Mục lục
Con Đường Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi việc Ninh gia ở kinh thành được sắp xếp xong, Triệu Trầm chọn ngày mình nghỉ hưu mộc mời cả nhà ngoại tổ phụ đến Hầu phủ của mình làm khách.

Phu thê Ninh nhị lão gia đã cao tuổi, ngồi nói chuyện với bọn tiểu bối một lúc liền để Triệu Trầm dẫn đến khách phòng nghỉ ngơi, ở nơi đó Ninh thị và Triệu Duẫn Đình đã chờ sẵn từ lâu. Ninh thị là do nhớ phụ mẫu, còn Triệu Duẫn Đình có ý đồ ở trước mặt thê tử cầu xin nhị lão tha thứ cũng muốn hai người giúp hắn khuyên nhủ thê tử tái giá với hắn …

Triệu Trầm không có ý định muốn nghe phụ thân dùng tài ăn nói, thấy có Triệu Nguyên ở bên ngoài canh chừng, yên tâm đi đến tiền viện.

“Thừa Viễn trở lại à, Tử Kính đang nói với ta chiến công vĩ đại của cháu ở Tây Bắc.” Ninh Tấn Thư cười nói.

Triệu Trầm nhìn Quách Tử Kính một chút, khiêm tốn trả lời: “Cữu phụ(cậu) đừng nghe huynh ấy, chỉ là một chút công lao không đáng nhắc đến.”

Ninh Tấn Thư nhìn hai đứa cháu ngoại tuổi trẻ tài cao, nhắc nhở nhi tử: “Biểu huynh, biểu đệ của con đều nhất biểu nhân tài(tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự), con cần phải cố gắng tiến tới, cho dù không sánh bằng, cũng không thể kém quá nhiều.”

Ninh Đức cười tán thành.

Hắn cũng đã 25, thi tiến sĩ cũng là chuyện ba năm sau, quan văn thăng tiến chậm, dù cố gắng như thế nào cũng không có khả năng bắt kịp hai biểu huynh đệ này được. Tuy nhiên, Triệu Trầm và Quách Tử Kính đều có bản lĩnh, cho dù bọn họ là quan võ không có cách nào trực tiếp dìu dắt hắn, chờ hắn thi đậu tiến sĩ, người ta sẽ nhìn đến quan hệ thông gia giữa bọn họ, chắc chắn chiếu cố hắn.

Ninh gia có thể đứng lên hay không hoàn toàn là dựa vào thế hệ của bọn họ.

~

Ở tiền viện, các nam nhân đang nói chuyện, trong đình hóng mát ở hoa viên, A Kết dẫn ba đứa nhỏ tiếp đón mẫu tử Kiều thị. Quách phu nhân, Lâm Trúc còn có Quách Bảo Châu cũng tới, biểu tẩu Trương thị ở nhà chăm sóc nữ nhi chưa quen khí hậu bị ốm, hôm nay không đến, nhưng Kiều thị vẫn dẫn cháu trai là Ngũ Lang đến.

Ngũ Lang năm nay sáu tuổi, mặc một bộ đồ màu xanh, mặt mày thanh tú.

Đại khái là Ninh gia có nhiều tiểu hài tử, Ngũ Lang ở trước mặt tỷ đệ Xán Xán không cảm thấy sợ người lạ, gọi muội muội đệ đệ rất thân thiết.

Xán Xán lại không thích người ca ca này.

Bởi vì Ngũ Lang vừa đến, sự chú ý của Bình ca nhi và An ca nhi đều chuyển qua cậu, Ngũ Lang đi đến đâu, hai tiểu tử mập này đều đi theo đến đó như cái đuôi nhỏ. Bây giờ Bình ca nhi đã đi vững rồi, thời gian An ca nhi đi được cũng lâu hơn.

Ngũ Lang dẫn theo hai đệ đệ đi xung quanh trong đình hóng mát, đi tới đi lui thì thấy Xán Xán tức giận đang ngồi một mình trên ghế dài, cậu gọi nhưng Xán Xán không để ý tới cậu, liền đi qua, nghiêng đầu hỏi muội muội: “Tại sao muội muội lại không chơi?”

Xán Xán xoay người, không muốn nói chuyện với cậu.

Ngũ Lang rất thích người muội muội này, cảm thấy bé đều sạch sẽ và đẹp hơn mấy muội muội trong nhà, bởi vậy nên cậu rất muốn biết tại sao muội muội lại tức giận. Xán Xán không thích cậu làm phiền, đứng dậy đi về phía mẫu thân, Ngũ Lang sốt ruột kéo tay Xán Xán, Xán Xán dùng sức vung tay, còn đẩy ngã Ngũ Lang, tạo nên tiếng động thật lớn.

Những người lớn đang ngồi quanh bàn đá đều giật nảy mình, A Kết và Ninh Nghi Phương đồng thời đứng lên. Ninh Nghi Phương ở gần hai đứa nhỏ hơn, sau khi chạy lại, vừa đỡ Ngũ Lang vừa trợn mắt răn dạy Xán Xán: "Ai dạy ngươi đánh người? Tiểu cô nương hư hỏng như vậy, về sau không ai chơi với ngươi."

Xán Xán sau khi đây Ngũ Lang cũng ngây người, sau đó lại nghe người ta dạy dỗ bé, bé nhìn người cô lạ lẫm đang ngồi xổm trước mặt mình, quay người chạy tới bổ nhào vào lòng mẫu thân, vô cùng uất ức, khóc to:" Xán Xán không thích ca ca, không muốn để cho hắn tới nhà chúng ta chơi..."

A Kết đau lòng, nhưng cũng biết việc này nữ nhi sai, vừa giúp nữ nhi lau nước măt vừa dịu dàng dạy dỗ bé: "Xán Xán không khóc, ca ca thích con, vì sao con không muốn chơi cùng ca ca? Vừa rồi con lại còn đẩy ngã ca ca, nương có từng dạy con ức hiếp người như vậy không, nhanh đến xin lỗi ca ca."

"Con không thích hắn, không muốn chơi cùng hắn." Xán Xán khóc lớn, bởi vì mẫu thân muốn bé nhận lỗi, bé càng khóc lớn hơn.

Tỷ tỷ vừa khóc, cặp sinh đôi vốn đứng ở một bên chờ ca ca tới cũng bĩu môi khóc lên, cùng đi về phía mẫu thân.

Hôm nay Quách Bảo Châu không mang nhi tử tới, hiện tại bận bịu cùng mẫu thân mỗi người ôm lấy một tiểu tử mập mạp dỗ cho chúng ngừng khóc, Lâm Trúc mang thai không thể làm gì nặng, nhíu mày nhìn xem Kiều Thị không nói gì, nàng oán trách nhìn về phía Ninh Nghi Phương: "Trẻ nhỏ chơi đùa không thể tránh khỏi va chạm, Xán Xán cũng không cố ý, sao ngươi lại hù dọa nó?"

Ninh Nghi Phương đau lòng vì cháu trai, nàng cũng đau lòng vì cháu gái.

"Làm sao không phải cố ý?" Ninh Nghi Phương không cam lòng nói, " vừa nãy Xán Xán có đẩy Ngũ Lang, ngươi cũng không phải không nhìn thấy?"

Lâm Trúc không sợ cãi nhau, nếu là chuyện khác, nàng có thể nhịn, đối với biểu cô nương nhìn tỷ muội các nàng không thuận mắt này, nàng không muốn nhịn: “Nếu Ngũ Lang không kéo Xán Xán, Xán Xán sẽ đẩy nó sao?”

Ninh Nghi Phương nghẹn một chút, Kiều thị rốt cuộc cũng mở miệng răn dạy nữ nhi: “Được rồi, chút việc nhỏ ấy cũng muốn tính toán chi ly với một thôn phụ, con đã quên hết những quy củ ta đã dạy rồi sao? Cô của con cũng có mặt ở đây, đừng để cho cô cảm thấy sau khi Ninh gia chúng ta bị sung quân thì không chú ý quản giáo cô nương.”

Những lời này mang hàm nghĩa quá nhiều.

Nếu như mọi người đều ở kinh thành, lời nói này của Kiều thị không là gì, hết lần này tới lần khác tỷ muội A Kết lớn lên ở nông thôn.

Lâm Trúc không nhịn được muốn nổi giận.

A Kết kịp thời nháy mắt với muội muội, Quách phu nhân cũng bế Bình ca nhi ngồi xuống cạnh con dâu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Kiều thị nói: “Đệ muội đừng trách Nghi Phương, tuy quy củ nhà chúng ta tốt, nhưng mà Nghi Phương từ nhỏ đã ở biên quan, mưa dầm thấm đất … May mắn bây giờ đã trở về, sau này chỉ cần chú ý một chút, sẽ dễ dàng sửa đổi.”

Ánh mắt lạnh lùng, ẩn hàm mang ý cảnh cáo.

Người đệ muội(em dâu) này, trước khi Ninh gia đại biến cũng rất tốt, không ngờ nhiều năm trôi qua lại trở nên chua ngoa như vậy. Mấy ngày trước bà về nhà mẹ đẻ đã phát hiện, nể tình Kiều thị gả đến nhà mình chịu nhiều khổ sở như vậy, bà không so đo với bà ta, nhưng lúc này Kiều thị dám châm chọc tỷ muội Lâm gia, bà cũng không dung túng cho bà ta.

Nơi này không có ai nợ nần gì bà ta cả.

Sắc mặt Kiều thị thay đổi, đột nhiên đứng lên: “Nghi Phương, chúng ta đi, tránh cho Ngũ Lang lại gặp rắc rối.”

Ninh Nghi Phương sửng sốt một chút, khóe mắt nhìn thấy huynh trưởng nhà mình và hai người biểu huynh đang đi tới, liền dắt lấy tay cháu trai đi theo phía sau mẫu thân.

Ba người Triệu Trầm là vì nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ mới qua đây, lúc mẫu tử Kiều thị vừa đi ra khỏi đình nghỉ mát, bọn họ vừa lúc đến gần.

Triệu Trầm quét mắt một vòng nhìn thấy nữ nhi quay lưng về phía mình đang dựa vào trong lòng thê tử, kinh ngạc hỏi Kiều thị: “Sao mợ lại muốn đi rồi?”

Ninh Nghi Phương giành cáo trạng trước: “Nhị biểu huynh, lúc nãy Xán Xán đẩy Ngũ Lang ngã, nhị biểu tẩu cũng không quản, muội quản thì lại chịu oán trách.” Nói xong thả tay Ngũ Lang đi đến trước người Triệu Trầm, uất ức nhìn hắn. Người tới là khách, mẫu thân lại ở bên cạnh, biểu ca dù vì lễ tiết cũng sẽ răn dạy Lâm thị.

Nàng ta đứng quá gần, Triệu Trầm tránh qua một bên nhìn về phía thê tử, thấy thê tử ôm nữ nhi xoay người không cho hắn nhìn, Triệu Trầm nhất thời có chút đau đầu, nói với Kiều thị: “Xán Xán có chút bướng bỉnh, mợ đừng chấp nhặt với đứa nhỏ làm gì, chút nữa là đến giờ ăn cơm.”

Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mợ đột nhiên muốn đi, thì dù sao hắn cũng phải khuyên nhủ. Khi còn nhỏ mợ đối với hắn rất tốt, hắn vẫn còn nhớ rõ một số chuyện, hơn nữa nữ nhi bướng bỉnh, quả thật có thể làm ra chuyện đẩy người, về phần lời nói của Ninh Nghi Phương mắng thê tử, hắn không thèm để ý.

Ninh Đức cũng khuyên mẫu thân, đồng thời không chút dấu vết đứng chắn trước người muội muội.

Kiều thị còn chưa lên tiếng, Quách phu nhân thản nhiên mở miệng: “Mợ cháu còn có việc bận rộn, Thừa Viễn đừng giữ người nữa.”

Triệu Trầm có thể không hiểu người mợ nhiều năm không gặp, nhưng hắn rất hiểu dì, nghe xong lời này, nụ cười biến mất, đi lướt qua mấy người vào trong đình nghỉ mát, vươn tay bế nữ nhi: “Xán Xán sao vậy, nói cho phụ thân, phụ thân giúp con xả giận.”

Kiều thị đã làm cho dì phải hạ lệnh đuổi khách, có thể biết được thái độ làm người của Kiều thị, hắn cũng không cần phải khách khí với bà ta. Phụ tử Ninh Tấn Thư có thể kết giao, hắn sẽ qua lại như thân thích, về phần mẫu tử Kiều thị, hắn cũng không cần hai người thân thích này.

“Người đó mắng con, còn cãi nhau với dì, con không thích người đó!” Xán Xán tựa vào trong ngực phụ thân cáo trạng, ngón tay nhỏ chỉ vào Ninh Nghi Phương.

Ninh Nghi Phương khẩn trương: “Nhị biểu huynh đừng hiểu lầm, muội chỉ bảo Xán Xán không được bắt nạt người khác …”

Ánh mắt Triệu Trầm trực tiếp nhìn vào Ninh Đức.

Ninh Đức hiểu rõ tính tình của mẫu thân và muội muội như lòng bàn tay, chắp tay với Triệu Trầm và Quách Tử Kính, nghiêm mặt, tự mình đưa ba người ra ngoài.

Bọn họ đi, Lâm Trúc lén nhìn mẹ chồng, thấy Quách phu nhân đang bế Bình ca nhi chỉ phong cảnh xung quanh cho cậu bé xem, nàng hung hăng lườm Triệu Trầm, nhỏ giọng thầm thì: “Nhị biểu huynh, nhị biểu huynh, gọi cũng thật là thân thiết.” Trưởng tỷ và ba đứa nhỏ còn ở đây, Ninh Nghi Phương kia còn dám tắng trợn đụng đến tỷ phu, coi tỷ muội các nàng là người chết sao?

Quách Bảo Châu cũng phụ họa theo. Tính tình của tẩu tử hiền dịu, dễ dàng bị biểu huynh dỗ dành, nàng và Lâm Trúc muốn cảnh tỉnh biểu huynh một chút, tránh cho hắn cố kỵ tình cảm biểu huynh muội, dung túng cho Ninh Nghi Phương, khiến cho tẩu tử đau lòng. Thực ra nàng và Ninh Nghi Phương có quan hệ gần hơn, nhưng ai bảo ngôn hành cử chỉ của Ninh Nghi Phương làm cho người ta cảm thấy không vừa mắt chứ.

A Kết ngồi xuống bên cạnh Quách Bảo Châu, bế An ca nhi ngồi lên chân của mình, cúi đầu dỗ cậu bé.

Đương nhiên nàng tin tưởng trượng phu, nhưng mà hai muội muội đã có lòng, nàng cũng nên phối hợp, hơn nữa trong lòng nàng quả thật cũng có chút không thoải mái.

Triệu Trầm thật oan uổng, chuyện do Ninh Nghi Phương gây ra, nhưng hai người là biểu huynh muội, chẳng lẽ trước mặt nhiều người như vậy, hắn dạy dỗ Ninh Nghi Phương không được gọi hắn là biểu ca?

Khổ nỗi Lâm Trúc và Quách Bảo Châu tỏ ra thái độ không muốn nói đạo lý, hắn càng giải thích càng loạn hơn. Thấy Quách Tử Kính đứng ở một bên xem náo nhiệt, Triệu Trầm hắng giọng, thuận miệng nói: “A Trúc đừng nghĩ nhiều, muội ấy gọi đại biểu huynh cũng như vậy, ta và Tử Kính nghe thấy đều không cảm thấy thoải mái, chỉ là không có cách nào.”

Ánh mắt như dao của Lâm Trúc lập tức bắn về phía nam nhân nhà mình.

Quách Tử Kính chỉ lẳng lặng nhìn lại thê tử.

Lâm Trúc hừ một tiếng, quay đầu nói chuyện với Quách Bảo Châu.

Lúc này Quách Tử Kính nói nhỏ với Triệu Trầm: “Chúng ta đi đến tiền viện xem một chút, cữu phụ(cậu) chắc sẽ không về theo.”

Xán Xán đã ngừng khóc, Triệu Trầm để nữ nhi xuống, để cho bé dỗ hai đệ đệ cùng chơi. Xán Xán nhìn hai người đệ đệ, nước mắt lại ngập tràn, dựa vào người phụ thân không muốn đi: “Đại đệ đệ và nhị đệ đệ không thích chơi với con.”

“Ai nói?” Triệu Trầm nghi ngờ nhìn thê tử.

A Kết cuối cùng cũng hiểu vì sao nữ nhi lại cư xử như lúc nãy rồi, cười hỏi nhi tử: “An ca nhi thích tỷ tỷ hay là ca ca?”

Xán Xán quay đầu nhìn, hai mắt đẫm lệ thấy nhị đệ chỉ vào mìn, nhất thời nín khóc mỉm cười, vứt bỏ phụ thân chạy về phía đệ đệ.

Triệu Trầm và Quách Tử Kính muốn đi, Quách phu nhân để Bình ca nhi xuống bên cạnh Xán Xán, ba tỷ muội cùng chơi, bà cũng đi đến tiền viện.

Mẫu tử Kiều thị đã đi, phụ tử Ninh Tấn Thư quay lại phòng khách, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của trưởng tỷ, trong lòng Ninh Tấn Thư có chút hồi hộp.

Hắn mới hồi kinh không lâu đã liền bị trưởng tỷ khiển trách rồi sao?

“Để mấy biểu huynh đệ chúng nó nói chuyện, đệ đi theo ta.” Quách phu nhân thản nhiên bỏ lại một câu, xoay người đi vào trong thính đường.

Ngay trước mặt vãn bối, Ninh Tấn Thư ung dung đi theo, sau khi vào phòng, đóng cửa lại, không đợi trưởng tỷ mở miệng đã chủ động nhận sai: “Tỷ tỷ, mấy năm nay tính tình của mẫu thân Nghi Phương đã thay đổi không làm cho người ta thích, đệ đều biết, nhưng đệ và nàng đã nhiều năm phu thê, nàng cũng vì chịu khổ quá nhiều nên mới như vậy …”

Ánh mắt của Quách phu nhân cắt ngang lời hắn: “Nàng ta như thế nào là chuyện của nàng ta, tốt xấu gì thì cũng là đệ sống cùng nàng ta, không liên quan đến ta, ta chỉ lo lắng nàng ta ăn nói lỗ mãng sẽ làm liên lụy đến đệ và A Đức, đệ chắc đã biết, hôm nay nàng ta lại châm chọc hai người cháu dâu của đệ là xuất thân từ nông thôn.”

Sắc mặt Ninh Tấn Thư thay đổi: “Cái người ngu ngốc này … Tỷ tỷ yên tâm, Tấn Thư biết làm như thế nào.”

Kết cục hai nhà Ninh, Triệu đã định, thay vì mang lòng oán hận, không bằng quan hệ tốt với Triệu gia để ngày sau có việc dìu dắt lẫn nhau, sao thê tử có thể đắc tội với chủ mẫu của hai nhà Quách, Triệu? Lâm thị phủ Võ anh hầu đã lo liệu việc nhà, nhi nữ song toàn(có cả con trai lẫn con gái) địa vị càng vững chắc, tiểu Lâm thị có mẹ chồng và trượng phu che chở …

Đệ đệ suy nghĩ nhanh nhạy, Quách phu nhân cũng biết, nếu không bà cũng đã không nói những lời này. Dừng một chút, bà hạ thấp giọng, nói đến một chuyện khác: “Nghi Phương là cô nương duy nhất chưa xuất giá của Ninh gia chúng ta, ta và Lan Dung đều yêu thương con bé, nếu như Tử Kính và Thừa Viễn chưa cưới thê, Nghi Phương coi trọng đứa nào, chúng ta đều đồng ý, chỉ là bây giờ …”

Ninh Tấn Thư nhíu mày: “Tại sao tỷ tỷ lại nói …”

Lời còn chưa dứt, mặt hắn chậm rãi đỏ lên rồi, hiển nhiên đã đoán ra cử chỉ của nữ nhi nhà mình không đúng.

Quách phu nhân không muốn nói rõ khiến cho đệ đệ xấu hổ, thấy hắn hiểu được, chuyển đề tài: “Đi thôi, Lan Dung cũng rất nhớ đệ, chúng ta cùng đi. Nhiều năm như vậy, muội ấy vẫn luôn cảm thấy áy náy, đệ là huynh trưởng, cố gắng khuyên bảo muội ấy, chúng ta đều muốn hướng về phía trước có phải hay không?”

“Chính là ý này.” Ninh Tấn Thư khôi phục lại sự bình tĩnh, cười mở cửa cho trưởng tỷ.

Buổi chiều về đến nhà, hắn và thê tử cãi nhau một trận, lại sai người mời ma ma đến dạy Ninh Nghi Phương quy củ, trước khi gả đi thì không cho ra khỏi cửa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Phúc ca nhi: Đẩy thật tốt!

Triệu Xán Xán: Ngươi là ai?

Phúc ca nhi: …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK