Mục lục
Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 289: Chết người không đền mạng

“Dám cả gan ra tay với binh sĩ Ảnh Môn của chúng tôi, nếu còn có lần sau thì giết không tha!” Thương Lang lạnh giọng trả lời.

“Nói khoác mà không biết ngược mồm!” Người đàn ông đó nói bằng giọng tức giận rồi rút thanh đao đeo bên người ra.

“Nếu muốn chết thì tôi thành toàn cho ông!” Mắt Thương Lang đảo một lượt rồi giơ đao lên nghênh đón.

Keng! Keng! Keng!

Trong khuôn viên vang lên tiếng binh khí va chạm kịch liệt, không tới hai phút mà hai người họ đã đấu được mấy hiệp, nhìn khí tức trên người cả hai thì Thương Lang có vẻ nhỉnh hơn một chút.

“Nằm xuống!” Sau khi đấu thêm mấy hiệp nữa, Thương Lang trầm giọng hét một câu rồi thúc giục Lãnh Nguyệt Đao Pháp.

Vù!

Đao mang hình vòng cung kéo ra theo chiều ngang, vây kín đường lui của đối phương.

“Ồ?” Sau khi cảm nhận được sức mạnh của đao mang này, đồng tử của người đàn ông đó co rút lại một cách lạnh lẽo.

Phịch!

Ngay sau đó, một bên cánh tay cầm theo thanh đao lớn đồng thời rơi xuống đất, máu tươi điên cuồng phun ra.

“A…” Người đàn ông đó ngã xuống đất rồi kêu lên một cách thảm thiết.

“Chết đi!” Thương Lang không có ý định dừng tay, anh ta trầm giọng quát ra hai chữ rồi tiếp tục tiến lên hai bước, thanh đao tung ra ngoài thêm lần nữa.

“Cậu dám!” Đột nhiên ở phía bên kia truyền đến giọng nói của một lão giả.

Đồng thời ông ta giơ tay lên vung ra một trận kình phong vô cùng cuồng bạo, phát ra tiếng kêu vù vù, tu vi đã đạt đến cấp Chiến tôn đại thành.

Hừ!

Thương Lang hoàn toàn không để ý đến thế tấn công của đối phương, đao mang của anh ta đâm thẳng về phía cổ họng của người đàn ông đang lăn lộn dưới đất.

Ùng ục! Ùng ục!

Người đàn ông đó há miệng, không nói được bất cứ câu nào rồi nghiêng đầu, không còn động tĩnh gì nữa.

Bịch! Bịch! Bịch!

Cùng lúc đó, Thương Lang bị lực chưởng của lão giả kia đẩy lùi bảy, tám bước, máu trong người cuộn trào rồi phun ra ngoài.

“Tuần phủ đại nhân!” Hàng nghìn binh sĩ Ảnh Môn đồng thời hét lên: “Có dã tâm giết Tuần phủ đại nhân, chém chết không tha!”

“Chậc chậc chậc, đại ca Thương Lang mà cũng có lúc bị đối xử như thế này ư?” Thấy cảnh này thì khóe miệng của Huyền Bàn khẽ giật giật.

Dựa theo hiểu biết của anh ta đối với Thương Lang thì Thương Lang hoàn toàn có thể tránh được lực chưởng vừa rồi, đây cũng là lí do mà Huyền Bàn không ra tay.

Thế nhưng bây giờ thấy cảnh này thì anh ta cũng đã hiểu được dụng ý của Thương Lang, Thương Lang muốn đổ tội danh “muốn sát hại Tuần phủ của Ảnh Môn” lên đầu đối phương.

Thương Lang chịu một chưởng là vì muốn nhận được chỉ thị bắt giữ đối phương.

“Đại ca, có phải anh ta học trò này từ anh không vậy?” Huyền Bàn nhìn về phía Lăng Túc Nhiên mà hỏi,

“Đến phiên cậu ra tay rồi.” Lăng Túc Nhiên nói bằng giọng hờ hững.

“Vâng!” Khóe miệng của Huyền Bàn lại nhếch lên.

Vậy là cũng đủ biết chắc chắn Thương Lang học chiêu này từ chỗ đại ca, lần trước lúc chỉnh đốn cái lão quái vật của tài phiệt Sở Thị kia, đại ca cũng dùng cách này để bẫy chết đối phương.

“Lão tạp mao, ông đúng là coi trời bằng vung rồi, dám có dã tâm muốn giết Tuần phủ của Ảnh Môn chúng tôi!” Sau khi tiến lên vài bước, Huyền Bàn nhìn về phía lão giả kia rồi nói bằng giọng hờ hững.

Anh ta trở thành người của Ảnh Môn từ lúc nào vậy? Đúng là người trăm mối khổ cực, một mình kiêm nhiều chức vụ như thế.

Sau khi hơi dừng lại một chút, anh ta tiếp tục nói bằng vẻ mây trôi nước chảy: “Ông tự mình kết thúc đi, tôi sẽ cho ông toàn thây.”

“Hừ! Đúng là oắt con dốt nát, không biết trời cao đất dày là gì!” Lão giả đó nhướng mày.

“Ai da… Sao cứ phải ép tôi ra tay như vậy nhỉ?” Huyền Bàn thở dài một hơi.

Vù!

Ẩn ý còn chưa kịp nói hết, bóng dáng của anh ta đã vọt về phía đối phương trong nháy mắt, sau đó thì quét ngang một chưởng ra ngoài.

“Tự tìm cái chết!” Lão giả đó nổi giận gầm lên một tiếng rồi giơ tay lên tiếp chiêu, ông ta hoàn toàn không để tên béo này vào trong mắt.

Nhưng khi thế tấn công của hai người họ đụng vào nhau thì vẻ mặt của ông ta bắt đầu cứng đờ lại.

Một luồng khí dồi dào tuôn vào trong cơ thể ông ta rồi bắt đầu nghiền nát, ít nhất thì hai phần ba xương cốt cũng gãy lìa.

Phụt!

Sau khi ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, cả người ông ta lộn nhào rồi co quắp trên mặt đất, trong mắt thoáng qua vẻ tuyệt vọng.

“Tuần phủ của Ảnh Môn bọn tôi là người mà ông muốn động vào là động à? Đây là tội chết đấy!” Huyền Bàn đi lên mấy bước, giơ tay lên tung chiêu thêm lần nữa.

“Anh dám!” Tiêu Ngọc My quát lên một cách yêu kiều.

Nhưng cô ta còn chưa nói dứt lời thì cổ của lão giả kia đã truyền đến một âm thành giòn vang rồi gục xuống ngay tức khắc.

Nhìn thấy cảnh này thì đám người nhà họ Phương và Phương Đạt Nam cũng hít sâu vào một hơi.

Cường giả tu vi Chiến tôn trung kỳ lại bị đối phương giết một cách dễ dàng như thế, người có thực lực như thế này muốn tiêu diệt nhà họ Phương chẳng phải chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?

“Khốn kiếp!” Tiêu Ngọc My tức giận đến mức cả người cũng run lên.

Lần này cô ta dẫn theo tám người đến Thân Khởi, nhưng chưa đầy năm phút đã hao tổn mất hai người.

Đúng là chú có thể nhẫn nhưng thím lại chẳng thể nhịn!

“Đừng kêu lên nữa!” Huyền Bàn nhìn về phía Tiêu Ngọc My: “Chắc cô là người ra chỉ thị cho họ giết hại Tuần phủ của Ảnh Môn chúng tôi đúng không? Cô biết mình phạm phải tội gì chưa?”

Năng lực học tập của tên béo này rất mạnh.

Anh ta muốn Tiêu Ngọc My nhảy vào cái hố đã được đào từ sẵn này.

“Láo xược! Mày biết cô cả là ai không hả?” Một tên đàn ông tức giận nói.

“Tôi không biết đâu, hay là cậu nói thử cho tôi nghe xem cô nhóc này từ đâu chạy tới đây đi!” Huyền Bàn trả lời.

“Mày…” Người đàn ông đó không biết liệu mình có nên nói tiếp hay không.

Sau khi dừng lại một lúc, cậu ta lớn tiếng trả lời: “Cô cả là người của Đô Vệ Sở ở Thủ đô, đồng thời là con gái lớn của tài phiệt Tiêu Thiết!”

“Ồ, lợi hại như thế hả?” Huyền Bàn làm ra vẻ kinh ngạc: “Nghe sợ thật đấy!”

“Nhưng xin hỏi một chút, Đô Vệ Sở là cái gì vậy?”

“Còn nữa, tài phiệt Tiêu Thiết là nhà nào thế? Hình như tôi chưa nghe qua bao giờ.”

“Mày…” Người đàn ông đó nghe vậy thì nổi đóa.

“Cô là cô cả của tài phiệt Tiêu Thiết, thế cho tôi hỏi Tiêu Linh Tuyết là gì?” Bấy giờ Lăng Túc Nhiên mới nói bằng vẻ hờ hững.

“Ồ?” Nghe thấy Lăng Túc Nhiên nói thế thì Tiêu Ngọc My nhướng mày: “Anh là ai? Sao anh biết con khốn Tiêu Linh Tuyết đó?”

Bốp!

Cô ta còn chưa nói dứt lời thì trên mặt đã truyền đến cảm giác bỏng rát, khóe miệng cũng tuôn ra một vệt máu.

“Tài phiệt Tiêu Thiết dạy cô cách đối nhân xử thế như vậy à?” Lăng Túc Nhiên nói bằng giọng lạnh lùng.

“Anh… Anh dám đánh tôi?” Tiêu Ngọc My sững người một lúc lâu mới phản ứng lại được, sau đó cô ta hét lên một cách dữ tợn: “Tôi muốn anh chết, anh chắc chắn phải chết!”

Sau khi nói xong thì cô ta vung tay lên: “Tất cả lên cho tôi, giết người đàn ông đó, giết anh ta ngay lập tức cho tôi!”

Vù vù vù.

Năm, sáu tên đàn ông đứng phía sau cô ta đồng thời lao ra ngoài, sử dụng toàn bộ công lực của bản thân để tấn công Lăng Túc Nhiên.

Tu vi của đám người này cũng không tệ, người yếu nhất cũng là Chiến thần Đỉnh phong, người mạnh nhất thì có tu vi Chiến tôn đại thành giống lão giả kia.

“Một lũ ngốc!” Huyền Bàn dẩu môi, bày ra vẻ mặt xem trò vui, không hề có ý định ra tay.

Anh ta luôn chừa chút cơ hội cho đại ca mình làm bộ làm tịch.

Thình thịch! Thình thịch!

Anh ta vừa nói dứt lời thì một chiêu thức không tiếng động truyền ra ngoài, năm, sáu tên đàn ông kia bị đánh bay lên bầu không như thể vừa bị một cơn gió lốc đột kích.

Sau khi ngã chồng đống lên nhau, cả đám người đó há miệng phun một đống máu tươi ra ngoài một cách điên cuồng.

Trong số đó có ba người ngoẹo đầu đi, không còn động tĩnh gì nữa mà hơi thở của ba người còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu, xem chừng không chống đỡ lâu thêm được nữa.

“Cái… Sao có thể như thế được?” Một tên có tu vi Chiến tôn đại thành trong số đó nhìn chằm chằm Lăng Túc Nhiên bằng vẻ mặt kinh ngạc: “Anh… Anh là ai?”

Sáu tên cường giả tu vi Chiến thần Đỉnh phong vây quanh tấn công một người, chưa kịp nhìn đối phương xuất thủ mà đã chết mất ba người, còn ba người bị thương.

Rốt cuộc thì đây là cường giả cấp bậc gì vậy?

“Anh… Anh là Ngài sứ giả?” Bấy giờ Tiêu Ngọc My mới nhìn về phía Lăng Túc Nhiên mà hỏi bằng giọng run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK