Mục lục
Con Đường Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiên hoàng băng hà, cả nước túc trực bên linh cữu.

Đại sự lớn chừng này đối với dân chúng mà nói cũng chính là việc hôn sự đã được chuẩn bị tốt phải dời lại vài ngày, cửa nhà treo vải trắng thay thế việc túc trực bên linh cữu, tóm lại cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Chỉ cần triều đình không đánh giặc, chỉ cần chính mình sống tốt, ai làm hoàng đế đối với bọn họ cũng không có quan hệ gì lớn đúng không?

Mà ngay cả A Kết khi nghe tin tức thì tâm trạng cũng chẳng bị ảnh hưởng, với nàng mà nói, Hoàng Đế chết còn chả rung động việc gặp chuyện không may. Đương nhiên, nàng chỉ suy luận lung tung chứ không có ý nguyền rủa.

Nàng nhìn Ninh thị.

Ninh thị cười bất đắc dĩ với nàng, sai Vấn Mai đi dặn hạ nhân mấy ngày này đều mặc đồ trắng.

Vấn Mai đi rồi, bà tiếp tục câu chuyện đang còn dở.

Kinh thành cách đó ngàn dặm, Triệu Duẫn Đình đang chờ ở ngoài Sùng Chính điện, chờ Minh vương nay đã là Đường Văn Đế gọi vào.

Sùng Chính điện là nơi Đường Văn Đế xử lý công việc.

Gió lạnh gào thét, Triệu Duẫn Đình đang ở kinh thành, trong lòng lại nhớ thương thê tử.

Trong triều, thế cục thay đổi trong nháy mắt, trưởng tử có cách biết tin tức của hắn, bên này có chuyện chắc là đã biết rồi chứ?

Triệu Duẫn Đình oán hận, nắm chặt tay.

Hắn nghĩ rằng tất cả đều ở trong lòng bàn tay, lúc thái tử rơi đài cũng là lúc quốc công phủ xuống dốc, cũng là lúc hắn hưu Tần thị, đón thê tử về. Ai ngờ Phụ thân Tần thị là Trấn Bắc tướng quân Tần Tư Dũng lại không chút nhân tính, thậm chí đến đệ đệ ruột là Định Tây tướng quân cũng giết hại, phản bội lại thái tử, chặn lại thái tử lúc hắn ta bức vua thoái vị, là người đầu tiên đầu quân đến đương kim hoàng thượng. Đường Văn Đế tất nhiên không ngốc, triều đình tuy có binh lực thắng Tần Tư Dũng, nhưng nay Tần Tư Dũng chủ động đầu quân, không mất bất cứ người nào, hơn nữa đại cục này đang thời ký cần duy trì ổn định, Đường Văn Đế thu được quân binh trong tay Định Tây tướng quân thì tạm thời chuyện cũ sẽ bỏ qua, phế thái tử, giao đi thủ hộ hoàng lăng, lão quốc công và Định Tây tướng quân giựt giây thái tử làm gian thần xử trảm toàn tộc ở Ngọ Môn, riêng Tần Tư Dũng quân pháp bất vị thân(vì đại nghĩ không quản người thân), lập công chuộc tội, cho giữ nguyên chức vụ Trấn Bắc tướng quân của hắn.

Triệu Duẫn Đình có thể đoán được hôm nay Đường Văn Đế gọi hắn đến đây làm gì, hắn và Phủ Quốc công có ân oán, chuyện này chưa từng giấu diếm Đường Văn Đế, nếu không phải có cừu hận, lúc trước Đường Văn Đế cũng chưa chắc dám hoàn toàn tín nhiệm hắn.

"Hầu gia, hoàng thượng truyền ngài vào." Đại thái giám Ngụy Nguyên bên cạnh Đường Văn Đế cười đi ra, hơi cung kính cúi thân mình. Đối với vị tân Hộ bộ thượng thư Duyên Bình Hầu người có công hỗ trợ hoàng đế lên ngôi này, Ngụy Nguyên gặp mặt cũng phải khách khí ba phần.

"Làm phiền Ngụy công công." Triệu Duẫn Đình cũng có lễ, lập tức thu lại suy nghĩ trong lòng, đi theo sau Ngụy Nguyên vào trong điện.

"Thần, Triệu Duẫn Đình, tham kiến hoàng thượng." Đến trong điện, Triệu Duẫn Đình cúi người hành lễ với nam nhân đang phê duyệt tấu chương.

Đường Văn Đế không nhìn hắn, viết xong chữ cuối cùng mới đứng dậy, tự mình đến đỡ Triệu Duẫn Đình đứng lên, sau đó đưa một quyển tấu chương của biên ải Tây Bắc mới được trình lên cho hắn: "Khanh xem đi." Nói xong xoay người đi đến nội điện, nơi hắn nghỉ ngơi, ngồi xuống, đã có cung nữ dâng trà nóng.

