Wow!
Nhóc con lạnh lùng này hiện tại có thể nói ra một câu chữ tốt hơn nhiều.
Cũng rất khí phách! !
Mặc Bảo lập tức ở phía sau ca ca làm mặt quỷ với đám người này: "Có nghe thấy không, anh trai tôi nói rồi đó chỉ chơi đùa thôi, mấy người có thể làm gì?”
“Đúng vậy, hừ!”
Tiểu Nhược Nhược cũng ở phía sau anh trai vung nắm đấm nhỏ mập mạp, trợ uy thế giúp anh Mặc Bảo.
“Đám nhóc này, đúng là tức chết mà!”
Đám người này chợt tức giận muốn bùng nổ, có mấy đứa nhóc cũng không lớn hơn Mặc Bảo mấy tuổi, bọn chúng muốn xông lên đánh cậu một trận!
Đánh cậu à?
Được rồi, xem ai đánh ai? Đúng lúc cậu đã lâu rồi không đánh nhau, tay chân hơi ngứa ngáy.
Mặc Bảo bẩm sinh là dũng sĩ hiếu chiến, cậu thấy thế trực tiếp xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn bên trong, nhưng lại tràn ngập lực sát thương.
Người đối diện: "..."
Bao gồm cả Hoắc Dận bên cạnh: "..."
Lúc một trận ác chiến sắp diễn ra, thì những giáo viên đi làm giấy tham gia đã trở về, bao gồm cả thầy giáo của Hoắc Dận và Ôn Hủ Hủ.
"Dận Dận, Mặc Bảo, các con đang làm gì vậy? Làm xong giấy tham gia rồi, chúng ta vào thôi.”
"Đúng vậy, Hoắc Dận, chúng ta phải nhanh vào thôi, con xếp thứ hai."
"Vâng, mẹ!"
Ba đứa nhot nghe thấy đều đồng thanh trả lời, sau đó đi theo mẹ và thầy giáo.
Đương nhiên lúc đi Mặc Bảo nghịch ngợm không quên làm mặt quỷ với đám người phía sau!
Mấy người có thể làm gì bọn tôi?!!
"Thằng nhãi ranh này, tao giết nó!”
Người bên kia nhìn vậy, quả nhiên bị chọc tức giận, một cậu bé mặc âu phục màu trắng hận không thể ngay lập tức đuổi theo giết chết đám người Mặc Bảo.
May mắn có ai đó đã giữ cậu ta lại.
"Tiểu thiếu gia, đừng tức giận với bọn họ, một đứa trẻ lông tơ còn chưa mọc đủ răng thì không có gì để so đo, tôi nghe nói buổi diễn tấu này sẽ phát sóng trên đài truyền hình, nếu nó thật sự coi nơi này là sân tập, vậy thì cứ chờ nó xấu mặt trước mặt khán giả cả nước là được rồi!"
"Thật sao? Vậy quá tốt rồi”
Đám người vốn vẫn rất oán hận đám người Mặc Bảo nhưng khi nghe những lời nói thì không còn tức giận nữa, mà biến thành dáng vẻ xem kịch vui, hả hê khi người khác gặp họa.
Thằng nhãi chết tiệt, mày cứ đợi đấy!
Trong phòng thu, Ôn Hủ Hủ và thầy giáo đã dẫn bọn nhỏ đi vào cũng biết được tin tức này.
"Hoắc Dận, vừa rồi chúng ta nhận được tin tức nói buổi hoà nhạc lần này sẽ phát sóng trên đài truyền hình, cho nên em nhất định phải biểu hiện thật tốt biết không?"
"Đúng vậy, Dận Dận, chúng ta nhất định phải nắm bắt cơ hội tốt như này, đến lúc phát trên tivi, ba con cũng sẽ xem, nếu anh ta thấy bảo bối của anh ta ở trên tivi có năng lực như vậy nhất định sẽ rất vui nha."
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng không còn thái độ tùy ý như trước nữa, ngồi xổm trước mặt đứa con trai đẹp trai của mình, cô vừa giúp cậu chỉnh lại nơ cho đẹp, vừa nghiêm túc cổ vũ cậu.
Ba cũng sẽ xem sao?
Vốn dĩ Hoắc Dận cũng không lo lắng lắm, nhưng vừa nghe nói ba cũng có thể nhìn thấy cậu trên tivi, môi cậu bỗng mím chặt lại.
Hắn vốn có hơi tự kỷ, hiện tại đi tới nơi nhiều người như vậy đã rất làm khó cậu rồi.
Vậy mà lại còn nói lên tivi.
"Mẹ..."
"Các người nhìn xem thằng đần kia, chắc cậu ta có chút không bình thường, chân đang run rẩy kìa, nhìn đi..."
Hoắc Dận còn chưa nói hết câu, đột nhiên những người vừa rồi cãi nhau với đám người Mặc Bảo tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Dận, ngay lập tức cười nhạo không chút nể nang.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận lập tức càng lúc càng tái nhợt hơn!
Cả người cậu căng thẳng, mồ hôi lạnh toát ra, đôi tay nhỏ bé nắm chặt phát ra những tiếng xương cốt nhỏ, loại trạng thái này giống như một giây sau cậu sẽ từ nơi này chạy ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ vội vàng kéo cậu lại: "Dận Dận, con không sao chứ?”
"Đánh rắm! Chân tụi mày mới run rẩy đấy, tao nói cho mày biết, anh trai tao là người giỏi nhất!”
Ai cũng không nghĩ tới Mặc Bảo lại có thể đứng ra chửi đám người kia.
Trong phòng thu rối loạn trong chốc lát.
Bọn họ không thể tin được ở đây lại có đứa nhỏ thô lỗ không có gia giáo như vậy.
Thế nhưng Mặc Bảo chả thèm quan tâm.
Sau khi chửi xong, cậu lại nhìn về phía anh trai: "Hoắc Dận, chúng ta không cần để ý tới bọn họ, anh muốn kéo như thế nào thì kéo như thế nào? Còn lên tivi thì sao chứ? Chúng ta mới năm tuổi có kéo nhầm cũng chả có gì phải mất mặt, cho dù anh lộn nhào ở phía trên đó thì ba cũng sẽ không trách anh!”
Cậu bé cổ vũ tinh thần anh trai mình.
Hoắc Dận đột nhiên khẽ mở mắt.
Đúng vậy, tại sao cậu lại phải quan tâm?
Bọn họ mới năm tuổi, tại sao lại mang gánh nặng nặng như vậy chứ? Nhìn những đứa trẻ năm tuổi khác bây giờ vẫn còn đang chơi bùn đất.
Hoắc Dận đột nhiên được chữa lành.
Sau đó, cho đến khi cậu đi theo dàn nhạc giao hưởng lên sân khấu, tâm trạng của cậu vẫn không hề thay đổi.
Ôn Hủ Hủ xúc động đến phát khóc, không kiềm chế được sự kích động trong lòng, cô lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn: "Mau xem tivi, con trai sắp biểu diễn rồi.”
Chương 207: Tôi nuôi, cô sinh
Tòa nhà Hoắc Thị, người nào đó đang gặp khách hàng: "..."
"Hoắc tổng?"
"Xin lỗi, tôi có chút việc riêng cần xử lý, chúng ta hẹn lại lần sau."
Sau đó người đàn ông này, không chút do dự đuổi khách hàng mang theo đơn hàng mấy trăm triệu đi, hắn đi đến bên tivi mở nó lên.
Lâm Dục Dương đi vào nhìn thấy cảnh tượng này rất kinh ngạc.
"Tổng giám đốc, sao anh lại... Đang yên đang lành đi xem tivi? Khách hàng vừa rồi...?”
"Hôm nay Hoắc Dận biểu diễn, thông báo xuống dưới tôi sẽ không gặp bất luận ai trong một giờ nữa."
Người đàn ông đã thành công tìm được kênh kia, thản nhiên phân phó một câu, sau đó tự pha cho mình một tách cà phê.
Buổi biểu diễn của con trai hắn, tất nhiên hắn phải ngồi xuống thưởng thức rồi.
Lâm Dục Dương rất bất đắc dĩ.
Được rồi, ông bố bỉm sữa chưa bao giờ thua trên con đường chiều chuộng con trai mình.
Nhưng mắt hắn đang nhìn ở đâu vậy? Hình như không phải nhìn chằm chằm tiểu thiếu gia đang biểu diễn trên sân khấu, dường như ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào một nơi khác?
Chấm nhỏ ở bên phải sân khấu?!
Cái chấm nhỏ ở bên phải sân khấu!
Đúng vậy, chính là bà mẹ ba con Ôn Hủ Hủ, bởi vì bọn họ không phải khách mời cho nên không có chỗ ngồi, chỉ có thể làm người nhà ở chỗ này xem Hoắc Dận biểu diễn.
Sau khi Hoắc Dận đi lên sân khấu, khán giả trong trường quay nhìn thấy có một đứa trẻ đẹp trai cầm một cây vĩ cầm lên, lập tức vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Bọn họ mong đợi, đôi mắt đầy ngạc nhiên.
Đây chính là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một anh bạn nhỏ đẹp trai như này.
"Phấn khích cái gì chứ? Chờ chút nữa nó xấu mặt sẽ biết thôi.”
“Đúng vậy, một đám ngu ngốc ồn ào!”
Những người tham gia cùng nhau tiến vào cũng đang chờ lên sân khấu, nhìn thấy một màn này lại bắt đầu châm chọc, đặc biệt là cậu bé mặc âu phục nhỏ màu trắng kia.
Kết quả sau khi diễn tấu bắt đầu, Hoắc Dận giống như một chàng hoàng tử nhỏ đứng ở giữa sân khấu, trước mặt mọi người kéo ra nốt nhạc đầu tiên, phòng ghi hình trong nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đây tuyệt đối không phải là tiểu hài tử qua nhà.
m chuẩn kia, Hoắc Dận vốn chưa từng tiếp nhận chỉ huy hiện trường, vậy mà khi dàn nhạc giao hưởng mở nốt nhạc đầu tiên, cậu đã tìm được một cách chuẩn xác.
Sau đó cậu rất bình tĩnh bắt đầu vuệc chơi của mình!
"Tuyệt vời, đứa nhỏ này lợi hại như vậy."
"Đúng vậy, hơn nữa nó còn có thể phối hợp với nhạc cụ phía sau, anh xem phối hợp với đàn dương cầm, còn có dàn nhạc, chậc chậc..."
Trong phòng thu bắt đầu phát ra không ngừng những tiếng thán phục.
Ôn Hủ Hủ không hiểu về âm nhạc lắm, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, cô biết mọi người đang khen ngợi con trai cô, cô chợt cảm thấy vui vẻ chụp liên túc mấy tấm ảnh rồi gửi đi.
Ôn Hủ Hủ: "Nhìn kìa, con trai có đẹp trai không?”
Lúc đó Hoắc Tư Tước thật ra cũng đang xem tivi, nhưng sau khi nhận được tin nhắn này, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, sau đó hắn cầm điện thoại trả lời một câu.
Hoắc Tư Tước: “Tôi nuôi.”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Người đàn ông nào?
Hắn nuôi thì rất giỏi sao? Đó vẫn do cô sinh ra, không có cô sinh, anh nuôi cái khỉ khô.
Ôn Hủ Hủ vốn định bỏ điện thoại xuống, nhưng suy nghĩ một chút, cô không cam lòng yếu thế, vẫn trả lời: "Mặc Bảo tôi nuôi cũng rất giỏi, lần sau thằng bé thi đấu, anh dẫn nó đi.”
Hoắc Tư Tước nhận được tin nhắn, nếu đổi lại là trước kia có thể sẽ cảm thấy rất nhàm chán, nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy rất hưng phấn.
Vui sướng hơn anh ta làm bất cứ điều gì.
Hoắc Tư Tước: “Được, chú ý đến đứa trẻ, đừng đi lung tung.”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Làm sao hắn biết mình đang đi lung tung? Chẳng lẽ cô đi chụp mấy tấm ảnh cho con trai còn để cho hắn nhìn thấy rồi?
Ôn Hủ Hủ lập tức nhìn về phía sau, ma xui quỷ khiến sau lưng toát mồ hôi lạnh, cũng không dám tùy tiện đi lại nữa.
Hoắc Dận biểu diễn khoảng bốn năm phút, sau đó khi một khúc nhạc hoàn tất, trong phòng thu lại vang lên một tràng vỗ tay như sấm.
"Wow! Anh trai thật tuyệt vời! ”
Nhược Nhược nhìn thấy vậy vui vẻ nhảy cẩng lên giống như mình được khen ngợi vậy.
Mặc Bảo thì không cần phải nói.
Cậu không ngừng giơ ngón tay cái lên với anh trai, cuối cùng vẫn chưa hài lòng cậu còn hưng phấn tìm mẹ lấy điện thoại di động, sau đó tự mình quay video giúp anh trai.
Còn những người đang ở khu nghỉ ngơi chờ xem kịch xong nhìn thấy lại tức giận.
Thằng nhóc này, sao lại lợi hại như vậy?
Cậu vừa rồi ở bên ngoài rõ ràng trông không thích hợp, hoàn toàn không giống người bình thường, sao sau khi lên sân khấu không xảy ra chút chuyện gì, còn giống như hack vậy?
Bọn họ phát điên rồi! !
Nhưng mà bọn họ cũng không biết, loại người có tính cách lầm lì có khiếm khuyết từ nhỏ như Hoắc Dận, thật ra từ lúc Mặc Bảo giải tỏa cậu, làm cho cậu từ trong một mớ trì trệ được khai sáng thông suốt, cậu đã hoàn toàn có thể tập trung không có gì để lo lắng.
Loại người này, cái xấu và cái tốt trong tính cách riêng chính là như vậy.
Hoắc Dận được mọi người chú ý giành được một tràng vỗ tay.
Ôn Hủ Hủ cực kỳ vui vẻ, đợi đến khi con trai đi xuống, ngay lập tức dẫn theo Mặc Bảo và Tiểu Nhược Nhược chạy tới ôm lấy cậu, hôn lên khuôn mặt nhỏ đẹp trai của cậu vài cái.
"Dận Dận, hôm nay con thật tuyệt vời, mẹ rất vui vì con, còn có ba cũng biết, anh ấy cũng khen ngợi con nha!"
Chương 208: Bị hãm hại
"Ừm..."
Hoắc Dận xấu hổ nở nụ cười.
Tuy nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng, có thể nhìn ra cậu cũng rất vui vẻ.
Giáo viên cũng đến, hơn nữa anh ta còn mang đến cho tất cả mọi người một tin tốt: "Mẹ Dận Dận, vừa rồi ban tổ chức nói với tôi, buổi biểu diễn này sẽ kết thúc sẽ có cúp.”
"Thật sao?"
Mọi người nghe thấy vậy đều cảm thấy vui mừng.
Vì thế Ôn Hủ Hủ đi theo thầy giáo một lần nữa đến gặp ban tổ chức để xác nhận chuyện lập giải thưởng, còn ba anh em ở lại trong phòng thu chờ mẹ thầy giáo.
“Hai người các người đi bỏ cái này vào trong cây đàn của thằng ngốc kia."
Khi ba anh em đang ngồi ở đó đắm chìm trong vui sướng, thì ở khu nghỉ ngơi bên này cậu bé mặc âu phục màu trắng vẻ mặt oán hận chỉ huy hai người đến phá đàn của Hoắc Dận.
Buổi biểu diễn của Hoắc Dận đã xem như hoàn mỹ rồi.
Còn buổi biểu diễn nhày hôm nay, không ai biết thật ra trong dánh sách dự trữ chỉ có một suất biểu diễn trên sân khấu, nếu Hoắc Dận đã thành công, vậy thì đứa nhỏ kế tiếp gần như sẽ không có cơ hội nữa.
Cho nên đám người này thật sự đều ghen ghét với Hoắc Dận.
Hai người kia nghe vậy lập tức cầm lấy card âm thanh* trong tay cậu bé mặc âu phục màu trắng kia, sau đó lén lút đi đến bên cạnh cây vĩ cầm của Hoắc Dận.
*Card âm thanh là thiết bị hỗ trợ xử lý âm thanh đầu vào và giúp chuyển đổi mang đến âm thanh đầu ra chất lượng nâng cao hiệu ứng trò chơi và hỗ trợ công việc sản xuất âm nhạc.
Card âm thanh là một thứ phụ trợ, nếu để cho người khác biết trong vĩ cầm của Hoắc Dận có thứ như vậy, vậy thành tích vừa rồi cậu lập ra, chắc chắn sẽ bị hủy bỏ.
Hơn nữa cậu còn có thể bị những người có mặt ngày hôm nay cười nhạo.
Hai người này cười âm hiểm bước tới gần cây vĩ cầm của Hoắc Dận.
Thế nhưng ngay khi bọn họ sắp thành công, bỗng nhiên Mặc Bảo lơ đãng liếc mắt bắt quả tang hai người ngay tại chỗ.
"Tụi mày muốn làm gì? Sao lại động vào cây đàn của anh trai tao?”
Mặc Bảo lập tức đứng lên hét lớn với hai người này.
Hai người kia suy cho cùng cũng chỉ là trẻ con, lại làm loại mánh khóe đáng xấu hổ này, hoảng sợ cầm lấy đàn của oắc Dận bỏ chạy.
Hoắc Dận: "..."
Còn chưa kịp nói gì, một bóng người nhỏ bé bên cạnh đã lao nhanh ra giống như một con báo đốm nhỏ hung hãn.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người còn chưa thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Mặc Bảo đã xông tới cầm lấy đàn của anh trai xoay một vòng đá hai người trộm đàn, bọn họ trực tiếp bị cậu đá bay ra ngoài!
Đá đẹp lắm!
Tiểu Nhược Nhược và Hoắc Dận nhìn thấy vậy, lập tức chạy tới.
Kết quả bọn họ không thể nào ngờ khi Hoắc Dận nhận lấy cây đàn trong tay Mặc Bảo, lại phát hiện rớt ra một thứ từ trong đó.
Mà thứ này, Hoắc Dận là dân học âm nhạc cho nên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ngay là card âm thanh!
"Card âm thanh? Card âm thanh để làm gì?”
“Để chỉnh âm!”
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận đều xanh mét, giọng nói trong nháy mắt giống như đóng băng.
Mặc Bảo hiểu ra, cậu xắn tay áo lên chẳng nói chẳng rằng, vẻ mặt sát khí đằng đằng muốn đi tới giết đám chó này.
Vừa rồi động tay động chân trên người bọn họ?
Đúng là chán sống mà! !
Mặc Bảo chuẩn bị đại khai sát giới...
...
Ôn Hủ Hủ nghe thấy tin tức đánh nhau trong phòng làm việc của ban tổ chức.
Vừa nghe thấy tin đó cô còn hơi sửng sốt: "Đánh nhau? Tại sao lại đánh nhau?”
Bảo vệ: "Tôi cũng không biết, dù sao chỉ là mấy đứa nhỏ đánh nhau, cuối cùng là con trai cô lợi hại, đánh bọn chúng nằm bẹp dí, bây giờ đang khóc đòi cha gọi mẹ.”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Tạo nghiệt mà!
Cô lao ra khỏi văn phòng sau đó đi đến phòng thu.
Quả nhiên khi cô đi vào phòng thu, nơi này đã thành một mớ hỗn độn, sân khấu ngừng biểu diễn, còn người trong khán phòng cũng cũng đi đến khu tin tức bên này, rất nhiều người vây quanh.
"Trời ạ, sao có thể đánh nhau chứ? Hư không chịu nổi!”
"Đúng vậy, vừa rồi còn nói thằng bé này là một thiên tài âm nhạc hiếm có, nhìn xem mới chớp mắt đã biến thành như vậy rồi!"
"Đúng vậy, ba mẹ của đứa trẻ này rốt cuộc giáo dục như thế nào vậy?"
“……”
Ôn Hủ Hủ nghe những nghị luận này, sắc mặt càng lúc càng tái mét, dùng sức chen vào.
Quả nhiên, cô liếc mắt đã nhìn thấy hai đứa nhóc bị đám người vây quanh.
Mà lúc này, bên cạnh chân bọn chúbg đã thành một mớ hỗn độn, mặt mũi mỗi người đều bầm dập kêu thảm thiết, trong đó có một cậu bé mặc âu phục màu trắng, còn đang bị thằng nhỏ nhà cô giẫm ở dưới chân!
"Mày có thừa nhận hay không? Hả?”
"Thừa... Thừa nhận cái gì? Cứu mạng... Cứu mạng a..."
Một câu nói, cậu bé bị giẫm đạp này lại kêu gào thảm thiết, khỏi nói đáng thương biết bao.
Hai đứa nghiệt chướng này a!
Trước mắt Ôn Hủ Hủ tối đen...
"Mẹ ơi, mẹ đến rồi!" Đúng lúc lúc này, duy chỉ Tiểu Nhược Nhược động thủ nhìn thấy mẹ, lập tức ở đó vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé gọi Ôn Hủ Hủ.
Dứt lời, trong nháy mắt, ánh mắt toàn bộ phòng thu đều tập trung về phía cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức cảm thấy khó thở.
"Ngại... ngại quá..."
"Hoá ra cô chính là mẹ của cặp song sinh này, trời ơi, rốt cuộc cô đã giáo dục con cái như thế nào? Đã sắp đánh chết con nhà người ta.”
"Đúng vậy, hiện tại mới bao nhiêu tuổi đã học được cái thói đánh người, còn ra tay nặng như vậy, sau này cô muốn tống bọn chúng đến phòng giam sao?"
Những người vây xem này sau khi nhìn thấy cô, đều ở đó chỉ trích, vẻ mặt của bọn họ tất nhiên rất phẫn nộ.
Chương 209: Động vào người không nên động
Ôn Hủ Hủ làm sao dám trả lời?
Cô vừa cười với vẻ mặt xấu hổ, vừa vội vàng đi qua bên cạnh hai tiểu nghiệt chướng kia.
“Hoắc Kỳ Mặc, Hoắc Dận, hai người các con rốt cuộc đang làm gì vậy? Còn không mau buông người ta ra sao?”
"Mẹ..."
Mặc Bảo đang giẫm trên lưng đứa nhỏ mặc âu phục trắng kia, vừa nhìn thấy mẹ đến, cậu mím môi cuối cũng vẫn ngoan ngoãn thu chân nhỏ bé của cậu lại.
Còn Hoắc Dận cũng lập tức ném thanh gỗ đang nắm trong tay xuống đất.
Ôn Hủ Hủ: "..."
Nếu như nói Mặc Bảo đánh nhau, cô sẽ không cảm thấy quá bất ngờ.
Nhưng những gì đứa con trai lớn này để cho cô nhìn thấy, sắp làm cho cô tức chết.
Hoắc Dận cho tới bây giờ đều là một người tuân thủ lễ nghi, tuổi còn nhỏ nhưng với sự giáo dục của Hoắc Tư Tước, cậu chưa bao giờ đánh nhau với người khác, cậu giống như một quý ông đoan chính.
Nhưng bây giờ, bộ âu phục nhỏ của cậu bị lôi kéo lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng bẩn thỉu, giống như một tên côn đồ trên đường phố vậy!
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình sắp điên rồi.
"Hoắc Dận, con nói cho mẹ biết, vì sao cùng em trai đi đánh nhau? Trước kia con chưa bao giờ đánh nhau, lần này vì sao phải đi theo em trai làm chuyện như vậy?”
“......”
Hoắc Dận nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, ánh mắt không dám nhìn mẹ.
"Không, không..."
"Cái gì?"
"Mẹ, không phải, không phải các anh cố ý muốn đánh nhau, là những kẻ xấu này muốn hại anhDận, bọn họ xấu xa, muốn bỉ card âm thanh ở trong đàn của anh Dận, anh Mặc nhìn thấy thì tức giận, cho nên mới có thể đánh bọn họ."
Thời khắc mấu chốt vẫn là Tiểu Nhược Nhược miệng lưỡi sắc bén, vung cánh tay nhỏ phẫn nộ, nói ra chuyện này.
Vừa dứt lời, trong phòng thu bỗng xôn xao!
Hoá ra là chuyện như vậy?
Những người vây xem đều ngẩn người, nhất thời có chút không thể tin được.
Còn Ôn Hủ Hủ, sau khi nghe xong đáy lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã nói rồi, con của cô nhất định sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhau, bọn họ đánh nhau chắc chắn có nguyên nhân bất đắc dĩ.
“Card âm thanh? Card âm thanh gì?”
"Chính là thứ chỉnh âm, mẹ, người này rất xấu, sau khi cậu ta nhìn thấy anh trai kéo đàn tốt, ghen tị với anh trai, muốn dùng card âm thanh này để vu khống anh trai, mẹ xem!"
Mặc Bảo thấy mẹ đã hết giận, lập tức buông tay nhỏ bé ra, cho mẹ xem chứng cứ vừa bắt được.
Trong chốc lát, phòng thu lại nổ tung!
Card âm thanh?
Đứa nhỏ tuổi còn nhỏ lại có thể biết dùng card âm thanh để hãm hại người khác?
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, bọn họ trợn mắt cứng lưỡi nhìn chằm chằm cậu bé mặc âu phục màu trắng cách đây không lâu còn được bọn họ đồng tình, hoàn toàn không thể tin được đây là sự thật.
“Trẻ con bây giờ rốt cuộc làm sao vậy? Sao ngay cả thủ đoạn như vậy cũng biết?”
“Quan trọng nó còn vừa đanh trống vừa la làng, cắn ngược lại vu khống hai anh em song sinh này!”
"Đúng vậy, nói như vậy cặp song sinh này đánh nó còn nhẹ, tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy rồi."
“......”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hướng gió trong phòng thu đã thay đổi hoàn toàn.
Mọi người đều đứng về phía Mặc Bảo và Hoắc Dận.
Nhìn thấy trên mặt cậu bé mặc âu phục màu trắng lúc đỏ lúc trắng, giống như bị người hung hăng tát một cái, đặc sắc biết bao.
"Được rồi, chuyện này coi như kết thúc, chúng ta thu dọn một chút, trở về thôi."
Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng không có ý định đi tìm thằng bé này gây phiền toái nữa, mà lựa chọn yên ổn, chuẩn bị mang theo mấy đứa nhỏ về nhà.
Thế nhưng, dù thế nào cũng không nghĩ tới, cô không truy cứu đứa nhỏ này, ngược lại từ phái sau đám người kia, bỗng nhiên có một giọng nói: "Đánh thiếu gia nhà chúng tôi còn muốn đi? Cô nghĩ cũng quá hay rồi đấy?”
Một sự hỗn loạn!
Đám người tản ra, một người phụ nữ trung niên có vẻ mặt hung hãng dáng người vạm vỡ lao ra từ trong đám người, lập tức ôm cậu bé mặc âu phục áo trắng đang nằm trên mặt đất lên.
Cậu bé nhìn thấy, trong chốc chốc cậu ta bật khóc: "Mợ ơi, bọn họ đánh con, còn vu khống con, con căn bản không lấy card âm thanh gì cả, mợ..."
Một giây sau, cậu bé đã phủ nhận tất cả những gì cậu đã làm.
Ôn Hủ Hủ sốc!
"Anh bạn nhỏ, chuyện vừa rồi mọi người đều nhìn thấy, sao cháu có thể như vậy? Không phải gia đình cháu đến thì cháu có thể đảo lộn đen trắng.”
"Cái gì mà đảo lộn đen trắng? Ở đây, cháu trai tôi nói gì thì là thế đấy!”
Thật không ngờ, người phụ nữ trung niên này lại rất càn rỡ, sau khi nghe Ôn Hủ Hủ nói không thể đảo lộn trắng đen, bà ta trước mặt mọi người nói nơi này do thiếu gia nhà bà quyết định.
Lợi hại vậy!
Ôn Hủ Hủ nói: "Vậy sao? Cháu trai bà là ai? Thật lợi hại!”
Người phụ nữ trung niên lại khinh miệt nhìn Ôn Hủ Hủ: "Đã từng nghe qua nhà họ Trì chưa? Chính là chuỗi cửa hàng Bách hóa Thịnh Thế tiếng tăm lừng lẫy của chúng tôi, nó chính là cháu trai nhà họ Trì!”
“Ồ ——"
Lời này vừa nói ra, trong phòng thu này lập tức ồ lên!
Bọn họ đương nhiên biết nhà họ Trì, cửa hàng bách hóa nhà bọn họ trải rộng khắp đường lớn ngõ nhỏ, đối diện nhà hát này cũng có một cửa hàng Bách hóa Thịnh Thế quy mô rất lớn.
Mọi người im lặng.
Cho dù là cảm thấy người phụ nữ này vô lý, bọn họ cũng lựa chọn trầm mặc vào lúc này.
Chương 210: Thời khắc nổi bật của Mặc Bảo
Ôn Hủ Hủ cũng ngẩn người.
Tuy nhiên cô không phải bị lai lịch của nhà họ Trì trong miệng người phụ nữ này dọa sợ, mà bà ta vừa nhắc làm cô bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Cô của Hoắc Tư Tước không phải gả đến nhà họ Trì sao?
"Còn nữa, nói thêm chút, có biết nhà họ Hoắc không? Bá chủ thương nghiệp lớn nhất, có biết hắn có quan hệ gì với tiểu thiếu gia nhà chúng tôi không? Tôi nói cho các người biết, bà ngoại của tiểu thiếu gia chúng tôi, chính là chị ruột của ông cụ nhà họ Hoắc! Hiểu chưa?”
Người phụ nữ trung niên này lại nhắc tới nhà họ Hoắc.
Mà khi bà ta nhắc tới mối quan hệ này, thái độ của bà ta càng trở nên kiêu ngạo hơn, từng phút từng phút đều giống như muốn bóp chết mẹ con Ôn Hủ Hủ trong tay.
Người trong phòng thu lúc này càng không dám lên tiếng.
Bọn họ đồng tình nhìn mẹ con Ôn Hủ Hủ, ai cũng không dám giúp bọn họ nói chuyện nữa, càng không dám động đậy.
Nhà họ Hoắc, quả thật rất đáng sợ.
Hoá ra cậu bé này, chính là cháu ngoại của Hoắc Anh Nga cô Hoắc Tư Tức, khó trách lại kiêu ngạo như vậy.
Lông mày Ôn Hủ Hủ hơi nhíu lại.
Bởi vì cô nghĩ đến nếu lúc này cứng rắn cùng người phụ nữ này, nhất định sẽ truyền đến trong tai Hoắc Anh Nga, mà Hoắc Anh Nga này, năm đó cũng không thích cô lắm, nếu bây giờ động đến cháu ngoại của bà ta, chỉ sợ lại sẽ tìm cô gây phiền toái.
Thôi bỏ đi, nhịn chút cho trời trong xanh.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng vẫn lựa chọn nhịn.
"Thì ra là tiểu thiếu gia nhà họ Trì, thật ngại quá, vậy bà xem cần như thế nào? Bà có muốn bồi thường chi phí y tế không? Không sao đâu, bà muốn bao nhiêu? Tôi sẽ đưa nó cho bà.”
"Mẹ!!"
Hoắc Dận và Mặc Bảo nghe thấy vậy, chợt rất kích động kháng nghị với mẹ.
Thế nhưng Ôn Hủ Hủ lại chỉ sờ sờ cái đầu nhỏ của hai người bọn họ, ý bảo chuyện này trở về rồi nói sau, sau đó cô lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị quét mã thanh toán.
Nhưng thật không ngờ cô đã nhịn đến mức này, người phụ nữ trung niên ác độc này lại còn không chịu dừng tay!
"Muốn cho chút tiền là xong rồi sao? Cô đang mơ à? Nhà họ Trì chúng tôi thiếu tiền à? Tôi nói cho cô biết, nếu cô muốn đi, được, để cho hai đứa con trai của cô quỳ xuống dập đầu ba mươi cái với cháu trai tôi, rồi nói cho mọi người biết là nó làm sai, thì tôi buông tha cho các người!”
“Bà——"
Ôn Hủ Hủ tức giận đến cả người phát run.
Cũng chính là lúc này, bàn tay nhỏ bé đang nắm tay trái của cô bỗng nhiên buông ra, sau đó, còn không đợi cô nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một bóng người nhỏ bé đã vọt ra ngoài.
"Răng rắc——"
Thật sự rất dứt khoát một tiếng xương cốt gãy vang lên!
Sau đó cậu bé mặc áo trắng đang đứng bên cạnh người phụ nhữ trung niên kia, dưới ánh mắt trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú của mọi người, đôi chân thẳng tắp quỳ xuống đất!
"Muốn quỳ đúng không? Được, vậy bây giờ quỳ thật tốt cho ông Mặc của mày! À đúng rồi, quên nói cho mày biết, bà ngoại mày là chị ruột của ông cụ Hoắc, tao là cháu ruột của ông ấy, chúng ta có thể so sánh, ai ruột thịt với ông ấy!”
Đứa nhỏ mới năm tuổi, lại một lần nữa giẫm một chân lên hai chân cậu bé mặc áo trắng này, quỷ khóc sói gào thét, cậu chỉ vào mũi mình, khí thế giống như ông trùm xã hội đen vậy.
Mọi người xung quanh hoàn toàn choáng váng.
Bao gồm cả Ôn Hủ Hủ!
Cũng chính vào lúc này, Hoắc Dận bên này cũng âm trầm dùng đồng hồ thông minh gọi điện thoại cho ba.
“Ba, đến đây đi, người nhà họ Trì lại không chịu yên rồi!”
“……”
Tất cả đều im lặng!
Bởi vì, không có đứa nhỏ nào sẽ nói chuyện với giọng điệu như vậy, càng sẽ không có người nào dám trực tiếp nói "Người nhà họ Trì không chịu yên rồi".
Ngoại trừ người nhà họ Hoắc...
Người phụ nữ trung niên ngơ ngác nhìn đứa nhỏ gọi điện thoại này, một lúc sau rốt cục nhìn thấy ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm của cậu, có vài phần giống người sinh ra cậu...
Rốt cục, trước mắt bà ta tối sầm lại, hoàn toàn xụi lơ.
Tất cả kết thúc rồi!
——
Khi Hoắc Tư Tước đến nhà hát, gia đình họ Trì đã đến.
Không, không chỉ có người nhà họ Trì, còn có nhà họ Bạch, bởi vì cậu bé kia là đứa con trai của con gái Hoắc Anh Nga gả đến Bạch gia sinh ra, cho nên người nhà họ Bạch cũng tới.
Vừa nhìn thấy Hoắc Tư Tước, hai nhà lập tức tươi cười đi tới.
"Tư tước, xin lỗi, chuyện này là do thằng nghiệt chướng nhà chúng tôi to gan lớn mật, làm ra chuyện như vậy, cậu yên tâm, sau khi trở về tôi nhất định sẽ dạy bảo nó thật tốt.”
Người đầu tiên mở miệng, đương nhiên là ba mẹ của cậu bé kia, cũng chính là con gái và con rể của Hoắc Anh Nga.
Nhưng Hoắc Tư Tước lại phớt lờ bọn họ.
Hắn thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ, vừa tiến vào, ánh mắt lạnh lẽo trực tiếp quét về phía phòng thu, bắt đầu tìm kiếm người hắn muốn tìm.
Kết quả liếc mắt đã nhìn thấy người phụ nữ đang nằm sấp trên mặt đất.
Còn có ba con nhỏ đang vây quanh cô.
"Ôn Hủ Hủ, cô làm sao vậy?"
Trong lòng anh hoảng hốt, cho rằng cô cũng bị người ta đánh, bất chấp mọi người ở đây, anh bước nhanh tới khom lưng xuống trước mặt cô, sau đó bắt lấy cánh tay cô.
"A..."
Ôn Hủ Hủ lúc này đang tìm tấm card âm thanh không cẩn thận bị Mặc Bảo làm mất, bỗng nhiên bị người khác kéo lên, cô kinh ngạc lập tức ngẩng đầu lên.
"Hoắc Tư Tước? Anh... Anh đến rồi à?”
Nhìn thấy hắn, cô lập tức trở nên vui vẻ hớn hở, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi, tóc tai rối bời hai bên má, sáng ngời giống như là đóa hoa bỗng nhiên nở rộ.
Hắn đến, cô vui như vậy sao?