Chương 163: Gặp lại Hắc Công
Két!
Phán Quan lập tức phanh xe lại: “Đại ca, sao thế?”
Vù!
Chiếc Land Rover gần như vừa mới dừng lại bên đường thì một bóng người từ xa lao thật nhanh tới.
Khắp người chồng chất những vết thương, hơi thở cũng ủ rũ lạ thường.
“Hắc Công?” Nhận ra người vừa tới, Phán Quan lớn tiếng hô lên.
Người tới kia bí danh là Lý Hải tuần phủ của khu Đông Nguyên Ảnh Môn, Hắc Công Viên Hoan!
Bật!
Lăng Túc Thiên đẩy cửa bước xuống, Lục Tần Nam và Phán Quan cũng đi theo sau đó .
Cộc! Cộc! Cộc Đúng lúc ba người bọn họ vừa xuống xe thì có tiếng bước chân vang lên, bốn tên đeo mặt nạ đang vội vã đuổi tới đây.
Khả năng không hề kém, trong số đó có hai tên là chiến thần thực lực hậu kỳ, hai tên còn lại là chiến tướng cảnh giới Viên Mãn.
“Chết đi!” Gã chiến thần nhìn Viên Hoan, nặng nề nói.
Chưa dứt lời người đã nhảy tới sát phía sau Viên Hoan, sau đó vung tay đánh xuống một chưởng kình phong vô cùng cuồng bạo, thêm vào đó là luồng năng lượng mãnh liệt long trời lở đất đánh tới Viên Hoan.
“Đúng là tự đi tìm đường chết!” Lăng Túc Thiên nhướng mày, thân thể đột nhiên phát sáng, một luồng trường khí thoát ra từ lòng bàn tay anh.
Ầm!
Tiếng nổ vô cùng lớn vang lên, trường khí thoát ra đánh gãy mấy cây cổ thụ bên đường, lá bay đầy trời.
Phù!
Ngay sau đó, gã đàn ông đeo mặt nạ bay ra ngoài nhanh như lá rụng, chạy xa khoảng bốn năm mươi mét rồi mới ngã xuống đất thật mạnh, hai chân dãy dụa rồi ngừng thở.
“Hả?” Chứng kiến cảnh đó, ba gã đàn ông đeo mặt nạ còn lại đều sửng sốt, không nghĩ tới Lăng Túc Thiên lại có năng lực này.
“Chết tiệt!” Một trong số ba tên tức giận nói: “Các người là ai?”
“Lăng…Ngài sứ giả…” Viên Hoan chạy đến trước mặt Lăng Túc Thiên, nói được vài chữ rồi đột nhiên ngã xuống, hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
“Anh là Ngài sứ giả?” Ba người kia nghe thấy thế thì cùng hô lên: “Anh…anh là Ngài sứ giả?”
Vút! Vút! Vút!
Ngay sau đó, không có chút ưu việt nào mà chạy ra ngoài từ hướng bên cạnh.
Người có tên cây có bóng, cái tên Ngài sứ giả này cũng đủ khiến bọn họ tuyệt vọng, không còn chút ý chí chiến đấu nào.
“Trốn rồi ư!” Lục Tần Nam và Phán Quan lập tức đuổi theo.
“Chừa cho họ một đường sống!” Giọng nói của Lăng Túc Thiên vang lên.
Nói xong, anh tới kiểm tra thương tích của Viên Hoan.
Một lúc sau, Viên Hoan khẽ cau mày, vết thương cũ của anh ta vừa mới khá hơn giờ lại thêm vết thương mới, hơn nữa thương tích cũng không nghẹ.
Không có thời gian nghĩ nhiều, bọn họ dìu anh ta vào trong xe, rút ngân châm trong người ra trị thương cho anh ta.
Phập!
Như có linh tính, chín chiếc ngân châm trên cơ thể Viên Hoan đều bắn ra ngoài, không cắm được vào người anh ta.
Sau khi chín chiếc châm quay trở về vị trí cũ, Lăng Túc Thiên đặt tay lên ngực Viên Hoan, cùng lúc đó một luồng chân khí mạnh mẽ truyền vào thân thể anh ta.
“Hự…” Một lúc sau, Viên Hoan tỉnh lại, xấu hổ nhìn Lăng Túc Thiên: “Cảm ơn Ngài sứ giả, tôi…”
“Chắc là lúc anh thử nghiệm phá kính đã bị người khác đánh lén đúng không?” Lăng Túc Thiên cắt ngang.
“Vâng!” Viên Hoan gật đầu đáp lại: “Lần trước nhờ có anh mà chỉ trong vòng mười ngày vết thương của tôi gần như đã khỏi hẳn.”
“Ba năm nay, sống ở cái làng quê này để tu luyện, nhưng tôi chẳng dám để phí một ngày nào.”
“Mặc dù trên người có vết thương, hiệu quả trong quá tu luyện cũng giảm bớt, nhưng ba năm nay xem như cũng có chút tích luỹ cho mình.”
“Trước đây vì vết thương chưa khỏi hẳn cho nên mới không dám thử nghiệm, sau khi vết thương được anh chữa khỏi, tôi muốn thử lại xem, không ngờ đúng lúc quan trọng thì bọn họ tìm đến tận đây.”
“Ừ!” Lăng Túc Thiên gật đầu.
“Tạm thời anh không cần nói gì cả, nghỉ ngơi thoải mái đi, cứ giao quyền sử dụng chân khí cho tôi, tôi giúp anh một tay!”
“Hả?” Viên Hoan vô cùng cảm động, sau đó vội vã gật đầu: “Cảm ơn Ngài sứ giả!”
Phù!
Sau đó Lăng Túc Thiên hít sâu một hơi, chân khí trong lòng bàn tay lại tăng thêm một bậc, như trận lữ quét đột ngột dữ dội truyền vào cơ thể Viên Hoan.
“Hự…” Viên Hoan khẽ nhíu mày, trông có vẻ đau đớn.
Anh ta thấy như có rất nhiều dòng điện cao áp đang đánh thẳng vào động mạch, hơn nữa mỗi lần đánh tới càng lúc càng mạnh hơn, có cảm giác như mình đang phải làm lễ rửa tội cho động mạch Khi đau đớn đã đạt tới cực điểm, trong lòng anh ta thấp thoáng có chút chờ mong, anh ta biết Lăng Túc Thiên đang thử giúp anh ta phá kính, hơn nữa dường như anh ta có thể mơ hồ nhìn thấy một vầng sáng rực rỡ đang chờ mình.
“Dồn khí đan điền, giữ hơi thở đều đặn!” Trong chốc lát, Lăng Túc Thiên nói.
“Được!” Viên Hoan mạnh mẽ gật đầu.
Khoảng ba mươi phút sau, Lăng Túc Thiên thu tay về, đồng thời rút từng chiếc châm ra khỏi người Viên Hoan: “Được rồi, giờ anh có thể tự vận hành chu thiên.”
“Vâng!” Viên Hoan vô cùng mừng rỡ.
Anh ta có thể cảm nhận được chân khí trong người mình đã tăng vọt lên mấy bậc, nếu như phán đoán không lầm thì có lẽ bây giờ anh ta đã có thể phá kính thành công.
Không nghĩ nhiều, anh ta lập tức khởi động tâm pháp, khai thông chân khí vận chuyển chu thiên.”
Ầm!
Chỉ trong tích tắc, một luồng khí bàng bạc cuồn cuộn như Hoàng Hà vỡ đê thoát ra từ người Viên Hoan, khí tức của cảnh giới Chiến Tôn hiện ra vô cùng rõ ràng.
Không nằm ngoài dự đoán, dưới sự trợ giúp của Lăng Túc Thiên, anh ta đã đạt đến cảnh giới Chiến Tôn.
Phù phù!
Viên Hoan vui mừng phấn khởi đứng dậy rồi lại quỳ xuống cảm tạ Lăng Túc Thiên.
“Khu Đông Nguyên Ảnh Môn tuần phủ, Viên Hoan, tham kiếm Ngài sứ giả.”
“Đứng dậy đi!” Lăng Túc Thiên đỡ tay anh ta.
“Cảm ơn Ngài sứ giả!” Viên Hoan đáp lại dõng dạc.
Đứng dậy xong, anh ta lại cúi người nói: “Cảm tạ Ngài sứ giả đã dày công tương trợ!”
“Chuyện nhỏ, không cần khách sáo!” Lăng Túc Thiên lại đỡ tay anh ta.
“Mấy ngày trước ở làng đó, vì một số lý do đặc biệt nên không thể nhận quen biết anh, mong Ngài sứ giả không chê trách!” Viên Hoan tiếp tục mở lời.
“Có thể hiểu được!” Lăng Túc Thiên cười ảm đạm.
Đúng lúc đó, Lục Tần nam và Phán Quan trở về.
“Đại ca, mấy tên tạp mao đều tự sát chết rồi, không một ai sống sót.” Phán Quan tức giận, nói.
“Không nằm ngoài dự đoán!” Lăng Túc Thiên đáp.
“Viên Hoan bái kiến Phán Quan đại nhân và Ngài sứ giả Lục Tần Nam!” Viên Hoan chậm rãi khom người.
“Ồ! Cuối cùng anh cũng chấp nhận thân phận rồi sao?” Phán Quan liếc Viên Hoan.
“Thật ngại quá, trước kia chỉ là bất đắc dĩ, mong Phán Quan đại nhân đừng để bụng!” Viên Hoan cười ngượng ngùng.
“Không có gì, đột nhiên đạt tới cảnh giới Chiến Tôn sao?” Lục Tần Nam cảm nhận được khí tức trên người Viên Hoa, sau đó có vẻ hơi ngạc nhiên nói.
“Đều do Ngài sứ giả giúp đỡ!” Viên Hoan đáp.
“Được rồi, lúc khác nói chuyện!” Nói xong, Lăng Túc Thiên xoay người vào trong xe.
Nửa tiếng sau, bọn họ đến nơi phòng làm việc của Ảnh Môn ở Đông Khởi.
“Một lần nữa cảm ơn Ngài sứ giả!” Bốn người tiến vào phòng khách, Viên Hoan lại cúi đầu cảm ơn Lăng Túc Thiên.
“Ngồi đi!” Lăng Túc Thiên ngồi xuống sô pha.
“Cảm ơn!” Viên Hoan gật đầu đáp.
“Hắc Công, bây giờ chắc là có thể nói rõ chuyện năm đó rồi chứ?” Vừa ngồi xuống, Phán Quan lập tức hỏi Viên Hoan.
Hử?
Viên Hoan nhìn về phía khoảng không trước mặt thở dài đăm chiêu, nhớ lại chuyện của ba năm trước.