Đường Văn Đế nhẹ nhàng uống một ngụm, thả lại trên bàn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc sau khi xem hết tấu chương của nam nhân đang đứng, nói : "Người Hồ thấy ta nội loạn, đã điều động binh lực, chuẩn bị thời cơ đến xâm phạm, khanh thấy thế nào?"

Triệu Duẫn Đình bình tĩnh mở miệng: "Hoàng thượng mới lên đại vị, căn cơ chưa ổn, lúc này không nên xảy ra chiến sự."

Đường Văn Đế vuốt cằm, tựa vào trên tháp(cái giường nhỏ nằm trên ghế dài mà trong mấy bộ phim hậu cung hay thấy đó a), ngón trỏ nhẹ nhàng gõ đầu gối, nhẹ giọng nói với hắn: "Lúc trước trù tính(bày mưu tính kế) đại sự, chúng ta cho rằng toàn bộ Phủ Quốc công đều là người của phế thái tử, không ngờ TầnTư Dũng lại như vậy, hắn và định tây tướng quân có mâu thuẫn lớn, lại nhìn ra trẫm nắm chắc phần thắng, nên phản bội, bảo vệ chính mình, lại báo được đại thù, có thể nói là kẻ giảo hoạt cực kỳ. Người như thế, trẫm không muốn dùng, nhưng nề hà chuyện ở biên quan Tần gia có ảnh hưởng rất lớn, người Hồ e ngại quân đội Tần gia mới không dám xâm phạm, lúc này trẫm chưa có được sự hoàn toàn hàng phục của phái binh Tây Bắc, cũng muốn biên quan yên ổn, đành phải tạm thời không đụng đến hắn. Duẫn Đình, Tần Dũng có một nam hai nữ, nay chỉ còn lại Tần thị, từ nhỏ đã là hòn ngọc quý trên tay hắn, trẫm muốn tiếp nhận được quân của Tần Tư Dũng trước nên đành phải ủy khuất khanh tiếp tục cùng Tần thị lá mặt lá trái( biểu thị sự tráo trở, lật lọng của con nguời). Chuyện trong phủ khanh, trẫm không can thiệp, ở bên ngoài thì đừng làm nên động tĩnh quá lớn là được. Nhưng chắc khanh cũng hiểu được, nếu Tần thị gặp chuyện không may, Tần Tư Dũng sẽ thành một người lẻ loi, không có gì vướng bận tay cầm trọng binh, nhất định sẽ trở thành hiểm họa từ bên trong của triều đình."

Trong lòng Triệu Duẫn Đình chua xót.

Rồi hắn sẽ tìm Tần Tư Dũng tính sổ, lời này của Đường Văn Đế cũng chỉ nói cho qua thôi. Nay Tần Tư Dũng không có cường thế cũng không phụ thân huynh đệ con cháu, lại không có nhi tử kế thừa địa vị, cho dù lại sinh được nhi tử, cũng phải mười mấy năm sau mới ra hồn, chỉ cần hắn không tạo phản, Đường Văn Đế còn ước gì nhiều người nối nghiệp hãn tướng, không thiếu người đến nơi chiến sự. Về phần Tần Tư Dũng có thể tạo phản hay không, Triệu Duẫn Đình hiểu biết Tần Tư Dũng, đời này hắn chỉ có một thê tử, là người trọng tình, lần này quân pháp bất vị thân, ngoại trừ trưởng nữ ở phủ thái tử khó sinh một xác hai mạng, nhi tử lại bị người thuộc chi thứ hai tranh tước vị đã âm mưu hại chết, không khó để biết được sau khi hắn gặp chuyện không may thì Tần thị sẽ rơi hoàn cảnh như thế nào, bởi vì nữ nhi duy nhất hắn mới không để ý thế nhân chửi rủa huynh đệ tương tàn. Tần thị tốt thì Tần Tư Dũng cũng không tạo phản, Đường Văn Đế sẽ không động Tần Tư Dũng, mà nếu hắn muốn động đến Tần thị cho hả giận, làm hỏng đại cục của Đường Văn Đế, đắc tội hoàng đế, hắn sẽ có gì tốt?

Quân thần quân thần, hắn cố gắng, cũng chỉ là một ý quân.

"Hoàng thượng yên tâm, thần biết nên làm như thế nào." Triệu Duẫn Đình cung kính nói.

Đường Văn Đế hài lòng, nói xong đại sự thì hỏi đến gia sự Triệu Duẫn Đình: "Thừa Viễn mười tám tuổi rồi phải không? Nhiều năm như vậy thật ủy khuất cho hai mẫu tử bọn họ. Ninh thị, tuy rằng Tần thị không làm gì được, chỉ cần ngươi có thể xử lý tốt bên trong, ngươi đón nàng trở về, đừng để cho cả thành đều biết thân phận nàng là được. Về phần Thừa Viễn, vị trí thế tử là do tiên đế hạ chỉ tước đi, trẫm không thể lập tức phong hắn làm thế tử, trước tiên cứ để hắn trở về, đến mùa săn bắn đầu xuân, nếu hắn có bản lĩnh, trổ hết tài năng, trẫm sẽ sắp xếp cho hắn làm chuyện gì đó, hai năm này có công thì lại phong hắn làm thế tử, người bên ngoài cũng không thể nói gì, ngươi thấy thế nào?" Tần Tư Dũng không được tiện nghi, Triệu Duẫn Đình vẫn đi theo hắn làm trung thần, đương nhiên không thể ủy khuất hắn.

Triệu Duẫn Đình có thể như thế nào nữa? Ngoại trừ biến cố về chuyện Tần thị, thì cũng chẳng khác những gì hắn dự đoán lắm.

Tạ ơn Đường Văn Đế, Triệu Duẫn Đình ra khỏi cung, đứng trước cửa cung thở dài một khắc đồng hồ rồi hồi phủ viết thư cho thê tử.

Triệu Trầm đang chờ tin của hắn.

"Mẫu thân, người thấy thế nào?" Nhân lúc A Kết nghỉ trưa, Triệu Trầm liền cùng Ninh thị thương lượng.

Ninh thị xem qua thư trượng phu gửi đến, cười, để qua một bên, hỏi Triệu Trầm: "Trở về hay không quay về, chỉ có hai con đường này, Thừa Viễn, con cứ mặc kệ nương, nói cho ta biết con nghĩ như thế nào."

Nhìn mẫu thân gặp chuyện không lo lắng sợ hãi, trong lòng Triệu Trầm chua xót, ngồi bên cạnh nàng, nói : "Nương, trước kia con muốn thay tên sửa họ để kiếm đi ra ngoài kiến công lập nghiệp, chính mình kiếm tiền để báo thù cho người, người còn nói con xúc động không hiểu chuyện, thứ nhất có công danh sẽ bảo vệ được chính mình trước khi xảy ra việc ngoài ý muốn, thứ hai chỉ cần con thành công, sẽ luôn có ngày hồi kinh, phụ thân nhận ra con nhất định sẽ muốn nhận con, triều đại này trọng hiếu, không nói đến việc Hoàng Đế nhìn lâu sẽ coi trọng con sẽ hi vọng con nhận tổ quy tông, như vậy cuối cùng vẫn quay trở về Hầu phủ, chỉ là đi một vòng lớn mà thôi."

Ninh thị gật đầu: "Đúng vậy, trên đời người nhiều như vậy, trở nên nổi bật nào có đơn giản? Con sửa lại tên, liền trở thành một người bình thường, mặc dù công phu tốt, không có một chút giao thiệp thì làm sao xác định chỉ ngắn ngủn vài năm nhất định có thể thăng tiến chứ? Còn nữa, mọi chuyện của con đều do phụ thân con sắp xếp người dạy cho ngươi, có lẽ hắn không phải một phu quân tốt, nhưng đối với đứa con trai là con, hắn đã cố gắng làm tốt nhất rồi. Cho nên Thừa Viễn à, con danh chính ngôn thuận là trưởng tử Triệu gia, không có đạo lý vì bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì mà vứt bỏ thân phận."

"Nương vẫn hi vọng con hồi phủ ư?" Triệu Trầm cũng không ngoài ý muốn hỏi.

Ninh thị vỗ vỗ tay hắn, hỏi lại: "Vì sao không quay về? Chẳng lẽ con sợ Tần thị ở Hầu phủ sao ?"

Triệu Trầm cười lạnh: "Nhi tử chưa từng để nàng ta vào mắt. Cũng tốt, hiện tại nàng ta còn có Trấn Bắc tướng quân che chở, ta muốn cho nàng ta xem núi nàng ta đang dựa vào sẽ đổ như thế nào, lật đổ một đường đường đại tướng quan vẫn nghe hay hơn việc bỏ đá xuống giếng ức hiếp một nữ nhân yếu đuối. Chỉ là, việc này nếu chỉ trong vòng một hai năm e rằng làm không được, nương phải chịu chút ủy khuất, nếu không người đừng quay về Hầu phủ nữa, ở bên ngoài thôn trang, con thường xuyên đưa A Kết đến thăm người được không?"

Ninh thị lắc đầu, cầm lấy thư, nói : "Ta sẽ chịu ủy khuất gì chứ? Danh phận, nương đời này chỉ có một danh phận, đó chính là nguyên thê của phụ thân con, hiện tại nương còn sống là vì luyến tiếc con thôi, muốn nhìn con thành gia lập nghiệp, nhìn con sinh cho ta vài tôn tử(cháu trai) hay tôn nữ(cháu gái). Thừa Viễn, con hãy nhớ kỹ, chỉ cần người một nhà chúng ta có thể ở cùng một chỗ, nương không cần hư danh gì cả. Huống chi phụ thân con sắp xếp cho ta thân phận nghĩa mẫu của con, không phải di nương, nàng không thể xen vào chuyện của ta được, ta ở lại Hinh Lan Uyển, con và A Kết mỗi ngày cũng có thể qua thăm ta, cùng với việc ở lại bên này có gì khác nhau chứ? Còn có A Kết, con không có khả năng mỗi ngày đều ở nhà, có nương ở trong phủ, con ra ngoài làm việc cũng an tâm, có phải không?"

Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân làm gì thì tất cả đều là vì hắn.

Triệu Trầm không biết nên nói gì, đỡ Ninh thị ngồi xuống, hắn từng bước lui ra phía sau, quỳ xuống trước mặt nàng: "Nương yên tâm, nhi tử nhất định sẽ sớm ngày trở nên nổi bật, sớm ngày làm cho người Tần gia gieo gió gặt bão."

Ninh thị lắc đầu bật cười, kéo hắn đứng lên, "Có một số việc ghi tạc trong lòng là tốt rồi, mặc kệ một năm hai năm, làm hết sức, cũng đừng để nó trở thành gánh nặng. Bỏ qua những thứ không tốt ấy, bên người còn có rất nhiều thứ càng đáng giá cho chúng ta quan tâm phải không? Tựa như nương có con, con có A kết, tương lai còn có thể có nhi tử hay nữ nhi. Tốt lắm, nương không cần con lo lắng, con nhanh đem tất cả sự tình nói cho A Kết, dỗ dành nàng, rồi lại qua bên nhạc phụ nhạc mẫu mà nhận lỗi, trễ nhất mồng 8 tháng chạp thì chúng ta phải xuất phát, sang năm chúng ta đi kinh thành.

Nghĩ đến A Kết, vẻ mặt Triệu Trầm nhu hòa, trên vầng trán lại toát ra vài phần lo lắng chần chờ.

"Như thế nào, sợ A Kết tức giận không bao giờ muốn gặp con nữa sao?" Ninh thị liếc mắt một cái liền đoán được.

Tâm sự bị khám phá, Triệu Trầm có chút xấu hổ, nhưng chuyện hai vợ chồng, hắn cũng không muốn làm phiền mẫu thân, đứng dậy nói : "Nương người nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay con sẽ nói với nàng, nếu như nhi tử không dỗ được nàng, ngày mai nương hãy giúp con khuyên nàng."

Ninh thị cười gật đầu.

Triệu Trầm xoay người đi ra ngoài.

Tròi không biết khi nào trở nên âm u, có bông tuyết nhỏ dừng ở trên mặt hắn, nhanh chóng hóa thành nước, hơi lạnh .

Triệu Trầm ngẩn ngơ một lúc, nhấc chân đến sân nhà mình, khi bước vào cửa phòng thì bông tuyết đã rất lớn.

A Kết còn đang ngủ, Tưởng mama và Lục Vân canh giữ ở gian ngoài. Nghe được tiếng bước chân, Tưởng ma ma lập tức đoán Triệu Trầm đã trở lại, nhanh chóng xuống khỏi tháp, chưa kịp đi ra ngoài thì Triệu Trầm đã đi đến, khoát tay ý bảo hai người không cần lên tiếng, hất cằm về phía nội thất.

Tưởng ma ma nhẹ giọng đáp: "Thiếu phu nhân còn ngủ, qua hai khắc nữa mới tỉnh."

Triệu Trầm cởi áo choàng đưa cho nàng, "Ma ma ở trong này nhìn, đừng cho người bên ngoài tới gần bên này." Nói xong trực tiếp đi vào.

Tưởng ma ma lần đầu tiên nghe Triệu Trầm ra lệnh như thế, biết chủ tử có đại sự muốn thương lượng, lập tức nháy mắt với Lục Vân, hai người cùng nhau ngồi vào cửa nhà chính, giả vờ xem tuyết, thực ra lại nhìn chằm chằm hành lang xem có ai đến gần không.

Bông tuyết bay xuống, rất nhanh phía trên đất phủ một lớp trắng.

So với gian ngoài, trong nhà càng thêm ấm áp, ngân sương(ta search mãi mới mò ra nó là than :3) thượng hạng(tốt nhất) không khói không vị, trên hai ghế ngồi tròn có hai bồn Hàn Lan (tên 1 loại lan), một chậu trắng như tuyết, một chậu vàng nhạt tươi đẹp, đi qua liếc mắt một cái cũng là cảnh đẹp ý vui.

Nhưng khi Triệu Trầm vào nhà đã vô ý liếc mắt sang bên kia một cái, chỉ trong giây lát ánh mắt liền rơi vào đầu giường nơi chăn bông đỏ thẫm cũng có một đóa hoa lan.

Nàng im lặng ngủ, mặt cười đỏ bừng , tay nhỏ bướng bỉnh lộ ra ngoài ổ chăn, năm ngón tay nhỏ và dài, sơn móng tay đã bị nàng tẩy đi, lộ ra móng tay sạch sẽ hồng hào, khiến người ta yêu thích. Triệu Trầm nhịn không được muốn cầm tay nàng, gần chạm tới thì hắn bỗng rụt về, tay hắn vẫn còn lạnh sẽ khiến nàng khó chịu.

Thu hồi tay, Triệu Trầm tựa vào giường, lặng lẽ cởi giày, sau đó nhẹ nhàng lấy một cái gối đầu khác đặt xuống, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh A Kết. Lòng bàn chân có chút lạnh, hắn thật cẩn thận tìm ổ chăn, chiếm chút chỗ, cố gắng không đụng đến nàng. Tư thế đầy thư thái, Triệu Trầm lặng lẽ nhìn thê tử ngủ say, suy nghĩ xa dần.

Làm thế nào để nói cho nàng đây?

Nghĩ nhiều lời nói dối, lần này rốt cuộc không có cách nào soạn được lời khác.

Kỳ thật, lúc vừa mới bắt đầu muốn thú nàng, một là bởi vì đâm lao phải theo lao, trước mặt nàng đem lời nói ra khỏi miệng thì không thể không lập gia đình. Lúc ấy tưởng đã là thiên y vô phùng(không chê vào đâu được), tất cả đều là để đối phó cha mẹ nàng, ở trước mặt nàng, chưa từng làm người tốt, lấy về nhà thành nữ nhân của hắn, vẫn không thể ngoan ngoãn theo hắn mới lạ? Đến lúc đó nói vài lời hay, nàng cũng nguyện ý cùng hắn đi rồi. Chỉ là hắn thật sự đánh giá cao bản thân, nàng vừa khóc hắn liền không hạ được quyết tâm, nàng cười thì hắn liền nghĩ xem nói như thế nào dễ nghe rồi nói với nàng như thế nào, da mặt là cái gì, vừa mới bắt đầu còn có thể ngượng ngùng, nhưng vừa nhìn thấy nàng cười, lập tức không cần .

Đối với người đang ngủ say, Triệu Trầm cười khổ, hắn từng không hiểu vì sao phụ thân lại cố chấp với mẫu thân như thế, đến khi gặp nàng, hắn mới hiểu được.

Không có lý do gì mà nàng có thể làm cho hắn biến thành một người khác.

Trong lúc hắn thất thần, mi mắt A Kết run rẩy, trong lòng Triệu Trầm giật mình nàng đã mở mắt. Thấy nam nhân đã trở lại, A Kết không nhịn được cười, định ngồi dậy, "Chàng trở về khi nào vậy ?"

Triệu Trầm đè nàng lại không cho nàng động, thuận thế đụng đến nàng, ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng, "Vừa trở về không lâu, sao nàng tỉnh sớm vậy?"

A kết chôn mặt trong lồng ngực của hắn ngáp, xong mới quay sang phía hắn, nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nở nụ cười, "lúc hơi thở chàng thổi tới trên mặt thiếp, thiếp liền tỉnh." Nói xong từ trong ổ chăn vươn cánh tay đi sờ tay hắn, có chút lạnh, nhân tiện nói: "Thiếp lùi vào, chàng tiến vào nằm một lát đi, bên trong rất ấm."

"Cùng nhau nằm đi." Triệu Trầm để nàng lùi vào, bắt đầu cởi áo ngoài. Nếu không phải trên người lạnh, hắn đã ôm nàng cùng ngủ rồi, hiện tại đành đợi một lát để trên người ấm chút, cởi xong áo ngoài hắn lập tức xốc chăn lên chui vào, ôm chặt lấy nàng, cố ý chạm mặt nàng, "Lạnh hay không lạnh?"

Nàng ngủ nên khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hầm hập chạm vào mặt của hắn đương nhiên lạnh.

A Kết lại đau lòng. Thành thân hơn một tháng, nàng đối với Triệu Trầm vô lại và không đứng đắn đã hiểu được, giống hôm nay nàng ngủ bị hắn gặp được, nếu hắn không phải sợ làm nàng lạnh, vừa vào cửa sẽ lên đến đây, làm sao có thể đàng hoàng đứng bên cạnh nhìn?

Hắn cho nàng ba vạn lượng ngân phiếu cũng không bằng việc săn sóc kĩ lưỡng làm cho nàng ấm lòng hơn nhiều.

Có đôi khi A Kết nghĩ không ra, vì sao trước và sau khi thành thân Triệu Trầm lại có thay đổi lớn như vậy?

Không để ý tới hắn ồn ào, A Kết do dự một lát, chậm rãi kéo hai tay của nam nhân ôm vào trong ngực, thay hắn làm ấm tay. Hắn đối xử với nàng tốt, nàng cũng đối xử tốt với hắn như vậy, phu thê phu thê, là thế này phải không?

Triệu Trầm lặng đi một chút, cúi đầu nhìn nàng, mặt nàng hồng hồng, xấu hổ.

Đổi lại ngày khác, Triệu Trầm có khả năng sẽ nắm lấy địa lợi nhân hòa lặng lẽ dịch tay lên trên, hôm nay lại không nhàn hạ thoải mái, chỉ hận không thể sa vào sự dịu dàng như nước của nàng, vĩnh viễn chìm đắm trong sự ấm áp đó, không cần rời đi.

"A Kết, nàng đối xửa với ta thật tốt." Không muốn nàng bị cảm lạnh, Triệu Trầm thu tay, một lần nữa đem ôm nàng vào trong lòng, ngửi mùi hương trên tóc nàng.

A Kết ở trong ngực của hắn dịu dàng cười, không nói gì.

Trong phòng im lặng, nam nhân cũng không có náo loạn, cứ như vậy ôm nhau, giống như lúc sắp ngủ hoặc vừa mới tỉnh ngủ còn mơ màng, A Kết thực sự luyến tiếc. Nhưng mà đã đến thời gian nàng cần đến chỗ Ninh thị, hiện tại Triệu Trầm trở về thì nàng không đi, Ninh thị sẽ nghĩ như thế nào đây?

"Chàng nghỉ ngơi đi, thiếp đi chỗ nương trò chuyện." A Kết từ trong ngực của hắn ngẩng đầu, cùng hắn thương lượng.

Triệu Trầm hôn lên trán nàng, vẫn ôm nàng như cũ: "Không cần đi, giờ tuyết đang rơi, nương sợ nàng cảm lạnh, cho chúng ta ăn cơm chiều cùng nhau, ngày mai đi theo nàng ngắm tuyết."

"Tuyết rơi sao?" A Kết kinh ngạc hỏi.

Mắt nàng sáng ngời, chứa đầy kinh hỉ(kinh ngạc+vui mừng), Triệu Trầm lại hôn lên mắt của nàng,"Ngồi dậy ngắm tuyết được không?"

A Kết gật gật đầu.

Triệu Trầm liền ngồi dậy vén rèm cửa sổ, lại ôm thê tử, cho nàng tựa vào trên người hắn, hắn lấy chăn đắp lên hai người. Hắn làm xong, A Kết cũng chỉ lộ cái đầu nhỏ, tựa vào trong lòng nam nhân dày rộng giống tiểu cô nương. Triệu Trầm thích bộ dạng trẻ con này của nàng, nhịn không được lại cúi đầu hôn.

A Kết cũng không nghĩ xem tuyết rơi với tư thế như vậy, nhưng mà cảm giác thật không tệ.

Ngoài cửa sổ những cây cổ thụ đã ra hoa, có cây Bách màu xanh đậm, có cả những sân những tường cao thấp nhấp nhô, xa hơn nữa bên ngoài là núi rừng hiu quạnh khi đông đến. Tuyết không ngừng rơi, không biết qua bao lâu, những cây xanh kia biến thành cây trắng, tường viện cũng bị che kín, núi rừng hiu quạnh cũng biến thành một vùng trắng xóa, càng thêm buồn bã.

Hai người cứ như vậy ngồi, nghe tiếng tuyết rơi bên ngoài.

Có lẽ là do nam nhân rất ấm, hoặc là do trong phòng rất im lặng , A Kết bất tri bất giác lại cảm thấy buồn ngủ, mí mắt dần dần khép lại.

"A Kết, muốn ngủ sao?" Triệu Trầm thu hồi tầm mắt từ bên ngoài, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, không khỏi cười hôn lên chóp mũi nàng.

A Kết giữ vững tinh thần, lắc đầu, đã gần đến lúc ăn cơm chiều, không thể ngủ a.

Triệu Trầm tựa cằm vào đỉnh đầu nàng, ôm chặt nàng: "Ta kể cho nàng chuyện xưa, buổi sáng đi trong thành mới nghe người ta đề cập ."

A Kết gật đầu, bình thường nhàn rỗi không có việc gì, nàng thực thích nghe hắn nói chút hiểu biết trên thị trấn.

Trong chăn, Triệu Trầm nắm tay nàng nhẹ nhàng, thanh âm trầm thấp bình tĩnh: "Lần trước ta đã nói với nàng, trong kinh thành có rất nhiều đại quan, có người đọc sách thi đậu tiến sĩ làm quan đi bước một thăng lên, còn lại là thừa kế huân quý(công lao hoặc địa vị cao quý) , như quốc công Hầu gia Bá gia linh tinh. Trong đó có Duyên Bình Hầu phủ, tổ tiên là khai quốc công thần, luận công phong hầu, từ đó truyền xuống theo thế hệ, Hầu gia sinh nhi tử, nhi tử kia chính là thế tử, chờ đợi phụ thân chết, thế tử liền trở thành Hầu gia, con hắn thành tân thế tử. . . . . ."

"Nghe nói vị Duyên Bình Hầu hiện tại từ khi sinh ra đã tuấn lãng bất phàm(khôi ngô hơn người), tìm khắp toàn bộ trong kinh thành cũng không ai hơn được, Hầu gia anh tuấn lại tiến bộ, một lòng muốn Hầu phủ đang suy tàn được Thánh Thượng một lần nữa coi trọng, được nắm thực quyền và huân quý."

A Kết nghe đến đó không rõ, ngửa đầu hỏi hắn: "Hầu gia không phải đại quan sao?"

Triệu Trầm nở nụ cười, kiên nhẫn giải thích: "Không phải quan, mà là một loại tước vị, hàng năm đều có bổng lộc, ngày lễ ngày tết hoàng thượng cũng cấp chút thưởng, nhưng có thể làm quan không, phải xem ngươi có bản lĩnh hay không. Giống như Duyên Bình Hầu phủ lão Hầu gia, không văn không võ, chỉ giữ một hư chức lục phẩm, như vậy chính là sa sút, ngoài ra việc không đảm nhiệm chức vụ quan trọng còn khiến nhóm Hầu gia xem thường, nàng hiểu không?"

A Kết gật gật đầu: " Vậy Duyên Bình Hầu mới kia thành công không?"

"Dù sao so với lão Hầu gia cũng có tiền đồ, không tới ba mươi tuổi đã làm . . . . . . Chính ngũ phẩm Hộ bộ lang trung, chức quan không cao, nhưng cũng có thực quyền." Triệu Trầm tiếp tục giải thích, "Trong nhà hắn có một Hầu phu nhân nhã nhặn lịch sự, còn có một tiểu thế tử ham chơi bướng bỉnh. Hầu gia rất thích Hầu phu nhân, Hầu phu nhân lại bởi vì một ít ân oán năm xưa nên không chịu thiệt tình tiếp nhận Hầu gia, nhưng vì nhi tử, hai phu thê mặt ngoài cũng tương kính như tân(tôn trọng nhau như khách). Tiểu thế tử không biết, hắn chỉ cảm thấy phụ mẫu rất tốt."

"Ngay năm tiểu thế tử bảy tuổi, Hầu gia đến Phủ Quốc công Tần gia làm khách. Phủ Quốc công rất lợi hại, Quốc công gia là Binh Bộ Thượng Thư, trông coi chiến sự cả nước, cũng là Nội Các thủ phụ, hoàng đế quyết định cái gì đều nghe ý kiến của hắn trước. Quốc công gia có muội muội là hoàng hậu, được hoàng đế sủng ái, con trai của nàng là thái tử. Quốc công gia còn có hai đứa con trai, trưởng tử được phong là Trấn Bắc tướng quân, dũng mãnh thiện chiến, thứ tử là Định Tây tướng quân, hữu dũng hữu mưu, hai huynh đệ trong tay đều sở hữu hai mươi lăm vạn tướng sĩ. Nếu Tần gia tạo phản, rất có thể thành công, hoàng đế đời trước ngu ngốc dung túng ngoại thích(nhà họ ngoại) lớn mạnh, sau lại sợ bọn họ tạo phản, liền tận lực đáp ứng hết thảy yêu cầu của Tần gia."

"Trước đó ta đã nói Hầu gia có vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc đúng không, năm ba mươi tuổi dung mạo cùng phong thái của hắn còn tốt hơn, cho nên tiểu nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân khi gặp Hầu gia lần đầu tiên đã thích, biết hắn có thê tử cũng không nên gả đến. . . . . ."

A Kết nghĩ ngợi, sao lại có nữ nhân như vậy?

Triệu Trầm bình tĩnh nói, ". . . . . . Tiểu thế tử không biết sắp xếp của Hầu gia, nghĩ đến mẫu thân đã chết, ở linh đường khóc ngất xỉu đi, bệnh nặng một hồi. . . . . . Hầu gia cùng Tần gia nữ nhi thành thân, tiểu thế tử kiên quyết không chịu kêu nàng là mẫu thân, ở trong lòng hắn, chỉ có một người mới xứng để hắn kêu như vậy. . . . . . Tần thị cũng sinh nhi tử, nàng muốn cho con của mình tương lai kế thừa tước vị, liền hãm hại tiểu thế tử muốn cho hắn chết. Hầu gia sau khi biết đã đánh Tần thị, uy hiếp nàng nếu hại thế tử nữa sẽ lấy mạng nhi tử của nàng. Tần thị không dám , đành phải về nhà mẹ đẻ tố cáo, Phủ Quốc công đều là người thông minh, rất nhanh đã nghĩ biện pháp làm cho hoàng thượng tước đi danh hiệu của thế tử. . . . . . Thế tử thật sự không vui, Hầu gia không có cách nào, đem hắn đưa đến nông thôn làm như không thích hắn nữa, sau đó lại lặng lẽ đưa hắn đưa đến bên người Hầu phu nhân. . . . . ."

Nói tới đây, Triệu Trầm ngừng lại.

A Kết còn đắm chìm vào chuyện xưa, không khỏi thúc giục hắn tiếp tục.

Nàng có đôi mắt hoa đào trong suốt như nước, không nghĩ đó là chuyện của hắn. Là rất đơn thuần, hay do vẫn rất tin tưởng hắn?

Triệu Trầm cúi đầu nhìn cô nương đơn thuần thiện lương , thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn nói ra, "A Kết, tiểu thế tử rời kinh khi chín tuổi, nơi hắn đến chính là Đăng Châu mà cụ thể là thôn Đồng Loan, mà Hầu phu nhân đã ở chỗ này chờ hắn. Tiểu thế tử đến Đồng Loan, thấy mẫu thân ngày nhớ đêm mong , nhìn trong viện đủ loại hoa lan mẫu thân thích nhất. Hắn cao hứng cực kỳ, từ đó cùng mẫu thân ở tại Đồng Loan thôn đọc sách tập võ. Hắn biết sau khi lớn lên hắn sẽ trở lại kinh thành vì mẫu thân báo thù, hắn cũng nghĩ thê tử của hắn đại khái là tiểu thư khuê các nào đó ở kinh thành, nhưng ngày đó hắn cưỡi ngựa trên đường nhỏ, gặp một cô nương mặc phấn sam quần trắng, cô nương nhìn đệ đệ dịu dàng cười, hắn nhìn thấy, nhớ kỹ, ghi vào trong lòng. . . . . ."

"A Kết, ta không phải cố ý lừa gạt nàng, lúc ban đầu quan hệ với nhà nàng không nhiều, không thể không giấu diếm thân phận, sau lại sợ nàng chê trong nhà ta phức tạp không muốn gả, không dám nói cho mọi người biết. A Kết, ta. . . . . ."

Cả người A Kết cứng ngắc, đẩy tay nam nhân ra, từ trong lòng ngực của hắn đi ra ngoài, mới xoay người nhìn hắn: "Vậy chàng vì sao không tiếp tục giấu giếm đi ?"

Triệu Trầm khẩn trương nhìn nàng, cố gắng nhìn ra nàng ngoài tức giận vẫn có thương tâm , nhưng trong mắt nàng cái gì đều không có, hắn hoảng hốt, vội vàng giải thích: "A Kết, lão hoàng đế đã chết, tân đế lên ngôi, Tần gia chỉ còn Trấn Bắc tướng quân, không thể làm mưa làm gió được, cho nên ta phải trở về tìm kiếm tiền đồ, làm chỗ dựa cho mẫu thân. A Kết nàng đừng sợ, tuy rằng chúng ta trở lại kinh thành, rồi ở lại Hầu phủ, nhưng ta sẽ bảo vệ nàng, quyết không cho nàng bị người ta ức hiếp, A Kết, nàng nguyện ý theo ta trở về không?"

A Kết nhìn người nam nhân này, chỉ cảm thấy chính mình cho tới bây giờ chưa từng hiểu hắn, có lẽ có lúc đã nhận ra nhưng lại bị hắn giả vờ dịu dàng đánh lừa, quên mất việc hắn thật ra vẫn là một người để đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Nàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhớ lại lúc hắn ở trước mặt cha mẹ nói nói cười cười, toàn thân phát run: "Chàng sớm không nói trễ không nói, không nên thành thân lâu như vậy mới nói, không phải là cảm thấy ta đã muốn gả cho chàng, chỉ có thể đi theo chàng sao? chàng tìm mọi cách đối xử tốt với ta, không phải là vì để cho ta thích chàng, ngoan ngoãn đi theo chàng sao?"

Hắn gạt nàng, chuyện lớn như vậy cũng muốn lừa nàng và người nhà của nàng, vì để nàng cam tâm tình nguyện cùng hắn đi thậm chí có thể chịu đựng không làm gì nàng, làm cho nàng vì sự dịu dàng săn sóc của hắn mà rung động. Một quý tử nhà huân quý tâm cơ thâm trầm như vậy, nàng làm sao xứng đôi được chứ? Luôn miệng nói đối xử tốt với nàng, nhưng nếu tin tưởng bọn họ một chút cũng không giấu diếm lâu như vậy, trước thành thân hắn không dám, sau thành thân thì sao? Nàng sớm đã bị hắn lừa nên rung động, hắn không nhìn ra sao? Chính là hắn không tin nàng, không nên đến cuối cùng mới bằng lòng nói ra chân tướng, nếu hắn không tin nàng, lại dựa vào cái gì để nàng tin tưởng lời hứa này của hắn?

Đây là do hiện tại hắn thích nàng, nếu là tương lai hắn chán, chỉ sợ còn dối nàng nhiều hơn, làm cho nàng mặc dù bị từ bỏ còn có thể cảm kích "Dịu dàng săn sóc" của hắn phải không?

Chuyện xưa của hắn đáng thương nhưng không thể làm cho người ta tha thứ việc bị hắn lừa gạt.

A Kết đứng lên, nàng phải về nhà.

Nàng không nên rung động, từng yêu một lần thì cho là mình thực hiểu biết, kết quả chỉ là tự cho là đúng.

Mạnh Trọng Cảnh như thế, Triệu Trầm cũng như vậy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Triệu Hôi Hôi ngươi xem xem, có cái giai nhân bài đang vo nát y phục nga

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK