Lâm Hiền làm cho con lộc cái một lều ở trong sân, một mặt là tường, ba mặt còn lại là hàng rào, được dựng lên bằng gỗ, vừa cao lại vừa giam chặt.
Lâm Trọng Cửu vô cùng vui vẻ địa, ngày nào, sớm hay muộn cũng đi ra bờ sông,vào trong rừng bẻ cành cây vẫn còn lá xanh cho lộc cái ăn. Không tính ngày mới tới, con lộc cái không muốn ăn gì, sau đó cho nó ăn, nó sẽ ăn ngay. Cả nhà đứng ở bên cạnh nhìn, Liễu thị xúc động, nói con lộc cái vì lộc con ở trong bụng mới cố gắng ăn, nếu không, nó chắc chắc không ngoan như thế.
Lâm Hiền cười suy nghĩ kỳ lạ của nàng, lại bị Liễu thị lườm cho một cái, ba tỷ muội A Kết thì cúi đầu cười trộm.
Hoàng hôn ngày hôm đó, Lâm Trọng Cửu chạy tới bên cạnh A Kết, cầu xin trưởng
tỷ đi cùng bé vào rừng.
A Kết chưa ngẩng đầu nhưng đã từ chối ngay lập tức: "Không phải hôm qua đệ đi cùng Nhị tỷ à? Tìm nó đi."
Lâm Trọng Cửu bĩu môi: "Nhị tỷ nói tỷ ấy không muốn đi, tỷ ấy lười như thế, đi cùng đệ mà chẳng làm cái gì, đại tỷ, tỷ đi với đệ đi, nếu không nương sẽ không cho đệ đi đâu."
A Kết vẫn không muốn đi, đối với khu rừng kia, trong lòng nàng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, ngẫm lại, trong đầu lại toát lên hình ảnh ngày ấy, nàng bị người khác trêu đùa. Lâm Trọng Cửu quấn quýt tới mức khiến nàng không biết làm sao, nàng đành phải khuyên bé tới nơi khác: "Bên cạnh cũng có cỏ, đệ tùy tiện vặt một chút đem về nhà là được, việc gì phải vào rừng?"
Lâm Trọng Cửu lập tức cãi lại: "Cỏ ở gần đây bị trâu bò nhà người ta gặm hết rồi, không non, không tươi, nó không thích ăn!"
A Kết bị đệ đệ bới móc đến mức phải nở nụ cười, nhưng vẫn như không chịu đồng ý, xoay người nói: "Dù sao ta cũng không đi, đệ đi xin Nhị tỷ đi."
Lâm Trọng Cửu phồng má uy hiếp nàng: "Tỷ không đi cùng đệ, sau khi đệ về, đệ không cho tỷ nhìn nữa!"
A Kết không thèm quan tâm: "Ta không hiếm lạ." Trừ phi người nhà thúc ép chặt chẽ, nàng chẳng bao giờ sang đó nhìn, con lộc cũng tốt, nghĩ đến người đem con lộc tới đây, nàng không có hứng thú.
Làm nũng, chơi xấu cũng không dùng được, Lâm Trọng Cửu gấp đến mức chạy quanh A Kết, nhìn thấy trưởng tỷ cúi đầu cười trộm, bé ôm cánh tay nàng để lấy lòng, vừa định khuyên, Như Nương đi từ cửa vào, cười, nói với bé: "Đại cô nương có việc bận, ta đi cùng Tiểu Cửu cho, Tiểu Cửu có đồng ý không?"
Nếu là ngày khác, đương nhiên Lâm Trọng Cửu sẽ đồng ý, nhưng hôm nay, bé nhận sự nhờ vả của người khác nên...
Bé nhìn về phía trưởng tỷ với ánh mắt tội nghiệp.
A Kết không chịu nổi ánh mắt của đệ đệ, với lại cũng không thể phiền người ngoài đi dỗ đệ đệ, nàng cũng đứng lên, đỡ vai Lâm Trọng nói với Như Nương: "Sao dám phiền cô chăm sóc Tiểu Cửu chứ, cô nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, ta đưa đệ ấy đi." Nói xong, nàng giả vờ tỏ vẻ tức giận, cốc đầu Lâm Trọng Cửu một cái, túm bé đi.
Như Nương vẫn đi theo sau bọn họ, nói lấy lòng: "Thật ra ta muốn ra ngoài một chút, đại cô nương cho ta đi cùng với?"
Nàng kiên trì mãi, A Kết lại không có lý do gì để từ chối.
Mang cái sọt, ba người cùng đi tới sông Bắc Hà.
Lâm Trọng Cửu bị trưởng tỷ dắt đi, đôi mắt to nhìn lung tung ở trên người trưởng tỷ và Như Nương, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đến chỗ ven rừng, A Kết để Như Nương chờ, Lâm Trọng Cửu bẻ cành cây nhỏ xuất hiện ở dưới thân cây, nàng cầm liềm chuẩn bị cắt cỏ. Lâm Trọng Cửu nhìn phía trước, chạy tới bên cạnh A Kết, không muốn cho nàng sang bên kia: "Đại tỷ, cỏ ở chỗ kia non nhất, tỷ sang đó cắt đi!"
Khoảng cách cũng không xa, đúng lúc A Kết cũng không muốn ở cùng một chỗ với Như Nương, nhờ Như Nương trông đệ đệ giúp nàng, nàng đi sang bên kia cắt cỏ.
Lâm Trọng Cửu cười hắc hắc, túm chặt Như Nương đi ra xa. Như Nương nhìn theo bóng lưng của A Kết, trong lòng đã hiểu, cũng không biết nên làm gì, đành đi theo Lâm Trọng Cửu.
Đi tới phía trước, A Kết thả cái sọt xuống, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, nàng buồn bực quay đầu lại, thấy hai người Như Nương và đệ đệ đang đi ngược hướng với nàng, vừa muốn gọi hai người họ đừng đi quá xa, bỗng nhiên, một bóng dáng xuất hiện trước tầm mắt nàng, nàng sợ tới mức xoay người lại để nhìn, người đó chính là Mạnh Trọng Cảnh.
Không còn cảm thấy sợ hãi, sắc mặt A Kết lạnh dần, nhìn Mạnh Trọng Cảnh chằm chằm, hỏi: "Huynh bảo Tiểu Cửu đưa ta tới đây?" Ngược lại, thủ đoạn của hắn cũng cao đấy.
"A Kết, nàng đừng tức giận, ta chỉ muốn gặp nàng, nàng không chịu tới cửa sau, ta chỉ có thể làm vậy." Khuôn mặt Mạnh Trọng Cảnh tiều tụy, đi đến chỗ A Kết.
A Kết liếc hắn một cái, rốt cục cũng không đi, nhưng khi Mạnh Trọng Cảnh cách nàng ba bước chân, nàng ra hiệu cho hắn dừng lại, quay đầu đi: "Gặp nhau có gì tốt chứ, ta bảo Tiểu Cửu nói cho huynh rồi còn gì, hôm ấy, hắn chỉ đứng trước cửa nhà ta một lát, thực sự không vào nhà, huynh không cần lo lắng."
Mạnh Trọng Cảnh nhìn nàng chăm chú: "Vậy vì sao nàng không chịu gặp ta?"
Ngay cả việc vì sao nàng tức giận mà hắn cũng không nhìn ra hay sao?
A Kết mặc kệ hắn, ngồi xuống cắt cỏ, động tác vừa nhanh vừa sắc bén.
Vị hôn thê đưa lưng về phía mình, Mạnh Trọng Cảnh nhìn không thấy mặt nàng, thấy nàng cắt cỏ như không có chuyện gì, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, im lặng một lúc lâu mới nhìn A Kết: "Nghe nói hắn đem tới một con lộc rất đẹp, nàng rất thích, đúng không?"
Động tác của A Kết ngừng lại một lát, quay đầu lại nhìn hắn: "Câu huynh vừa nói, có ý gì hả?"
Lòng Mạnh Trọng Cảnh ảm đạm, cũng không nhìn A Kết, cúi đầu nhìn xuống dưới chân. Hắn suy nghĩ hai ngày hai đêm, đau đầu hai ngày hai đêm, đau tới mức không tưởng tượng nổi. Chỗ nào hắn cũng không bằng người nọ, hắn chỉ có lòng của A Kết, nhưng A Kết không muốn thấy hắn, nàng thay đổi rồi, chờ nàng chủ động mở miệng, không bằng hắn nói trước. Nàng tốt như vậy, là hắn không xứng với nàng.
"A kết, Triệu công tử có tiền lại có diện mạo, có thể lấy lòng người khác, nàng động tâm với hắn, bởi vậy, nàng không muốn nhìn thấy ta, đúng không? Ta biết, từ lúc đầu tiên, khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, ta nên hiểu rằng, ta là người thô thiển, sao có thể so được với cậu ấm như hắn? A Kết, nàng muốn từ hôn thì hãy nói cho ta biết, ta..."
"Huynh muốn từ hôn với ta?"
Người đứng phía trước từ từ đứng dậy, Mạnh Trọng Cảnh quay đầu đi, không dám nhìn vẻ mặt của nàng, sợ nhìn thấy sự sung sướng ở trong mắt nàng, "Ta thích nàng, đối với nàng, ta biết ta không xứng với nàng, nàng..."
A Kết lẳng lặng nghe hắn nói, nghe đến đó bỗng nở nụ cười, "Nếu cảm thấy không xứng với ta, vì sao trước kia lại tặng đồ cho ta, vì sao lại tới cầu hôn?"
Mạnh Trọng Cảnh nắm tay, ngẩng đầu nhìn nàng, vừa muốn nói chuyện, lại nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, răng cắn vào môi, cố gắng chịu đựng. Hắn ngớ người, không nén được sự đau lòng, lập tức đi tới, không nhịn được muốn tới gần, lau nước mắt cho nàng.
"Không cần! Không phải huynh muốn từ hôn hay sao? Vậy huynh đi nói với cha ta đi!" A Kết hất hắn ra, xoay người đi về. Mạnh Trọng Cảnh túm chặt cánh tay nàng,A Kết vùng vẫy, dũng khí nổi lên, hắn kéo nàng vào trong ngực, ôm nàng thật chặt, giải thích với nàng: "Không phải ta muốn từ hôn, là do nàng, A Kết, nàng không thích ta nữa rồi !"
"Ta không thích huynh lúc nào?" A kết vừa khóc vừa mắng hắn, giãy dụa không thoát, nàng nhấc chân đá hắn. Rốt cuộc, hắn coi nàng là cái gì, chẳng qua chỉ không gặp hắn một lần, hắn lập tức cho rằng nàng chuẩn bị bám cành cao hay sao? Vì sao hắn không ngẫm lại xem hắn đã làm chuyện tốt gì?
Bởi vì sự phẫn nộ của nàng, Mạnh Trọng Cảnh như được sống lại, vừa vui sướng lại hoang mang, hắn nhìn nàng: "Nếu thích, vì sao nàng không chịu gặp ta?"
Hắn đỡ vai nàng, cuối cùng A Kết cũng có thể giơ tay đẩy hắn, Mạnh Trọng Cảnh nắm bàn tay nàng không rời, vừa bá đạo vừa vô lại, A Kết không vùng vẫy được, tức giận đến mức giơ chân, dẫm hắn thật mạnh: "Ngay cả ta, huynh cũng có thể nhận nhầm, nhìn chằm chằm người ngoài một lúc lâu, vì sao ta phải gặp huynh?"
Mạnh Trọng Cảnh trợn tròn mắt, tuyệt đối không nghĩ rằng tại vì nguyên nhân này, nhân lúc hắn đang ngây người, A Kết dùng sức, đẩy hắn ra, xoay người muốn chạy.
Mạnh Trọng Cảnh lại kéo nàng quay lại, vội vã biện minh cho mình: "A Kết, nàng nghe ta giải thích, ta..."
"Đại cô nương, không phải ta đã nói rồi sao, hôm ấy, ta mặc quần áo của cô, bởi vậy Mạnh đại ca mới hiểu nhầm ta là cô, ta thật sự biết sai rồi, sau này, ta chắc chắn sẽ không mặc quần áo của cô đi ra ngoài nữa, cô đừng trách Mạnh đại ca nữa, được không?" Một giọng nói bất ngờ chen vào, Mạnh Trọng Cảnh và A Kết đều giật nảy mình, Mạnh Trọng Cảnh phản ứng nhanh hơn, vừa thấy người đến là Như Nương thì lập tức kết thúc câu chuyện, xấu hổ lui về phía sau vài bước.
Ngay cả khi hắn không buông tay, A Kết cũng sẽ tránh ra, nhưng Mạnh Trọng Cảnh bỗng rời đi, nàng lại cảm thấy không vui.
Chẳng biết từ lúc nào, khi tới gần Như Nương, trong lòng A Kết không có một chút xấu hổ nào khi bị người khác bắt gặp, chỉ có sự khó tin.
Nếu là nàng, khi nhìn thấy hôn phu và hôn thê bí mật gặp nhau, nàng sẽ tránh rất xa, Như Nương thì ngược lại, có thể chạy tới để giải thích cho Mạnh Trọng Cảnh? Nàng dựa vào cái gì mà dám nhúng tay vào chuyện này?
Mạnh Trọng Cảnh lại không nghĩ nhiều, xấu hổ, quét mắt một vòng nhìn Như Nương, sau đó lại nhìn A Kết, cầu xin: "A Kết, nàng nghe thấy chưa, không phải ta cố ý nhìn chằm chằm Hà cô nương đâu, thật sự là ta nhận nhầm người mà, nàng đừng giận nữa nhé?"
A Kết không để ý hắn, trực tiếp hỏi Như Nương: "Sao cô lại sang đây?"
Như Nương bất an, cúi đầu: "Ta nghe thấy giọng nói ở gần đây, lo lắng đại cô nương gặp chuyện không lên đến đây xem sao, sau đó, nghe kỹ, thì ra là Mạnh đại ca, định chạy đi chỗ khác nhưng lại nghe thấy hai người cãi nhau vì ta, ta không nhịn được mới đi ra đây giải thích thay Mạnh đại ca. Đại cô nương, lần đó thật sự là hiểu lầm, cô đừng trách Mạnh đại ca, được không?"
Mạnh Trọng Cảnh lập tức hùa theo.
Nhìn nam nhân đứng trước mặt, trong mắt hắn đầy sự cầu xin, A Kết không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là cái gì, hắn vẫn tưởng rằng nàng đang trách hắn nhìn Như Nương chằm chằm hay sao? Bây giờ, hắn và Như Nương lại nói giống hệt nhau, cùng nhau trách nàng không biết đạo lý, đúng không?
A Kết cười lạnh, cầm liềm thả vào sọt, không nói lời nào, chuẩn bị đi về.
Mạnh Trọng Cảnh không nhịn được kéo nàng lại, A Kết tránh khỏi tay hắn, nhìn về phía Như Nương.
Lúc này, Mạnh Trọng Cảnh mới ý thức được chuyện lôi kéo nàng trước mặt người ngoài là không tốt, ngượng ngùng rút tay về, A Kết không cho hắn cơ hội mở miệng, đi thẳng tới chỗ đệ đệ.
Mạnh Trọng Cảnh muốn đuổi theo, Như Nương đi vài bước, ngăn hắn lại, dịu dàng khuyên nhủ: "Mạnh đại ca, lúc này, đại cô nương đang tức giận, huynh về trước đi, ta sẽ giải thích rõ ràng với đại cô nương, huynh đừng gấp."
Mạnh Trọng Cảnh nhìn nàng, lại nhìn vị hôn thê đi cũng không quay đầu lại, thở dài. Nhưng trong lòng vẫn trộn lẫn sự vui mừng và quá nhiều lo lắng, chỉ cần lòng A Kết không thay đổi, hắn sẽ không sợ, tìm cơ hội, xin lỗi nàng, chắc chắn nàng sẽ hết giận.
Nghĩ như vậy, gánh nặng trong lòng Mạnh Trọng Cảnh như được trút bỏ, bỗng nhiên phát hiện ra Như Nương chưa đi cùng A Kết, ngạc nhiên hỏi: "Hà cô nương, sao cô..."
Mặt Như Nương đỏ bừng, khó xử nhìn hắn, quay đầu lại, nói với hắn: "Mạnh đại ca, huynh đã cứu ta, ta còn chưa cảm ơn huynh thật tốt, hôm đó, lên trấn trên mua vải, ta muốn may cho huynh bộ quần áo đơn, ngày mai là may xong rồi, đến lúc đó huynh thử xem thế nào nhé?"
Nàng thể hiện tính cách nữ nhân, lại thủ thỉ thì thầm, Mạnh Trọng Cảnh cảm tha ấy không được tự nhiên, khéo léo từ chối nói: "Lòng tốt của Hà cô nương, ta xin nhận, nhưng cô giữ lại cho bản thân mình đi, ta..." Sao hắn có thể nhận quần áo của nàng chứ? Sau khi A Kết biết, chắc chắn nàng sẽ càng tức giận, máu ghen của nàng lớn như vậy, hắn liếc mắt một cái, nhìn người ngoài nhiều hơn một chút mà nàng đã tức giận như thế rồi.
"Mạnh đại ca thật biết chê cười, ta giữa quần áo nam nhân làm cái gì?" Như Nương nén giận nói, nhu mì điềm đạm, giống như đang làm nũng với tình nhân.
Mạnh Trọng Cảnh không phản bác được, chính đang suy nghĩ lý do để cự tuyệt, Như Nương bỗng nhiên ngẩng đầu, bước thêm một bước, đến gần hắn, dùng ánh mắt lưu luyến không rời nhìn hắn, "Mạnh đại ca, thật ra, thật ra, ta còn có chuyện muốn nói cho huynh biết, tối mai, canh hai, ta sẽ chờ huynh ở ruộng ngô, nơi mà huynh cứu ta, huynh tới, ta sẽ lập tức nói cho huynh biết, nếu huynh không đến, ta sẽ để quần áo ở đó, huynh nhớ tới đó lấy về."
Bị nàng dùng ánh mắt như muốn tạm biệt nhìn hắn, trong lòng Mạnh Trọng Cảnh cảm thấy hốt hoảng, nghe giọng nói của nàng có gì đó không bình thường, không nhịn được ngăn nàng lại: "Hà cô nương, rốt cuộc, cô có chuyện gì vậy, tại sao không nói được ngay bây giờ? Buổi tối, buổi tối thật sự không tiện." Đêm hôm khuya khoắt, nam nữ gặp nhau. Nếu bị người khác nhìn thấy sẽ không thể nào giải thích được.
"Nếu Mạnh đại ca cảm thấy không ổn thì đừng đi, chẳng qua Như Nương sẽ ăn năn hơn thôi." Như Nương cúi đầu, đi vòng qua hắn, đi về.
Mạnh Trọng Cảnh càng thấy hồ đồ, hắn đứng sau lưng nàng, muốn hỏi cho rõ ràng, bỗng dưng Như Nương dừng bước, đỏ mặt nói với hắn: "Mạnh đại ca, đại cô nương chưa đi xa đâu, ta và huynh ở trong này một lúc lâu mà không đi ra, nàng ấy sẽ hiểu lầm đó, ta không muốn nàng ấy nghi ngờ huynh đâu."
Mạnh Trọng Cảnh sửng sốt, nhìn về phía trước, ở bên kia, hai tỷ đệ Lâm gia đã đi qua sông rồi.
Nhân cơ hội đó, Như Nương chạy ra ngoài, nhanh chóng chạy đến ven rừng, tới lúc đó nàng mới quay đầu lại nhìn hắn: "Mạnh đại ca, tối mai, Như Nương sẽ chờ huynh."
Gió núi thổi hiu hiu, nâng giọng nói êm ái của nàng tới tai nam nhân trong mộng, Mạnh Trọng Cảnh không nhịn được chuyển tầm mắt, nhìn về phía trước, chỉ thấy Như Nương chạy chậm, rời đi, áo hồng váy trắng, bước chân nhẹ nhàng giống như đoá hoa ở trong núi đang bay ngược gió.
Chớp mắt một cái, hắn đã quên mất vị hôn thê đang tức giận chạy đi, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Như Nương, lúc này, ở trong đầu hắn, chỉ còn lời hẹn lúc đêm khuya.
Rốt cuộc, nàng có chuyện gì muốn nói cho hắn biết?
~
Khi A Kết ra khỏi cánh rừng, tuy không quay đầu lại nhưng nàng vẫn chú ý tới động tĩnh ở phía sau.
Nơi đó có vị hôn phu của nàng, sao nàng có thể không quan tâm?
Chẳng những vị hôn phu không chạy ra, đuổi theo nàng, hắn vẫn ở trong đó với nữ nhân khác ít nhất nửa khắc. Nàng dắt đệ đệ qua sông, không thèm đợi bọn họ đi ra.
Bọn họ đang nói với nhau điều gì, nói nàng không biết đạo lý, đúng không?
Lồng ngực giống như bị người chặn lại, thở cũng khó khăn.
"Đại tỷ, tỷ bị làm sao vậy, tỷ lại cãi nhau với Mạnh đại ca à?" Lâm Trọng Cửu ngửa đầu nhìn nàng, lo lắng hỏi.
A Kết mím môi, quay đầu nhìn về phía ngọn núi xanh ở nơi xa, không muốn rơi nước mắt ở trước mặt đệ đệ, tới khi dừng khóc, mới nói: "Không có chuyện gì, vài ngày nữa là tốt thôi, Tiểu Cửu đừng nói chuyện này cho người ngoài nhé. Đi thôi, chúng ta tới nơi khác cắt cỏ." Nói xong dắt đệ đệ đi nhanh về phía trước.
Vẻ mặt trưởng tỷ có điều gì đó không bình thường, Lâm Trọng Cửu ngoan ngoãn đi theo nàng.
Hai tỷ đệ về nhà trước bữa cơm chiều, Lâm Trọng Cửu đi cho lộc ăn, A Kết đổ nước rửa tay.
Lâm Trúc tò mò đi tới, nhỏ giọng hỏi nàng: "Đại tỷ, không phải Hà tỷ tỷ đi ra ngòai cùng với hai người hay sao, sao nàng ấy lại về trước hai người?"
A Kết cũng không ngẩng đầu: "Nàng ấy đang làm gì?"
"Ngồi chờ ở trên giường thôi, chuyện gì cũng chưa làm." Lâm Trúc nghiêng đầu nhìn nàng,
A Kết không muốn cho Lâm Trúc nhìn mình, hất nước rửa mặt, xoa mặt xong,sắc mặt đã khôi phục như cũ.
Buổi tối, khi ăn cơm, ba cô nương ăn ở trong sương phòng.
So với trước kia, hôm nay, Như Nương im lặng hơn rất nhiều, Lâm Trúc hỏi nàng, nàng trả lời, không hỏi, nàng cúi đầu ăn cơm, so với vẻ mặt cười nói của mấy ngày hôm trước giống như hai người khác nhau vậy, lại càng không liếc mắt một cái, nhìn về phía A Kết, một chút chột dạ cũng không thể hiện ra ngoài. Trong lòng A Kết cảm thấy rối loạn, cũng kệ nàng, nàng giận lúc ở trong rừng, Như Nương mạo muội nhúng tay vào, lại càng giận Mạnh Trọng Cảnh...
Vốn không có khẩu vị, nghĩ như vậy ánh mắt lập tức trở lên chua xót, A Kết miễn cưỡng, cố ăn xong một chén cơm, đi ra ngoài.
Lâm Trúc nhìn tấm mành đung đưa, nhíu mày hỏi Như Nương: " Hà tỷ tỷ, rốt cuộc, lúc mọi người đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì hả ? Tỷ nói thật cho ta biết đi."
Như Nương thở dài, nhỏ giọng giải thích: "Đến chỗ cánh rừng, ta với Tiểu Cửu cùng vặt cành cây, đại cô nương thì ở bên kia cắt cỏ, sau đó không hiểu sao Mạnh đại ca cũng ở bên đó, hình như hai người ầm ĩ với nhau chuyện gì đó, đại cô nương đi luôn, nàng ấy đi nhanh quá, chân của ta... Không đuổi kịp, đành phải về trước, nghĩ kỹ lại, chắc đại cô nương không muốn để mọi người biết, lên không nói cho muội."
Cãi nhau với Mạnh Trọng Cảnh?
Ngay lập tức, Lâm Trúc chẳng còn tâm trạng nào để ăn cơm nữa, đuổi theo trưởng tỷ đẻ hỏi, A Kết không muốn nói, Lâm Trúc sẽ đến hỏi Lâm Trọng Cửu. Lâm
Trọng Cửu là người miệng nhỏ và nghiêm túc, đã đồng ý chuyệ gì thì chắc chắn sẽ không đổi ý, huống hồ bé thật sự không biết vì sao hai người lại cãi nhau. Lâm Trúc hỏi không ra, nhìn trưởng tỷ đang đứng bên cạnh hàng rào, lặng lẽ nhìn con lộc, tức giận đến mức muốn lôi Mạnh Trọng Cảnh ra, mắng cho một trận.
Trời tối rất nhanh, từng người đi ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh, A Kết vẫn mở mắt thật to.
Nếu không có Triệu công tử, không có Như Nương, phải chăng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế? Hắn có thể nhìn trộm nàng, hiền lành, nàng cũng sẽ tiếp tục vừa ngượng ngùng lại vừa ngọt ngào trốn hắn, cùng với hắn mong tháng chín mau tới, nhưng bây giờ...
"Đại cô nương, cô vẫn chưa ngủ à?"
Tiếng nói nhẹ nhàng truyền đến bên tai, A Kết bừng tỉnh, coi như không nghe thấy. Như Nương, người này, thật sự là nàng không hiểu nổi.
Như Nương nằm ngửa mặt, lầm bầm giống như đang nói với ánh trăng ở ngoài cửa sổ: "Đại cô nương, ta biết ta gây thêm cho mọi người rất nhiều phiền phức, cô yên tâm, ngày mai là 15 rồi, ngày 16, không phải dượng và dì của cô sẽ tới đây hay sao? Ta chờ bọn họ, nếu bọn họ không có tin về người thân của ta, ta sẽ đi, sẽ không để cho cô và Mạnh đại ca vì ta mà giận dỗi nhau."
Giọng nói của Như Nương lung linh mà mờ ảo, lông mi A Kết run rẩy, cuối cùng khép lại.
Số phận của Như Nương đáng thương, nàng thương xót nàng ấy, nhưng nàng thật sự không muốn giữ nàng ấy ở lại, một Triệu công tử đã khiến Mạnh Trọng Cảnh không tin nàng, nàng không muốn lại vì Như Nương- một nguyên nhân khác mà nghi ngờ Mạnh Trọng Cảnh. Giống như mẫu thân nói, phu thê ở chung, không có cách nào tốt đẹp mãi mãi. Cũng sẽ cãi nhau. Nàng và Mạnh Trọng Cảnh là thanh mai trúc mã, hai người cũng hiểu rõ lẫn nhau, chỉ cần những người xa lạ này rời đi, chỉ cần nàng và hắn thành thân, chắc chắn nàng sẽ được trải qua những ngày tháng mà nàng mong đợi, giống như cha mẹ nàng, bình yên.
Khi mắt mở to một lần nữa, trời đã sáng.
A Kết vẫn dậy sớm nhất, chưa ra khỏi phòng, đã nghe thấy giọng nói hưng phấn ở trong viện đệ đệ.
Bước chân của A Kết từ từ dừng lại.
Nàng nghĩ ra, hôm nay là ngày 15, người nọ sẽ tới đây dạy võ công cho đệ đệ, sau đó, ngày mai, hắn sẽ tới nhà nàng làm khách.
Bởi vì lời hứa rời đi của Như Nương nên nàng mở lòng hơn một chút, nhưng giờ nàng lại cảm thấy mây đen dầy đặc.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK