Mục lục
Con Đường Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Triệu Duẫn Đình không chút thay đổi bước vào Vinh Thọ đường thì thái phu nhân đang định phái nha hoàn đi ra ngoài tìm người. Thấy rốt cuộc nhi tử đã tới, thái phu nhân không vui, hỏi: "Cả phòng già trẻ đều chờ con lại đây ăn cơm, con lại bận rộn đi đâu vậy?"

Mọi người đều nhìn về Triệu Duẫn Đình.

Sắc mặt Triệu Duẫn Đình không vội vàng, cúi đầu xin lỗi, nói: "Nhi tử ở trong phòng ngủ quên, thức dậy trễ, kính xin mẫu thân bớt giận."

A Kết không khỏi cúi đầu, khóe môi hơi vểnh. Cha chồng thật giỏi nói dối, Triệu Trầm có thể gạt người như vậy, chắc là học theo cha chồng nhỉ?

Thái phu nhân nhìn lướt qua chỗ của trưởng tôn, phát ra một tiếng hừ lạnh.

Ngủ gật? Hắn ngủ gật, chẳng lẽ tùy tùng bên người hắn đều chết hết sao, đến lúc cũng không biết nhắc nhở hầu gia? Khẳng định là đi lấy lòng Ninh thị bên kia. Tối nay là đêm giao thừa, với sự coi trọng của nhi tử đối với Ninh thị, làm sao có thể không trấn an ả ta chứ?

Nhiều người nhìn như vậy, lại là ngày đại hỉ, thái phu nhân muốn làm lớn chuyện, khoát tay một cái nói: "Được rồi, nhanh ngồi xuống đi, nương của Thừa An, nhanh chóng sai bảo phòng bếp dâng cơm."

Nói thì nói đến Tần thị nhưng lại hàm ý muốn nhắc Triệu Doãn Đình đặt tên tự cho Triệu Hàm, ba nhi tử Triệu gia đều được đặt tên tự năm 10 tuổi.

Tử Oánh bên người Tần thị đã đi ra ngoài truyền lệnh, Tần thị nâng đôi mắt đẹp ẩn tình nhìn về phía trượng phu ngồi đối diện, qua một lúc không được nhìn lại, nàng có chút thất vọng, những nghĩ đến đêm nay Triệu Doãn Đình chắc chắn sẽ đến chỗ nàng, chút thất vọng cũng rất nhanh bị nàng ném ra sau đầu. Trên bàn quá mức im lặng, Tần thị muốn dấy lên không khí để lấy lòng trượng phu và mẹ chồng, ánh mắt liền rơi đến trên người A Kết, cười nói: "Năm nay phu thê Thừa Viễn trở về, cơm tất niên cũng náo nhiệt hơn không ít, chờ sang năm tức phụ Thừa Viễn sinh một tiểu tử mập mạp, hầu phủ chúng ta lại càng ngày càng náo nhiệt ."

Nàng nói là lời nói cát tường, hơn nữa A Kết cũng không giống như Triệu Trầm, có thể mắt điếc tai ngơ khi Tần thị nói gì đó, đành đơn giản cúi đầu vờ xấu hổ.

Số người trong Triệu gia cũng không tính là nhiều, chỉ có 2 cháu dòng chính, thái phu nhân đối với chắt trai đồng lứa vẫn thật xem trọng, trong lòng tính tính, hỏi A Kết: "Ngươi cùng Thừa Viễn thành thân cũng đã hai tháng, vẫn chưa có động tĩnh sao?"

Triệu Trầm vừa muốn mở miệng, Triệu Duẫn Đình lại ho khan một cái, thấp giọng nói: "Mẫu thân, những lời này người nói nhỏ với cháu dâu sau, mấy đứa như Thừa Văn cũng không còn nhỏ, lại nói Thừa Viễn thành thân cũng chưa lâu, việc có con cũng không cần phải gấp gáp." Thê tử cũng mang thể chất khó mang thai, lúc trước hai người thành thân đến năm thứ hai mới có trưởng tử, sau đó vài năm cũng không mang thai lần nào nữa, tách ra mười năm này hai người ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, không có con cũng bình thường, nhưng, hiện tại hai người lại ở cùng một chỗ, không biết thê tử có thể mang thai lần nữa hay không?

Đứa nhỏ của hắn và nàng, đương nhiên càng nhiều càng càng tốt.

Thái phu nhân tự biết mình lỡ lời, trừng mắt nhìn Tần thị, nếu không phải là Tần thị nói nhiều, nàng cũng sẽ không bị nhi tử quở trách.

Tần thị ủy khuất hạ mắt, hạ quyết tâm không bao giờ nói chuyện . Gần đây thái phu nhân đối với nàng rất oán hận, Tần thị biết đây là do nàng không có quốc công phủ ủng hộ, thái phu nhân muốn ra vẻ mẹ chồng với mình, nàng không nói lời nào thì tốt lắm, miễn cho nói cái gì đều là sai.

Đồ ăn bưng lên, một đám người ở đây thay nhau yên lặng dùng cơm trong tiếng pháo vang vọng.

A Kết đã ăn rồi, vờ gắp vài đũa giả tượng trưng, phần lớn thời gian là nhìn sủi cảo trong bát xuất thần, nhớ đến cha mẹ cùng đệ đệ và muội muội ở phương xa. Triệu Trầm nhìn ra thê tử đang nhớ nhà, tuy rằng đau lòng nhưng lại không thể nề hà, khoảng cách quá xa, mùng hai tết dù thê tử muốn về nhà mẹ đẻ cũng không thể về.

Nhận thấy được hắn lo lắng nên nhìn mình chăm chú, A Kết cười cười với Triệu Trầm. Tức cảnh sinh tình là không thể tránh được, cũng không có quá thương tâm, hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng đã thật may mắn .

~

Ăn xong, đoàn người di chuyển tới đình trong hoa viên ngắm pháo hoa.

Theo lý thuyết bé trai đều thích vào giúp vui, đốt pháo ném pháo hoa, Đông chạy Tây lủi, nhưng ở Triệu gia không có tiểu thiếu gia tinh nghịch. Triệu Trầm đã thành thân, tự nhiên không làm những chuyện này, Triệu Thanh tuổi tác có thể chơi nhưng lại không chơi, năm rồi hắn có cùng Triệu Hàm và Triệu Nghi chơi trong chốc lát, năm nay Tần thị lo Triệu Trầm giở trò xấu giữ kỹ Triệu Hàm ở bên người, không cho Triệu Hàm chạm vào những thứ dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, Triệu Nghi lại đi theo bên người A Kết, cô tẩu trò chuyện náo nhiệt, Triệu Thanh mừng rỡ tiêu dao, cùng Triệu Trầm nói chuyện với Triệu Duẫn Đình.

Các nam nhân ở bãi ghế phía ngoài đình, các nữ quyến đều ngồi tại trong đình.

Ngoại trừ Triệu Hàm.

Một mình hắn ngồi ở tấm lót mềm chỗ góc đình, không đi ra ngoài tìm huynh trưởng, cũng không ngoan ngoãn đợi bên cạnh Tần thị, mà là đưa lưng dựa vào đình, ngửa đầu ngóng nhìn bầu trời đêm, ngẫu nhiên có khói lửa bay lên trời, chiếu sáng cô đơn trong mắt thiếu niên.

Đại ca không thích hắn, Triệu Hàm có thể hiểu được, mẫu thân và ông ngoại làm nhiều chuyện có lỗi với đại ca như vậy, sao hắn có thể cầu mong đại ca không hề có khúc mắc đối với hắn chứ?d/d.l.qd Nhưng hắn có biện pháp nào, Tần thị là mẫu thân của hắn, bà dù không tốt cũng là mẫu thân của hắn, là người mẫu thân khi hắn sinh bệnh thì ôm hắn khóc, mớm thuốc cho hắn, khẽ hát cho hắn nghe.

Hắn chỉ mong mình nhanh lên lớn lên, thi được công danh tranh thủ ra ngoài, sau đó mang mẫu thân cùng đi nhậm chức, đưa hầu phủ này lại cho phụ thân cùng đại ca trở thành người một nhà. Hắn vốn chính là kẻ dư thừa, không nên xuất hiện tại Triệu gia.

Cách hắn không xa, trên bàn đá, thái phu nhân lại hỏi tới chuyện con cái với A Kết, bởi vì các nam nhân đứng ở bên ngoài, nàng nói chuyện cũng không khách khí: "Tức phụ Thừa Viễn, ta biết các ngươi ở nông thôn nam nhân ít cưới vợ bé, nhưng ngươi đã gả đến hầu phủ, nên nhập gia tùy tục. Nhìn xem toàn bộ kinh thành, phàm là người có chút thân phận, có mấy ai không cưới vợ bé, ngay cả cha chồng của ngươi, cũng không phải có 2 di nương sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi cho Thừa Viễn cưới vợ bé, người ngoài mới có thể khen ngươi biết khoan dung, mới có dáng vẻ chủ mẫu, vạn nhất đường con cái của ngươi có vấn đề, Thừa Viễn cũng không đến mức không có người nối dõi."

A Kết cúi đầu, cung kính nói: "Tổ mẫu nói đúng, ban đầu là con không hiểu chuyện, tướng công tốt, mới cam đoan với con như vậy. Sau đó con cũng cảm thấy không ổn, đặc biệt là lần trước lúc tổ mẫu đưa Mộc Cẩn đến, tất cả đều là vì tốt cho con, kết quả ngược lại lại phụ lòng tổ mẫu. Mấy ngày nay con luôn khuyên nhủ tướng công, chỉ là tướng công không chịu nghe lời con, nhiều lần còn nổi giận, con cũng không dám nói nhiều. Tổ mẫu yên tâm, sau này con tìm được cơ hội lại nói chuyện với tướng công, cho tướng công thêm vài người, nhanh chóng vì Triệu gia khai chi tán diệp."

Lời dễ nghe thì ai không biết nói chứ? Không cần Triệu Trầm nhắc nhở nàng vờ đỏ mặt, nàng cũng biết nên làm như thế nào.

Thái phu nhân có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi thật sự muốn như vậy?"

A Kết gật gật đầu, ngượng ngùng nhìn bà một cái, nhỏ giọng nói: "Đã khiến tổ mẫu lo lắng."

Thái phu nhân không lên tiếng.

Tần thị chớp chớp mắt, cười nói: "Ngươi nghĩ như vậy là được rồi, lại nói nam nhân a, đều là có mới nới cũ, đừng nhìn lúc này Thừa Viễn đối với ngươi tốt cỡ nào, thời gian dài rồi cũng sẽ nhớ thương người bên ngoài, thay vì chờ hắn giấu ngươi ăn vụng, ngươi chủ động chuẩn bị cho hắn, hắn còn nhớ rõ lòng tốt của ngươi. A Kết, ta biết Thừa Viễn đối với ta có nhiều oán hận, nhưng đã nhiều năm như vậy, ta đến cùng vẫn là mẹ cả của hắn có phải không? Hắn không nhận tình của ta, ta liền cùng ngươi nói vài lời trong lòng, hai người các ngươi sống thật tốt , ta cũng cao hứng."

A Kết không lên tiếng, thái phu nhân là tổ mẫu của Triệu Trầm, có lệ một chút không có gì, Tần thị, giả mù sa mưa nghĩ nàng là kẻ ngốc sao?

Tần thị tự mất mặt, cũng không hề muốn hạ thân phận nhiều lời với thôn cô, chờ mong nhìn về phía ngoài đình.

Đứng nơi đó là trượng phu của nàng.

10 năm qua, nam nhân tuổi gần bốn mươi lại có phong thái chỉ tăng không giảm, khói lửa nở rộ chiếu sáng lên sườn mặt lạnh lùng của hắn, không biết nói gì với hai nhi tử, hắn bỗng cười một chút, tuấn mỹ hơn người, làm cho lòng nàng càng chìm sâu vào tình cảm với hắn.

Tần thị bắt đầu hy vọng mọi người nhanh chóng tan cuộc.

Vì đêm nay, nàng tỉ mỉ chuẩn bị một bộ trung y, nước ấm để tắm rửa cũng chuẩn bị tốt từ lâu.d.d.l.q.d Trước đây nàng xấu hổ khi làm những chuyện này, nhưng Triệu Duẫn Đình thật sự là lâu lắm cũng không đến, nàng phải khiến hắn nhớ nàng mới tốt, nàng cũng không tin hắn là người đại nam nhân khoẻ mạnh thì không thích loại chuyện này.

Cùng với thời gian dần trôi, náo nhiệt trên đường cũng dần vơi bớt.

Tiếng gõ mõ báo canh hai vang lên thì Triệu Trầm vào đình, nói với thái phu nhân: "Tổ mẫu, thân thể ta có chút không thoải mái, muốn đi về trước. Đêm khuya trời lạnh, tổ mẫu cũng về sớm một chút đi, đừng để bị lạnh."

Lời này nói thật dễ nghe, dù cho biết trưởng tôn hơn phân nửa là đau lòng tức phụ ở bên cạnh với nàng, trong lòng thái phu nhân vẫn rất hưởng thụ, khoát tay với A Kết nói: "Ừ, ta ngồi một hồi nữa thì cũng liền đi. Tức phụ Thừa Viễn, ngươi mau đỡ Thừa Viễn trở về đi, ban đêm chăm sóc thật tốt ."

A Kết liền nghe lời đứng lên, phu thê cùng chào tạm biệt thái phu nhân, sóng vai rời đi.

Tần thị kìm lòng không đậu, trên mặt lộ vẻ vui mừng, giơ tay che giấu khóe miệng tươi cười, sau đó mới nói với thái phu nhân: "Nương, nếu không bây giờ chúng con liền đưa người trở về?"

Sao Thái phu nhân có thể không biết tâm tư Tần thị chứ?

Nếu bàn về phản cảm, 2 con dâu đều không được lòng bà, nhưng ít nhất Tần thị cũng coi như nghe lời, bà vui vẻ giúp nàng ta một chút cho Ninh thị ngột ngạt, tránh việc Ninh thị càng ngày càng bừa bãi.

Vì thế thái phu nhân gật gật đầu, nói với Triệu Doãn Đình vừa dẫn Triệu Thanh đi vào trong đình: "Không còn sớm, để bọn nhỏ về trước đi, phu thê các ngươi đưa ta về Vinh Thọ đường." Nàng cho Tần thị cơ hội, nếu như vậy rồi mà Tần thị vẫn không thể kéo nhi tử đến trong phòng nàng, vậy cũng chỉ có thể trách nàng quá ngu xuẩn rồi.

Tần thị nhìn trượng phu, đỡ thái phu nhân đứng lên.

Triệu Duẫn Đình gọi Triệu Hàm đến bên người, hỏi hai câu, sau đó liền để hai huynh đệ đi trước .

Hắn đứng bên trái thái phu nhân, cùng Tần thị đưa thái phu nhân trở về.


Sau khi ra khỏi Vinh Thọ đường, Tần thị đuổi nha hoàn đi theo về trước, bản thân thì bước nhanh đi theo phía sau Triệu Duẫn Đình, ôn nhu nói chuyện cùng hắn: "Hầu gia, đêm giao thừa năm nay một nhà chúng ta đoàn tụ, lão nhân gia(bà cụ) thật là cao hứng đấy."

Triệu Duẫn Đình không lên tiếng, bóng dáng cao lớn trong ánh đèn mờ ảo có vẻ lạnh lùng vô tình.

Trong lòng Tần thị mệt mỏi, biết nam nhân không thích nàng nói chuyện, nàng đành ủy khuất ngậm miệng, chẳng qua là khi nàng phát hiện Triệu Doãn Đình không bước về phía Duy Phương viên mà là đi thẳng đến tiền viện thì trong phút chốc lòng nàng chìm xuống, đứng ngẩn ra, một lát sau mới rốt cuộc bất chấp hắn có thích hay không, chạy nhanh vài bước đến trước Triệu Duẫn Đình, bối rối hỏi hắn: "Hầu gia muốn đi tiền viện lấy gì sao? Đã trễ thế này, vẫn nên để bọn nha hoàn đi một chuyến đi, hầu gia cứ cùng thiếp về Duy Phương viên rửa mặt trước nhé?"

Rốt cuộc Triệu Duẫn Đình cũng nhìn về phía nàng.

Rõ ràng Tần thị đã tỉ mỉ trang điểm qua, trong phủ tất cả những ngọn đèn đều được thắp sáng rực rỡ, xa xa đột nhiên lại có những đám lửa nở rộ, tất cả đều đẹp đến mức không thể bỏ qua.windchimelqd Giờ này khắc này, nàng vừa chờ mong vừa sợ hãi nhìn hắn, giống như nàng đang bị vây khốn ở bờ vực thẳm, hắn cùng nàng đi giống như nàng có thể được cứu trợ, hắn và nàng mỗi người đi một ngả, nàng sẽ rớt xuống.

Ánh mắt như vậy, Triệu Duẫn Đình bỗng nhiên nghĩ tới chính mình.

Ánh mắt hắn lúc nhìn thê tử có phải cũng như vậy hay không? Nhưng ở trong mắt thê tử, sự cố chấp của hắn có phải cũng thật buồn cười hay không?

Hắn có thể tùy tiện giẫm lên tình cảm của Tần thị thì thê tử cũng có thể như vậy đối với hắn.

Hắn chẳng thèm nhìn đến Tần thị thì thê tử đối với hắn không chịu dụng tâm.

Có lẽ về mặt tình cảm, hắn cùng Tần thị thật đáng thương...

Không, không giống nhau, Tần thị ngu dốt, nàng ta chỉ nhìn vào dung mạo của hắn, hắn lại khát vọng toàn bộ con người thê tử, Tần thị căn bản không xứng để so sánh với hắn.

Trong mắt Triệu Doãn Đình sự mờ mịt chỉ chợt loé lên rồi biến mất, ánh mắt chuyển đến trên những phòng ốc trước mặt, "Trở về đi, ta về tiền viện ngủ lại, không chỉ đêm nay, về sau ta cũng sẽ không đến phòng bất kỳ ai trong các ngươi nữa. Tần thị, ta biết trong lòng ngươi không cam tâm, nhưng đây là chính ngươi tự tạo ra, từ nay về sau, ngươi là thê tử trên danh nghĩa của ta, là mẫu thân Thừa An, là hầu phu nhân Duyên Bình Hầu, ngoại trừ những thứ này, ta sẽ không cho ngươi thêm điều gì."

Tiếng nói lạnh nhạt, tuyệt tình, so với gió lạnh ban đêm của những mùa đông khắc nghiệt còn lạnh người hơn, Tần thị chỉ cảm thấy toàn thân rét run, nhịn không được run rẩy.

"Hầu gia đợi đã!"

Tần thị bổ nhào vào người Triệu Duẫn Đình, bị Triệu Doãn Đình hất ra, nàng lại ôm lấy chân hắn, dùng sức ôm mặt, nước mắt rơi như mưa: "Vì sao lại làm như vậy với thiếp? Đúng, năm đó là thiếp bắt buộc chàng, nhưng chúng ta cũng đã có 10 năm phu thê, nay quốc công phủ cũng lụn bại, vì sao không thể tha thứ thiếp chứ? nể mặt Hàm nhi, hầu gia cho thiếp thêm một cơ hội có được hay không? Hầu gia, thiếp van xin chàng, thiếp không cầu gì cả, đại gia không thích thiếp, thiếp không bao giờ đi trước mặt hắn, thiếp tôn trọng hắn, chỉ cầu hầu gia đừng không để ý tới thiếp, thiếp mới 26 tuổi, sao hầu gia có thể để thiếp sống như quả phụ chứ?"

Nàng ta muốn thương lượng, Triệu Duẫn Đình không hất văng nàng ta ra, cúi đầu, nhìn nữ nhân tóc tai bù xù hỏi lại: "Vì sao ngươi không thể? Lúc Lan Dung đi còn nhỏ hơn ngươi ba tuổi, nàng một mình ở dưới lòng đất nhiều năm như vậy, ngươi sao có thể mạnh hơn nàng chứ? Dựa vào cái gì ngươi thì không thể một mình sống qua ngày? Tần thị, ta nói với ngươi lần cuối cùng, thành thành thật thật làm Hầu phu nhân của ngươi, ta sẽ bảo vệ Thừa An bình yên vô sự, nếu ngươi làm ra bất cứ chuyện gì, đừng đừng trách ta đến Thừa An cũng không nhận!"

Nói xong nhấc chân, muốn tránh thoát khỏi Tần thị, Tần thị cứ sống chết ôm không buông, Triệu Duẫn Đình không bao giờ khách khí, sử dụng toàn lực hất ra, cũng không quay đầu lại, bước đi.

Tần thị co ro trốn đến dưới gốc cây, bụm mặt khóc lên.

Thì ra trong lòng hắn vẫn nhớ kỹ nữ nhân kia, nữ nhân đã chết 10 năm kia.

Nhưng, hắn đã cùng nàng sinh con trai, cũng thu một đứa nha hoàn bên người nàng làm di nương, vì sao hiện tại đột nhiên không muốn chạm vào nàng ?

Là bởi vì nhi tử của nữ nhân kia trở lại sao?

Hay là...

Nước mắt Tần thị bỗng nhiên dừng lại, nàng đưa tay xoa xoa đến chóp mũi, là hương từ cao(kem) mẫu đơn nàng quen dùng để dưỡng thủ tay. Nhưng mới vừa rồi, khi nàng ôm Triệu Duẫn Đình thì rõ ràng ngửi được mùi hoa lan như có như không, Triệu Duẫn Đình cũng không thích quần áo xông hương, trên người lại có hương hoa Lan, chỉ có thể chứng minh hôm nay hắn đến chỗ có loại hương này, hoặc là, chạm vào nữ nhân dùng hương hoa lan...

Tần thị chậm rãi ngồi dậy, nàng nghĩ tới tiệc tối, khi Triệu Doãn Đình khoan thai đến chậm, ngày long trọng như vậy, những năm qua Triệu Duẫn Đình chưa từng đến trễ.

Dung phu nhân?

Tần thị oán hận nắm chặt tay.

~

Trở lại chính viện, Triệu Duẫn Đình thay quần áo khác mới vào mật đạo.

Hinh Lan uyển cách đây cũng không xa, hắn sẽ nhanh chóng đi tới tận cùng, chỉ cần chuyển một chút trên cửa hình tròn đem tay thì có thể đi vào gian phòng của nàng.

Nhưng Triệu Duẫn Đình không lập tức vào ngay, hắn thổi tắt đèn lồng trong tay, đặt ở một bên, sau đó dựa vào trên cửa, ở trong bóng tối ngẩn người.

Hắn có chút không dám thấy nàng, lúc chạng vạng, phát điên với nàng, hắn sợ nàng tức giận.

Kỳ thật hắn càng hy vọng nàng có thể tức giận, bất kỳ một loại cảm xúc nào cũng được, so với kiểu nhìn như ôn nhu kì thực xa cách thong dong bình tĩnh thì vẫn tốt hơn.

Nếu, nếu hắn đứng ở chỗ này một đêm, nàng thật sự có thể có thể ngủ ngon chứ?

Ý nghĩ vừa xuất hiện, Triệu Duẫn Đình lắc đầu cười khổ, hắn choáng váng mới có thể dùng biện pháp như thế thử nàng, nhỡ nàng thật sự ngủ không được thì phải làm thế nào?

Có lẽ, thê tử chỉ là không tin hắn, chờ hắn bỏ Tần thị, nàng liền có thể an tâm phải không?

Trong lòng lại dâng lên hi vọng, Triệu Duẫn Đình chuyển động tay nắm, đi vào.

Trong phòng tối đen.

Triệu Duẫn Đình không nghĩ nhiều, lúc đi nàng đã rất mệt mỏi, ngủ trước cũng bình thường. Sờ soạng cởi quần áo, Triệu Duẫn Đình đặt quần áo đặt tại trên mép kháng, lên giường lò, mò chăn nàng.

"Hầu gia?" Âm thanh cảnh giác, còn mang theo mệt mỏi khi vừa tỉnh ngủ.

Triệu Duẫn Đình đột nhiên muốn trêu chọc nàng một chút, không nói gì, chỉ đè lên, nàng trốn sang một bên, nhưng rất nhanh lại thuận theo.d.d.l.q.d Triệu Duẫn Đình cảm thấy buồn cười, hôn mặt nàng, thấp giọng hỏi: "Không sợ ta là người xấu sao?" Trong lòng lại vì nàng có thể nhận ra mình mà vui vẻ.

Ninh thị không nghĩ trả lời vấn đề này với hắn, có chút hoang mang hỏi: "Lúc nào rồi?"

"Mới canh hai, Thừa Viễn lấy cớ thân thể không khoẻ, liền giải tán ... Lan Dung, tay ta lạnh không?" Triệu Doãn Đình thử thăm dò đưa tay thò vào trung y của nàng, vừa gặp phải, nàng liền co quắp một chút. Triệu Duẫn Đình vội thu tay, nghiêng người ôm nàng, một lát sau, thấp giọng nói xin lỗi: "Lúc chạng vạng ta có chút nóng nảy, không làm đau nàng chứ?"

Ninh thị ở trong lòng hắn lắc lắc đầu. Hắn hất đỗ giá nến, ném nàng lên trên kháng thì nàng quả thật cho rằng hắn muốn đánh nàng, kết quả hắn chỉ thô bạo xé xiêm y nàng, động tác tuy rằng vội vàng nhưng cũng có thể nhìn ra hắn cố ý áp chế rồi.

Triệu Duẫn Đình nhẹ nhàng thở ra, hôn lên mái tóc dài của nàng, nói: "May mắn không có, nếu không hiện tại chúng ta chỉ có thể nói đến việc đi ngủ ." Đưa tay đặt ở trên bụng, cảm thấy độ ấm thích hợp, hắn đưa tay cởi bỏ xiêm y của nàng. Có vài thứ là bản năng, nàng không thèm chú ý đến hắn, nhưng vào thời điểm đó cũng sẽ có phản ứng chân thật nhất, hiện tại Triệu Duẫn Đình thích nhất cùng thê tử thân thiết, ở cùng một chỗ, cảm thụ thân thể nàng biến hóa, luôn có thể làm cho hắn an tâm.

Thân thể của nàng hắn đã quá quen thuộc, rất nhanh sẽ khiến hoa lan ban đêm nở rộ, nghe nàng phát ra thanh âm kiều mỵ như vậy, tâm đang treo cao của Triệu Duẫn Đình mới có thể hạ xuống. Hắn ở trên người nàng, phía sau, một bên, liên tục không ngừng, chờ nghe nàng cầu xin hắn, cũng chỉ những lúc thế này, nàng mới có thể cầu xin hắn.

Ninh thị biết tâm tư của nam nhân, thật sự không thể chịu đựng được thì nàng cũng không có cố gắng chống cự.

Triệu Duẫn Đình cảm thấy mỹ mãn, ôn nhu giúp nàng lau người, sau đó ôm thê tử thở gấp vào trong ngực nói chuyện: "Đêm nay mẫu thân hỏi con dâu có động tĩnh hay không..."

"Bọn nó mới thành thân không tới ba tháng." Ninh thị nhíu mày, thanh âm lạnh xuống.

Triệu Duẫn Đình im lặng cười, thê tử đối người con dâu này thật sự quá thương yêu, "Ừ, ta cũng nói như vậy với nương. Nhưng thời gian trôi qua thật mau, chỉ chớp mắt chúng ta đều sắp làm tổ phụ, tổ mẫu, ta còn nhớ rõ khi Thừa Viễn vừa sinh ra, ta không dám ôm hắn, sau một tháng mới dám chạm vào, nàng cũng không dạy ta, ta đều là vụng trộm nhìn nàng ôm như thế nào, tự mình học được ."

Ninh thị cười cười: "Chờ chàng có cháu trai, chỉ cần Thừa Viễn nguyện ý, mỗi ngày chàng ôm cũng không ai ngăn cản chàng."

Triệu Duẫn Đình trầm mặc một lát, xê dịch xuống, nói với nàng: "Lan Dung, ta muốn nàng lại sinh cho ta một đứa, con trai con gái đều tốt. Với bên ngoài thì nói là ta nhận nuôi nghĩa tử, chúng ta nói tình hình thực tế với đứa nhỏ, tin tưởng đứa nhỏ có thể hiểu được sự khổ tâm của cha mẹ. Nếu là nhi tử, ta tự mình dạy hắn, đem hắn giáo dục tốt như Thừa Viễn, nếu là nữ nhi, dù cho tương lai chúng ta rời đi, có Thừa Viễn làm chỗ dựa cho nàng, nàng sẽ có một cuộc sống an nhạc. Lan Dung, nàng nghĩ sao?"

"Thiếp có thể không danh không phận đi theo chàng, nhưng nếu thiếp không thể cho hài tử một thân phận đường đường chính chính, thiếp thà không sinh." Ninh thị rời khỏi tay nam nhân, chuyển đi, "Chàng không phải chúng, sẽ không hiểu được chúng sau khi lớn lên có thể cảm thấy ủy khuất hay không. Hầu gia, nếu chàng muốn sinh đích tử, có thể đi tìm Tần thị, muốn sinh thứ tử, có thể đi tìm 2 di nương, muốn sinh ngoại thất tử(kiểu con ngoài giá thú ấy), ở bên ngoài chuẩn bị một căn nhà là được, thiếp sẽ không nói gì."

"Nàng để ta đi tìm nữ nhân khác?" Triệu Duẫn Đình không thể tin, ngực giống như bị kim đâm. Hắn biết ý nghĩ của hắn thật kỳ lạ, nói sai, nàng có thể trách hắn nói lỡ, làm gì phải như thế chứ? Chẳng lẽ nàng cho rằng những gì hắn cam đoan đều là giả sao?

"Thiếp chỉ là không muốn làm chậm trễ việc hầu gia sinh con." Ninh thị nhắm mắt lại đáp.

Tiếng nàng khiến người ta nghe không ra vui giận, Triệu Duẫn Đình lại biết nàng không vui, nghĩ tới việc do hắn nói sai, hắn thật cẩn thận đến gần nàng, ôm lấy nàng, nói: "Nàng đừng nóng giận, là ta nói lỡ. Lan Dung, nàng có biết ta chỉ muốn cùng nàng sinh con, nàng, nàng không nghĩ nếu như nàng thực sự có thì phải làm thế nào sao?"

"Sẽ không có, ta đang uống canh tránh thai." Ninh thị bình tĩnh nói, việc này cũng không cần phải gạt hắn, nàng không thẹn với lương tâm.

Canh tránh thai...

Triệu Duẫn Đình như rơi vào hầm băng, cánh tay đang ôm nàng như là một sự trào phúng, hắn cứng đờ buông ra, lầm bầm hỏi nàng: "Nhiều năm như vậy, nàng, vẫn luôn uống nó sao?"

Ninh thị cam chịu.

"Vì sao nàng không nói sớm cho ta biết?"

Khóe mắt như có cái gì đang lăn ra, tâm Triệu Duẫn Đình đã lụi tàn như tro.

Hắn biết thê tử nói đúng, nàng có lý do của nàng, nhưng là vừa nghĩ đến mỗi lần sau khi hắn rời đi nàng đều sẽ uống canh, mà hắn còn đang nghĩ có thể cùng nàng thân mật mà thỏa mãn, thậm chí ảo tưởng có thể có thêm đứa con nữa, hắn đã cảm thấy chính mình thật là nực cười, thê thảm tới cực điểm.

"Nàng chưa từng hỏi qua ta." Phía sau không có động tĩnh, Ninh thị mở to mắt, thanh âm không có bất kỳ phập phồng.

Triệu Duẫn Đình ngớ ra.

Đúng, từ trước đến nay hắn không hỏi qua nàng, bởi vì trước giờ hắn đều không nghĩ tới nàng đối với hắn ác, mà đối với còn mình ác hơn.

Dược cũng có phần độc, hắn thương tâm, thể xác và tinh thần nàng đều bị thương phải không?

Hắn còn nhớ rõ nàng dáng vẻ ôn nhu dỗ nhi tử giống hắn y đúc, nàng lại không thích trượng phu là hắn, là thích hài tử.

So với việc nàng tự mình cắt đứt việc có thể sinh con, thì chút khổ sở của hắn có tính là gì chứ?

Một lần nữa Triệu Duẫn Đình ôm nàng, chôn vào trong lòng nàng nhận sai: "Lan Dung, là ta có lỗi với nàng, sau khi ở cùng ta nàng chưag từng trải qua ngày lành nào cả. Canh kia có khó uống hay không? Đừng uống nữa, về sau đều đừng uống nữa, nàng chờ, tương lai ta có thể cho đứa nhỏ một danh phận, từ giờ đến lúc đó ta sẽ không chạm vào nàng, ta không chạmvào nàng..."

Hắn thật khốn kiếp, hắn vẫn luôn là tên khốn kiếp, tự cho rằng mình đối xử tốt với nàng, thật ra luôn luôn làm tổn thương nàng.

Nước mắt nam nhân làm ướt trung y, dán ở trên người có chút lạnh, Ninh thị thở dài, ôm lấy đầu hắn, nhẹ nhàng nói: "Chàng không cần phải làm như vậy, thiếp có Thừa Viễn đã thỏa mãn, cũng không trách gì chàng, chàng cũng không phải cố ý. Hầu gia, chàng thật sự không cần làm gì nữa, chúng ta đều sắp được làm tổ phụ tổ mẫu, sinh thêm làm gì? Cứ như vậy đi, đợi Thừa Viễn sinh trai gái, chúng ta dỗ tôn tử tôn nữ là được."

Triệu Duẫn Đình cũng không luống cuống lâu lắm, từ trong ấm áp khoan dung, từ trong ngực nàng ngẩng đầu, ngược lại ấn thê tử vào trong ngực hắn.

Hắn không cần nàng phải làm theo hắn, hắn muốn nàng chân chính sống thật vui vẻ, tôn tử tôn nữ hắn muốn, trai gái hắn cũng muốn.

"Lan Dung, ta sẽ không để cho nàng đợi quá lâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK