Mang theo tâm trạng phức tạp, A Kết quay về sương phòng.
Đệ đệ không nghe lời, đi ra bên ngoài, muội muội cũng coi như khôn khéo, ở lại trong thư phòng, A Kết muốn yên tĩnh một mình, ngồi ở gian ngoài sương phòng, bất an không yên.
Hắn nói đi hắn ngang qua, đi ngang qua thì tới đây làm cái gì?
Nhiều ngày như thế cũng không thấy hắn xuất hiện, lại thêm chuyện của Như Nương, nàng suýt nữa đã quên còn một tên mặt người dạ thú như hắn...
"Đại cô nương, trong nhà có khách đến à?" Như Nương vén rèm, tò mò đi ra.
A Kết dằn xuống sự bực bội ở trong lòng, cố tỏ ra tự nhiên, giải thích: "Là Triệu công tử, người dạy võ công cho Tiểu Cửu, đi ngang qua thôi."
"Tiểu Cửu đang học võ công à?" Như Nương càng tò mò hỏi, ngồi xuống đối diện với A Kết đối diện cùng nàng, muốn nghe rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
A Kết không muốn nói nhiều về người nọ, kể chuyện đã trải qua một cách qua loa, mới vừa nói xong, ở cửa, Lâm Trúc thò đầu vào: "Đại tỷ, Triệu công tử đưa tới cho chúng ta một con lộc, vẫn còn sống đó, bây giờ hắn đi rồi, hai người muốn đi xem không?"
Đối với bất cứ thứ gì người nọ đưa, một chút hứng thú A Kết cũng không có, nhưng đôi mắt Như Nương lại sáng lên, đi tới trước người nàng, túm nàng: "Đại cô nương đi đi, ta chưa nhìn thấy con lộc bao giờ, không nghĩ tới, lúc sinh thời có thể nhìn thấy loài vật mới mẻ như vậy!"
Nàng ấy nhiệt tình kéo nàng, nếu A Kết không đi, sợ người ta sẽ nghi ngờ, dù sao lộc cũng là loài khó gặp, nàng không có lý do gì không muốn nhìn. Một bên là muội muội một bên là Như Nương, A Kết không thể không đứng dậy, định tới nhìn một cái rồi đi luôn.
Ba cô nương đi ra cửa.
Bên tường nhà Lâm gia có cây hồng, con lộc được buộc dưới tàng cây, mẫu tử Liễu thị đang đứng ở đó quan sát. Ngoài cửa có hàng xóm thò đầu nhìn vào trong, biết Lâm Hiền không ở nhà, phần lớn những người tới xem náo nhiệt là nữ quyến và trẻ con. Liễu thị nhiệt tình mời các nàng vào, vừa xem lộc vừa giới thiệu ngọn nguồn Triệu công tử với nhà mình, lúc này, trong viện ồn ào huyên náo vô cùng náo nhiệt.
Lâm Trúc, Như Nương, người bên trái, người bên phải, lôi A Kết vào.
Đó là một con lộc cái, lớn hơn con dê núi bình thường một chút, màu lông nâu nhạt lấm tấm những chấm tròn màu trắng, đẹp cực kỳ. Có lẽ bởi xung quanh có quá nhiều người, nó sợ hãi nằm dưới tàng cây, hai tai lo lắng chuyển động, trong mắt là sự sợ hãi, đề phòng, linh động giống như đứa bé, khiến người ta muốn gần gũi với nó.
A Kết không nhịn được, hai mắt nhìn nó chằm chằm.
Chân sau bên phải của con lộc cái bị quấn băng, cũng không biết là tự nó bị thương hay là người bắt khiến nó bị thương. Nếu như trong bụng con lộc cái có...
"Ngươi nhìn này, bụng con lộc to như vậy, nụ hoa căng lên, chắc chắn là sắp sinh lộc con rồi. Nương của Tiểu Cửu, số mệnh của các ngươi thật tốt, một lớn một nhỏ thế này, kiểu gì cũng có thể bán được trên dưới một trăm lượng bạc?" Con dâu Vương gia đứng ở bên cạnh, hâm mộ nói, người trong thôn không hiểu biết, cũng biết mọi thứ trên người con lộc là đồ quý, da lông thịt của lộc đặc biệt có giá.
Liễu thị còn chưa nói, Lâm Trọng Cửu đã vội vàng ôm cánh tay nàng, ngửa đầu cầu xin: "Nương, Triệu đại ca nói tặng lộc cho con, con muốn nuôi nó, chúng ta không bán nó, được không nương?"
Liễu thị buồn cười, xoa đầu bé, quay đầu nói với con dâu Vương gia: "Đây là đồ của Triệu công tử, người ta cố ý cho chúng ta, không thích hợp để bán, nuôi cho bọn nhỏ chơi vậy." Nàng lại cúi đầu dặn dò Lâm Trọng Cửu: "Con đã muốn nuôi, từ nay về sau, con đi bẻ cành cây cho nó ăn, không được lười biếng!"
Lâm Trọng Cửu hưng phấn hỏi: "Lộc ăn cành cây ạ?"
Liễu thị đẩy cái đầu ngốc của nhi tử một cái: "Không phải trên cành cây còn có lá cây hay sao? Nhưng nương cũng không biết, con hỏi lại phụ thân con với Triệu công tử xem sao, chắc bọn họ phải biết."
Lâm Trọng Cửu gật đầu: "Chắc chắn là Triệu đại ca biết, huynh ấy biết nhiều thứ lắm.."
Thật ra, A Kết cực kỳ thích con lộc này, nhưng khi nghe thấy mẫu thân và đệ đệ nhắc tới người nọ, trong lòng nàng cảm thấy lo lắng, vội tìm lý do trở về phòng.
Như Nương nhìn nàng rời đi, lúc quay đầu lại nhìn con lộc, vừa hâm mộ vừa xúc động. Triệu công tử lo lắng, lấy lòng như thế, nếu là cô nương khác, chắc đã động lòng từ sớm rồi?
~
Suốt cả một ngày, người trong thôn tới xem náo nhiệt không ngừng lúc nào, trong viện Lâm gia ầm ĩ, mãi cho tới lúc hoàng hôn mới được yên tĩnh.
Qua bữa cơm chiều, là lúc người trong thôn đi hóng mát, hai vợ chồng Lâm Hiền cũng đi ra ngoài.
A Kết và Lâm Trúc chơi cờ ở trong sân, Như Nương ngồi bên cạnh nhìn các nàng chơi cờ.
Bỗng nhiên, Lâm Trọng Cửu từ bên ngoài chạy về, A Kết thấy đệ đệ chạy về cũng không chạy vào phòng lại cũng không đi nhìn vật cưng của bé, bé đứng không xa, nháy mắt ra hiệu với nàng, nàng lập tức hiểu rõ, tìm cớ nhường vị trí lại cho Như Nương, nàng đi tìm đệ đệ, dẫn bé vào phòng lớn để "cải tà quy chính" .
Vào phòng lớn, Lâm Trọng Cửu vội vàng nói: "Đại tỷ, Mạnh đại ca ở cửa sau chờ tỷ, tỷ mau đi đi."
A Kết đã đoán được, nhất định là do người nọ tới đây, Mạnh Trọng Cảnh cảm thấy lo lắng, muốn hỏi nàng một chút, hỏi nàng có bị người nọ bắt nạt hay không, nhưng nàng đang giận chuyện Mạnh Trọng Cảnh nhận nhầm người, hai ngày nay cũng không muốn gặp hắn. A Kết cúi đầu, nói nhỏ dặn đệ đệ: "Ta không đi, đệ đi nói cho hắn, nói ta không sao, để cho hắn khỏi lo lắng."
"Sao đại tỷ lại không đi?" Lâm Trọng Cửu không biết làm thế nào, trước kia có thấy xảy ra tình huống thế này bao giờ đâu.
"Chuyện đó đệ không cần để ý, đệ giúp ta truyền lời là được." Trong lòng cảm thấy phiền muộn, nói xong A Kết xoay người đi về.
Lâm Trọng Cửu buồn bực gãi đầu, đi ra cửa sau tìm Mạnh Trọng Cảnh.
Cửa mở, người tới không phải là vị hôn thê mà hắn dự đoán, sự thất vọng ở trong mắt Mạnh Trọng Cảnh không thể che dấu được, vội vàng hỏi Lâm Trọng Cửu: "Đại tỷ của đệ đâu rồi?"
Lâm Trọng Cửu nói nhỏ, kể lại chuyện vừa xảy ra cho hắn nghe.
Mạnh Trọng Cảnh ngây dại.
Hắn như vậy, Lâm Trọng Cửu cũng cảm thấy không được tự nhiên, nghĩ tới bảo bối mình mới có, lập tức mời: "Đúng rồi Mạnh đại ca, Triệu đại ca đem tới cho đệ một con lộc cái đang có thai, nhìn đẹp lắm, nếu không huynh mau nhanh chân vào nhìn đi?"
Khuôn mặt Mạnh Trọng Cảnh lập tức lạnh băng.
Chuyện Triệu công tử mang con lộc tới Lâm gia, gần như đã truyền khắp thôn rồi. Mặc kệ đã gặp hay chưa gặp Triệu công tử, những người đó đều khen ngợi Triệu công tử giống như thần tiên, càng nhiều người âm thầm suy đoán, phải chăng Triệu công tử có ý với cô nương Lâm gia. May mắn thay, thanh danh Lâm gia cực kỳ đàng hoàng, nói nhân tài vừa ngẩng đầu lên đã bị người ta đuổi về, hoặc nói Lâm Hiền không phải loại người như vậy, hoặc nói Triệu công tử làm việc rất có chừng mực, chủ nhà không có ở nhà, ngay cả cửa lớn cũng không tiến vào, tặng lễ vật chẳng qua là vừa ý Lâm Trọng Cửu, vì tình cảm sư đồ (thầy trò) mà thôi.
Mà thứ đâm vào tai hắn, không chỉ một người, họ nói nếu A Kết chưa định thân, nàng và Triệu công tử rất xứng đôi, đáng tiếc...
Chẳng lẽ hắn với A Kết không xứng đôi hay sao? Hắn và nàng là thanh mai trúc mã, bởi vì nhà hắn không có tiền, lên trong mắt những người đó, hắn không xứng với A Kết hay sao?
Người trong thôn nghĩ như vậy, người nọ lại càng muốn như thế này, trước mắt hắn hiện lên khuôn mặt đắc ý tươi cười của nam nhân ngồi trên xe ngựa, Mạnh Trọng Cảnh hận đến mức thở hổn hển.
Mặt hắn nghiêm lại, Lâm Trọng Cửu không hiểu, lo lắng hỏi: "Mạnh đại ca, huynh bị sao vậy?"
Giọng nói của đứa trẻ chứa đầy sự sợ hãi, Mạnh Trọng Cảnh không muốn thất lễ trước mặt đứa bé, hắn lắc đầu chuẩn bị rời đi, mới đi được hai bước lại dừng lại, do dự một chút, lưỡng lự hỏi lại: "Tiểu Cửu, đại tỷ của đệ, nàng ấy rất thích con lộc kia, đúng không?"
Vấn đề này hơi khó trả lời, Lâm Trọng Cửu cẩn thận suy nghĩ một lúc, mờ mịt trả lời: "Nhị tỷ rất thích, vẫn ngồi xổm ở bên cạnh nó, còn đại tỷ, lúc đầu tiên có nhìn một lát, sau đó cũng không nhìn thấy tỷ ấy đến bên cạnh nó, nhưng mà lúc tỷ ấy đi ra khỏi cửa, thấy tỷ ấy lén lút nhìn về hướng kia vài lần, đệ gọi tỷ ấy tới đó mà nhìn thì tỷ ấy lại không đi, thật là kỳ lạ."
Trong lòng Mạnh Trọng Cảnh trầm xuống, nhìn trộm, chắc là thích rồi.
Triệu công tử có tiền như thế, lần này mang lộc tới, lần sau sẽ mang thứ khác tới, nàng có thể thích một lần, thì lần thứ hai cũng sẽ thích, chỉ sợ sớm muộn gì cũng...Bởi vậy lúc này, nàng không muốn gặp hắn, sợ hắn nhìn ra?
Mạnh Trọng Cảnh đi về trong trạng thái thất hồn lạc phách, cả đêm không ngủ.
A Kết cũng không ngủ yên, lúc thì lo lắng người nọ sẽ làm phiền nàng không dứt, lúc thì giận Mạnh Trọng Cảnh nhận nhầm người khác là mình, từ trước tới nay chưa bao giờ khó chịu như thế.
Ngày hôm sau, nàng dậy thật sớm, khi mặc quần áo, nàng liếc nhìn đống quần áo của Như Nương, chiếc váy trắng đặt chồng lên, hở ra một góc lụa màu xám.
Bộ quần áo đó khâu cho đệ đệ? Hà cô nương còn chưa khâu xong hay sao? Như Nương thêu rất nhanh, may quần áo cho nàng và muội muội, chưa tới một ngày đã xong rồi mà.
Có lẽ là vì hôm qua nhìn con lộc lên chưa may xong?
A Kết lắc đầu, xua đi những suy nghĩ miên man ở trong đầu, Như Nương có lòng tốt, may quần áo cho bọn họ, nhưng nàng ấy cũng chưa nói một ngày sẽ may xong, có thể, hôm qua, người ta muốn kéo dài thêm một ngày thì sao? Có ai để ý thời gia như nàng chứ, người ta cũng chẳng phải nha hoàn trong nhà.
Trông đệ đệ và muội muội đọc sách tới trưa, A Kết đã quên chuyện này rồi. Nhưng lúc nghỉ trưa, bỗng nhiên, nàng tỉnh dậy, mở to mắt, thấy Như Nương ngồi quay lưng về phía nàng, trên giường có tấm lụa màu xám, giống như đang khâu thứ gì đó.
A Kết còn hơi mơ mơ màng màng, hai mắt nửa mở nửa không, mở to mắt nhìn lưng của Như Nương, vừa muốn mở miệng, ánh mắt lại dừng ở trên tấm lụa màu xám.
Tay áo dài như vậy, vừa nhìn đã biết là không phải may cho đệ đệ, cũng không giống may cho chính bản thân nàng ấy.
Cơn buồn ngủ của A Kết biến mất hoàn toàn, ngơ ngác nhìn Như Nương chằm chằm.
Làm cho phụ thân? Chắc chắn không phải. Không đề cập tới việc Như Nương là một cô nương đang ở tuổi thành hôn, đưa quần áo cho phụ thân, chắc chắn là không ổn, ngay cả khi báo ân, nàng ấy cũng không cần che dấu, lúc tỷ muội các nàng tỉnh thì không may, đợi đến khi các nàng không ở đây hoặc nằm ngủ mới may.
Không phải phụ thân, ở thôn này, đại nam nhân mà Như Nương biết cũng chỉ có Mạnh Trọng Cảnh mà thôi.
Nhưng gần đây, Như Nương rõ ràng không chủ động nhắc tới Mạnh Trọng Cảnh, nàng cũng không có khả năng biết quần áo Mạnh Trọng Cảnh mặc có kích thước thế nào...
Người phía trước bỗng nhiên nghiêng đầu, dường như muốn lấy thứ gì, ma xui quỷ khiến thế nào A Kết lại nhắm mắt lại, không muốn để nàng ấy biết mình tỉnh rồi.
Khoảng hai khắc sau, nhanh chóng đến giờ nàng dậy, A Kết đang do dự có nên nhắc nhở Như Nương nàng đã dậy hay không, bỗng nàng nghe thấy động tĩnh của người bên cạnh. Nàng lặng lẽ mở một con mắt, thấy Như Nương đem quần áo chưa khâu xong, gấp lại, đặt ở bên kia đầu giường, gần lò sưởi, lại dặt quần áo mới giặt lên, che kín.
A Kết chỉ cảm thấy cả người rét run.
Nếu Như Nương khâu cho Mạnh Trọng Cảnh, mấy ngày nay, nàng ấy che dấu cũng quá tốt rồi.
Có lẽ, làm cho Mạnh Trọng Cảnh, chỉ vì báo ơn, sợ nàng hiểu lầm nên mới không nói cho nàng?
Nghĩ lại ngôn ngữ, hàng động nhiều ngày nay của Như Nương, A Kết không muốn nghĩ quá xấu về người khác, nhưng cũng không có cách nào khi ở chung với Như Nương mà lại coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tự nhận bản thân không làm được loại người trong ngoài không giống nhau, A kết cố gắng ở trong thư phòng, giảm bớt thời gian ở chung với Như Nương, không để nàng ấy phát hiện ra sự thay đổi thái độ của nàng.
Nàng kiên nhẫn chờ, mặc kệ rốt cuộc Như Nương làm quần áo cho ai, mang ra ngoài lúc nào.
A Kết rất muốn biết, nếu người đó thật sự là Mạnh Trọng Cảnh, khi Mạnh Trọng Cảnh nhận quần áo, phản ứng của hắn sẽ thế nào.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK