Mục lục
Con Đường Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện Đường Cử ngã ngựa đối với nhóm những hoàn khố đệ tử mà nói thì chỉ như cơm bữa, vậy nên, chuyện đó cũng không khiến quá nhiều người chú ý, chỉ có chuyện Hứa Lam mới khiến các nữ nhân hậu trạch âm thầm bàn luận say sưa. Nhưng Huệ An Hầu phu nhân đóng cửa không ra ngoài cùng với kỳ thi hương tháng tám đang tới gần khiến chuyện này cũng dần bị người ta quên lãng.

Đại đa số quan viên, thiếu gia, công tử đều phải trải qua con đường khoa cử, vì vậy, kỳ thi hương ba năm một lần vẫn rất quan trọng.

Triệu Thanh cũng muốn tham gia kỳ thi hương lần này, bây giờ ngoại trừ thỉnh thoảng thấy hắn đi qua đi lại chốc lát trong sân, phần lớn thời gian còn lại thì đều nhốt mình trong thư phòng không ra cửa.

Triệu Trầm và Triệu Thanh có quan hệ không tệ, A Kết thân là trưởng tẩu, thỉnh thoảng cũng phân phó phòng bếp nấu chút canh bổ đưa qua, tỏ vẻ quan tâm, nhưng thật ra trong lòng nàng đang nhớ thương phụ thân ở Đăng Châu. Triệu Trầm đã mời danh sư cho phụ thân, nhưng chung quy phụ thân cũng đã hơn ba mươi, những kiến thức hắn từng dạy tại học đường chủ yếu là nội dung thi viện, đối với người thi hương cũng không giúp được gì, hơn nữa thời gian ôn luyện cũng chưa đầy một năm, nàng lo lắng phụ thân sẽ thi rớt.

A Kết hiểu rất rõ, phụ thân thi lại là vì muốn làm chỗ dựa cho nàng, khi hắn thành cử nhân thì có thể lấy lý do đến kinh thành chuẩn bị, một khi thi rớt, với tính tình của phụ thân, hắn tuyệt sẽ không đến kinh thành, không cho người khác nói Lâm gia mượn thế của Triệu gia.

Thời gian này, A Kết thấy mình giống như là một thí sinh, trước khi thi thì lo lắng trường thi có chuyện gì, thi xong lại thấp thỏm không biết có đậu không.

Từ lúc đầu tháng chuẩn bị thi đến cuối tháng yết bảng, gò má mũm mĩm A Kết mới dưỡng lên được đã gầy đi rõ rệt. Nàng biết mình nên bình tĩnh, bớt lo nghĩ, biết như vậy đối với thân thể không tốt, nhưng nàng không thể khiến mình ngừng lo lắng, vào ban ngày không dám biểu lộ gì, Ninh thị khuyên giải nàng, nàng vâng dạ đáp ứng, nhưng đêm về là lại lăn qua lộn lại ngủ không yên.

Triệu Thanh trúng cử nhưng thứ hạng lại chỉ nằm trong nhóm cuối bảng, Triệu Duẫn Đình cho phép hắn sang năm không cần tham gia thi hội, ba năm sau thi lại. Sau khi A Kết biết được lại càng bất an, Triệu Thanh chăm chỉ như vậy, đọc sách cũng đã nhiều năm mà còn suýt thi rớt, vậy phụ thân nàng thì sao đây?

“A Kết, đừng suy nghĩ, bên chỗ nhạc phụ, sau khi yết bảng lập tức sẽ gửi tin cho chúng ta, chậm nhất là nửa tháng là biết kết quả, nàng đừng lo lắng quá?” Trong đêm tối, Triệu Trầm ôm lấy thê tử từ phía sau, đau lòng không chịu nổi. A Kết gầy đi, hắn còn gầy hơn, dù là người lớn hay đứa nhỏ gặp chuyện không may thì hắn cũng đều gánh không nổi. Lúc nàng mới bắt đầu mất ngủ cũng làm hắn không yên giấc, A Kết thấy vậy thì muốn hắn dọn ra ngoài ngủ, nếu để một mình nàng trằn trọc trăn trở, đó không phải là muốn mạng của hắn sao?

Hắn dịu dàng hôn nàng, hôn đến khi thân thể nàng trầm tĩnh lại, tiếp tục khẽ giọng khuyên nhủ, vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ về thê tử, từ đầu chầm chậm hướng xuống. Thành thân lâu như vậy, hắn biết rõ rất nhiều thói quen của nàng, biết vùng gần xương sống của nàng là nơi mẫn cảm, cũng biết vuốt tóc A Kết như vậy, nàng sẽ đặc biệt thoải mái, thoải mái đến mức dần ngủ thiếp đi mà không hay.

Nàng ngủ rồi, Triệu Trầm cũng không ngừng lại, tiếp tục vuốt rất lâu, xác định nàng sẽ không tỉnh giấc, lúc này Triệu Trầm mới dém chăn giúp A Kết rồi an tâm ngủ tiếp.

May mắn là thư từ Lâm gia đến rất nhanh.

Lâm Hiền trúng cử, sau khi tạm biệt bà con láng giềng, họ hàng thân thích sẽ lập tức khởi hành đến kinh thành, đại khái khoảng đầu tháng mười sẽ đến nơi, lúc A Kết nhận được thư thì bốn người nhà Lâm gia đã đang trên đường rời đi.

Đọc thư, A Kết vui vẻ ra mặt.

Thấy thê tử lại lộ ra nụ cười vui vẻ thật tâm, với Triệu Trầm mà nói, tất cả những lo lắng đè nặng lên tim hắn thời gian qua bỗng chốc đều biến mất. Đêm đó hắn ôm A Kết oán trách ước chừng nửa canh giờ, oán nàng chỉ nhớ cha mẹ mà bỏ rơi hắn cùng đứa nhỏ, oán nàng làm hắn tan nát cõi lòng. A Kết tự biết mình có lỗi, chẳng những chủ động hôn trượng phu đang lầm bầm oán giận, còn ám chỉ có thể cùng hắn làm chuyện phu thê một lần, chuyện mà vốn đã lâu hai người chưa làm.

Triệu Trầm rất muốn, nhưng hắn không dám hành động, chẳng còn bao lâu nữa A Kết sẽ sinh, thà hắn chịu đựng cũng không muốn gặp chuyện không may ngay phút mấu chốt. Việc cấp bách bây giờ vẫn là bồi dưỡng cho thê tử trở lại như trước.

Tâm rộng thể béo (không lo lắng thì người sẽ dễ mập), vào tháng mười, khuôn mặt A Kết rốt cuộc cũng đầy đặn trở lại.

Hoàng hôn một ngày nọ, hai phu thê vừa ở trong sân chậm rãi vừa đi bộ vừa nói chuyện.

Triệu Trầm đã mua cho nhạc phụ một toàn nhà từ lâu, lúc mua, Triệu Trầm muốn chọn một chỗ tốt nhưng A Kết lại không đồng ý. Điều kiện trong nhà thế nào A Kết hiểu rõ, tài sản nhà nàng căn bản không mua nổi một tòa nhà tại kinh thành, thay vì để dượng hỗ trợ, không bằng để nữ nhi như nàng bỏ tiền. Nhưng điều kiện tiên quyết là không thể mua trạch viện quá lớn, nếu như vậy chắc chắn phụ thân sẽ không muốn. Vậy nên A Kết tự mình chọn một viện nhỏ hai gian, nhà nàng vốn ít người, ở vậy đã rất rộng rãi, hơn nữa tòa nhà có vị trí ở nơi yên tĩnh và thanh nhã, thích hợp cho phụ thân đọc sách chuẩn bị thi cử, tin tưởng phụ thân cũng sẽ vừa lòng. Chọn xong, A Kết lập tức gửi thư về nhà, tránh việc dì dượng lại hỗ trợ thêm bạc cho nhà nàng.

Hạ nhân cũng cần chuẩn bị trước. Những người ở tiền viện mà phụ thân và đệ đệ cần thì do Triệu Trầm phụ trách chọn lựa, A Kết cùng Ninh thị thì chọn các nha hoàn, bà tử, đầu bếp nữ ở hậu viện, dạy dỗ quy củ xong lập tức đưa vào toà nhà trước, chỉ chờ người nhà vào kinh.

“Hồi tết đoan ngọ gặp Tiểu Cửu thấy hắn đã cao lên nhiều, không biết A Trúc có lớn lên không, cũng sắp hết năm rồi, sang năm muội ấy đã mười bốn tuổi, nương thiếp chắc đang lo lắng cho hôn sự của nàng.” A Kết nhìn bầu trời xa xăm, nói.

“Nhạc mẫu còn chưa phát sầu, nàng lại rầu rĩ trước.” Triệu Trầm vừa cười vừa đỡ nàng trở về, nhìn bụng nàng, nói: “Đợi chúng ta sinh đứa nhỏ này ra, ta cũng muốn xem xem nàng quản thế nào, Tiểu Cửu toàn chê nàng hay dài dòng, xem ra nàng sẽ không được con chúng ta thích đâu.”

A Kết trừng trượng phu một cái, giơ tay lên sờ bụng, hài tử của nàng, sao có thể không thích nàng chứ?

~

Người Lâm gia chọn ngày thật khéo, ngày cả nhà đến kinh là vào mùng mười, đúng hôm Triệu Trầm được nghỉ.

Triệu Trầm để A Kết an tâm chờ ở nhà, hắn tự mình đi đón người.

Vì thế khi thuyền khách tới gần bến tàu, lúc một nhà bốn người Lâm Hiền từ trong khoang đi ra mui thuyền đợi lên bờ thì Lâm Trọng Cửu tinh mắt đã nhìn thấy nam tử nọ đứng trên bến tàu, cao hứng hô: “Nương người mau nhìn xem, tỷ phu ở nơi đó, tỷ phu!”

Triệu Trầm nghe được giọng nói quen thuộc, theo phương hướng vừa nghe tiếng gọi mà nhìn qua, vẫy vẫy tay.

Lâm Hiền khẽ vuốt cằm, Liễu thị nhìn thấy con rể đã một năm không gặp thì giống như thấy được trưởng nữ, khóe mắt hơi ướt. Đầu Lâm Trúc đội mũ che bằng lụa trắng, ánh mắt nhìn lướt qua anh rể, không ngừng tò mò đánh giá xung quanh bến tàu nhưng đôi bàn tay trắng nõn lại nắm chặt bả vai Lâm Trọng Cửu, sợ đệ đệ kích động nhảy nhót lại rơi xuống nước.

“Nhạc phụ nhạc mẫu, cuối cùng thì mọi người cũng đã đến. A Kết vẫn luôn nhớ mọi người, nếu mà mọi người không đến thì ta sợ lúc sinh con nàng ấy sẽ bất an.” Hành lễ xong thì Triệu Trầm cười nói.

Liễu thị lập tức hỏi lại: “A Kết sinh rồi sao?” Tuy rằng lang trung đã nói là trưởng nữ sẽ sinh vào khoảng cuối tháng nhưng mà chuyện sinh con này thì sao có thể xác định chính xác được chứ? Nàng sinh ba đứa con, hai đứa đầu đều là sinh trước thời gian dự sinh cả.

Biết nhạc mẫu hiểu lầm, Triệu Trầm vội vàng giải thích: “Còn chưa sinh nhưng mà bà mụ đã được chuẩn bị tốt rồi, có lẽ là trong mấy ngày sắp tới thôi. Nhạc mẫu đến thật là đúng lúc, có người ở bên cạnh A Kết thì ta và nàng cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều.”

Trong lòng Liễu thị cũng muốn như vậy nhưng ngoài miệng lại oán trách trưởng nữ, nói: “A Kết quá không hiểu chuyện rồi, lúc này mọi chuyện đều phải lấy đứa nhỏ làm trọng chứ, nhớ thương chúng ta làm gì, có phải là nó làm phiền con không?”

Triệu Trầm thản nhiên cười nói: “Nhạc mẫu quá lo lắng rồi, chuyện của A Kết chính là chuyện của ta, tại sao lại nói là phiền toái chứ?”

Lời này Liễu thị thật sự thích nghe nên không nhịn được mà khẽ mỉm cười.

Vừa lúc đi đến trước xe ngựa, Triệu Trầm tự mình đẩy mành ra, mời hai mẫu tử Liễu thị lên xe, chờ hai người ngồi vững, hắn lại đi lên phía trước đồng hành cùng phụ tử Lâm Hiền.

Lúc xe ngựa bắt đầu chạy, Lâm Trúc tháo mũ che mặt xuống, cười nói với mẫu thân: “Con thấy tỷ phu không thay đổi gì so với lúc trước, bây giờ nương có thể yên tâm rồi chứ?”

Liễu thị nắm tay nhỏ của thứ nữ, vỗ vỗ, lầu bầu nói: “Yên tâm cái gì chứ, gia thế của tỷ phu con như vậy, cả đời này ta cũng không thể yên tâm được.”

Lâm Trúc nghe thấy vậy cũng không biết phải khuyên giải mẫu thân thế nào, ôm mẫu thân một lúc lại thấy nhàm chán liền ngồi lại gần cửa sổ, cách một lớp mành che nhìn ra phía ngoài. Liễu thị thấy nữ nhi thành thành thật thật, cũng không đẩy rèm cửa ra nên cũng không quản nàng. Sau khi trưởng nữ xuất giá thì thứ nữ cũng trở nên hiểu chuyện hơn đôi chút.

Xe ngựa đi đến căn nhà của Lâm gia trước.

Lâm Hiền không muốn mượn thế của con rể nhưng không phải là người cổ hủ không biết thay đổi cho phù hợp với hoàn cảnh, thấy căn nhà giống như trong thư đã nói thì vui vẻ tiếp nhận ý tốt của con rể và con gái. Hành lý giao lại cho hạ nhân sắp xếp, sau khi thay quần áo và nghỉ ngơi một chút, bốn người liền lên xe đến Duyên Bình hầu phủ. Theo lý thì A Kết phải sang bên này gặp bọn họ, A Kết cũng đã nghĩ đến điều này nhưng Triệu Trầm kiên quyết không đồng ý, phu thê Lâm Hiền còn lo lắng hơn hắn, đều là người một nhà, bụng nữ nhi đã lớn, cần gì phải ép buộc tuân theo mấy nghi thức xã giao này chứ?

Lúc này A Kết đang ngồi ở trong Vinh Thọ đường, Thái phu nhân và Triệu Duẫn Đình cũng đều đã ở đây.

Nàng nắm chặt cái khăn trong tay, ánh mắt dán chặt về phía bên ngoài cửa chính.

Thái phu nhân nhìn thấy, bĩu môi đầy ghét bỏ, nếu có thể thì bà không muốn nhận thông gia như vậy. Chỉ là một tiên sinh dạy học ở trấn trên, dù cho có trúng cử nhân thì cũng không xứng với Hầu phủ bọn họ. Bà nhìn về phía nhi tử của mình, vốn chỉ là vô tình nhưng không ngờ lại chạm phải ánh mắt không đồng ý của hắn, Thái phu nhân cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà bất hòa cùng nhi tử, lại nhìn vào cái bụng đã lộ rõ của cháu dâu, trong lòng cũng cảm thấy đỡ hơn một chút, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.

Không bao lâu sau đã thấy Triệu Trầm dẫn cả nhà nhạc phụ hắn tiến vào.

Ngay từ khi nghe thấy trong sân vang lên tiếng bước chân thì đôi mắt A Kết đã đỏ lên rồi, đến khi nhìn thấy những dáng hình quen thuộc thì nàng vội dùng khăn lau nước mắt, được Tưởng ma ma đỡ dậy, run rẩy gọi cha nương.

Nói cho cùng thì phu thê Lâm Hiền cũng là người trưởng thành, dù cho kích động cũng không luống cuống giống như nữ nhi, chỉ gật đầu rồi đến trước người Thái phu nhân và Triệu Duẫn Đình chào hỏi. Năm nay Lâm Trọng Cửu đã được gặp trưởng tỷ một lần rồi, lần này hắn cũng không khóc mà là cảm thấy mới lạ, nhìn chằm chằm vào bụng trưởng tỷ. Lâm Trúc thì cười khẽ lại hoạt bát nháy mắt với trưởng tỷ, ngay sau đó dẫn đệ đệ đi theo cha nương.

Nước mắt A Kết đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhất là sau khi nhìn thấy ánh mắt hoạt bát quen thuộc của muội muội, những lo lắng bất an bấy lâu trong chớp mắt liền biến mất. Người nhà của nàng đều đã tới đây rồi, không thay đổi gì so với trước đây, về sau nếu muốn gặp, cũng chỉ cần chờ đợi không bao lâu liền có thể gặp họ rồi, thật tốt quá.

Nàng nhìn bóng lưng của cha nương cùng đệ đệ và muội muội, nở nụ cười rạng rỡ, lúc này, trong mắt nàng không còn người bên ngoài, cũng không muốn nhìn xem biểu tình của Thái phu nhân ra sao.

Chào hỏi xong, Thái phu nhân cũng không dông dài mất thời gian, hòa ái nói với A Kết: “Người một nhà các ngươi đã lâu lắm mới gặp lại, mau mời bọn họ đến Vọng Trúc hiên ngồi một lát đi, người một nhà thân mật nói chuyện, đến buổi tối chúng ta lại cùng nhau ăn bữa cơm, đông người mới náo nhiệt.”

A Kết cười, nói cảm ơn, cùng Triệu Trầm mời người nhà đi đến Vọng Trúc hiên.

Triệu Trầm và Lâm Hiền sóng vai đi ở phía trước, phía sau thì A Kết tay trái kéo mẫu thân, tay phải nắm tay muội muội, nghe tiếng tranh cãi quen thuộc khi đệ đệ nói muốn đổi với A Trúc để được nắm tay nàng mà A Trúc không cho thì A Kết chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Đến Vọng Trúc hiên, Liễu thị không quản trượng phu đã nhìn trưởng nữ đủ hay chưa đã kéo A Kết đi vào nội thất nói chuyện, Lâm Trúc tự nhiên cũng đi theo.

“Thế nào, đứa nhỏ có ngoan hay không, có hành hạ con không?” Liễu thị cẩn thận đỡ A Kết ngồi xuống giường, sau đó chăm chú đánh giá trưởng nữ từ trên xuống dưới, thấy hai má nàng còn mũm mĩm hơn so với khi còn ở nhà, khí sắc cũng rất tốt thì tạm thời mới không hỏi cuộc sống ở bên này của A Kết, chỉ quan tâm đến thân thể của nàng.

Thật ra những chuyện này đã được nói đến trong thư nhưng mẫu thân đã ở trước mắt, trong lòng A Kết vui vẻ nên vẫn nói lại một lần. Nàng mang thai rất khỏe, nôn nghén không nhiều, chỉ một thời gian ngắn đã hết, mặc dù lo lắng suốt tháng tám nhưng đứa nhỏ cũng không hành hạ nàng, giống như là biết mẫu thân có tâm sự, ngoan ngoãn không để cho mẫu thân phải lo lắng.

Liễu thị vui mừng cười, nhẹ nhàng sờ bụng A Kết, dịu dàng nói: “Ngoại tôn tử (đứa cháu ngoại) này lớn lên sẽ rất hiếu thuận đây.”

Lâm Trúc yên lặng ngồi ở một bên, biết mẫu thân và trưởng tỷ có nhiều chuyện muốn nói, mà chắc chắn hơn phân nửa là những chuyện mà nàng không biết nên cũng không xen vào, chỉ là khi hai người nói chuyện thì nàng cẩn thận dán mặt lên bụng trưởng tỷ nghe động tĩnh bên trong. di3n.dan.l3.quy.d0n Đó là cháu của nàng nha, nàng sắp được làm dì rồi.

A Kết sờ đầu của muội muội, lúc lần nữa nhìn về phía mẫu thân thì nước mắt lại rơi xuống, nói với mẫu thân những điều nàng vẫn sợ nhưng không thể mở miệng với Triệu Trầm ra: “Nương, con sợ, lỡ như con sinh ra là con gái thì phải làm thế nào, lúc sinh còn có thể...”

Đã rất nhiều lần Triệu Trầm nói với nàng là hắn không để ý là con trai hay con gái nhưng mà A Kết để ý, tân nương tử nào mà không lần sinh đầu tiên đã được con trai chứ? Nhưng nàng lại muốn, nàng muốn sinh con trai, không muốn bị người khác chê cười là không sinh được con trai. Hơn nữa, nàng sợ bản thân mình gặp chuyện không may, từ nhỏ đến lớn, nàng đã nghe nói có vài người bởi vì khó sinh mà không thể gắng gượng được, nàng sợ...

“Đại tỷ, tỷ đừng nói bừa, tỷ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...” Lúc Lâm Trúc nhìn thấy đại tỷ thì không khóc nhưng khi nghe thấy A Kết nói những lời này thì khóe mắt đã ngấn nước.

“Không được khóc, có cái gì hay mà khóc chứ, một đứa ngốc hai đứa càng ngốc!” Nhìn mắt hai tỷ muội đẫm lệ, Liễu thị thở dài cốc đầu các nàng.

Lâm Trúc không nghe theo, ngồi thẳng người, xoa đầu oán giận: “Nương, người lại bất công rồi, lúc đánh đại tỷ thì không gây ra tiếng động nào, lúc đánh con thì ngay cả tỷ phu ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng vang.”

A Kết nín khóc mỉm cười.

Liễu thị thấy vậy rất vui, vừa dùng khăn giúp nàng lau nước mắt, vừa dịu dàng nói: “Đừng có lo lắng vớ vẩn, con mang thai ổn định, bà mụ và lang trung đều đã được chuẩn bị tốt, không có việc gì đâu. A Kết, con còn nhớ không, lúc nương sinh đệ đệ của con còn sinh trước thời gian dự tính hơn nửa tháng, lúc đó cha con không ở nhà, là con vội vàng đi gọi người, khi trở về thì nương cũng đã sinh xong rồi, không phải là vẫn tốt đó sao? Lại nói trai gái thì sinh được con trai là tốt nhất nhưng chẳng lẽ sinh ra con gái thì con lại không thương nó sao? Nếu như con nghĩ như vậy thì lúc mẹ sinh chị em con ra hẳn nên ném đi chứ nhỉ?”

A Kết cúi đầu: “Con hiểu lời nương nói, nhưng mà...”

“Con sợ người ngoài nhàn rỗi nói chuyện linh tinh sao?”

Liễu thị nói tiếp: “Thật ra lúc nương vừa mới sinh con xong thì có hai năm trong lòng rất uất ức, chiều chiều hoàng hôn ra ngoài hóng mát, mấy tức phụ nhà khác đều có nhi tử béo mập đùa giỡn, chạy nhảy vui đùa xung quanh, nương thì chỉ có một nha đầu là con nên bị không ít người coi thường. Lúc về, nương cũng muốn giận cá chém thớt lên con, nhưng đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến người ta yêu thương như vậy, nương vừa nhìn thấy đã không nhịn được cười, làm sao còn có thế nói nặng với con được chứ? Khi đó nương liền hiểu, chỉ cần cha con không ghét bỏ ta thì ta cũng sẽ vui vẻ, để ý lời nói của người bên ngoài làm gì chứ? Bây giờ thì con xem đi, A Kết của ta đã được gả đến Hầu phủ sống những ngày tháng hạnh phúc, còn những người sinh con trai trong thôn kia thì lúc này đang bận rộn đấu đá với tức phụ, biết mẹ đến kinh thành thì một đám đều ganh tỵ đến đỏ mắt...”

Lời nói mềm nhẹ thân thương, khuôn mặt quen thuộc, A Kết nhìn mẫu thân của mình, nghe bà thao thao bất tuyệt nói đông nói tây, nàng dần bình phục lại, cúi xuống nhìn bụng mình.

Đúng vậy, con trai hay con gái thì có gì khác nhau cơ chứ? Đứa nhỏ cũng đã lớn chừng này, sắp ra ngoài rồi, điều nàng có thể làm là chăm sóc cho nó thật tốt, làm một người mẫu thân tốt.

Buổi chiều ngày hai mươi sáu tháng mười, lúc A Kết đang đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy phía dưới có chút không thích hợp, vội gọi Tưởng ma ma tới.

Sau đó A Kết nhanh chóng được đưa vào phòng sinh.

Sau khi Triệu Trầm nhận được tin thì vội vàng từ trong cung chạy về, Liễu thị càng lo lắng không yên chạy tới, tự mình ngồi cạnh nữ nhi khuyến khích cổ vũ cho nàng. Từ trước đến giờ, A Kết là cô nương hiểu chuyện, biết nghe lời, dù đau cũng cắn răng chịu đựng, bà mụ dặn gì nàng đều nghe theo, cuối cùng đến rạng sáng ngày hôm sau thì thuận lợi sinh ra một nữ nhi.

Nàng cực kỳ mệt mỏi, không suy nghĩ được gì cả, tận mắt nhìn nữ nhi một cái rồi liền thiếp đi, trên khóe miệng là nụ cười thỏa mãn yếu ớt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK