Mục lục
Con Đường Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc An vương đến nơi, phu thê Triệu Trầm đã đi rồi, chỉ có một mình Đường Anh đứng trong hoa viên.

Ngày đông, trong hoa viên thảm đạm tiêu điều, toàn thân hắn mang áo bào màu hồng, từ xa nhìn đến tựa như hắn đang đứng trong khung cảnh chết chóc.

An vương dừng bước chân, kinh ngạc nhìn trưởng tử đang nhìn mình, hắn nghĩ mà không ra, cái gì hắn cũng để lại cho trưởng tử, vì sao trưởng tử lại biến thành tính tình như bây giờ chứ? Khi còn nhỏ Đường Anh rất thích cười a.

"A Anh, hôm nay con chơi đùa như thế nào?" An vương đi đến bên cạnh Đường Anh, nhíu mày hỏi.Chuyện bên này hắn cũng đã nghe nói đại khái, Đường Cử có lẽ sẽ khinh thường xuất thân của Triệu Trầm, nhưng vẫn còn chưa thông minh đến mức dùng biện pháp như thế để nhục nhã người khác, nhất định là do Đường Anh xúi giục .

Đường Anh chậm rãi xoay người, như đang không hiểu, nhìn An vương: "Phụ vương nói những lời này là có ý gì? Hôm nay con ở thư phòng đọc sách đến nhập tâm, nhớ tới việc bọn họ muốn đến đây mới vội vàng đi đến phía bên này, trùng hợp gặp được nhị đệ đang làm loạn, khiển trách hắn một chút. Phụ vương không cần lo lắng, con đã nhận lỗi với Triệu Trầm, đáng tiếc tính tình hắn không tốt, trực tiếp dẫn thê tử đi."

"Con cho rằng ta là lão hồ đồ sao?" An vương tiến đến gần Đường Anh, ánh mắt sắc bén, giống như có thể nhìn thấu tâm sự của hắn.

Đường Anh thật bình tĩnh, vẫn như cũ thể hiện biểu tình nghi vẫn, "Sao phụ vương lại nói thế?"

An vương nắm tay siết chặt thành quyền, nhìn lướt qua chung quanh, xác định khi phụ tử nói chuyện sẽ không bị người nào nghe được, trầm giọng nhắc nhở nói: "Không cần giả vờ với ta, ta biết tâm tư của con, không phải là con sợ Triệu gia cùng vương phi có thể giải hòa ân oán, tương lai vương phi cùng nhị đệ của con có Triệu gia làm chỗ dựa. A Anh, con là thế tử của vương phủ, cũng là An vương tương lai, nhị đệ con dù cho thế nào cũng đều không thể làm gì con, huống chi nó đã bị con dạy thành ra như vậy. Những điều này ta đều biết lại không để ý, không phải là vì muốn làm cho con an tâm sao?"

Sắc mặt Đường Anh không chút thay đổi, "Phụ vương nghĩ nhiều rồi rồi, con không nghĩ tới những chuyện đó."

An vương cười khổ, đứa con trai này, đã bao lâu không thân mật nói chuyện cùng hắn rồi chứ? Hình như là từ khi mẫu thân hắn qua đời thì bắt đầu nhỉ?

Hắn hơi hơi thả nhẹ thanh âm, chắp tay nói: "A Anh, phụ vương mời bọn họ tới, con cho là vì vương phi sao? Trong lòng Vương phi oán hận Triệu gia, nói hai ba câu có thể hóa giải sao, nhiều nhất làm chút chuyện bên ngoài, nhị đệ con tính tình như vậy, không đắc tội người khác thì tốt rồi, còn có thể mượn sức ai chứ? Ta làm tất cả đều là vì muốn giao hảo với Duyên Bình hầu, tương lai nếu con gặp rắc rối, có thể có nhiều người sẽ giúp con trước mặt Hoàng Thượng."

"Con gây ra hoạ khi nào? Những người đó đều là tự làm tự chịu, đến trước mặt Hoàng Thượng thì nhi tử vẫn có lí có cứ như thường, không cần người bên ngoài nhiều lời làm gì?" Đường Anh nhàn nhạt trả lời.

Hắn dầu muối không tiêu, An vương rất là đau đầu, lần nữa thấp giọng: "Tốt tốt tốt, con không sai, những kia bị com đánh chết đều là trừng phạt đúng tội, nhưng hôm nay thì sao? Con muốn châm ngòi ly gián giữa nhị đệ con cùng Triệu gia, dạy hắn nói chút lời khó nghe là được, làm gì phải làm nhục phu thê Triệu Trầm như vậy? Triệu Duẫn Đình là hạng người gì chẳng lẽ con còn không biết? Không nói đến việc này truyền đến tai Triệu Duẫn Đình hắn có trả thù con hay không, chỉ nói Triệu Trầm, nghe nói hắn tuấn tú lịch sự, tiền đồ đại tốt, sao con lại tạo cho mình hai kẻ địch như vậy?"

Đường Anh cười, có chút vô tội: "Sao phụ vương còn không rõ? Hôm nay là nhị đệ gặp rắc rối, không có chút quan hệ với con, tại sao ở trong lòng phụ vương lại thành con ác độc làm hại người? Lại có, Triệu gia dù được Hoàng Thượng coi trọng cũng chỉ là thần tử, vương phủ chúng ta lại là hoàng thân quốc thích, phụ vương không cần hạ thấp mình như thế. Nếu phụ vương vì con mới muốn cùng Triệu gia kết giao, vậy con hi vọng phụ vương không cần làm vậy, nhi tử tình nguyện bị Hoàng Thượng mắng hai câu, cũng không muốn nhìn thấy phụ vương làm mất sự tôn quý mà lấy lòng thần tử."

"Con..."

"Nhị đệ bị thương, không biết tình hình thế nào, phụ vương có muốn cùng con đi xem xem hay không?" Đường Anh có chút lo âu mở miệng, cắt đứt An vương chuẩn bị thao thao bất tuyệt, sau đó không đợi An vương đáp lời, hắn đi về phía trước .

An vương đứng lại một lát, sau khi hồi phục từ buồn bã, mới đi theo.

Hai cha con còn chưa tới viện của An vương phi, đã nghe được Đường Cử chửi ầm lên, từng lời đều nhắc đến kẻ nuôi ở nông thôn.

Sắc mặt An vương âm trầm, bước nhanh đi vào, sau khi vào phòng thấy Đường Cử mặc màu trắng áo bị vương phi bắt nằm ở trên giường, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng lại vẫn không có chuyện gì, không khỏi lửa giận công tâm, tiến lên liền mắng: "Câm miệng, hắn là di huynh của con, loại lời này mà con dám nói sao? Câu nào câu ấy thô bỉ, con hỏi người bên ngoài xem, đến cùng ai càng giống người nuôi ở nông thôn?"

Đường Cử không có Đường Anh bảo vệ, bị An vương dùng giọng nói và vẻ mặt nghiêm khắc như thế sợ tới mức ngậm miệng, câm như hến, đến khi nhìn thấy đại ca ở phía sau phụ vương nháy mắt với hắn, lại giơ tay lên sờ ngực, hắn ngầm hiểu, nhấc vạt áo, khóc khan nói: "Ai bảo hắn đánh con? Phụ vương xem đi, người xem, thiếu chút nữa con bị hắn đạp chết a!"

Ánh mắt An vương ngừng lại, chỉ thấy trên ngực trắng nõn như đậu hủ non của tiểu nhi tử có một dấu chân hồng, thật sự chói mắt.

Rốt cuộc cũng là con trai ruột, sao hắn có thể không đau lòng? Triệu Trầm kia sao lại nhẫn tâm như vậy chứ?

Từ sau khi hắn vào phòng, An vương phi vẫn dùng tấm khăn lau khóe mắt, lúc này nhịn không được khóc nói: "Vương gia nên làm chủ cho A Cử, hắn ở vương phủ được nuông chiều từ bé chưa từng chịu khổ, đến bên ngoài cũng biết hắn là nhi tử vương gia, cũng nhường hắn, nào ngờ hôm nay thiếu chút nữa bị người ta dùng một cước đạp không còn nửa mạng chứ?" Sớm biết Triệu Trầm tâm ngoan thủ lạt như thế, nàng thà chọc vương gia cũng sẽ không đồng ý cho bọn họ tới , nàng chỉ có mỗi nhi tử, nếu như hắn xảy ra chuyện, nàng làm sao sống nổi?

An vương trầm mặc, Đường Anh tiến lên nhận tội: "Mẫu thân, là con không có chăm sóc tốt cho nhị đệ, mẫu thân muốn trách thì trách con đi. Buổi sáng nhị đệ hỏi con có thể cùng bọn nha hoàn chơi đùa không, con nghĩ phụ vương và mẫu thân ở phía trước viện gặp khách, nhị đệ ở trong hoa viên chơi đùa cũng không ngại gì, ai ngờ đến vợ chồng bọn họ lại đến hoa viên? Có lẽ là nông dân chưa từng thấy những điều đó, bị cảnh trí ở vương phủ chúng ta làm cho mê mẫn... Cho dù thế nào, con là huynh trưởng lại làm cho nhị đệ chịu khổ, kính xin mẫu thân trách phạt."

"Thế tử không nên tự trách, là mẫu thân không có dạy tốt nhị đệ con, bình thường con thay ta quản giáo hắn đã thật cực khổ, sao có thể thời thời khắc khắc đều theo dõi hắn chứ?" An vương phi đưa lưng về Đường Anh gạt lệ, một đôi tay lại hung hăng siết chặt tấm khăn.

Chuyện hôm nay, lam thương người là Triệu Trầm, đẩy nhi tử của nàng ra đắc tội với người ta lại là Đường Anh, nhưng nàng biết làm thế nào? Vương gia sủng ái Đường Anh, Đường Anh lại có khả năng diễn kịch, nàng thật không dám níu chặt Đường Anh bắt nhận lỗi, vương gia liền sẽ cảm thấy nàng không biết dung thứ cho người, cuối cùng sai lại là nàng.

Nàng nên trách ai?

Triệu gia, nếu không phải bọn họ, Ninh gia sẽ vẫn tốt, nàng có nhà mẹ đẻ ở sau người làm chỗ dựa, nhi tử có ngoại tổ phụ và cậu hỗ trợ nhắc nhở, như thế nào cũng sẽ không luân lạc tới tình trạng này. Đường Anh nàng không thể nề hà, Triệu gia...

"Vương gia, hãy thay A Cử làm chủ a!" An vương phi khóc đứng dậy, nhào tới trên người An vương.

Khóe miệng Đường Anh hiện lên một tia cười lạnh, xoay người ra khỏi phòng.

An vương vỗ vỗ phía sau lưng thê tử, ý bảo bọn nha hoàn chiếu cố thật tốt Đường Cử, đỡ thê tử đi nơi khác để trấn an.

Liên tục ba ngày, An vương đều nghỉ tại trong phòng An vương phi, chẳng qua là ngày Triệu Trầm làm thương người lại không có nhắc lại.

Đảo mắt chính là đêm ba mươi.

Trời còn chưa sáng, trên đường đã truyền đến âm thanh liên tiếp của pháo nổ.

Tiếng pháo thanh lớn như vậy cũng sắp che mất âm thanh ở trong ổ chăn của hai vợ chồng.

Hai tay A Kết xếp chồng lên nhau đặt ở trên gối đầu, chỉ có gối đầu như vậy mới không bị nam nhân lần lượt công thành mà rớt xuống, cánh tay lộ ra, bên ngoài không khí trong lành, nàng vẫn cảm thấy nóng.Trán chống lên gối đầu, xuyên qua khe hở của gối đầu cùng đệm chăn có thể nhìn lờ mờ đến thân thể hai người, nghiêng đầu qua, lại không muốn khiến Triệu Trầm nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nàng.

"Dậy thôi ..." Nàng mịt mờ thúc giục hắn.

"Được." Triệu Trầm chậm rãi dừng lại, hắn mới thối lui, không có hai tay hắn đỡ, A Kết vô lực ngã xuống, chỉ là không đợi nàng thở ra một hơi, người đã bị Triệu Trầm lật chuyển, ngay sau đó Triệu Trầm và chăn cùng nhau che lên. Trong bóng đêm, cánh tay hắn từ chân nàng vòng qua...

Một khắc đồng hồ tiếp theo, hắn càng không ngừng lặp lại chiến thuật dẫn quân lùi lại, tiện đà lại hồi công xông thẳng vào trại địch, thẳng đến lúc nàng triệt để tước vũ khí đầu hàng, hắn mới hài lòng mở đường.

"A Kết, thân thể nàng thật mềm." Thu thập xong chiến trường, Triệu Trầm ôm A Kết từ phía sau, hôn lỗ tai nàng.

A Kết muốn dùng góc chăn che khuất mặt, Triệu Trầm đè lại tay nàng, giúp nàng đem góc chăn nơi dưới cằm nàng lấy đi, làm cho khuôn mặt kiều mỵ của nàng đều lộ ở bên ngoài, hôn một cái. Trong lòng A Kết ngọt ngào, cũng thật xấu hổ. Từ lúc đêm đó qua đi, Triệu Trầm ban đêm ép buộc nàng càng ngày càng lợi hại, tối qua nàng chịu không nổi nên kiên quyết không chịu, hắn liền để lại đến buổi sáng hôm nay.

Tại sao có thể như vậy chứ?

Tuy nói thời gian hai người cùng phòng không dài, hắn khí huyết phương cương, nhưng số lần quá nhiều không phải là không tốt sao?

"Chàng nên dậy luyện võ đi." A Kết nhỏ giọng nhắc nhở. Ở trên thuyền hắn hoang phí nửa tháng, sau khi đến kinh thành cũng không luyện lại.

Triệu Trầm ngẩn người, trong mắt nhanh chóng lướt qua một chút ý cười, ôm người, nói: "Sao, cảm thấy chiến lực của ta không đủ sao?"

A Kết nhất thời không phản ứng kịp, sau khi hiểu rõ đến gáy cũng đỏ, vội vàng giải thích: "Không phải, thiếp, thiếp chỉ là nhìn chàng khi ở tại Đồng Loan vẫn vào mỗi buổi sáng đều luyện võ, gần đây đều không luyện, sợ chàng quên mất." Nàng thật sự hi vọng chiến lực của hắn yếu hơn nữa ấy chứ.

Nhưng thật ra là muốn hắn sáng sớm luyện võ đừng làm phiền nàng chứ gì?

Triệu Trầm biết rõ, cố ý trêu ghẹo nàng: "A Kết, ta kiên trì luyện võ, buổi tối sẽ càng anh dũng, nàng có thể ứng chiến sao? Nếu không nàng cùng ta luyện thì tốt lắm, đến lúc đó chúng ta đánh ngang tay, giống bây giờ nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của ta, mỗi lần ta đánh đến say sưa thì nàng đều vội vã đầu hàng, hại ta phải dừng lại chờ nàng lần nữa khôi phục sĩ khí, mới có thể tiếp tục."

Hắn càng nói càng loạn, A Kết không muốn để ý hắn, trốn trong ổ chăn không được, nàng quay đầu vùi vào trong gối đầu.

Triệu Trầm yêu chết dáng vẻ này của thê tử, chống thân mình đuổi theo hôn lỗ tai nàng, hai người ở trong chăn lăn qua lộn lại, cuối cùng vẫn là A Kết phát hiện Triệu tướng quân hình như muốn lại nổi cờ đánh trống, vội vàng dừng lại, ôm hắn cầu xin tha thứ: "Đừng làm rộn, mau dậy đi, hôm nay còn nhiều việc phải làm!"

"Vậy nàng đồng cùng ta luyện võ." Triệu Trầm đè nặng nàng ra điều kiện.

A Kết nhíu mày: "Thiếp luyện võ gì?"

"Ta dạy nàng ngồi trung bình tấn." Triệu Trầm cười nói.

A Kết từng thấy đệ đệ ngồi trung bình tấn, một chút hứng thú cũng không có, Triệu Trầm đúng lúc đến gần bên tai nàng giải thích: "Yên tâm, nam nhân và nữ nhân ngồi trung bình tấn không giống nhau, tối hôm nay nàng sẽ biết."

Buổi tối?

A Kết hung hăng đẩy hắn, đã hiểu hắn lại là nghĩ đến cái gì xấu .

Triệu Trầm hắc hắc cười, kéo xiêm y đến giúp nàng mặc vào.

Thu thập xong xuôi, hai vợ chồng đến Vinh Thọ đường thỉnh an thái phu nhân.

A Kết không biết lần trước Triệu Trầm nói chuyện với thái phu nhân như thế nào, hiện tại thái phu nhân nhìn nàng vẫn như cũ không vừa mắt, thậm chí ngay cả lúc giả vờ làm tổ mẫu từ ái cũng không thèm, lại không lại làm chuyện gì nhằm vào chuyện của nàng, ngẫu nhiên chỉ nói vài câu, A Kết không để trong lòng.

Trên đường gặp được Triệu Thanh và Triệu Hàm cùng nhau đến đây.

Triệu Thanh từ xa xa dừng bước, trong nắng sớm, tươi cười ôn hòa, Triệu Hàm có chút tịch mịch nhìn A Kết, xoay người đi trước.

A Kết nhìn bóng lưng Triệu Hàm, trong lòng có chút phức tạp.

Đến hầu phủ lâu như vậy, rất nhiều chuyện Cẩm Mặc và Thúy Ngọc các nàng đều đã hỏi thăm rõ ràng, cho nên A Kết biết Triệu Thanh và Triệu Hàm, cả hai huynh đệ đều là Triệu Duẫn Đình tự mình chỉ bảo , mỗi tháng số lần cùng mẹ đẻ gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Triệu Hàm so với Triệu Thanh tốt hơn một chút, bình thường đến Vinh Thọ đường thỉnh an đều có thể thấy Tần thị, nhưng nói chuyện cũng không nhiều.

Bởi vậy Triệu Hàm mới có vẻ nhu thuận hiểu chuyện sao?

Mỗi lần nhìn đến Triệu Hàm rõ ràng muốn gọi bọn họ lại ngại Triệu Trầm không dám mở miệng, A Kết đều cảm thấy đứa nhỏ này có chút đáng thương.

Nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện khuyên Triệu Trầm tiếp thu đệ đệ này. Nàng không phải Triệu Trầm, không có trải qua khổ sở mà hắn đã chịu, không biết nỗi hận của hắn, nhưng khi nhìn Triệu Hàm, nghĩ tới hắn bị huynh trưởng cùng cha khác mẹ lạnh nhạt có thể làm cho nàng đồng tình, vậy quá khứ của Triệu Trầm thì sao? Bảy tuổi hắn không biết mẫu thân mình còn sống, phụ thân cưới kế mẫu là người hại mẫu thân hắn, kế mẫu còn muốn hại hắn, một mình hắn ở trong sân một mình đi lại thìcó thể cũng có người đối với bóng lưng hắn sinh ra đồng tình hay không?

So sánh với Triệu Trầm, Triệu Hàm đã thật hạnh phúc , Triệu Trầm có thể trưởng thành thành nam nhân đỉnh thiên lập địa, Triệu Hàm chỉ cần cố gắng, cũng có thể.

"Nhị đệ." Đến bên người Triệu Thanh, nàng khẽ cười chào hỏi.

Hai gò má nàng trong trắng lộ hồng, nhan sắc như đào hoa nở rộ ngày xuân, tràn ngập vui vẻ khiến bầu không khí thanh lãnh ngày đông có chút ấm áp. Tâm tình Triệu Thanh không tự chủ nhẹ nhàng, hàn huyên di chuyển tới bên kia của Triệu Trầm, cùng hắn đồng hành.

"Nhị đệ vào tháng tư chuẩn bị tham gia thi viện sao?" Triệu Trầm thuận miệng hỏi. Không giống hắn, phụ thân chuẩn bị đường cho Triệu Thanh đi theo khoa cử.

Triệu Thanh cười cười: "Đúng a, phụ thân nói đệ không có thiên phú luyện võ, chỉ có thể đọc sách, năm nay thử xem, thi đậu thì tốt, không thi nổi xem như trải đời."

Triệu Trầm từng thấy chữ của Triệu Thanh, thanh dật tuấn tú, chữ như người, nghĩ đến chắc cũng là mới học, nhân tiện nói: "Đệ nghĩ vậy thì tốt, nhưng đại ca tin tưởng đệ có thể trung bảng, đừng quá lo lắng."

"Cám ơn lời chúc của đại ca." Triệu Thanh khiêm tốn trả lời.

Triệu Trầm lại nhìn hắn, vỗ vai hắn nói: "Nhưng phải chú ý nghỉ ngơi, bình thường nên ra ngoài một chút, giữ gìn sức khoẻ chút. Có thể cưỡi ngựa không? Đầu xuân ấm áp, chúng ta cùng nhau đến ngoài thành chạy vài vòng."

Mắt Triệu Thanh sáng lên: " Được, đại ca nói, đệ nhất định nghe theo, chỉ là kỹ thuật cưỡi ngựa của đệ không được tốt, đại ca thấy đừng chê cười."

Triệu Trầm cười lắc đầu, nói về chuyện khác.

A Kết ở một bên nghe, thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn về phía Triệu Trầm, nhìn hắn cùng Triệu Thanh trò chuyện với nhau thật vui, không khỏi cảm thấy trượng phu vẫn rất rộng rãi, không bởi vì mẫu thân Triệu Thanh là di nương thì khinh thường Triệu Thanh hoặc là hờ hững.

Bị thê tử nhìn lén, Triệu Trầm phát hiện, khi A Kết lần nữa nhìn qua thì hắn cũng nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt phượng là ý cười ôn nhu.

A Kết nhanh chóng chuyển mắt, mặt cười ửng đỏ.

Triệu Thanh nhìn sự thân mật của anh trai và chị dâu, tâm tình thiếu niên bị xúc động, ánh mắt hướng về phía bầu trời xa xăm.

Hắn cũng đến tuổi thành thân, không biết phụ thân có thể vì hắn mà chọn người như thế nào. Hắn không cầu dung mạo gia thế, chỉ nguyện có thể giống như đại ca, gặp được một cái, liền có thể hiểu được ý cười của cô nương.

Bình thản mà hạnh phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK