Chương 152: Cậu hại tôi
“Thương Lang, Ảnh Môn các người ngày càng xấc xược, dựa vào đâu mà tới bắt người chứ?” Trình Minh nhìn về phía Thương Lang tiếp tục nói.
Tất nhiên, Thương Lang và ông ta có quen biết, Thương Lang còn biết thân phận thật của Trình Minh. Tuy nhiên, anh ta chẳng coi ông ta ra gì, thậm chí còn xem như vô hình khiến Trình Minh tức giận vô cùng!
“Xin hỏi ông đây là vị nào?” Thương Lang trầm giọng hỏi: “Ảnh Môn làm việc phải báo cáo với ông sao?”
“Thương Lang, tôi khuyên cậu một câu tốt nhất đừng nên kiêu ngạo, nếu không xảy ra chuyện gì thì cấp trên cũng không bảo vệ được cậu đâu!” Trình Minh hít sâu một hơi, lạnh lùng trả lời.
“Ngu ngốc!” Ánh mắt Thương Lang tối sầm, chỉ vào Hầu Gia: “Ông thực sự muốn bảo vệ ông ta?”
“Trừ khi cậu có đầy đủ lý do, bằng không hôm nay đừng hòng đưa Hầu Gia đi!” Trình Minh lớn giọng đáp.
“Ảnh Môn làm việc, ông không có quyền can thiệp!” Thương Lang lật cổ tay, cầm đao Lãnh Nguyệt bước từng bước về phía Hầu Gia.
“Hừ!” Trình Minh hừ lạnh: “Hầu Gia là khách quý của trung tâm Chiến bộ tôi, muốn đụng vào ông ta phải hỏi tôi có đồng ý hay không đã!”
Vừa nói ông ta vừa rút thanh đao bên người mình ra.
“Xoát!”
Thấy sếp của mình rút đao, đám đàn ông mặc quân phục phía sau Trình Minh đồng loạt cảnh giác.
“Giết!”
Ba nhóm binh sĩ Ảnh Môn cùng rút đao, đồng thời hét lên tiếng đinh tai nhức óc!
Hơn nữa, tất cả mọi người đều bộc lộ khí thế mạnh nhất của mình. Trong thoáng chốc, toàn bộ khu nhà đều tràn ngập áp lực làm người ta khó thở.
Lúc này, toàn thân hai ba trăm người áo đen của Hầu Gia run rẩy, sắc mặt tái nhợt, không ít người hai chân đều mềm nhũn suýt nữa ngã xuống.
Mặc dù bọn họ không phải là người luyện võ bình thường, thậm chí phần lớn là chiến sĩ có tu vi. Nhưng ba nhóm binh sĩ Ảnh Môn đều là người nổi bật trong trung tâm Ảnh Môn, trong đó có kha khá người là chiến sư đạt tới cảnh giới hậu kỳ. Với lại, có khoảng hai ba mươi cường giả cấp Chiến tướng, vài vị trong đó đều có sức mạnh nửa bước Chiến Thần. Sao bọn họ có thể chống lại thế trận này? Vừa nghĩ tới cảm giác áp lực này thôi cũng đủ khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng!
“Thương Lang, cậu thực sự muốn binh sĩ Ảnh Môn và trung tâm Chiến bộ đánh nhau sao?” Sắc mặt Trình Minh u ám đến nỗi sắp chảy ra nước.
“Ông thích chụp mũ lung tung, đó là chuyện của ông!” Thương Lang trầm giọng đáp: “Hôm nay đừng nói là ông, kể cả sếp ông có ở đây tôi cũng muốn dẫn ông ta đi!”
“Thật kiêu ngạo!” Trình Minh tức giận quát: “Vậy hãy cho tôi thấy cậu có bản lĩnh gì mà dám dẫn người đi trước mặt tôi!”
“Được!” Thương Lang đáp, khí thế trên người lập tức tăng vọt!
“Lên!”
Vừa dứt lời, một đạo tàn ảnh lóe lên với tốc độ cực nhanh vọt thẳng tới gần Hầu Gia.
“Đừng tỏ ra ngạo mạn!” Trình Minh quát.
Ông ta nói xong, thanh đao sắc bén trong tay bắn ra tạo thành một hồi âm thanh xé gió chói tai.
Có bảo vệ được Hầu Gia hay không với ông ta mà nói là chuyện không quan trọng, cái ông ta khó bỏ qua là thái độ của Thương Lang. Người đại diện trung tâm Chiến bộ như ông ta lại bị một tuần phủ Ảnh Môn khinh thường như thế, có thể nhịn nhưng không thể chịu nhục!
“Không biết tự lượng sức mình!”
Thương Lang nói một câu, anh ta lật cổ tay, đao Lãnh Nguyệt lóe ra ánh sáng lạnh tiếp đón.
“Keng!”
Ngay sau đó, tiếng va chạm thanh thúy vang lên, đồng thời một làn sóng mạnh mẽ bắn ra bốn phía!
Rầm ! Rầm! Rầm Rất nhiều người mặc đồ đen xung quanh trực tiếp bị lật ngửa, cơn gió mạnh xé tan nát quần áo trên người họ thành mấy mảnh, ai nấy đều quằn quại trên đất kêu la thảm thiết.
Bịch! Bịch! Bịch!
Cùng lúc đó, Trình Minh tức tốc giật lùi về phía sau một khoảng cách dài hơn chục bước, lớp nền xi măng dưới chân nứt toác ra như mạng nhện.
Phụt!
Sau khi đã đứng vững được, ông ta há miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trong cơ thể bỗng trở nên rối loạn khác thường.
Ôi!
Chứng kiến cảnh tượng này, Hầu Gia đang đứng kế bên lập tức hít sâu vào một hơi khí lạnh, gương mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Ông ta thực sự không ngờ rằng kỹ năng của Thương Lang lại mạnh đến mức ngay cả Trình Minh cũng không phải là đối thủ của anh ta, cùng lúc đó, trong lòng ông ta dâng lên một mối bất an.
“Sao lại có thể như thế được, cậu đã đạt đến Cảnh giới hậu kì của Chiến thần Viên mãn rồi ư?” Trình Minh hít thật sâu, gồng mình gắng gượng nén dòng máu đang trào lên trong tim xuống.
“Bây giờ có còn muốn ngăn cản tôi nữa hay không?” Thương Lang lạnh lùng cất tiếng nói.
Hừ!
Trình Minh thở hắt ra một hơi nặng nề, sắc mặt hết sức khó coi.
“Hầu Gia là khách quý của trung tâm Chiến bộ. Nếu chuyện cậu bắt người mà không có lý do chính đáng làm ầm lên đến Thủ đô, Ảnh Môn của cậu…”
“Nói ông là tên ngốc mà ông không chịu tin!” Thương Lang ngắt lời ông ta: “Ông có biết ông ta là ai không?
“Hả?” Trình Minh thoáng vẻ sững sờ: “Ý của cậu là gì?
Một ánh nhìn kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt của Hầu Gia ở bên cạnh, mí mắt bên phải vô thức giật giật mấy cái.
“Ở khu trung tâm, Mặc Các đã xây dựng tổng cộng mười cửa sổ hướng ra bên ngoài. Ông ta là người phụ trách cao nhất ở khu trung tâm!” Thương Lang trả lời lạnh tanh.
“Cái gì ?” Trình Minh quát lớn, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Bây giờ ông vẫn còn muốn bảo vệ cho ông ta nữa chứ?” Thương Lang liếc mắt nhìn ông ta.
“Tại… Tại sao cậu không nói sớm hơn!” Trình Minh hít thở sâu, gằn giọng phẫn uất.
Là một trong những nhân vật sừng sỏ của trung tâm Chiến bộ, đương nhiên ông ta biết Mặc Các có nghĩa là gì!
Tổ chức giết người hàng đầu trong nước đã có tên trên danh sách đen của Thủ đô từ lâu.
Chiến bộ của tất cả các khu vực đã nhận được quân lệnh từ Thủ đô, hễ phát hiện thấy bất cứ thành viên nào của Mặc Các buộc phải điều tra nghiêm ngặt, nếu gặp phải trường hợp làm trái lệnh, giết không tha!
Phen này ông ta xong rồi, chẳng những không chủ động bắt đối phương mà còn ngăn chặn, quấy nhiễu Ảnh Môn bắt người!
Chuyện này không phải trò đùa, nếu thật sự làm căng ra thì hành vi của ông ta đã vi phạm quân lệnh, thậm chí có thể bị nghi ngờ là đồng bọn của Mặc Các, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
Rõ ràng là ông ta đã rơi vào cái bẫy của Thương Lang.
Nếu như ngay từ đầu Thương Lang nói ra thân phận của người kia, hiển nhiên ông ta sẽ không hành động như trước đó.
“Ảnh Môn xử lý công việc có cần phải báo cáo với ông không?” Một lần nữa, Thương Lang lạnh lùng đáp lại.
“Cậu…” Miệng Trình Minh hấp háy, phun ra một ngụm máu, không biết là do bị thương hay là tức giận đến nỗi ói ra máu.
Hù!
Trong lúc cả hai đang nói chuyện, một luồng khí thế mạnh mẽ của tu vi cấp Chiến tướng bất ngờ bùng lên từ người Hầu Gia.
Ngay sau đó, bóng người lao vút đi, lách sang bên cạnh và xông ra không hề do dự.
Ngay từ khi vừa hay tin người của Ảnh Môn sẽ đến, ông ta đã phỏng đoán có khả năng thân phận của mình đã bị bại lộ.
Bây giờ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, ông ta không còn cảm thấy may mắn chút nào nữa, ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu ông ta là chạy trốn!
Thế nhưng, rõ ràng là ông ta đã nghĩ ngợi quá nhiều, binh sĩ của Ảnh Môn đã để mắt theo dõi ông ta từ đầu, sao có thể để cho ông ta chạy thoát được!
Bang!
Ông ta còn chưa chạy được vài bước, một luồng khí thế của nửa bước Chiến thần đã cuốn lấy ông ta, hất bổng ông ta lên giữa không trung.
Bùm!
Sau khi bay vút lên độ cao bốn năm mươi mét, ông ta rơi phịch xuống đất, ít nhất cũng phải gãy mất một phần ba số xương sườn, ông ta chỉ kịp há miệng phun ra một ngụm máu lớn rồi trợn mắt và ngất lịm.
“Đưa tất cả thành viên của Mặc Các đi!” Thương Lang phất tay.
“Rõ!” Ba nghìn binh sĩ đáp đồng thanh.
“Trưởng quan Trình, gặp lại ông sau!” Thương Lang quay sang nhìn Trình Minh hạ giọng xuống nói.
“À phải, còn có một chuyện tôi quên không nói với ông. Mới ngày hôm kia, Mặc Các đã cử sát thủ đến Đông Khởi để ám sát Ngài sứ giả. Sự việc này khiến Thủ đô rất tức giận!
“Đây cũng là lý do tại sao tôi đến đây. Còn ông là một trong những thành viên chính của trung tâm Chiến bộ, lại cản trở Ảnh Môn bắt giữ thành viên của Mặc Các. Ông hãy tự nghĩ xem sẽ giải thích điều đó thế nào với Chiến bộ Thủ đô đi!”
Nói dứt lời, anh ta quay lưng bỏ đi.
Phụt!
Trình Minh lại phun ra một ngụm máu, sau đó gầm lên điên loạn.
“Thương Lang, tên khốn kiếp, cậu hãm hại tôi!”