dịu đi: ''Cô chắc chắn như vậy sao? Bây giờ Ôn Hủ Hủ đã sống lại, lại còn đang ở nhà cháu tôi nữa.''
''Bà nói không sai, nhưng cũng vì giữa hai người họ có mối liên kết, chính là hai đứa nhỏ, Tư Tước vì con của mình nên mới không thể để người phụ nữ kia rời đi.''
''Cô chắc chắn?''
Hoắc Anh Nga có chút không tin.
Cố Thanh Liên thấy vậy thì dứt khoát ngồi xuống: ''Đương nhiên, Cố Hạ nhà chúng tôi gả đến Hoắc gia là chuyện nhất định, tôi nói cho bà biết, ông cụ lần này còn cố ý nói Cố Hạ về tham gia tiệc mừng thọ của ông ấy, bà nói xem điều này có nghĩa là gì?''
Cuối cùng dì ta cũng lấy ra quân bài quan trọng của mình.
Đúng vậy, ông cụ đã lên tiếng thì căn bản là có chuyện, hơn nữa trước đó tình cảm của Hoắc Tư Tước và Cố Hạ cũng không có vấn đề gì.
Vậy chuyện Cố Hạ gả đến Hoắc gia đúng là ván đã đóng thuyền rồi.
Cuối cùng Hoắc Anh Nga cũng tin tưởng.
''Được, vậy tôi chờ ngày cháu gái cô nở mày nở mặt trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hoắc, đến lúc đó đừng quên nhà họ Trì tôi.''
''Đó là điều đương nhiên, chỉ cần con bé trở thành thiếu phu nhân Hoắc gia, điều đầu tiên làm chính là trả cổ phần của Hoắc thị lại cho mấy người, chỉ là...''
Cố Thanh Liên đột nhiên dừng lại, sau đó khuôn mặt có chút lo lắng.
Hoắc Anh Nga là người nóng tính, bà ta thấy vậy thì không kiên nhẫn nói: ''Nhưng cái gì? Mau nói đi!''
Cố Thanh Liên cười: ''Ôn Hủ Hủ vẫn khá phiền phức, nếu như chúng ta có thể khiến cô ta mãi mãi không bước chân vào Hoắc gia thì tốt rồi.''
''Vĩnh viễn không bước chân vào?'' Hoắc Anh Nga cười lạnh một tiếng: "Cô nghĩ nhiều rồi, cô ta còn có hai đứa bé ở đó, sao có thể không đến được?''
''Đúng vậy, cho nên điều chúng ta cần làm chính là để Hoắc Tư Tước không cho cô ta vào, để cô ta giống một con chó có muốn bò vào cũng không bò được, như vậy là thành công rồi.''
Cố Thanh Liên đột nhiên bật cười, ánh mắt ác độc và lạnh lùng giống như rắn độc, chỉ cần nhìn qua cũng thấy rùng mình.
Để Hoắc Tư Tước không cho cô ta vào?
Vậy phải làm sao?
Dù gì người phụ nữ kia cũng là mẹ đứa nhỏ, hắn không thể nào không cho cô ta gặp hai đứa trẻ được.
Trừ phi cô ta phạm tội không thể tha!
Hoắc Anh Nga nhìn ánh mắt của dì ta, phía sau lưng đột nhiên cảm thấy lành lạnh...
Ôn Hủ Hủ tránh mặt Hoắc Tư Tước hai ngày hôm nay.
Trong hai ngày này, mỗi lần hắn về đến nhà là cô đã sớm chuẩn bị xong cho hai đứa nhỏ rồi trốn trong phòng ngủ, Hoắc Tư Tước về là không gặp.
Vậy còn buổi sáng thì sao?
Trước khi Hoắc Tư Tước đi làm sẽ tuyệt đối không thấy cô, cô như một người làm chuyện xấu lén lút chờ hắn ra khỏi cửa rồi mới đi ra khỏi phòng.
Trong hai ngày này đều là như vậy.
Vì thế ba đứa nhỏ đã chụm ba cái đầu nhỏ lại để thảo luận về chuyện này.
''Mẹ và ba làm sao vậy? Vì sao mẹ luôn tránh ba?''
''Chắc chắn mẹ làm chuyện gì xấu rồi!''
Tiểu Nhược Nhược dùng giọng nói trẻ con kết luận.
Mặc Bảo và anh trai Hoắc Dận liếc mắt nhìn nhau.
Làm chuyện xấu thì làm chuyện xấu thôi, làm gì mà tránh né vậy, chẳng lẽ mẹ đang xấu hổ?
Hai đứa nhỏ cảm thấy mình cần phải đi nói chuyện với mẹ vì cuộc sống hạnh phúc của gia đình mình.
Nhưng không ngờ ngày hôm sau khi hai nhóc đi tìm mẹ thì phát hiện mẹ đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, tất cả quần áo và đồ dùng hàng ngày đều được thu gọn, vali nhanh chóng bị chất đầy.
''Mẹ, mẹ làm gì vậy?''
Hoắc Dận nhìn thấy, bình thường cậu luôn trầm mặc ít nói nhưng bây giờ lại là người đầu tiên vội vàng hỏi.
Ôn Hủ Hủ vừa bận rộn vừa giải thích cho cậu: ''Dận Dận, mẹ và em trai em gái phải về rồi, chúng ta đã ở chỗ này rất lâu, bây giờ là lúc cần về nhà.''
Cái gì?
Về nhà?
Lần này ngay cả Mặc Bảo có tính cách hoạt bát cũng chạy đến: ''Mẹ, tại sao lại về? Ở đây không tốt sao? Con rất thích nơi này nha.''
Tiểu Nhược Nhược cũng gật đầu như giã tỏi: ''Đúng vậy đúng vậy, mẹ, con cũng thích.''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Trong giây lát khi nhìn ba đứa nhỏ, cô không biết nên giải thích với các bé như thế nào.
Cô cũng không thể nói vì tình huống đang phát triển theo hướng cô không khống chế được, cô cũng không biết nên làm gì và nên đối mặt với ba mấy đứa như thế nào nên muốn chạy được.
Ôn Hủ Hủ lúng túng nhìn về phía nơi khác, đang muốn tìm một cái cớ gì đó để lừa mấy đứa nhóc thì Hoắc Dận đã lập tức gọi điện thoại cho ba sau khi biết mẹ lại muốn rời đi.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Chương 217: Kết quả cuối cùng
''Ba, con hỏi ba, có phải ba lại cãi nhau với mẹ không? Mẹ đang ồn ào muốn bỏ nhà ra đi kìa.''
''!!!!''
Cái gì mà bỏ nhà ra đi chứ?
Cô đây là về nhà! Về nhà hiểu không? Thằng nhãi này, rốt cuộc có biết nói chuyện không vậy?
Ôn Hủ Hủ vừa tức vừa vội đến mức muốn lao đến giật điện thoại của cậu.
Cũng đúng lúc này, giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông vang lên từ đầu bên kia: "Bỏ nhà ra đi? Đi đâu?''
''Không biết!'' Hoắc Dận lập tức tức giận trả lời, có thể thấy tâm trạng cậu cũng vô cùng không tốt.
Ôn Hủ Hủ thấy thế thì muốn giải thích mình căn bản không bỏ nhà ra đi mà là về nhà trọ.
Người bên kia điện thoại hơi ngạc nhiên, hắn cũng không hiểu sao nghe giọng con trai có vẻ hơi tức giận thì phải? Sau đó hắn cười nhẹ một tiếng: ''Ngoan, con đi nói với chú vệ sĩ một câu, nếu để mẹ con đi thì ba đánh gãy chân bọn họ.''
''!!!''
Ôn Hủ Hủ hóa đá.
Mà ba đứa nhỏ thì dứt khoát đồng ý, sau đó mấy bé chạy ra khỏi phòng đi tìm chú vệ sĩ truyền đoạt ý chỉ của ba.
Tên đàn ông chó này, chắc chắn hắn bị ai đó nhập hồn rồi.
Vì ''thánh chỉ'' này mà cuối cùng Ôn Hủ Hủ không thể rời khỏi đây mà chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong biệt thự với mấy đứa nhỏ chờ cả ngày.
Chạng vạng tối, cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng quay về.
Ôn Hủ Hủ đang ở dưới tầng dọn dẹp đồ chơi cho mấy đứa nhỏ cứng người, cô theo bản năng muốn chạy lên tầng trốn, nhưng đúng lúc này người đàn ông kia đã từ ngoài đi vào với một chồng tài liệu và cả laptop làm việc đi vào nhà.
''Cô đang làm gì vậy? Giúp tôi cầm mấy thứ này đi.''
''...À, được.''
Lúc này Ôn Hủ Hủ mới đứng lên, sau đó không được tự nhiên cầm hết chồng tài liệu kia của hắn.
Hắn ở công ty rất bận nên thỉnh thoảng sẽ mang tài liệu về nhà xử lí, đây là chuyện bình thường.
Nhưng lúc trước Lâm Tử Dương sẽ đi cùng với hắn, sao hôm nay lại không thấy anh ta đâu nhỉ?
Ôn Hủ Hủ ôm tài liệu đứng yên một chỗ, ánh mắt cô căn bản không dám nhìn hắn, cô cũng chỉ cứng người đứng đấy, nghĩ thầm đợi hắn thay giày xong sẽ trả những thứ này lại cho hắn.
Vì cô đang cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Nhưng người này thay giày xong rồi vẫn không có ý muốn nhận lại tài liệu, hắn lạnh nhạt nhìn cô một cái, môi mỏng hơi động đậy: ''Mang lên cho tôi.''
Ôn Hủ Hủ: ''Hả?''
Cô ngây người một lúc, lúc này người đàn ông kia đã sải bước đi xa, Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng hết cách, cô chỉ có thể căng da đầu ôm lấy chồng tài liệu đi theo sau.
Sắp đến cuối năm, hai ngày này Ôn Hủ Hủ ở biệt thự nên không có việc gì làm, cô cố ý cắt chút hoa tươi đã nở rộ trong vườn bày biện khắp nơi trong biệt thự, trên cầu thang cũng có hai chậu.
Sau khi hai người đi lên, ánh đèn vàng nhạt trên cầu thang rộng lớn được bật lên, bóng hai người bị ánh đèn kéo dài, chiếu lên chậu hoa đang khoe sắc bên cạnh.
Chỉ nhìn thôi cũng thấy ấm lòng.
Hoắc Tư Tước mang laptop đến thư phòng, sau khi mở cửa bật đèn lên, hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo trong căn phòng, bật xong máy sưởi rồi mới cởi áo khoác.
Vừa cởi xong người phụ nữ đi theo sau cũng đi vào.
''Cái này... để ở đâu?''
''Đặt trên bàn đi.'' Hoắc Tư Tước thản nhiên nói một câu, cố gắng để giọng nói của mình không tạo áp lực cho Ôn Hủ Hủ.
Điều kì lạ có thể thấy rõ chính là, sau khi người phụ nữ này để đồ xuống đã lập tức muốn đẩy cửa chạy đi.
Hoắc Tư Tước: ''...''
Hắn không thể nhịn nổi nữa, cuối cùng, trước khi cô chuẩn bị bước ra, hắn lạnh giọng gọi cô lại: ''Cô qua đây, tôi có lời muốn hỏi cô!''
''Hả?''
Quả nhiên Ôn Hủ Hủ lập tức như bị điểm huyệt mà đứng yên.
Có lời muốn hỏi cô?
Hỏi... cái gì cơ?
Lòng cô rối bời, tay chân luống cuống đứng tại chỗ, ngay cả tai cũng chỉ nghe thấy âm thanh ''ong ong''.
Thật ra cô có chút mệt mỏi.
Theo lí thuyết mà nói, cô ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, từng hận, từng oán, từng tổn thương, cô đã sớm tạo cho bản thân một lớp bọc dày dặn, cho dù thái độ của hắn có dấu hiệu thay đổi thì cô cũng không muốn trở nên hoang mang lo sợ như thế này.
Nhưng cô vẫn cứ như vậy.
Vẫn không có chút mạnh mẽ này, ngay cả bản thân cô cũng không không chịu nổi chính mình!
''Tôi hỏi cô, buổi sáng xảy ra chuyện gì vậy? Cô muốn đi đâu?''
''Hả? Tôi... Tôi không đi đâu cả, chỉ là tôi muốn chuyển về nhà trọ ở bên kia, lúc trước anh nói... Hoắc Tư Tinh ở đây, tôi không an toàn nên tôi mới chuyển đến đây, nhưng bây giờ Hoắc Tư Tinh đã không còn ở nơi này nữa, cho nên tôi...''
Cô lắp ba lắp bắp giải thích, đôi mắt hạnh xinh đẹp không dám nhìn về phía Hoắc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước nhíu mày.
Sao cô lại biết Hoắc Tư Tinh không ở đây? Ai nói cho cô biết?
Khuôn mặt lạnh lùng của hắn trầm xuống, chỉ vài giây đồng hồ ngắn ngủ, thư phòng đang ấm áp dường như bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh giá vô hình.
''Cho dù Hoắc Tư Tinh không ở đây nữa thì cô quay về đó làm gì? Không phải tôi đã nói đừng cho đứa nhỏ phải trải qua cảnh không có ba sao? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của mấy đứa trẻ!''
''Nhưng mà... tôi cũng không thể ở đây mãi được.''
Ôn Hủ Hủ bị ngữ khí trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông này dọa sợ, cô nhanh chóng tiếp tục giải thích: ''Anh có cuộc sống của anh, vị hôn thê... kia của anh đã rất lâu rồi không đến, nếu như cô ấy biết tôi ở đây chắc chắn sẽ rất tức giận.''
Chương 218: Cô đang ghen phải không?
Cô nhắc đến Cố Hạ.
Vừa nhắc đến trái tim đã không khống chế nổi mà cảm thấy khó chịu, trước kia không rõ ràng, nhưng bây giờ lại đau như bị dao cứa vậy.
Hoắc Tư Tước không ngờ cô sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Cố Hạ?
Cho nên bây giờ cô rảnh rỗi không có việc gì bày trò là vì chuyện này?
Khuôn mặt anh tuấn của hắn giãn ra, hắn nhìn người phụ nữ trước mặt, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra môi mình hơi nâng lên tạo thành một nụ cười nghiền ngẫm.
''Cô đang ghen?''
''Cái gì?'' Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Hủ Hủ lập tức mở to: ''Tôi ghen cái gì cơ chứ?''
''Vị hôn thê của tôi, cô vì chuyện này nên mới không muốn ở đây?''
''...''
Ôn Hủ Hủ nhìn nụ cười như có như không của Hoắc Tư Tước, đột nhiên không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Vì lí do chính cô không muốn ở đây, một phần cũng là vì chuyện này.
Nhưng dùng hai từ ''ghen tuông'' để hình dung thì có phải hơi quá rồi không?
Ôn Hủ Hủ vừa thẹn vừa xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: ''Không có! Tôi ghen với cô ấy làm gì chứ! Cô ấy với tôi đâu có liên quan gì đến nhau, chẳng qua tôi cảm thấy không tiện thôi!''
''Có gì mà không tiện? Đây cũng không phải chỗ của cô ta.''
''Về sau kiểu gì cũng phải!''
''Sẽ không.''
Không ai ngờ rằng đối mặt với câu nói này của Ôn Hủ Hủ, người đàn ông này lại vô cùng tùy tiện mà thốt ra hai chữ đó.
Ôn Hủ Hủ ngây người.
Sẽ không?
Có ý gì vậy? Không phải cô gái kia là vị hôn thê của hắn sao? Vì sao lại không vào đây ở? Không phải lúc trước hắn vẫn luôn chờ li hôn với cô để cưới cô ta sao?
Chẳng lẽ ý của hắn là sau khi họ kết hôn rồi sẽ chuyển đến nơi khác ở? Cho nên nơi này cô có ở hay không cũng không sao, vì người phụ nữ hắn yêu căn bản sẽ không đến đây sao?
Ôn Hủ Hủ đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhói.
Cô nắm chặt bàn tay, nắm chặt đến mức ngón tay trắng bệch.
''Tôi hiểu rồi...''
''Cô hiểu cái gì? Ôn Hủ Hủ, tôi đã nói rồi, vì sự trưởng thành của hai đứa bé, tôi tạm thời sẽ không li hôn với cô, nói cách khác, tôi cũng sẽ không kết hôn với bất kì người phụ nữ nào cả, hiểu chưa?''
Hoắc Tư Tước nhìn người phụ nữ đang hốt hoảng trước mặt, hắn chỉ cần nhìn cũng biết cô căn bản không hiểu, thế là hắn đành đau đầu vắt chéo chân ngồi kia nói rõ ràng.
Bình thường không phải cô khôn khéo lắm sao?
Sao đột nhiên lại ngốc như heo rồi?
Quả nhiên hắn vừa nói xong, đôi mắt hạnh đầy nước của người phụ nữ kia đột nhiên mở to.
''Anh... không kết hôn với cô ta?''
''Đúng.''
''Vì sao? Cô ta không phải... người phụ nữ anh yêu nhất sao? Hai người chờ nhiều năm như vậy, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, anh... Hai người...''
Cô không nói được một câu đầy đủ, điều này cũng cho thấy bây giờ cô đang kích động thế nào và lời nói này tác động đến cô ra sao.
Đúng là rất bất ngờ, vậy mà họ không kết hôn.
Hoắc Tư Tước không có cảm xúc gì khác, thậm chí có thể thấy rõ được sự lạnh nhạt trên khuôn mặt tuấn tú kia.
''Ai nói với cô chúng tôi nhất định phải kết hôn? Ôn Hủ Hủ, trong lòng Hoắc Tư Tước tôi, con cái vĩnh viễn xếp vị trí thứ nhất, cô cho rằng tôi giống cô sao, mang theo con tôi đi tái giá!''
Đột nhiên sắc mặt hắn trở nên âm trầm châm chọc.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Bốn năm giây sau cô vẫn chưa hoàn hồn được.
Tái giá, tái giá?
Tiên sư nhà anh, từ đầu đến cuối bà đây không phải chỉ gả cho mình một tên chó là anh thôi sao?
Ôn Hủ Hủ vô cùng cạn lời, nhưng cô phát hiện bản thân cũng không tức giận gì với anh, chỉ mấy giây như vậy, tâm trạng của cô đã tốt lên nhiều.
''Vậy anh cũng có thể tái giá mà, đó là do anh không làm đấy chứ? Bây giờ anh trách ai nữa?''
Cô bắt đầu trêu đùa, khác với vẻ mặt sa sút trầm mặc ban nãy, khuôn mặt nhỏ tươi cười trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
''Ha ha...'' Hoắc Tư Tước chỉ hừ lạnh một tiếng không nói lời nào.
''Mẹ, mẹ, mẹ đâu rồi? Nhược Nhược không tìm thấy mẹ.''
Lúc này dưới tầng vang lên giọng nói non nớt của cô bé con.
Ôn Hủ Hủ nghe xong chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi cô xoay người muốn bước ra ngoài, người đàn ông phía sau lại đột nhiên nói thêm một câu: ''Sau này không cho phép trốn tôi!''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa trượt chân ngã ngay cửa thư phòng.
Sau chạng vạng tối ngày hôm ấy, quả nhiên Ôn Hủ Hủ không nhắc đến chuyện chuyển về nhà trọ nữa.
Đương nhiên cô cũng không tiếp tục trốn tránh ai đó nữa.
Bọn họ khôi phục hình thức ở chung trước kia của mình, đồng thời, vì sắp cuối năm nên Hoắc Tư Tước rất bận việc trên công ty, hắn không có cách nào quán xuyến việc ở nhà, nên rất nhiều việc trong nhà đều giao cho cô xử lí.
Ví dụ như thọ yến sắp tới của Hoắc Anh Nga.
''Ôn tiểu thư, tôi thấy tiên sinh không muốn qua lắm, hay là cô mang theo tụi nhỏ qua trước đi?''
Khi nghe đến chuyện này, dì Vương nói rõ thái độ lúc trước của Hoắc Tư Tước cho cô biết để Ôn Hủ Hủ không quá hi vọng gì ở hắn.
Ôn Hủ Hủ nghe xong thì nhíu mày.
Hắn không muốn đi, cô cũng không muốn đi.
Mặc dù ông cụ cũng gọi cô sang, nhưng dựa vào quan hệ của cô và Hoắc Anh Nga mà nói, cô gần như có thể đoán được sắc mặt của bà ta sau khi mình sang bên đó.
Hơn nữa cô vừa mới xảy ra xung đột với Trì gia nhà bọn họ, làm hại bọn họ bị Hoắc thị rút cổ phần.
Ôn Hủ Hủ có đánh chết cũng không muốn đi.
Nhưng ngày hôm đó, sau khi gửi thiệp mời cho một số gia tộc, nhà họ Trì dường như biết nơi này không ai muốn đi nên đã tự tìm đến tận cửa.
Chương 219: Trì Úc lại đến
''Đồ ngốc, mau nhìn xem tôi mang đến cho cô cái gì này!''
Người này mặc một bộ cao bồi vô cùng hợp mốt, màu tóc cũng đã thay đổi, đổi từ màu vàng chói mắt ngày hôm trước sang màu hạt dẻ bình thường.
Vừa nhìn thấy Ôn Hủ Hủ, khuôn mặt yêu nghiệt khuynh đảo chúng sinh kia như hoa mẫu đơn nở rộ trong vườn, xinh đẹp đến mức khiến người khác ngẩn người.
Trì Úc?
Ôn Hủ Hủ lập tức giật mình, cô lập tức lùi về sau mấy bước.
''Trì Úc, anh dừng lại cho tôi!''
Cô quát to một tiếng đồng thời tránh đi thật xa để người đàn ông đang lao đến kia dừng lại.
Không sai, người đột nhiên đuổi đến tận nơi chính là Trì Úc!
Anh ta cũng là người nhà họ Trì, là con trai út của Hoắc Anh Nga, nhưng vì khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của mình, anh ta không tiếp quản sản nghiệp nhà họ Trì mà tham gia giới giải trí.
Hiện tại anh ta là minh tinh hot nhất.
Mà đáng sợ hơn nữa, vì anh ta lớn lên yêu nghiệt nên ông cụ Hoắc đưa cả cổ phần Hoắc thị cho anh ta.
Là người khác họ duy nhất nhận được cổ phần Hoắc thị!
Trì Úc nhìn Ôn Hủ Hủ lạnh mặt nói mình dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên khó xoi, anh ta nhíu mày nhìn cô, đường đường là một người đàn ông mà lại có biểu cảm như oán phụ!
''Đồ ngốc, cô quát tôi sao? Cô có biết hôm nay vì đến thăm cô mà tôi phải canh chừng thằng nhóc Hoắc Tư Tước kia lâu đến mức nào không? Sao cô lại là người vô tâm như vậy chứ?''
''...''
Ôn Hủ Hủ trợn tròn mắt.
Cô đã sớm biết anh ta miệng chó không nhả được ngà voi, nhưng không ngờ anh ta lại vô sỉ đến mức độ này.
Hoắc Tư Tước không cho thì đừng đến!
Ôn Hủ Hủ tránh anh ta như tránh tà: "Ai cần anh đến thăm? Anh cút về cho tôi, tôi đang rất tốt, không cần anh thăm nom gì cả.''
''Ôn Hủ Hủ! Sao cô có thể vô tâm như vậy được? Cô quên một năm kia là ai chăm sóc cô rồi sao? Là ai mua đồ ăn yêu thích cho cô? Cô chết một lần rồi trở mặt không nhận người như thế à?''
Cuối cùng Trì Úc cũng tức giận, anh ta cầm bó hoa đứng kia, ngay cả đôi mắt đào hoa xinh đẹp cũng ửng đỏ.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Khoảng bốn năm giây sau, cuối cùng Ôn Hủ Hủ chỉ có thể yên lặng nhìn anh ta đi vào.
Quan hệ của Ôn Hủ Hủ và Trì Úc là thế nào?
Không sai, quan hệ của bọn họ chính là thế này!
Năm đó, Ôn Hủ Hủ đến Hoắc gia, vì vừa phá sản, không được học hành, lại mang theo tiếng xấu là mặt dày gả vào nhà họ Hoắc để hưởng vinh hoa phú quý nên cuộc sống của cô vô cùng khó khăn.
Không ai thích cô, cũng không có người nào muốn phản ứng lại cô, một cô gái mới mười chín tuổi là cô phải nhận hết sự khinh bỉ ở trong gia tộc.
Sau đó Trì Úc xuất hiện.
Trì Úc vốn là cháu trai ông cụ Hoắc, anh ta gọi ông là cậu, vì ngoan ngoãn xinh đẹp nên từ nhỏ đã được ông ấy chiều chuộng.
Cho nên Trì Úc thường xuyên đến Hoắc gia.
Cũng đúng lúc này, anh ta thấy Ôn Hủ Hủ, thiếu phu nhân mới bị cô lập ở tầng cao kia, đêm kết hôn đã bị ném ở nhà họ Hoắc.
Lần đầu tiên gặp nhau, Trì Úc vô cùng kinh ngạc.
Vì anh ta biết anh họ mình mới cưới vợ, nhưng anh ta không ngờ cô sẽ nhỏ như vậy, còn nhỏ hơn anh ta một tuổi, hơn nữa cô còn đang mang thai.
Thế nên lúc đó Trì Úc thường xuyên chế giễu cô.
''Đồ ngốc, người đàn ông của cô không tới đâu, cô chạy trốn với tôi đi, tôi sẽ tìm cho cô người đàn ông khác.''
''Chậc chậc, cô còn chưa đến hai mươi tuổi, cô có bị ngốc không vậy? Cô sinh con rồi sẽ không còn giá trị nữa, sau này không dễ tìm người đàn ông khác đâu.''
Có đôi khi anh ta càng nói quá đáng hơn: ''Chị dâu nhỏ, cô có cần đàn ông không? Có muốn tôi giới thiệu cho một người để giải sầu không?''
''...''
Tóm lại, Trì Úc lúc đó là một tên khốn!
Nhưng sau đó Trì Úc thay đổi, từ khi nghe được anh họ mang một người phụ nữ khác về, sau đó đồ ngốc bị anh ta chế nhạo suốt chín tháng bỏ mạng trong phòng sinh...
Anh ta cũng không thích đến nhà họ Hoắc nữa.
Ôn Hủ Hủ không để ý đến con tắc kè hoa này, sau khi thấy anh ta đi vào nhà, cô xoay người rời đi, tự mình ra vườn chăm sóc hoa.
Nhưng chưa được bao lâu tắc kè hoa lại đi ra: ''Đồ ngốc, tôi mua bánh thiên nga đen cô thích ăn nhất đây, cô mau đến ăn đi, vừa nướng xong đấy.''
Ôn Hủ Hủ đang vùi đầu tỉa cây, đầu cũng không nâng lên.
Nhưng khi nghe thấy câu nói này, bàn tay cầm kéo cắt tỉa của cô hơi ngừng lại.
Bánh gato thiên nga đen?
Không có ai nhớ cô thích ăn cái này, cũng làm khó anh ta rồi.
Hàng mi cong dài của cô rủ xuống, cô tiếp tục tỉa cây cối.
Trì Úc không vui, anh ta nổi giận đùng đùng nói: ''Đồ ngốc, sao cô không để ý đến tôi? Có phải cô không vui không? Sao cô lại thế này rồi? Ngày trước cô ngoan như vậy, sao bây giờ lại khó dỗ thế?''
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ không nhịn được nữa, cô ngẩng đầu lên: ''Rốt cuộc anh muốn gì? Có việc mau nói, không có gì thì biến đi.''
Trì Úc cười ''ha ha'' một tiếng, lúc này mới vui vẻ.
"Không có gì nha, chỉ là tôi muốn gặp cô thôi, đồ ngốc, cô có nhớ tôi không?''
''1, 2, 3...''
''Haiz... Được rồi được rồi, mẹ tôi tìm cho tôi một mối hôn sự trước tiệc mừng thọ của bà ấy, đồ ngốc, cô có thể đóng giả bạn gái tôi rồi đến giúp tôi không?''
Trì Úc cuối cùng cũng đầu hàng, anh ta ngoan ngoãn nói ra ý đồ thật sự của mình.
Chương 220: Quan hệ hiện tại của cô và anh ta là thế nào?
Nhưng trong lòng anh ta vẫn rất vui vẻ.
Vì cuối cùng đồ ngốc này cũng nói chuyện với anh ta.
''Anh nói cái gì?''
Ôn Hủ Hủ đang ngồi xổm trên mặt đất nghe xong còn tưởng tai mình có vấn đề: ''Tôi giả vờ làm bạn gái anh? Có phải đầu anh bị chập điện không?''
Trì Úc lập tức vươn đầu mình ra: ''Cô nhìn thử xem có vấn đề không.''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Một lúc sau, cô nghiến răng cười lạnh: ''Bệnh không nhẹ đâu, tôi làm bạn gái của anh? Tôi là ai? Anh quên tôi là ai rồi à?''
''Vợ trước của Hoắc Tư Tước nha, không sao, tôi không quan tâm, hơn nữa ở đây ai biết cô là vợ cũ của Hoắc Tư Tước đâu?'' Trì Úc ngắt lời cô.
''Năm đó lúc hai người kết hôn chỉ có người thân hai bên ăn cơm, cũng không nói cho ai biết, bây giờ ai biết quan hệ vợ chồng của hai người đâu, nếu không thì cô nghĩ vì sao mấy năm nay Cố Hạ luôn cho rằng bản thân là nữ chủ nhân tương lai của Hoắc thị?''
''...''
Lời này chọc đúng nỗi lòng của Ôn Hủ Hủ.
Gần như lập tức, bàn tay cầm kéo của cô bị siết đến trắng bệch.
Đúng vậy, ai biết quan hệ của cô và Hoắc Tư Tước chứ? Năm đó cô yên lặng gả đến đây, tuy rằng bây giờ người đàn ông kia nói không li hôn với cô...
Nhưng cô đi ra ngoài đường, ai biết cô mới là vợ chính thức có tên trong hộ khẩu của hắn đâu?
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ trầm xuống.
''Cho nên cô giúp tôi chắc chắn không có vấn đề gì, theo tôi biết, biết người bọn họ cũng sẽ tham gia, cô không muốn nhìn xem bọn họ sẽ làm gì trong bữa tiệc sao?''
Đột nhiên Trì Úc đang ngồi vắt chéo chân trên ghế nói thêm một câu như vậy.
Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên: ''Bọn họ? Bọn họ là ai?''
Trì Úc nhíu mày: ''Đương nhiên là chồng cũ của cô rồi, còn có cả vị hôn thê của anh ta nữa, sao vậy, cô không biết chuyện này sao?''
Ôn Hủ Hủ kinh ngạc.
Vậy mà Hoắc Tư Tước lại đi cùng với Cố Hạ sao? Cô không biết, không phải hắn nói sẽ không đi sao? Buổi sáng dì Vương còn nói người này không có chút hứng thú nào với mấy kiểu tiệc tùng này.
Sao đột nhiên hắn lại đi với Cố Hạ?
Hơn nữa, không phải người phụ nữ Cố Hạ này đang ở nước ngoài sao? Cô ta quay về khi nào vậy?
Ôn Hủ Hủ không quá tin: ''Có phải anh nhầm rồi không? Hoắc Tư Tước không nói với tôi anh ấy sẽ đi, hơn nữa Cố Hạ cũng không về, anh nghe tin bọn họ sẽ đi ở đâu vậy?''
''Đương nhiên là từ mẹ tôi rồi!''
Trì Úc vô cùng kinh ngạc, anh ta không hiểu nổi, vì sao ở chung một nhà mà người phụ nữ này lại không biết tin này.
Trì gia nhà bọn họ đã nhận được tin này từ mấy ngày trước.
Không phải cô lại bị tên tra nam kia lừa đấy chứ?
Sao cô lại ngốc vậy chứ? Đã là người chết một lần rồi mà còn chưa sợ à?
Trì Úc đột nhiên cảm thấy đau lòng, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy cơn tức từ lồng ngực lan ra khắp người.
''Đồ ngốc, cô nói thật với tôi đi, vì sao cô lại đợi ở nơi này của anh ta? Cô vất vả lắm mới thoát đi được, sao đột nhiên lại quay về với anh ta rồi? Quan hệ hiện tại của hai người là gì?''
Anh ta nghiêng người về phía trước, trên khuôn mặt yêu nghiệt là sự sắc bén và oán giận.
Ôn Hủ Hủ hơi run rẩy.
Đột nhiên anh ta tức giận cái gì chứ?
Quan hệ của họ là thế nào sao, đương nhiên vẫn là quan hệ vợ chồng rồi.
Ôn Hủ Hủ đang muốn trả lời, nhưng lúc cô định lên tiếng thì thấy được lửa giận đang cháy bừng bừng trên khuôn mặt mỉa mai của người này.
Cô dường như hiểu ra điều gì đó, cô hơi hé miệng, cổ họng lại như bị thứ gì đó ngăn lại, cuối cùng không trả lời được.
''Nói đi!''
''Chúng tôi... Chúng tôi không có quan hệ gì cả, tôi ở đây vì chăm sóc cho đứa nhỏ mà thôi.''
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng phủ nhận với khuôn mặt trắng bệch không có chút máu nào.
Nói xong cây kéo trong tay cô cũng rơi bộp xuống mặt đất, dường như câu nói này đã dùng hết sức lực của cô.
Trì Úc không để ý đến những chuyện này, sau khi nghe cô nói hai người không có quan hệ gì, anh ta thở dài một hơi.
''Vậy thì tốt, cuối cùng cô cũng thông minh hơn rồi, nếu như cô chỉ là bảo mẫu thì cô không biết cũng là bình thường.''
''Bảo...Bảo mẫu?''
"Không phải sao? Chăm sóc đặc biệt cho con của anh ta, không phải bảo mẫu thì là gì? Cho nên cô không cần phải băn khoăn, không nói cho cô thì không nói cho cô thôi, như vậy càng tốt, bọn họ đi của bọn họ, chúng ta đi của chúng ta, thế nào? Đồ ngốc, hôm đó cô đi giúp tôi chứ?''
Yêu nghiệt không tim không phổi đột nhiên vui vẻ cười tươi.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô không biết miêu tả cảm giác này như thế nào, cô chỉ biết trái tim đột nhiên trở nên lạnh buốt, lồng ngực như có một lỗ hổng lớn, gió lạnh thổi qua khiến cả người cô lạnh như băng.
Đúng vậy, ngược lại cô lại quên mất, bảo mẫu, bây giờ hắn không li hôn với cô chỉ vì con mà thôi.
Hơn nữa hắn nói với cô, trong thời gian bọn họ giữ quan hệ hôn nhân, hắn sẽ không kết hôn với bất kì người phụ nữ nào, nhưng hắn cũng không nói hắn sẽ không ở bên cạnh người phụ nữ nào.
Cố Hạ này không phải là người phụ nữ đã ở bên cạnh hắn ròng rã năm năm sao?
Ôn Hủ Hủ ngồi trong vườn rất lâu, mãi cho đến khi dì Vương đến tìm cô cô cũng không phát hiện.
''Ôn tiểu thư, Trì tiểu gia đã về rồi, cậu ấy nói tôi nói với cô rằng lễ phục và đồ trang sức cậu ấy sẽ cho người mang đến vào ngày tổ chức tiệc, Ôn tiểu thư, cô đồng ý tham gia thọ yến với cậu ấy rồi sao?''