Tháng sáu nóng bức, hạn hán liên tục nửa tháng, cuối cùng trời cũng mưa.
Bên ngoài mưa như trút nước, trong phòng A Kết ngắm nhìn ba đứa nhỏ đang nằm ngủ say sưa trên giường, cảm thấy bình yên.
Xán Xán mặc áo ngủ màu xanh nhạt được ngoại tổ mẫu may cho, bên trên có thêu hai con vịt nhỏ. Bởi vì ngoại tổ mẫu nói cho bé biết khi mẫu thân còn nhỏ hay đuổi vịt, Xán Xán rất thích cái này, những bộ đồ khác bé mặc mấy ngày sẽ chán, riêng bộ này thì cứ thích mang ra mặc.
Bình ca nhi và An ca nhi chỉ mặc yếm. A Kết sợ hai đứa nhỏ bị lạnh, đắp chăn mỏng lên cho chúng.
Nhìn ba đứa nhỏ, A Kết lại cúi đầu nhìn bụng của mình.
Cũng không biết lần này là nam hay là nữ, còn có mẹ chồng …
A Kết lắc đầu bật cười, nàng nhớ tới dáng vẻ mừng như điên của cha chồng.
Về chuyện Ninh thị dưỡng thai ở đâu thì Triệu Trầm kiên trì giữ mẫu thân ở lại nhà mình, sinh đứa nhỏ xong đầy tháng sẽ chuyển sau. Đương nhiên Triệu Duẫn Đình hy vọng thê tử ở bên cạnh mình, nhưng nghĩ lại tuổi của thê tử cũng không còn trẻ, ở cùng với nhi tử, mỗi ngày đều có thể thấy cháu trai cháu gái càng thích hợp cho bà dưỡng thai, cũng không kiên trì nữa.
Người không chuyển đi, nhưng quan hệ của hai người cũng phải được giải quyết.
Sau khi Ninh thị biết có thai không lâu, để che giấu tai mắt người khác, trong một lần Triệu Doãn Đình cố ý ra cửa, 'cơ duyên xảo hợp'(cơ hội và duyên phận) lại động tâm với một cô nương có dung mạo xấu xí nhưng thiện lương, trong ba ngày ngắn ngủi đã cưới đối phương vào cửa. Ngày đó thành thân, Triệu Duẫn Đình chỉ mời thân thích nhà mình đến tham dự, A Kết và Triệu Trầm cũng dẫn mấy đứa nhỏ tới, nhưng chỉ người một nhà nàng biết, mẹ chồng vẫn đang ở trong phủ nhà mình hưởng thanh nhàn. Bởi vì xấu xí, Hầu phu nhân chưa bao giờ gặp người khác, sau đại hôn cũng không vào cung bái kiến hoàng thượng. Đường Văn đế cảm khái trọng thần về già mới gặp được lương duyên, đặc biệt miễn cho tân Hầu phu nhân không phải bái kiến.
Về phần nhà mình bên này, Triệu Trầm có kế hoạch là đợi sau khi Ninh thị đầy tháng sẽ, để ‘nghĩa mẫu’ về quê dưỡng lão. Ninh thị về phủ Duyên Bình hầu bên kia ở khoảng nửa năm sẽ chuyển qua bên này lại, Triệu Duẫn Đình sẽ tiếp tục chạy giữa hai bên. Triệu Trầm đã nghĩ xong lý do, nói kế mẫu và Thái phu nhân xung khắc …
Vừa nghĩ đến dáng vẻ cười lạnh của Triệu Trầm khi nói những lời này, A Kết cảm thấy trượng phu đặc biệt hẹp hòi, nếu ai đắc tội hắn, hắn sẽ nhớ cả đời.
Tưởng ma ma nhẹ chân đi vào, nhìn ba đứa nhỏ, cười nói: "Trần Thủ trở về."
A Kết gật đầu.
Buổi sáng lúc Triệu Trầm vào cung trời vẫn nắng, lúc ăn cơm trưa đột nhiên mưa xuống, A Kết thấy mưa càng ngày càng lớn, sợ đến tối cũng không ngừng, liền sai Trần Thủ mang áo tơi vào cung cho Triệu Trầm, tránh cho hắn về mắc mưa, ngoài ra, nàng cũng đưa cho Triệu Duẫn Đình và Lâm Hiền, phòng ngừa.
Cùng lúc đó, trong phủ quận vương, một gã sai vặt mặc đồ đen đang bẩm báo: “Chủ tử, bên kia đã sắp xếp xong, hiện tại hai người kia hẳn đã đến phủ Võ Anh hầu.”
Thanh quận vương dựa người vào trên tháp, nhắm mắt lại lười biếng hỏi: “Đứa bé đâu?”
“Tiểu nhân đã cho người nhốt đứa nhỏ trong một căn phòng ở tứ hợp viện rồi, bọn họ làm xong việc đương nhiên sẽ quay về tìm đứa nhỏ, đến lúc đó người chúng ta đã đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Triệu gia lợi hại thế nào cũng không tra ra chúng ta.”
Thanh quận vương gật đầu: “Làm rất tốt, để người của chúng ta về đi, không cần cho người theo dõi, bên kia có tin tức thì rất nhanh sẽ truyền tới.”
“Vâng!” Gã sai vặt lập tức đi ra ngoài truyền lời.
Thanh quận vương mở to mắt, từ từ phẩy quạt trong tay.
Lúc trước hắn phái người đi thăm dò chuyện của Triệu Trầm ở Đăng Châu, kỳ thật hắn cũng không ôm hy vọng gì, biết được trước đây Lâm thị có một vị hôn phu thanh mai trúc mã, sau đó không hiểu tại sao vị hôn phu bị một cô nương không biết từ đâu đến cướp đi, ngay sau đó Triệu Trầm đến nhà cầu hôn, hắn liền đoán được trong đó nhất định có chuyện. Bắt lấy đứa nhỏ của nữ nhân kia uy hiếp, đối phương liền khai hết.
Thì ra Lâm thị từng chung tình với vị hôn phu, vốn chướng mắt Triệu Trầm, Triệu Trầm mới nghĩ ra cách đó để chia rẽ uyên ương.
Nếu Lâm thị tham luyến quyền quý mà di tình biệt luyến(thay đổi tình cảm), tra ra việc này cũng không có ý nghĩa, nhưng Lâm thị lại là một cô nương nông thôn thuần phác, hôm nay nếu biết được trượng phu thực ra là một con sói đạo mạo trang nghiêm (thường mang ý châm biếm), vị hôn phu nàng thật lòng thương yêu là do Triệu Trầm bày mưu mới cưới người khác, nàng có thể không đau lòng, không hận Triệu Trầm?
Hận đi, hận đến mức động thai, nếu Lâm thị tức đến một xác hai mạng, hắn càng thêm vui mừng.
~
Ngoài cửa phủ Võ Anh hầu.
Mưa như trút nước, một đôi phu thê che dù lảo đảo bước đến, khi đi tới cửa, bước chân của bọn họ chậm lại rõ rệt, chỉ là do dự một chút, vẫn bước tới.
Nghe thấy tiếng đập cửa, người gác cổng cầm dù ra mở cửa, bên ngoài có hai người xa lạ ướt sũng, nhìn quần áo giống như là từ nông thôn đến, nghi ngờ hỏi: “Hai người là?”
Như nương khóc không thành tiếng, Mạnh Trọng Cảnh vững vàng đỡ lấy thê tử, có chút vội vàng giải thích: “Vị quản sự này, chúng tôi, chúng tôi đến từ Đăng Châu, là đồng hương của Triệu phu nhân, hôm nay chúng tôi có việc gấp muốn gặp phu nhân, kính xin quản sự giúp thông báo một tiếng.”
Người gác cổng nhìn người nữ nhân đang tựa vào trong ngực nam nhân khóc không thành tiếng, nhíu mày hỏi hắn: “Ngươi có chứng cớ gì chứng minh các ngươi quen biết phu nhân chúng ta?” Phu nhân đúng là người Đăng Châu, hắn không thể tùy tiện đuổi người nhưng cũng không thể vì đối phương nói cái gì hắn cũng đi vào thông báo.
Mạnh Trọng Cảnh mím môi, nhìn vào mắt người gác cổng nói: “Nhà của Triệu phu nhân ở góc cuối Tây Bắc thôn, nhà thứ hai bên tay trái, trong sân có cây hồng … Chúng tôi thật sự là đồng hương, ta họ Mạnh tên Trọng Cảnh, quản sự chỉ cần nói tên của ta ra thì Triệu phu nhân nhất định sẽ gặp chúng tôi.”
Ánh mắt của hắn thẳng thắn kiên định, người gác cổng do dự một chút, để cho họ đợi, hắn cho người đi vào trong thông báo.
Tin tức truyền đến chỗ Lục Vân, Lục Vân theo A Kết đến từ Đăng Châu, đương nhiên biết Mạnh Trọng Cảnh. Nàng không dám quyết định, nàng cảm thấy nếu phu nhân gặp Mạnh Trọng Cảnh sẽ khiến cho Hầu gia không vui, dự định báo cho Tưởng ma ma, đúng lúc này ma ma đang ở trong nội thất nói chuyện với phu nhân. Lục Vân âm thầm đẩy ra một góc rèm, nàng muốn lén gọi Tưởng ma ma ra, không ngờ bị A Kết nhìn thấy.
“Có việc?” A Kết nghi ngờ hỏi.
Lục Vân cố gắng trấn định lại, cười nói: “Không có việc gì, nô tỳ mới làm cho Tưởng ma ma một đôi giày, muốn mời ma ma thử xem, nếu ma ma đang nói chuyện với phu nhân, lát nữa ma ma thử cũng được.” Cười với Tưởng ma ma, xoay người muốn đi.
"Chờ một chút, rốt cuộc là có chuyện gì, mau nói đi.” A Kết liếc mắt nhìn Tưởng ma ma, gọi người quay lại.
Nếu thật sự là thử giày, Lục Vân biết Tưởng ma ma đang nói chuyện với nàng sẽ không đến.
Lục Vân nhịn không được nhìn Tưởng ma ma.
A Kết nhíu mày.
Tưởng ma ma nhỏ giọng khiển trách: “Đến cùng là có chuyện gì?”
Trước khi trả lời phu nhân thì Lục Vân nhìn bà, chẳng lẽ bà không cho nói thì Lục Vân sẽ không nói? Hôm nay phu nhân đã sớm không phải là tiểu cô nương năm đó vừa gả đến Triệu gia, ngay cả việc quản giáo nha hoàn cũng cần bà nhắc nhở, phu nhân vẫn kính trọng bà như trưởng bối, nhưng rốt cuộc thì bà cũng chỉ là một ma ma, không có lý còn uy nghiêm hơn so với phu nhân.
Lục Vân tự biết không ổn, cắn môi, đành phải cụp mi nói: “Phu nhân, người gác cổng nói, bên ngoài báo có phu thê Mạnh Trọng Cảnh muốn gặp người.”
Tim A Kết lỡ một nhịp.
Nàng có chút hoài nghi tai mình.
Nàng cho rằng đời này sẽ không bao giờ nghe lại cái tên đó.
Sau một hồi lâu, nàng mới tìm lại được giọng nói của mình: “Bọn họ đến làm gì?”
Lục Vân vẫn cúi đầu như cũ: “Hình như là có việc gấp, nghe nói quần áo hai người đó đều ướt đẫm, Mạnh phu nhân còn khóc.”
A Kết nhìn ba đứa nhỏ, bình tĩnh nói: “Mời người đến thiên sảnh đi, ta sẽ đến ngay.”
“Phu nhân …” Tưởng ma ma không yên tâm nhắc nhở nàng: “Hầu gia bên kia?”[]
A Kết lắc đầu, bước xuống đi giày vào, dặn dò Tưởng ma ma ở lại chăm sóc ba đứa nhỏ, nàng dẫn theo Cẩm Thư Cẩm Mặc đi đến thiên sảnh.
Gió thổi mưa tạt, Cẩm Mặc che dù cho nàng, Cẩm Thư vững vàng đỡ lấy nàng.
Ba người đi chưa được mấy bước đã đến hành lang.
Guốc gỗ đạp trên mặt đất, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.
Tiếng mưa rơi vào guốc gỗ tạo ra âm thanh hài hòa, A Kết nhìn màn mưa trước mặt, những hồi ức ở Đăng Châu lần lượt hiện lên trong đầu, xa một chút chính là thời gian ấu thơ, gần hơn là hình ảnh Mạnh Trọng Cảnh ở sau cánh cửa nói hắn sắp cưới nàng, là hắn đứng ở trong mưa nói sẽ che chở nàng, là hình ảnh hắn ở ruộng ngô cầu hôn Như nương …
Lúc ấy đau đến nỗi nửa đêm trốn trong chăn khóc thầm, bây giờ nhớ tới, những ngày đó giống như một giấc mơ, ngoại trừ trong lòng có một chút buồn bã vô cớ, không còn bất kỳ cảm giác nào khác.
Biết tính trượng phu, nhưng Mạnh Trọng Cảnh đã đến nhà xin gặp, khẳng định là có việc gấp, nàng có thể giúp đỡ một chút.
~
Trong sảnh, Mạnh Trọng Cảnh đang trấn an thê tử đang khóc không ngừng, nghe thấy tiếng bước chân, hắn liền nghiêng đầu nhìn lại.
Hắn nhìn thấy một thiếu phụ mặc váy màu xanh nhạt thêu hoa đang đi đến, hắn nhìn thấy nàng đưa mắt nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, mưa bên ngoài giống như đã tạnh, không có tiếng động nào hết, giống như hai người đã trở về quá khứ.
Nàng thanh tú động lòng người đứng ở đầu ruộng, ra gọi bọn họ về ăn cơm.
Nàng hốt hoảng chạy trốn vào trong bếp không cho hắn nhìn...
Quá nhiều hồi ức, nhưng lúc nàng càng đi đến gần, đột nhiên cắt ngang, Mạnh Trọng Cảnh nhìn cô nương dịu dàng năm đó, cúi đầu, nhỏ giọng khuyên thê tử: “A … Triệu phu nhân đến rồi, nàng đừng khóc.” Nàng là Hầu phu nhân trong kinh thành, hắn không bao giờ có thể gọi nhũ danh của nàng.
Như nương với đôi mắt đỏ hồng muốn lao vào A Kết, bị Cẩm Mặc đẩy ra, nàng ta vẫn còn muốn lại gần, bị Mạnh Trọng Cảnh giữ lại.
A Kết không để ý đến Như nương, sau khi ngồi xuống trực tiếp hỏi Mạnh Trọng Cảnh: “Tại sao hai người lại đến kinh thành?”
Khuôn mặt của nam nhân không khác gì so với trong trí nhớ, chỉ có hơi gầy một chút, trong đôi mắt cũng đều là mỏi mệt.
Mạnh Trọng Cảnh nhìn nàng một cái rồi bỗng nhiên quỳ xuống: “A Kết, ta vẫn nợ muội một câu xin lỗi, ta biết muội đã sớm không quan tâm, nhưng ta vẫn muốn nói cho muội. Lần này chúng tôi đến đây là bị ép buộc, ta …”
“Đại cô nương, cầu xin người mau cứu ta, van cầu người!”
Như nương khóc cắt ngang lời nói của trượng phu, dập đầu ba cái với A Kết: “Đại cô nương, ta thật không muốn tới, ta muốn mang theo những chuyện kia vào trong quan tài, nhưng có người bắt đứa nhi tử mới hai tuổi của ta đi, bọn họ dùng mạng của đứa nhỏ để bức ta nói … Đại cô nương, ta xin lỗi cô, năm đó, Triệu công tử cầu hôn không thành, ra lệnh cho ta giả làm kẻ mồ côi đến quyến rũ Mạnh Trọng Cảnh, trong lòng Trọng Cảnh luôn có cô nương, chỉ là bị Triệu công tử nhiều lần khiêu khích, chàng cảm thấy tự ti mặc cảm, đêm hôm đó uống say mới… Đại cô nương, những điều ta nói đều là sự thật, ta bị người ta bán đến Đăng Châu, còn chưa tiếp khách, Triệu công tử đã chuộc thân cho ta, nói là chỉ cần làm cho Mạnh Trọng Cảnh từ hôn sẽ đưa khế ước bán thân cho ta, về sau các người đi, ta cho rằng mình cứ như thế có thể an ổn sống, những người đó lại ép ta phải nói ra … Đại cô nương, ta và Mạnh Trọng Cảnh thành thân sáu năm mới có một nhi tử, ta không thể nhìn đứa nhỏ chết, cầu xin cô cầu tình với Triệu công tử, nếu ngài ấy biết ta đến đây thì sẽ giết ta…”
Nữ nhân nói xong, nằm trên đất khóc không ngừng.
Cẩm Thư, Cẩm Mặc lo âu nhìn về phía phu nhân.
A Kết sững sờ nhìn Như nương.
Ngay từ đầu nàng không quá tin tưởng, sau đó nghe Như nương nói mình là người như vậy trước mặt Mạnh Trọng Cảnh, nàng liền tin, theo sát lời nói trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Triệu Trầm khiêu khích Mạnh Trọng Cảnh hoặc là sai Như nương làm việc. Nàng và Triệu Trầm làm phu thê nhiều năm như vậy, nàng hiểu hỉ nộ ai nhạc( sướng vui đau buồn) của hắn, càng thấy nhiều vẻ mặt của hắn, chính nhân quân tử, tiểu nhân âm hiểm … Quen thuộc đến mức nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra thần sắc của Triệu Trầm khi làm những việc này.[]
Nàng cho rằng mình sẽ tức giận, nhưng trên thực tế nàng phải nhịn lắm mới không bật cười.
Tên kia vì cưới nàng, đã làm những gì vậy?
Nếu như ngay cả Như nương cũng là do hắn sắp xếp, lần đầu tiên trong thôn xuất hiện giặc cướp, có phải cũng là do hắn thu xếp hay không?
Những điều này đều là chuyện của nàng và Triệu Trầm.
“ Là ai buộc hai người tới nói những lời này?” A Kết hỏi Mạnh Trọng Cảnh đang tương đối bình tĩnh.
Mạnh Trọng Cảnh không thể tin được nhìn nàng: “A Kết, muội không tức giận sao?”
A Kết cười, nhìn Như nương, lại hỏi hắn: “Huynh sẽ vì việc này mà bỏ nàng ta sao?”
Thân mình Như nương hơi chấn động, ngẩng đầu nhìn trượng phu. Tuy rằng sau khi mọi chuyện lộ ra, trượng phu hứa sẽ không trách nàng ta, nhưng gặp đại cô nương Lâm gia, nàng ta lại sợ.
Mạnh Trọng Cảnh không im lặng lâu, lau nước mắt cho Như nương rồi nhỏ giọng nói: “Sẽ không.” Do chính bản thân hắn không cố gắng, Như nương cũng là người đáng thương, huống hồ sau khi gả cho hắn nàng cũng chịu nhiều vất vả, còn sinh nhi tử cho hắn.
Nước mắt Như nương như suối trào.
Tâm tình A Kết có chút phức tạp, nhìn vị hôn phu trước đây thâm tình với nữ nhân bên cạnh, nàng thật sự có chút không thoải mái, nhưng rất nhanh lại thoải mái. Mạnh Trọng Cảnh không hề thay đổi, vẫn là một hán tử nông dân điển hình, là tính tình mà nàng từng thích, có trách nhiệm, ít nhất nói lên khi đó nàng đã không thích lầm người.
“Rốt cuộc là ai ép hai người, con của hai người hiện đang ở đâu?” Thay vì nhìn phu thê bọn họ tình thâm, A Kết càng muốn biết Triệu Trầm đã trêu chọc người nào.
Mạnh Trọng Cảnh hoàn toàn thu hồi tâm tư, cúi đầu nói: “Không biết, chúng tôi không biết gì, sau khi chúng tôi vào kinh vẫn bị giam trong một cái viện, bọn họ nói sau khi chúng tôi quay lại, có thể nhìn thấy đứa nhỏ.”
A Kết nghe vậy, lập tức nhìn Trần Thủ vẫn đứng im lặng một bên: “Ngươi đưa bọn họ về, mang theo vài người, nghĩ ra cách điều tra lai lịch của đối phương. Thuận tiện đi đến phòng thu chi lĩnh một trăm lượng bạc, thu xếp cho ba người bọn họ trở về Đăng Châu.”
Trần Thủ cung kính xác nhận.
Như nương khó có thể tin nhìn A Kết: “Đại cô nương, không trách ta?”
A Kết lắc đầu: “Việc này không liên quan đến hai người, hai người yên tâm về nhà đi, ta sẽ thay hai người cầu tình với Hầu gia.” Thật ra là nàng và Triệu Trầm đã quấy rầy cuộc sống yên bình của phu thê bọn họ.
Như nương khóc không thành tiếng, một lần nữa dập đầu cảm tạ.
A Kết đi thẳng ra ngoài, không để ý đến ánh mắt si ngốc đang nhìn nàng.
Trở lại hậu viện, Xán Xán và cặp song sinh vừa tỉnh ngủ, đang muốn nhờ Tưởng ma ma tìm nàng, thấy nàng tiến đến, đều đồng thanh gọi mẫu thân.
Trên người ba đứa nhỏ đều có bóng dáng của Triệu Trầm, A Kết lần lượt ôm các con, lúc ôm đến Bình ca nhi, nàng hôn vào đôi mắt của nhi tử, nhịn không được bắt đầu suy nghĩ sau khi Triệu Trầm về phủ thì nên thẩm vấn hắn như thế nào.
Từ trước đến giờ nàng đều biết hắn xấu, nhưng chuyện xấu hắn đã làm còn nhiều hơn nàng biết.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kế hoạch của Thụy vương thất bại vì hắn không biết A Kết đã sớm hiểu rõ khuôn mặt thật của Triệu Trầm.
Triệu sói xám: Hừ, ta hư hỏng nhưng luôn thẳng thắn, lúc trước thê tử của ta đã bị ta dọa cho khóc vài lần.
Triệu Xán Xán: Da mặt của Phụ thân thật dày, xấu hổ xấu hổ!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK