Có hai bóng người trước sau đi trên đường nơi rừng núi ít ai lui tới.
Dẫn đầu là nam nhân đen gầy, trong tay cầm gậy gỗ mở đường, phía sau là một phụ nhân có khuôn mặt trắng toát khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, thân thể cường tráng nên dù cõng một cô nương cũng không gặp khó khăn. Nam nhân đen gầy cũng không hề có ý muốn hỗ trợ, chỉ là đôi khi gặp đường núi khó đi, hắn mới quay đầu giúp phụ nhân một chút, cũng không hề nhìn cô nương đang mê man, mặc dù khuôn mặt nàng lộ ra, nhìn nghiêng trông vô cùng dịu dàng.
Trời dần tối, hai người đi đến trước một sơn động. Sơn động không sâu nhưng mọc đầy dây leo nên người ngoài rất khó phát hiện.
Trong sơn động có trải cỏ khô, có người cố ý che giấu dấu vết. Phụ nhân đặt cô nương quần trắng xuống cỏ khô, nhận dây thùng mà nam nhân đưa tới để trói tay chân của cô nương đó lại, siết chặt, còn quấn quanh miệng nàng một cái đai sạch. Khi làm xong xuôi, phụ nhân nhìn khuôn mặt cô nương đang yên tĩnh ngủ thì khe khẽ thở dài.
Chuẩn bị xong , hai người ngồi ở cửa động nghỉ ngơi, không nói một lời mà đều cẩn thận chú ý động tĩnh của cô nương đang ngủ mê man. Không biết sau bao lâu, bên trong vang lên tiếng cỏ khô bị dẫm đạp, phụ nhân liếc nhìn nam nhân, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi đã giấu xe ngựa kỹ rồi chứ? Chúng ta vẫn nên trốn ở trong này từ buổi trưa trở đi, ngàn lần không nên để người khác nhìn thấy."
Nam nhân đen gầy cười hắc hắc, âm thanh ồ ồ mang theo sự đắc ý: "Quan tâm gì mấy thứ vớ vẩn ấy? Ta đâu phải lần đầu tiên làm chuyện này đâu mà không biết che giấu cho tốt. Ngươi đừng dài dòng, Thuận Tử tìm được nơi này thật chính xác, dù là ai đi nữa cũng sẽ không nghĩ ra chúng ta bắt người xong không lập tức thoát đi mà lại vào núi, chờ đến ngày kia Thuận Tử bắt tiểu thư Lữ gia đến, chúng ta lập tức xuất phát."
Phụ nhân đáp lời lấy lương khô trong bao quần áo ném cho hắn, vừa ăn vừa nói: "Tiểu thư Lữ gia bề ngoài xinh đẹp, tiếc là nhà của nàng có nha hoàn bà tử nhiều nên không dễ dàng tìm thấy cơ hội để cướp người, nghe nói tháng này nàng muốn lên núi dâng hương nên mới nghĩ được biện pháp. Nhưng mà hắn không may mắn được như chúng ta, chúng ta được Vương Ngũ giới thiệu cho Lâm đại cô nương, ngươi cũng nhìn thấy rồi, ba tiểu thư Lữ gia còn kém hơn nàng. Bằng tư sắc của nàng nếu đưa tới kinh thành hoặc Giang Nam bán thì ít nhất cũng đáng năm trăm lượng!"
Nam nhân đen gầy vuốt cằm: "Đúng vậy, trước kia chúng ta chỉ chú ý đến các thiên kim trong thành lại không nghĩ tới ở nông thôn này cũng có mặt hàng tốt như vậy , về sau vẫn nên chú ý nhiều một chút, nhưng nếu có thể gặp được cũng là chuyện hiếm có. Vương Ngũ cũng có nói cha nàng dạy học ở trấn trên, trong nhà cũng có tiền, nếu không sao có thể đem nữ nhi nuôi dưỡng xinh đẹp nõn nà như vậy được." Càng nói thanh âm của hắn càng có chút lỗ mãng, hắn lại đứng lên, đi vào bên trong.
Trong lòng A Kết hoảng sợ, cảm thấy tim như ngừng đập, người này muốn làm cái gì?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nam nhân đến ngồi xổm sau lưng nàng. Trong lòng A Kết nóng như lửa đốt, không biết nên tránh né hay là tiếp tục giả bộ ngủ. Đang lúc do dự, chợt nghe tiếng phụ nhân nhanh chóng chạy lại, kéo nam nhân đó ra, "Ngươi muốn làm gì? Chúng ta đều biết không thể đụng vào những cô nương này, nếu không sẽ không có giá! Tốt nhất ngươi nên thu lại ý định của mình đi, chờ sau này đến địa phương khác ngươi được tùy ý đi tìm kỹ việc. Ta cũng sẽ không để ý!"
Nam nhân có chút không vui: "Ta chỉ sờ một chút chứ không làm gì nữa.”
"Vậy cũng không được, dù cho đi kinh thành hay là đến Giang Nam, đều có thể ở kỹ viện hơn tháng, nếu ngươi làm gì khiến nàng sợ hãi tìm đến cái chết thì chúng ta tính sao? Đi, theo ta ra cửa động ngồi, ở chỗ này cũng không làm được gì."
Nam nhân đen gầy thấp giọng mắng vài câu không rõ là gì.
Hai người lại ngồi xuống, vừa ăn vừa tán gẫu.
A Kết nằm đưa lưng về phía bọn họ, tay chân bị trói, miệng bị nhét vải, trên mặt đầy lệ.
Vì sao lại như vậy chứ?
Nàng không hề đắc tội với Vương Ngũ, vì sao hắn lại tìm người hại nàng?
Mẫu thân cùng muội muội ở lại nhà dì ăn cơm, không biết hiện tại đã về nhà hay chưa, nếu phát hiện nàng mất tích thì bọn họ sẽ lo lắng đến thế nào? Bọn họ chắc chắn sẽ đi tìm nàng nhưng bọn họ có thể nghĩ đến chỗ này sao? Nếu như. . . . .
A Kết không dám nghĩ thêm nữa, nước mắt rơi không ngừng nhưng nàng bắt buộc chính mình không khóc ra tiếng, thế nhưng vẫn có tiếng nghẹn ngào thoát ra.
"Ai u, Lâm đại cô nương tỉnh rồi a?"
Ngừng nói chuyện, sau một lúc im lặng, phụ nhân đi tới phía bên này, khi A Kết đang cố gắng vặn vẹo giãy dụa thì mạnh mẽ nâng nàng ngồi dậy, giúp nàng tựa vào vách núi, phụ nhân ngồi xuống một bên, cười tủm tỉm, nhìn nàng nói : "Đại cô nương, chắc ngươi đối với tình cảnh hiện tại cũng có chút rõ ràng, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn chấp nhận đi, ở trong tay chúng tay thì dù cho ngươi có chắp cánh cũng không thể bay thoát được. Nhưng mà ta đây cũng không muốn ức hiếp những tiểu mỹ nhân như các ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, mấy ngày nữa ra thị trấn, ta còn có thể mở trói cho ngươi, nếu không ngươi cứ như vậy bị trói dẫn đi ngoài đường thôi, thế nào?" Đưa tay lấy miếng vải trên miệng A Kết xuống.
A Kết hai mắt đẫm lệ, cơ bản nhìn không rõ khuôn mặt nàng ta, chỉ khóc xin nàng: "Cầu ngươi thả ta, cầu ngươi . . . . . . không thấy ta, cha mẹ ta sẽ phát điên . . . . . . Ngươi không có nữ nhi sao? Nếu nàng gặp loại sự tình này, ngươi có sốt ruột hay không? Cầu ngươi , ngươi đưa ta trở về, ngươi muốn bao nhiêu tiền cha ta đều cho ngươi, van cầu ngươi . . . . . ."
Phụ nhân cười lạnh: "Đưa ngươi trở về? Đến lúc đó đừng nói lấy không được bạc, không chừng ta còn bị cha ngươi đưa vào đại lao! Đại cô nương, ta nghĩ ngươi nên đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngươi trước hết ăn một chút đi!" Nói xong lại nhấc bao tải về, nhìn khẩn cầu trong mắt A Kết, một lần nữa trở lại bên người nam nhân.
A Kết càng không ngừng khóc, thân thể phát run, khóc đến cay cả mắt. Nàng thấy hai người kia cơm nước xong thì trở lại bên này, trải cỏ khô lên trên nền động. Nam nhân đen gầy tưởng nàng đã ngủ, đến chỗ A Kết, phụ nhân mắng chửi rồi đẩy hắn đi chỗ khác, còn mình nằm ở bên người A Kết. Khoảng cách quá gần khiến A Kết không nhịn được dịch sang một bên. Phụ nhân hừ một tiếng, nằm bên cạnh cảnh cáo nàng: "Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, nếu không ta cho hắn ngủ bên cạnh ngươi!"
A Kết nhất thời không dám động .
Phụ nhân vừa lòng nhắm mắt lại.
Sau đó, hai người kia ngủ, phát ra tiếng ngáy đều đều. A Kết tim đập nhanh, nhìn sang phụ nhân đang nhắm chặt mắt và nam nhân cao gầy đang quay lưng về phía mình, tuy biết hi vọng xa vời nhưng vẫn thử thăm dò một chút bèn dịch chuyển ra ngoài, nửa người trên dựa vào vách núi chống cho bản thân ngồi ra ngoài một chút. Đáng tiếc, phía dưới là cỏ khô, nàng vừa dịch chuyển thì cỏ khô phát ra tiếng làm phụ nhân tỉnh dậy,vtrực tiếp mở mắt trừng nàng. A Kết rùng mình một cái, phụ nhân dù chưa nói chuyện nhưng trong mắt tràn đầy sự uy hiếp.
A Kết tuyệt vọng, nhắm mắt lại, chỉ hy vọng cha mẹ có thể nhanh chóng tìm được nàng, nếu bị bọn họ bán đến nơi đó, không bằng để nàng chết. . . . . .
Lúc khóc lúc ngừng, dần dần trong sơn động tối sầm đi. Mùa này ngày nóng, đến tối muộn lại lạnh, A Kết chỉ mặc áo đơn nên khi gió núi thổi đến thì khiến nàng lạnh run, sắc mặt tái nhợt.
Phụ nhân đã tỉnh, quay đầu hỏi nàng: "Có lạnh không? Chỉ cần ngươi đồng ý sẽ ngoan ngoãn đi theo chúng ta thì ta sẽ cho ngươi phủ thêm một bộ quần áo của ta, cũng sẽ cho ngươi ăn cơm chiều."
A Kết ngơ ngác nhìn ra cửa động, giả vờ không nghe thấy. Phụ nhân cười lạnh, không nói thêm lời nào.
Sắc trời càng ngày càng tối, màn đêm buông xuống.
Trong sơn động, nam nhân đen gầy đã chuẩn bị củi gỗ từ trước, khi đốt lửa thì nói với phụ nhân : "Hiện tại trời tối, dưới chân núi hơi nước bốc lên không nhìn thấy được ai. Ai, tiếc là võ thuật của chúng ta không tốt, nếu không thì ngoài việc bắt được gà rừng còn có thể chịu được sức nóng này nọ."
Phụ nhân cười bảo hắn: "Ngươi nghĩ chúng ta đang đi du sơn ngoạn thủy chắc? Còn muốn có gà rừng, có lương khô để ăn là tốt rồi! Trước kia chúng ta mới làm thì nhát gan, bị người ngoài nhìn thấy liền chột dạ, sợ bị bắt, vội vàng mang theo người rời đi, thường thường mấy ngày ăn không đủ no. . . . . ."
Hai người cằn nhằn mãi , A Kết nghe lúc được lúc không. Đống lửa ngay tại phía trước, nàng nhìn ngọn lửa cháy, không hề có cảm giác ấm áp. Nàng nhớ nhà, ngày hôm qua nàng còn đang cùng người nhà ăn cơm. Mẫu thân làm bánh canh, có chút mặn, đệ đệ lại ăn nhạt, nên ăn ít hơn bình thường một chút. Nàng không thích ăn lòng đỏ trứng nên đem lòng đỏ trứng cho đệ đệ, muội muội nói nàng thích ăn lòng trắng trứng, A Kết biết muội muội chỉ đùa nàng nên cũng chia cho nàng ấy một nửa, muội muội cười rồi cầm chén chuyển đi, không chịu nhận. . . . .
Nàng thật sự muốn về nhà.
A Kết nghiêng đầu, nước mắt lại rơi.
Thời điểm lòng nàng như tro tàn, nam nhân cao gầy bỗng nhiên thấp giọng nói:
"Có người đến đây!"
A Kết giật mình, đầu không hề chuyển động, ánh mắt lặng lẽ nhìn về cửa động, chăm chú lắng nghe.
Phụ nhân không tin tưởng, chần chờ nói : "Không thể nào, phía sau núi làm sao có thể có người. . . . . ."
Nam nhân cao gầy tuy rằng đã bị phụ nhân quở mắng nhiều lần nhưng lúc này vẻ mặt lại trầm trọng. Hắn không nói chuyện, hất cằm về phía A Kết dương dương tự đắc, sau đó đi đến sau tảng đá cao hơn đầu người, ngồi xuống.
A Kết không nghe được tiếng bước chân thấy nam nhân ẩn nấp , trong tay cầm cây dao ngắn, trong lòng căng thẳng. Phụ nhân rất nhanh đi tới trước nàng, xoay nàng từ nằm ngửa sang nằm nghiêng, thấp giọng uy hiếp:
"Tốt nhất ngươi nên giả bộ ngủ, nếu khiến cho người tới hoài nghi, ta sẽ giết ngươi!"
Nói xong tay cầm dao chỉ chỉ vào mặt A Kết, dao găm lạnh lẽo, A Kết kìm lòng không được, muốn trốn đi. Phụ nhân đối với biểu hiện của nàng thực vừa lòng, lấy bộ áo rộng thùng thình phủ lên người nàng, che khuôn mặt nàng lại, chỉ cần A Kết không giãy dụa thì sẽ giống như đang ngủ.
Phụ nhân quay về ngồi bên đống lửa, chậm rãi ăn uống.
Tim A Kết đập mạnh, bởi vì nàng cũng nghe tiếng bước chân giống như giày dẫm trên cỏ, không nhẹ không nặng. Nàng vừa ngóng trông đối phương là người tới cứu nàng nhưng cũng lo lắng cho hắn khi hắn chỉ có một mình còn bên này không chỉ nam nhân kia mà cả phụ nhân hình như đều biết chút võ công, trong tay hai người ấy còn có dao găm, người tới có đánh thắng được bọn hắn không?
Không nhìn thấy những gì đang xảy ra, A Kết rất nóng lòng lại không dám lộn xộn, khẩn trương chờ đợi.
Tiếng bước chân tới gần sơn động thì dừng lại một chút, giống như có chút do dự, sau một lúc mới tiếp tực đi tới.
Người tới đứng trước cửa động, không nói gì.
A kết thực sự khẩn trương, nghe phụ nhân kinh ngạc hỏi: "Vị công tử này vì sao trễ như vậy còn ở trong núi? Hay là cũng giống như mấy người chúng ta, vào núi tìm dược liệu?"
"Ta tìm đến người, ngươi có từng thấy một cô nương xinh đẹp nào không?"
A kết mở to hai mắt.
Thanh âm này. . . . . .
Tuy rằng nàng cùng người nọ cũng không có nói gì nhiều, nhưng thanh âm của hắn rất lạnh, hắn từng cúi đầu ở bên tai nàng uy hiếp, người này nhất định là hắn!
Trong giây phút đó, A Kết dường như đã quên nàng cùng Triệu Trầm có ân oán, nàng chỉ biết là, Triệu Trầm là người nàng quen biết, hắn đến là để tìm nàng, nàng phải nhắc nhở hắn, chỉ có như vậy nàng mới có hi vọng về nhà!
Miệng không thể nói, A Kết xoay mạnh người, cố gắng giãy dụa. Chiếc khăn nhỏ che đi gương mặt nàng bị rơi xuống, trong ánh lửa chiếu rọi , nàng nhìn thấy Triệu Trầm mặc áo màu tro đang đứng trước cửa động, hình như hắn nhìn thấy nàng, A Kết không nhìn thấy rõ lắm, bởi vì sau khi xác định thật sự là hắn, nước mắt nàng lại tràn mi.
"Đại cô nương, ngươi cũng thật không biết nghe lời, cho là có người đến cứu ngươi, ngươi có thể thoát thân? Chờ chúng ta trừng trị hắn xong sẽ lại cho ngươi nếm mùi dạy dỗ." Sự việc lộ ra, phụ nhân không sợ hãi cũng không hoảng hốt, chậm rì rì đứng lên, đưa dao găm trong tay lên, xông thẳng đến chỗ Triệu Trầm.
Triệu Trầm lạnh lùng nhìn nàng ta, khi phụ nhân đến gần, đôi chân dài của hắn liền đá bay đi dao găm trong tay phụ nhân. Phụ nhân kinh hãi, tự biết mình không địch lại được, liền nhanh chân chạy ra ngoài. Triệu Trầm cũng đuổi theo, đi mất, A Kết không nhìn thấy rõ hắn làm cái gì, chỉ nghe phụ nhân kêu thảm một tiếng rồi bay thẳng đến phía trước, mềm nhũn rơi xuống, không thể đứng lên.
Triệu Trầm đã giết người sao?
Tim A Kết đập bùm bùm, nhưng mà nhìn thấy cái chết của phụ, nàng lại không sợ hãi, thậm chí vì thấy hắn giải quyết một kẻ ác một cách thoải mái mà nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi phụ nhân ngã xuống đất, trong sơn động yên tĩnh trở lại. Triệu Trầm kiểm tra xem phụ nhân còn thở không, xong mới đứng dậy, không nhanh không chậm đi về phía A Kết, từ trên cao nhìn xuống nàng, không hề có dịu dàng trấn an, chỉ lạnh giọng châm chọc: "Sớm biết nàng dễ lừa như vậy, ta nên bắt chước bọn họ, chọn ngày tốt cưỡng bức nàng, như vậy nàng chỉ có thể gả cho ta, phải không?"
A Kết nghe thấy lời nói của hắn , nhưng giây phút này, nàng không có lòng dạ nào để suy nghĩ xem hắn có làm vậy hay chỉ đơn thuần là châm biếm nàng. Nhìn thấy sau tảng đá, nam nhân cao gầy đang chuyển động, giơ cao dao găm, muốn tấn công mà Triệu Trầm lại không hề hay biết, A Kết vừa vội lại vừa sợ, không ngừng ra hiệu cho Triệu Trầm, trong miệng ô ô ra tiếng.
Triệu Trầm nhíu mày nhìn nàng: "Nàng muốn nói cái gì?"
Lời còn chưa dứt, hắn đã đi đến trước mặt A Kết ngồi xuống, nhanh nhẹn cởi khăn vải trên mặt nàng. A Kết vẫn đang nhìn chằm chằm nam nhân đen gầy, thấy hắn lặng lẽ đứng lên, A Kết kinh hãi, quay đầu trốn tránh, nhắc nhở Triệu Trầm mau tránh ra. Triệu Trầm hiểu lầm ý nàng, liền nắm lấy cằm nàng, nhìn chằm chằm: "Nàng vẫn cho ta chạm vào sao? Đêm nay nếu không ta, nàng có biết kết cục của nàng là gì không? Nàng. . . . ."
Nói chưa hết câu thì nghe được tiếng xé gió, mặt Triệu Trầm biến sắc, nhanh chóng đứng dậy né tránh nhưng vẫn muộn một bước. Nam nhân đen gầy đã chém dao găm vào tay hắn khiến máu tươi bắn ra, vừa vặn trúng ngay trên người A Kết. A Kết hồn phi phách tán, dường như muốn ngất, hai mắt nhắm nghiền nghe hai người đánh nhau, trên mặt có chất lỏng ấm áp từ từ chảy xuống.
Đó là máu của Triệu Trầm.
Trong đầu trống rỗng.
A Kết biết, mặc dù đêm nay TriệuTrầm cứu nàng nhưng hắn cũng không phải người tốt, thế nhưng hắn lại tìm được nàng trước tiên, còn vì nàng mà thương, nếu như hắn không đánh lại nam nhân đen gầy, đêm nay hai người khó thoát khỏi nơi này. . . . . .
Chính vì đang thất thần, khi trong động lại vang lên tiếng Bùm , A Kết cố lấy dũng khí mở to mắt thì thấy Triệu Trầm đưa lưng về phía mình, đứng trước mặt nam nhân cao gầy, mà nam nhân kia nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Lúc A Kết cố gắng đến xem, Triệu Trầm cũng phát hiện, chậm chạp xoay người lại, sắc mặt khó coi. Theo bản năng, A Kết cúi đầu thì chợt nhớ ra hắn bị thương, không nhịn được nhìn ống tay áo bị rách một lỗ lớn, lúc ấy máu chảy nhiều thế nào, nhìn là có thể biết.
Mặc kệ thế nào đi nữa, hắn không có chết thì nàng không cần sợ hãi, nàng có thể về nhà.
Trong hiểm nguy mà thoát chết, giống như mất đi mà được nhận lại, vui mừng cùng sợ hãi khiến nàg rơi nước mắt, A Kết cúi đầu khóc.
Triệu Trầm không nhìn nàng, đem hai "Thi thể" kéo ra bên ngoài sơn động, lúc xử lý xong trở về A Kết vẫn còn khóc, cũng may vừa rồi không thất lễ như vậy mà vẫn cố gắng nín nhịn, dù vẫn phát ra âm thanh nho nhỏ.
Triệu Trầm ôm cánh tay đi về phía nàng, càng ngày càng gần, A Kết lặng lẽ nhìn lên thì thấy bàn tay hắn đều nhuốm đỏ, tất cả đều là máu.
Vết thương kia là vì nàng, A Kết trong lòng áy náy.
Phát hiện nam nhân kia đang đánh giá mình, A Kết rũ mắt xuống , chờ hắn giúp nàng mở trói, khôi phục tự do thì nói lời cảm tạ với hắn.
Nàng nghe thấy Triệu Trầm ngồi xuống cỏ khô cạnh nàng. Hiện tại hắn ngồi cạnh cửa động còn nàng nằm nghiêng, đầu cách chân hắn rất gần, A Kết ngẩng đầu thấy nam nhân đang ngồi có một đôi chân dài, gác lên nhau, tạo cho người ta cảm giác lười biếng.
A Kết nhìn chân hắn, trong lòng dần dần dâng lên dự cảm không tốt. Tư thế người này như vậy, rõ ràng là không muốn giúp nàng.
Có lẽ, hắn vội vàng xử lý vết thương chăng?
A Kết kiên nhẫn chờ, càng chờ càng không yên. Triệu Trầm không hề có chút động tĩnh, giống như đang ngủ, nhưng A Kết biết hắn không có khả năng ngủ trong lúc này. Nàng càng thấy bất an, sao người này lại không nhanh chóng xử lý vết thương, cũng không giúp nàng mở trói, rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Đang suy nghĩ, nàng lại nghe thấy có tiếng áo quần chuyển động, ngay sau đó có bàn tay nam nhân đã rơi trên đầu nàng. Theo bản năng A Kết trốn đi hướng khác, nam nhân kia cũng không đuổi theo, chỉ thản nhiên mở miệng: "Nàng không muốn nói gì ư?"
A Kết sửng sốt, lập tức hiểu được, hắn muốn giúp nàng mở khăn vải bịt miệng.
A Kết có chút ngượng ngùng, không hề cử động, lẳng lặng chờ hắn.
"Đây là áo quần của nữ nhân đó ?" Triệu Trầm im lặng, tiếp tục động tác, trước tiên, đem áo rộng thùng thình che khuất dáng người của nàng.
Trên người chợt lạnh, A Kết không tự chủ cúi đầu xem trên người mình, mặc dù quần áo đầy đủ, không có lộ ra cái gì, nhưng lại là kiểu mà nam nhân trước mặt mơ ước, nàng liền không được tự nhiên, nhưng nàng hiện tại không thể cầu xin hắn, nên chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.
Nhìn nàng như con thỏ nhỏ bị trói chặt, Triệu Trầm không tiếng động cười, ỷ vào vị trí gần gũi, không kiêng nể gì đánh giá nàng. Nàng mặc áo dài màu hồng, phía dưới là quần trắng , bởi vì nằm xuống, dáng người yểu điệu hoàn toàn lộ ra. Hắn nhìn từ đầu đến chân, rồi lại nhìn lại một lần nữa, ánh mắt mới nhìn vào mái tóc dài đã bị thả tung ra. Phát hiện tóc nàng đang dính mấy sợi cỏ khô, Triệu Trầm cẩn thận lấy ra, động tác này khiến cánh tay phải có chút đau nhưng so sánh với niềm vui lúc này thì cũng bị xem nhẹ.
Hắn nhích tới nhích lui, A Kết đoán được hắn đang làm cái gì, biết né tránh cũng vô dụng, không bằng theo hắn, hắn cao hứng , liền nguyện ý giúp nàng .
Chính là động tác của hắn quá chậm, tính nhẫn nại của A Kết càng ngày càng ít, nhịn không được trừng mắt nhìn cửa động vài lần, để bớt sầu lo trong lòng.
Bả vai nàng căng thẳng, Triệu Trầm hoàn toàn có thể đoán được trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, nhưng mà hắn chẳng để tâm, lấy cỏ khô, lại hất những sợi tóc trở ngại trong việc tháo bịt miệng đến trước ngực nàng, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, cho đến khi nàng tức giận, hơi thở cũng nặng nề, dường như muốn bùng nổ, hắn mới bắt đầu cởi khăn vải. Nhìn gáy nàng trắng như bạch ngọc dần lộ ra, ánh mắt Triệu Trầm lưu luyến dừng lại, ngón tay nhiều lần muốn chạm đến rồi lại thôi, cuối cùng là buông tha nàng.
Không nên bức nàng quá đáng.
Bịt miệng bị cởi đi, A Kết mở miệng hô hấp, rất nhanh liền quay mặt về phía nam nhân nói lời cảm tạ: "Ân cứu mạng của Triệu công tử, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, sau khi trở về nhất định sẽ nói với cha mẹ, nhờ bọn họ thay ta tạ ơn, còn bây giờ nhờ Triệu công tử giúp ta mở trói." Nói rất nhanh, như đã chuẩn bị từ lâu, mặc dù vốn âm thanh mềm nhẹ, nhưng lại mang theo sự tức giận.
Triệu Trầm dựa vào vách núi, hai chân đổi vị trí gác lên nhau, chế giễu nói: "Tạ ơn? Đừng nói đến tiền tài, nàng có biết thứ ta muốn nhất là gì."
Sắc mặt A Kết thay đổi, nhưng mà trong tình thế này, nàng bắt buộc mình không cần để ý đến hắn, tận lực bình tĩnh nói: "Xin Triệu công tử hãy thay ta mở trói."
Lần này Triệu Trầm cười thành tiếng, giơ tay lên sờ tóc nàng. A Kết lập tức quay đầu trốn tránh, đáng tiếc tóc nàng dài, nàng lại trốn không xa, nam nhân mặc dù không đuổi theo, vẫn có thể chạm vào nàng.
Biết hắn không dễ dàng buông tha chính mình, A Kết giọng căm hận hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ta là cảm kích ngươi, nhưng tuyệt không gả cho ngươi!"
Thấy nàng nổi giận đùng đùng, Triệu Trầm vội thay đổi, không hề chạm vào nàng, nhìn ngọn lửa đang cháy, nói : "Tốt, ta không ép nàng, nàng cũng nhìn thấy, ta bởi vì cứu nàng mà bị thương, nếu muốn nàng giúp ta băng bó miệng vết thương thì cũng không quá đáng phải không?"
Nếu bình thường hắn bị thương nặng hơn nữa, A Kết cũng sẽ không quan tâm, nhưng hiện tại trong lòng nàng đầy áy náy, thứ hai tay chân nàng bị trói, giống như thịt bò trên thớt gỗ, hắn chỉ yêu cầu một việc thôi đã là may mắn lắm rồi.
"Ngươi giúp ta mở trói, ta thay ngươi băng bó." A Kết nhìn cửa động, bình tĩnh lên tiếng.
Triệu Trầm không đùa với nàng nữa, cảnh cáo nàng không nên lộn xộn, dùng dao găm cắt đứt dây thừng giúp nàng. Mắt cá chân không sao cả nhưng trên cổ tay có một đường máu bầm, nhìn rất là chói mắt. Đáy mắt nam nhân trong giây lát toát ra sự hối hận.
A Kết bị trói một ngày, tay có chút tê cứng, chống tay xuống không hề có lực, bị nam nhân đến nâng dậy. Sau khi đứng dậy, A Kết nhanh chóng tránh đi, muốn cách xa hắn một chút, Triệu Trầm liền giữ chặt nàng: "Muốn chạy? Nhanh lại đây cầm máu giúp ta." Đừng nói đây là vết thương nhỏ, dù cho hắn mất một cánh tay đi nữa cũng có thể vây hãm được nàng.
Theo bản năng, A Kết không nghĩ hắn sẽ làm gì quá đnags nên vẫn chưa nghĩ sẽ chạy trốn. Nơi này hoang vu lại là đêm hôm khuya khoắt. . . . . .
Nghe hắn nói máu còn chảy không ngừng, A Kết liền giãy ra khỏi tay hắn, lau vết máu còn chưa khô trên mặt, cúi đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái liền dừng động tác. Do dự một chút, A Kết tới bên cạnh nam nhân quỳ xuống, nhìn cánh tay hắn nói: "Ta chưa từng băng bó cho ai bao giờ, ngươi nói cho ta biết nên làm như thế nào đi?"
Tóc nàng dài, mềm mại rối tung trên đầu vai, khuôn mặt tiều tụy bị ánh lửa chiếu rọi, đẹp như ngọc, mi mắt buông xuống, trông giống như mới vừa tỉnh ngủ. Triệu Trầm nhìn không chuyển mắt, nàng buông tóc như vậy, dễ nhìn hơn nhiều so với bình thường chỉ là nàng không nguyện ý cho hắn thấy sự dịu dàng như mì của mình.
Lúc đầu hắn chỉ muốn giành được trái tim nàng mà không dùng đến thiện ý, nhưng giờ phút này hứng thú trong lòng đã lớn hơn, Triệu Trầm nhanh chóng đưa dao găm lướt qua, cắt một chút lụa trắng từ trên váy lót của nàng xuống.
Dao găm sạch bóng, A Kết liếc nhanh về áo quần dài hắn đang mang, yên lặng xoay người, nhanh chóng cắt xuống, chia làm hai khúc. Phía sau có động tĩnh rất nhỏ, chắc là hắn đang thu xếp tay áo, A Kết không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ vừa quay đi thì lại rơi vào một lòng ngực rắn chắc.
A Kết lập tức quay đầu: "Ngươi làm cái gì vậy? ngươi không nên trêu đùa ta, ta không ngại nói thẳng, ta có thể chết ngay bây giờ để giữ mình trong sạch.
Triệu Trầm bị cơn tức bất ngờ của nàng làm cho kinh ngạc, nhìn bình thường dịu dàng, thì ra khi nóng giận cũng ghê gớm như vậy.
Hắn miễn cưỡng dựa vào vách núi, chậm rì rì giải thích: "Băng bó miệng vết thươngdù sao cũng phải cởi áo ra, cởi hết thì có sao đâu? A Kết, nếu ngươi không nhẫn tâm đến mức hi vọng ta mất máu quá nhiều mà chết thì động tác nhanh chút."
Rõ ràng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại luôn luôn trêu tức đắc ý, rõ ràng khi dễ người, nhưng lại không ức hiếp đến mức ngươi muốn dùng cái chết để tỏ rõ khí tiết. Đối mặt với người này, A Kết không thể làm gì, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn chọc giận hắn. Nàng một lần nữa đối mặt với hắn, chỉ nhìn chằm chằm miệng vết thương trước mặt, cầm lấy một đoạn khăn mỏng đã chà xát vài lần lên, trong quá trình mở ra chốc lát, miệng vết thương lại rỉ máu, A Kết đem hết nhưng đoạn khăn đang có đè lên vết thương(ta chém).
Cánh tay kia nâng lên nhìn có lực, lại rất bá đạo mà lộ ra ở trước mặt nàng, A Kết nhắm mắt, không nhìn.
Trong sơn động tĩnh lặng, Triệu Trầm nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi mở miệng: "Vì sao không hỏi ta làm sao tìm được nàng?"
A Kết run rẩy. Kỳ thực khi nghe thấy thanh âm của hắn thì nàng đã mừng như điên, nàng từng hoài nghi những người này có phải do hắn an bài , đến lúc hắn bị thương, những người đó cũng đều bị hắn giết , nàng mới bỏ đi ý nghĩ hoang đường trong đầu. Trừ vài lần đe dọa, hắn chưa làm làm chuyện gì quá phận, nàng dù căm hận hắn, cũng không nên đem tất cả tội danh đều đổ lên người hắn.
Nàng không nói lời nào, Triệu Trầm nâng tay nàng lên, A Kết kinh hãi, Triệu Trầm dùng sức ấn vào tay nàng liền giải thích: "Ngươi khí lực quá nhỏ, như vậy không cầm được máu." Ngay sau đó cùng nàng nói chuyện dưới chân núi, không cho nàng cơ hội hất ra. A Kết nhìn tay mình bị giữ chạt, vừa hận vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể quay đầu lại nghe hắn nói.
Hắn đã sắp xếp mọi việc chu toàn, đến những người như Lâm Hiền cũng chưa từng nghi ngờ thì với một cô nương chưa hiểu sâu sắc về cuộc đời lại càng dễ dàng, khi nói xong, không đợi A Kết nói gì thì hắn đã buông tay nàng ra.
Người này chính là như vậy mặc dù cử chỉ quá đáng, nhưng lại đúng lúc thối lui, làm cho người ta muốn mắng hắn cũng không kịp.
Máu đã dừng lại, A Kết đưa ra một tấm khăn sạch sẽ khác, thay hắn buộc lại, sau đó nàng đứng dậy:"Triệu công tử, ta và ngươi xuống núi, ta nghĩ rất nhanh sẽ nhìn thấy cha mẹ ta, không để bọn họ lo lắng" Một mình nàng không dám đi đường đêm, có hắn đi cùng, nàng sẽ an lòng hơn.
Nàng đứng dậy đi về phía trước, Triệu Trầm giữ chặt cổ tay nàng: "Vừa nãy ta đã nói rồi, ta với ngươi cha ước định kỳ hạn cuối cùng là chạng vạng ngày mai, sáng mai chúng ta xuống núi, dư dả."
Cùng hắn ở trong này một buổi tối?
A Kết không cần suy nghĩ, muốn cự tuyệt, nhưng hắn không thả tay ra mà bỗng nhiên dùng sức kéo nàng về phía hắn. A Kết thất kinh, dùng hết khí lực phản kháng nhưng sức lực hai người chênh lệch cách xa, lập tức bị người kia kéo tới, ngã vào trên đùi hắn, bị hắn ôm vào lòng.
"Buông!" Ý tứ của nam nhân này quá rõ ràng, lúc trước cũng thường xuyên chọc ghẹo, A Kết nổi nóng muốn đưa tay tát hắn một cái.
Triệu Trầm tay mắt lanh lẹ, vững vàng bắt lấy tay nàng, A Kết tiếp tục phản kháng thì hắn nhanh chóng đem nàng đặt ở trên cỏ khô, nhân lúc nàng chưa hoàn hồn thì đã ngăn chặn miệng của nàng, mùi vị mà hắn thường tâm niệm, việc mà mỗi lần nhìn nàng hắn đều muốn thực hiện. Một nụ hôn chưa thỏa mãn được hắn, một tay hắn giữ lấy đầu nàng, tay còn lại giữ lấy cằm nàng, thừa thắng xông lên.
Nam nhân bá đạo cuồng nhiệt nhưng không xâm chiếm lâu thì đã rất nhanh chấm dứt, mắt phượng nhìn sâu vào nàng, thanh âm khàn khàn:”A Kết, gả cho ta!”
Hai tay bị hắn chế trụ, A Kết phẫn nộ lại tuyệt vọng, trợn mắt nhìn: "Không lấy chồng, ta chết cũng không gả cho loại người như ngươi. Cầm thú!"
Nhu tình trong mắt nam nhân nhanh chóng bị sự tàn ác thay thế, trong cơ thể nhiệt huyết bốc lên càng thêm mãnh liệt, định liều lĩnh thì nàng cúi đầu xuống rơi nước mắt.
Triệu Trầm ngơ ngẩn, ánh mắt ngơ ngác nhìn nàng rơi nước mắt, nước mắt nàng càng ngày càng nhiều, cắn chặt môi kìm nén tiếng khóc khiến hắn càng thêm thương yêu.
Tay nàng vô lực hạ xuống, mỗi lần đều là hắn khi dễ nàng, nhưng chỉ có ánh mắt này cùng những giọt nước mắt đó lại có thể làm cho hắn không biết làm gì.
Trong lòng Triệu Trầm thở dài, xoay người đi xuống, lập tức đem người đang muốn chạy trốn ôm vào lòng, trầm giọng hỏi nàng: "Ta hỏi lại một lần cuối cùng, nàng thật sự thà chết không lấy chồng?"
"Không lấy chồng!" A Kết khóc. Lúc khi từ hôn, nàng thích Mạnh Trọng Cảnh như vậy cũng không để Mạnh Trọng chạm qua, Mạnh Trọng Cảnh cũng không ép buộc nàng, người này lại nhiều lần xúc phạm nàng, không biết liêm sỉ, vì sao nàng phải gả cho hắn.
"Tốt, nàng đã thà chết không lấy chồng, ta ép buộc nàng cũng không còn ý nghĩa, nhưng mà ta vì nàng bị thương, cũng không thể không nhận được gì.” Triệu Trầm thật bình tĩnh đòi trả thù lao, "A kết, đêm nay nàng để cho ta ôm nàng ngủ một đêm, sáng mai xuống núi, chúng ta xóa bỏ mọi ân oán. Chuyện nàng mất tích, chỉ có người nhà nàng biết, chỉ cần chúng ta không nói ra, thanh danh của nàng vẫn còn, tương lai có thể gả cho nam nhân nàng thích, mà ta, sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt nàng. Nàng thấy thế nào?
A Kết ngừng rơi nước mắt, không dám tin tưởng.
Sợ nàng hiểu lầm, Triệu Trầm bèn giải thích: "Ta ôm nàng ngủ, cái gì cũng không làm, nàng không cần lo lắng."
A Kết mở to mắt, trước mắt là lòng ngực rắn chắc của nam nhân, gần đến nỗi sắp chạm đến trán nàng.
Nàng còn có gì để lựa chọn? Không đáp ứng, Triệu Trầm có khả năng sẽ càng quá đáng, đáp ứng rồi, chỉ cần cho hắn ôm một đêm thì cơn ác mộng sẽ kết thúc.
Cho hắn ôm đương nhiên không thích hợp, nàng đã bị hắn chiếm nhiều tiện nghi. . . . . .
“Ngươi sẽ giữ lời chứ?” Sau một lúc im lặng A Kết thấp giọng hỏi.
"Nếu nàng không tin ta, hiện tại ta nói ta lừa nàng, nàng có tin không?" Triệu Trầm châm chọc nói.
A Kết mím môi. Nói thật, nàng không biết có nên tin hay không, nhưng so với việc bị hắn ép buộc, loại kết quả này dĩ nhiên đã là ngoài dự đoán mọi người. Nàng chỉ có thể hi vọng người này không quá xấu xa, sẽ giữ lời. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, nếu hắn thật sự muốn khi dễ nàng, lúc này đã có thể tùy ý làm bậy, cần gì làm điều dư thừa như vậy.
A Kết nhắm mắt lại, quyết định tin hắn một lần.
Triệu Trầm cúi đầu nhìn nàng, biết nàng đã đáp ứng liền hơi chuyển động thân thể, đem áo dài của mình phủ lên trên người cả hai, che kín. Khi xong xuôi, hắn ôm sát nàng vào lòng, chỗ kia có chút khó chịu, sau nàng nàng trốn mất, hắn cũng cảm thấy xấu hổ, chuyện dù sao cũng đã không thành nên hắn cũng không tiếp tục quá đáng, nhưng lúc cúi đầu ôm nàng lại ngửi thấy mùi hương của nàng.
A Kết vẫn không nhúc nhích, giả chết.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh lửa dần dần tàn, thân thể A Kết vẫn căng thẳng như vậy. Cánh tay của nam nhân vẫn ở trên lưng không chịu buông ra, trước mặt thì cũng là nhiệt độ của hắn. Trong ngực nóng lên, hơi thở của nam nhân xa lạ vây lấy nàng, không thể làm như không thấy. Thân mật như vậy khiến nàng không dám ngủ, sợ khi mình ngủ hắn lại càng dính vào.
Triệu Trầm cũng không ngủ. Núi rừng u tĩnh, hắn nghe thấy nàng nhẹ nhàng hô hấp..
Cuối cùng ngọn lửa tắt, sơn động hoàn toàn tối đen, Triệu Trầm bèn tiến đến bên tai nàng, "A Kết, ta sẽ nhớ kỹ buổi tối này cả đời, nàng sẽ giống như ta phải không?" Thanh âm trầm nhưng dịu dàng, dịu dàng đến mức không giống hắn.
A Kết không nói tiếp. Nếu trí nhớ có thể tùy theo ý mình thì vào ngày mai sau khi tách ra nàng liền muốn quên hắn, quên hết việc nàng cùng hắn có liên quan .
Triệu Trầm vỗ nhẹ nhẹ vào lưng nàng: "Ngủ đi, ta cũng ngủ."
Nói xong, hắn thật sự nhắm hai mắt nhưng vẫn như cũ ôm nàng thật chặt,
Nàng nhỏ nhắn như vậy, chỉ mới ôm như vậy thôi, lòng cũng như mềm đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Triệu Hôi Hôi: A Kết ngoan ngoãn, đến trong lòng ta, ngày mai sẽ đem ngươi buông ra ~
A Kết: ngươi nói thật chứ
Triệu Hôi Hôi: tuyệt đối có thật, lừa ngươi thì ta là đại sói xám ~Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK