Mục lục
Con Đường Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay, A Kết ngủ không an ổn.

Nàng mơ thấy Mạnh Trọng Cảnh, mơ thấy hắn đứng cười trước cửa sau nhà nàng, đỏ mặt đưa hoa hạnh trong tay cho nàng. Một màn này giống như đã từng quen biết, nhưng mộng là lẫn lộn, không phải mới trước đây cũng không phải hiện tại, trong mơ nàng nghe thấy Mạnh Trọng Cảnh hỏi nàng có sống tốt hay không. Nàng đang suy nghĩ mình có sống tốt hay không thì cảnh trong mơ đột nhiên thay đổi, nàng trốn ở bên cạnh cây ngô, thấy Mạnh Trọng Cảnh đứng đưa lưng về phía nàng ở cách đó không xa, Như Nương đứng trước mặt hắn cởi xiêm y, hắn không có đẩy ra, hai người ngã xuống bên cạnh, hắn cùng một nữ nhân khác, làm chuyện như vậy.

Cảnh trong mơ lại thay đổi lần nữa, nàng trở thành người phía dưới, mà người ở trên cũng biến thành Triệu Trầm, nàng đau nên đẩy hắn, hắn không nghe...

A Kết sợ hãi tỉnh dậy.

Mui thuyền là một vùng tối đen, bên ngoài tiếng nước chuyển động khiến cho sự tối tăm này lại càng thêm thê lương.

May mắn là trong ngực người bên cạnh rất ấm áp.

A kết dựa vào trượng phu, nhắm mắt lại một lần nữa.

Nàng từng nghĩ tới động phòng sẽ như thế nào, tốt đẹp hay khó xử, cùng Mạnh Trọng Cảnh từ hôn, cùng Triệu Trầm thành thân, còn muốn động phòng, đêm đó bên cạnh gốc ngô, bóng dáng cùng thanh âm của Mạnh Trọng Cảnh cùng Như Nương thình lình xuất hiện trong lòng. Về sau Triệu trầm cùng nàng càng ngày càng thân mật, khi động tình bị hắn đốt cháy, trong đầu chỉ là một mớ hỗn độn, cái gì cũng không nghĩ được, tất cả những thương cảm buồn bả khổ sở, đều không chống lại ấm áp của người bên cạnh. Tối hôm qua chân chính muốn, nàng sợ hãi khẩn trương, cảnh kia lại loé lên, nhưng không đợi nàng kịp sinh ra cảm xúc gì, Triệu Trầm đã thong thả mà bá đạo cướp đi tất cả cảm xúc của nàng.

Đau, nàng đau, ý nghĩ duy nhất là cầu xin hắn dừng lại, nhớ lại cái gì khó xử, chờ mong và thương cảm, tất cả đều kém hơn đau đớn kia.

Đây là sống sao, nghĩ đến việc nhiều lần thật sự không chịu được, thật sự động phòng là một sự việc như thế, đau, sau khi xong thì đi ngủ, tỉnh lại nên như thế nào phải như thế ấy. Hắn là trượng phu của nàng, hai người cùng cố gắng trải qua năm tháng, tương lai sinh con dưỡng cái.
Hầu phủ thì thế nào, phu thê không phải đều đã như thế này sao? Chẳng qua nam nhân nuôi gia đình thủ đoạn hơn so với làm ruộng rất nhiều, sau này nàng so với nữ nhân làm con dâu trong thôn phức tạp hơn một chút, nhưng cũng chỉ như vậy thôi.

Là người của hắn, hắn đi đường nào thì nàng liền đi theo hắn.

Nhưng nàng vẫn muốn đánh nhau với hắn, hắn ngủ được, nàng lại càng buồn bực, bình thường nói rằng nàng bảo gì cũng nghe theo, cái gì mà không để nàng phải đau, không để nàng phải khóc, nàng nói gì hắn nghe nấy, kết quả không phải là chỉ biết lo cho chính mình thôi sao?

Miên man suy nghĩ, ngủ.

Sau đó cách vách có tiếng nói chuyện khiến nàng tỉnh lại.

"Nương, A Kết tối hôm qua cảm lạnh, có phần say tàu, con không gọi nàng dậy, chờ nàng tốt hơn chút con sẽ bảo nnagf đến nói chuyện với người."

"Cảm lạnh rồi hả ? Phân phó hạ nhân sắc thuốc chưa?" Trong phòng hoa lan mới nở một đóa, Ninh thị đang ngắm hoa , nghe nói con dâu bị bệnh, vội vàng muốn đến thăm, "Ta đi nhìn một cái."

A Kết nghe xong, vội vàng muốn dậy, nhưng mới xoay người thì thắt lưng liền đau nhức, nhịn không được che bụng.

Triệu Trầm đã đỡ Ninh thị ngồi xuống ở trên giường, nhìn hoa lan giải thích: "Mẫu thân không cần phải gấp gáp, nàng chỉ là có phần không thoải mái, nghỉ tạm một lúc thì sẽ tốt, nếu người muốn đến xem nàng, nàng nằm sẽ không an tâm." Thật gian xảo, trong bồn hoa lan mở, A Kết của hắn tối hôm qua cũng mở.

Thiếu niên sắc mặt hồng nhuận khóe môi mỉm cười, Ninh thị hồ nghi đánh giá hắn, vừa vặn lúc đó Triệu Trầm quay đầu ngắm lan, sau tai lộ rõ đường rạch đỏ. Ninh thị cũng không phải tiểu cô nương chưa lấy chồng, lần này sao lại không rõ, khẳng định là nhi tử tối hôm qua náo loạn quá biến thành con dâu không xuống giường được rồi.

Loại chuyện này, nàng làm mẹ cũng không nói cái gì không tốt, đơn giản chỉ theo lời hắn mà nói: "Con đã nói như vậy, ta sẽ không qua, được rồi, nàng khó chịu, con sang chăm sóc nàng đi, điểm tâm của hai người các con thì tự ăn, buổi trưa tốt hơn rồi hãy tới."

Triệu Trầm nhớ đến A kết, đứng dậy đi ra ngoài.

Ninh thị nhìn hắn rời đi, nhỏ giọng nhìn Vấn Mai nói: "Bảo phòng bếp nấu hai chén canh bổ cho thiếu gia và thiếu phu nhân đi." Tuổi trẻ khí thịnh, bình thường thôi. Vấn Mai ngầm hiểu, cười.

Bên kia A Kết nghe được tiếng bước chân Triệu Trầm càng ngày càng gần, xấu hổ đến trốn trong chăn, mặt hướng vào trong giả bộ ngủ.

Trời lạnh, rèm cửa được hạ xuống, gió không vào được, khiến cho mùi hương hôm qua bị giữ lại không thoát ra được.

Triệu Trầm hạ rèm cửa đứng ở ngoài, nhìn lướt qua chăn, ánh mắt lạc đến boong thuyền trước mặt. Hắn nhìn boong thuyền, giống như thấy được tối hôm qua, hắn đè nặng nàng, cùng nàng làm chuyện vui vẻ nhất trên đời. Nếu, nếu trong thuyền chỉ có hai người bọn họ thì thật tốt, như vậy hắn liền có thể lớn tiếng nói với nàng rằng hắn rất hưng phấn, khen ngợi nàng thật tốt.

Chỉ là suy nghĩ trong đầu cũng đã khiến hắn kích thích đến lập tức muốn nàng lần nữa.

Bước nhẹ đi đến trước giường nằm xuống, Triệu Trầm chống tay nhìn nàng, mặt đỏ hồng, khiến cho hắn nhịn không được lại muốn hôn nàng, lặng lẽ đi tới gần, chợt phát hiện lông mi nàng run rẩy không ngừng. Triệu Trầm cười trộm, rõ ràng thức dậy còn muốn giả bộ ngủ, sao thê tử lại đáng yêu như vậy? Hắn không vạch trần nàng, chỉ đem tay phải duỗi vào...

Hắn mới vừa từ bên ngoài vào, tay thật lạnh, A Kết mới bị hắn đụng vào đã sợ run cả người, vội vàng trốn vào trong. Biết mình bị hắn nhìn thấu, A Kết chôn mặt ở trong chăn, nói cái gì cũng không chịu nhìn hắn, có xấu hổ cũng có buồn bực.

"Vẫn đau phải không?" Triệu Trầm vào hẳn bên trong chăn, nói nhỏ bên tai nàng, "Tối hôm qua quá nhanh, đêm nay nhất định ta sẽ nhẹ nhàng, không làm nàng đau." Kỳ thật tối hôm qua hắn đã cực kỳ nhẫn nại, nhẫn nại đến mức dập dìu theo tiết tấu của nước sông dập dờn, chỉ là nàng là lần đầu tiên, không cần nàng nói, hắn cũng có thể cảm nhận được nàng đau, dù sao nàng cũng mảnh mai, hắn lại thân cao thể tráng... Thần Binh Lợi Khí.

Mặc dù trong lòng vẫn có đau lòng, nhưng Triệu Trầm vẫn nhịn không được tự đắc, có cái gì so với việc thể hiện sự lợi hại trước nương tử khiến người ta cảm thấy tự đắc hơn chứ?

Suy nghĩ chuyển động, hắn ôm nàng cọ cọ, "A Kết, đêm nay chúng ta thử lại được không?" Loại sự tình này không có khả năng rằng chỉ có nam nhân cảm thấy khoái hoạt, hắn cũng muốn nhìn nàng hưởng thụ, mà không phải là tội nghiệp cầu hắn dừng lại, tuy nhiên hắn cực kỳ yêu lúc thê tử không chịu nổi thương yêu phong tình.

"Không..."

A Kết có thể nghe thanh âm nam nhân đắc ý, vừa lúc tay hắn lại không thành thật tiến vào, nàng đã nắm lấy, hung hăng nhéo mạnh. Triệu Trầm hít vào, nhưng có trốn, còn ngoan ngoãn để nàng nhéo đau, ngoài miệng vẫn tiếp tục nói, "A Kết, ta đã rất muốn nhanh chóng lên kinh, đến lúc đó chỉ có hai người chúng ta ở trong phòng, nàng chờ xem, xem ta thu thập nàng như thế nào."

"Chàng đừng nói nữa!" A Kết đẩy tay hắn ra, trốn ở trong lòng hắn nói: "Trước khi rời thuyền, không cho chàng lại làm loạn nữa." Hắn muốn động phòng, nàng đã cho, nhưng chỗ trên thuyền quá nhỏ, tối hôm qua có lúc động tác của hắn làm cho nàng hoảng hốt, sợ bị mẹ chồng đang ở cách vách phát hiện, loại cảm giác này nàng cũng không muốn trải qua nữa.

Triệu Trầm cũng không muốn đồng ý, nhưng không đợi hắn mở miệng, từ bên ngoài truyền vào âm thanh của Thúy Ngọc: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, điểm tâm đã chuẩn bị xong, bưng vào luôn hay là..."

A Kết khẩn trương, nàng còn chưa mặc quần áo a!

Triệu Trầm hôn nhẹ mặt nàng, quay đầu nói: "Một khắc nữa rồi mang vào."

Bên ngoài có tiếng bước chân rời đi,Kết vội vàng đẩy Triệu trầm: "Thiếp muốn ngồi dậy."

"Ta giúp nàng mặc đồ." Triệu Trầm quỳ dậy, kéo y phục của nàng, chuẩn bị giúp nàng. Ở bên trong, A Kết vẫn để trần, chết sống không chịu, nhưng mui thuyền nho nhỏ, da mặt mỏng nhất định bị đánh bại bởi da mặt dày, cuối cùng A Kết vẫn phải ngoan ngoãn thần phục, bị Triệu Trầm ôm vào trong ngực, vừa hôn vừa mặc y phục, chật vật vô cùng.

Kéo bức màn lên, gió mát thổi vào, thổi đi mùi hương kiều diễm đầy phòng.

Triệu Trầm muốn hầu hạ A Kết rửa mặt, A Kết không lay chuyển được, đành phải nghe hắn, ngồi ở một một đầu tháp chờ hắn hầu hạ. Lúc hai phu thê đang thân mật, Thúy Ngọc nhìn không chớp mắt, tiếp nhận bữa sáng từ nhóm tiểu nha hoàn để bày biện, sau đó bưng chậu nước đi ra ngoài.

Tiến đến bàn ăn, A Kết lập tức phát hiện trên bàn có hai chén nước canh, mẹ chồng cứ cách ba ngày sẽ sai phòng bếp ninh cho bọn họ. Hôm nay đưa đến, là theo lệ thường, hay mẹ chồng nghe được động tĩnh tối hôm qua?

Trên mặt nóng rát, A Kết hạ quyết tâm, trước lúc rời thuyền trước dù Triệu Trầm nói ba hoa chích choè gì đi nữa, nàng cũng sẽ không dung túng cho hắn.

Triệu Trầm thật sự đơn thuần nửa tháng...

Giống như một khất cái(ăn mày) ăn ngủ đầu đường, nếu liên tục chịu đựng cơn đói, thì sau thời gian dài cũng thành thói quen, một ngày kia bỗng nhiên có người mời hắn đến quán ăn tốt nhất ăn no nê một trận, sau đó chỉ có thể xem không thể ăn, quả thực so với đã chết còn khó chịu hơn.

Nửa tháng nay, Triệu Trầm cảm thấy đời này của hắn lời ngon tiếng ngọt đều đã nói hết rồi, kết quả chỉ là phí công. Bỏ qua việc nói chuyện, hắn trực tiếp lột xiêm y thê tử đè đi, nếu là thành thân nhiều năm, thê tử có lẽ vẫn dùng sự ỡm ờ, nhưng A Kết thì không được, đêm đó sự đau đớn khiến cho nàng hoàn toàn sợ hãi, thân thể theo bản năng mà kháng cự, lại thêm lo lắng chuyện bị mẹ chồng nghe được, nói cái gì nàng cũng không chịu. Triệu Trầm dục hỏa công tâm khi đó chỉ muốn trực tiếp xông vào, nhưng A Kết khóc, hắn vội vã hôn nàng dỗ dành nàng, hôn đến mức thân thể nàng nhuyễn ra, nhưng nàng lại không chịu phối hợp như đêm đó, cửa thành nhắm chặt, hắn vẫn cứ phá không ra...

Nếu hắn đủ ngoan độc, khẳng định cũng xông cũng được, nhưng hắn có thể ngoan độc quyết tâm được sao?

Đành phải nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, mỗi đêm đều uy hiếp bên tai nàng.

Ban đầu A Kết vẫn sợ hãi, về sau nghĩ lại, đến kinh thành thì sẽ như thế nào, chẳng qua lại đau một lần, dù sao đều tránh không khỏi, mình ngủ, ban ngày thì cùng mẹ chồng một tấc cũng không rời, không cho Triệu Trầm cơ hội động thủ động cước.

Ninh thị vui vẻ xem nhi tử náo nhiệt, giả bộ cái gì cũng không biết, chỉ cho phòng bếp ninh hầm vài lần nước canh sen cùng dưa gang cho Triệu Trầm hạ hỏa.

~

A kết lần đầu tiên rời nhà, tất cả hiểu biết đối với kênh đào hai bên cạnh thành trấn đều được nghe từ miệng Triệu Trầm. Ngày hôm đó trời cao, hai phu thê ở trước lan can ngắm cảnh, A Kết chỉ vào bến tàu rộn ràng phía trước hỏi: "Nơi này là Thiên Tân vệ sao? Cách kinh thành có xa lắm không?"

Đôi mắt hoa đào lấp lánh, tràn ngập tò mò, dù sao cũng là lần đầu ra khỏi nhà, hưng phấn cũng không thể tránh được. Triệu Trầm dựa vào lan can, nhẹ nhàng vén mép áo choàng lông hồ ly như tuyết trắng của nàng, ngại nha hoàn đứng cách đó không xa có, không có đụng chạm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn thoáng qua phía trước nói: "Đúng là Thiên Tân, từ nơi này cập bờ mà nói, ra roi thúc ngựa khoảng hai ba canh giờ thì có thể đến kinh thành, chúng ta đi thong thả, buổi tối tìm nơi ngủ lại, buổi trưa ngày mai cũng có thể đến."

A Kết biết hắn chỉ thuận miệng nói một chút, thuyền của bọn họ trực tiếp chạy đến kênh đào tận cùng Thông châu, gần kinh thành.


Nước sông mênh mông, sóng nước trong vắt, A Kết nhìn mặt nước, tính tính, thần sắc bỗng nhiên âm u: "Ngày mai là tết ông Táo, những năm qua khi đến tết ông Táo, cha thiếp sẽ cùng Tiểu Cửu quét dọn nhà cửa, còn nương và thiếp cùng A trúc giặt quần áo, cắt giấy hoa, chuẩn bị cơm trưa..." Nói xong nói xong đôi mắt đỏ, trong mắt nước mắt di động.

"Đừng khóc, gió lớn, khóc, gương mặt dễ nhăn." Triệu Trầm lập tức đứng thẳng, dơ tay lau nước mắt thay nàng, "Thời điểm này sang năm, nhạc phụ và nhạc mẫu sẽ đến kinh thành, năm nay chịu đựng, cùng ta trải qua năm mới nhé?"

Hắn ôn nhu nói nhỏ, trong lòng A Kết ấm áp, gật gật đầu.

Triệu Trầm cầm tay nàng, "Đi thôi, chúng ta vào bên trong."

A Kết muốn rút tay về, ngẩng đầu, mới phát hiện Cẩm Thư đáng ra phải đứng ở bên kia đã xoay người đi về phía trước, lại nhìn Triệu Trầm, mắt phượng mỉm cười. Cuối cùng A Kết cũng hiểu, mấy người nha hoàn này đều thông minh, giỏi nhất là nhìn sắc mặt chủ tử. Nhưng mà nàng cũng không có trốn, ngoan ngoãn để cho hắn nắm.

Vẫn đi chưa được mấy bước, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô lớn: "Đại thiếu gia!"

Theo bản năng A Kết quay đầu, mà nam nhân bên người đã buông tay nàng ra, đi nhanh tới trước, "Nàng đi vào trước tìm nương đi."

A Kết nhìn phía trước nơi mui thuyền đen, khoảng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy đầu thuyền có hai nam nhân mặc áo bào thẫm màu đang đứng, dung mạo không thấy rõ, cũng không biết đối phương làm thế nào nhận ra Triệu Trầm rồi. Bên này chỉ có hai chiếc thuyền nhà mình, Triệu trầm lại là đại thiếu gia Hầu phủ, người tới khẳng định không nhận sai người.

Nam nữ khác biệt, A Kết không tiếp tục lưu lại, qua đi tìm mẹ chồng, "Nương, hình như chúng ta gặp người quen." Đem chuyện bên ngoài nói lại.

Ninh thị thoáng chút ngoài ý muốn, sau đó giống như thường ngày kêu A Kết đến bên người nàng ngồi xuống, "Một lát nữa Thừa Viễn trở về sẽ biết." Người quen của nhi tử, người làm ăn với hắn tại Đăng Châu chắc hẳn không kêu hắn là đại thiếu gia, đây là xưng hô của hạ nhân đối với chủ tử, chỉ có thể là người trong Hầu phủ, hai nam nhân, ngoại trừ hắn còn có thể có ai?

Người tới chính là chủ tớ Triệu Duẫn Đình.

Triệu Trầm cực kì ngoài ý muốn, chờ cho thuyền tiếp sát, đỡ Triệu Duẫn Đình đến: "Phụ thân đến Thiên Tân khi nào?" Trách không được phụ thân gửi thư thăm hỏi xem bọn họ ngồi trên thuyền như thế nào, thì ra đã ở chỗ này chờ bọn họ.

Triệu Duẫn Đình không để hắn đỡ, tự mình vững vàng vượt qua, cùng Triệu Nguyên đi lên, hắn mới nhìn lướt qua Triệu Trầm đứng ở mui thuyền, cười giải thích nói: "Triều đình cho nghỉ, khó có được thời gian thanh nhàn, tiện thể đến đón các ngươi. Nương con đâu?"

Triệu Trầm giơ cằm hướng mui thuyền: "A Kết cũng ở đó."

Triệu Duẫn Đình vừa nâng chân lên thì dừng lại, nói với Triệu Nguyên: "Đi nói với người chèo thuyền cập bờ ở bến tàu phía trước."

Triệu Nguyên lĩnh mệnh rời đi.

Triệu Duẫn Đình thu hồi tầm mắt, nhìn trưởng tử vẫn bình tĩnh không hề thắc mắc, hắn cười cười, chủ động nói: "Ta đã sắp xếp thôn trang, đêm nay chúng ta ngủ lại ở nơi đó, buổi trưa ngày mai dùng cơm xong lại xuất phát, trước khi trời tối có thể hồi phủ. Thừa Viễn, năm nay vào tết ông Táo, toàn gia chúng ta tụ họp."

Năm nay gần bốn mươi, nhìn qua vẫn trẻ hơn tuổi nhiều, đứng đó với vẻ mặt nghiêm túc không giận tự uy, hiện giờ cười lên, lại như trăng sáng xuyên phá mây đen, ôn nhu hiền hoà.

Đối mặt với thần thái sáng láng của phụ thân lại so với phụ thân khi đó vẫn còn gầy yếu như lần trước gặp mặt, Triệu Trầm nhất thời không nói chuyện.

Tết ông Táo?

Lúc hắn lên bảy tuổi, đã không có chuyện cả nhà cùng đón tết ông Táo rồi.

Thê tử nhắc tới việc đón tết ông Táo ở nhà nàng, hắn liền đau lòng nàng phải rời xa nhà, vẫn chưa nghĩ tới chính mình, hiện tại từ trong miệng phụ thân nghe nói như thế, trong lòng có chút mùi vị không hiểu. Dày vò tới dày vò lui, trách ai đây? Nếu năm đó phụ thân thà rằng buông tha tiền đồ cũng muốn phải cùng mẫu thân cùng một chỗ...

Không được, như vậy mẫu thân sẽ vui vẻ rồi hả? Cả nhà Ngoại Tổ Phụ bị hại phải lưu đày, nếu phụ thân không nghĩ ra cách, không ai giúp đỡ Ninh gia, đời này Ninh gia sẽ không có ngày rửa oan. Nếu phụ thân không ứng phó Tần thị để cho Quốc Công Phủ không áp chế hắn nữa, chức quan không thể thăng lên, cũng không có tư cách được đường Văn Đế coi trọng. Đổi lại là chính mình, nếu không thấy mẫu thân khổ, gặp tình huống tương đồng, hắn sẽ làm như thế nào?

Triệu Trầm không rõ ràng, cho nên hắn oán phụ thân có lỗi mẫu thân, nhưng không cách nào hận hắn, huống chi mẫu thân nói đúng, phụ thân đối với nhi tử là hắn đã cố gắng làm tốt, hắn không có lý do gì hận phụ thân.

Hắn nhấc chân đi về phía trước, đi được hai bước bèn dừng lại, thấp giọng nói: "Phụ thân, A Kết là thê tử của con, cũng là con dâu mà nương thích, nếu ngươi ghét bỏ xuất thân A Kết thấp hèn, cứ ghét bỏ ở trong lòng, đừng làm cho chúng ta nhìn ra, nếu không đừng trách chúng ta không tiếp nhận người."

"Con nói lại lần nữa xem?" Triệu Duẫn Đình nắm lấy cánh tay Triệu Trầm, không dễ dàng được đoàn tụ, xú tiểu tử này đã không hiếu thuận hắn mà còn há mồm liền uy hiếp không tiếp nhận phụ thân?

Triệu Trầm thờ ơ nhìn hắn: "Người nghe thấy ta nói cái gì rồi."

Triệu Duẫn Đình hừ lạnh, dùng lực nhéo cổ tay hắn một phen mới bỗng nhiên bỏ ra, thấp giọng trả lời: "Đứa con bất hiếu, nếu không phải vì nương ngươi, ta sớm đã không tiếp thu ngươi, lại chờ ngươi đến nói với ta lời này sao?" Nói xong không để ý hắn nữa, bước nhanh đến phía trước mui thuyền, khi đến chỗ rẽ lại dừng lại, quay đầu ý bảo Triệu Trầm bắt kịp.

Con dâu cũng ở bên trong, hắn không thể trực tiếp xông vào, trưởng tử đã không tiếp nhận phụ thân, không thể vừa thấy mặt lại ghét bỏ con dâu. Đại cô nương Lâm gia được thê tử coi trọng, hắn dám lộ ra nửa điểm không thích sao?

~

Bên trong mui thuyền, A Kết khẩn trương đứng lên. Bên ngoài tiếng phụ tử nói chuyện không hề nhỏ, các nàng đều nghe thấy được.

Phụ thân Triệu Trầm, cha chồng của nàng là người như thế nào?

Trước khi thành thân Triệu Trầm nói dối đương nhiên không tính toán gì hết, trước mắt A Kết biết đến Duyên Bình hầu, là Ninh thị nói với nàng đó nam nhân bá đạo mạnh mẽ cưới người về, là Triệu trầm nói thích Ninh thị nhưng lại không thể không cưới Tần thị. Vô luận là cái nào, A Kết đều không thấy từ Ninh thị hoặc Triệu trầm tự thuật nghe ra hận ý gì, nếu như bất kỳ người nào trong hai người họ hận hắn, thì nàng mới có lý do để hận hắn, bởi vì bọn họ không hận hắn, nàng cũng không rõ chính mình nên đối xử với cha chồng như thế nào. Nàng vì mẹ chồng bị ủy khuất, nhưng cha chồng hình như cũng nổi khổ...

Tiếng bước chân gần, Ninh thị cũng đứng lên, vỗ vỗ tay A Kết nói: "Đừng khẩn trương, coi hắn là phụ thân như bình thường, không cần nghĩ quá nhiều." Dù cho toàn gia bọn hắn có gì khúc mắc, đều không liên quan tới con dâu. Nàng hiểu Triệu Duẫn Đình, thân là cha chồng, hắn sẽ không khiến con dâu khó xử.

Được mẹ chồng an ủi, A Kết an tâm.

Ngay sau đó, rèm cửa bị người kéo ra, A Kết thấy trượng phu của nàng dẫn đầu đi đến, theo sau là một nam nhân mặc trường bào màu tro, người nọ một tay giữ mành, cúi đầu tiến vào, thuận tiện ngẩng đầu. Lúc A Kết đang kinh ngạc thấy phụ tử Triệu Trầm thật giống nhau thì nàng cảm giác được ánh mắt nam nhân cũng đang đảo trên người nàng, ngắn ngủi dừng lại, rơi vào trên người mẹ chồng. Một cái chớp mắt kia, ánh mắt hắn như là ánh nắng sớm đầu tiên chiếu rọi đến nước sông, rạng rỡ phát sáng.

A Kết quen thuộc loại ánh mắt này, Triệu Trầm thường nhìn nàng như vậy, mà nay nàng từ một đôi mắt phượng khác, còn sâu sắc hơn, thấy được nhu tình giống như vậy, có lẽ trong mắt kia nhu tình cũng càng sâu, càng phức tạp, khó có thể nói thành lời.

Trong mui thuyền yên tĩnh cực kỳ, A Kết kìm lòng không được bèn nghiêng đầu nhìn mẹ chồng.

Ninh thị sớm thành thói quen trượng phu nhìn kỹ như vậy, bảo hắn ngồi xuống, xoay người tiếp nhận trà nóng từ tay Vấn Mai bưng cho hắn, tò mò hỏi: "Sáng sớm chàng đã ở chỗ này chờ rồi hả ?"

Nhi tử con dâu đều đã ở đây, Triệu Duẫn Đình rất nhanh thu hồi tầm mắt, bưng ly trà nói: "Ừ, sợ bỏ qua thuyền của mọi người. Bên phía kinh thành ta đã sắp xếp tốt, chúng ta ở lại Thiên Tân một đêm, ngày mai khởi hành."

Khẽ nhấp ngụm trà, trà Trần Niên Lão Bạch (ta để nguyên hán việt, chả biết trà gì) thuần hậu hương nồng, không cần nước trà nóng, nhớ là loại trà thê tử yêu nhất khi uống vào đông, là thê tử đưa cho hắn, Triệu Duẫn Đình toàn thân đều cảm thấy ấm áp. Xoay người đặt tách trà trên bàn thấp, hắn nhìn lướt qua nhi tử, lại nhìn tiểu cô nương cúi đầu bên người thê tử.

Ninh thị hiểu rõ ý tứ của hắn, cười, cầm tay A kết, dẫn nàng đi đến trước mặt Triệu Duẫn Đình: "A Kết, đây là phụ thân con, lần trước không thể thấy, lần này cuối cùng cũng gặp được rồi."

Đôi má A kết hơi nóng, không dám ngẩng đầu nhìn, cung kính hành lễ, gọi "Phụ thân" .

Triệu Duẫn Đình đáp lại, con dâu này thật sự đoan trang.

Dáng dấp, không thể không nói ánh mắt trưởng tử cũng không sai, khắp kinh thành chỉ sợ cũng tìm không ra người đẹp hơn con dâu. Tính tình, nhìn nhã nhặn lịch sự, có chút giống thê tử, nhưng mà thê tử trong sự yên tĩnh lộ ra một cỗ thoát tục trong veo mà lạnh lùng, còn con dâu vẫn là nhu mì. Đến cử chỉ, cùng so sánh với tưởng tượng rằng sẽ là nữ nhi nhà nông chỉ biết khẩn trương, thì con dâu ngón tay không lộn xộn ánh mắt không nhìn lung tung đầu không cúi thấp, đã không sai rồi, hắn không thể dùng yêu cầu đối với danh môn khuê tú chân chính để yêu cầu nàng.

Tóm lại, hắn đối với con dâu vẫn thấy hài lòng, cũng có thể do là ngoài dự liệu quá nhiều, nhìn thấy người thật thậm chí còn có chút kinh hỉ.

Triệu Duẫn đình lại nhìn thoáng qua trưởng tử, mở miệng nói: "Chuyện nhà chúng ta chắc con cũng đều đã biết rõ, khi con và Thừa Viễn thành thân, ta thật sự thoát thân không được, tương lai có cơ hội ta cùng phụ mẫu con nói chuyện xin lỗi. Hiện tại ở trên thuyền bất tiện, một lát đến chỗ thôn trang, hai phu thê các con nghỉ ngơi một chút, sáng mai ta với nương con ở tại phòng chờ các con kính trà, xem như bù lại lần trước thiếu của con." Về đến hầu phủ khẳng định vẫn có kính trà, nhưng là làm cho người ngoài xem, đây mới là toàn gia bọn hắn.

Cô dâu kính trà ắt không thể thiếu lễ, cha chồng vẫn đem việc này để ở trong lòng, A Kết cảm thấy ngoài ý muốn, cũng thiệt tình cảm kích, vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ.

Triệu Duẫn Đình nhận lễ của nàng, ngược lại nhìn Triệu Trầm nói: "Tốt, ta với nương con có lời muốn nói, các con không phải vừa mới ở bên ngoài ngắm cảnh sao? Tiếp tục đi, Thiên Tân phong cảnh cũng khá tốt."

Vào mùa đông, có gì đẹp?

Biết tâm tư nhỏ của phụ thân, Triệu Trầm không vạch trần hắn, xoay người cầm lấy áo choàng của thê tử để ở một bên, kêu nàng đi ra ngoài.

Hai phu thê đi xa, Vấn Mai cũng thức thời thối lui ra ngoài, Triệu Duẫn Đình lập tức đứng lên, đi đến trước người Ninh thị đem người ôm vào trong lòng, cúi đầu hỏi nàng: "Vừa rồi ta biểu hiện như thế nào? Cha chồng này có thể tính đã làm hết phận sự chưa?"

Ninh thị tựa vào trong lòng hắn, nhẹ gật gật đầu, ít nhất so với nàng dự liệu là tốt.

Nàng hạ mí mắt, Triệu Duẫn Đình muốn nhìn ánh mắt nàng, ôm người đi vào bên trong, để cho nàng dựa vào cửa, hắn dán lên, nâng cằm nàng lên chăm chú nhìn nàng: "Nếu ta làm tốt, nàng hôn ta một cái được chứ?" Hỏi trầm thấp bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm treo cao, sợ nàng vô tình cự tuyệt, kỳ thật hắn biết, nàng hẳn không mở miệng cự tuyệt, nhưng hắn càng sợ nàng lộ ra trào phúng theo bản năng, cái loại này giống như cười trào phúng khi nghe xong truyện cười.

Ninh thị quả thật không nói gì, cũng không có trào phúng hắn, nàng nhẹ nhàng giương mắt lên, nhìn hắn, ý tứ hàm xúc không rõ.

Triệu Duẫn Đình nhìn ánh mắt mỹ lệ này, bên trong giống như có nước di động, có tinh quang dập dờn, lại thấy không rõ những thứ này làm cho người ta say mê, tới cùng ẩn dấu tình cảm gì. Là yêu, là hận, hay vẫn lại là thờ ơ?

Triệu Duẫn Đình chịu thua, lâu như vậy, hắn vẫn nhìn không thấu nàng.

Hắn nâng mặt nàng, bất đắc dĩ hôn môi nàng: "Thôi, nàng không hôn ta, đến lượt ta hôn nàng."

Ninh thị nhắm hai mắt lại, mặc hắn ôn nhu như nước, nhiệt tình như hỏa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Triệu bụi bụi: Thân là đệ nhất nam chủ, ta cảm giác được một tia uy hiếp.

Giai nhân: Ngươi suy nghĩ nhiều quá.

Triệu bụi bụi: Nếu một lần nữa kính trà, có phải hay không kính trà trước động phòng cũng sẽ lặp lại một lần?

A kết: Ngươi suy nghĩ nhiều quá!

Cái này, kịch tình là chậm, giai nhân cố gắng nhanh hơn đi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK