Edit: windchime
Triệu Xán Xán luôn luôn biết phụ thân yêu thương mình nhất, cũng hiểu phụ thân luyến tiếc khi mình phải xuất giá, nàng cũng lưu luyến phụ mẫu, nhưng nàng càng mong chờ cuộc sống cùng với Đường Duệ.dfienddn lieqiudoon Có đôi khi ngẫm lại, Triệu Xán Xán cảm thấy mình không hiếu thuận, nhưng ngày nàng xuất giá, được phụ thân cõng từng bước đi về phía kiệu hoa, Triệu Xán Xán chợt bật khóc.
Nàng vịn vào bờ vai rắn chắc của phụ thân thật chặt, khóc không thành tiếng: “ Phụ thân, con không muốn gả …”
“Còn nói những lời ngốc nghếch.” Triệu Trầm cười nhìn khách khứa xung quanh, thật ra trong mắt hắn chỉ có kiệu hoa trước mặt, trên đầu nữ nhi đã được phủ khăn, chỉ có thể thì thầm, hắn lại không tiện mở miệng, cho đến khi vững vàng đặt nữ nhi vào trong kiệu, hắn mới nhanh chóng căn dặn nữ nhi: “ Nhớ kỹ, mặc kệ trong cung xảy ra chuyện gì, phụ thân luôn ở bên ngoài bảo vệ con, không ai có thể ức hiếp Xán Xán nhà ta, cho dù người đó là thái tử
hay là hoàng thượng, nếu hắn dám làm Xán Xán nhà ta chịu uất ức, phụ thân cũng sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Triệu Xán Xán khóc gật đầu: “ Biết, phụ thân đối với con là tốt nhất …”
Triệu Trầm ngắm nhìn nữ nhi một chút, chợt đứng dậy, buông màn kiệu che đi bóng dáng thân nữ nhi.
Nữ nhi lớn rồi, có con đường riêng của mình, điều duy nhất hắn có thể làm, chính là đứng ở một bên bảo vệ nàng thật tốt, để nàng lúc nào cũng có thể dựa vào.
~
Đông cung.
Cưới thái tử phi đương nhiên là khác với những gia đình Huân Quý khác, lúc Triệu Xán Xán hoàn thành xong các lễ tiết rườm rà, lúc có thể nghỉ ngơi, trời cũng đã tối.
Nhưng mà lúc này nàng cũng không thể thả lỏng, bởi vì bên cạnh còn có ma ma, cung nữ do hoàng hậu phái tới.
Nàng vẫn quy củ ngồi yên.
Dù sao cũng là trong cung, dù là thái tử cũng không thể không để ý đến những quy củ kia, nàng là một thái tử phi mới vào cửa tự nhiên cũng phải nhập gia tùy tục, lúc nàng còn ở nhà thì mọi người đều sủng ái nàng, nhưng ngay tại lúc nàng lên kiệu hoa, tất cả những điều đó cũng ở lại.
Nhưng Triệu Xán Xán không cảm thấy mình phải chịu uất ức gì, cho dù là gả cho một người có gia cảnh bình thường, làm thê tử và làm nữ nhi cũng hoàn toàn khác nhau, cho dù nhà đó không có gia thế như Triệu gia, nàng cũng không thể nghênh ngang.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, nhưng đến trước cửa nhà chính, chỉ còn một người.
Triệu Xán Xán đã đứng lên, dẫn đầu mọi người trong phòng đi ra nghênh đón thái tử, lúc Đường Duệ đi vào, hai người bốn mắt nhìn nhau, rất nhanh Triệu Xán Xán liền cúi xuống, cung kính chuẩn bị hành lễ.
Ánh mắt của nàng trước khi cúi đầu rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng Đường Duệ lại có chút luống cuống, giống như hắn không thích Xán Xán hành lễ với mình. Cảm giác này thật là hoang đường, hắn là thái tử, Triệu Trầm thấy hắn cũng phải hành lễ, lại càng không cần phải nói đến thái tử phi. Nhưng từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp mặt đều là hắn đi theo Xán Xán, mọi người đều coi hắn là hoàng trưởng tôn, là thái tử mà kính trọng, duy chỉ có Xán Xán không để ý đến thân phận của hắn, mặc kệ hắn xuất hiện bất ngờ như thế nào, nàng cũng đều đối xử như một người bạn chơi cùng hỏi hắn tại sao lại đến, cách nói chuyện cũng rất bình thường.
Đường Duệ bước nhanh vào, lúc Xán Xán chuẩn bị khụy chân thì cầm lấy tay nàng: “Đều là người một nhà, không cần chú ý những nghi thức xã giao này.” Hắn nắm tay nàng thật chặt, tầm mắt nhìn về ma ma đứng đầu mấy cung nữ: “Tất cả lui ra đi.”
Khuôn mặt của ma ma hiện lên vẻ ngượng nghịu, cười lấy lòng nhắc nhở: “Điện hạ, việc này không hợp quy …”
“Lui ra.” Giọng nói của Đường Duệ trở nên nghiêm nghị.
Sau lưng ma ma đổ một tầng mồ hôi lạnh, không dám dài dòng, dẫn mấy cung nữ hành lễ, xoay người đi ra ngoài, bốn nha hoàn Triệu Xán Xán mang theo cũng chủ động đi theo.
Rèm cửa vén lên lại thả xuống, trong nội thất chỉ còn lại phu thê thái tử.
Đường Duệ nhìn về phía Triệu Xán Xán, khẩn trương buông tay ra, trong lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi, sợ nàng không thích.
Triệu Xán Xán cong môi khẽ cười, liếc mắt nhìn đánh giá áo bào màu đỏ trên người thiếu niên, tò mò hỏi hắn: “Đã tắm rồi?” Trên người hắn vẫn còn mùi thơm tươi mát tao nhã, mang theo hơi nước ẩm ướt nhàn nhạt, không khỏi làm cho nàng cảm thấy trời nóng hơn.
Mặt Đường Duệ càng đỏ: “Ừ, tắm ở trong thiên điện, cả ngày mệt mỏi ra nhiều mồ hôi.” Nói xong thì liếc mắt đánh giá nàng, ngây ngốc hỏi: “Nàng cũng tắm rồi?”
Đương nhiên là Triệu Xán Xán tắm rồi, nàng cố ý đùa hắn, lắc đầu đi ra ngoài: “Còn chưa, vậy chàng ngủ trước đi, thiếp đi qua trắc thất (nhà phụ cạnh nhà chính).”
“Xán Xán!” Đường Duệ đi theo hai bước bắt lấy tay nàng, hô hấp dồn dập, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực nàng, rất nhanh cảm thấy vị trí nhìn không ổn, ánh mắt lại dời xuống dưới: “Không cần tắm, cùng, cùng nhau ngủ đi.”
“Trên người thiếp cũng có mồ hôi.” Triệu Xán Xán nín cười, hỏi, chỉ là nghĩ đến chuyện cần làm sắp tới, giọng nói của nàng cũng nhỏ nhẹ.
Âm cuối nhẹ nhàng, yêu kiều kia giống như gió xuân, thổi vào trong tai Đường Duệ khiến trongXem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK