''Tổng giám đốc!''
''Ừm...''
Người đàn ông xuống xe, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, dáng người hắn cao thẳng, ngũ quan anh tuấn, bộ âu phục được thiết kế riêng màu xám đậm càng tôn lên khí chất tôn quý ưu nhã của hắn lên, người nào nhìn thấy cũng không kìm được mà tim loạn nhịp.
Ôn Hủ Hủ ngẩn ngơ.
''Hoắc Tư Tước...''
''Mang mấy đứa nhỏ về.''
Cuối cùng người đàn ông trước mặt cũng nói chuyện, hắn không nhìn Ôn Hủ Hủ, giọng nói lạnh như băng trực tiếp nói ra mấy chữ này.
Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh giữa trời quang.
Mang mấy đứa nhỏ đi?
Không, cái này không thể!
Cô ôm chặt lấy hai đứa bé, khuôn mặt nhỏ tái nhợt đầy hoảng sợ, vết thương chưa khô ở thái dương càng nổi bật hơn, nhìn giống như một người chết.
''Không, không muốn, Hoắc Tư Tước, chúng ta... chúng ta nói chuyện có được không?''
''Không, con không muốn về, con muốn mẹ, con muốn mẹ!''
Đứa nhỏ cũng bắt đầu khóc lớn.
Nhưng người đàn ông này đúng là máu lạnh, thấy vệ sĩ không dám ra tay, hắn trực tiếp đi tới cướp hai đứa nhỏ trong ngực Ôn Hủ Hủ đi.
''Không được, Hoắc Tư Tước, tôi van anh, anh đừng cướp hai đứa nhỏ đi được không? Tôi biết sai rồi, tôi không nên nói như vậy, tôi muốn rút lại lời nói đó, rút lại có được không?''
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng điên rồi, cô không quan tâm đến vết thương của mình mà lao đến nắm lấy tay Hoắc Tư Tước đau khổ cầu xin.
Nhưng Hoắc Tư Tước không quan tâm.
Hắn vẫn rất thờ ơ, thái độ vô cùng tàn nhẫn nhét hai đứa nhỏ vào xe, sau đó những hộ vệ kia lập tức lái xe rời đi.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Sự tuyệt vọng lập tức bao phủ khắp cơ thể cô, trước mắt cô đột nhiên tối đen, cả người từ từ ngã ra phía sau.
''Bây giờ cô diễn cái dáng vẻ này cho ai nhìn? Lúc cô nói với tôi cô không cần chúng không phải hùng hồn lắm sao, cô không quan tâm đến chúng sống thoải mái như thế nào, bây giờ đến diễn cho tôi xem đấy à?''
Bỗng nhiên một đôi tay lớn giữ cô lại.
Hắn mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng, chất vấn từng câu từng chữ, thân thể cao lớn kia cúi đầu đe dọa nhìn cô, mắt hắn đỏ bừng như bị máu nhuộm đỏ.
Đầu Ôn Hủ Hủ ong lên, trái tim đau như bị xé làm đôi.
''Không có...có, tôi không diễn, nếu như...nếu như có thể làm lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ không nói như vậy.''
''Làm lại?''
Cảm xúc của Hoắc Tư Tước lập tức bùng nổ, hắn gay gắt chê cười: ''Làm lại là có thể được tha thứ sao? Vậy có phải cô có thể bỏ qua những chuyện ba tôi làm với cô năm đó không? Có phải cô cũng sẽ bỏ qua chuyện Đỗ Như Quân chết không?''
''...''
''Cô xem đi, Ôn Hủ Hủ, bản thân cô còn không làm được thì cô lấy tư cách gì để yêu cầu người khác làm, cô đúng là buồn cười!''
Hắn đưa ra kết luận cuối cùng của chuyện này, tay buông ra, vẻ mặt vô cùng thống khổ, cho dù ban nãy có xuất hiện cảm xúc gì bên trong đôi mắt đỏ hồng kia thì lúc này cũng đã trở nên tĩnh lặng.
Giống như tro tàn, cuối cùng không nhìn thấy bất kì sự dao động nào.
Ôn Hủ Hủ như bị đánh mạnh vào đầu.
Cô muốn nói hai chuyện này không liên quan đến nhau, hai chuyện không giống nhau.
Nhưng dù cô có mở miệng ra thì cũng không thể nói được lời phản bác nào, vì lời hắn nói vốn là sự thật, trên đời này không có làm lại, cũng không có thuốc hối hận.
Lời cô đã nói.
Chuyện Hoắc gia bọn họ đã từng làm.
Cũng không thể cho họ thêm cơ hội hối hận để làm lại được, cô không thể tha thứ cho bọn họ, dựa vào đâu mà hắn lại phải tha thứ cho người mẹ đã từng nói không cần con là cô?
Trái tim Ôn Hủ Hủ càng đau hơn, đầu ong ong lên, chỉ cảm thấy trong miệng ngai ngái.
Hoắc Tư Tước không quan tâm đến cô, hắn xoay người đi lên xe.
Lúc khởi động xe, khóe mắt hắn nhìn thoáng qua phía sau, hắn thấy bóng người nhỏ nhắn đang loạng choạng dựa vào bồn hoa đột nhiên kinh ngạc nhìn về tay mình.
Hoắc Tư Tước: ''...''
Một giây sau, hắn thấy cô như trang giấy tụt xuống.
Giây phút cô ngã trên mặt đất, hắn thấy lòng bàn tay đỏ thẫm của cô trong kính chiếu hậu.
*
Ôn Hủ Hủ lại nằm mơ.
Cô mơ đến lúc còn bé đến thành phố A với ba mẹ, nhưng trong giấc mơ này cô không thể tiếp tục thấy anh trai nhỏ lớn hơn cô năm tuổi.
''Hủ Hủ, chúng ta đến nhà cậu được không? Nhà cậu có chị họ gần tuổi với con.''
''Được ạ.''
Sau đó ba mẹ dẫn cô đến nhà cậu.
Cô rất vui, giấc mơ này như quay ngược lại thời gian, những người kia, những chuyện kia đều không xảy ra, chỉ còn lại Ôn gia và Hoắc gia nhà họ.
Thật tốt.
Ôn Hủ Hủ chìm trong giấc mơ, nước mắt chảy xuống.
Dì Vương đứng bên cạnh dọn dẹp thấy vậy thì thở dài.
''Tiên sinh, ngài nhất định phải làm vậy sao? Tôi có thể thấy được phu nhân không phải là người nhẫn tâm như vậy, lời nói lúc trước chỉ là lời nói giận dỗi thôi, sao ngài lại so đo với cô ấy làm gì?''
Dì Vương là một người dễ mềm lòng, sau khi ra ngoài, thấy thư phòng Hoắc Tư Tước vẫn sáng đèn, dì ta đi vào nói một câu.
Trước mặt Hoắc Tư Tước lúc này là một đống tài liệu.
Chương 312: Không thể ép buộc cô nữa
Nhưng hắn không xem tài liệu mà chỉ hút thuốc, điếu này đến điếu khác, đốm lửa nhỏ không ngừng lập lòe trong bóng đêm, gạt tàn thuốc cũng xếp thành một ngọn núi nhỏ.
''Tức giận?''
Hắn thở ra một làn khói, khóe miệng nhếch lên, cười nhạt nói: ''Dì suy nghĩ nhiều rồi, cô ấy vốn dĩ không cần tụi nhỏ.''
''Sao ngài biết?'' Dì Vương mở to mắt.
''Phu nhân yêu con như vậy, sao cô ấy lại không cần tụi nhỏ chứ? Chỉ là bây giờ cô ấy đang nghĩ không thông, cũng đang phải gánh vác quá nhiều thứ. Tiên sinh, ngài cần cho cô ấy thời gian, nếu ngài cứ ép cô ấy như vậy, chuyện sẽ chỉ càng ngày càng tệ hơn thôi, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện thì mấy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Đây chính là mẹ của chúng.''
Người hầu tận tình khuyên bảo vị thiếu gia mình chăm sóc từ nhỏ.
Thực ra dì ấy nhìn rõ mọi chuyện hơn Hoắc Tư Tước, dì ấy thấy được sự thống khổ của Ôn Hủ Hủ, cũng nhìn ra được cô đang rất mâu thuẫn, không nói quá chút nào, cô bây giờ đã là người đứng trên bờ vực.
Nếu như tiếp tục ép cô, thật sự không ai biết trước sẽ xảy ra chuyện gì.
Dì Vương rời đi.
Trong biệt thự, đèn trong thư phòng vẫn sáng rất lâu.
Sáng hôm sau Lạc Du đến đây.
''Cô Lạc, cô đến sớm vậy sao?''
''Ừm, hôm nay tôi có việc cần phải ra ngoài nên đến nhìn người phụ nữ kia một chút, sao rồi? Tối hôm qua cô ấy vẫn ổn chứ?''
Lạc Du hoàn toàn xem nơi này là nhà mình, sau khi đi vào cô ta cầm một quả táo trên bàn lên cắn một miếng rồi đi lên tầng.
Dì Vương đi phía sau cô ta.
''Rất tốt, cả đêm đều yên tĩnh, vậy là không sao đúng không?''
''Không có việc gì lớn, bị xe đụng nên nôn ra chút máu mà thôi, chỉ cần không bị tổn thương trí não là được.'' Lạc Du vừa nói vừa lạnh nhạt đi đến phòng khách trên tầng hai.
Nhưng không ngờ vừa mở cửa phòng hai người đã bị dọa sợ.
''Ôn tiểu thư? Cô tỉnh rồi sao? Sao cô lại đứng trước cửa sổ như vậy? Gió lớn thế mà cô không mặc áo khoác.''
Dì Vương thật sự bị dọa sợ, trước mắt họ là cô gái chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng manh đứng trước cửa sổ, hơn nữa gió bây giờ còn rất lớn.
Đầu tóc cô rối bù, cứ vậy đứng đó không chút nhúc nhích.
Rõ ràng Lạc Du cũng bị dọa, ngay cả miếng táo trong miệng cũng quên nhai.
Không phải người phụ nữ này bị đâm ảnh hưởng đến đầu óc rồi đấy chứ?
Cũng may, sau khi dì Vương cầm áo khoác đi đến, Ôn Hủ Hủ không biết đã đứng trước cửa sổ ngẩn người nhìn ra ngoài bao lâu từ từ quay đầu lại.
''Không sao, tôi đang nhìn ra ngoài một chút thôi.''
Cô lạnh nhạt trả lời, sau đó được dì Vương đỡ về giường, sắc mặt đương nhiên vô cùng kém.
Lúc này Lạc Du mới nhớ nhai nuốt miếng táo trong miệng, cô ta cũng đi đến: ''Cô dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng rằng đầu óc cô có vấn đề thật, cô cảm thấy thế nào?''
Cô ta đi đến trước giường, đưa tay muốn kiểm tra cho Ôn Hủ Hủ.
Nhưng cô gái ngồi ở mép giường nhìn như không có chút sức nào để nói chuyện lại im lặng tránh đi.
''Không sao, không làm phiền cô Lạc.''
Lạc Du: ''...''
Sắc mặt cô ta trở nên không tốt, cô ta quay người mang theo quả táo gặm dở rời đi.
Dì Vương thấy vậy thì có chút sốt ruột: ''Ôn tiểu thư, sao cô không để cho cô Lạc khám qua? Hôm qua cô ấy đã chữa cho cô đấy.''
Lúc này ánh mắt Ôn Hủ Hủ mới dịu đi: ''Tôi không sao, tôi cũng là bác sĩ, tôi biết tình trạng của mình, dì không cần lo.''
''À, đúng rồi, tôi quên mất chuyện này.''
Dì Vương nghe xong mới yên tâm lại.
Hai người ở trong phòng nói chuyện vài câu, nói qua chuyện lúc Ôn Hủ Hủ ngất đi ngày hôm qua, sau đó dì Vương đi ra ngoài.
Không lâu sau, ba đứa nhỏ được dì ấy mang đến.
''Mẹ, mẹ không sao chứ? Hôm qua mẹ làm Nhược Nhược sợ muốn chết, mẹ cho bé cưng nhìn đi, mẹ có ổn không?''
''Nhược Nhược, em đừng làm thế, mẹ vẫn chưa khỏe, cẩn thận làm mẹ đau.''
''Ừm, Nhược Nhược nghe lời, em đi xuống.''
Ba đứa nhỏ đồng thời xuất hiện trước mặt Ôn Hủ Hủ, mấy đứa tranh nhau hỏi thăm quan tâm cô, nhìn cô mà cứ tưởng mình đang mơ.
''Đây là...''
''Thật xin lỗi Ôn tiểu thư, tôi phải đi siêu thị mua đồ ăn, cô có thể giúp tôi trông ba đứa nhỏ không? Ở đây chỉ có một mình tôi giúp việc, lúc trước khi đi ra ngoài, đứa nhỏ không đi học nên tôi đều đưa sang chỗ cô Lạc.''
Dì Vương hơi áy náy giải thích.
Ôn Hủ Hủ lập tức mở to mắt, trong giây phút, trái tim như đã chết như được sống lại, cơ thể cô run rẩy, nghĩ cũng không nghĩ mà lập tức gật đầu đồng ý.
''Được được được, tôi trông mấy đứa nhỏ, dì không cần đưa chúng qua chỗ cô Lạc đâu, tôi nhất định sẽ chăm sóc mấy đứa thật tốt.''
''Được.''
Dì Vương cười tủm tỉm rời đi.
Sao cô bé này lại có ý đồ gì xấu được chứ?
Cô cũng chỉ là một người mẹ lúc nào cũng muốn nhìn thấy con thôi, cô cũng chỉ là một người đáng thương phải gánh vác quá nhiều chuyện mà thôi.
Ngày hôm đó, cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng có thể ở bên cạnh con mình.
Nhưng cô lo lắng người đàn ông kia sẽ đến, hắn vừa đến cô sẽ bị đuổi ra ngoài, cho nên cô luôn giả bị bệnh để không phải rời đi, thỉnh thoảng còn làm bộ bị chóng mặt đau đầu.
Chương 313: Cô giả bệnh để ở lại nơi này
"Mẹ, mẹ bị đau đầu thật sao?''
Tiểu Nhược Nhược là một đứa nhỏ tinh quái, cô bé phát hiện ra mẹ đang giả vờ, nhân lúc không có người, bé ghé sát lại tai mẹ hỏi.
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ.
Cô suy nghĩ một chút rồi vẫn nói nhỏ cho cô bé nghe: ''Không phải, mẹ chỉ muốn ở bên các con lâu hơn thôi.''
Đôi mắt to ngập nước của Tiểu Nhược Nhược lập tức sáng lên.
''Được rồi, bây giờ con sẽ đi nói với các anh, con sẽ nói các anh phòng bị thật tốt, khi nào thấy ba tới chúng con sẽ mật báo cho mẹ nha.''
Sau đó bánh bao nhỏ thật sự lon ton chạy đi tìm hai anh trai.
Kết quả, cả một ngày dì Vương phát hiện mấy đứa nhỏ trong nhà có chút kì lạ.
Không phải đứa lớn đang chơi thì đột nhiên ra cửa nhìn ngang ngó dọc thì chính là tiểu thiếu gia Mặc Mặc đột nhiên giữ lấy máy tính bảng, vẻ mặt như đề phòng trộm.
Cuối cùng là bánh bao nhỏ Tiểu Nhược Nhược.
Cô bé càng buồn cười hơn, giữa ban ngày, bàn chân nhỏ nhón nhón trên mặt đất, thậm chí có một lần dì Vương đang nói cô bé, đột nhiên ngón tay trắng nhỏ của bé đặt lên môi ''xuỵt'' một tiếng.
''Không được lên tiếng, dì Vương, lát nữa ba về sẽ không tốt đâu.''
Dì Vương: ''...''
Có ý gì?
Chẳng lẽ đứa nhỏ này đang mong ba không về sao?
Vẻ mặt dì Vương trở nên khó hiểu.
Nhưng cuối cùng dì ấy cũng không nghĩ nhiều về chuyện này mà chuyên tâm làm công việc của mình.
Quả nhiên buổi trưa Hoắc Tư Tước trở về.
Từ khi chuyển đến nơi này, vì bệnh của Mặc Bảo nên nếu giữa trưa rảnh hắn sẽ về, thứ nhất là xem tình trạng của Mặc Bảo, thứ hai đương nhiên cũng chính là vì chăm mấy đứa nhỏ.
Thời gian đó trong nhà cũng chỉ có mình hắn.
Vừa về hắn đã phát hiện ra một chuyện, bình thường khi hắn về sẽ rất khó để thấy ba đứa nhỏ ở cùng một chỗ mà hôm nay lại đồng loạt ngồi ở phòng khách.
''Mấy đứa sao vậy? Sao lại ở đây?''
''Chúng con đang chờ ba về ăn cơm nha, ba, ba chưa ăn cơm đúng không?''
Đứa nhỏ đầu tiên lon ton chân ngắn chạy đến đương nhiên là con gái ruột của hắn, cô bé ngẩng đầu lên, mái tóc rối cũng đung đưa nhìn hắn, nhìn vô cùng đáng yêu.
Trái tim Hoắc Tư Tước như tan ra.
Hắn cúi người ôm lấy bảo bối nhỏ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hồng hào của bé một cái: ''Vẫn chưa, không phải ba về để ăn cơm với các con sao?''
''Được rồi, ba, bây giờ tụi con sẽ đi xới cơm cho ba.'' Con trai thứ hai chạy đi xới cơm cho hắn.
Về phần đứa lớn do chính tay hắn nuôi nấng.
Đương nhiên cậu sẽ không nói nhiều như vậy, cậu vô cùng lạnh lùng xoay người đi vào phòng bếp, không bao lâu sau đã cầm một bộ bát đũa ra!
Chú ý, chỉ có một bộ bát đũa!
Hoắc Tư Tước: ''...''
Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm này đang định làm gì vậy?
Trên tầng, Ôn Hủ Hủ nằm trong phòng như ngồi trên bàn chông.
Cô sợ mấy đứa nhỏ ở dưới tầng không giải quyết được ba của mình, càng sợ hắn đột nhiên chạy lên, sau đó phát hiện cô giả bệnh, như vậy thì cô gặp rắc rối lớn rồi.
Ôn Hủ Hủ trốn trong chăn như gặp kẻ thù.
''Tiên sinh, ngài ăn xong cơm rồi sao?''
''Ừm, đã ăn xong.''
Giọng nói thỏa mãn vì đã ăn no truyền đến từ tầng trên thì phải, Ôn Hủ Hủ nghe xong lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Đã ăn xong thì chắc sẽ đi.
Cô thoải mái nằm xuống, vén chăn ra khỏi đầu, đang định ra ngoài nhìn thử xem mọi chuyện có giống như những gì cô nghĩ không.
Nhưng không ngờ, cô vừa mở cửa đã thấy một thân hình cao lớn đứng trước mặt mình như âm hồn đột nhiên xuất hiện.
Không có chút báo hiệu nào, hắn chắn trước cửa phòng cô.
''Anh...Anh không phải đi rồi sao?''
''Sao? Cô đang chờ tôi đi?''
''Không...Không phải...'' Ôn Hủ Hủ lập tức thề thốt phủ nhận, nhưng lời cô nói ra càng nhanh thì càng chứng tỏ cô đang bối rối như thế nào, lời nói dối này không có chút chân thật nào.
Khóe miệng Hoắc Tư Tước nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh lùng chế giễu, hắn nâng chân đi vào.
''Tôi nghe nói hôm nay cô không cần Lạc Du khám? Khỏi rồi?''
''...Không có!'' Một giây sau người phụ nữ nào đó lập tức nhảy lên giường, dùng tốc độ cực nhanh nằm lại giường.
''Không có... Chưa có khỏi, ngực tôi đau, chân... chân cũng đau, không đi được.''
Cô lắp ba lắp bắp phủ nhận mình khỏe, miêu tả vô cùng nghiêm trọng, cô cũng không quên nắm lấy chăn trên giường, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ thống khổ.
Hoắc Tư Tước: ''...''
Mắt hắn hơi giật giật, hắn thiếu chút nữa không nhịn được mà lật tẩy kĩ thuật diễn vụng về này của cô.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn làm như không nhận ra điều gì: ''Chưa khỏi mà không để cô ấy khám? Cô muốn tôi ném cô vào bệnh viện sao?''
''Không không không, tôi không đi bệnh viện, tôi... tìm cô Lạc, lát nữa tôi sẽ nói dì Vương gọi cô ấy đến.''
Ôn Hủ Hủ vội vàng nhận sai, cô cam kết với hắn nhất định sẽ đi tìm Lạc Du, chỉ thiếu đưa tay lên thề với hắn mà thôi.
Cũng may sau khi nói xong câu này, người đàn ông kia cuối cùng cũng buông tha cho cô.
Sau đó hắn chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ thở một hơi nhẹ nhõm...
Bị dọa chết rồi!
Thiếu chút nữa bị đuổi ra ngoài rồi.
Cô không biết rằng, sau khi đi đến cầu thang, người đàn ông kia nhìn về phía cánh cửa phòng cô một lúc lâu, hắn không biết mình đang cảm thấy như thế nào, nhưng có thể chắc chắn một điều, đôi mắt đen như mực vốn lạnh nhạt lúc này như xuất hiện chút ấm áp...
Chương 314: Rốt cuộc Mặc Bảo bị bệnh gì?
Ôn Hủ Hủ dựa vào trí thông minh của mình để ở lại nơi này.
Bọn nhỏ cũng vô cùng vui vẻ, ba vừa đi, mấy đứa đã chạy lên vây quanh mẹ.
''Mẹ, mẹ, là con ngăn ba lên đó, bảo bối Nhược Nhược có giỏi không?'' Tiểu Nhược Nhược nhào vào ngực mẹ, bắt đầu tranh công.
Ôn Hủ Hủ ôm cục bột nhỏ, hôn mấy cái lên mặt bé.
''Rất giỏi, bảo bối nhà ta tuyệt nhất!''
''Vậy con thì sao? Mẹ, còn cả con nữa, là con báo tin, con phát hiện xe ba rồi gọi hai người tới.''
''Con cũng thế.''
Nghe thấy mẹ khen ngợi, hai bảo bối khác cũng đi đến muốn được khen ngợi như em gái.
Đương nhiên Ôn Hủ Hủ đều làm như những gì các bé muốn, nhưng khi bốn mẹ con đang vui vẻ trong phòng thì đột nhiên khuôn mặt nhỏ của Mặc Bảo tái lại.
''Hừ...''
''Sao vậy? Mặc Bảo? Con không thoải mái sao?'' Ôn Hủ Hủ nhạy bén phát hiện, cô lập tức ôm lấy con trai, quan tâm hỏi thăm.
''Mẹ, bụng anh trai bị đau, trong thời gian này anh vẫn luôn như vậy, thỉnh thoảng sẽ đau nhức.'' Tiểu Nhược Nhược thấy vậy thì nhanh chóng sờ lên khuôn mặt nhỏ của anh trai, sau đó giải thích với mẹ.
Thỉnh thoảng đau nhức?
Tại sao lại như vậy? Trẻ con bị viêm dạ dày có thể kéo dài đến thế sao?
Ôn Hủ Hủ nhớ đến mục đích ban đầu của mình, cô lập tức cảm thấy nóng vội, ôm Mặc Bảo ra ngoài tìm dì Vương.
''Dì Vương, tôi muốn hỏi một chút, tình trạng của Mặc Mặc như thế nào? Vì sao bé bị bệnh lâu như vậy mà không khỏi? Bé bị bệnh gì? Có bệnh án của bệnh viện không, lấy ra cho tôi xem chút.''
''Hả? Bệnh của tiểu thiếu gia Mặc Mặc không xem ở bệnh viện, là cô Lạc xem cho bé, lúc trước nằm viện vẫn không tốt lên nên tiên sinh để cô Lạc khám cho bé.''
Dì Vương đang bận rộn trong phòng bệnh nghe Ôn Hủ Hủ hỏi thì lập tức nói rõ từ đầu đến cuối cho cô nghe.
Vẫn là Lạc Du khám?
Trong lòng Ôn Hủ Hủ lập tức xuất hiện dự cảm xấu: ''Vì sao bệnh viện không khám được? Rất nghiêm trọng sao?''
Dì Vương nhíu mày: ''Tôi cũng không rõ, nhưng cô Lạc nói tiểu thiếu gia Mặc Mặc bị lây nấm mốc, trong thời gian này cô ấy vẫn luôn nghiên cứu thuốc để điều trị.''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Chỉ một câu nhưng cũng khiến người cô lạnh buốt.
Cô biết trình độ y học của Lạc Du, thiên tài tâm lí học, cũng rất say mê chế tạo thuốc, nếu như cô ta vẫn còn nghiên cứu thì rốt cuộc tình bệnh của đứa nhỏ đến mức nào?
Ôn Hủ Hủ không ở lại được nữa, cô lập tức giao mấy đứa nhỏ cho dì Vương sau đó một mình đến sở nghiên cứu của Lạc Du.
''Ôn Hủ Hủ? Cô đến chỗ tôi làm gì? Không phải buổi sáng cô không cho tôi khám sao?''
Lạc Du khá mang thù, sau khi thấy người đứng trước cửa là Ôn Hủ Hủ, cô ta rất không vui ngăn lại trước cửa không cho cô vào, còn nhắc lại chuyện buổi sáng.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể xin lỗi cô ta: ''Thật xin lỗi cô Lạc, buổi sáng là tôi quá đáng, mong cô bỏ qua cho tôi, tôi đến đây là muốn hỏi cô một chút về bệnh của con trai tôi.
''Bệnh?''
Không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến càng khiến Lạc Du coi thường Ôn Hủ Hủ hơn.
''Cô hiểu sao? Cô có thể hiểu được thật sao? Cô xuất thân trung y, ngay cả đại học y cũng không học, cô có thể hiểu tôi đang nghiên cứu cái gì sao?''
''Đúg vậy, tôi không giỏi bằng cô, nhưng mong cô để tôi nhìn qua.''
Ôn Hủ Hủ nhẫn nhịn, vì con trai, thái độ của cô đã vô cùng khiêm tốn.
May mà người phụ nữ này cũng xem như hài lòng với lời cô nói, cô ta tránh sang một bên để Ôn Hủ Hủ đi vào.
''Cô yên tâm, bệnh của con trai cô tôi sẽ chữa tốt, bây giờ đã có chút manh mối rồi.''
''Cô nói cái nấm mốc kia sao?''
Ôn Hủ Hủ lập tức nghiêng đầu nhìn cô ta: ''Nấm mốc này cũng không phải vi khuẩn gì hiếm thấy trong y học, không thể dùng kháng sinh sao?''
Lạc Du cười lạnh: ''Cũng phải xem là loại nấm mốc gì, cô biết con cô mắc loại nào sao?
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Một câu cũng khiến Ôn Hủ Hủ trầm xuống.
Cô ta có ý gì? Cái gì gọi là loại nào?
Ôn Hủ Hủ ngày càng bất an, cô đi theo người phụ nữ kia vào phòng thí nghiệm, lập tức thấy một chiếc kính hiển vi trên bàn được chiếu sáng chói, dưới đáy kính hình như còn có mẫu máu.
''Tôi xem qua chút.''
Cô thông minh vừa nhìn đã biết đây là máu của con trai, không đợi cô ta đồng ý, cô đã lập tức đi lên nhìn kính hiển vi.
Đúng là cô không tinh thông tây y, nhưng làm bác sĩ lâu như vậy cô vẫn biết mấy thứ này là gì.
Sau khi cô nhìn mẫu máu bên dưới kính hiển vi, mẫu máu bình thường đều là có nhiều bạch cầu, nhưng lúc này trong mẫu máu bên dưới lại vô cùng thấp, gần như là qua mức cảnh báo.
''Tại sao có thể như vậy? Máu của cậu bé trong thời gian này vẫn như vậy sao?''
''Đúng vậy, bây giờ đã tốt hơn nhiều, lúc đầu gần như không có.'' Lạc Du lại hừ lạnh một tiếng nói.
Khuôn mặt nhỏ của Ôn Hủ Hủ lập tức tái lại.
Gần như không có, không thể như vậy được, nhất định là người phụ nữ này nói quá rồi, nhưng cô ta nói vậy thì nhất định tình trạng lúc đó rất tệ.
Chương 315: Sợ hãi
Cho nên lúc đó tình huống của con trai cô tệ như vậy sao?
Bạch cầu thấp ở mức cảnh báo có nghĩa là lây nhiễm vô cùng nghiêm trọng, không phải là viêm nhiễm bình thường, ngay cả bản thân cũng không còn sức đề kháng nữa, điều này rất dễ dẫn đến những bệnh về máu.
Ví dụ như ung thư máu, hoặc có thể là bệnh máu trắng!
Ôn Hủ Hủ nghĩ mà run cả người, một lúc lâu sau cô mới nghe thấy mình run rẩy hỏi một câu: ''Vì sao lại như vậy? Rốt cuộc bé bị gì?''
''Sao tôi biết được? Lúc ấy thằng bé được đưa từ nhà ông đến bệnh viện đã như vậy, sao tôi biết nó bị sao?''
''Nhà ông?''
Trong lòng Ôn Hủ Hủ chấn động.
Sao cậu bé lại đến nhà cũ? Ba bé đâu? Lúc đó hắn không ở cạnh mấy đứa nhỏ sao?
Không hiểu vì sao sau khi nghe thấy cậu bé bị bệnh ở nhà cũ, Ôn Hủ Hủ luôn cảm thấy không yên lòng, đặc biệt là khi cô nhớ ra đứa nhỏ cũng từng bị bệnh này khi đến nhà cũ bên đó.
Cô thật sự không thích chỗ kia.
Cô không thích ở đó, cô cũng không thích con cô ở đó.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ vô cùng kém, cô rời khỏi nơi của Lạc Du.
Ba đứa nhỏ vẫn đang chờ cô, sau khi thấy cô về, bọn nhỏ lập tức vây quanh: ''Mẹ, mẹ đến chỗ dì Lạc hỏi được chưa? Có thể tìm được cách chữa bệnh cho anh không?''
Tiểu Nhược Nhược ân cần hỏi.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Ôn Hủ Hủ tạm thời đè sự buồn bã trong lòng xuống, cô kéo đứa nhỏ đến trước mặt, sau đó hai mẹ con cùng nhau ngồi trên ghế ngoài sân.
''Mặc Mặc, con nói cho mẹ nghe chút, trước khi con bị bệnh có ăn thứ gì hỏng ở nhà ông không?''
''Không ạ, đồ ông nội cho chúng con ăn hàng ngày đều do ông tự chuẩn bị.''
''Vậy sao con lại đột nhiên bị bệnh được? Dạ dày con xảy ra vấn đề thì chắc chắn liên quan đến thức ăn, con nghĩ thật kĩ xem, lúc đó con đã ăn qua cái gì rồi?''
Ôn Hủ Hủ vẫn cố hết sức để giúp đứa nhỏ nhớ lại kí ức lúc đó.
Nhưng Mặc Bảo bị cô truy vấn không lên tiếng mà ngược lại Hoắc Dận trầm mặc ít nói lại đột nhiên lên tiếng.
''Mẹ, em trai vì con nên mới ăn.''
''Cái gì?" Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi: ''Em vì con ăn cái gì? Rốt cuộc hai đứa làm gì vậy?''
Lời này thật sự quá dọa người, cô kích động đến mức nắm chặt tay đứa nhỏ, hơn nữa còn không kiểm soát được sức lực của mình mà nắm tay cậu bé đến đỏ bừng.
Mặc Bảo thấy sự nhẫn nhịn trên khuôn mặt nhỏ của anh trai, cậu bé nhanh chóng ngăn mẹ lại: ''Mẹ mẹ mẹ, mẹ đừng trách anh trai, là con tự nguyện, con muốn biết lời anh nói có phải thật không.''
''Cái gì? Cái gì thật?'' Ôn Hủ Hủ vẫn không hiểu.
Đến nước này hai đứa nhỏ mới kể rõ mọi chuyện ra.
Hóa ra lần trước khi đến nhà cũ, Mặc Bảo đột nhiên bị bệnh, lúc ấy Hoắc Dận đã nổi giận với ông cụ Hoắc, kiên quyết không cho em trai đến nhà ông nhỏ nữa.
Sau đó Mặc Bảo biết chuyện này nên đã đi hỏi anh trai.
''Lúc đó anh trai nói, khi còn bé, chỉ cần anh ấy đến nhà ông nhỏ là sẽ bị bệnh, anh ấy nghi ngờ... lần con bị bệnh cũng vì ăn đồ ở chỗ ông nhỏ.''
Đôi mắt Mặc Bảo cong cong, cậu bé nhìn anh trai đứng bên cạnh.
Ôn Hủ Hủ nghe xong thì lập tức chấn kinh: ''Chuyện đó... là thật sao?''
Mặc Bảo gật đầu: ''Lúc đầu con không tin, sau đó vì để kiểm chứng lời anh trai, lần chúng con đến nhà ông nội, con cố ý đến nhà họ, kết quả con vừa ăn đồ ở đó đã lập tức bị bệnh, con cũng không biết đây là trùng hợp hay họ thật sự muốn con bị bệnh nữa.''
Mặc Bảo uất ức nhìn mẹ.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Một giây này, trong sân sau, Ôn Hủ Hủ cảm thấy mạch máu trong cơ thể như đông lại.
Trong đầu cô là sóng lớn cuồn cuộn còn cơ thể lại lạnh đến thấu xương, phẫn nộ, kinh ngạc, sợ hãi... Thậm chí hai tay cô còn run rẩy, ngay cả nắm lại cũng không được.
Trên đời lấy đâu ra nhiều chuyện trùng hợp vậy?
Đứa nhỏ bình thường không bao giờ bị bệnh, về nhà cũ hai lần, cả hai lần đều bị bệnh.
Mà đáng sợ nhất là, một khi chứng minh được đây là sự thật, có phải lí do con trai lớn của cô luôn không khỏe cũng liên quan đến bọn họ không?
Ôn Hủ Hủ không dám tưởng tượng tiếp.
Điều duy nhất cô muốn làm bây giờ là lập tức đến nhà cũ nhìn xem, cô muốn đích thân đi kiểm tra chuyện này có phải thật không. Con của cô có phải bị người khác hại không?
''Đi, Mặc Mặc, Dận Dận, chúng ta về nhà cũ.''
''Hả?''
Sắc mặt hai anh em lập tức thay đổi.
Xong rồi, không phải lần này gặp rắc rối rồi chứ?
Nhưng mẹ căn bản không cho hai đứa nhỏ cơ hội chần chừ, sau khi quyết định xong, cô lập tức nhờ dì Vương trông Tiểu Nhược Nhược, nói một tiếng với dì ấy rồi dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài.
Sao cô có thể để chuyện này cứ như vậy mà qua được...
*
Buổi chiều hôm đó Hoắc Tư Tước không còn để tâm đến chuyện ở nhà.
Có lẽ do lần quay lại giữa trưa khiến hắn yên tâm, cũng có thể do việc ở công ty quá nhiều nên hắn không có thời gian quan tâm đến chuyện khác nữa.
Đặc biệt là phòng ban giam đốc đột nhiên nhận được một tập tài liệu nặc danh gửi đến cho hắn.