• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201: Lại có thể bảo cô làm bảo mẫu?

Làm gì thế? Đây là cái gì?

Ôn Hủ khó hiểu nhìn về phía người giúp việc này: "Dì Vương, đây là cái gì vậy?”

"Thời gian biểu hằng ngày của các tiểu thiếu gia, cô xem, từ lúc bọn họ thức dậy đến khi ăn sáng, các giáo viên tới cửa, cô Ôn, mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm."

Dì Vương thấy cô vẫn chưa hiểu, vì thế chỉ vào những thứ được liệt kê trong danh sách, nói cho cô nghe từng thứ một.

Ban đầu Ôn Hủ Hủ nghe thấy chuyện của mấy đứa nhỏ, cô còn nghiêm túc xem, nhưng đến khi cô nhìn thấy trong danh sách này lại còn có sắp xếp quét dọn phòng và thời gian giao sữa cho bọn nhỏ.

Đột nhiên, cô bừng tỉnh.

Không, đây không phải là công việc mà người giúp việc mới làm sao? Sao lại giao nó cho cô chứ?

Chẳng lẽ tên đàn ông thối tha kia... ?!!

Cô chợt nhớ tới lời Hoắc Tư Tước nói tối hôm qua trước khi vào nhà, bỗng nhiên đôi mắt xinh đẹp của cô trợn tròn: "Chờ một chút, dì Vương, ai bảo dì đưa cái này cho tôi?”

"Thiếu gia, cậu nói sau này chuyện của bọn nhỏ đều giao cho cô, cô không biết sao?"

Dì Vương nhìn cô với vẻ kinh ngạc.

Ôn Hủ Hủ: "..."

Cô biết cái khỉ khô!

Tên đàn ông thối tha kia tối hôm qua cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, hơn nữa lúc ấy cô còn từ chối, quỷ mới biết sáng ra hắn sẽ làm như vậy thật!

Ôn Hủ Hủ nín thở ở ngực, sắp tức chết rồi, cô chạy ngay lên lầu lao vào phòng ngủ của mình cầm lấy điện thoại di động lập tức bấm số gọi.

"Ong... ong..."

"Alo?"

Sau khi chuông reo lên hơn mười giây, bên kia điện thoại mới có người bắt máy, truyền đến giọng nói thấp giọng lười biếng mà lại tùy hứng.

Ôn Hủ Hủ vừa nghe đã bùng nổ: "Hoắc Tư Tước, anh thật dám coi tôi là bảo mẫu nhà anh! Anh có bị bệnh không? Tôi có phải là bảo mẫu không? Tôi là mẹ của con anh!”

Giọng nữ nổi giận lôi đình hét lên trong điện thoại, mặc dù không mở loa ngoài nhưng vẫn sẽ có chút âm thanh rò rỉ ra ngoài l.

Vì vậy các quản lý cấp cao trong phòng hội nghị ngay lập tức im lặng.

Đặc biệt mấy người ngồi gần bên tổng giám đốc, sau khi nghe thây chữ "mẹ con" lỗ tai dựng thẳng còn nhọn hơn cả chó.

Mẹ con!

Đó không phải là vợ cũ của tổng thống sao? Họ vẫn còn qua lại gần như thế từ khi nào vậy? Có thể ở trong điện thoại quát vị bạo quân này, nếu đổi thành cô Cố thì cô ta cũng không dám.

Mọi người đột nhiên vô cùng phấn khích.

Nhưng nhìn tổng giám đốc đại nhân của bọn họ, bình thường rõ ràng vui buồn thất thường, chỉ cần làm cho hắn không hài lòng một chút thôi thì hắn sẽ cho bạn không tìn vào cuộc sống từng phút một, nhưng lúc này, hắn nhận được cuộc điện thoại này lại không có chút phản ứng nào.

"Có vấn đề gì sao?"

"Anh nói gì? Tôi là mẹ của bọn trẻ, nhưng bây giờ anh lại bảo tôi làm bảo mẫu của chúng? Bộ não của anh có bị ngập nước không? Đứa con tôi sinh ra mà tôi còn phải hạ thấp thân phận của mình như vậy sao? Dựa vào cái gì?!!”

Ôn Hủ Hủ ở trong điện thoại nghe thấy tên cặn bã này không có chút ý cảm thấy tội lội nào, bất chợt tức giận lại chửi thêm một trận.

Có thể thấy được kỳ lạ là người đàn ông này không hề tức giận, ngược lại hình như tâm trạng còn rất vui sướng vì nghe thấy cô đang tức giận.

"Chỉ dựa vào bây giờ cô không thể đi ra ngoài, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại chỗ tôi, Ôn Hủ Hủ, tôi không nuôi người nhàn rỗi, hơn nữa do bản thân cô tự coi mình là bảo mẫu mà thôi, chẳng lẽ bình thường cô làm mẹ không chăm sóc bọn trẻ? Không phục vụ cuộc sống và sinh hoạt của chúng?”

“......”

Ôn Hủ Hủ không có cách nào trả lời câu này của hắn.

Bởi vì cô suy nghĩ một chút về danh sách kia, ngoại trừ những chuyện quy định thời gian phải làm thì những chuyện khác cô vẫn sẽ làm cho dù cô không ở đây.

"Hơn nữa, ngoại trừ cái này, tôi còn trả lương cho cô, chỉ cần cô chăm sóc bọn trẻ, một tháng lương cộng thêm thưởng có gần mười vạn, tốt hơn nhiều so với cô làm việc ở cái bệnh viện tồi tàn kia, Ôn Hủ Hủ, cô còn có cái gì không hài lòng?"

“!!!”

Lời này thật sự là sỉ nhục cực mạnh!

Nhưng mà lửa giận trong lòng Ôn Hủ Hủ cứ như vậy từ từ tản đi, cho đến cuối cùng, cô "ba" một tiếng cúp điện thoại.

Quên đi, người đàn ông chết tiệt này, cái tên ngu ngốc nhiều tiền, ngu gì mà cô không kiếm tiền chứ!

Ôn Hủ Hủ rất có khí phách tiếp nhận công việc.

Còn bên Hoắc Tư Tước, sau khi bỏ di động xuống, hắn nhìn thấy các giám đốc điều hành cấp cao trước bàn hội nghị đều nhìn chằm chằm mình như kẻ ngốc, đuôi lông mày hắn nhíu lại: "Nhìn cái gì? Chưa thấy cãi nhau bao giờ à?”

Các giám đốc điều hành cấp cao ngay lập tức thu lại ánh mắt giông như một con chuột.

Đúng là chưa bao giờ thấy!

——

Ôn Hủ Hủ cuối cùng vẫn ở lại biệt thự này, công việc mỗi ngày đơn giản chỉ là chăm sóc bọn trê, sau đó cùng bọn họ đi học, đủ loại lớp học đều là giáo viên tới cửa dạy.

Có cần phải học nhiều như vậy không?

Bởi vì hôm nay Ôn Hủ Hủ nhìn thấy ngay cả Mặc Bảo hiểu chuyện nhất cũng xuất hiện tâm trạng uể oải sau khi học piano, cô nhịn không được lập tức chạy tới hỏi dì Vương.

"Dì Vương, tại sao bọn trẻ lại học nhiều lớp học như vậy?"

"Hả? Cái này à, vẫn luôn như vậy, thiếu gia khi còn nhỏ cũng vậy, sau này tiểu thiếu gia được sinh ra, thiếu gia đã mời cho cậu ấy nhiều giáo viên, chắc là muốn bồi dưỡng bọn họ.”

Dì Vương cũng không biết vì sao, cho nên chỉ có thể thành thật nói cho Ôn Hủ Hủ biết.

Ôn Hủ Hủ nghe xong, ngẩng đầu nhìn hai đứa con trai cách đó không xa, bỗng nhiên giật mình...

Đúng vậy, dì ta không nói thì cô cũng quên mất, hai đứa nhỏ này của cô cũng không phải con nhà bình thường, bọn chúng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoắc thị, tương lai trên vai bọn họ phải gánh vác rất gánh nặng.
Chương 202: Mỗi người đều chỉ thích con gái ngoan

Nhìn Hoắc Dận, tuy thân thể và tính cách của cậu không tốt bằng Mặc Bảo.

Nhưng năm năm tỉ mỉ bồi dưỡng, rất nhiều chỗ có thể nhìn ra được cậu vẫn mạnh hơn em trai cậu rất nhiều.

Ôn Hủ Hủ nhìn cậu con trai lớn tuổi còn nhỏ đang kéo violin bên hồ như một quý ông, cuối cùng vẫn thu lại ánh mắt không đành lòng kia từ trên người con trai

Sau đó, cô cầm theo một cái đĩa rỗng và chạy về phía con gái đang học làm bánh.

Vẫn là con gái tốt, cô có thể quyết định học gì.

Ôn Hủ Hủ nghĩ thông suốt rồi, dần dần quen với cuộc sống như này, mỗi ngày ở nhà chăm sóc bọn trẻ, sau đó phục vụ bọn họ ăn uống.

Còn Hoắc Tư Tước cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì? Thái độ của hắn đối với cô cũng tốt hơn nhiều so với trước kia, tuy thỉnh thoảng còn châm chọc cô hai ba câu, nhưng khi cô ở lại chỗ hắn, lại không còn tìm cô nữa.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ hắn chuyển giới rồi?

Hắn không còn muốn ly dị cô ấy à?

Ôn Hủ Hủ nghĩ mãi cũng không ra, nhưng nếu hắn không nhắc tới thì cô cũng không nói, cô sợ sau khi nói xong, sẽ phá vỡ hoà khí, làm cho cô không thể chung sống hạnh phúc với bọn trẻ như bây giờ.

Cho đến ngày hôm đó, ông cụ đột nhiên đến cửa.

"Cháu trai ngoan, mau để cho ông nhìn xem các con nào, mấy thằng nhóc này chỉ biết ở đây không chịu đến thăm ông nội."

Ông cụ vừa đến nhìn thấy mấy cậu bé đang vui vẻ chơi đùa trong vườn hoa, không tránh khỏi oán giận vài câu.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy ông ấy, vội vàng bưng trà tới: "Xin lỗi ba, là bọn chúng chưa hiểu chuyện chỉ lo chơi đùa, sau này con sẽ thường xuyên dẫn bọn chúng đi qua thăm ba.”

"Vẫn là con hiểu được cảm giác của ba."

Ông cụ nghe vậy tâm trạng mới tốt lên, tiếp nhận trà cô rót, ngồi ở trong hoa viên vừa phơi nắng vừa từ từ thưởng thức trà.

Ôn Hủ Hủ trước kia phục vụ ông ấy quen rồi, nhìn thấy ông ấy uống trà lập tức cầm một đĩa hạt thông đến, giống như thường ngày bốc hạt cho ông ấy.

"Đúng rồi, nghe nói trong khoảng thời gian này con đều ở đây, đã quen chưa?"

"Rất tốt, mỗi ngày đều chăm sóc bọn trẻ, cũng không làm chuyện gì khác, sống rất tốt.”

Ôn Hủ Hủ tùy ý trả lời một câu.

Đây đúng là cảm nhận gần đây của cô, cô vốn tưởng rằng sau khi ở lại đây sẽ không hợp với con trai ông ấy, trải qua cộc sống gà bay chó sủa, nhưng thật không ngờ cuộc sống của cô rất yên bình.

Ông cụ nghe thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy thì tốt, thật ra con cái luôn không thể tách khỏi mẹ, con xem bọn trẻ là biết, có ba có mẹ ở bên cạnh cho nên trên khuôn mặt nhỏ nhắn mới có thể nở nụ cười mỗi ngày, Hue Hủ, con có suy nghĩ không? Hay là đừng ly hôn nữa, cứ sống với nhau như thế này đi.”

Đột nhiên ông cụ nhìn bọn nhỏ đang vui vẻ chơi đùa trong vườn hoa, chân thành nói một câu như vậy.

Bàn tay Ôn Hủ Hủ đang rót trà cho ông ấy chợt cứng đờ.

"Không ly hôn? Không, không, ba, ba đã hiểu lầm con rồi, con... con không có ý đó, con ở lại đây vì... vì anh ấy nói trong khoảng thời gian này tốt nhất là bảo con tránh chị cả, anh ấy nói... anh ấy nói chị cả có thể vẫn còn tức giận..."

Ôn Hủ Hủ cũng không biết mình bị làm sao? Lại vội vội vàng vàng giải thích giống như sợ ông cụ hiểu lầm.

Nhưng ông cụ lại ngẩn người.

"Trốn chị con? Nó không còn ở đây nữa, ba đã đưa nó ra nước ngoài rồi, ba đã nói với con sẽ không bao giờ để nó trở về trong vòng 5 năm nữa rồi.”

"Hả?"

Ôn Hủ Hủ lại sững sờ.

Hoắc Tư Tinh không ở đây? Cô không biết, không ai nói với cô cả.

Cô càng xấu hổ hơn, cực kỳ sợ ông cụ hiểu lầm mình lấm liếm để ở lại đây: "Con... con thực sự không biết, nếu vậy ngày mai con sẽ chuyển đi.”

"Chuyển đi làm gì? Bây giờ không phải là nó khá tốt? Hủ Hủ, ba nói thật với con, nếu con không ly hôn, ba sẽ lập tức đi nói với Tư Tước, bảo nó hủy hôn lễ với Cố Hạ kia..."

"Không, con sẽ ly hôn! Con chắc chắn sẽ ly hôn với anh ta! ! ”

Ông cụ còn chưa nói hết, đột nhiên Ôn Hủ Hủ giống như bị con gì cắn ngay lập tức nhảy dựng lên kích động cam đoan với ông ấy rằng cô sẽ ly hôn!

Ông cụ sững sờ.

Chuyện gì xảy ra với đứa trẻ này vậy? Ông ấy chỉ muốn cô tiếp tục làm con dâu của ông ấy mà thôi, sao lại kích động như thế?

Cuối cùng ông cụ cũng không nói thêm gì nữa, ông ấy ngồi một lúc, bởi vì quản gia Hà Đình Ngọc ở bên ngoài đi vào thúc giục ông ấy trở về uống thuốc cho nên ông ấy đứng lên rời đi.

"Con muốn rời xa nó, vậy thì tùy con, tuy nhiên bên ba con không cần làm người ngoài, vài ngày nữa là mừng thọ sáu mươi của cô con, nhớ đến."

Trước khi đi ông cụ để lại một câu như vậy.

Cô, đương nhiên đang nói cô của nhà họ Hoắc bọn họ.

Đầu óc Ôn Hủ Hủ đang rối loạn, nghe thấy câu này cô cũng chỉ gật đầu bừa, sau đó ông cụ rời đi ngay.

Mà khi ông ấy vừa rời đi, Ôn Hủ Hủ đã không biết rằng quản gia Hà Đình Ngọc đi theo phía sau ông ấy hỏi: "Lão gia, đã làm xong chưa?”

"Ừm."

Ngắn ngủi vài phút, ông cụ vẫn là ông cụ đó, nhưng bất kể là thần thái hay là giọng điệu đã lạnh lùng hơn nhiều so với lúc trước ở trong Hoàng Đình số 1.

Hà Đình Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Chương 203: Không định ly hôn

“Giữa cô Ôn và thiếu gia vốn có hiềm khích, lúc trước lại nếm trải quá nhiều khổ sở từ cậu ấy, ngài tới cửa như vậy, cố ý không đee cho cô ấy ly hôn với thiếu gial, sẽ làm cho cố ấy sợ hãi cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà, lão gia, tôi thật sự không hiểu vì sao ngài đột nhiên làm như vậy? Trước đây, không phải ngài thật sự muốn cô ấy ở lại sao?”

Lão quản gia mạnh dạn hỏi những chuyện mà ông ta muốn hỏi.

Vừa dứt lời, ông cụ đã chống nạng đí đến trước xe đột nhiên dừng lại ở đó.

Tại sao ư?

Đại khái là bởi vì cô ngoan ngoãn, khi ông ta nói cái gì thì làm theo cái đó tương đối tốt.

Nhưng bây giờ hình như không phải vậy nữa, cô không còn là một cô bé chỉ ở bên cạnh ông ta nữa, bên cạnh cô đã có thêm một người khác.

Mà người này lại là người ông không thể kiểm soát.

Ông cụ nghĩ đến đến bây giờ vẫn không biết gì về tình hình con gái, khuôn mặt già âm trầm xuống, ông ta đã nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Tối hôm đó, Hoắc Tư Tước về nhà cảm giác được một bầu không khí khác thường.

"Anh về rồi à?"

Trong phòng ăn đèn đuốc sáng trưng, người phụ nữ đeo tạp dề đứng ở bên cạnh bàn ăn đầy ấp đồ ăn, mái tóc dài đen nhánh của cô chỉ dùng một sợi dây tóc buộc lại, lộ ra cái trán đầy đặn bóng loáng, khuôn mặt trái soan nhỏ nhắn, nhưng đường nét trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, lại thanh tú rung động lòng người.

Đặc biệt là đôi mắt lúc này đầy ý cười giống như một dòng suối nước ngọt trong sa mạc, hắn thấy vậy cũng lắc đầu lấy lại tinh thần.

“Ừm, bọn trẻ đâu?"

Hắn cảm thấy mình thất thố vội vàng thu lại ánh mắt, vừa lấy sổ ghi chép công vụ ra vừa hỏi.

Ôn Hủ Hủ ngay lập tức đi tới chủ động kéo ghế ra giúp hắn, thuận tiện còn rót cho hắn rót chút nước ấm để hắn rửa tay.

Hoắc Tư Tước: "..."

Người phụ nữ này đang làm gì vậy?

"Bọn chúng đã ăn xong rồi, anh về trễ như vậy, bây giờ chắc đang ngủ." Ôn Hủ Hủ nhàn nhạt trả lời, dọn cơm cho người này.

Đúng là không còn sớm, giờ này cũng đã hơn chín giờ.

Hoắc Tư Tước không lên tiếng, ngồi xuống cầm đũa lên.

Nhưng mà khi hắn muốn ăn, lại phát hiện người phụ nữ bên cạnh vẫn chưa rời đi, cô cũng kéo một cái ghế ngồi xuống, không quấy rầy hắn mà tự mình cầm điện thoại di động chơi.

Chuyện này thực sự rất bất thường.

Không nói đến trước kia lúc hắn trở về, cô chưa bao giờ xuất hiện phục vụ hắn cả, chỉ riêng việc bây giờ còn ở ngồi lại đây, cái này cũng đủ để cho hắn cảm thấy quỷ dị rồi.

Vì vậy, người phụ nữ này có vấn đề?

Hoắc Tư Tước buông đũa xuống, nhìn chằm chằm người phụ nữ này: "Cô có việc gì sao?”

"Hả?" Ôn Hủ Hủ đang lướt Weibo, lập tức ngẩng đầu lên: "Không có gì, anh ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta nói sau.”

Quả nhiên là có việc, không có việc thì làm gì ân cần chu đáo như vậy được!

Hoắc Tư Tước không tiếp tục động đũa nữa, mà cầm lấy ly nước cô vừa rót cho mình uống một ngụm, trực tiếp ra lệnh: "Nói đi!”

Ôn Hủ Hủ: "..."

Ngón tay cứng đờ, cuối cùng cô vẫn từ từ đặt điện thoại xuống, sau đó ánh mắt nhìn về phía người đàn ông này.

"Cũng không có chuyện gì khác, chỉ là... muốn hỏi anh, chuyện kia của chúng ta, khi nào anh rảnh?”

"Chuyện nào?" Hoắc Tư Tước còn chưa hiểu.

"Chính là... Ly hôn, ngày hôm đó anh định gọi cho tôi muốn đi xử lý chuyện này." Ngón tay Ôn Hủ Hủ nắm chặt năm ngón tay hơi trắng bệch trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng nói ra những lời này.

Phòng ăn im lặng như tờ.

Dường như mọi động tĩnh bỗng nhiên bị dừng lại, trong phòng ăn sáng ngời lúc này, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống đất.

Cuối cùng thì cô cũng đã đề cập đến nó, có phải hắn rất vui không?

Suy cho cùng hắn cũng sắp tổ chức một đám cưới với người phụ nữ mà hắn yêu thương..

Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên có chút tự giễu.

Bởi vì cô nhớ hai ngày trước cô còn nói cảm thấy kỳ quái, vì sao người đàn ông này không nói chuyện ly hôn với cô?

Bây giờ ngẫm lại, chắc là vì bảo vệ cô thôi, hắn sợ đề cập đến cô sẽ chịu không nổi, sau đó lập tức rời khỏi nơi này, đến lúc đó bị Hoắc Tư Tinh tìm được thì sẽ phiền toái.

Nói như vậy, cô thật sự nên cảm ơn hắn rồi, cô làm cho hắn chán ghét như vậy, làm khó hắn còn phải nhịn nhiều như vậy.

Ngón tay Ôn Hủ Hủ càng lúc càng nắm chặt.

Tuy nhiên làm cho cô không thể ngờ tới, trong phòng ăn này, sau khi trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên người đàn ông ngồi ở đó nhíu hai hàng lông mày đẹp lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.

"Tôi không định ly hôn."

"Cái gì?" Ôn Hủ Hủ lập tức mở to hai mắt: “Không định... Ly hôn?”

Hoắc Tư Tước gật đầu: "Cô cảm thấy bây giờ thích hợp ly hôn sao? Bọn trẻ chỉ mới năm tuổi, cô muốn bọn chúng tiếp tục cuộc sống đơn thân? Hay là nói cô đồng ý nhường lại quyền nuôi dưỡng Mặc Bảo?”

"Không! Không, không!”

Ôn Hủ Hủ ngay lập tức từ chối.

Người đàn ông nhếch khóe miệng vì đạt được ý đồ, ngón tay thon dài thong dong cầm đũa đặt trên mặt bàn lên, hắn tiếp tục động đũa: "Thì vậy đó, cho nên đề nghị của tôi là mấy năm nữa rồi ly hôn.”

Ôn Hủ Hủ: "..."

Đáy lòng lại không khác gì bị ném xuống một quả bom.

Không đúng, rốt cuộc ý hắn là gì? Sao đột nhiên lại nói không ly hôn?

Đúng là xem xét từ gốc độ con cái, thời điểm này bọn họ thật sự không thích hợp ly hôn, không có lợi l cho sự trưởng thành của bọn trẻ. Nhưng không phải hắn sắp tổ chức đám cưới với người phụ nữ đó sao? Vậy bọn họ không ly hôn thì làm sao hắn kết hôn với cô ta?
Chương 204: Hắn thích rồi, chỉ không biết mà thôi

Ôn Hủ Hủ sững sờ nhìn hắn, thật sự có chút không tiêu hóa được sự thay đổi cố bất thình lình này.

"Cô cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì? Rất muốn ly hôn lắm sao? Hay lại coi trọng người đàn ông nào rồi? Vội vàng muốn gả cho người ta? Ôn Hủ Hủ, cô đừng quên cô đã khắc hai người chồng rồi.”

Tên này ngồi ở chỗ đó vừa chậm rãi ăn vừa nói một câu như vậy đầy ác ý.

Ôn Hủ Hủ nghe thấy vậy bỗng nhiên mớ rối loạn trong đầu biến mất, sau đó bùng lên lửa giận.

"Anh đang nói về cái gì vậy? Ai khắc phục hai người chồng?”

"Tôi nói sai sao? Tôi bị cô khắc đến năm năm không có một giấc ngủ ngon, ba nhóc ngốc nghếch kia còn bị cô khắc chết, cô có thể đừng đi gây họa cho đàn ông chúng tôi nữa không?”

“!!!”

"Ba——"!

Ôn Hủ Hủ tức giận vỗ mạnh một cái lên bàn, cô đứng lên: "Tốt nhất đêm nay anh cũng ăn nghẹn chết đi! Vậy thì cả hai người chồng của tôi đều chết!”

Sau đó cô phủi phủi tay rồi đi lên lầu.

Cái tên nhốc này, lại còn nói cô khắc chồng, tốt nhất đêm nay hắn cũng chết đi, để hoàn thành cho cía "mỹ danh" của khắc chồng của cô.

Ôn Hủ Hử tràn đầy lửa giận trở lại phòng ngủ của mình.

Nhưng cô không biết lúc cô vừa đi, người đàn ông dưới lầu lại còn nở nụ cười.

Hắn nhìn phòng ăn rốt cuộc cũng trở lại dánh vẻ bình thường, hắn còn có thể nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng dép lê đầy căm phẫn trong một lúc, hắn cúi đầu ăn cơm trong chén, khóe môi nở một nụ cười.

Người phụ nữ ngu ngốc này! -

Hoắc Tư Tước ăn cơm xong rồi lên lầu ba.

Vừa cởi áo khoác ra, điện thoại di động đặt trên bàn vang lên, là điện thoại di động cá nhân cho nên hắn không thèm nhìn chỉ tiện tay nhận: "Alo?”

"Tư Tước, em Cố Hạ đây. Anh có thấy tin nhắn em gửi cho anh không? Cuốn sách bên em đã được đưa ra thị trường, dự định hai ngày này sẽ trở về, anh có thể đến sân bay đón em không?”

Lại là Cố Hạ.

Cô cẩn thận hỏi qua điện thoại, giọng nói vẫn mềm mại như trước, thậm chí vì muốn lấy lòng người đàn ông này, cô ta còn cố ý mang theo một chút ý vị đáng thương.

Đáng tiếc, Hoắc Tư Tước nghe xong, khuôn mặt đẹp trai lập tức trở nên lạnh lẽo.

Không nói một lời nào, hắn cúp máy.

Cố Hạ: "..."

Cô ta ở nước ngoài ngay lập tức ném điện thoại di động của mình đi!

Tại sao?

Tại sao hắn lại đối xử với cô ta như thế? Cho dù là cô ta lừa hắn, nhưng mà thư bốn năm sau, thật sự đều là cô ta viết, bốn năm sau với sáu năm trước, không phải đều thư thôi sao?

Cô ta lại phát điên nữa.

Cố Thanh Liên nghe thấy động tĩnh đi vào: "Con đang làm gì vậy? Không phải dì đã nói vậy sao? Bảo con đừng gọi cho hắn nữa.”

Cố Hạ kích động cả khuôn mặt lập tức có chút méo mó: "Vì sao con không được gọi điện thoại cho anh ấy? Con không làm sai, con cũng đã viết thư cho anh ấy, tại sao anh ấy chỉ nhận sáu năm của người phụ nữ đó? Không nhận của con?”

Cô ta gào giọng lên hỏi từng chữ từng chữ.

Nhưng thật ra cô ta không biết, Hoắc Tư Tước cũng không nhận được bức thư sáu năm của Ôn Hủ Hủ.

Lúc đầu khi biết chuyện, hắn cũng rất tức giận, không thể chấp nhận, oán hận đối với cô đã đạt đến mức cao chưa từng có, nếu không hắn sẽ không muốn lập tức ly hôn với cô!

Tuy nhiên, sau đó xảy ra chuyện lớn.

Hắn vốn tưởng rằng mình hận cô, ghét cô, nhưng đêm đó nghe được chuyện này, hắn vội vàng quay về nhìn thấy cô chết đi sống lại ở trong phòng thẩm vấn.

Đột nhiên hắn hoảng sợ.

Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân cũng biết sợ.

Hắn ước gì cô có thể biến mất, nhưng khi hình ảnh như thế thực sự xuất hiện trước mắt hắn, hắn thấy cô giống như bong bóng trong không khí, không cẩn thận sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Hắn phát hiện bản thân không vui.

Đúng vậy, chỉ là từ đáy lòng hắn trong nháy mắt lan tràn ra cảm giác sợ hãi, kinh hoảng, nó giống như một vết rách trong lồng ngực, chỉ cần nghĩ đến cô thật sự không còn nữa.

Tay chân của hắn lại lạnh lẽo đến mức không biết mình đang ở nơi nào.

Cho nên có vài thứ, nó rất bất ngờ không kịp đề phòng, càng không có bất kỳ lý do gì, ngay cả chính hắn cũng không hề phát hiện ra, nó cũng đã nảy mầm trong lòng hắn.

Thực sự không liên quan đến những bức thư đó.

Cho dù có, thì đó cũng chỉ là thứ sau lưng những bức thư này, hận cũng được, ghét cũng được, từng chút từng chút giống như độc dược thẩm thấu vào xương cốt của hắn.

Với Cố Hạ là không.

Cuối cùng Cố Thanh Liên chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại khác cho nhà cũ nhà họ Hoắc, nhưng thật không ngờ lần này, thái độ của bên nhà cũ lại đối với dì ta trở nên tốt hơn.

"Dù sao cũng muốn cử hành hôn lễ, mùng tám tháng chạp chính là sinh nhật cô của nó, cứ quyết định vào ngày này đi, bà dẫn cháu gái bà đến, coi như là ba mẹ hai bên gặp mặt, tôi cũng không ngăn cản."

Ông cụ ở bên kia điện thoại nói chắc chắn, chỉ là có vẻ rất miễn cưỡng.

Cố Thanh Liên nghe vậy, làm sao có thể đi quản nhiều như vậy, vui mừng hớn hở: "Được rồi, vậy cám ơn ông!”

Cô?

Đó không phải là Hoắc Phượng Nga sao?

Người này dễ giải quyết hơn so với hai người đàn ông nhà họ Hoắc nhiều, chỉ cần tặng lễ vật đắt chút, còn có nghe nói đứa con trai của bà ta thèm muốn con gái của thị trưởng đã lâu, đến lúc đó lại giúp đỡ một chút, thì chuyện gì cũng giải quyết xong xuôi.

Ánh mắt. Cố Thanh Liên sáng bừng lên.
Chương 205: Hoắc Dận muốn lên sân khấu biểu diễn

Đêm nay Ôn Hủ Hủ ngủ rất ngon.

Ngay cả chính cô cũng không muốn thừa nhận, rõ ràng trước khi đi ngủ cãi nhau một trận với tên kia thì buổi tối hôm đó lại ngủ ngon hơn bất ngày nào nào.

Chẳng lẽ thật ra cô cũng không muốn ly hôn sao?

Không, không thể, cô như vậy nhất định là vì bọn trẻ, không ly hôn thì cô tạm thời không cần phải tách ra khỏi họ, vẫn có thể sống hạnh phúc như bây giờ.

Cô đã tự cho bản thân một câu trả lời.

Sau đó, không có bất kỳ gợn sóng trong trái tim.

Hoắc Tư Tước vẫn đến công ty từ rất sớm, Ôn Hủ Hủ vẫn như thường lệ, sau khi rời giường, cô chăm sóc bọn nhỏ thu dọn sắp xếp, sau đó chuẩn bị đi xuống ăn sáng rồi học.

Nhưng sáng hôm nay, sau khi giáo viên đến lại nói hôm nay sẽ dẫn Hoắc Dận đã học violin một thời gian đi tham gia một buổi biểu diễnđể rèn luyện sự can đảm của cậu.

Đó là một chuyện tốt!

Ôn Hủ Hủ đồng ý ngay lập tức đồng ý, tùy tiện thu thập một chút, cô muốn đi cùng cậu con trai lớn, nhưng Mặc Bảo và Tiểu Nhược nghe anh trai muốn đi biểu diễn, hai đứa nhóc kia cũng la hét muốn cùng đi.

"Con cũng muốn đi, con muốn xem anh trai biểu diễn!"

"Đúng vậy, mẹ, dịp quan trọng như vậy, anh trai nhất định cần người cổ vũ cho anh ấy, con và em gái đi theo có thể kéo cho anh ấy rất nhiều phiếu, anh trai, em nói đúng không?"

Mặc Bảo là quỷ nhỏ lanh lợi, cậu trực tiếp tìm điểm đột phá từ trên người anh trai.

Quả nhiên Hoắc Dận không chút do dự gật đầu: "Ừ!”

Cậu vốn muốn cả hai bọn họ đều đi.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy không còn cách nào khác, chỉ có thể dẫn theo ba đứa.

May mắn là giáo viên đã không nói bất cứ điều gì.

Sau khi bốn mẹ con cùng nhau xuất phát, Mặc Bảo và Tiểu Nhược Nhược bởi vì sắp tham gia buổi biểu diễn của anh trai nên rất náo loạn, vui vẻ nói không ngừng trên xe.

Chỉ có Hoắc Dận, cậu có chút căng thẳng.

"Dận Dận, con làm sao vậy? Có phải căng thẳng không? Đừng sợ, mẹ và em trai em gái sẽ luôn ở bên cạnh con, đây là một cơ hội để rèn luyện, thua cũng không sao.”

Ôn Hủ Hủ đưa tay ôm cậu, rất tự nhiên an ủi một câu.

Giáo viên ngồi ở phía trước: "..."

Anh ta có nên nói trước với anh Hoắc không? Nếu không đến lúc đó diễn hỏng rồi, đừng trách trên đầu thầy giáo như anh ta.

Hoắc Dận y nghe mẹ nói xong, cả người lập tức thả lỏng, sau đó chơi với em trai em gái.

Khoảng 40 phút sau, nhà hát lớn của thành phố.

"Được rồi, chúng ta đến rồi, cô Ôn, vậy tôi đi giúp làm thủ túc tham gia cuộc thi trước, cô ở đây trông coi bọn trẻ."

"Được, thầy cứ đi đi."

Ôn Hủ Hủ vội vàng cam đoan với thầy giáo, sau khi nhìn anh ta rời đi, cô dẫn theo bọn nhỏ quan sát chỗ này.

Ôn Hủ Hủ thật sự không biết những nơi như nhà hát, nếu chỉ là biểu diễn bình thường thì không thể tới đây, nơi này thuộc về đơn vị chính phủ, bình thường chỉ có những người có trình độ nhất định mới tới đây.

Bởi vì Hoắc Dận là con trai của Hoắc Tư Tước, cho nên người thầy giáo kia mới có thể tận lực giúp hắn tranh thủ cơ hội này.

"A, mẹ ơi, mẹ mau đến xem nè, ở đây có áp phích nha, dàn nhạc giao hưởng TSQ, anh trai sắp tham gia chính là cái này."

Bỗng nhiên giọng nói non nớt của Tiểu Nhược Nhược vang lên trong đại sảnh rộng lớn này.

Đan nhạc giao hưởng?

Mặc Bảo nghe thấy lập tức chạy tới bên cạnh em gái: "Anh nhìn xem xem, đúng là dàn nhạc giao hưởng, anh trai, xem ra cơ hội rèn luyện lần này của anh rất trang trọng.”

Mặc Bảo cũng không hiểu vè thị trường âm nhạc, nhưng nhìn thấy chữ giao hưởng cậu vẫn ý thức được cơ hội biểu diễn của anh trai chắc là không phải tùy tiện như vậy.

Thế nhưng Hoắc Dận còn chưa trả lời, trong đại sảnh cũng là một số đứa trẻ mang theo nhạc cụ tới, bỗng nhiên kinh ngạc hét lên: "Rèn luyện? Cậu ta nói rằng buổi biểu diễn này chỉ là ền luyện?!!”

"Đúng vậy, rốt cuộc cậu từ đâu đến? Dám đến buổi biểu diễn của Dàn nhạc Giao hưởng TSQ để rèn luyện?”

"Cậu ta có bối cảnh gì không?"

“......”

Một hòn đá khơi dậy ngàn tầng sóng, trong đại sảnh này những người khác đang chờ đợi cũng lập tức ánh mắt nhìn về phía Mặc Bảo.

Ôn Hủ Hủ lúc này đi tìm thầy có cho nên không có ở đây.

Vừa rồi, thầy giáo gửi tới một tin nhắn wechat, nói cần chứng minh thư của Hoắc Dận đê làm thẻ tham gia cuộc thi, sau đó cô đã đi đưa.

Mặc Bảo không ngờ một câu nói của mình lại khiến cho những người này tức giận như vậy, cậu theo bản năng dựa vào anh trai.

"Anh, em nói sai rồi à?"

Hoắc Dận: "..."

Với tư cách một người học violin cũng khá lâu, cậu đương nhiên biết Dàn nhạc giao hưởng TSQ là dàn nhạc trình độ nào, không chỉ nói là hạng nhất trong nước, thậm chí có xếp hạng cao trên trường quốc tế, rất nhiều người học nhạc cụ đều tự hào khi có thể vào dàn nhạc này diễn tấu, là chuyện tranh nhau vỡ đầu cũng muốn đi vào.

Cho nên vừa rồi Mặc Bảo dùng giọng điệu đùa giỡn như thế, nói Hoắc Dận cậu đi vào bên trong biểu diễn chỉ là một cơ hội để rèn luyện.

Không chọc giận bọn họ mới là lạ.

Hoắc Dận lạnh lùng nhìn lướt qua đám người này, cơ thể nhỏ bé mặt bộ vest như một hoàng tử, cậu lập tức dịch dịch người che chắn em trai ở phía sau mình.

“Không, nó cũng chỉ là để cho tôi rèn luyện thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK