Mục lục
Con Đường Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bãi săn Mộc Lan, gió thu thổi vù vù.

Ban ngày, Đường Văn đế dẫn một đám Huân Quý Tử Đệ ra ngoài đi săn bắn, ban đêm quay về đốt lửa uống rượu, hào hứng vui vẻ.

Đến bên này trước hai hôm, ban đêm Đường Văn đế đều ngủ một mình, dù sao cũng là bôn ba đường dài, hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, đến buổi tối ngày thứ ba, có lẽ nghỉ ngơi đủ, cũng có thể do uống vài ly rượu, rảnh rỗi, hắn vừa xem sổ con vừa lệnh cho Ngụy Nguyên mời Hiền phi đến.

Hiền phi vẫn luôn ngóng trông, sau khi tiễn bước Ngụy Nguyên liền bắt đầu trang điểm.

Bà cũng không trang điểm đậm, sau khi rửa mặt chỉ bôi lên chút phấn, vẽ lông mày, lại tô một chút son môi, trong ánh đèn dịu dàng cũng không nhìn ra chút nào gọi là già cả. Hiền phi soi gương, rất hài lòng với cách ăn mặc trang điểm của mình. Bà đã già, cho dù ăn mặc hay trang điểm xinh đẹp cũng không sánh bằng những mỹ nhân mới được tấn phong kia, hoàng thượng sủng bà cũng không phải đơn thuần là do tư sắc của bà, phần nhiều vẫn là tình nghĩa nhiều năm hai người làm bạn.

Lều trại của Đường Văn đế phong thái phi thường, không khác gì với một tòa tẩm điện. Sau khi Hiền phi đi qua thấy Đường Văn đế vẫn còn xem tấu chương, liền khéo léo đi ra phía sau, cầm lấy một quyển sách rồi dựa vào trên giường xem.

Đường Văn đế cũng không để sủng phi phải chờ lâu, rất nhanh liền gọi người chuẩn bị nước súc miệng, đến bên trong sủng phi nói chuyện, tâm sự chuyện săn bắn lúc ban ngày, trò chuyện một chút liền tiến đến bên trong màn...

Nhưng lần này rất nhanh bên trong đã yên tĩnh trở lại.

Hiền phi nằm ngửa, ánh mắt bình tĩnh, chỉ là khi Đường Văn đế ngẩng đầu lên từ ngực mình, bà vội vàng lộ ra vẻ thỏa mãn. Thân thể Đường Văn đế có một chút cứng lại, sau đó lắc đầu cười, nằm nghiêng một bên nói: “Già rồi, không chịu nhận mình già không được ..."

“Sao Hoàng thượng lại nói như vậy, eo của thần thiếp sắp bị người làm gãy.” Hiền phi rúc vào trong ngực nam nhân, nhỏ giọng làm nũng.

Môi Đường Văn đế giật giật nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra khỏi miệng.

Hắn muốn hỏi bà có thoải mái hay không, nhưng lúc hắn vừa kết thúc rõ ràng bà còn đang nghênh đón, phát hiện hắn đã kết thúc mới lập tức dừng lại, mặc dù nữ nhân giả vờ rất giống, hắn lại biết, bà vốn không cảm thấy thoải mái, chỉ là cố ý làm hắn vui lòng mà thôi.

Hắn đã già, rốt cuộc cũng không thể * như trước đây.

Thế nhưng bà không biết, bà cũng đã già, thân thể đã sớm không còn làm cho hắn mê muội như lúc trước, hắn là bởi vì thích bà nên mới sủng. Bọn họ đều đã già, chuyện này sớm hay muộn gì cũng xảy ra, hắn thà rằng bà giống như hoàng hậu cười trêu ghẹo nói hai người đã già, tự nhiên thẳng thắn, cũng không muốn bà lừa gạt mình, giống như là nhiều năm hắn sủng ái bà như vậy chỉ là hoan lạc giường chiếu.

Liên tục nửa tháng sau đó, Đường Văn đế không gọi Hiền phi đến thị tẩm, hắn vẫn đến lều của Hiền phi nói chuyện với bà, thưởng đồ ăn cho bà, đủ loại vinh hạnh đặc biệt, người ngoài vẫn thấy Hiền phi được ân sủng như cũ, nhưng chỉ có Hiền phi biết, bà bị lạnh nhạt, ngược lại hai quý nhân càng mê hoặc. Lệ quý nhân hầu hạ Đường Văn đế tám đêm, bảy đêm còn lại thì Đường Văn đế ngủ một mình năm đêm, chỉ có hai lần gọi quý nhân khác.

Nữ nhân ở hậu cung, rất ít người vẫn an phận sau khi được thịnh sủng, ví dụ như Lệ quý nhân cũng không an phận, trong cung thì phải chú ý đến ánh mắt của hoàng thượng, mấy ngày đầu đến chỗ Hiền phi thỉnh an thì còn quy quy củ củ, bây giờ không như vậy, ba lần thì hai lần đến muộn. Về phần tại sao lại đến muộn, chỉ cần nhìn khí sắc hồng nhuận quyến rũ phong tình, người sáng suốt liền biết nguyên do.

Hiền phi cảm thấy mặt mình như bị người ta tát cho một cái vậy.

Bà sớm biết rằng về già sẽ có một ngày mình mất đi ân sủng, chỉ là khi ngày này thật sự tới, bà mới phát hiện ra mình không thể thờ ơ như trong tưởng tượng. Bà không quan tâm hoàng thượng có bao nhiêu nữ nhân, nhưng bà vẫn muốn là người được sủng ái nhất, sao hoàng thượng có thể sủng hạnh Lệ quý nhân như thế? Một hai đêm cũng thôi, tại sao lại nhiều như vậy?

Thanh quận vương bớt chút thời gian tới thăm mẫu thân, lập tức phát hiện ra mẫu thân không vui.

Chuyện của hoàng thượng người bên ngoài không rõ, hắn lại khác, đương nhiên biết, hôm nay hắn đến đây muốn khuyên giải mẫu thân. Nam nhân mà, có mấy người mà không có mới nới cũ? Phụ hoàng sủng ái mẫu phi nhiều năm như vậy cũng là hiếm có.

Hiền phi hung hăng trừng nhi tử: “Con cho rằng ta thích ăn giấm(ghen)? Phụ hoàng con thích ai sủng ai, ta không quan tâm, ta giận nàng ta chỉ là một quý nhân nho nhỏ mà dám đến trước mặt ta làm càn.” Nếu là bình thường, bà sẽ không nói những chuyện này với nhi tử, nhưng nhiều ngày bị đè nén không có chỗ xả, nhi tử lại cố ý đến trấn an, bà liền không nhịn được.

Thanh quận vương bất đắc dĩ lắc đầu: “ Mẫu thân đừng tức giận, bên này có không ít người, không thể đụng đến nàng ta, sau khi về cung người muốn thu thập một quý nhân còn không dễ dàng?”

Hiền phi hừ một tiếng: “Để cho nàng ta đắc ý một thời gian vậy.”

Bà là Hiền phi, là Hiền phi duy nhất trong cung, ai cũng không thể thay thế được vị trí của bà ở trong lòng hoàng thượng, thế nhưng mỹ nhân không giống như vậy, thứ trong cung không bao giờ thiếu chính là mỹ nhân. Nếu Lệ quý nhân gặp chuyện không may, có
thể hoàng thượng sẽ nhíu mày, tùy tiện phái một người điều tra thêm, nhưng đảo mắt sẽ quên đối phương, lại đi sủng hạnh một mỹ nhân khác, một thời gian sau, trong cung sẽ còn ai nhớ đến Lệ quý nhân nữa?

Biết mẫu thân đã nghĩ thông suốt, Thanh quận vương muốn nói thêm vài câu rồi sẽ rời đi, lại thoáng nhìn thấy cung nữ khom lưng châm trà cho hắn vô tình lộ ngực, hắn bỗng nhiên có một suy nghĩ. Hắn nhìn cung nữ kia chằm chằm, trong lòng cảm thấy thoải mái, đi đến bên cạnh Hiền phi nhỏ giọng nói: “ Nương, nhi tử có một kế sách có thể giúp người loại bỏ Lệ quý nhân kia…”

Tạo dựng Quách Tử Kính vì ham mê sắc đẹp mà qua lại với phi tần hậu cung, Phụ Hoàng chắc chắn giao Đường Anh tra xét, xưa nay Đường Anh và Quách Tử Kính vẫn luôn là kẻ thù, có thể không bỏ đá xuống giếng?

Hiền phi im lặng nghe, hoang mang trong mắt dần dần biến thành kinh hỉ(kinh ngạc+vui vẻ), cuối cùng nói: “Tại sao lại là Quách Tử Kính? Đổi thành người kia không tốt hơn?”

Thanh quận vương cười nhẹ: “ Nhi tử bị biếm thành quận vương là do Quách Tử Kính ban tặng, về phần người kia, không cần nóng vội.”

Sức khỏe của thái tử không tốt, hắn không cần phải vội, cho dù thân thể của thái tử không sao, phụ hoàng còn khỏe mạnh, ít nhất còn sống được vài năm nữa, hắn không vội, việc hắn muốn làm trước là giải quyết hai người Triệu Trầm và Quách Tử Kính. Hai người này đều có thù oán với hắn, bọn họ còn sống chỉ làm hỏng chuyện của hắn, bọn họ chết , ít đi hai kẻ phiền toái, mưu đồ nghiệp lớn của hắn càng dễ dàng hơn.

Hiền phi nghe nhi tử nói nhỏ, gật đầu.

Qua hai ngày, mọi việc đều chuẩn bị sẵn sàng, Lệ quý nhân đến bên này thỉnh an, thái độ của Hiền phi vẫn lạnh nhạt, nhưng một nhị đẳng cung nữ bên người bà lại kéo đại cung nữ bên cạnh Lệ quý nhân đến nói chuyện …

~

Ngày hôm đó Đường Văn đế lại dẫn người đi săn, Thanh quận vương không cẩn thận bị ngã khỏi ngựa, tuy Thanh quận vương nói không sao, Đường Văn đế quan tâm nhi tử, cho người đưa hắn về doanh trướng trước cho thái ý khám bệnh, hoàng hôn Đường văn đế còn tự mình đến thăm nhi tử, biết nhi tử chỉ là trẹo chân nghỉ ngơi mấy ngày liền không có gì đáng ngại, yên tâm đi dự tiệc.

Bóng đêm mù mịt, tâm phúc của Thanh quận vương trở về báo tin: “Chủ tử, mọi việc đã ổn.”

Thanh quận vương cười cười, nhỏ giọng hỏi hắn: “Có khóc nháokhông?”

“Không. Hình như Lệ quý nhân có ý với Quách thống lĩnh, sau khi tỉnh lại bị uy hiếp một chút liền nghe theo, hình như còn rất …”

Thanh quận vương cười không nói. Lệ quý nhân mới mười bảy mười tám tuổi, tuổi hoa như vậy nên, đi theo phụ hoàng sẽ không cảm thấy thỏa mãn, “Quách thống lĩnh” mà hắn sắp xếp kia lại không giống như vậy, thân thể cường tráng, hơn nữa khi Lệ quý nhân đến doanh trướng của Đường Văn đế thị tẩm cũng đã thấy qua Quách Tử Kính. Quách Tử Kính dạng chó hình người (ý chỉ bên trong thối nát, bên ngoài nạm ngọc :v), có khả năng Lệ quý nhân đã động tâm từ lâu.

Như vậy càng tốt, tình chàng ý thiếp, diễn ra thì càng giống.

Đêm nay Đường Văn đế không có gọi người đến thị tẩm, buổi tối hôm sau liền sai Ngụy Nguyên truyền Lệ quý nhân đến.

Tối hôm qua Lệ quý nhân vừa làm chuyện có lỗi với hoàng thượng, t tuy nhiên đại cung nữ bên người liên tục cam đoan Quách Tử Kính không để lại dấu vết trên người nàng, còn cung nữ bị Quách Tử Kính thu mua hoàn toàn có thể tin tưởng, khi cởi quần áo trước mặt Đường Văn đế, nàng vẫn rất khẩn trương, cởi xong liền nhanh chóng kéo chăn che kín người.

Mỹ nhân xấu hổ, Đường Văn đế càng nhiệt tình, đuổi theo trêu đùa. Thân thể của Lệ quý nhân đầy đặn, hắn thích để cho nàng nằm sấp, bởi vậy trêu đùa một lúc hắn liền kéo chăn ra, lật quý nhân mặt đang đỏ bừng lại, vốn đã chuẩn bị xong rồi, nhưng khi nhìn phía sau lưng của mỹ nhân thì Đường Văn đế cứng đờ.

Sau khi hết khiếp sợ, giận dữ ngập trời.

“Nói, người kia là ai!” Đẩy mỹ nhân ngã xuống đất, Đường Văn đế theo sát nhảy xuống, tùy tiện khoác áo choàng rồi rút kiếm kề vào cổ Lệ quý nhân, đôi mắt đỏ bừng tra hỏi, tóc tai bù xù, như là ác quỷ.

Lệ quý nhân hồn bay lên trời đã sớm choáng váng, há miệng run rẩy muốn che giấu lần cuối: “Hoàng thượng, hoàng thượng đang nói gì …”

Đường Văn đế cười lạnh, trường kiếm càng đưa về phía trước: “Nói đi, kẻ phóng đãng với ngươi là ai, nói xong trẫm sẽ để cho ngươi toàn thây, nếu không chẳng những ngươi phải chết, cả nhà ngươi cũng phải chôn cùng.” So sánh với sự tức giận lúc nãy, bây giờ hắn hoàn toàn bĩnh tĩnh.

Tâm Lệ quý nhân như tro tàn, ánh mắt hoàng thượng nhìn thấu tất cả, hiển nhiên chuyện này không gạt được. Nàng nằm trên đất, khóc lên: “Hoàng thượng, thần thiếp bị người ta hãm hại, tối hôm qua, trước khi đi ngủ mọi việc đều tốt, không biết tại sao lúc sau tỉnh lại, hai mắt bị bịt kín, miệng lại bị nhét khăn, chỉ có thể nhận biết là do Quách thống lĩnh uy hiếp sắp xếp …”

Đường Văn đế chấn động, híp đôi mắt lại nhìn nàng: “Nếu mắt đã bị bịt kín, làm sao ngươi biết đó là Quách thống lĩnh?”

Lệ quý nhân nức nở: “Thần thiếp đã nghe qua giọng nói của Quách thống lĩnh, đúng là hắn, hơn nữa ngoại trừ hắn, còn có ai có thể thuận lợi lẻn vào lều vải của thần thiếp? Hoàng thượng, thần thiếp thật sự vô tội, cung nữ bên cạnh thần thiếp bị Quách Tử Kính mua chuộc hạ thuốc vào trong trà, thần thiếp không thể phản kháng … Về sau, về sau Quách thống lĩnh uy hiếp thần thiếp, nói là nếu thần thiếp nói chuyện này cho hoàng thượng, hoàng thượng cũng sẽ không tin thần thiếp …”

Đường Văn đế không nghe nàng nói tiếp nữa, một kiếm quét qua cái cổ mà hắn đã không ít lần hôn xuống.

“Gọi Đường Anh tới.”

Giết người xong, Đường Văn đế âm trầm mặc quần áo.

Cấm vệ bên cạnh hắn, cứ ba ngày sẽ luân phiên canh giữ một lần, ba đêm vừa qua quả thật Quách Tử Kính không có gác đêm.

Lúc Đường Anh đến, thi thể của Lệ quý nhân đã bị kéo đi, chỉ có trong không khí vẫn còn lưu lại mùi máu tươi. Hắn làm như không ngửi thấy: “Hoàng thượng tuyên thần có chuyện g?”

Đường Văn đế đứng trước bàn quay lưng về phía hắn: “Khanh đi thăm dò xem, tối hôm qua Quách Tử Kính làm những gì, có ở lại trong doanh trướng không?”

Đường Anh ngẩn ra.

Không nhận được câu trả lời, Đường Văn đế xoay người nhìn lại, thấy vẻ mặt Đường Anh khác lạ, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Đường Anh ngăn lửa giận trong lòng, hơi có chút bất đắc dĩ nói: “Bẩm hoàng thượng, tối hôm qua Quách Tử Kính không phục thần săn thắng hắn, cùng so rượu với thần, hai người uống đến nửa đêm thì say mèm, Quách Tử Kính ở lại doanh trướng của thần ngủ một đêm.” Quách Tử Kính chết tiệt, chắc chắn là biết mình gặp phải tai ương, liền đến tìm hắn làm chứng.

Nghe Đường anh nói vậy, Đường Văn đế đột nhiên nhớ lại tinh thần của hai người này lúc sáng không được tốt.

“Khanh xác định nửa đêm hắn không rời đi?” Trong lòng biết việc này có chút kỳ quái, Đường Văn đế vẫn hỏi lại một lần nữa.

Đường Anh không hề do dự nói: “Thị vệ của thần vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài doanh trướng.”

Đường Văn đế gật đầu: “ Tốt, khanh lập tức giải đại cung nữ bên cạnh Lệ quý nhân đến đây, trẫm muốn đích thân thẩm vấn.”

Đường Anh lĩnh mệnh rời đi.

Cũng không lâu lắm hắn liền đưa người đến.

Đường Văn đế lệnh cho Đường Anh canh giữ ở bên ngoài không cho người đến gần, trong doanh trướng chỉ còn hắn và Ngụy Nguyên. Ngụy Nguyên thẩm vấn, hắn ở một bên nghe.

Mới lúc bắt đầu vẻ mặt của Ngụy Nguyên vẫn là ôn hòa, cung nữ khai tối hôm qua sau khi đi ngủ, cái gì cũng không biết, là chính Lệ quý nhân tự mình tư thông lại đổ oan cho nàng. Lúc sau bị đánh đau, lập tức đổi giọng tố giác Quách Tử Kính. Lúc này còn không chịu nói thật, Ngụy Nguyên cười, sử dụng thủ đoạn lâu ngày không dùng, cung nữ muốn tự sát cũng không được, cũng không chịu nổi đau đớn, đều khai ra hết.

Hiền phi lấy tính mạng người nhà của cung nữ ra uy hiếp, sai nàng hãm hại Lệ quý nhân và Quách thống lĩnh.

Nàng ta chỉ hạ thuốc mà thôi, nàng ta không biết nam nhân nửa đêm tới kia là ai.

Nàng ta không biết,Đường Văn đế không cần tra cũng đoán ra không mười thì cũng tám, chín phần.

Bên cạnh Hiền phi đều là thái giám, bà ta muốn dùng nam nhân, chỉ có thể do Thanh quận vương tìm.

Hiền phi hãm hại Lệ quý nhân là vì tranh sủng, Thanh quận vương vu hãm Quách Tử Kính, vì hai người có thù.

Chỉ là bọn họ lại dùng cách này, cho hắn đội nón xanh, để uy nghiêm của hắn, uy nghiêm của hoàng gia ở chỗ nào?

Nếu hai người đó đã không nhớ tình cảm nhiều năm, đội sự nhục nhã như thế lên đầu hắn, vậy hắn muốn bọn họ chết!

Ai cũng đừng nghĩ hắn là kẻ ngốc mà giở trò.

Đường Văn đế không truyền sự việc ra, Đường Anh cũng chỉ là nghe lệnh thay hắn làm việc, không biết vì sao phải làm như thế.

Tháng chín, Đường Văn đế bãi giá hồi kinh. Hiền phi bị nhiễm bệnh tạm thời ở lại hành cung tĩnh dưỡng, Thanh quận vương ở lại chăm sóc.

Trung tuần tháng mười, tin dữ truyền đến kinh thành. Hiền phi ốm chết, Thanh quận vương cũng bị lây bệnh, chưa trị đã chết.

Tin tức truyền đến phủ Võ Anh hầu, A Kết thật sự giật mình: “Quận vương gia chết?”

Triệu Trầm đang ngồi trên giường nhỏ tiếp tục cầm tay nhỏ dạy nữ nhi viết chữ, thuận miệng trả lời: “Sinh lão bệnh tử, có gì đáng ngạc nhiên? Đúng rồi, vài ngày nữa sinh nhật Xán Xán, nàng nhớ gửi thiệp mời cho Đường Anh.”

“Đường Anh là ai?” Xán Xán tò mò ngửa đầu hỏi.

Triệu Trầm hôn trán thân nữ nhi một cái: “Người xấu.”

Xán Xán không hiểu nháy mắt: “Tại sao phụ thân phải mời người xấu đến nhà chúng ta? Con không thích người xấu.”

Triệu Trầm cười, nhìn thê tử cũng không hiểu, ý vị thâm trường dạy hai người: “Có đôi khi lợi dụng tốt người xấu, cũng có thể làm được việc. Xán Xán yên tâm, phụ thân sẽ không để cho người xấu bắt nạt con.”

Xán Xán biết phụ thân nhà mình lợi hại, yên tâm, tiếp tục ngoan ngoãn viết chữ.

A Kết cúi đầu cười trộm.

Người bên ngoài xấu, Triệu Trầm còn xấu hơn, hắn đương nhiên sẽ không để cho người trong nhà bị bắt nạt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cảm giác Chương này không thích hợp để làm chương kết, lại viết thêm 1 chương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK