Nhìn chữ như thấy người
Chữ Triệu Trầm cũng giống như con người hắn, khiến người ta cảm nhận được sự uy hiếp vô hình, không cho phép người khác khinh thường. A Kết định xem xong thì huỷ thư ngay lập tức, nhưng khi ánh mắt rơi xuống những hàng chữ nhỏ, trong lòng không nhịn được mà nhảy lên, tốc độ cũng chậm dần.
Nàng nghĩ rằng bản thân sẽ nhìn thấy sự chế nhạo, trào phúng và trêu đùa của nam nhân, lại không nghĩ rằng hắn muốn... Tỏ tình.
Mà mặc dù cùng là một người, nhưng tâm trạng lại khác nhau, ngòi bút cũng sắc bén khác nhau, vì thế suy nghĩ của nàng cũng không chịu khống chế lay động theo mấy hàng chữ mơ hồ.
Say rượu mạo phạm nàng, nàng nghĩ tới việc không thể chống lại sức mạnh của nam nhân, mãnh mẽ xâm phạm, sự tức giận trong mắt hắn.
Yêu thương, trước mắt nàng lại hiện lên hình ảnh ở Phẩm Lan cư, đôi mắt nam nhân trong trẻo mà lạnh lùng, như gió xuân và tuyết mùa đông, điều đó không nên cùng xuất hiện trên cùng một người.
May mắn à, nàng không nhịn được mà cười lạnh, nàng bị người từ hôn, hắn có gì mà vui mừng?
Nói cái gì mà gả hắn tới bạc đầu giai lão, ngay cả người quen thuộc, chơi với nàng từ nhỏ chơi đến lớn còn không thể tin, sao nàng có thể tin dăm ba câu hắn nói?
Chẳng qua là công tử nhà giàu bày trò dỗ người mà thôi.
Đem thư nhét vào bì thư, cất trong tay áo, A Kết vào phòng bếp. Không ngoài dự đoán, mẫu thân cũng không gọi nàng xuống giúp đỡ, nhưng A Kết vẫn chủ động ngồi xổm trước bếp, châm củi nhóm lửa, sau đó nhân lúc mẫu thân không chú ý, nhanh chóng vứt thư vào trong bếp. Phong thư bùng cháy trong ngọn lửa màu vàng nâu, A Kết nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, nhanh chóng nuốt sạch phong thư, trong nháy mắt hoá thành tro tàn.
Trong chớp mắt, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trước kia, nàng sợ hắn, là vì Mạnh Trọng Cảnh, lúc này, nàng đã bị từ hôn, thanh danh đã thành vậy, hắn còn có thể làm gì nàng?
Một nhà bốn người ăn bữa cơm trưa, cuối cùng Lâm Trọng Cửu cũng chạy lại, lặng lẽ nhìn A Kết, lại bị A Kết trừng mắt một cái, Lâm Trọng Cửu lập tức biết việc mình làm không đúng, sau khi ăn xong chủ động đi theo trưởng tỷ để giải thích.
A Kết không giận đệ đệ, cả đám đều bắt nạt đệ đệ vì đệ đệ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nàng cũng trách bọn họ.
"Tiểu Cửu, nghe đại tỷ, sau này, mặc kệ ai nhờ đệ giúp họ tặng đồ cho tỷ, đệ cũng không được giúp họ, biết không? Đây là lần cuối cùng, lần sau đệ còn giúp người ngoài bắt nạt tỷ, tỷ sẽ không thương đệ nữa đâu." A Kết vỗ vai đệ đệ, dặn dò.
Lâm Trọng Cửu ngoan ngoãn nhận sai: "Nhớ rồi ạ, đệ sẽ nghe theo đại tỷ."
A Kết thơm vào trán đệ đệ, khen bé một lúc.
Chạm nhẹ dịu dàng, lòng Lâm Trọng Cửu mềm nhũn, ngồi bên cạnh A Kết, hỏi nàng với thái độ không chắc chắn: "Vậy đại tỷ có hồi âm cho Triệu đại ca không?"
Khuôn mặt A Kết lạnh lùng, quay mặt về bàn: "Chuyện này đệ không cần để ý, nếu hắn hỏi đệ, đệ đã nói ta đốt thư rồi, không thấy nữa. Nếu hắn còn muốn gửi tiếp, đệ không đưa giúp hắn là được, nếu hắn giả dạng làm quân tử, nàng không tin hắn dám đến nhà nàng để làm phiền.
Lâm Trọng Cửu quay đầu lại, lặng lẽ le lưỡi, nhìn ra ngoài cửa sổ, bé hiểu rõ, trưởng tỷ không thích Triệu công tử. Trước kia, Mạnh Trọng Cảnh tặng đồ, tuy trưởng tỷ mắng Mạnh Trọng Cảnh, nhưng mặt tỷ tỷ lại đỏ bừng, rất đẹp, bây giờ, tỷ tỷ không cười, mặt cũng không đỏ mà trầm xuống nhìn vô cùng dọa người.
Đảo mắt đã tới ngày mùng sáu.
Lúc ăn điểm tâm, Liễu thị nói với A Kết: "Ngày mai là lễ Khất Xảo (cầu khéo tay), một lúc nữa, ta với phụ thân con cùng nhau lên trấn trên mua chút đồ, buổi trưa lên nhà dượng ăn cơm, buổi chiều về, buổi trưa, ba tỷ muội các con làm chút đồ ăn nhé."
A Kết gật đầu, Lâm Trúc nhanh chóng nuốt thức ăn trong miệng xuống họng, vội vàng nói: "Con cũng đi!"
Liễu thị trợn mắt nhìn nàng: "Ngoan ngoãn chờ ở nhà, đừng có chỉ lo chơi đùa cho bản thân, làm việc giúp đại tỷ của con nhiều một chút!" Bình thường, cho nó đi thì cũng chẳng sao, nhưng lúc này, nàng hi vọng đứa con gái thứ hai có thể ở nhà cùng trưởng nữ, giúp trưởng nữ hết buồn, có người nói chuyện, còn hơn so với một mình ngồi ngột ngạt.
Lâm Trúc bĩu môi, cò kè mặc cả với mẫu thân, đòi mẫu thân mua ít nho về cho nàng.
Liễu thị đồng ý, lại quay sang dặn dò Lâm Trọng Cửu, học võ công xong phải quay về nhà ngay, không được đi nghịch nước ở bên ngoài.
Những câu này, Lâm Trọng Cửu cũng nghe chán rồi, vừa ăn cháo vừa gật đầu cho xong.
Dặn dò ba đứa con xong xuôi, Liễu thị đi ra ngoài cùng với Lâm Hiền, khi đi ngang qua hàng rào, Liễu thị nhìn thoáng con nai cái ở bên trong, nói với Lâm Hiền: "Thiếp thấy, chắc vài ngày nữa, con nai sẽ sinh, chắc cũng giống ngựa với dê nhỉ?"
Lâm Hiền cười nàng: "Nàng hỏi ta, ta hỏi ai? Chưa thấy nhà ai nuôi mấy con này bao giờ."
Hai vợ chồng lên xe lừa, A Kết và Lâm Trúc cùng nhau thu dọn bát đũa, Lâm Trọng Cửu đứng ngoài phòng bếp, học thuộc lòng bài trong sách một khắc, sau đó đi ra bờ sông. Lâm Trúc ra cửa nhìn theo bóng đệ đệ rời đi, quay đầu lại, nói với A Kết bằng thái độ vô vùng hâm mộ: "Sướng nhất là Tiểu Cửu, mỗi ngày đều có thể ra ngoài. Đại tỷ, muội muốn nhìn Tiểu Cửu học võ công, được không ạ?"
"Không được, muội dám đi ta lập tức nói cho nương biết." A Kết lạnh giọng không đồng ý. Chuyện hiểu lần trước kia, là chiêu trò muội muội gây ra, nếu cho muội muội đi, ai biết muội ấy sẽ lại gây ra hoạ gì.
Lâm Trúc tức giận quay vào nhà.
Thu dọn phòng bếp xong xuôi, A Kết đem quần áo tích cóp trong hai ngày ra, ôm vào trong viện, ngồi dưới mái hiên giặt quần áo. Nàng không gọi muội muội giúp đỡ, Lâm Trúc tự mình ngồi đợi cũng không được gì, lôi ra sở trường của bản thân, ngồi trên ghế, bên cạnh là sáu bảy bộ quần áo, còn có cả váy của chính bản thân thay ra, nàng bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, đi bưng cái chậu gỗ, ngồi đối diện với A Kết, cùng giặt quần áo với nàng.
Hai tỷ muội nói chuyện câu được câu không, sau đó đổi thành A Kết nhảy xuống nước, sau khi vắt khô quần áo thì đưa cho Lâm Trúc đem đi phơi ra chỗ nắng.
Đến bộ quần áo cuối cùng, A Kết tự đi phơi, không ngờ còn chưa đi đến chỗ dây phơi quần áo, trong hàng rào bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu khác lạ của con nai cái, kêu một lúc lại ngừng một lúc, khiến da đầu các nàng run lên. A Kết nhìn Lâm Trúc, Lâm Trúc cũng quay đầu lại nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra sự lo lắng ở trong mắt đối phương. A Kết cầm quần áo ở trong tay, vội vàng vắt lung tung lên dây phơi, cùng Lâm Trúc chạy tới trước hàng rào.
Con nai nằm ở trong hàng rào, bốn chân không ngừng cong lên, thấy các nàng đến gần, nó sợ hãi lùi sát vào tường, tránh các nàng, phía sau là...
"Đại tỷ, nó muốn sinh nai con rồi !" Lâm Trúc khẩn trương, túm chặt tay A Kết, giọng nói khẽ run.
Lòng A Kết cũng nhảy lên, tuy nhiên, nàng vẫn nhắc nhở bản thân không cần nhìn con nai này nhiều như thế, nhưng thích hay không thích, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng.
Con nai cái không ngừng đi qua đi lại, lòng của nàng càng thêm lo lắng, vừa giống như hỏi lại vừa giống như tự lẩm bẩm một mình: "Nương nói nó sinh nai con nên chắc không khác ngựa với dê lắm đâu, chúng ta đi ra xa một chút, để cho nó tự sinh, lát nữa thì tốt rồi." Những con vật này không phải người, lúc sinh sản không cần người tới giúp đỡ cũng có thể sinh được.
Lâm Trúc gật đầu, nhưng bước chân lại không dời đi, hai tay bấu hàng rào, vừâ khẩn trương, hưng phấn lại vừa lo lắng: "Đại tỷ, muội muốn đứng ở đây nhìn, nhỡ đâu nó khó sinh thì sao, chúng ta tìm người giúp nó đi. Năm trước, trâu Lý gia đẻ nghé con, không phải là nhờ người lớn moi nghé ra hay sao? Muội sợ nó gặp chuyện không may."
A Kết cũng lo lắng, nghĩ nghĩ, giục Lâm Trúc đi mời người: "Nhà Trương Nhị thúc nhiều dê, năm nào cũng sinh dê con, A Trúc, muội nhanh chóng đi mời Trương Nhị thúc tới đây, chuyện gì chúng ta cũng không biết, cho dù có xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không nhìn ra."
"Dạ, muội đi ngay đây!" Lúc này còn có truyện gì quan trong hơn, Lâm Trúc không lười nhác một chút nào, xoay người chạy.
Trương gia cách Lâm gia hai con đường, Lâm Trúc dùng vận tốc nhanh nhất của bản thân để chạy tới đó, đến khi chạy tới trước cửa nhà họ thì thấy Trương Nhị thẩm cũng đang giặt quần áo ở trong viện. Đều là người quen, Lâm Trúc trực tiếp nói rõ lý do đến đây: "Nhị thẩm, Nhị thúc con đâu rồi ạ? Con nai cái nhà chúng con đang sinh nai con, cha mẹ con cũng không ở nhà, con muốn nhờ Nhị thúc sang nhà con, nhìn giúp con một chút!"
Trương Nhị thẩm vừa nghe, lau tay, đứng lên ngay lập tức, vừa đi ra ngoài vừa nói với thái độ vô cùng chán nản: "Thật không khéo, hôm nay, hắn đi họp chợ mất rồi, đi, nhị thẩm đi sang đó với con, nhìn xem thế nào." Nàng đã nhìn thấy con nai của Lâm gia, nó lớn hơn con dê một chút, nếu nó gặp chuyện không may nàng có thể moi giúp ra.
Trương Nhị thẩm nuôi dê rất tài, là người con dâu tài nỏi nổi danh ở trong thôn, trong lòng Lâm Trúc cũng thấy bình tĩnh, đi về cùng nàng, tới chỗ ngoặt, đúng lúc đó nhìn thấy Mạnh Trọng Cảnh đi từ trong nhà đi ra, có thể là thấy nàng vội vàng, hắn lập tức đứng lại, bộ dáng muốn hỏi lại không dám mở miệng. Lâm Trúc hừ lạnh một tiếng, trốn sang bên cạnh Trương Nhị thẩm, chẳng muốn liếc mắt nhìn thêm một lần.
Trương Nhị thẩm quan sát hai người, ngầm thương xót. Thật ra, Mạnh Trọng Cảnh với đại a đầu Lâm gia đều rất tốt, ai có thể đoán được nửa đường lại xuất hiện cái loại có đầu óc như Như Nương chứ? Nhưng nàng chỉ là người ngoài, không thể tham gia vào chuyện này được. Mạnh Trọng Cảnh chịu khó lại nhiệt tình, ở trong thôn, nhân duyên của hắn cũng không tệ, ngay cả khi không nói tới chuyện hắn làm, mọi người âm thầm nói xấu với nhau thì bề ngoài vẫn đi lại với nhau, Lâm Hiền cũng không phải loại người mà ngươi qua lại với hắn thì đừng để ý tới chúng ta.
Hai người nhanh chóng đến Lâm gia, tới trước cửa, lòng A Trúc nhấc lên, nhân lúc A Kết vội vàng gọi Trương Nhị thẩm, nàng đẽ lén lút trốn mất rồi.
Cạnh sông Bắc Hà, Lâm Trọng Cảnh im lặng ngồi xổm tập trung bình tấn, cách đó không xa, Triệu Trầm tựa vào thân cây, vẻ mặt không chút thay đổi.
Hắn vắt hết óc để viết thư cho nàng thì nàng lại đốt.
Nếu nàng không thèm nhìn mà đốt luôn, chứng tỏ nàng hận hắn đến mức không muốn có bất cứ một sự liên quan nào tới hắn.
Nếu nàng xem rồi mới đốt, nhưng đối với sự giải thích, bày tỏ của hắn, nàng lại không tiếp nhận.
Hắn cũng không biết nên tức giận lòng nàng ác độc, hay may mắn khi nàng không đứng ngay trước mặt hắn để cự tuyệt.
Viết thư nàng không cảm kích, gặp mặt lại không dễ dàng, vẫn không thể ép nàng...
Triệu Trầm nhìn về hướng bờ sông, chỉ có thể tự nhắc nhở bản thân về kết cục của phụ thân khi ép cưới khi, mới có thể kiềm chế được sự kích động muốn uy hiếp của nàng.
Từ xa truyền đến tiếng bước chân, Triệu Trầm giương mắt nhìn lại, thấy một cô nương mặc váy hạnh màu đỏ, tim hắn đập thật mạnh, không nhịn được đứng thẳng, nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện người tới không phải là nàng, mà là muội muội của nàng. Triệu Trầm bình tĩnh nhìn Lâm Trúc chạy càng ngày càng gần, tâm trạng bắt đầu xoay vần. Lâm Trọng Cửu vẫn là đứa bé ngoan, trưởng tỷ nói gì bé nghe cái đó, nhưng em gái nàng đúng là người thông minh, có lẽ hắn có thể tìm được chút thuận lợi từ nàng?
"Tiểu Cửu, không cần ngồi xổm nữa, Nhị tỷ của đệ đến kìa."
Thật ra, Lâm Trọng Cửu đã nhìn thấy từ trước rồi, lúc này được cho phép, lập tức
chạy ra cánh rừng, hỏi Lâm Trúc: "Nhị tỷ sao tỷ lại tới đây?"
Lâm Trúc quét một vòng, nhìn nam nhân cao lớn đứng ẩn người sau tàng cây, sau đó mới gào lên: "Tiểu Cửu, con nai cái nhà chúng ta muốn sinh nai con rồi, đệ..."
Nàng còn chưa nói xong, Lâm Trọng Cửu đã chạy ra ngoài, chạy được vài bước đã vội dừng lại, quay đầu gọi to: "Triệu đại ca, đệ về nhà một chút xem sao, có được không ạ?"
Triệu Trầm đi từ trong rừng đi ra, nhìn về phía Lâm Trúc: "Bá phụ bá mẫu không ở nhà?" Nếu ở nhà, chắc sẽ không cho thứ nữ tới nơi này.
Lâm Trúc gật đầu: "Cha mẹ ta lên trấn trên rồi, trong nhà không có trưởng bối, ta đi mời người trong thôn tới giúp đỡ nhưng người ta lại không ở nhà, thê tử người đó qua nhìn giúp rồi. Ta sợ nai cái gặp chuyện không may, Tiểu Cửu sẽ đau lòng, lên muốn gọi đệ ấy về nhìn nó. Triệu công tử, nếu không hôm nay nghỉ sớm được không?" Sự kiêng dè của A Kết trái ngược với sự kính trọng của Lâm Trọng Cửu, đối mặt với Triệu Trầm bằng thái độ ung dung thẳng thắn vô tư, Lâm Trúc mở to đôi mắt hoa đào, to gan nhìn thẳng hắn.
Triệu Trầm vô cùng thoải mái. Hắn muốn cưới A Kết, đương nhiên hi vọng em vợ tương lai nhìn hắn như người một nhà, nếu Lâm Trúc khách khí, ngược lại chứng minh, trong lòng nàng chỉ coi hắn như khách.
"Triệu công tử, chúng ta đi trước được không?" Hắn không nói lời nào, Lâm Trúc đi tới bên cạnh Lâm Trọng Cửu, nắm tay đệ đệ, xin phép Triệu Trầm.
Triệu Trầm nhìn nàng, nhấc chân đi theo: "Ta đi theo các ngươi, ta có người quen hay nuôi nai, có lẽ có thể giúp các ngươi chút gì."
Lâm Trọng Cửu mừng rỡ, bỏ tay Lâm Trúc chạy đến bên cạnh hắn, hưng phấn nói: "Vậy chúng ta cưỡi ngựa về nhà đệ được không?" Sinh nai con đó, nghĩ tới chuyện đó, bé không thể đợi được nữa rồi.
Triệu Trầm lắc đầu, ra hiệu cho bé tới bên cạnh mình, nhưng đi nhanh hơn một chút, không giải thích nguyên nhân.
Lâm Trúc cố ý đi sau vài bước, ánh mắt rơi trên bóng dáng của nam nhân, khóe miệng hơi nhếch lên. Các phương diện của Triệu công tử còn hơn khối Mạnh Trọng Cảnh, nếu trưởng tỷ có thể gả cho hắn, ngang với việc tát một cái thật mạnh vào mặt Mạnh Trọng Cảnh, cho cái tội bội tình bạc nghĩa của hắn, cho hắn biết, không có hắn, trưởng tỷ của nàng còn có thể gả cho người tốt hơn hắn nhiều!
Huống chi, người này rõ ràng có ý với trưởng tỷ.
Tâm trạng của Lâm Trúc rất tốt.
Nhưng A Kết lại rất lo lắng.
"A Kết, cái thai này của con nai cái này không tốt đâu, con xem, lúc con nai sinh không khác con sơn dương là mấy, ở trường hợp như bình thường thì chắc đầu với hai chân trước của con nai con phải thò ra rồi chứ, nếu không thì không tốt đâu. Con xem, nước ối của nai cái cũng vỡ rồi, thế mà mới thò ra hai cái chân, tiếp tục như vậy thì không tốt... Được, nói với con, con cũng không hiểu, nhanh bưng chậu nước tới đây, lại chuẩn bị mấy dây vải sạch nữa!"
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng bệch của A Kết không dám nhìn con nai cái, Trương Nhị thẩm vội vàng sai nàng đi làm việc khác.
Người lớn sai bảo, A Kết dường như tìm được người đáng tin cậy, vội vàng đi chuẩn bị.
Trương Nhị thẩm tiếp tục đứng ở ngoài hàng rào, nhìn chằm chằm con nai cái, A Kết đem đồ tới, nàng nhanh chóng rửa tay, để A Kết cầm dây vải, đi vào cùng với nàng. A Kết muốn hỏi xem có cần nàng làm gì không phải hay không nhưng Trương Nhị thẩm nói xong đã lập tức mở cửa đi vào, căn bản không cho nàng thời gian mở miệng, nàng đành phải đứng phía sau, chịu đựng sự khó chịu nơi lồng ngực.
"Đóng cửa lại, cẩn thận nó chạy mất!" Trương Nhị thẩm cũng không quay đầu
lại, dặn dò nàng.
A Kết vội vàng làm theo lời Trương Nhị thẩm nói, tay khẩn trương run run.
Trương Nhị thẩm có ý định giúp con nai này đẻ, trong nhà nuôi hơn mười con dê, loại việc như thế nàng thường làm, coi như là lão luyện. Đáng tiếc con nai hoang dã này không giống gia súc nuôi trong nhà, nó không ngoan ngoãn nghe theo lời mình nói, Trương Nhị thẩm chưa tới gần, con nai đã lập tức né tránh, cùng nàng chơi đùa, chạy đến chạy đi. Trương Nhị thẩm mới hơn bốn mươi tuổi, thân thể rắn chắc, ngay từ đầu, nàng tự rằng có thể bắt được nó, cũng không nóng nảy, chạy cùng nó hai ba vòng, sau khi suýt bị con nai cái đạp cho một phát, nàng lập tức buông tha, giục A Kết tới giúp nàng: "A Kết, nhanh lên, mau giúp ta ngăn nó lại!"
A Kết rất muốn giúp, nhưng tinh thần của con nai cái chẳng giống loại sắp đẻ tý nào, nó hăng hái chạy tới mức nàng đứng một chút mà mặt đã trắng bệch, lùi sang một bên tránh nó. Trương Nhị thẩm thở hổn hển, vỗ đùi, dỗ nàng: "Rốt cục con có muốn con nai này nữa không, nếu tiếp tục trì hoãn, không cẩn thận, cả mẹ cả con cũng không giữ được đâu!"
A Kết rùng mình, nhìn con nai, nhìn đôi mắt ươn ướt, long lanh của nó, chấp nhận.
Vì thế, khi Triệu Trầm đi vào cửa Lâm gia, chỉ thấy ở trong hàng rào, một cô nương mặc váy trắng, hai mắt nhắm chặt, giơ tay, lao tới trước mắt con nai, giống như liều mạng.
Nhưng cuối cùng, nàng cũng không hoàn thành, thấy bản thân sắp lao vào nó, nàng bất ngờ lách mình, lao sang một bên tránh nó, cử chỉ và tốc độ của nàng giống như chú thỏ hoang đang sợ hãi.
Triệu Trầm buồn cười, nhưng nhanh chóng giận tái mặt, bước nhanh tới hỏi nàng: "Các ngươi đang làm cái gì?"
Hắn xuất hiện vô cùng bất ngờ, Trương Nhị thẩm ngơ ngác, "Ngươi, ngươi là Triệu công tử, người dạy võ công cho Tiểu Cửu?" Ngày ấy, khi Lâm gia mời khách, đứng từ xa, nàng nhìn thấy một lần.
Triệu Trầm gật đầu với nàng, nhìn về phía A Kết.
Tuy cố gắng chịu đựng nhưng nơi đáy mắt hắn, vẫn lộ ra ngọn lửa sáng rực. Nóng cháy, muốn hỏi nàng vì sao không đồng ý, lại không muốn bị nàng nhìn ra tình ý trong lòng hắn. Muốn hỏi nàng, tội gì vì một người đàn ông không thể dựa vào mà gầy thành như vậy, lại không muốn nhắc tới chuyện khiến nàng đau lòng. Muốn đi tới ôm lấy nàng, bắt nàng nhìn thẳng mình, lại không thể làm, không nói tới chuyện có người ở xung quanh, ngây cả khi không có ai, hắn cũng không thể dọa đến nàng.
Trong lòng nam nhân xoay chuyển ngàn lần, nhưng đối với A Kết, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủn, lúc này, nàng vẫn ở trong tình trạng sợ hãi khi nhìn thấy nai chạy, ngay cả khi Triệu Trầm xuất hiện cũng không thể khiến nàng sợ hãi quá mức. Sau khi mở to mắt, nàng lặng lẽ trợn mắt, lườm muội muội đứng ở bên kia, đang giả vờ tỏ vẻ vô tội, quay đầu lại, giải thích: "Nai cái khó sinh, ta và nhị thẩm nhi đang bắt nó, nơi đây bẩn thỉu, Triệu công tử mau vào trong phòng ngồi đi."
Ở trước mặt người ngoài, nàng cũng không thể lá mặt lá trái với hắn.
Triệu Trầm cũng không đi, trực tiếp mở cửa chuồng nai, vừa đi vào vừa nói: "Đại cô nương ra ngoài đi, ta tới giúp đỡ, lúc này, con nai cái đang ở trạng thái điên cuồng, cô không thể giữ nó được đâu."
A Kết nhíu mày, không muốn nhận sự giúp đỡ của hắn, ở bên kia, Trương Nhị thẩm cũng không có tâm trạng nghe bọn họ đẩy đến đẩy đi, vừa nghe thấy Triệu Trầm nói muốn giúp đỡ, nàng nói vô cùng vui vẻ: "Này...này, Triệu công tử đồng ý giúp đỡ, vật là nhất rồi. A Kết, con đi ra đi, Triệu công tử ngươi, ngươi, nếu không ngươi thay quàn áo đi, mặc quần áo cũ của phụ thân Tiểu Cửu được không? Tránh cho lúc nữa, quần áo bị bẩn." Vừa nhìn đã biết vải làm bộ quần áo kia là đồ tốt, làm hỏng thì không tốt đâu.
"Không sao." Triệu Trầm tiện tay đem vạt áo buộc vào hông, khi ngẩng đầu vẫn thấy A Kết do dự, hắn mặc kệ nàng, giơ tay đóng cửa lại, phối hợp với Trương Nhị thẩm, cùng nhau bắt nai. Con nai cái chạy loạn khắp mọi nơi, trong lúc đuổi theo, không biết cố ý hay vô tình, nam nhân chồ A Kết hai lần, đều gần sát nhau, lần này không cần hắn giục, A Kết cũng vội vàng chạy ra ngoài, muốn về phòng nhưng lại bị Lâm Trúc túm lại, đứng đó, cùng nhìn vào trong. A Kết lặng lẽ vùng vẫy, Lâm Trúc không biết làm thế nào, hỏi nàng: "Triệu công tử và nhị thẩm đều ở đây giúp chúng ta, đại tỷ không đứng ở ngoài nhìn, chẳng lẽ muốn lười biếng, chạy vào phòng?"
Nhất thời, A Kết cũng không phản đối,suy cho cùng vẫn lo cho con nai cái, rũ mi nhìn hàng rào một lát lại giương mắt, nhìn vào bên trong.
Hễ là nam nhân đều thích thể hiện tự thế oai hùng, khoẻ mạnh, hưng phấn trước mặt cô nương mình thích, Triệu Trầm cũng không ngoại lệ, hắn có thể dùng tay không đánh chết một con hổ uy mãnh nhưng việc đơn giản như lao tới bắt một con nai cái sắp sinh lại là lần đầu tiên, đuổi theo sai con nai cái lại vô cùng nhếch nhác, cho dù hắn từng tự tay giết con mồi, cũng cảm thấy không khoẻ, sắc mặt trắng bệch.
Đứng ở bên ngoài, A Kết nhìn vào, lúc này cũng hơi đồng cảm với hắn, một thiếu gia nhà giàu sống an nhàn sung sướng, tội gì phải thế?
Sau thời gian ngắn ngủi để thích ứng, Triệu Trầm cúi người bắt một chân trước của con nai, con nai không ngoan ngoãn chịu trói, giơ chân trước còn lại lên, đá hắn, đồng thời cúi mình, dụng đầu lao vào ngực hắn. Triệu Trầm quỳ trên mặt đất, bị đá một cái thật mạnh, nhân cơ hội đó, hắn nhanh chóng ôm cổ con nao, sức của hắn rất mạnh, nhất thời, chân trước của con nai bị ép quỳ trên đất. Lúc này, Triệu Trầm chẳng có tâm trạng để lo lắng có dáng vẻ của mình, trợn tròn mắt, nói với nông phụ đang đứng nhìn ở bên cạnh: "Sau đó, muốn làm thế nào?"
Cả bộ quần áo hoa trên người hắn dính đầy vết bẩn và tro bụi, cứ thế quỳ ở đằng kia, trời sinh khuôn mặt hắn quá tuấn tú, lại có một chút cảm giác của nam tử nhà nông.
Trương Nhị thẩm hoàn hồn, vừa chạy tới vừa nói: "Triệu công tử giúp ta giữ nó là được rồi, chuyện còn lại cứ giao cho ta, ngươi, ngươi cứ nhìn về phía trước, nghìn vạn làn đừng quay về phía sau." Công việc như vậy, nói trắng ra, cũng chả khác đỡ đẻ cho nữ nhân là mấy, Triệu công tử là khách quý của Lâm gia, dù sao cũng không thể doạ người ta được.
Mặc dù Triệu Trầm không hiểu cụ thể nên không đỡ đẻ được, đại khái cũng có thể đoán ra một chút, không cần Trương Nhị thẩm nhắc, hắn đã nghiêng đầu nhìn về phía trước.
Phía trước là cây hồng và hàng rào bằng gỗ, hắn quay đầu, khi nhìn qua A Kết, hắn lập tức dừng lại, ánh mắt to gan lớn mật, không hề kiêng dè.
Hôm nay hắn làm nhiều như vậy, đều vì nàng.
Chống lại ánh mắt hung ác, không thèm che dấu của nam nhân, cả người A Kết ngây ngẩn, nhất thời quên né tránh, nhìn hắn với ánh mắt không thể tin. Thật ra, hai người chỉ gặp nhau vài lần, chưa nói mấy câu, thời gian ở chung cũng không dài, ít nhất A Kết cũng thấy, nàng không biết một chút nào về tính cách nam nhân này, nhưng lúc này, nàng không biết hắn không cố gắng che dấu hay vì nguyên nhân nào khác, vậy mà ở trong ánh mắt hắn, nàng nhìn thấy một tia... giận dỗi?
Muốn nói cho nàng biết, hắn hạ mình, làm những việc này đều vì nàng? Vì nàng mà làm, nhưng trong lòng cũng không tình nguyện, bởi vậy mới giận dỗi.
A Kết mở to mắt, hắn thích giúp một tay đấy chứ, nàng không bắt hắn làm mà.
Cảm thấy ánh mắt của nam nhân vẫn không rời khỏi mình, A Kết hơi mím môi, rút cánh tay đang bị muội muội ôm chặt, nhỏ giọng nói: "A Trúc, muội ở đây ngươi nhìn nhé, ta đi chuẩn bị nước cho Triệu công tử và nhị thẩm, một lát nữa làm xong, ta quay lại ngay."
Lâm Trúc không buông tay, ghé vào tai trưởng tỷ, thì thầm: "Đại tỷ, rõ ràng là Triệu đại ca nể mặt tỷ mới cố gắng chịu đựng, nếu tỷ đi, tỷ không sợ hắn không vui, không giúp chúng ta nữa à?" Nếu đổi thành bất cứ nam nhân nào ở trong thôn, chạy tới giúp Trương Nhị thẩm, nàng cũng chẳng bao giờ thay đổi sắc mặt, nhưng đường đường là một công tử phú quý lại tài giỏi, vì trưởng tỷ mà làm đến mức này, không chê bẩn không chê mùi khó ngửi, quỳ ở đó, giúp Trương Nhị Thẩm, Lâm Trúc hoàn toàn chấp nhận nam nhân này, thật lòng thật dạ, đổi giọng gọi hắn là đại ca"
"Muội đừng nói bậy!" Ở trước mặt nam nhân, nói loại chuyện này, mặc dù đối
phương không nghe thấy, khuôn mặt A Kết vẫn không nhịn không được mà nóng lên, vươn tay véo Lâm Trúc một cái, chuẩn bị rời đi"
Nhưng lúc này, trong hàng rào, Trương Nhị thẩm nói vô cùng mừng rỡ: "Ra rồi, ra rồi, cuối cùng cũng ra rồi!"
Hai tỷ muội cùng quay lại nhìn, khi quay đầu, trong lòng cũng rất vui mừng, nhưng mới nhìn một cái, không hẹn mà cùng lùi ra phía sau vài bước, cùng nhau che miệng chạy mất, chỉ chừa lại Lâm Trọng Cửu đứng lại đó với sắc mặt trắng bệch, bé trai dường như đang cố gắng kiên trì quan sát chú nai con của bé.
Trương Nhị thẩm nhìn bóng lưng của hai tỷ muội A Kết tỷ, cười ha he: "Này, hai chị em nhà con, có gì mà phải trốn?"
Nàng cười rất thoải mái, đáng tiếc không ai hùa theo nàng.
Đôi mắt Triệu Trầm nhìn phía trước, thở bình tĩnh, hỏi nàng: "Còn cần ta làm gì nữa không?"
"Không cần không cần, Triệu công tử nhanh đi rửa ráy đi, một lát nữa, quay lại nhìn là được, khi đó, chắc con nai con có thể đứng lên rồi." Tuy không phải là nai nhà mình nhưng Trương Nhị thẩm vẫn rất vui vẻ, vừa thu dọn vừa cười hì hì.
Một chút tâm trạng muốn cười, Triệu Trầm cũng không có, đứng lên, cả khuôn mặt xanh mét, ánh mắt bay qua hàng rào lại nhìn về phía A Kết.
A Kết vừa dừng lại, đang định vào phòng bếp múc nước, bỗng thấy Triệu Trầm đi nhanh tới chỗ nàng, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, đôi mắt phượng càng thêm nguy hiểm.
Biết rõ đối phương không có cách nào để đường đường chính chính bắt nạt mình, nhưng A Kết vẫn bùng lên suy nghĩ muốn chạy đi.
Nàng nhấc chân muốn đi.
Triệu Trầm bước nhanh tới, đứng ngăn trước người nàng, khi A Kết sợ tới mức khuôn mặt trắng xanh, lo lắng đối phương sẽ động ta động chân với nàng, lại nghe thấy nam nhân hỏi nàng với giọng điệu trêu chọc: "Là do khuôn mặt ta xấu xí như hung thần ác sát, nên nàng mới sợ như thế?"
A Kết ngạc nhiên, ngẩng đầu.
Triệu Trầm cười với nàng bằng nụ cười quen thuộc, xoè tay ra cho nàng xem: "Người bẩn thỉu, nàng bưng nước cho ta đi."
Hôm nay nắng to, hắn đứng ngược chiều với ánh sáng, cặp mắt phượng từng khiến nàng sợ đến run người giờ phút này chứa đầy ý cười, vì nó mà khó nén nổi sự dịu dàng.
Có lẽ là do ánh mặt trời quá chói loá, trong đầu A Kết bỗng cảm thấy hốt hoảng.
Hắn, giọng nói của hắn, sao lại quen thuộc đến thế?
Giống như phụ thân trở về, thuận miệng dặn dò mẫu thân vậy..
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ài, Giai Nhân không định viết nam thần lạnh lùng đâu, vừa viết là đã không nhịn được viết thành chó Nhật rồi ~~~
Triệu Trầm: Ngươi mới là chó Nhật!
Giai Nhân: Vậy ngươi là cái gì?
Triệu Trầm: Ta là Triệu Hôi Hôi!
Giai Nhân: Là Hôi Hôi hay là Hôi Thái Lang?
Cám ơn mìn của các cô nương~Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK