Mục lục
Con Đường Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Vinh Thọ đường đi ra, hai vợ chồng vẫn như cũ đi về phía Hinh Lan uyển.

Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng chạy bộ, A Kết cùng Triệu Trầm quay đầu lại, thì thấy Triệu Nghi mang váy đỏ đuổi theo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên đầu cây trâm hình con bướm rung lên, xinh đẹp linh động. A Kết vội khuyên nàng: "Muội muội đừng chạy, từ từ đi là được."

Triệu Nghi từng đến Vọng Trúc hiên đi tìm nàng một lần, hoạt bát cũng hiểu chuyện, A Kết vẫn rất thích nói chuyện với nàng .

Triệu Nghi vẫn chạy tới, dừng lại trước người A Kết, sau khi bình phục hô hấp thì nhìn Triệu Trầm, thấy sắc mặt nam nhân cũng coi như là tốt, nàng hít 1 hơi, nói với A Kết: "Đại tẩu, năm nay câu đối xuân ở viện của tẩu và đại ca do chính hai người tự viết sao? Mấy năm nay đều là do nhị ca viết cho muội , giờ nhị ca bảo muội hỏi một chút, hỏi một chút xem đại ca có thể giúp muội viết một bức hay không."

Cái này hai vợ chồng còn chưa đề cập tới. A Kết nhìn về phía Triệu Trầm, câu đối xuân nhà mình đều là do phụ thân viết, quy củ Triệu gia như thế nào thì nàng còn chưa rõ ràng lắm.

Triệu Trầm nhìn thê tử, nghĩ tới lần trước từ bên ngoài trở về nhìn thấy hai cô tẩu (chị dâu em chồng) cùng nhau ngồi ở trên kháng thêu hoa lan, một người dạy một người học, liền nói với Triệu Nghi: "Muội trở về nghĩ lại xem mình muốn viết cái gì, lát nữa đến Vọng Trúc hiên, ta giúp muội viết."

Sau khi mở miệng, Triệu Nghi vẫn thấp thỏm nhìn hắn, nghe hắn đồng ý, đôi mắt hạnh của tiểu cô nươnglập tức cong thành hình trăng khuyết, nhìn về A Kết lộ ra một nụ cười thật to, vui sướng nói: "Cám ơn đại ca, muội lập tức trở về suy nghĩ!" Nói xong xoay người chạy, nha hoàn khuyên nàng chậm một chút nàng cũng không nghe.

"Nàng thích muội ấy?" Tiếp tục đi trở về thì Triệu Trầm nhỏ giọng hỏi.

A Kết nghĩ nghĩ, ăn ngay nói thật: "Muội ấy rất hiểu chuyện, đến chỗ chúng ta thì rất kính trọng trưởng tẩu, lại tự nhiên gần gũi, dù sao vẫn là đứa bé, muội ấy nói với thiếp muốn học gì đó, thiếp lại vừa lúc cũng không có chuyện gì làm, liền dạy cho muội ấy."

Triệu Trầm không nói gì nữa. Đi ngang qua một gốc cây mai, hắn tiện tay bẻ gãy đóa Hoa Mai cài lên tóc A Kết, A Kết đỏ bừng mặt, muốn hái xuống, Triệu Trầm giữ tay nàng tỉ mỉ chăm chú nhìn một lúc, cười nói: "Thật đẹp mắt, cài đi, ta lại hái cho nương một nhành."

A Kết đành phải chọn hoa với hắn.

Tìm được một bông đẹp, Triệu Trầm kéo nhánh cây xuống cho A Kết hái.

Khi Triệu Trầm và A Kết dạo trong hầu phủ thì không thích nha hoàn đi theo bên người, cho nên lúc này trong vườn chỉ có hai vợ chồng, A Kết liền không ngại ngùng, vươn tay hái hoa mai. Hoa mai mở rực rỡ, như đôi má hồng của nàng, lại không sánh bằng sự xinh đep của đôi môi nàng, Triệu Trầm cúi đầu chăm chú nhìn thê tử, nhớ lại mỗi lần hai người bên nhau. Hoà với dáng vẻ ngượng ngùng ở trước mặt hắn.

Lòng hắn chìm trong sự mềm mại trìu mến, lời nói ra lại hoàn toàn không thể hiện, buông nhánh cây ra một bên, cùng nàng đi về phía trước, nói: "Triệu Nghi còn có năm, sáu năm mới có thể xuất giá, thái phu nhân tuổi đã lớn, Tần thị không đảm đương nổi vị trí chủ nhân hậu viện, mà nàng lại là trưởng tẩu của muội ấy, ta là trưởng tử phụ thân coi trọng nhất, Triệu Nghi có quan hệ tốt với nàng, chỉ có lợi không có hại."

Những ngượng ngùng ngọt ngào của A Kết không còn sót lại chút gì, không thể tin được, nàng hỏi hắn: "Nàng sang năm mới 10 tuổi a, làm sao có thể nghĩ tới xa như vậy chứ?"

Triệu Trầm sờ mũi nàng, cười phải có chút sủng nịch, "Nàng 10 tuổi, cũng có đầu óc hơn nàng bây giờ."

A Kết cười không nổi, né tránh tay hắn, xoay người đi về phía trước, thanh âm buồn buồn: "Nếu chàng nói như vậy, về sau thiếp không để ý tới nàng luôn được chưa?" Thật vất vả mới có người trong hầu phủ nguyện ý thân cận với nàng, không nghĩ tới trong mắt Triệu Trầm lại là có rắp tâm khác, là nàng thật sự quá ngốc nên không nhìn ra khiến một tiểu cô nương cũng có thể lừa gạt nàng, hay là Triệu Trầm nghĩ xấu cho người khác?

Nàng tức giận, Triệu Trầm cười đuổi theo, giữ chặt nàng, nói: "Ta chỉ là nói thật, nàng tức giận cái gì? Huống hồ ta cũng chưa nói muội ấy không tốt. A Kết, ta nhìn ra, Triệu Nghi vẫn là thích nàng, muội ấy là người thông minh, nếu tính cách nàng không dễ ở chung, dù cho tương lai nàng có thể quyết định hôn sự của muội ấy, muội ấy cũng sẽ không giống hiện tại mà chủ động thân cận nàng. Nguyên nhân là vì nàng ôn nhu thiện lương, vừa nhìn liền biết là tẩu tử tốt, Triệu Nghi mới thật lòng muốn đến gần nàng."

A Kết cúi đầu, nhìn hoa mai trong tay, nhưng ánh mắt dần dần trôi dạt trên bóng hình của hai người đang chồng lên nhau.

Triệu Trầm nắm tay nàng đi về phía trước: "Nói với nàng chuyện này, là muốn nói cho nàng biết, cùng người khác ở chung, có đôi khi là vì ích lợi, có đôi khi đơn thuần là hứng thú hợp nhau, có đôi khi cũng có thể hai người chiếu cố lẫn nhau. Chẳng hạn như ta cùng Triệu Thanh lui tới, có lẽ có một chút thời điểm là tình nghĩa huynh đệ, nhưng nhiều hơn vẫn là giúp đỡ lẫn nhau. Hắn là thứ tử hầu phủ, ta tốt thì ở bên ngoài địa vị của hắn cũng sẽ cao hơn chút, mà ta thì sao, có người trong tộc giúp đỡ, vẫn tốt hơn một mình làm tất cả. Tương lai nếu Triệu Thanh cưới một người thê tử tốt, chị em dâu nàng cùng đi ra ngoài cũng tính có người giúp đỡ. Triệu Nghi cũng vậy, nàng dựa vào chúng ta để có mối hôn sự tốt, tương lai Triệu gia cùng tướng công nàng là quan hệ thông gia, có chuyện gì ít nhiều đều sẽ giúp đỡ lẫn nhau, mọi gia tộc trong kinh thành đều nhờ những mối liên kết như vậy."

Hắn đây là dạy dỗ nàng...

A Kết tùy ý để hắn nắm tay dẫn đi, nghiêm túc suy nghĩ lời của hắn. Nhà mình thân thích không nhiều, có chút đạo lý cái hiểu cái không, như Triệu Trầm lại nói ra rõ ràng như vậy, lại còn hiểu được đạo lý bên trong.

"Ý của chàng là, tương lai, nếu có người muốn quen thân với thiếp, chỉ cần thiếp và người đó hợp ý, thì có thể nói người đó có thể là vì lý do đối với thiếp vô hại nhưng nàng lại được lợi ích, lúc đó thiếp cũng có thể ở chung với nàng như bình thường?"

Triệu Trầm gật đầu: "Nếu người đó cần nàng giúp đỡ, nàng có đủ khả năng thì giúp một chút, quá khó khăn hoặc là khiến nàng bị tổn hại hoặc không chỗ nào ích lợi thì không cần quản. Đương nhiên, nếu nàng cũng có thể đối với người khác như thế, ta sẽ không nói nàng ngốc."

Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có chút đắc ý, giống như muốn nói trước khi nói nàng ngốc đều là đúng. A Kết tuy bội phục trượng phu hiểu nhiều đạo lý lớn như vậy, nhưng cũng bất mãn khi hắn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, quay đầu nói: "Nếu như thiếp cũng thông minh như chàng, lúc trước sẽ không để cho ta cha mẹ bị chàng che giấu."

Lời này có chút hàm ý tính sổ, Triệu Trầm cười cười, không có nói cho thê tử biết nàng thông minh đi nữa chỉ cần hắn muốn thì nàng vẫn sẽ rơi xuống trong tay hắn như thường, mà là đến gần bên tai nàng nói nhỏ: "Cho nên ta thích nàng, lại mĩ lại kiều lại ngốc, hò hét liền thích ta."

Da mặt hắn dày như tường thành, A Kết mặc kệ hắn, bỏ tay hắn ra bước nhanh về phía trước.

Triệu Trầm không nhanh không chậm đi theo phía sau nàng, nhìn làn váy thêu hoa lan của thê tử bị gió nhẹ lay động, tâm hắn cũng lay động nhộn nhạo.

~

Cùng Ninh thị nói vài lời rồi thôi, A Kết cùng Triệu Trầm trở về Vọng Trúc hiên.

Rất nhanh, Triệu Nghi đã đến đây, Triệu Trầm nói được thì làm được, tự mình giúp nàng viết câu đối xuân, Triệu Nghi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn nhìn, ánh mắt cùng với bút pháp huynh trưởng di động, hết sức chăm chú. A Kết lặng lẽ liếc hai mắt tiểu cô nương, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ có tâm tư phức tạp như thế, dù sao Triệu Trầm cũng nói là Triệu Nghi có thể tới hướng, A Kết vẫn như lúc trước mà đối xử với nàng, hay cô tẩu cùng nhau ngồi xem Triệu Trầm viết chữ.

Đã viết, Triệu Trầm đơn giản cũng viết cho Vọng Trúc hiên và Hinh Lan uyển.

Buổi sáng viết câu đối xuân, buổi chiều làm sủi cảo.

Vọng Trúc hiên và Hinh Lan uyển đều có phòng bếp riêng, Triệu Trầm đi tìm Triệu Duẫn Đình, A Kết đến Hinh Lan uyển cùng Ninh thị làm sủi cảo.d.d.l.q.d Cơm tất niên thì chắc chắn bọn họ phải đi Vinh Thọ đường ăn cùng thái phu nhân, bởi vì ở bên kia cũng ăn không hết bao nhiêu, A Kết liền cùng Triệu Trầm bàn bạc, ở bên này cùng mẹ chồng ăn cơm chiều xong sẽ đi qua.

Triệu Duẫn Đình cũng không biết từ nơi nào lấy được tin tức, cũng lại đây, đi mật đạo như cũ. A Kết vào phòng bếp thả sủi cảo vào trong nồi phóng, trở về thì thấy trong phòng có phụ tử Triệu Trầm, chỉ cho là bọn họ là cùng nhau từ chính viện tới đây, ngoại trừ hơi kinh ngạc chuyện cha chồng làm sao tránh được tai mắt người bên ngoài, cũng không có nghĩ nhiều.

Một nhà bốn người ngồi vây quanh trước bàn đất, bên ngoài tiếng pháo thanh trận, lại có loại cảm giác không chân thật.

Ấm áp ngắn ngủi qua đi, mấy người phải đến Vinh Thọ đường .

Triệu Duẫn Đình để nhi tử và con dâu đi trước.

A Kết có chút bận tâm nhìn về phía mẹ chồng.

Đêm nay bọn họ đều ở tại Vinh Thọ đường gác đêm đến giờ tý, mẹ chồng một mình ở tại bên này, trong lòng chắc chắn không dễ chịu phải không?

Nhận thấy được tầm mắt của nàng, Ninh thị cười cười với nàng, vẫy tay ý bảo hai vợ chồng an tâm đi.


Triệu Trầm không nói gì, nắm tay thê tử đi. Nói cái gì cũng không hữu dụng, mẫu thân không phải loại người suốt ngày thương xuân bi thu, hắn cũng sẽ không để cho người mãi canh giữ tại Hinh Lan uyển như vậy.

Nhìn hai người đi xa, Ninh thị nhìn sang nam nhân còn không muốn đi, bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Chàng cũng đi thôi, thiếp không phải tiểu hài tử, sợ ở một mình."

Bên ngoài tiếng pháo quá vang, thanh âm nàng chỉ nghe đứt quảng, Triệu Duẫn Đình lại nghe rõ. Hắn ôm người vào trong ngực, hứa hẹn bên tai nàng: "Ta từng nói, về sau không để nàng một mình trông phòng, đêm nay xong việc ta liền tới đây, nếu nàng mệt nhọc thì nghỉ ngơi trước, không cần chờ ta."

Ninh thị lẳng lặng nhìn hắn.

Trong cơ thể Triệu Duẫn Đình đột nhiên sinh ra một cảm giác khó chịu.

Sau khi hồi kinh, thê tử chưa từng hỏi hắn chuyện buổi tối có thể đến đây hay không, giống như hắn đi tìm những nữ nhân khác nàng cũng không để ý. Tựa như đêm nay, cũng không khác biệt, trong kinh thành này tòa đại trạch nào thì nam nhân đều sẽ ở cùng chính thê, dù cho trong lòng không thích đối phương. Hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới việc đi đến chỗ Tần thị, nhưng thê tử hỏi cũng không hỏi, từ đầu đến cuối không nhìn hắn, hắn thật sự khó chịu.

Hắn đối với nàng làm cái gì nàng đều không cự tuyệt, lại không chịu cho hắn một chút để tâm.

Hắn nhìn nàng, nhìn nàng nhấc chân đi đến chỗ ghế hướng đối diện, nhìn nàng ngồi nghiêng đầu pha trà trên bàn con , ngực Triệu Duẫn Đình khó chịu không lý do chuyển thành tức giận, chuyển ánh mắt, rơi đến trên cây nến phía bên kia. Ánh nến toát ra, hắn thả lỏng áo, muốn đè xuống tức giận, cuối cùng lại là hắn bước nhanh tới trước, vươn tay gạt nến xuống đất, dùng chân đạp tắt.

Vấn Mai đang canh giữ tại gian ngoài đột nhiên rùng mình một cái.

Bên trong truyền ra tiếng bước chân vội vàng của nam nhân, vật nặng bị vứt xuống trên kháng, tiếng vật liệu may mặc bị xé bỏ...

Vấn Mai khẩn trương đi tới trước cửa, muốn đi vào, nhưng bên trong phu nhân không có chút giãy dụa. Vấn Mai lo lắng, trong tay nắm chặt tấm khăn, lỗ tai dán rèm cửa, sau đó nàng nghe được hô hấp trầm trọng của hầu gia, nghe được hắn thấp giọng nói gì đó, mơ hồ không rõ giống như trong miệng ngậm gì đó. Phu nhân dần dần phát ra một chút thanh âm, đi theo liền là âm thanh quen thuộc...

Vấn Mai lặng lẽ lui đến bên ngoài cửa.

Trong phòng một mảnh tối đen, ngẫu nhiên có âm thanh pháo nổ, lại có thanh âm như vật gì bị nghiền nát truyền tới.

Hầu gia giống như đang hỏi phu nhân cái gì đó, quá mơ hồ, Vấn Mai nghe không rõ.

Pháo vang một tiếng một tiếng, màn đêm hoàn toàn buông xuống, âm thanh bên trong lại vẫn không ngừng.

Vấn Mai có chút nóng nảy, muộn như vậy hầu gia còn không đi, thái phu nhân ở bên kia trực tiếp tới bên này tìm người thì làm thế nào?

Nàng một lần nữa đi vào trong, sắp tới gần cửa phòng trong thì bỗng nhiên nghe được tiếng cửa mở.

Hầu gia đi tới.

Vấn Mai đứng ở trước cửa, không biết nên đi vào hay không.

"Vấn Mai?"

Bên trong truyền ra tiếng của phu nhân, trong bình tĩnh còn có ôn tồn và mềm mại vô lực, Vấn Mai nhẹ nhàng thở ra, ít nhất hiện tại nàng có thể kết luận, hầu gia không có hành động gì cả.

Nàng nhẹ nhàng đáp lời.

"Bưng bát canh đến."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK